Chương 101 TẤT CẢ KẾT THÚC RỒI (3)

Tháng Bảy đã tới.



Ngày đầu tiên của tháng Bảy, sau một trận mưa lớn, mặt trời chiếu qua những giọt nước, lấp lánh đủ sắc màu.



Hôm nay là Ngày lễ Tình nguyện, Tô Thâm Tuyết cùng hàng trăm thanh niên trẻ vừa hoàn thành buổi tuyên thệ tình nguyện xem chương trình biểu diễn ảo thuật tại Nhà hát Goran.



Đoàn ảo thuật Bắc Âu cống hiến cho Nữ hoàng và các tình nguyện viên trẻ tuổi một tiết mục biểu diễn xuyên không gian thời gian. Ảo thuật gia đã hoàn thành tâm nguyện của chú hề, đặt chú hề ngồi trên mũi con tàu con thoi đi xuyên không gian thời gian.



"Bụp" một tiếng, khi tiếng động kia vang lên, chú hề biến mất không dấu vết.



Nữ hoàng cũng muốn được đi tới tương lai.



Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc. Cô hỏi thư ký đang đứng cạnh mình: "Tôi có thể làm giống những nghệ sĩ trên sân khấu kia, ngồi lên một con tàu xuyên không gian thời gian, rời khỏi địa cầu này không nhỉ?"



Không ngờ thư ký riêng của cô đã trả lời:



"Hoàn toàn được, hoàn toàn có thể, thưa Nữ hoàng Bệ hạ."



Cô ngơ ngẩn, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, cô dè dặt hỏi lại: "Nếu như, tôi muốn con tàu con thoi kia dịch chuyển tức thời đến nhà của Lục Kiêu Dương thì sao?"



Hà Tinh Tinh liếc nhìn Tô Thâm Tuyết, gật đầu: "Đúng vậy, có thể."



Thư ký riêng của cô làm ra vẻ như không có gì là không thể.



Vậy nên, khi ảo thuật gia cần một khán giả xung phong cho tiết mục tiếp theo, Tô Thâm Tuyết đã giơ cao cả hai tay.



Như vậy, trước thanh thiên bạch nhật, các tình nguyện viên trẻ tuổi tận mắt nhìn thấy Nữ hoàng ngồi trên tàu con thoi không gian. Đương nhiên, Nữ hoàng chỉ đi ra ngoài không gian một chuyến thôi, sáng sớm mai, cô vẫn sẽ quay về Cung điện Jose.



Đương nhiên, Tô Thâm Tuyết chẳng thể nào đi ra được ngoài vũ trụ kia. Tàu con thoi chỉ đưa cô đến hậu trường của màn biểu diễn.



Cô ngồi trên xe, Hà Tinh Tinh lái xe về phía con đường đi đến nhà Lục Kiêu Dương.



Ba mươi lăm phút sau, Tô Thâm Tuyết gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương.



Giọng nói quen thuộc từ bên trong cánh cửa vang lên khiến Tô Thâm Tuyết thở phào nhẹ nhõm.



Trên đường tới nhà Lục Kiêu Dương, cô đã gọi cho anh hai lần, nhưng cả hai lần anh đều không bắt máy, Hà Tinh Tinh cũng không chắc liệu Lục Kiêu Dương có còn ở đây nữa hay không.



Cửa được mở ra từ bên trong.



Phía sau một bên cửa, chàng trai trẻ có đôi mắt xanh đang đứng kia không phải Lục Kiêu Dương thì là ai? Chỉ có điều, thái độ của Lục Kiêu Dương có vẻ hơi tệ.

Cái mặt anh xấu chết đi được, nhưng cũng đâu có sao, anh vẫn còn ở đây.



Tô Thâm Tuyết khẽ huýt sáo một tiếng.



Hà Tinh Tinh rời đi. Trước khi đi, để Nữ hoàng bệ hạ yên tâm, cô nói tám giờ tối sẽ tới đón Nữ hoàng. Lúc này tất cả mọi người trong cung điện đều tưởng rằng, sau khi từ nhà hát trở về, Nữ hoàng bệ hạ cảm thấy không được khỏe nên đã đi nghỉ sớm.



