Uất Trì Tĩnh thấy một ông lão mắt mang hận thù, vả lại y phục xộc xệch đi về phía hai người, theo bản năng liền chắn trước người Thẩm Nguyên, không muốn hắn tới gần Thẩm Nguyên nửa bước.
Thẩm Hoằng Lượng thấy vậy, tất nhiên cười lạnh một tiếng.
Thẩm Nguyên bây giờ đã biết mình không phải là nữ nhi ruột của Thẩm Hoằng Lượng, thái độ không còn tôn trọng ông như trước nữa.
Khuôn mặt phù dung to bằng bàn tay cũng lạnh như băng tuyết, chỉ liếc mắt hỏi: “Thẩm Hoằng Lượng, ngươi đến đây làm gì?”
Thẩm Hoằng Lượng vừa nghe Thẩm Nguyên đúng là gọi thẳng đại danh của ông, liền càng thêm tin tưởng, nàng đã hoàn toàn biết chuyện của Uất Trì Tĩnh chính là ca ca ruột của nàng.
Ông hiện tại vô quan vô chức, thậm chí ngay cả tước vị cũng không có, cũng không có nhiều cố kỵ như vậy nữa.
Trước mặt Thẩm Nguyên và Uất Trì Tĩnh, Thẩm Hoằng Lượng nhổ nước bọt xuống đất, ông nghiến răng dữ dội, khóe mắt nhăn nheo cũng co giật một chút, cười hả hê nói: “Vị này chính là Yên thế tử đúng không?”
Đôi mắt luôn trong sáng của Uất Trì Tĩnh đột nhiên sắc bén hơn rất nhiều, cho dù Thẩm Nguyên hơi bài xích hắn, nhưng Uất Trì Tĩnh vẫn vươn cánh tay, ngăn ở trước người muội muội, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Thẩm Hoằng Lượng cười lạnh một tiếng, lại nói: “À, ngươi chưa từng thấy ta mà, nhưng ta đã gặp ngươi rồi.

Chậc chậc, năm đó nếu muội muội ngươi sinh trước ngươi, có thể hai huynh muội các ngươi thì chả ai được sống đâu.”
Dứt lời, sắc mặt Thẩm Nguyên đột nhiên biến đổi, nàng khó có thể tin nhìn nam nhân bên cạnh.
Thì ra Uất Trì Tĩnh thật sự là ca ca ruột của nàng, nàng và hắn vẫn là huynh muội sinh đôi cùng một mẹ sinh ra!
Uất Trì Tĩnh nhíu chặt mày, hắn đại khái đoán ra thân phận của Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Nguyên chán ghét nhìn khuôn mặt xấu xí nhe răng cười của Thẩm Hoằng Lượng, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Ngươi vừa rồi là có ý gì, cái gì gọi là nếu ta sinh ra trước, Uất Trì Tĩnh cũng sẽ không sống trên nhân thế?”
“A ——”
Thẩm Hoằng Lượng còn chưa kịp nói gì, đã thấy gương mặt Uất Trì Tĩnh đột nhiên tàn ác, lập tức đạp mạnh một cước vào bụng ông.
Mặc dù Uất Trì Tĩnh không xuất thân từ quân đội, nhưng thuở nhỏ đã luyện võ để tăng cường thân thể, vả lại vóc dáng của hắn cao lớn, mà hắn dùng lực cũng không nhỏ.
Thân thể của Thẩm Hoằng Lượng vốn đã yếu, sau khi bị Uất Trì Tĩnh đạp một cước như vậy, khung xương phảng phất như sắp vỡ vụn.
Thẩm Nguyên bị hành vi bạo lực không có nguyên nhân của Uất Trì Tĩnh làm cho hoảng hốt thì thấy Uất Trì Tĩnh đã đi tới trước người Thẩm Hoằng Lượng, hắn ngồi xổm xuống, dùng giọng nói mà Thẩm Nguyên không thể nghe thấy hắn nói gì.
Nàng nhìn sườn mặt của Uất Trì Tĩnh, lại cảm thấy hắn đang uy hiếp Thẩm Hoằng Lượng, muốn gạt nàng một vài chuyện trong quá khứ.
Nhưng Thẩm Nguyên lại muốn biết sự thật năm đó.
Sau khi lấy lại tinh thần, liền chạy về phía hai nam nhân, Uất Trì Tĩnh lúc này đã bình tĩnh, ra lệnh cho Thẩm Hoằng Lượng đang nằm trên mặt đất: “Đi mau.”
Thẩm Nguyên thử đẩy Uất Trì Tĩnh trước người Thẩm Hoằng Lượng ra, đôi mắt đẹp của nàng đang nhìn thẳng, giọng nói nhẹ nhàng của nàng có chút đứt quãng khi nói, gần như cuồng loạn hỏi: “Ngươi vừa mới nói, rốt cuộc là có ý gì”
Ánh mắt của Uất Trì Tĩnh hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Hoằng Lượng, không tiếng động uy hiếp ông không được nói.

