Chương 114 SỰ NGHIỆP DANG DỞ (2)

Đứng dưới mái hiên của căn hộ không hề bắt mắt ấy, người mặc áo khoác ngắn sẫm màu hiện tại là một trong những người đàn ông độc thân cấp kim cương quyền thế nhất. Nghe nói, sau khi ly hôn, Utah Tụng Hương tham gia vài bữa tiệc cá nhân. Sóng gió do người nổi tiếng từ khắp mọi nơi gây ra để có được giấy mời đã làm một số biên tập tạp chí nổi tiếng cười không khép miệng nổi.



"Ăn tối cùng Thủ tướng" là một hoạt động từ thiện được phát động vào năm thứ hai sau khi Utah Tụng Hương nhậm chức. Mỗi năm một lần, qua hình thức đấu giá, người đưa ra giá cao nhất có thể gặp mặt trực tiếp và dùng bữa tối với ngài Thủ tướng.



Giữa năm, hoạt động từ thiện "Ăn tối cùng Thủ tướng" đã đạt giá trị tương đương bảy chữ số. Con gái rượu của một tỉ phú bỏ ra một triệu năm trăm nghìn đô la để "mua" một lần dùng bữa tối với Utah Tụng Hương, cao gấp sáu lần năm ngoái.



Theo tin đồn, sau khi hai người dùng bữa tối, họ đã trao đổi số điện thoại cá nhân với nhau. Tiếc rằng cả hai vẫn chậm chạp chưa tiến thêm được bước nào.



Bây giờ, người đàn ông độc thân kim cương này đến căn hộ của vợ cũ, không biết xuất phát từ động cơ gì.



Không ai biết rõ ngọn ngành, chỉ có thể dám chắc rằng, bây giờ ngài Thủ tướng không hề vui vẻ chút nào.



Đâu chỉ không vui, vẻ vô cùng khó tin và bối rối tức tối viết rõ ràng trên mặt Utah Tụng Hương. Anh chỉ thiếu điều hét lên: Lục Kiêu Dương, sao cậu dám? Sao cậu dám xuất hiện tại đây?



Lục Kiêu Dương vô cùng vui vẻ, nhìn xoáy thẳng vào Utah Tụng Hương. Anh không bỏ qua bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt kia, chìa tay ra.



"Ngài Thủ tướng, đã lâu không gặp." Anh mỉm cười vươn tay.



Vẻ ngạo mạn của ngài Thủ tướng vẫn không hề thay đổi. Ngài Thủ tướng phớt lờ bàn tay lơ lửng giữa không trung của anh, đôi mắt quan sát anh từ đầu đến chân như tia X-quang, cuối cùng chăm chú nhìn vào thứ Lục Kiêu Dương đang ôm trong lòng.



Để kệ bàn tay anh chìa ra ít nhất hai mươi giây.



"Tôi là Bella, chị gái của Tụng Hương." May có người phụ nữ xuất hiện cùng Utah Tụng Hương giải vây.



Ngày mai là sinh nhật tám mươi tuổi của bà ngoại họ đang sinh sống ở Madrid. Trên đường đến Tây Ban Nha dự sinh nhật bà ngoại, họ nhân tiện đến Vienna một chuyến. Chị gái Utah Tụng Hương nói rõ mục đích đến.



"Đã lâu rồi tôi chưa được gặp Thâm Tuyết." Chị gái Utah Tụng Hương cười nói.

Khi cười, trông hai chị em khá giống nhau, nhưng cảm giác mang đến cho người ta lại khác nhau một trời một vực. Người em trai dù đang cười nhưng đôi mắt vẫn lạnh tanh, khi người chị gái nở nụ cười thì rạng rỡ như nắng ấm ngày Đông.



Người chị nói vốn muốn mang đến cho Thâm Tuyết một bất ngờ.



"Thôi đi." Em trai lạnh lùng ngắt lời chị gái, "Đây là bất ngờ của mình chị thôi."



Chị gái nhìn em trai bằng ánh mắt cảnh cáo.



Không tạo được bất ngờ, trái lại hai người lại bị chặn ngoài cửa đúng nghĩa đen. Họ đã đứng đây hơn một tiếng rồi, chị gái xoa tay cất giọng đầy bất đắc dĩ.



Nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay Lục Kiêu Dương, chị gái hỏi anh đó có phải là đồ cần đưa Tô Thâm Tuyết không?



