Chương 123 BỖNG CÓ MỘT NGÀY (4)

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, phá vỡ không khí vui vẻ hòa nhà giữa Thủ tướng và đoàn viếng thăm Hoàng gia Thụy Điển. Thoạt tiên, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía chủ nhân điện thoại.



Là Cohn.



Chàng doanh nhân Thụy Điển phản ứng rất nhanh. Anh ta lập tức tắt điện thoại di động đi, chủ động giao điện thoại cho nhân viên an ninh Goran, cũng tỏ vẻ vô cùng hối lỗi trước lỗi cơ bản của mình.



Một lãnh đạo Bộ An ninh bước tới cạnh Thủ tướng, thì thầm một hồi.



Tô Thâm Tuyết đứng khá gần Utah Tụng Hương, loáng thoáng nghe thấy mấy từ tương tự như "lục soát người", "thẩm vấn".



Ngay từ khi điện thoại của Cohn vang lên, Tô Thâm Tuyết đã nhìn Utah Tụng Hương rồi. Ánh mắt anh có sự bực bội. Bực bội không thôi thì cũng được, nhưng dù sao đây cũng là khách đến thăm số Một đường Jose, chỉ sợ…



Tiền lệ của Lục Kiêu Dương vẫn còn đó.



Tình huống đột ngột xảy ra khiến các thành viên của Hoàng gia Thụy Điển lúng túng. Nét mặt của chủ nhân Văn phòng Thủ tướng vẫn vô cảm, bầu không khí dần trở nên nặng nề.



Tô Thâm Tuyết nhích nửa bước đến gần vị trí Utah Tụng Hương đang đứng, bàn tay vòng ra sau lưng, giật lưng gấu áo vest của anh.



Utah Tụng Hương không buồn liếc mắt nhìn cô.



Bất đắc dĩ, Tô Thâm Tuyết chỉ có thể len lén tháo khuyên tai trân châu của mình ra, "bất cẩn" làm nó rơi xuống. Hôm nay Nữ hoàng mặc váy ngang gối.



Cho nên, mọi người bắt đầu mải miết tìm khuyên tai trân châu cho Nữ hoàng.



Việc nhỏ xen giữa này đã hóa giải sóng gió từ việc chàng doanh nhân Thụy Điển mang di động vào phòng làm việc của Nguyên thủ quốc gia. Tiếp theo đó, ngài Thủ tướng cũng chứng minh phong độ của bản thân, chỉ bảo nhân viên an ninh tạm thời bảo quản điện thoại thay anh Cohn.



Khi đoàn xe của đại biểu Hoàng gia Thụy Điển rời khỏi số Một đường Jose, Tô Thâm Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày sau, Tô Thâm Tuyết lại nhớ tới chuyện này. Cô gọi một cuộc điện thoại cho Phòng Thư ký Thủ tướng để chuyển lời cảm ơn.



Nhân viên Phòng Thư ký trả lời Nữ hoàng rằng bây giờ ngài Thủ tướng không có ở phòng làm việc, nếu Nữ hoàng có việc gấp tìm ngài Thủ tướng, có thể gọi vào số máy riêng của anh.



"Tôi đã bị ngài Thủ tướng của các cô liệt vào danh sách đen rồi." Tô Thâm Tuyết không thể nói thẳng thừng như thế được.



Trong một buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi, Tô Thâm Tuyết uể oải dựa lên lưng ghế sofa, hỏi Kahn đang biếng nhác nằm sấp trên bệ cửa sổ phơi nắng: "Có phải có rất nhiều đàn ông lôi số điện thoại của vợ cũ vào danh sách chặn không?" Kahn đưa chân trước ra gãi lông, "Việc này rất trẻ con, không phải sao?" Cô lại hỏi.



"Meo…" Kahn - anh em của Cohn trả lời.



Không biết vì bị cái gì thôi thúc, sau tiếng "meo" của Kahn, Tô Thâm Tuyết gọi đến số của Utah Tụng Hương.



Lần này… chủ nhân điện thoại đã nghe máy, vẫn bắt máy trong hai hồi chuông, tốc độ nghe điện thoại nhanh đến mức làm Tô Thâm Tuyết không kịp phản ứng.



Ơ, không phải cô đã bị Utah Tụng Hương liệt vào danh sách đen rồi sao?



Đầu bên kia điện thoại, Utah Tụng Hương "Alô" mấy tiếng liên tiếp, cô mới ấm ớ đáp lại mấy tiếng vô nghĩa.