Thẩm Hoằng Lượng nhìn hai huynh muội có gương mặt giống nhau trước mắt, lại nhớ tới A Hành phản bội ông, tâm trạng dần dần trở nên méo mó.
Ai cũng phản bội ông, đứa nhỏ sinh ra cũng không phải là con ruột của ông, vậy mà hài tử của mấy tiện nhân lão khốn khiếp Yên vương và Đường thị vẫn sống rất tốt.
Một người gả cao, rất được phu quân sủng ái.
Người còn lại là thế tử của lãnh thổ chư hầu, tiền đồ vô hạn.
Dựa vào cái gì kết cục của đám gian dâm này đều tốt như vậy chứ?
Uất Trì Tĩnh nhìn ra nét mặt biến hóa của Thẩm Hoằng Lượng, cũng cảm thấy ông vẫn muốn nói hết sự thật ra với Thẩm Nguyên, hắn vừa định lại động thủ với Thẩm Hoằng Lượng thì những gì Thẩm Nguyên nói tiếp theo lại khiến hắn dừng lại tất cả hành động.
“Yên thế tử! Nếu ngươi là huynh trưởng ruột của ta, cầu xin ngươi đừng ngăn cản ông ta nói tiếp! Ta cũng có quyền được biết, năm đó mẫu thân chúng ta rốt cuộc chết như thế nào!”
Nghe xong lời này, Uất Trì Tĩnh đành bất đắc dĩ nghiêng mặt sang một bên.
Đôi mắt của Thẩm Hoằng Lượng hiện lên một tia tàn nhẫn, ông tự cho những gì ông nói tiếp theo sẽ đủ để phá vỡ ý chí của một nữ tử có tính tình nhu nhược như Thẩm Nguyên.
Ông muốn Thẩm Nguyên cảm thấy, việc nàng được sinh ra chính là sai lầm, không ai muốn nàng, huynh trưởng trước mặt này cũng giống như phụ thân hắn, không đáng được tín nhiệm.
Một nghiệt chủng như vậy, không có tư cách để tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc.
“Mẫu thân ngươi năm đó tư thông với phụ thân ruột của ngươi Yên vương.

Nhưng khi mẫu thân ngươi sắp sinh ngươi, Yên vương hỏi, đứa bé là nam hay nữ… Khụ khụ… Bà đỡ nói là bé trai nên cha ngươi không chút do dự nói muốn giữ nó lại! Thẩm Nguyên à… Không, hiện tại chắc là phải gọi ngươi là Uất Trì Nguyên chứ, nếu ngươi ra đời trước, phụ thân ngươi sẽ không muốn ngươi đâu, ngươi còn coi huynh trưởng ngươi là thứ đồ chơi gì nữa đây.”
“Đủ rồi! Tất cả những gì ngươi nói là không đúng sự thật.”
Uất Trì Tĩnh còn đang cố gắng giấu diếm chân tướng sự thật.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyên chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn Thẩm Hoằng Lượng lộ vẻ mặt thèm khát.
Thẩm Hoằng Lượng cố gắng phát hiện nét mặt yếu ớt trên mặt Thẩm Nguyên, nhưng ánh mắt nàng nhìn ông không có nỗi buồn nào, chỉ có hận thù, thậm chí còn có phần thương cảm.
“Bốp ——” một tiếng.
Thẩm Nguyên vung mạnh tát vào hai má của Thẩm Hoằng Lượng.
Sau khi nàng tát ông xong, Uất Trì Tĩnh lập tức khống chế Thẩm Hoằng Lượng, khiến ông không thể cử động.
“Một cái tát này, là ta trả lại ngươi.