"Đúng." Lục Kiêu Dương trả lời.



Chị gái nói với Lục Kiêu Dương, không lâu trước đó một hàng xóm của Thâm Tuyết đã nói cho họ biết, hôm nay có buổi họp khu dân cư, chắc hẳn chủ nhân căn nhà sẽ nhanh chóng về nhà thôi. Nếu Lục Kiêu Dương đang vội, họ có thể chuyển đồ cho Thâm Tuyết thay anh.



"Đặt đồ xuống, cậu có thể đi." Utah Tụng Hương thể hiện thái độ chém đinh chặt sắt.



Lục Kiêu Dương vẫn không hề nhúc nhích.



Khẽ chửi thề một tiếng, Utah Tụng Hương liếc nhìn chị gái mình, thấp giọng nói: "Dù cậu có rất nhiều thời gian, cậu cũng không thích hợp đứng đợi ở đây đâu. Cần tôi cho cậu biết nguyên nhân không?"



"Không cần." Anh trả lời trung thực.



Lại thêm một tiếng chửi thề, Utah Tụng Hương tiến đến gần Lục Kiêu Dương, hai người cách nhau non nửa bước chân, lạnh lùng nói: "Đừng làm bất cứ chuyện ngu xuẩn nào nữa. Đặt đồ xuống rồi lập tức rời khỏi đây, tôi có thể xem như cậu chưa từng xuất hiện."



"Tụng Hương!" Tiếng quát lanh lảnh vang lên.



Trước nét mặt cảnh cáo chị gái, cậu em trai từ từ nới lỏng tay, lùi sang một bên, ra vẻ không thèm đếm xỉa.



Bấy giờ, hình như cô chị gái mới nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Lục Kiêu Dương và Tô Thâm Tuyết có phải là bạn không?



"Đúng."



"Trước đây cậu cũng quen Tụng Hương à?" Cô liếc nhìn em trai mình.



"Đúng."



Bella không hỏi tiếp nữa.



Ba người đứng dưới mái hiên. Sau chừng năm phút, Lục Kiêu Dương mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhét chiếc túi giặt là đựng đồ lót của Tô Thâm Tuyết vào ngực Utah Tụng Hương: "Làm phiền ngài Thủ tướng."



Mùa Đông Vienna lạnh lẽo ẩm ướt, nghiễm nhiên, trong mắt Utah Tụng Hương, hành động của Lục Kiêu Dương mang ý nghĩa anh ta không chịu được thời tiết lạnh giá này.

Nhưng rất đáng tiếc, không phải.



Ngay trước mặt Utah Tụng Hương, Lục Kiêu Dương đút tay vào túi áo khoác.



Anh có chìa khóa sơ cua căn hộ của Tô Thâm Tuyết. Thật ra có thể dùng cả mật mã cửa nhà và chìa khóa sơ cua. Nhưng giờ đây, dùng chìa khóa sơ cua Tô Thâm Tuyết đưa để mở cửa căn hộ của Tô Thâm Tuyết có thể kích thích thần kinh người nào đó.



Bình thường Lục Kiêu Dương thường thả chìa khóa sơ cua nhà Tô Thâm Tuyết ở túi áo khoác trái.



Tay sờ soạng trong túi áo khoác trái nhưng không thấy gì, anh cau mày, lẩm bẩm "Chìa khóa đâu nhỉ?" Lục Kiêu Dương nhanh chóng tìm thấy chiếc chìa khóa ở trong túi áo bên phải.



Chiếc chìa khóa trên tay Lục Kiêu Dương lập tức khiến người mang thái độ không buồn quan tâm đứng thẳng lưng.



Khi chiếc chìa khóa tìm đến ổ khóa, Utah Tụng Hương túm chặt lấy cổ tay Lục Kiêu Dương, siết mạnh đến nỗi Lục Kiêu Dương phải kêu lên.



"Lục Kiêu Dương, cậu muốn làm gì?" Utah Tụng Hương gằn từng chữ.



Chuyện rõ ràng như vậy còn cần tôi trả lời sao? Lục Kiêu Dương truyền đạt bằng ánh mắt.



"Đừng nói với tôi rằng cậu có chìa khóa của căn nhà này!"