Cô vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa sau lưng cô liền đóng sầm lại.



Tiếng "sầm" đó như một minh chứng hùng hồn rằng Nữ hoàng bệ hạ là một vị khách không được chủ nhân căn nhà này chào đón.



Nhưng lúc này tâm trạng Tô Thâm Tuyết sáng sủa đến mức cô chẳng buồn chi li để ý đến Lục Kiêu Dương.



Bây giờ là mười một giờ sáng. Hà Tinh Tinh nói tám giờ tối mới tới đón cô. Tính ra, cô có thể ở lại nhà Lục Kiêu Dương tận chín tiếng đồng hồ.



Vào lúc tâm trạng vui vẻ, Nữ hoàng cũng rất sẵn lòng đi dỗ dành người khác.



Cô vẫn mặt dày lẽo đẽo theo sau lưng anh, luôn miệng lải nhải, "Lục Kiêu Dương, cậu có biết tôi nhớ chiếc sofa ở nhà cậu đến mức nào không? Mà cậu đừng tưởng tôi chỉ nhớ mỗi chiếc sofa ở nhà cậu thôi đâu nhé."



Cô chỉ tay vào bộ dụng cụ pha trà, "Tôi cũng nhớ nó nữa", tiếp sau đó là tủ lạnh, thảm trải sàn, và các dụng cụ bếp kỳ lạ. Cô chỉ từng thứ một, xoay tròn một vòng, không biết sao cuối cùng tay lại chỉ thẳng vào mặt Lục Kiêu Dương.



Bốn mắt nhìn nhau.



Có thể nhớ tủ lạnh, cả thảm trải sàn và những dụng cụ làm bếp kỳ lạ cũng có thể nhớ, nhưng người thì không thể nhớ nhung được. Dù cho có nhớ, cũng chỉ dám lén lút giấu thật sâu trong tim.



Cuộc đời này của Tô Thâm Tuyết khó khăn lắm mới có được một người bạn như thế này.



Cô lật ngửa lòng bàn tay.



Nói: đưa cho tôi.



Chàng trai trẻ đến từ Missisippi cũng coi như biết điều, ném túi đồ dùng lỉnh kỉnh cô mua từ lần trước đến đây lên bàn cà phê.



Cô không chờ thêm được, nôn nóng mở túi ra, tay chân bận rộn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Tất cả vẫn y nguyên như ngày trước, mì cà chua vẫn y như trước, khoai tây chiên bí ngô cũng y như trước, và cả bánh quy vị mù tạt cũng vẫn vẹn nguyên.



Tất cả, tất cả mọi thứ đều y nguyên như cũ.



Chàng thanh niên bang Missisippi cũng được ra phết đấy chứ.



Tiếp theo đó là kiểm kê những món đồ cô đã mua.



Trong lúc Tô Thâm Tuyết kiểm tra những món đồ đã mua, Lục Kiêu Dương đứng bên cạnh quan sát, khuôn mặt nhăn nhó bí xị khi mở cửa cho cô đã không còn nữa rồi.



Cũng coi như là ngoan ngoãn. Không dễ gì để Nữ hoàng bệ hạ đi dỗ dành người khác đâu nhé. Cô mỉm cười với Lục Kiêu Dương, tay vẫn kiểm đếm những món đồ đã mua. Trong chớp mắt, những chiếc túi đựng đồ đã trống rỗng.



Không đúng! Cô gườm gườm tức tối lườm Lục Kiêu Dương.



Dưới ánh mắt hình viên đạn như xuyên thấu tâm can của Nữ hoàng, chàng trai trẻ Missisippi cảm thấy tội lỗi.



"À… tôi… tôi đã lấy một gói mì cà chua. Vốn dĩ… tôi muốn mua một gói khác bù vào, nhưng… chẳng phải cô đã nói, không được mua gói khác tráo đổi vào gói mì cà chua bên trong đó mà, đúng không? Tóm lại…" Lục Kiêu Dương lắp ba lắp bắp, sau đó, như chợt nhớ ra, anh hét to lên "Tô Thâm Tuyết! Tất cả những thứ này đều là do tôi mua mà, tôi muốn ăn gì, thì bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu tôi cũng có thể ăn được chứ!"

