Chương 137 CHƯƠNG KẾT

Buổi trưa một ngày cuối tuần thứ hai của tháng Tư năm 2017, tại Thụy Sĩ.



Giờ phút này, Lục Kiêu Dương đang đứng tựa vào một địa điểm được xây dựng ngay sát dãy núi Alpes.



Nếu là một du khách đi ngang qua nơi này, bạn nhất định sẽ lầm tưởng đây là một khu nghỉ dưỡng thanh nhàn. Nơi này có tường trắng ngói đỏ, sau lưng là núi tuyết trắng xóa, mở cửa sổ bên trái sẽ nhìn thấy nước chảy róc rách, cánh cửa sổ bên soi bóng đoàn tàu đỏ đi ngang qua ngọn núi phủ đầy tuyết, ngay chính diện cửa sổ là một trảng cỏ kéo dài xuống tận chân núi được điểm xuyết bởi vô vàn hoa tươi.



Đây có lẽ là thứ được gọi là "tiên cảnh nơi hạ thế".



Chỉ đáng tiếc, đây không phải là khu nghỉ dưỡng, người dân địa phương gọi nơi này là "Sân ga dẫn đến Thiên Đường".



Hóa ra "cái chết nhân đạo" cũng có thể được cử hành như lễ kết hôn vậy, có cả combo A hay B để mà cân nhắc. Trong lúc lựa chọn cách thức để từ giã cõi đời này, Lục Kiêu Dương vô cùng bình thản. Anh nghĩ, có lẽ điều này liên quan đến khung cảnh như tranh vẽ bên ngoài cửa sổ.



Lục Kiêu Dương có hai mươi phút để từ biệt thế giới này, từ biệt người thân và bạn bè.



Cũng hệt như lần đầu tiên muốn tham gia trại hè thuở nhỏ, anh hôn lên gương mặt của hai mẹ.



Chỉ hôn và ôm thôi, không cần quá nhiều ngôn ngữ.



Đây là lời cảm ơn cuối cùng, cảm ơn hai mẹ đã kiên trì dìu dắt anh trên con đường trưởng thành.



Tiếp theo chính là Tô Thâm Tuyết.



Trong suốt năm phút từ biệt cô, bốn phút đầu tiên anh chỉ dùng để quan sát cô. Anh nhìn cô rất kĩ, từ tóc trên đỉnh đầu đến tận đôi giày trên chân cô, nhìn qua nhìn lại, không hề thấy chán.



Cuối cùng, sau bốn phút quan sát, anh kết luận đúng sự thật: "Thưa Nữ hoàng bệ hạ, tôi phát hiện ra rằng, hóa ra cô cũng không xinh đẹp đến thế."



Cô ra vẻ như muốn đánh anh.



Lục Kiêu Dương dùng toàn bộ sáu mươi giây cuối cùng để ôm lấy cô.



Hôm nay, lúc này đây, anh phải dùng trọn một phút mới có thể hoàn thành cái ôm dành cho Tô Thâm Tuyết.

Mọi thứ không khác gì một pha quay chậm, mồ hôi thấm ướt lưng anh, tay anh trì trệ như bộ máy đã rỉ sét, di chuyển hết sức khó khăn chậm chạp.



Giờ phút này anh vẫn còn có thể ôm cô, may mắn thay lúc này vẫn còn có thể ôm.



Ôm lấy cô.



Nữ hoàng của tôi.



Gặp gỡ chính là duyên phận tốt đẹp nhất cuộc đời này, cho nên, tôi mới gặp được em.



Gặp được Tô Thâm Tuyết chính là khoảnh khắc tươi sáng nhất trong cuộc đời Lục Kiêu Dương.



Khoảnh khắc ấy giống hệt như giấc mộng của tôi khi còn bé. Trong giây cuối cùng của trận đấu, tôi đã ném vào một quả ba điểm có thể chuyển bại thành thắng, hai người mẹ của tôi ngồi trên khán đài chứa gần tám mươi nghìn người cuồng nhiệt vỗ tay trong tiếng hò reo xung quanh, đồng đội của tôi cùng hợp sức tung người tôi lên không trung.



Đã đến giờ dọn sân rồi.



Lục Kiêu Dương dõi theo bóng lưng Tô Thâm Tuyết rời đi.



Cánh cửa vừa đóng lại, anh cũng bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một.



Anh vừa đếm xong, liền nghe thấy giọng nói tức giận của Tô Thâm Tuyết vang lên từ bên kia cánh cửa: "Utah Tụng Hương! Sao anh lại ở đây?" Nghe đến đây, anh lại nhếch môi.



"Anh… Anh theo dõi em? Utah Tụng Hương, tên khốn kiếp nhà anh, anh dám theo dõi em?" Nữ hoàng đã giận đến mức giọng nói cũng run rẩy cả lên rồi.



Lục Kiêu Dương rất vui khi thấy cô như thế. Xét cho cùng, tức giận vẫn tốt hơn là đau buồn, cũng giống như lời ước hẹn giữa hai người họ, luôn luôn phải mỉm cười khi nói tạm biệt.