Bình tình suy nghĩ lại, Tô Thâm Tuyết bày tỏ lòng biết ơn với hành động của ngài Thủ tướng trong phòng làm việc hôm ấy.



Một ngày sau khi đoàn đại biểu Hoàng gia Thụy Điển về nước, cô nhận được bưu phẩm từ Quốc vương. Trong thư, Quốc vương nhờ Nữ hoàng chuyển lời rằng ông cảm thấy vô cùng áy náy vì vi phạm của Cohn.



Sau những lời dài dòng của Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương hờ hững trả lời một câu: "Em gọi điện thoại cho tôi chỉ để nói chuyện này thôi sao?"



Ơ kìa? Cô kinh ngạc, khẽ hừ một câu: "Nếu không chúng ta còn có thể nói chuyện gì nữa?"



Lời vừa thốt ra, Tô Thâm Tuyết đã hối hận ngay lập tức, mình và anh ấy đã ly hôn rồi cơ mà.



Đã ly hôn rồi, không cần phải tranh cãi với nhau. Đoạn sau của cuộc gọi giữa cô và anh không hề giống hình thức trao đổi công việc giữa một Nữ hoàng và một Thủ tướng, từ phía anh cũng vậy.



Tô Thâm Tuyết lập tức nhắc nhở bản thân, đấy là tại Utah Tụng Hương nói chuyện với cô bằng giọng điệu như vậy trước. Sự chột dạ trong cô bay biến sạch sành sanh.



"Là anh…" Tô Thâm Tuyết ép bản thân phải ngậm miệng lại. Nếu nói hết ra như vậy, thì hành vi giữa cô và anh càng giống chuyện hay xảy ra giữa một cặp đôi đang cãi vã.



Họ đã ly hôn rồi, không được tranh cãi, không cần phải tranh cãi!



"Là tôi làm sao?" Utah Tụng Hương hỏi.



"Không có gì." Dừng một chút, "Tạm biệt, ngài Thủ tướng."

"Tô Thâm Tuyết, em càng ngày càng làm cho người ta chán ngán." Utah Tụng Hương giành cúp điện thoại trước cô.



Cuối tuần đầu tháng Bảy, Tô Thâm Tuyết biết được một chuyện. Sau một lần say mèm và tự giam mình trong phòng suốt bốn mươi tám tiếng, Tô Jenny sai người mua hàng loạt sách liên quan đến châu Phi.



Tại sao cô nàng lại tự giam mình trong phòng suốt bốn mươi tám tiếng? Nghe nói bởi vì Tô Jenny thất tình.



Cô Hai nhà họ Tô thích một người đàn ông, nhưng gần đây, người đàn ông ấy luôn từ chối gặp cô nàng. Lòng tự ái của Tô Jenny bị tổn thương hơn khi thực tế đã chứng minh, cô nàng chỉ yêu đơn phương mà thôi. Hơn nữa, mối quan hệ của cô và người đàn ông ấy không hề có bất cứ khả năng phát triển nào.



Say bí tỉ, tự giam mình trong phòng suốt bốn mươi tám tiếng liên tục, đây là kiểu thất tình của Tô Jenny.



Dĩ nhiên, cô nàng không phải kiểu người sống chết vì đàn ông, cho nên, Tô Jenny quyết định chuyển cú shock thất tình thành động lực trên phương diện sự nghiệp.



Bởi vậy, trong phòng cô nàng xuất hiện hàng loạt sách mô tả về châu Phi. Cô tin tưởng, đó là vùng đất có thể gột rửa và thanh lọc tâm hồn.



Đến các nước lạc hậu ở châu Phi để tiếp nhận sự gột rửa tâm linh là mục tiêu tiếp theo của Tô Jenny.



Cô Hai nhà họ Tô tin chắc rằng toàn bộ thanh niên ở Buenos Aires mê mẩn mình, trong một trăm món ăn cũng chỉ có thể chọn ra một loại có thể tạm phù hợp với khẩu vị của cô, bao cả khoang hạng nhất chỉ vì thuận tiện cho bản thân, mà muốn đi châu Phi để gột rửa tâm hồn?



"Nếu Tô Jenny có thể ở một đất nước lạc hậu của châu Phi tròn hai mươi tư tiếng, tôi sẽ trình diễn màn bơi nude tại bể bơi quốc gia Goran. Chào đón các vị xem miễn phí." Đây là lời nói của chị họ Ginny vốn xung khắc với Tô Jenny.



