Đứng một lát, tiếng bước chân lọt vào tai, có lẽ là Lang Trạm đã rời đi, lúc này cửa mới kẹt một tiếng mở ra.
  Nguyễn Anh thò đầu ra, một cóng người lướt qua, “quá chậm rồi.”
  Tiếng bước chân là gạt nàng.
  Nguyễn Anh tức giận, xấu hổ liếc nhìn Lang Trạm một cái, đi thẳng ra khỏi phòng, “điện hạ tìm dân nữ có việc?” Lang Trạm tuy lúc trước muốn nàng ghi danh tham gia tuyển chọn thái tử phi, nhưng vì Tần thái hậu qua đời, việc lập thái tử phi tạm thời gác lại một bên, chàng chắc không phải vì chuyện này mà đến đây, vậy còn vì việc gì khác nữa.
  Nguyễn Anh trong lòng không ngừng lắc lư, quả nhiên nghe thấy Lang Trạm nói: “Nguyễn cô nương, cô gia có lời muốn hỏi nàng.” Ra hiệu nàng vào trong phòng nói, nàng bèn đi vào phòng trước.
  Lang Trạm đóng cửa lại, quay đầu chỉ thấp giọng nói một tiếng, “mẫu hậu đã hỏi phụ hoàng rồi.”

  Nguyễn Anh ra vẻ kinh ngạc, Lang Trạm đem nguyên nhân cái chết của Tần thái hậu nói ra, thì ra cư phi trong cung không sinh con được lại chính là vì Tần thái hậu quấy phá bên trong, Dư phi chính là một trong số những người bị hại, người sanh non vốn không phải vì trượt chân do trời mưa, mà là không cẩn thận uống phải thuốc, Vĩnh Dương Đế tuy tra ra được, nhưng tạm thời không làm gì Tần thái hậu.
  Tần thái hậu lại làm trái ý, cho rằng Vĩnh Dương Đế không biết, vẫn giả điên giả khùng như cũ, sau khi biết được Nghi phi mang thai lại ngầm tính toán khiêu khích lòng oán hận của Liễu Âm đối với Nghi phi, mưu đồ dùng Liễu Âm làm Vĩnh Dương Đế nổi giận, giết chết đứa bé trong bụng Nghi phi.
  Lang Trạm không biết nguyên do người làm ra hành vi độc ác như vậy, lại vì Trịnh hoàng hậu đối với việc này cũng im lặng không nhắc đến, chàng bèn nhớ đến lời nói rõ ràng trước khi chết Tần thái hậu nói với Nguyễn Anh, có lẽ trong lời nói này ẩn chứa nguyên do, bèn đến tìm Nguyễn Anh sớm một chút.
  Nguyễn Anh thầm nói, thiếp biết, nhưng đây là một bí mật quálớn, một khi từ trong miệng thiếp nhảy ra ngoài, chắc chắn sẽ mở ra một trận bão tố đẫm máu. Nàng không thể nói, liền ngẩng đầu nhanh nhẹn nói một câu, “thái hậu lúc đó nói với dân nữ, đáng tiếc không thể đưa dân nữ xuất cung rồi.”
  Lang Trạm nhếch nhếch mày, lại không tỏ ra vẻ nghi ngờ, “cô gia tin tưởng Nguyễn cô nương.” Chàng nói câu này là lời thật lòng, sự hổ thẹn trong lòng Nguyễn Anh càng thêm nặng nề, nàng lại cúi đầu, hắng giọng cố nói ra một câu, “tạ điện hạ tín nhiệm.”
  “Cô gia với Nguyễn cô nương cũng xem như là quen biết lâu rồi, Nguyễn cô nương không cần khách sáo như thế, thực ra cô gia đến lần này, còn có một việc muốn yêu cầu Nguyễn cô nương.”
  Kinh ngạc đến mức nét mặt Nguyễn Anh thay đổi, “điện hạ nặng lời rồi.” Nàng vốn không phải là người vong ơn bội nghĩa, lừa dối Lang Trạm đã khiến nàng bị dày vò gấp bội, lúc này càng như đứng trên đống lửa.
  “Trong lòng cô gia có nghi hoặc vẫn chưa hiểu được, muốn xuất cung một chuyến tìm vị tiên nữ áo xanh kia, nàng có bằng lòng đi cùng ta?”
  Một cảm giác hoang đường xuất hiện ở trong lòng, Nguyễn Anh từ trước đến nay không cảm thấy chàng là một người tin vào ma lực, vậy thì người gọi là tiên nữ áo xanh chính là mượn danh nghĩa, chàng xuất cung nhất định là vì Tần thái hậu.
  Nguyễn Anh rất lâu vẫn chưa trả lời, đây cũng là một loại cự tuyệt. Trên mặt Lang Trạm không nhìn ra được loại tâm trạng nào, “nghe nói mấy hôm nay a Phù đến đây.”
  Không nhắc đến còn được, vừa nhắc đến Trịnh Phù, Nguyễn Anh liền đau đầu không thôi, từ khi tham gia tuyển chọn thái tử phi, Trịnh Phù coi nàng như là đối thủ, hận không thể phát động toàn bộ người của Trường Lạc cung đối chọi gay gắt với nàng, nàng kiêng nể Trịnh gia, cũng chỉ thỉnh thoảng mới bình tĩnh trở về, phần lớn thời gian đều không biết làm thế nào.
  Lang Trạm cũng là hôm nay mới biết được, trước khi đến đã giáo huấn Trịnh Phù một trận, nhắc lại chuyện này là để Nguyễn Anh hiểu rõ nếu ở trong cung đã không vui vẻ, chi bằng cùng chàng ra ngoài, trời cao đất rộng, mặc cho nàng đi.