Cùng với câu nói này, ổ khóa đã vặn mở bị xoay về trạng thái khóa. Vào khoảnh khắc ngay sau đó, chiếc chìa khóa bị Utah Tụng Hương giằng lấy, anh không thèm nhìn mà ném lên giữa trời.



Không sao, đây là cửa an toàn hai lớp, không có chìa khóa thì vẫn có thể dùng mật mã.



Lục Kiêu Dương mở hộp mật mã, nhập mật mã vào.



Cánh cửa mở ra.



Vào khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Utah Tụng Hương đấm mạnh lên tường. Tường nhà hơi rung lên làm Lục Kiêu Dương cảm thấy đau hộ Utah Tụng Hương. Chiếc chìa khóa bị em trai vứt đã được chị gái nhặt về. Chị gái thức thời hơn cậu em trai, vừa vào nhà đã rót nước nóng uống, còn cậu em trai vẫn ở bên ngoài.



Sau một ngụm nước nóng, Bella xông thẳng vào phòng ngủ của chủ nhà. Hiển nhiên đây không phải là chuyến ghé thăm đơn thuần.



Ra khỏi phòng ngủ của chủ nhà, chị gái tươi cười, vừa uống nước nóng vừa trêu chọc em trai mình. Còn chưa ly hôn được một năm, bên cạnh vợ cũ đã xuất hiện cậu nhóc trẻ hơn vợ mình làm chân sai vặt, chắc hẳn tâm trạng không dễ chịu gì.



Uống nước nóng xong, chị gái mở cửa ra ngoài.



Nếu Lục Kiêu Dương không đoán sai, chị gái đang đi truyền đạt tin tức cho em trai. Ví dụ như, trong phòng ngủ của vợ cũ có đồ dùng của nam giới không.



Chị gái thở phì phò đi vào lại, hình như cậu em trai không hề tò mò về cuộc sống tha hương của vợ cũ.



Chị gái vào nhà không đến năm phút, mưa đã lất phất rơi xuống cùng bông tuyết.



Đứng lâu bên ngoài trong thời tiết này rất dễ bị cảm, ngộ nhỡ ngài Thủ tướng viện cớ bị cảm xin ở nhờ nhà vợ cũ thì nguy rồi.

Utah Tụng Hương đang hút thuốc, Lục Kiêu Dương chậm chạp tiến tới. Anh dựa lưng lên tường, nhìn bông tuyết phất phơ nơi mái hiên.



"Không muốn xem thử cuộc sống tha hương ở nước ngoài của cô ấy như thế nào sao?" Lục Kiêu Dương hỏi.



Lo nghĩ đến tâm trạng có lẽ không được tốt lắm của ngài Thủ tướng vào lúc này, Lục Kiêu Dương tạm thời sửa "vợ cũ" thành "cô ấy".



"Bắt đầu từ bao giờ?" Giọng điệu lạnh băng, Utah Tụng Hương được hỏi một câu trả lời một nẻo, "Ý tôi là, cậu xuất hiện trước mặt cô ấy từ bao giờ?"



"Tôi đến Vienna từ tháng Năm, tình cờ trở thành hàng xóm của Tô Thâm Tuyết."



"Tình cờ trở thành hàng xóm của Tô Thâm Tuyết à?" Anh dí đầu lọc thuốc lá lên tường, "Lục Kiêu Dương, lời nói của cậu chỉ có thể lừa được Tô Thâm Tuyết mà thôi."



"Nói không sai, nhưng…" Anh nhún vai, "Lừa được Tô Thâm Tuyết là mục đích duy nhất của tôi."



Lời này lại không cẩn thận chạm phải thần kinh ngài Thủ tướng. Anh phản ứng rất nhanh, thoắt cái đã chộp lấy cổ áo Lục Kiêu Dương.



Trước khuôn mặt giận dữ gần trong gang tấc ấy, Lục Kiêu Dương chậm rãi nói: "Không phải bây giờ ngài Thủ tướng đang rất tiếc nuối vì trên tay không có súng sao? Có cần tôi nhắc nhở ngài Thủ tướng, hiện tại cột tình trạng hôn nhân của người phụ nữ sống trong căn nhà này đang là độc thân, chứng tỏ cô ấy có thể chấp nhận sự theo đuổi của đàn ông mà không cần kiêng dè không?"



Bàn tay tóm chặt cổ áo Lục Kiêu Dương chậm rãi buông ra.