Dường như chàng trai trẻ Missisippi cảm thấy thể hiện nỗi giận dữ như vậy vẫn chưa đủ.



Anh nhặt một gói khoai tây chiên lên, xé mạnh ra, đứng trước mặt cô vốc một nắm to rồi nhét hết vào miệng, nhồm nhoàm, nói lúng ba lúng búng: "Đừng có hứa hẹn gì về mảnh đất an nghỉ tuổi già, tôi cóc thèm để tâm đâu! Hơn nữa, đất đai của Nữ hoàng bệ hạ, tôi cũng không cần."



Hôm nay chàng trai trẻ đến từ Missisippi mặc một chiếc áo phông màu hồng. Lục Kiêu Dương mặc áo phông hồng nhồm nhoàm ăn khoai tây chiên trông giống hệt một chú chó Samoyed đáng yêu.



"Lục Kiêu Dương, cậu thật đáng yêu." Cô cười trìu mến.



Tất nhiên, câu này mới chọc cho chàng trài trẻ Missisippi tức đến xù lông.



Lần này là đến lượt thùng mì cà chua. Tô Thâm Tuyết chỉ biết giương mắt nhìn Lục Kiêu Dương vỗ mạnh bàn tay ngay trước mặt cô. Hộp mì cà chua nổ tung.



Cái thằng nhóc này điên rồi phải không, còn nữa, mì cà chua là của cô mà!



Cô hét lên một tiếng, chụp miếng pizza ở bên cạnh lên, ném vào đầu vào mặt Lục Kiêu Dương. Phát đầu tiên trúng, phát thứ hai anh né được.



Vốn dĩ phát ném thứ hai bị trượt với Tô Thâm Tuyết cũng không sao cả, nhưng cô lại nhìn thấy chân anh đang giẫm lên củ cải muối của cô. Cái tên nhóc này, chắc chắn là cố ý đây mà.



"Lục Kiêu Dương, cậu chết chắc rồi." Cô hét lên, tay lăm lăm đĩa pizza kia.



Lục Kiêu Dương vừa chạy vừa trả treo lại, nói rằng nếu Tô Thâm Tuyết còn nói cậu đáng yêu một lần nữa, cậu sẽ trả đũa cô ngay lập tức.



"Lục Kiêu Dương, cậu phải hiểu rằng, đáng yêu là một từ khen ngợi." Cô chống hông.



"Không, không, không..." Lục Kiêu Dương xua tay, "Đàn ông mà bị phụ nữ khen là đáng yêu thì chẳng khác nào phụ nữ được đàn ông tán dương là ‘Thưa cô, trông cô thật cường tráng lực lưỡng’ cả đâu."



"Nhưng mà, lúc nãy đúng là tôi thấy cậu rất dễ thương." Cô giải thích cho anh hiểu, "Dáng vẻ ăn khoai tây chiên cũng dễ thương, mà chiếc áo phông màu hồng cũng dễ thương."



Câu này khiến bước chân Lục Kiêu Dương khựng lại.



"Mặc áo phông màu hồng thì trông dễ thương sao?"



Cô gật đầu.



Một giây sau, tiếng vải bị xé rách vang lên, Lục Kiêu Dương mạnh mẽ xé phăng chiếc áo phông màu hồng đang mặc trên người, cởi ra, quăng mạnh lên chiếc ghế sofa.



"Tô Thâm Tuyết! Bây giờ còn dễ thương nữa không?" Chàng trai trẻ đến từ Missisippi tỏ thái độ hằm hè như muốn quyết chiến.



Tận mắt chứng khiến chiếc áo phông màu hồng bị xé rách phũ phàng như vậy, Tô Thâm Tuyết chợt nhận ra thằng nhóc này cũng nóng tính ra phết đấy chứ, hơn nữa, lúc tức lên cũng ghê gớm ra trò chứ đùa đâu.



Được rồi, cô chọc phải ổ kiến lửa rồi.



