Nguyễn Anh vẫn đang trong cơn giận dữ, nhìn thấy ấm trà tiểu nhị bưng qua đang để trên bàn, đưa tay ra vừa mới chạm được ấm trà, liền thấy một nam nhân đi vào cửa.
  Thời tiết nóng nực, người khác đều mồ hôi chảy đầy lưng, dáng vẻ nhếch nhác, nam nhân này lại rất phóng khoáng, nhàn nhã lại thoải mái, chàng rảo bước đến, đôi mắt đen như mực nhìn lên, trong chốc lát liền bắt được Nguyễn Anh.
  Nguyễn Anh không kìm được thu tay lại, trong lòng thầm nói điện hạ về rồi. Lí công tử đó vẫn không biết nguy hiểm mà đi đến, không ngừng lại đẩy tiểu nhị ra, hừ lạnh với Nguyễn Anh, “tìm muội nghe khúc, đó là Lí công tử nhìn trúng muội,” cậy thế bắt nạt, “chỉ cần ... ...”
  “Chỉ cần gì?” Giọng nói lạnh ở phía sau như một thanh kiếm độc đâm lên trên người Lí công tử, cơ thế Lí công tử bỗng nhiên cứng đờ, Nguyễn Anh trong lòng khẽ run lên, nàng hiếm khi nghe Lang Trạm nói chuyện như thế, suýt chút nữa quên đi một sự thật.
  Người trong cung sợ Lang Trạm, không chỉ vì đôi mắt đó của Lang Trạm giống Vĩnh Dương Đế, còn vì thủ đoạn xử lí công việc của ngài ấy rất cay độc. Nghe nói có năm, Vĩnh Dương Đế tặng một nữ nhân đến Đông cung, nữ nhân đó thấy Lang Trạm từ trước đến nay không triệu kiến mình, liền lén vào trong tẩm điện lén đụng chạm vào đồ đạc, kết quả bị Lang trạm phát hiện, ngay tức khắc liền ra lệnh cho người cắt chân tay của nàng ta, hủy đi dung mạo của nàng ta, lúc đưa về Phụng Nguyên điện Vĩnh Dương Đế hiếu kì nhìn xem, cứ thế dọa ngài ấy sợ đến hoảng hồn, rất lâu sau mới biết được mắng một tiếng: “Thằng nhãi con.”
  Không dừng lại ở đó, tiếp theo lại còn trừng phạt hơn một nửa cung nữ ở Đông cung có dính dáng đến nữ nhân đó, những cung nữ này lĩnh phạt xong chỉ còn nửa hơi thở, lại bị giam vào trong nhà xác của Vĩnh Dương Đế, không ra lại được nữa.
  Từ đó về sau, Vĩnh Dương Đế không dính líu gì đến chuyện của Đông cung nữa, Đông cung là Đông cung, Phụng Nguyên điện là Phụng Nguyễn điện, người ở hai cung nhìn thấy nhau đều hận không thể tránh xa ra.

  Nguyễn Anh nhập cung liền nghe được chuyện này, trong lòng vô cùng sợ hãi đối với vị thái tử điện hạ vẫn chưa gặp mặt, nếu như lúc đó có người noí với nàng, sau này nàng sẽ cùng với thái tử gia hung thần đóng vai một đôi phu thê ân ái, đánh chết nàng nàng cũng sẽ không tin. 
  Chỉ là, thế sự khó lường, Nguyễn Anh trong lòng than thở, không do dự xoay người đi đến bên cạnh Lang Trạm, ngay cả nửa góc áo của Lí công tử cũng không đụng vào, nàng giương khuôn mặt nhỏ về phía Lang Trạm, “phu quân, chàng về rồi.”
  Giọng nói không lớn, lại đủ để khiến quang khách ở sảnh nghe thấy, các quang khách đang xem trò vui biểu cảm liền thay đổi, lại trở nên hứng thú, vốn cho rằng là một cô nương dung mạo xinh đẹp, thì ra đã là phu nhân của người khác.
  Lí công tử quay đầu lại một cách hoài nghi, vừa vặn đối diện với ánh mắt thâm sâu của Lang Trạm, ánh mắt đó như là đang nhìn một người chết,  Lí công tử trong chốc lát da đầu tê cứng, chân bắt đầu run rẩy, biết là như thế, hắn vẫn cố ngẩng đầu lên trợn trừng mắt, “ngươi lại là ai?” khóe mắt lại liếc nhìn mấy huynh đệ, mấy người đó cũng bất đắc dĩ đi qua, lúc này khí thế của hắn ta lại dồi dào.
  Hai nhóm người, Lang Trạm và Nguyễn Anh như là yếu thế, mọi người xem trò vui ngày càng hưng phấn, nhìn Lang Trạm không chớp mắt, Lang Trạm vẫn là dáng vẻ nhàn nhã, nhưng chỉ có Nguyễn Anh đứng bên cạnh ngài ấy mới biết, dựa vào câu hỏi lúc nãy, chứng tỏ điện hạ nổi giận rồi.
  Nhưng Lang Trạm lại chần chừ không nổi cơn bão tố, chàng coi thường đám người Lí công tử, nhìn về phía Nguyễn Anh, sự lạnh lùng trong ngữ khí giảm đi, mang theo sự dịu dàng khó mà nhận ra được, “nàng lúc nãy muốn làm gì thì cứ làm.” Chỉ chỉ về phía bình trà.
  Nguyễn Anh sững sờ, thì ra ngài ấy nhìn thấy rồi, nói như vậy ngài ấy cho phép rồi? Ngẩng đầu nhìn Lang Trạm, môi của Lang Trạm vênh lên, “phu nhân, ở bên cạnh vi phu, nàng còn do dự điều gì nữa?”
  Trong mắt Nguyễn Anh sáng lên, gật gật đầu, bước nhanh đến trước bàn, vừa sờ vào bình trà, quay đầu lại, nói như là mang theo chút tủi thân, “nguội rồi.”
  “Phiền đổi một bình trà nóng, phải đun sôi.” Lang Trạm nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nhị nói, tiểu nhị cứ thế rời đi, mọi người mê muội không thể lí giải nổi, trời nắng như vậy uống trà nóng gì chứ, ngốc sao?
  Đám người Lí công tử cũng sững sờ, nhưng Lí công tử trong mắt có người đẹp, tà tâm chưa chừa, giọng nói mang theo sự tủi thân lúc nãy của Nguyễn Anh khiến cho tâm trạng lại nóng bỏng, chớp mắt liền nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của Nguyễn Anh, tay bắt đầu ngứa ngáy, nhưng không liều lĩnh xông qua, mà lại hỏi một câu, “tại hạ Lí Thành, dám hỏi tôn tính của công tử?”
  Khóe miệng Lang Trạm như là kéo căng ra, chàng vẫy tay với Nguyễn Anh, Nguyễn Anh đi qua, con ngươi của Lí công tử cũng xoay chuyển theo Nguyễn Anh, nhưng trên mặt lại vì Lang Trạm không phản ứng mà phát cáu, đang muốn mở miệng nói, tiểu nhị xách bình trà đến, “quan khách, trà ngài cần.”
  Nguyễn Anh đưa tay nhận lấy, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nàng ghét nhất là những tên háo sắc nhìn thấy người đẹp liền có ý đồ, trước kia cô cô không ít lần bị những người này gây rối.