Năm đó ngươi chỉ dựa vào một câu vu khống của Thẩm Du, mà cho rằng ta tư thông với người góa vợ, rồi tát một cái vào mặt ta.


Lúc đó, ta kính ngươi là cha ta nên không có chống cự với ngươi.

Nhưng nếu ngươi đã không còn là phụ thân của ta, chỉ là một thứ ác độc đã từng làm tổn thương mẫu thân ta, ta cũng không cần phải khách khí với ngươi nữa.”
Thẩm Nguyên nói xong, rồi đứng thẳng người lên.
Uất Trì Tĩnh vừa nghe thấy Thẩm Hoằng Lượng trước đây vô duyên vô cớ bạo hành Thẩm Nguyên, cũng cau mày, đạp mạnh vài cước vào bụng ông.
Thẩm Hoằng Lượng đau đến nhe răng trợn mắt, lại nghe Thẩm Nguyên vừa lạnh lùng nhìn ông đau đớn, vừa mắng: “Theo ta thấy, ngươi còn đáng ghét hơn Yên vương đấy.

Năm đó nếu không phải có sự ủng hộ của Đường gia thì ngươi có thể ngồi vào vị trí này trong triều sao? Ngươi thích Đường tiểu nương, nhưng ngươi lại không có năng lực đỡ bà ta lên làm phù chính.

Chờ sau khi mẫu thân ta chết, ngươi vì để cho cữu cữu ta không lạnh lòng, và còn có thể nhận cứu tế từ Đường gia, mà không đỡ bà ta lên phù chính.

Thẩm Hoằng Lượng à, thật đáng buồn cho ngươi, thứ không giống nam nhân nhất trên thiên hạ chính là ngươi.

Tiêu bạc của đại lão bà mà lại muốn để cho người mình yêu khuất phục làm thiếp thất.”
Những lời mà Thẩm Nguyên nói chợt đánh nát mấy tia tự trọng cuối cùng của Thẩm Hoằng Lượng.
Cứ như thể lớp da giả mà ông thể hiện qua nhiều năm đã ướt đẫm máu.
Quan binh tuần tra gần đó nghe thấy tiếng người ngoài đường xôn xao đánh nhau, nên nghe tin vội vàng chạy tới thì thấy mỹ nhân đang đứng là phu nhân Quốc công Thẩm Nguyên, nhớ tới lời giải thích trước đây của Lục Chi Dương, sau khi đi tới trước người mọi người, liền cung kính hỏi: “Phu nhân… Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
Biểu tình của Thẩm Nguyên đã bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt trả lời: “Một tên lưu manh vô lại làm loạn trước cửa tiệm son mà thôi, ta nhớ rõ luật pháp của Đại Kỳ quy định, nếu ai đó tụ tập đông người để gây rối thì phải giam trong tù hai tháng.

Các ngươi cứ áp giải tên lưu manh này vào trong tù đi.”
“Vâng.”
Thẩm Hoằng Lượng không ngờ rằng Thẩm Nguyên hiện tại có thể nói nhiều lời nói dối mà không hề chớp mắt, ông muốn nói với quan binh là Thẩm Nguyên đang ngậm máu phun người, rõ ràng là Uất Trì Tĩnh động thủ đánh ông trước.
Nhưng thương thế của ông quá nặng, thật sự không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra một số tiếng rên rỉ khàn khàn trong cổ họng của mình.
Thẩm Nguyên lạnh lùng nhìn Thẩm Hoằng Lượng bị kéo xuống, sau đó nói với Uất Trì Tĩnh vẻ mặt phức tạp: “Yên thế tử, ngươi trở về đi, Trăn Trăn hiện tại muội ấy không muốn gặp ngươi.


Thời gian ngươi vắng mặt, Trăn Trăn cũng sống rất tốt.”
Uất Trì Tĩnh cười khổ một tiếng: “Nguyên nhi à, muội đừng quên, nàng là thiếp thất của huynh, muội không thể không cho nàng gặp huynh.”
Thẩm Nguyên vẫn chưa mềm lòng, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cho Trăn trăn trở thành Đường tiểu nương thứ hai sao? Ngươi có thể cưới nàng làm chính thê không? Ngươi không thể.