Giây phút giã từ, Tô Thâm Tuyết đã có thể khiến nước mắt không tràn khỏi khóe mi.



Nữ hoàng của tôi, em cực khổ rồi.



Cuối cùng tiếng gõ cửa cũng vang lên.



Khi cất tiếng nói "mời vào", giọng nói của Lục Kiêu Dương bình thản đến lạ.



Người bước vào là một mục sư và một người đàn ông trung niên mặc áo vest sẫm màu.



Đây chính là sứ giả đưa anh về Thiên Đường.



Trước kia, hay thậm chí là một phút trước thôi, Lục Kiêu Dương vẫn luôn tò mò, vào một phút cuối cùng trước khi từ biệt thế giới này, anh sẽ suy nghĩ gì?



Không gì cả.

Anh không hề nghĩ bất cứ điều gì hết, anh không có thời gian để nghĩ, anh chỉ biết nhìn về phía cặp nam nữ đang đi ngang qua cửa sổ trước mặt anh mà thôi.



Đôi nam nữ này đi trên con đường mòn kéo dài từ cửa sổ chính diện đến tận chân núi. Từ ngôn ngữ cơ thể của hai người, người phụ nữ đang giận dỗi người đàn ông, hơn nữa còn vô cùng tức giận.



Còn lý do vì sao người phụ nữ lại tức giận, Lục Kiêu Dương hiểu rất rõ.



Người phụ nữ cho rằng người đàn ông theo cô đến tận đây.



Lúc này, người phụ nữ kia chắc hẳn đang nhắc nhở người đàn ông kia rằng: "Utah Tụng Hương, em và anh đã ly hôn rồi, ly hôn rồi!"



Bên cạnh đường mòn có đống tuyết đọng, người phụ nữ càng nói càng giận, vung một nắm tuyết ném về phía người đàn ông. Chỉ dùng tay thôi vẫn chưa đủ, cô còn dùng luôn cả chân, đá đống tuyết bay lả tả về phía người đàn ông, một lần, hai lần, ba lần…



Đến lần thứ tư, người đàn ông không nhịn nổi nữa, lao đến ghì chặt lấy người phụ nữ, mà cái ôm này dường như cũng làm dấy lên lửa giận trong lòng người đàn ông.



Trong gió truyền đến tiếng người đàn ông thở hổn hển: "Tô Thâm Tuyết, cả tuần nay em không ăn cơm phải không? Sao mới đi có một tuần đã gầy như quỷ đói thế này rồi hả?"



"Utah Tụng Hương, anh vẫn chưa trả lời em, có phải anh theo dõi em đến đây không hả?" Giọng người phụ nữ át cả giọng người đàn ông.



Nữ hoàng bệ hạ của tôi, lần này, em lại hơi ảo tưởng rồi.



Hai ngày trước, tại Florence, Lục Kiêu Dương đã gọi một cuộc điện thoại cho Utah Tụng Hương, cho nên mới có một màn Tô Thâm Tuyết mở cửa liền bất ngờ nhìn thấy chồng cũ của mình.



Lục Kiêu Dương cần một người làm bạn với Tô Thâm Tuyết trên quãng đường từ Thụy Sĩ về lại Goran, mà Utah Tụng Hương chính là người thích hợp nhất để làm chuyện này.



Lục Kiêu Dương hy vọng, quãng đường này có thể giúp Tô Thâm Tuyết tìm lại thứ mà cô đã đánh mất.



Cứ nhìn người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết kia mà xem, dù có vắt hết óc cũng không thể nhận ra cô còn thiếu bất cứ thứ gì.



Thế nhưng, thật ra, cô không có gì cả.



Nếu không tin, cứ hỏi cô thử xem, hỏi cô rằng, nếu lúc này nhận được một giải thưởng nào đó, cô sẽ muốn cảm ơn ai trước?



Đối mặt với ống kính, có lẽ cô sẽ mỉm cười đọc một loạt những cái tên.



Chỉ là, trong lúc cô đọc những cái tên kia, trong lòng cô chỉ có một khoảng trống rỗng, tìm kiếm khắp nơi cũng không thể lấp đầy.



Người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết kia thiếu hụt cảm giác phụ thuộc đối với thế giới này, cảm giác này vốn xuất phát từ sự cô độc đã ăn sâu bén rễ từ thuở thơ ấu.



Lục Kiêu Dương tin rằng, trong tương lai, nỗi cô quạnh cố thủ trong lòng cô bấy lâu nay sẽ dần bị xua tan nhờ vào một hoặc một vài người nào đó.



Vào đêm cô uống đến say khướt tại Vienna, cô đã nói cho Lục Kiêu Dương biết một bí mật.



"Tôi đã từng có một đứa con, có điều tôi đã không hề biết đến sự tồn tại của nó."



Lúc nào ánh mắt cô cũng buồn bã nhìn theo những đứa trẻ đi ngang qua mình trên đường phố, quảng trường hay ngõ nhỏ.



Nữ hoàng bệ hạ của tôi, hãy cho phép tôi làm một việc cuối cùng vì em.



