Nguyễn Anh đang phiền muộn vì không tìm được lí do cùng Tần thái hậu xuất cung, lời này hỏi vừa đúng lúc, nàng mỉm cười, “lúc trước con không đồng ý là muốn ở bên cạnh cô cô, mà bây giờ cô cô có bệ hạ rồi, con cũng muốn ra ngoài chơi.” Dỗ dành đến mức Nghi phi vô cùng vui vẻ.
  Nguyễn Anh nhếch môi, rất muốn cùng Nghi phi ra ngoài đi dạo, muốn nói lại không mở miệng được.
  Vì Dư phi chính là ở trong ngự hoa viên trượt ngã mất đi đứa bé, Vĩnh Dương Đê sợ chuyện như thế lại xảy ra, luôn hạn chế việc đi lại của Nghi phi, thỉnh thoảng cho phép ra ngoài một chút, ngài ấy cũng cùng đi. Nếu không phải thái y nói cần ra ngoài đi dạo, thay đổi môi trường, như vậy tốt cho thai nhi, ngài ấy ước chừng ngay cả ra khỏi điện cũng không cho Nghi phi đi ra.
  Cái miệng khép chặt của Nguyễn Anh hé mở, giả vờ quên đi việc này, kể chuyện lúc ở bên ngoài Lang Trạm chăm sóc nàng, liền chau mày lại, “không biết làm thế nào để đa tạ điện hạ?”
  Nghi phi viết: Không cần khổ não, việc này chân thành là được. Trong lòng điện hạ sẽ không so đo chuyện này.

  Nguyễn Anh nghe vậy cảm thấy rất kì lạ, cô cô vừa khen điện hạ, hiển nhiên điện hạ cũng xứng đáng với lời khen này, lại vừa bảo nàng cách xa điện hạ, thực sự mâu thuẫn.
  “Vậy con lại tiếp tục suy nghĩ.” Nàng mỉm cười, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không thấy Lạc Anh, “Lạc Anh cô nương đi đâu rồi?”
  Nghi phi liền viết: Dọn đến cung Sở quý phi rồi.
  Vì sao?
  Nguyễn Anh nhìn qua một cách ngờ vực, Nghi phi liền nói với nàng, thì ra mấy ngày trước Lạc Anh hát hí khúc ở trong điện, khiến cho Vĩnh Dương Đế vui lòng, lúc đó Sở quý phi cũng có mặt, có lẽ là không vui, cách một ngày lại nói với Vĩnh Dương Đế trong cung ngột ngạt, không thú vị, muốn Lạc Anh đến hát hí phúc cho nàng ấy nghe.
  Lạc Anh hiển nhiên không muốn, không biết tại sao Sở quý phi lại nói nàng ấy xuất thâyn thấp kém, cách thai nhi trong bụng Nghi phi quá gần, thực sự không tốt.
  Ngôn luận hoang đường khiến người khác buồn cười, lại vừa đánh vào đúng điểm yếu của Vĩnh Dương Đế, Vĩnh Dương Đế liền đưa Lạc Anh ra khỏi Phụng Nguyên điện.
  Có câu ân huệ của quân vương khó đoán, quả nhiên như vậy, từ lúc Lạc Anh đến chỗ Sở quý phi chưa từng ra ngoài. Nghi phi từ phái cung nữ đi hỏi qua, Lạc Anh trả lời rất tốt, không khác gì Phụng Nguyên điện.
  Nghi phi lại không tiện chen vào, nhưng hôm nay vừa nhắc, người lại động lòng trắc ẩn, dặn dò Nguyễn Anh: Nên đến xem nàng ấy thử.

  Nguyễn Anh gật đầu, tiếp tục nói chuyện với người một lát liền ra ngoài.
  Chính điện đã không còn người, không biết đi đâu cả rồi, Nguyễn Anh đứng ngỡ ngàng một lát, trước hết trở về Trường Lạc cung.
  Sáng sớm hôm sau, nàng đã rửa mặt xong, cung nữ quen thuộc lại đến gọi nàng, “Nguyễn cô nương, điện hạ đến rồi, muốn gặp người.” Lại nói với nàng, điện hạ đang đợi ở hoa uyển.
  Nguyễn Anh vẫn chưa nghĩ ra đa tạ thế nào mới thể hiện được thành ý của mình, vừa suy nghĩ vừa vội đến hoa uyển.
  Trong hoa uyển của Trường Lạc cung toàn là mẫu đơn, vừa nhìn vào, mỹ lệ vô song, đoạt hồn nhiếp phách. Nghe nói, đây vẫn là lúc đầu Vĩnh Dương Đế hạ lệnh cho trồng, năm sau đó Trịnh hoàng hậu liền nhập cung.
  Nguyễn Anh từng nghe cung nữ truyền miệng, nói Trịnh hoàng hậu thực sựu không thích những loại hoa này lắm, không thường xuyên đến ngắm, nhưng ngược lại luôn khiến người khác dày công chăm sóc, cũng không biết vì sao.
  Nguyễn Anh lắc lắc đầu, quá kì lạ rồi, Vĩnh Dương Đế và Trịnh hoàng hậu chung sống quá khác thường rồi.
  Trong lòng đang suy nghĩ, Lang Trạm liền đập vào tầm nhìn của nàng, thái tử gia cũng nhìn thấy nàng, nâng tay áo lên vẫy tay với nàng, nàng bèn bước nhanh mấy bước, chớp mắt liền đến trước mặt nam nhân.
  “Điện hạ tìm thiếp có việc gấp?” Nguyễn Anh thấy chàng vẫn chưa thay triều phục, có lẽ là vừa xuống triều liền đến đây.
  Lang Trạm hôm nay thẳng thắn bộc trực, lại thật sự gật gật đầu, “nếu cô gia xin Nguyễn cô nương giúp đỡ, không biết Nguyễn cô nương có đồng ý?”

  Nguyễn Anh mỉm cười, “tất nhiên là đồng ý, điện hạ nhiều lần tương trợ dân nữ, dân nữ vẫn chưa đền đáp điện hạ lần nào, hôm nay điện hạ cho dân nữ cơ hội, dân nữ vui mừng còn không kịp nữa là?”
  Câu này thực sự thể hiện ra được thành ý của Nguyễn Anh, nếu không phải là Lang Trạm, nàng nào có nịnh nọt công phu như thế?
  Lang Trạm được tâng bốc đến vui vẻ, tạm thời quên đi sự vòng vo, trực tiếp nói: “Vậy thì mời Nguyễn cô nương tham gia tuyển chọn thái tử phi.”
  
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây tác giả tinh thần không đủ, không thể viết quá nhiều, các thiên thần nhỏ tha thứ!
Chương tiếp theo vào khoảng 11:30 tối mai.
Chúc ngủ ngon!