Thành thật mà nói, Tô Thâm Tuyết cũng không tin Tô Jenny sẽ ở châu Phi được đủ hai mươi tư tiếng.



Đêm Chủ nhật đầu tiên của tuần giữa tháng Bảy, tại phòng ngủ của Nữ hoàng.



Tiếng gõ cửa cộc lốc vang lên. Trong cơn mơ màng, Tô Thâm Tuyết liếc nhìn đồng hồ, còn khoảng hai mươi phút nữa là đến nửa đêm.



Hà Tinh Tinh mở cửa ra.



Phòng ngủ của Nữ hoàng có bố trí phòng họp, từ phòng họp truyền ra tiếng thì thầm khe khẽ kéo dài gần năm phút. Hà Tinh Tinh đi tới trước giường Tô Thâm Tuyết, gọi một tiếng, "Nữ hoàng bệ hạ".



Mặc quần áo tử tế, Tô Thâm Tuyết đi tới phòng làm việc.



Ngồi chờ trong phòng làm việc của cô là Chủ tịch và Phó Chủ tịch Hội đồng Hoàng gia, người phụ trách Văn phòng Hoàng gia. Christie với sắc mặt nặng nề đứng một bên.



Sau khi cúi người chào Nữ hoàng, hai vị Chủ tịch và Phó Chủ tịch Hội đồng Hoàng gia vẫn cúi gằm.



Đến thăm giữa đêm khuya như vậy thì có gì hay ho đây?



Quả nhiên, xảy ra chuyện rồi, còn là chuyện lớn có thể lay chuyển sự tồn vong của Hoàng gia Goran.

Còn sáu tiếng nữa, chuyên mục tin tức đặc biệt vào thứ Hai của Tuần san Thành phố Goose sẽ đưa ra tin tức nặng ký. Tin tức nặng ký do ba vị Tổng biên tập tự mình chắp bút, vạch trần cuộc sống thối nát của Hoàng gia Goran trước toàn bộ dân chúng.



Cuộc sống thối nát của xã hội thượng lưu trước giờ đều là những chuyện đó. Nhưng lần này, họ đã chơi một trò mới.



Bạn đã từng nghe nói đến kho hàng chanh cốm chưa?



Có một chiếc du thuyền như vậy trôi nổi cả ngày trên vùng biển quốc tế.



Tại sao phải trôi nổi cả ngày trên vùng biển quốc tế? Là để lợi dụng lỗ hổng pháp luật để tránh bị xét xử. Bởi vì, trong tầng hầm của chiếc du thuyền ấy có mấy trăm bé gái từ tám đến mười ba tuổi. Những bé gái này được phân loại theo cấp bậc, bị giam vào từng ngăn, những ngăn ấy được gọi là kho hàng chanh cốm.



Chỉ Hội viên mới có thể lên chiếc du thuyền này. Muốn trở thành hội viên của du thuyền, hàng năm cần nộp ít nhất một triệu đô la hội phí. Nộp hội phí càng nhiều, cấp bậc lại càng cao.



Cứ cách một khoảng thời gian, du thuyền này sẽ cử máy bay tư nhân đi đón hội viên đến từ các nơi trên thế giới.



Hội viên lên chiếc du thuyền này với mục đích gì, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được.



Hiện tại, vị Chủ tịch Hội đồng Hoàng gia cao quý đã hơn năm mươi tuổi này chính là một trong những hội viên của du thuyền. Bởi vì nộp hội phí cao, năm ngoái ông ta còn vinh dự trở thành khách VIP cấp kim cương đen.



Thảm họa hơn là có đến tận mười bốn thành viên Hoàng gia Goran dính líu đến chiếc du thuyền này. Trong mười bốn người đó, có chín người là hội viên của du thuyền, bốn người từng độc lập giới thiệu hội viên mới để lấy tiền hoa hồng. Một người còn lại, cũng chính là Phó Chủ tịch Hội đồng Hoàng gia trực tiếp tham gia công việc kinh doanh của chiếc du thuyền.



Tuần san Thành phố Goose đã nắm giữ danh sách toàn bộ các thành viên Hoàng gia tham gia.



Danh sách này sẽ được đăng công khai trên mặt báo vào sáu tiếng sau. Danh sách được tung ra, Hoàng gia sẽ đối mặt với nguy cơ bốn phía.