Cô không đến đây để cãi nhau với Lục Kiêu Dương, cô muốn đến đây để tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.



Cô vươn vai duỗi lưng, chỉ tay vào đống đồ bị phá hỏng, hỏi Lục Kiêu Dương định đền cho cô thế nào đây?



"Không được thoái thác, tôi là Nữ hoàng bệ hạ đấy nhé." Cô không để anh có bất cứ cơ hội phản biện nào, lên tiếng chặn họng.



Vì vậy, ngày hôm đó, Tô Thâm Tuyết mặc bộ đồ Lục Kiêu Dương mượn của hàng xóm, đi chợ ở gần đó. Khu chợ mà cô đến là một cửa hàng tiện lợi chỉ rộng khoảng một trăm mét vuông nhưng có tất cả mọi thứ. Cô còn được ăn bánh kếp và thịt vịt mới nướng nóng hổi vừa ra lò.



Ánh mặt trời chiếu rọi cả con đường, anh xách một chiếc túi lớn lỉnh cà lỉnh kỉnh đựng đầy đồ đạc mua sắm, còn cô ôm chai bia được ông chủ cửa hàng vịt nướng khuyến mãi.



Hai người nhìn nhau, đứng nghiêm túc chờ tín hiệu đèn giao thông.



Thời hạn chín tiếng đồng hồ mới chỉ trôi qua có ba giờ, cô cười rạng rỡ. Lục Kiêu Dương nói cô cười ngớ ngẩn quá. Anh ngơ thì có, cô không do dự, giẫm mạnh vào chân anh, cười toe toét hơn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ ngôi vị Nữ hoàng cô đi bộ sang đường bằng vạch kẻ đường. Chẳng có ai để ý đến cô. Thế này thật là tốt. Tô Thâm Tuyết đẩy mạnh chiếc kính râm trên sống mũi, những vạch kẻ đường đen trắng biến thành những phím đàn piano.



Vẫn quy tắc cũ, vừa đóng cửa vào nhà, họ sẽ phân chia đồ đạc ngay.



Đương nhiên, phần của Tô Thâm Tuyết sẽ nhiều hơn, còn chàng trai trẻ Missisippi đã từ bỏ phản kháng trong vô vọng.



Chia chác đồ đạc xong, là chuẩn bị cho bữa ăn



Hôm nay cô muốn được ở lại đây để dùng bữa tối. Chuẩn bị cho bữa ăn xong mà vẫn còn khá nhiều thời gian, cho nên Tô Thâm Tuyết bật chai bia ra.



Hai chai bia cụng vào nhau.



"Lục Kiêu Dương thật vinh dự được dùng bữa tối với Nữ hoàng." Cô trịnh trọng tuyên bố.



Vừa nói xong, cặp kính to quá khổ rơi xuống.



"Tém tém lại đê." Lục Kiêu Dương liếc nhìn điệu bộ làm quá của cô.



Uống hết chai bia đầu tiên.



Hai người ngồi trên thảm, tư thế vắt tréo chân y hệt nhau. Vietwriter.vn



Tô Thâm Tuyết hạ giọng hỏi Lục Kiêu Dương.

"Có tò mò muốn biết Thủ tướng và Nữ hoàng của đất nước này đã xảy ra chuyện gì không?"



Như những người trên khắp đường lớn ngõ nhỏ ngoài kia đều đang vểnh tai nghe ngóng, đợi chờ thông tin từng phút từng giờ, suy diễn câu chuyện theo phán đoán của riêng mình, rồi biên tập lại, và lan truyền khắp nơi.



"Không hề." Lục Kiêu Dương bình thản đáp.



Quả nhiên là bạn của cô.



"So với chuyện đó, tôi rất muốn biết gần đây Nữ hoàng bệ hạ đã uống thuốc giảm cân gì mà lại gầy đến mức này." Anh nói với giọng vô cùng xót xa, ngừng một chút, rồi lại hạ giọng nói tiếp, "Tôi đã rất bực về chuyện này. Nữ hoàng bệ hạ trên ti vi trông đã rất gầy rồi, ai mà biết được, người thật còn gầy hơn cả trên hình nữa."