Nếu đã không thể thì xin đừng dây dưa với muội ấy nữa.”
Giọng nói của Thẩm Nguyên càng ngày càng thấp, lại nói: “Đây xem như thỉnh cầu với huynh trưởng là ngươi thay cho muội muội của ta.

Muội ấy là người bạn tốt nhất của ta và ta không muốn muội ấy sống không hạnh phúc.”
Uất Trì Tĩnh nhìn vẻ mặt đột nhiên yếu ớt của Thẩm Nguyên, trong lòng rốt cuộc có chút thương tâm, lời nói vừa rồi của nàng đâm trúng nội tâm của hắn.
Hắn hiện tại quả thật không thể hứa hẹn cái gì với Trăn Trăn.
“Nàng thật sự không muốn gặp ta sao?”
Giọng nói của Uất Trì Tĩnh nặng nề lại hỏi một lần nữa.
Thẩm Nguyên trả lời: “Muội ấy đã hạ quyết tâm, thà rằng sống một mình chứ không muốn trở thành phi thiếp của người khác, cùng một đám nữ nhân đấu tới đấu lui.

Trước đây, muội ấy không có cách nào lựa chọn, nhưng khi gặp ta rồi, ta nhất định sẽ không cho muội ấy biến thành dáng vẻ ấy được…”
Uất Trì Tĩnh ngước mắt lên nhìn thoáng qua trên tấm bảng mạ vàng lần nữa, với ba chữ “Oản Tương Đường”, hắn bỗng dưng nhớ tới Trăn Trăn đã từng vô tình nhắc đến chuyện đó với hắn, nàng vẫn rất muốn mở một cửa hàng son phấn của riêng mình.
Hai năm nàng đi theo hắn, ít nhất là ngoài miệng, thái độ của hắn không tốt lắm, cũng chưa từng dịu dàng với nàng.
Trăn Trăn hôm nay đã không muốn gặp hắn, vậy hắn cũng cho nàng thời gian bình tĩnh lại.
Chỉ là Đỗ cô nương đã từng khiến nàng chịu đủ sự sỉ nhục kia, hắn nhất định sẽ không cưới nữa.
Cho dù Lưu Viễn Hầu phủ có thù địch với hắn từ đó, hắn cũng không tiếc.
Mấy ngày sau, Lưu Viễn Hầu phủ.
Sáng nay, Vệ thị đến sân của Đỗ Phương Nhược một chuyến, bà tha thiết an ủi Đỗ Phương Nhược, dặn dò nàng phải từ bỏ tình cảm với thế tử Uất Trì Tĩnh.
Hôn sự của nàng và Uất Trì Tĩnh còn chưa được định ra thì đã hóa thành hư không.
Vệ thị còn đề cập đến một vài con cháu quyền quý trong kinh với nàng, nói sẽ giúp nàng gặp nhau cẩn thận vào ngày khác.
Đỗ Phương Nhược gần đây mơ hồ nhận ra, thái độ của mẫu thân Vệ thị đối với nàng dường như có sự thay đổi cực kỳ vi diệu, nhưng trong lòng nàng không có lo lắng.
Cho dù là trăm phần không tình nguyện chuyện này, nhưng vẫn tỏ ra dịu dàng trước mặt Vệ thị, không khóc cũng không nháo.
Sau khi Vệ thị rời đi, khi Tưởng bà tử đi vào phòng trong, Đỗ Phương Nhược không khống chế được cảm xúc của mình nữa, dùng tay áo tỳ bà thêu hoa văn đỗ quyên vung mạnh quét sạch tất cả đồ sứ trên bàn gỗ đàn hương.
“Nhất định là con kỹ nữ kia! Chắc là ả ta! Còn có Quốc công phu nhân nhà mẹ thất thế kia nữa, nhất định là bọn chúng đã nói gì đó với Uất Trì Tĩnh rồi, nên hắn mới không muốn cưới ta.


Ha ha ha, Trăn di nương này có cái gì tốt chứ, toàn có sức hấp dẫn từ trong xương, vừa nhìn đã biết không phải là nữ nhân tốt gì.