Suốt khoảng thời gian diễn ra "cái chết êm ái", Lục Kiêu Dương có hai mươi phút để từ biệt người thân bạn bè.



Anh đã dùng mười phút để từ biệt hai người mẹ và Tô Thâm Tuyết; và dùng mười phút còn lại để kể cho Utah Tụng Hương nghe một câu chuyện.



Tại New Orleans, có một người đàn ông vẫn nhớ mãi không quên người vợ trước. Bốn năm sau ly hôn, người vợ cũ có bạn trai mới, không chỉ thế, cô ấy còn tính đến việc chuyển đến sinh sống tại thành phố của người bạn trai mới kia. Thế là người đàn ông kia lén lút sửa đổi thông tin chuyến bay của vợ trước, dụ cô ấy đến Santiago*. Một năm sau khi đến Santiago, vợ cũ sinh ra một đứa trẻ vô cùng giống người đàn ông kia. Sau đó, người đàn ông ấy nghiễm nhiên chuyển vào sống trong nhà của vợ trước.




(*) Thủ đô của Chile thuộc Nam Mỹ.



Santiago có những bữa tiệc chè chén bất tận, không phân biệt nổi là ngày hay đêm, thậm chí, mấy chiếc váy sặc sỡ xinh đẹp trên người các cô gái tại Santiago đều là để có thể nhảy múa mọi lúc mọi nơi. Xe máy được độ lại chính là món được đàn ông Santiago ưa chuộng nhất, khắp phố lớn hay ngõ nhỏ, chợ phiên hay quảng trường, họ đều rồ ga tối đa, chủ yếu là để thu hút ánh mắt của người phụ nữ mà họ yêu mến. Vietwriter.vn

"Nếu muốn người mình yêu trở lại bên cạnh mình, cứ việc đưa người ấy đến Santiago." Đây chính là câu quảng cáo được lưu truyền rộng rãi khắp châu Nam Mỹ.



Ngài Thủ tướng, sau khi máy bay hạ cánh, anh có thể tìm mua bản đồ đến khách sạn Southern tại quầy phục vụ ở sân bay.



Nghe nói, lúc nào khách sạn Southern cũng chỉ còn lại một gian phòng trống cuối cùng. Từ cửa sổ của "gian phòng trống cuối cùng" kia, dưới ánh đèn neon sặc sỡ, khắp nơi tràn ngập các đôi nam nữ ôm hôn nhau, thậm chí, ngay cả đám chim bồ câu cũng tìm đến đây để trình diễn tiết mục tán tỉnh yêu đương.



Các cửa hàng tạp hóa gần khách sạn Southern đều có bán một loại thuốc lá.



Loại thuốc lá này có một cái tên rất êm tai là Đinh Hương, hình dáng của nó trông khá giống xì gà loại nhỏ.



Ngài Thủ tướng, hãy cứ đưa cô ấy đi khắp các con phố sáng sủa cho đến các con hẻm tối tăm, sau đó châm cho cô ấy một điếu thuốc Đinh Hương.



Khi cô ấy mới hút được một nửa, hãy hỏi cô ấy xem thuốc lá có mùi vị như thế nào.



Cô ấy nhất định sẽ đáp: "Cũng không rõ vị gì, nhưng khi liếm môi sẽ có vị ngọt."



Tiếp theo đó, chắc không cần tôi phải chỉ dẫn nữa chứ.



Chỉ vì một điếu Đinh Hương, anh lại vô cùng khao khát muốn nếm thử vị ngọt đọng lại trên môi ấy là như thế nào.



Giữa đêm khuya, trong ngõ nhỏ xa lạ nơi đất khách, lại thêm tiếng nhạc cổ Nam Mỹ nhiệt tình phóng khoáng, đôi nam nữ cùng nhau liếm mút chút ngọt ngào đọng lại từ điếu thuốc Đinh Hương.



Với vóc dáng nóng bỏng của Nữ hoàng, hai người nhất định sẽ không ra khỏi phòng suốt ba ngày ba đêm.



Cuối cùng, hãy nhớ, thưa Thủ tướng, anh nhất định phải đưa cô ấy đi ngắm hoàng hôn ở Santiago.



Khách sạn Southern nằm trong khu phố lâu đời nhất Santiago.



Hãy đưa cô ấy đi ngắm hoàng hôn của Santiago, sau đó lại cõng theo cô ấy rảo bước trên phố cổ Santiago lúc bốn giờ sáng.



Bốn giờ sáng, dưới ánh đèn vàng vọt của phố cổ Santiago, hãy cứ đi, đi mãi. Nếu cô ấy bỗng dưng gào khóc trên lưng anh, anh nhất định phải kiên nhẫn đợi cô ấy khóc xong.



Khi cô ấy khóc xong rồi, có lẽ cô ấy sẽ cho anh biết một chuyện.



"Tụng Hương, chúng ta đã từng có một đứa con."



Sau khi cô ấy nói xong, xin hãy hôn lên trán cô ấy, sau đó dùng giọng nói dịu dàng nhất trên đời này để gọi cô ấy một tiếng:



"Thâm Tuyết yêu dấu!"