Thì ra, lúc đầu chàng trai trẻ đến từ bang Missisippi tức giận đến sa sầm mặt mày là vì chuyện này.



Đưa cho Lục Kiêu Dương xem một số bình luận của các nhiếp ảnh gia về góc mặt của Nữ hoàng bệ hạ, từ góc độ hẹp đến ống kính rộng, cô lườm anh với ánh mắt xẹt tia lửa điện: "Nhưng mà không thể phủ nhận, dạo gần đây khi xuất hiện trước ống kính truyền thông trông Nữ hoàng vô cùng xinh đẹp."



Lục Kiêu Dương nhếch mép cười.



Nụ cười mỉm là nét đặc trưng của Nữ hoàng Thâm Tuyết, cánh truyền thông vẫn luôn gọi đó là "giấc mơ thuần khiết" với ánh mắt mơ màng.



Cô chớp chớp mắt, ánh mắt mơ màng, "Như vậy mà còn không đẹp sao?"



Trong một thoáng.



"Đẹp."



Họ lại cụng ly lần nữa.



Vì sự xinh đẹp của Nữ hoàng.



"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi, bây giờ Người đã rất xinh đẹp rồi, đừng uống thuốc giảm cân nữa." Lục Kiêu Dương nghiêm nghị nói.



"Được!" Cô cũng nghiêm nghị nhận lời.



Khi mặt trời mọc vào ngày mai, sẽ có người đến gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương, đưa đến một tấm vé rời khỏi Goran, và thông báo: Thưa anh, anh phải rời khỏi đây.



Tấm vé rời khỏi Goran đó, chỉ có thể nhận, không được từ chối. Đây là mệnh lệnh của Nữ hoàng bệ hạ.



Còn năm tiếng nữa là tới tám giờ tối.



Năm tiếng đồng hồ cũng khá ổn. Bữa tối nay Lục Kiêu Dương đã đặt vịt nướng.



Vịt nướng quả là một sự tồn tại tuyệt vời.



Vừa ngân nga hát, Tô Thâm Tuyết vừa mở tủ lạnh, lấy ra một quả táo.



Tay cầm quả táo, cô liếc nhìn về phía phòng tranh đang khép hờ. Tô thâm Tuyết đứng trước tủ lạnh tần ngần một hồi, sau đó cô liền mở cửa bước vào nhà vệ sinh. Tô Thâm Tuyết ngắm nghía thật kỹ hình ảnh mình trong gương. Không biết có phải do uống bia hay không mà hai má cô đỏ ửng.



Cô đứng ngắm nhìn mình trong gương một lúc lâu với vẻ hoài nghi.



Lần thứ ba chạm ly với nhau.



Tô Thâm Tuyết đã nói với Lục Kiêu Dương: "Vẽ cho tôi một bức chân dung khỏa thân đi. Không phải vẽ Nữ hoàng của đất nước này, mà là cho người bạn có tên Tô Thâm Tuyết của cậu."



Cô lôi từ trong túi ra chiếc đồng hồ quả quýt có khắc tên viết tắt của mình.

Sau khi bà Joanna ra đi, chiếc đồng hồ này thuộc về Tô Thâm Tuyết.



Đây là món quà trưởng thành mà người mẹ đã dành tặng cho con gái của mình.



Lúc đó, cô chỉ là Tô Thâm Tuyết thôi, chưa phải là Nữ hoàng của đất nước này.



Cô đưa tay chạm nhẹ vào từng chi tiết của chiếc đồng hồ, nói: "Lục Kiêu Dương, vào mười giờ hai mươi phút sáng hôm nay, Nữ hoàng của đất nước này đã được đưa lên tàu con thoi để đi xuyên qua không gian, xuyên qua thời gian tới tương lai. Nhưng thất vọng thay, tàu con thoi gặp trục trặc. Thay vì đưa tôi tới tương lai, ngược lại, nó lại đưa tôi quay về quá khứ."



Cô mỉm cười.