  Lang Trạm lúc này mới nhìn về phía Lí công tử, “thì ra là Lí công tử, mời ngồi.” Phản ứng này vượt quá bất ngờ, mọi người ngẩn ngơ rồi lại sứng sờ, Lí Thành lại trở nên vênh váo hống hách, nhìn giống như là hắn ta đang nhìn phu nhân của người khác như vậy, người khác không ngăn cản, hắn ta liền ngồi xuống.
  Lang Trạm thuận theo: “Phu nhân.”
  Nguyễn Anh bất động, chau mày một cách khổ não, “phu quân, đổ ở đâu đây?”
  Lang Trạm mỉm cười: “Tùy ý phu nhân.”
  Nguyễn Anh vâng một tiếng, rất nhanh đã có chủ ý, chỉ thấy nàng cất bước đi về phía Lí Thành, Lí Thành thấy mỹ nhân ngày càng lại gần, không kiềm được nuốt một ngụm nước bọt.
  “Lí công tử, đưa tay lên.”
  Nụ cười của mĩ nhân như rượu lâu năm, tản ra hương thơm, khiến cho ngọn lửa trên người hắn ta vèo một cái liền tăng lên.
  Nguyễn Anh không phải là người thủ đoạn độc ác, vốn muốn làm bỏng tay của tên háo sắc này, xem như là cảnh cáo, nhưng mà dưới ánh nhìn của mọi người, nam nhân này thật không biết xấu hổ, lại không kiềm chế được thứ đồ ở trong miệng.
  Nguyễn Anh nổi cơn giận dữ, không kiềm chế được nhấc bình trà lên liền đổ về phía dưới người của nam nhân, nướng trà nóng hổi đổ toàn bộ lên trên người của hắn ta.
  Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết, mọi người trước tiên là kinh ngạc, đến khi Nguyễn Anh vứt bình trà đi, đi về lại bên cạnh Lang Trạm, mọi người mới lần lượt phản ứng lại được. 
  Lí Thành lăn qua lăn lại, mùa hè vốn mặc y phục mỏng, bị nước nóng như vậy tưới vào, nghĩ thôi cũng rất thống khổ, mấy huynh đệ của hắn ta hoàn toàn không biết thế nào mới tốt. Đến khi Lang Trạm nói một tiếng, “phu nhân nhà ta vốn muốn pha trà cho Lí công tử, chỉ là không cẩn thận trượt tay, các vị vẫn là nhanh đưa Lí công tử đi chạy chữa.” Mấy người lúc này mới vội vội vàng vàng đỡ Lí Thành đến tiệm thuốc.
  Mấy người vừa đi, trong đại sảnh liền yên tĩnh, tiểu nhị và những người khác như là nhìn đôi phu thê này, lại nhớ đến tình cảnh bi thảm của Lí Thành, lần lượt trốn chạy.
  Lang Trạm đưa Nguyễn Anh luôn cúi đầu đi lên lầu, vừa đóng cửa lại, Nguyễn Anh liền ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên nói: “Thiếp có phải là lỗ mãng không?”

  “Không, phu nhân làm rất tốt.” Lang Trạm thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, cầm quạt lên quạt gió cho nàng, “ngồi.” 
  Nguyễn Anh nghe lời ngồi xuống, “hắn ta có thể … …”
  “Không thể.”
  Lang Trạm động viên nói.
  Nguyễn Anh nhìn ngài ấy, ánh mắt rõ ràng đang nói, sao ngài lại biết không thể?
  Tay Lang Trạm không ngừng nghỉ, gió mát thổi vào Nguyễn Anh, Nguyễn Anh như là đang kề sát một viên ngọc thạch mát mẻ, vô cùng thoải mái, nàng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lang Trạm, “vì ta cũng là nam nhân.” 
  Trong chốc lát, cơn gió mát đã trở thành một ngọn lửa dày vò con người, Nguyễn Anh biết hai má mình là bắt đầu nóng bừng, nàng vậy mà ... ... vậy mà ... ...