“Tiểu Anh Anh nhanh chút!”
  
Tần thái hậu và Tri Thu đã đi xa, Nguyễn Anh có hơi gấp: “Điện hạ.”
  
Con người của Lang Trạm chuyển động, đưa tay áo của mình cho Nguyễn Anh, Nguyễn Anh đặt bình xuống, kéo tay áo ngài ấy quay về Từ An cung. 
  
Tần thái hậu từ trước đến nay luôn làm ầm ĩ, như hôm nay lấy thân phận tiên nhân của mình thì càng ầm ĩ hơn, dẫn Lang Trạm, Nguyễn Anh, Tri Thu đi một vòng Phụng Nguyên điện.
  
Vĩnh Dương Đế đang bận quốc sự đến sứt đầu mẻ trán, ông bạo lực khắp nơi là sự thật, nhưng đối với việc chính trị không hề lười biếng, chỉ thấy Tần thái hậu trực tiếp xung vào, một bàn tay vỗ lên đầu ông, “Lang Xuyên, ai gia phải xuất cung!”
  
Vĩnh Dương Đế bị vỗ đầu đến hồ đồ, sau khi phản ứng lại đôi mắt như có thể phun ra lửa, Lang Trạm xoay người đi ra, Nguyễn Anh với Tri Thu theo sau, loại trường hợp này nhìn nhiều hơn một chút thì mất mạng.
  
Đợi một hồi, Tần thái hậu hùng dũng oai vệ từ trong điện đi ra, lại mang theo ba người đi đến Trường Lạc cung, đau lòng khóc rưng rức một trận với Trịnh hoàng hậu, “Thuần Mẫn của ai gia, khổ cho con oa oa … …”
  
Trịnh hoàng hậu: “Không khổ.”
  
“Khổ cho con oa oa ... ...”
  
“Không khổ.”
  

“Khổ cho con oa oa ... ...”
  
“Bản cung nhận thua, Trạm nhi đưa hoàng tổ mẫu của con hồi cung!”
  
“Đợi đã!”
  
Tần thái hậu thần thần bí bí đi đến trước mặt Nghi phi, Nguyễn Anh trở nên căng thẳng, bước nhanh đến phía trước Nghi phi, Nghi phi hành lễ.
  
Nguyễn Anh nói: “Thái hậu, đây là cô cô của dân nữ, vì không thể nói chuyện, không thể chúc mừng thái hậu, mong thái hậu thứ lỗi.”  
  
“Ai gia biết.” Tần thái hậu xua tay, ý bảo Nguyễn Anh đứng một bên, ánh mắt của người rơi xuống trên bụng Nghi phi, bỗng lạnh lùng nói: “Đứa bé này không thể giữ!”
  
Trong điện yên tĩnh.
  
Nhiểu người kinh ngạc, Trịnh hoàng hậu bước nhanh qua, kéo Nghi phi ra phía sau, “Trạm nhi, hoàng tổ mẫu của con mệt rồi, còn không đưa người hồi cung nghỉ ngơi!”
  
Tần thái hậu không phản kháng nữa, cùng với Lang Trạm ra khỏi điện, Nguyễn Anh lo lắng nhìn về phía Nghi phi, nghe thấy một câu truyền đến từ cửa, “tiểu Anh Anh, nhanh đến đây!”
  
Nghi phi ra hiệu ý bảo Nguyễn Anh an tâm.
  
Nguyễn Anh cất bước đuổi theo, một hàng bốn người ra khỏi Trường Lạc cung, lúc về đến Từ An cung trời đã nhá nhem tối.
  
Nguyễn Anh không đi nhanh được, Tần thái hậu không ngừng hỏi nàng, đều là những vấn đề quái lạ, nàng ứng phó đến mệt mỏi, đến sau cùng, Lang Trạm thay nàng trả lời, nàng mới có thời gian nghỉ ngơi.
  