"Trong cơn mơ màng hồ đồ, Nữ hoàng đã quay trở lại năm cô hai mươi tuổi, lạc vào phòng tranh của một cậu chàng tên là Lục Kiêu Dương. Vì đã đến đây an toàn, Nữ hoàng bệ hạ quyết định sẽ để lại dấu ấn riêng của mình để lưu giữ khoảnh khắc này."



Tô Thâm Tuyết đưa chiếc đồng hồ tới trước mặt Lục Kiêu Dương.



"Chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn được làm thủ công tại Florence đổi lấy bức chân dung khỏa thân, đồng ý không?"



Cùng lúc đó, Lý Thanh Châu vừa mở cửa bước vào phòng làm việc của Utah Tụng Hương tại trụ sở chiến dịch tranh cử.



Trên mặt đất đầy giấy tờ, điện thoại bị ném hỏng.



Bộ trưởng Bộ An ninh – Quốc phòng và Đội trưởng trinh sát đang đứng trước bàn làm việc, không dám thở mạnh.



Nút áo sơ mi thứ ba của Utah Tụng Hương đã bị bật tung ra, vài lọn tóc buông rủ trước trán, cơn bão tràn qua dưới chân anh lại phù hợp kỳ lạ với những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt, chàng trai trẻ Goran như hóa thân thành Ác Thần.



Những chiếc cốc trên bàn làm việc trống rỗng. Nước trong cốc đã được dùng như màn chào hỏi Bộ trưởng và Đội trưởng.



Tuổi tác hai vị này ngang với bậc cha chú của Utah Tụng Hương.



Đây là lần đầu tiên Lý Khánh Châu nhìn thấy chàng trai trẻ Goran mất kiểm soát trước các bậc tiền bối.



Một tiếng rưỡi trước, tin tức Nữ hoàng biến mất đã được gửi tới.



Hôm nay là Ngày lễ Tình nguyện, Nữ hoàng đang cùng với các tình nguyện viên trẻ tuổi xem biểu diễn ảo thuật ở nhà hát Goran cơ mà.



Trong quá trình làm khán giả, để hưởng ứng tinh thần của Ngày lễ Tình nguyện, Nữ hoàng đã chủ động xung phong trở thành tình nguyện viên cho màn biểu diễn của ảo thuật gia, bước vào tàu con thoi.



Màn biểu diễn kết thúc, Nữ hoàng vẫn không quay về chỗ ngồi của mình. Ảo thuật gia vui vẻ nói với các tình nguyện viên rằng, Nữ hoàng chắc hẳn đã lên thăm thú Sao Diêm Vương rồi.



Đương nhiên là Nữ hoàng không thể tới Sao Diêm Vương được, chỉ là Nữ hoàng cảm thấy không được khỏe nên muốn ra về, nhưng vì không muốn làm mất hứng của các bạn tình nguyện viên nên mới chọn rời đi theo cách này. Mười giờ ba mươi lăm phút, Nữ hoàng trở về cung điện. Khi về tới cung điện, Nữ hoàng cảm thấy không khỏe nên từ chối dùng bữa trưa mà đi nghỉ luôn.



Vì Nữ hoàng cảm thấy không được khỏe, nên không ai dám làm phiền Người. Mãi cho đến khi Thủ tướng gọi điện tới, một vệ sĩ riêng của Nữ hoàng vốn đã luôn cảm thấy có gì đó không ổn lúc này mới phát hiện ra, người nằm nghỉ trên giường của Nữ hoàng chỉ là một cô thư ký có dáng vóc hao hao Nữ hoàng mà thôi.



Ngay lập tức, Christie không dám chậm trễ, rà soát lại các camera và phát hiện ra người trở về cung điện không phải là Nữ hoàng.



Sau đó, thông qua camera giám sát của nhà hát, họ biết chắc rằng Nữ hoàng không hề lên chiếc xe chuyên dụng để trở về Cung điện Jose, mà lại đi cùng với Thư ký riêng của mình lên một chiếc xe khác, đi về hướng khác.



Chiếc xe mà Nữ hoàng ngồi lên đã mất dấu tại ngã ba đường gần khu vực Nhà hát.