  Đáng tiếc Nguyễn Anh vẫn chưa thể hiểu được ý tứ sâu xa này, nàng phiền muộn cắn môi không nói chuyện, Lang Trạm không đợi được nữa, tiếp tục dùng liều thuốc mạnh hơn, “phụ hoàng ngày qua nhắc đến nàng.”
  Đây chính là chàng không đúng, Nguyễn Anh trải qua mấy ngày một cách sợ hãi, hôm nay mới bình tĩnh được một chút, chàng đùng một tiếng lại ra vẻ thúc giục, Nguyễn Anh há còn có thể bình tĩnh, nét mặt vô cùng đáng thương, “nhắc đến thiếp làm gì? Vẫn là chuyện của Tần thái hậu?”
  “Không phải, không liên quan đến hoàng tổ mẫu.” Lang Trạm quả thật hối hận, “chỉ là nhắc đến Nghi phi nương nương, mang theo nàng thì sẽ không có gì quan trọng.” Lập tức làm yên lòng Nguyễn Anh.
  Nguyễn Anh nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình.
  Tiễn Lang Trạm ra cửa, nàng ở trong phòng đi lui đi tới mấy vòng, Vĩnh Dương Đế lúc này không xử lí nàng, không đồng nghĩa với sau này sẽ không, nếu lại liên lụy đến cô cô, thì phải làm thế nào? Hay là cùng điện hạ xuất cung?
  Mặc cho nàng ở đây suy nghĩ cách để bảo toàn mạng sống, Lang Trạm vừa ra khỏi cửa đã quyết định, chàng có ý đến gặp Trịnh hoàng hậu.
  Trịnh Phù cũng có mặt, nhưng vì hôm nay bị chàng mắng, vừa nhìn thấy chàng liền giận dỗi quay đầu lại, Lang Trạm không nhìn qua, một mực nói với Trịnh hoàng hậu, nàng có làm gì cũng vô dụng, càng thêm tủi thân.
  Lang Trạm đổ thêm dầu vào lửa, Trịnh hoàng hậu thuận miệng hỏi một tiếng, “đã đến được một lúc, sao không thấy con?” Chàng đáp, “đến gặp Nguyễn cô nương.”
  Trịnh hoàng hậu sợ Trịnh Phù gây rối, muốn dập tắt lửa nên không tiếp lời nữa, Lang Trạm vẫn muốn nhắc đến, “Nguyễn cô nương nhìn ốm đi rồi.”
  “Vậy à, từ khi hoàng tổ mẫu con qua đời ... ...” Lời nói ngừng lại, Trịnh hoàng hậu nghiêng đầu liếc nhìn Trịnh Phù, Trịnh Phù vừa tủi thân vừa giận dữ, người tiếp lời hỏi một tiếng, “có ở đây dùng bữa không?”
  “Không ạ, nhi thần trở về.”

  Lang Trạm vừa rời khỏi Trường Lạc cung, Trịnh Phù liền giận dữ hầm hầm đi tìm Nguyễn Anh, nóng nảy một trận, Nguyễn Anh nín thở, chiếc tách cầm trong tay vỡ vụn, nếu không phải Trịnh hoàng hậu kịp thời đến đưa Trịnh Phù đi, nàng có lẽ không kìm nén được nữa.
  Những cung nữ tụ tập nhiều chuyện, ánh mắt rơi lên trên người nàng càng khiến nàng không thoải mái, nàng bỗng nhiên muốn đi tìm cô cô nói chuyện, một mạch đi đến Phụng Nguyên điện, nghĩ đến Vĩnh Dương Đế ở bên trong, nàng lại không dám vào.
  Lưỡng lữ một hồi, nàng cam chịu quay về, Trường Lạc cung không về được, Trịnh Phù nhìn thấy nàng nói không chừng còn muốn gây sự, trong chốc lát hoàng cung to lớn như vậy không có nơi nào để nàng dung thân. Lại một mình đi rất lâu, ngẩng đầu lần nhìn thì gần đến Đông cung, Nguyễn Anh ngẩn ngơ, mình sao lại đến đây rồi?
  Quay đầu vừa mới bước một bước, đúng lúc một hàng người đi về phía này, Lang Trạm dẫn đầu vô cùng anh tuấn, vô cùng chói mắt.
  Nguyễn Anh co cẳng trốn đi, đợi Lang Trạm đi vào Đông cung, nàng lại ra ngoài, nhìn cánh cửa lớn của Đông cung, cuối cùng không vào, cúi đầu đi về Trường Lạc cung, không ngờ được trời vừa tối, Nghi phi liền đến Trường Lạc cung, vô cùng lo lắng kéo nàng từ trong phòng ra ngoài.
  “Cô cô.” Nguyễn Anh dụi dụi mắt, Nghi phi không để ý đến nàng, đẩy một gói đồ cho nàng, tiễn nàng lên xe ngựa, may mà Trịnh hoàng hậu nói, “nếu còn không đi, có lẽ sẽ phải vào nhà xác.” Dọa Nguyễn Anh đến giật mình.
  Xe ngựa chạy như bay ra khỏi hoàng cung, bầu trời được quét lên một màu đen sẫm, nàng từ từ quay đầu lại, đã không thể nhìn rõ cảnh vật phía trước, thất vọng giống như một con rắn cuốn mình lại.
  
Tác giả có lời muốn nói: cuối tuần việc nhiều nên viết ít, qua nửa tháng nửa sẽ có thời gian viết nhiều hơn, các thiên thần nhỏ tha thứ. Chúc ngủ ngon!