Uất Trì Tĩnh sao lại không có mắt nhìn thế, lại thích các loại cặn bã này!”
Tưởng bà tử vội vàng đến trước người Đỗ Phương Nhược, vuốt lên tấm lưng mảnh mai của nàng.
Đây chính là khuê nữ ruột của bà, vất vả lắm mới được dưỡng thành một đóa hoa phú quý, khí chất tao nhã, làm sao có thể tức giận đến vậy chứ?
Khi Đỗ Phương Nhược nhào vào lòng Tưởng bà tử khóc nức nở, ánh mắt của Tưởng bà tử bỗng dưng trở nên phức tạp hơn một chút.
Bà hoài nghi Vệ thị đã nghi ngờ thân thế của Đỗ Phương Nhược, nhưng vẫn không nói mọi chuyện ra.
Xét cho cùng, Phương Nhược cũng là nữ nhi mà Vệ thị nuôi dưỡng mười mấy năm, tất nhiên Vệ thị vẫn có tình cảm với nàng nên cũng không đành lòng nhìn Đỗ Phương Nhược ngã xuống từ trên cành cây, rồi biến thành bùn.
Đã vậy, thừa dịp Vệ thị còn có chút lòng trắc ẩn với Đỗ Phương Nhược, bà phải dùng tốc độ nhanh nhất để diệt trừ vị Oản Tương Đường kia mới được.
Chỉ cần nàng ta chết, chuyện này sẽ không bao giờ được điều tra nữa.
Phương Nhược của bà vẫn sẽ là đích nữ của Hầu phủ phú quý, hưởng hết vô số vinh hoa, không còn liên quan gì đến hai chữ bần hèn kia.
Thẩm Hoằng Lượng bị bệnh đã lâu, gần nửa năm lại chịu liên tiếp vô số đả kích, ở trong ngục còn đắc tội với phạm nhân trong cùng một phòng giam, mỗi ngày đều bị phạm nhân cường tráng hơn ông đánh đập, bắt nạt.
Ông chỉ ở trong giam giam mấy ngày, ngày đó ông đã chết trước khi kịp uống vài ngụm canh gạo mà lính canh ngục vừa bưng tới.
Lúc ông vừa chết, thân thể còn chưa lạnh hẳn, liền có một con chuột từ trong lỗ chui ra, cắn một phần cơm canh mà ông rắc trên mặt đất.
Sau khi lính canh ngục phát hiện Thẩm Hoằng Lượng đã chết, liền gọi Thẩm Du và Thẩm Hạng Minh nhận thi thể ông về nhà.
Thẩm Hạng Minh nhìn thấy kết cục thê thảm của phụ thân, mặc dù rất đau khổ, nhưng vẫn lau nước mắt, rồi dùng số bạc còn lại mua cho ông một cái quan tài để chôn cất.
Thi thể của Thẩm Hoằng Lượng tạm thời được đỗ trong túp lều, sau khi Thẩm Hạng Minh rời đi, Thẩm Du nhìn di hài của phụ thân yêu thương mình nhất, cuối cùng gần như gào thét khóc rống lên.
Nàng nghe nói Thẩm Hoằng Lượng bị một nam nhân đánh chết trước tiệm son của Thẩm Nguyên và bạn của nàng.
Nói không chừng chính là vì con sói mắt trắng Thẩm Nguyên này, muốn từ bỏ người Thẩm gia, muốn tiếp tục sống trong cuộc sống phú quý vô lo của nàng, nên đã thuê tên côn đồ đánh chết Thẩm Hoằng Lượng.
Vẻ mặt khóc nức nở của Thẩm Du dần trở nên dữ tợn.
Nàng lẩm bẩm: “Thẩm Nguyên, ngươi đừng quá đắc ý, ngươi sợ giông bão nên dùng dùng vòng tay để trấn hồn, ta biết nhược điểm này đấy.

Ngươi đã hại nhà ta tan cửa nát, ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá bằng tính mạng!”
_____________
Tác giả muốn nói:
Từ đầu đến hơn tám mươi chương, nam nữ chính coi như là tâm linh tương thông với nhau, sau khi viết lại khúc ở bên nhau thì không phải viết cp chính đưa đẩy nhau, mà là ngọt sủng hàng ngày, cho nên tôi sẽ kết thúc mấy chương này rồi trực tiếp sắp xếp cốt truyện, điềm sủng hàng ngày đặt ở bên ngoài sẽ thích hợp hơn nhở.
Đương nhiên khẳng định là có một cảnh xúc động lớn trong chương cuối, Nguyên tỷ sắp nhớ lại kiếp trước rồi.