Tuyết lẳng lặng rơi.



"Thật sự không muốn vào xem sao?" Lục Kiêu Dương hỏi lại một lần nữa, "Ví dụ như, người phụ nữ Tô Thâm Tuyết kia sống thế nào? Màu sắc đôi dép, vị trí đặt cốc, bếp lộn xộn hay ngăn nắp sạch sẽ."



Ngài Thủ tướng vẫn duy trì vẻ ngạo mạn trước sau như một.



Thôi vậy, anh còn nhiều việc cần làm, hơn nữa, để ngài Thủ tướng đứng giữa gió lạnh mưa tuyết cảm nhận cuộc sống khấm khá của vợ cũ ở Vienna cũng mang cảm giác khác biệt.



Đúng rồi, túi giặt là đựng đồ lót vẫn đang ở trong tay Utah Tụng Hương đó.



Lục Kiêu Dương vừa chạm đến túi giặt là, Utah Tụng Hương đã vội vàng chuyển túi từ tay trái sang tay phải. Phản ứng bộc phát của ngài Thủ tướng lúc ấy rất đáng để nhớ lại.



Nói thế nào đây, chẳng khác nào một đứa trẻ đang bảo vệ món đồ yêu thích của mình. Đây là đồ của tôi, không cho phép bất cứ ai tranh giành với tôi!



Ngài Thủ tướng thích cầm túi giặt là ấy bao lâu thì cứ việc cầm bấy lâu, Lục Kiêu Dương vô cùng mong đợi cảnh tượng túi giặt là được mở ra.



Anh vào nhà chưa tới hai phút, Utah Tụng Hương cũng vào theo.

Cách thức vào nhà của Utah Tụng Hương như cơn lốc đột ngột ập đến. Anh quăng mạnh túi giặt là xuống sofa, nói với chị gái mình: "Em cần chị đến công viên gần đây đi dạo." Anh đưa vội áo khoác và túi xách cho chị gái, ép chị gái đứng dậy, rồi lôi chị mình ra ngoài cửa.



"Rầm!" Cánh cửa đóng lại.



Một giây sau, Lục Kiêu Dương liếc thấy chiếc dao gọt trái cây sáng loáng găm trên mặt bàn gỗ, giữa mũi dao và mặt bàn là hóa đơn của hiệu giặt là, trên hóa đơn có chữ ký thanh toán của anh.



Xem ra, ngài Thủ tướng đã biết túi giặt là đựng gì rồi.



"Tại sao cậu làm chuyện đó cho cô ấy?"



"Tại sao cậu có chìa khóa nhà cô ấy?"



"Đã cùng ăn mấy bữa cơm, xem mấy bộ phim rồi?"



"Đã nắm tay chưa? Đã ôm chưa? Có lẽ không chỉ ôm mà còn hôn môi, thậm chí… thậm chí đã ngủ chung rồi phải không?"



Những câu hỏi liên tiếp hết sức gay gắt, giọng nói dữ dằn chứa đựng nỗi thấp thỏm.



Lục Kiêu Dương thở ra một hơi. Nếu anh không nhớ nhầm, anh vừa nhắc nhở ngài Thủ tướng về tình trạng hôn nhân của chủ căn hộ này rồi mà…



"Đừng có nói với tôi về tình trạng hôn nhân của chủ căn nhà này." Utah Tụng Hương đập mạnh lên cửa tủ lạnh, "Cậu nên biết dù Tô Thâm Tuyết là vợ Utah Tụng Hương hay là vợ cũ của Utah Tụng Hương, ai dám có ý đồ, dù chỉ nhìn trộm mà thôi, cũng có thể làm tôi muốn hủy diệt."



Hồi còn rất nhỏ, có người hỏi Lục Kiêu Dương có mong ước gì khi lớn lên. Lúc đó, anh đã từng mơ mộng về một tương lai lớn lao, trở thành nhà khoa học, nhà thám hiểm, thống đốc bang, tổng thống quyền lực vô tận.



Tóm lại, sau này Lục Kiêu Dương nhất định sẽ gây dựng một sự nghiệp vĩ đại.



Bây giờ, nếu có người lại hỏi Lục Kiêu Dương câu hỏi này…



"Tô Thâm Tuyết." Anh sẽ trả lời như vậy.