Nghe xong cả câu chuyện, tay chân Tô Thâm Tuyết lạnh như băng.



Tức giận không? Đúng vậy, tức giận, những người này cần phải xuống mười tám tầng địa ngục. Càng giận hơn là cô còn phải phối hợp với những gã khốn này.



Hiển nhiên, họ đã hết cách rồi.



Trước đó, hai vị Chủ tịch và Phó Chủ tịch đã tìm riêng Tổng biên tập Tuần san Thành phố Goose, đút lót, đe doạ đều vô dụng, kể cả quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng thử rồi. Ba vị Tổng biên tập cùng có chung quan điểm: "Bây giờ các ông cũng chỉ có một con đường, phó mặc cho trời."

Tuần san Thành phố Goose là phe cánh chống đối Hoàng gia với lập trường kiên định nhất Goran. Có thể đoán được, họ nhất định sẽ dùng ngôn từ vô cùng kích động để tung tin ra, lợi dụng cảm xúc phẫn nộ của nhân dân để đề xướng bãi bỏ Hoàng gia.



Con số làm cho người ta nhìn trân trân trong tài khoản ở nước ngoài của Nữ hoàng tiền nhiệm đã từng khiến người dân Goran bàng hoàng.



Bây giờ có thể khẳng định một điều, chuyện Tuần san Thành phố Goose đăng tin này là không thể tránh khỏi.



Người phụ trách Văn phòng Hoàng gia biết chuyện này trước Tô Thâm Tuyết ba tiếng rưỡi. Bởi vì thời gian cấp bách nên ông ta không thể nghĩ ra được phương án giải quyết.



Thời gian trôi qua từng chút một, sắc mặt hai vị Chủ tịch và Phó Chủ tịch Hội đồng Hoàng gia trắng bợt, vẻ mặt người phụ trách Văn phòng Hoàng gia cũng ê chề.



Tô Thâm Tuyết không khá hơn. Cô đứng trước cửa sổ, nhìn Cung điện Jose trong màn đêm.



Một khi Hoàng gia biến mất khỏi lãnh thổ Goran, cuối cùng, có lẽ nó sẽ giống như đa số Hoàng gia trên thế giới này - trở thành một danh lam thắng cảnh. Từng du khách sẽ tùy tiện leo lên, kẻ phe vé chèo kéo du khách mỗi đêm ngày ngoài tường thành.



Tiếng chuông nửa đêm vang lên.



Đến nửa đêm, Tô Thâm Tuyết hạ lệnh tiễn những người kia về.



Hai vị Chủ tịch và Phó Chủ tịch Hội đồng Hoàng gia hứa hẹn với Nữ hoàng, qua được cơn hoạn nạn này, họ sẽ từ chức Chủ tịch và Phó Chủ tịch.



"Không, các ông không được từ chức." Cô nói với hai vị đó.



Tại sao không được từ chức?



Bởi vì, Nữ hoàng muốn bãi nhiệm hai vị trước toàn bộ dân chúng Goran, tước đoạt tư cách thành viên Hoàng gia của họ.



Trong phòng làm việc chỉ còn lại Tô Thâm Tuyết và Hà Tinh Tinh.



Tô Thâm Tuyết gọi một cuộc điện thoại cho Tổng biên tập "Tiếng nói Goran". Kết thúc cuộc gọi, cô bảo Hà Tinh Tinh đặt phòng khách sạn.



Khoảnh khắc gửi địa chỉ khách sạn và số phòng khách sạn đến email Tổng biên tập "Tiếng nói Goran", Tô Thâm Tuyết đã không còn bất cứ đường lui nào nữa.



Bây giờ, cô chỉ có thể cầu nguyện Utah Tụng Hương nhận điện thoại của cô.



Khi Tô Thâm Tuyết gọi đến số điện thoại của Utah Tụng Hương, Hà Tinh Tinh đang chọn quần áo cho cô. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.



Dựa theo hiểu biết của cô về thói quen sinh hoạt của Utah Tụng Hương, thời điểm này Utah Tụng Hương chắc hẳn mới lên giường. Mười phút đầu sau khi lên giường là thời gian tự suy ngẫm của Utah Tụng Hương.



Cô gọi điện vào lúc này, chắc hẳn Utah Tụng Hương vẫn có thể nghe được, chỉ sợ anh không nhận điện thoại của cô.



Cuộc điện thoại đầu tiên không được nhận.

Cô nghiến răng, tiếp tục.