Đội tình báo kết hợp với Đội trinh sát sục sạo khắp các con phố gần đó, nhưng cho đến lúc này, vẫn không thấy tung tích của Nữ hoàng.



Hà Tinh Tinh một mình trở về cung điện đã bị Hội đồng Hoàng gia thẩm vấn. Trải qua một trăm phút, đối diện với đủ cách thức xét hỏi như đánh bom của Hội đồng Hoàng gia, Hà Tinh Tinh chỉ một mực nói: Nữ hoàng sẽ quay về cung điện vào lúc tám giờ tối.



Lúc này, còn khoảng bốn tiếng rưỡi nữa là tới tám giờ tối.



Đây là tất cả những thông tin mà Lý Khánh Châu nghe được từ Pierre trước khi bước vào văn phòng của Utah Tụng Hương. Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi là diễn ra cuộc tranh cử, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.



Bộ trưởng Bộ An ninh Quốc phòng và Đội trưởng Đội trinh sát một mực khẳng định với Thủ tướng rằng họ sẽ dốc hết sức lực để tìm kiếm tung tích của Nữ hoàng, sau đó vội vàng rời đi.



Trong văn phòng chỉ còn lại Utah Tụng Hương và Lý Khánh Châu.



Vị trí phụ trách những sự vụ khẩn cấp trong cuộc sống của Thủ tướng cũng bao gồm việc đưa ra đề nghị khi Thủ tướng đang mất khả năng suy nghĩ tỉnh táo. Anh ta nhắm mắt nhắm mũi gợi ý nên nghe theo gợi ý mà Thư ký riêng của Nữ hoàng đã nói, cho Nữ hoàng không gian riêng.



"Dù sao Thư ký Hà cũng đã nói là vào lúc tám giờ Nữ hoàng sẽ…"



Câu nói của Lý Khánh Châu bị cắt ngang bởi một tập tài liệu phi vào mặt anh.



Đống giấy tờ cũng hoàn thành quá trình rơi từ mặt anh ta xuống đất.



Lý Khánh Châu nhặt lên, đây là tài liệu được Cục Tình báo gửi đến. Tài liệu cho thấy, với rất nhiều chuyến thăm ngoại giao thành công, lại cộng thêm thân phận Phu nhân Thủ tướng, Nữ hoàng trẻ của Goran được liệt vào danh sách một trong những nhân vật dễ bị bắt cóc nhất thế giới.



Trong vòng nửa năm trở lại đây, Cục Tình báo Goran đã triệt tiêu thành công ít nhất hai vụ bắt cóc nhắm vào Nữ hoàng.



"Anh có thể đảm bảo rằng cô ấy sẽ xuất hiện vào lúc tám giờ tối không!" Sắc mặt Utah Tụng Hương nặng nề.



Trong một khoảnh khắc, Utah Tụng Hương trở lại bàn làm việc, bắt đầu bấm điện thoại. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng làm việc, có thể mơ hồ nhìn thấy từng vệt mồ hôi đang rơi trên trán anh.



Lý Khánh Châu bước lên trước, ấn nút tắt máy.



Anh ta nói: "Thưa ngài Thủ tướng, có thể tôi cung cấp được manh mối liên quan đến nơi mà Nữ hoàng đang ở."



Mười phút sau, Trung tâm giám sát thành phố gửi tới máy tính cá nhân của Thủ tướng một số đoạn băng giám sát về vị trí hiện tại của Nữ hoàng.



Trong đoạn phim, tại khu vực một dãy nhà lớp ngói đỏ, Nữ hoàng bước xuống từ một chiếc xe taxi, người lái xe là Hà Tinh Tinh.



Sau khi rời khỏi xe, Nữ hoàng và Hà Tinh Tinh cùng nhau bước vào thang máy của khu dân cư lợp mái đỏ đó. Camera giám sát chỉ ghi lại được hình ảnh họ bước vào khu nhà, không tới ba phút sau, một mình Hà Tinh Tinh bước ra, lái xe rời đi.



Nhưng mà! Chuyện đến đây còn chưa hết.



Sự việc tiếp diễn sau đó đã khiến chàng trai trẻ Goran tức tối đặt bút ký lên bàn làm việc.