Tô Thâm Tuyết chính là sự nghiệp vĩ đại của Lục Kiêu Dương.



Nhưng bây giờ, sự nghiệp vẫn còn dang dở.



Vì sao vẫn còn dang dở ư?



"Trên con đường theo đuổi niềm vui và hạnh phúc, cô ấy ngả nghiêng chao đảo, trong lòng tràn ngập nghi ngờ đối với ý nghĩa của niềm vui và hạnh phúc, cô ấy khát vọng mà không dám vươn tay với tới."



Lục Kiêu Dương muốn Tô Thâm Tuyết vui vẻ, muốn Tô Thâm Tuyết hạnh phúc.



Nghe có vẻ rất giống việc người tử tế hay làm, có lẽ là vậy. Hãy để Lục Kiêu Dương làm người tốt một lần, dù rằng là bất đắc dĩ.



Chẳng qua Lục Kiêu Dương hiểu ý nghĩa được sống trên đời này sớm hơn mọi người mà thôi.

"Không cần lo lắng cho mẹ Beira, mẹ Beira có Leona rồi." Mẹ Beira nói với anh, "Không cần lo lắng cho mẹ Leona, mẹ Leona đã có Beira rồi." Đây là lời mẹ Leona nói.



Mẹ Beira không cần lo lắng, mẹ Leona cũng không cần vướng bận, ba người duy nhất anh yêu trên thế giới này chỉ còn lại mỗi Tô Thâm Tuyết mà thôi.



Lục Kiêu Dương cần bảo đảm Tô Thâm Tuyết vui vẻ, bảo đảm Tô Thâm Tuyết hạnh phúc.



Đêm đó, Tô Thâm Tuyết say khướt rấm rứt khóc làm Lục Kiêu Dương xót xa đến tận bây giờ. Có lẽ người đàn ông trước mặt này có thể bù đắp sự trống vắng của Tô Thâm Tuyết.



Hủy diệt à?



Lục Kiêu Dương thầm lẩm bẩm. Anh gọi tên các vị thần như thần sức mạnh, thần can đảm, thần hắc ám… mỗi thần một lần, dồn hết sức bình sinh vung nắm đấm…



Nếu thật sự có sổ hồi ký của Lục Kiêu Dương, như vậy sổ hồi ký nhất định sẽ có một đoạn như sau: Khi đó, ở Vienna, tôi đã cho chồng cũ của Nữ hoàng một cú đấm. Đúng rồi, chồng cũ của Nữ hoàng là Thủ tướng. Nói cách khác, tôi đã đánh Thủ tướng, không hề nhẹ nhàng chút nào.



Anh dồn hết sức bình sinh, vung nắm đấm. Cứ như vậy, chàng trai trẻ bang Mississippi đã cho ông chồng cũ vênh váo ngông cuồng của Nữ hoàng một cú đấm.



Cùng cú đấm kia, anh còn tặng ngài Thủ tướng một lời khuyên: "Nếu Tô Thâm Tuyết vẫn là miếng phô mai không ai có thể chạm đến của Utah Tụng Hương, như vậy, mười năm sau, anh sẽ thấy cô ấy xuất hiện tại buổi họp phụ huynh nào đó, con của cô ấy sẽ không mang họ Utah, người đàn ông đưa cô ấy tham dự cuộc họp phụ huynh chắc chắn sẽ không phải là anh!"



"Ngài Thủ tướng, anh phải lấy làm mừng vì bây giờ vợ cũ của anh không muốn phát triển bất cứ mối quan hệ nào. Cuối tuần trước, người đàn ông đưa cô ấy về tên là Richard, là một người chỉ huy dàn nhạc. Suốt hai tháng qua, mỗi cuối tuần, vợ cũ của anh luôn được Richard đưa về nhà, phòng khách còn đặt hoa Richard tặng, là hoa oải hương và hoa cát cánh. Hoa oải hương kết hợp với hoa cát cánh, ngôn ngữ của hoa là sự chờ đợi chân thành."



"Ngài Thủ tướng, vợ cũ của anh đã tròn ba mươi tuổi rồi. Phụ nữ ba mươi tuổi khát khao cuộc sống bình yên, khát khao được thấu hiểu. Nếu là chuyến đi ngắn, họ sẽ bỏ qua việc lên máy bay tới điểm đến, mà chuyển sang ngồi ở toa hành khách tàu hỏa ngắm nhìn phong cảnh dọc đường. Nếu anh yêu cô ấy, thì phải làm cho mình phù hợp với cô ấy, đồng hành cùng cô ấy, che chở cô ấy, trân trọng cô ấy. Bây giờ, người đàn ông tên Richard kia thích hợp với vợ cũ của anh hơn."