“Tiểu Anh Anh, con muốn đứa bé trong bụng cô cô con được sinh ra?”
  
Nguyễn Anh giật mình lấy lại tinh thần, nàng chỉ gật đầu, không sinh ra, Vĩnh Dương Đế sẽ không bỏ qua cho cô cô nàng.
  
Hôm đó, thái y vừa mới rời đi, Vĩnh Dương Đế liền đến, mười hai năm ông ấy không đặt chân vào Trường Lạc cung, vì một đứa bé ông ấy liền đến, nghĩ cũng biết đứa bé này quan trọng như thế nào.
  
Biểu tình của thái hậu lúc này giống như đại sư đóan mệnh lắc lư bên đường, “vậy chỉ có thể đi tìm một người.”
  
Nguyễn Anh vốn không bị người làm rung rinh, ai cũng biết thái hậu là một người điên, lời của người nói không đáng tin, nàng chỉ là hỏi dò: “Ai?”
  
“Tiên nữ áo xanh.”
  
Nguyễn Anh: “… …”
  

Trên mặt Lang Trạm vốn không có nhiều biểu cảm, “tìm như thế nào?”
  
“Nghe nói bà ấy biến hóa thành một người đàn ông, ẩn nấp ở trong kinh thành, nhưng phàm là người đến tìm bà ấy có thể kéo dài tuổi thọ, trường thọ trăm tuổi.”
  
Chuyện vớ vẩn.
  
Nguyễn Anh cảm thấy vẫn là trở về chăm sóc tốt cho Nghi phi tương đối đáng tin hơn, nàng đứng dậy muốn rời đi, Lang Trạm cũng đứng dậy theo, Tần thái hậu lại nói: “Tiểu Anh Anh, con cùng với ai gia xuất cung tìm tiên nữ áo xanh đi, như thế con của cô cô con mới có thể sinh ra bình an.”
  
Nguyễn Anh trong lòng có hơi lo sợ, toàn thân phát lạnh, dùng răng cắn chặt môi mình.
  
Lang Trạm lạnh lùng nói: “Hoàng tổ mẫu, loại chuyện này thuộc vào loại chuyện vô căn cứ, sau này không nên nhắc đến nữa.”
  
Thực sự là chuyện vô căn cứ, nhưng không kiềm chế được mà nghĩ nhiều, Nguyễn Anh một chút cũng không muốn nhìn thấy cảnh Nghi phi không sinh ra được đứa bé, nhưng không biết vì sao trong đầu luôn hiện ra hình tượng như thế.
  
“Nguyễn cô nương, hoàng tổ mẫu chỉ là nói đùa, đừng coi là thật, Nghi phi nương nương bình yên vô sự, mười phần bình an.” Lời nói của Lang Trạm ngăn lại việc Nguyễn Anh nghĩ ngợi lung tung.
  
Tần thái hậu lại uy nghiêm đáng sợ nói: “Vốn không phải chuyện đùa, nếu không thì đứa bé trong bụng Nghi phi sao lại không còn nữa?”
  
“Thần đi!” Nguyễn Anh đáp.
  
“Hoàng tổ mẫu, nhưng mà phụ hoàng cho phép người xuất cung sao?” Lang Trạm khổ não xoa mày.
 
Tần thái hậu nới: “Đó là đương nhiên.”
  
“Vậy cô gia cũng đi cùng mọi người một chuyến.”
  
Bốn người vào lúc trời sáng liền xuất cung, đi vào con đường phồn hoa nhất của kinh thành, trên đường đông nghịt, cửa tiệm san sát nhau, người đi đường nhộn nhịp, náo nhiệt biết mấy.
  
Nguyễn Anh nhìn một vòng xung quanh, cùng thái hậu đợi cho người tản ra bớt, nàng không thể không tự mình đi lên phía trước, sức chú ý đều đặt lên trên người của nam nhân, lại không phát hiện một đều đặc biệt. Trong vô thức, nàng đi đến trước một cửa tiệm quen thuộc, trước tiệm treo một biển hiệu tiền trang.
  