Cảm ơn trời đất, Utah Tụng Hương đã nhận cuộc gọi thứ hai.



Cô không cho anh bất cứ cơ hội hỏi han nào.



"Em muốn gặp anh." Lời ít mà ý nhiều.



Sự im lặng từ đầu bên kia khiến Tô Thâm Tuyết cảm thấy khó thở.



Tại thời điểm thế này, nói với một người đàn ông "Em muốn gặp anh", chỉ cần người biết suy nghĩ thì đều biết là vì cái gì.



Cô vẫn nhẫn nại, cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức có thể: "Em có chuyện muốn nói với anh."



"Nói qua điện thoại đi." Utah Tụng Hương không hề hợp tác.



"Không được."



"Tô Thâm Tuyết!"



Nắm chặt điện thoại, cô gọi một tiếng "Tụng Hương" hết sức ngọt ngào.



"Tô Thâm Tuyết!" Cách sóng điện từ, lần này vẻ cảnh cáo trong giọng nói của anh đã dịu bớt, thay vào đó là sự bất lực, "Em uống rượu à?"



"Không uống, vừa rồi em không uống rượu."



Lặng im.



Lát sau.



Tiếng "Tô Thâm Tuyết" vang lên lần thứ ba.



Đầu bên kia là giọng nói trầm thấp: "Tô Thâm Tuyết, em biết bây giờ em đang nói gì không?"



"Biết." Cô đáp thật khẽ.

Vietwriter.vn

"Anh muốn em nói lại lần nữa."



Cười khổ, Hà Tinh Tinh đã chọn xong quần áo cho cô, là bộ đồ mang phong cách đoan trang quyến rũ, có màu trắng ngọc trai mà anh thích.



Cúi đầu, cô lên tiếng: "Tụng Hương, em muốn gặp anh."



Không có gì bất ngờ xảy ra, con gái lớn nhà họ Tô lại gài bẫy con trai trưởng nhà Utah rồi.



Cô giáo ơi, bây giờ người làm chuyện này chính là Nữ hoàng của một đất nước, không phải Tô Thâm Tuyết. Cô ơi, bây giờ, Tô Thâm Tuyết đã cam tâm tình nguyện, Nữ hoàng của một quốc gia phải đặt lên hàng đầu, sau đó mới là Tô Thâm Tuyết.



Không vì Vương miện Hoa hồng tượng trưng cho quyền lực tối cao, mà đơn thuần là bảo vệ và trách nhiệm.

Cúp điện thoại, thay quần áo, đeo trang sức trang nhã, Tô Thâm Tuyết rời khỏi Cung điện Jose đi đến khách sạn.



Khách sạn nằm gần Cung điện Jose, đi xe mười lăm phút đã đến. Nhưng lái xe từ số Một đường Jose lại cần bốn mươi lăm phút. Tô Thâm Tuyết có ba mươi phút để chuẩn bị.



Căn phòng đặt ở tầng mười hai, tầm nhìn căn phòng thông thoáng. Dựa theo yêu cầu của cô, trong phòng có xe ăn, để sẵn rượu và vài món ăn.



Cho nên, khi Utah Tụng Hương mở cửa đi vào liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên mặt thảm dựa lưng vào tấm kính sát đất, hai gò má đỏ hồng. Bên cạnh cô đặt ly rượu trống trơn, chai rượu đã vơi đi một nửa, món ăn nhẹ còn thừa lại, anh đào trên đĩa hoa quả kiều diễm ướt át, hệt như đôi môi đỏ tươi của thiếu nữ.



Ừ, đúng là cô đã uống rượu, nhưng không uống nhiều như vậy đâu.



Chớp mi mắt run lên vì tiếng cửa mở, dáng vẻ cô không còn chút sức lực. Cho đến khi tiếng bước chân dừng ở khoảng cách gần trong gang tấc, cô mới gắng gượng ngước lên, liếc nhìn người trước mắt, rồi uể oải cụp mắt.



Cảnh đêm nửa thành phố Goose hiện rõ ngoài cửa sổ sát đất, trông như một bầu trời sao lấp lánh. Người đàn ông đứng trước cô điển trai hơn bao giờ hết.



Chẳng qua, người đàn ông này rất thô lỗ.



Người đàn ông đang đá cô, cảm giác này, nghiễm nhiên như nửa đêm về nhà thì nhìn thấy cún cưng chiếm lấy giường của anh vậy.