Anh không cho Utah Tụng Hương bất cứ cơ hội nào.



Lục Kiêu Dương nói từng từ từng chữ: "Ngài Thủ tướng, anh nên cảm thấy may mắn, vì người đàn ông cầm chìa khóa sơ cua nhà vợ cũ của anh không còn nhiều thời gian nữa."



Đồ ngốc, ai cũng có quyền được vui vẻ và hạnh phúc.



Đây là điều chàng trai trẻ bang Mississippi muốn cho Nữ hoàng bệ hạ biết.



Nữ hoàng bệ hạ của tôi, khi cô mướt mải kiếm tìm, niềm vui và hạnh phúc chưa bao giờ niềm nở với cô, thậm chí, chúng còn bắt tay làm cô vỡ đầu chảy máu. Nhưng không sao cả, còn có lần tiếp theo, nghỉ ngơi một lát sẽ đến lần kế tiếp.



Nếu lần sau vẫn không ổn, thì đợi lần sau nữa. Sẽ có một ngày chúng nằm gọn trong bàn tay cô.



Utah Tụng Hương đi rồi, hai chị em cùng đi. Trước khi đi, chị gái tỏ vẻ tiếc nuối, em trai vẫn giữ im lặng.



Khoảng nửa tiếng sau, Tô Thâm Tuyết về nhà.



Biết Utah Tụng Hương và chị gái anh đã tới, cô lại cụp mắt theo thói quen. Khi đôi mắt ấy ngước lên, cô đã bình tĩnh trở lại.



Họ cùng tham gia cuộc họp khu dân cư. Nửa tiếng sau giờ họp, anh đến trung tâm thú cưng đón Kahn, Tô Thâm Tuyết đi siêu thị mua đồ, chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối.



Mấy cuối tuần gần đây, họ đều cùng nấu và dùng bữa tối.



Ăn được một nửa, Tô Thâm Tuyết đề nghị uống rượu. Tại sao cô bỗng dưng muốn uống rượu?

Vì tuyết đầu mùa của Vienna, Nữ hoàng nói.



Lục Kiêu Dương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia tuyết bay đầy trời.



Trận tuyết đầu tiên ở Vienna.



Đêm tuyết đầu mùa, có một người đàn ông lái một chiếc xe, dừng ở cửa sổ phòng Tô Thâm Tuyết, không ngủ không nghỉ, nán lại suốt một đêm.



Rạng sáng, chiếc xe ấy được lái đi. Vết bánh xe để lại bị những bông tuyết mới rơi bao phủ, nhanh chóng xóa sạch dấu vết.



Lại là một cuối tuần, Tô Thâm Tuyết trở về nhà một mình.



Cây si của Nữ hoàng bệ hạ đâu rồi? Lục Kiêu Dương nhìn trái ngó phải.



Do bị luân chuyển công tác, Richard đã đi Tây Ban Nha. Anh ta phải ở Tây Ban Nha đến sang năm mới có thể trở về Vienna. Khi nhắc đến chuyện này, nét mặt và giọng nói của Nữ hoàng hết sức bình thản.



Đến khi anh chàng tên Richard kia quay về Vienna vào năm sau, Vienna đã không còn Tô Thâm Tuyết nữa rồi.



Utah Tụng Hương vẫn giữ phong cách ngang tàng trước sau như một của mình.



Tháng Mười hai đến.



Vienna tháng Mười hai, hoa tuyết tung bay, tuyết trắng bao phủ thành Vienna như thế giới cổ tích. Lục Kiêu Dương nghỉ việc, Tô Thâm Tuyết ngoài đi học thì không ra khỏi nhà. Một người không việc làm, một người nhàn nhã thảnh thơi, một con mèo tên Kahn. Trong căn nhà và chiếc lò sưởi cháy bừng lửa ấm, họ chơi game, đánh bài, ăn cơm, xem bóng đá, xem tivi, từng ngày rồi lại từng ngày trôi qua. Vietwriter.vn



Sau đó, trong đêm tuyết rơi như lông ngỗng ấy, người phụ nữ mang tên Tô Thâm Tuyết mặc bộ đồ ngủ giống màu lông của Kahn, rón rén tới trước giường Lục Kiêu Dương, hỏi anh có muốn hôn môi cô không?