“A Anh?” Một giọng nói trong trẻo từ cửa truyền đến, Nguyễn Anh ngẩng đầu lên nhìn, lại là người quen cũ, nàng ngẩn ra một hồi mới cười nói: “Liễu thúc?”
  
Liễu thúc nhìn có lẽ đã ngoài ba mươi, tướng mạo ôn hòa, nhiệt tình mời Nguyễn Anh vào ngồi.
  
Thâm tình là thế, Nguyễn Anh theo Liễu thúc vào trong, ngồi ở trong phòng, Liễu thúc lệnh cho người mang trà lên, trong lòng đắng chát.
  
Trong phòng yên tĩnh, Liễu thúc chần chừ một hồi lâu, vẫn là mở miệng hỏi, “không biết cô cô của con … …”
  

“Cô cô của con rất khỏe, đa tạ Liễu thúc quan tâm.” Nguyễn Anh cũng không ngồi yên được, đứng dậy liền chạy nhanh như chớp, vừa vặn va phải Lang Trạm, trên mặt nàng mừng rỡ, “mọi người đi đâu rồi?”
  
“Ta đang tìm nàng.” Còn Tần thái hậu và Tri Thu, Lang trạm cũng không biết đến nơi nào rồi, chàng ấy đưa một góc áo của mình cho Nguyễn Anh, “nắm chặt, đừng để lạc nữa.”
  
Nguyễn Anh nắm chặt lấy góc áo của chàng, hai người kề vai bên nhau vượt qua người đi đường, đi vào một tửu lâu, thuê một gian phòng cao nhất, góc nhìn xuống phố rõ ràng.
  
Nguyễn Anh tỉ mỉ phân biệt trong đám đông có Tần thái hậu không, miệng hỏi, “điện hạ có cách để tìm thấy tiên nữ áo xanh?”
  
“Không có người này.” Lang Trạm thẳng thắng nói.
  
Nguyễn Anh kinh ngạc: “Vậy điện ra vì sao lại đến?”
  
“Lo lắng hoàng tổ mẫu.”
  
Nguyễn Anh vừa nghe, cảm thấy có lí, “nhưng không tìm được thái hậi thì làm thế nào?”
  
“Không đáng ngại, đợi họ đến tìm chúng ta.” Lang Trạm đáp.
  
Nguyễn Anh đành phải nghe lời chàng, hai người ở trong tửu lâu đợi một buổi sáng. Lúc ăn trưa vẫn chưa có tin tức của Tần thái hậu, lúc này trên phố người đi lại đã tản ra một nữa, muốn tìm thì dễ dàng rồi.
  
Nguyễn Anh cuối cùng cũng nhìn thấy một người giống như Tần thái hậu, nàng cùng với Lang Trạm xuống lầu, chạy đến nơi đã nhìn thấy, hơn cả giống, đó chính là Tần thái hậu.
  
Tần thái hậu đang cùng với một thầy đoán mệnh mù tóc hoa râm tranh lí, tranh cãi một cách mạnh mẽ, suýt chút nữa vén tay áo trực tiếp nhắm thẳng lên. 
  
“Tổ mẫu.” Lang Trạm lên phía trước, muốn ngăn người lại, không dự liệu được người lại chỉ vào thầy đoán số mù nói: “Đây chính là tiên nữ áo xanh.”
  
Thầy đoán mệnh toàn thân run lên, “bà ức hiếp người quá đáng, ta là một ông già, thế nào lại chớp mắt trở thành nữ nhân rồi?”
  
Nguyễn Anh cũng muốn biết, tiếc rằng Tần thái hậu không bằng lòng nói, “không nói cho ông, cho ông tức chết!”
  
Nguyễn Anh: “… …”