"Tô Thâm Tuyết, đồ sâu rượu, còn không mau đứng dậy."



Cô cười hì hì nói: "Tụng Hương, anh thô lỗ quá đấy."



"Anh thô lỗ, còn em thì giỏi lừa gạt. Người nói không uống rượu trong điện thoại là ai?" Giọng điệu này rất bất mãn.



Nồng độ rượu không hề thấp, bây giờ cổ họng của Tô Thâm Tuyết vô cùng bỏng rát.



"Em muốn uống nước." Cô nói với anh.



"Gọi điện thoại cho anh là để bảo anh rót nước cho em à? Thư ký riêng của Nữ hoàng bệ hạ đâu, thị vệ của em đâu?"



Tên này, nói xong lại đá cô một phát.



Khốn kiếp, tính cả phát này là ba cú rồi. Cô hét vào lưng Utah Tụng Hương: "Lát nữa em phải đá anh sáu cái."



Anh đang rót nước cho cô. Cô nhìn cảnh đêm thành phố Goose qua cửa sổ sát đất.



Nhét cốc nước đã thêm miếng chanh vào tay cô, anh ngồi trước mặt cô.



Uống một hơi cạn sạch cốc nước, cô thở một hơi dài nhẹ nhõm, híp mắt lại. Người đàn ông trước mắt, người đàn ông này là chồng cũ của cô. Làm người ta chán nản là, chồng trước của cô không lôi thôi lếch thếch vì sự ra đi của cô. Ngược lại, anh càng điển trai lạ thường.



Thật đáng ghét.



Vừa lúc, quả hạch đang ở chỗ cô có thể đụng tay đến. Cô nhặt lên, muốn ném lên mặt anh, nhưng một giây cuối cùng, cô lép vế trước khí thế của ngài Thủ tướng, chỉ có thể nhét quả hạch vào miệng.



Cứng quá, răng sắp vỡ luôn rồi.



Tiếng "Tô Thâm Tuyết" của ngài Thủ tướng không hề lịch sự chút nào.



"Ừ." Cô uể oải trả lời.



Năm đầu ngón tay của Utah Tụng Hương đung đưa trước mặt cô, hỏi: "Số mấy đây?"



"Năm." Câu hỏi này quá trẻ con.



"Vậy bây giờ thì sao?"

"Ba."



Thì ra đang kiểm tra xem cô có uống rượu say hay không. Cô nhe răng cười với Utah Tụng Hương.



"Tô Thâm Tuyết."



"Làm gì thế?"



"Anh muốn biết, đêm nay em gọi điện thoại cho anh có mục đích gì?"



Tối nay gọi điện thoại cho anh có mục đích gì ư? Đôi mắt cô lại tìm kiếm cảnh đêm Thành phố Goose ngoài cửa sổ sát đất, kêu ca oán thán với anh mãi không thôi.



Vẫn là những chuyện đó, Cung điện Jose đều là đám người bằng mặt không bằng lòng, mỗi cặp mắt kia còn tinh tường hơn cả camera theo dõi. Cô không được phạm phải lỗi lầm nào dù là nhỏ nhất. Cho nên, cô thậm chí phải thuê phòng khách sạn để uống rượu. Càng tệ hơn là, không ai dám trò chuyện với Nữ hoàng bệ hạ, cô cũng không tin tưởng bất kỳ ai.



Khoảng thời gian này, Nữ hoàng bệ hạ vô cùng khốn khổ.



"Tụng Hương, anh thấy có đúng hay không?"



"Vậy ra lúc đó em gọi điện thoại cho anh, chỉ vì muốn anh nghe em trút giận thôi sao?"



Khá lắm, ngài Thủ tướng phải đi một quãng đường như vậy vào lúc muộn thế này mà không hề tức giận như cô tưởng tượng.



Cô gật đầu, kèm theo một câu: "Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mỗi mình anh thôi."



"Chẳng phải còn có Lục Kiêu Dương sao?"



Đúng vậy, Lục Kiêu Dương, Lục Kiêu Dương.



"Tụng Hương, Lục Kiêu Dương là tên khốn kiếp." Cô vô tâm nói, "Cậu ta bảo em đừng gọi điện cho cậu ta, cũng đừng chủ động liên lạc với cậu ta, trừ phi đích thân cậu ta liên lạc với em trước."



Tiếng "Tô Thâm Tuyết" đến từ phía đối diện khiến đầu ngón tay cô run lên.