Hôn… hôn môi?



Chắc hẳn mình đang nằm mơ rồi, giấc mơ này thơ mộng quá đỗi.



"Nữ hoàng của tôi, cô ghé đến giấc mộng của tôi quyến rũ tôi đấy à." Anh nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.



Vừa dứt lời, mũi anh bị bịt chặt.



"Lục Kiêu Dương, bây giờ anh không thở được phải không?" Giọng Nữ hoàng vang lên rõ ràng trong giấc mơ.



"Sao cô biết?" Anh hỏi.



"Bởi vì tôi đang bịt mũi anh đấy."



Âm thanh và hơi thở phả ra khi nói đều chân thật.



Lục Kiêu Dương chầm chậm mở mắt ra, người phụ nữ gần trong gang tấc đẹp như tiên nữ.



"Lục Kiêu Dương, có muốn hôn tôi không?" Cô cất tiếng khẽ khàng.



Lần đầu tiên, Lục Kiêu Dương biết được rằng.

Thì ra trái tim con người có thể đập nhanh đến như vậy.



...



Ở bất cứ đâu trên đường Jose của Goran cũng có thể nhìn thấy màu đỏ Giáng sinh.



Lễ Giáng sinh năm nay có ý nghĩa to lớn với người dân Goran, họ sẽ chào đón Nữ hoàng trở về.



Vào một đêm tám ngày trước Giáng sinh, điện thoại người phụ trách đội ngũ của Nữ hoàng liên tục đổ chuông. Người gọi điện tới là Christie - người quản lý một trăm linh sáu chiếc chìa khóa của Cung điện Jose.



Hôm sau, đội ngũ Hoàng gia triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, toàn bộ những người tiến vào hội trường đều là phụ nữ.



Ngọn nguồn dẫn đến cuộc họp khẩn cấp lần này là một bức tranh khỏa thân của một người phụ nữ. Vào ngày hôm nay của thế kỷ XXI, vẻ đẹp trong những bức chân dung khỏa thân đã được công nhận.



Nhưng, người mẫu trong bức tranh khỏa thân đặt trên bàn họp vào giờ phút này có khuôn mặt quá giống Nữ hoàng.



Nếu chỉ giống Nữ hoàng thì có thể cho qua, nhưng nếu đúng là Nữ hoàng thì sao?



Tranh khỏa thân của Nữ hoàng đã là tai họa cấp thế giới rồi, còn trôi dạt đến thị trường giao dịch ngầm?



Chuyện là thế này, bức tranh khỏa thân Nữ hoàng mờ ảo này đến từ thị trường giao dịch ngầm ở Rome. Ở châu Âu, phần lớn tác phẩm nghệ thuật lưu thông tại chợ đen đều có nguồn gốc không chính đáng, trộm cắp, lửa đảo, không sao kể hết. Kẻ buôn bán tranh khỏa thân Nữ hoàng mờ ảo ở thế giới ngầm ấy cũng không rõ xuất xứ bức tranh. Gã có được bức tranh từ một chợ đen khác. Lúc đó gã thấy người phụ nữ trong tranh khá quen mặt, không chừng là ngôi sao hay người nổi tiếng nào đó, nên gã đã bỏ mười sáu Euro mua bức tranh về.



Rốt cuộc người phụ nữ trong tranh có phải Nữ hoàng hay không, đương nhiên không thể nhờ Nữ hoàng xác nhận được.



Nữ hoàng đã cho người dân Goran biết mình không hề tầm thường. Nếu phải xác nhận, có lẽ cô sẽ chối bay chối biến.



Bây giờ Hoàng gia Goran không chịu được bất kỳ biến động nào dù chỉ là nhỏ nhất.



Muốn biết người phụ nữ trong tranh có phải Nữ hoàng hay không, chỉ còn có một cách, đó là gọi điện thoại cho ngài Thủ tướng.



Vết bớt không hề bắt mắt của người phụ nữ trong tranh ở vị trí rất kín đáo, chỉ có ngài Thủ tướng mới có thể nhắc tới vị trí đó.