Chương 83 NỬA TÒA THÁP BABEL (5)

Ngày hôm sau, Utah Tụng Hương làm bữa sáng cho Tô Thâm Tuyết.



Bữa sáng đúng là có làm, nhưng người làm thì không thấy bóng dáng.



"Hôm nay ngài Thủ tướng đi làm sớm hơn bình thường hai mươi phút." Quản gia nói cho cô biết.



Nghe thấy thế, cô cũng chỉ gật đầu, không hỏi thêm nữa.



Tô Thâm Tuyết phải quay về trang trại nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô trước mười giờ sáng.



Tám giờ hai mươi phút, xe được lái ra khỏi bãi đỗ xe của số Một đường Jose.



Cô ngồi trên xe, đờ đẫn nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài đường. Không biết cô đã nhìn bao lâu, cũng không biết xe đã di chuyển đến đoạn nào, cô nói với Hà Tinh Tinh: "Đưa tôi đến chỗ Lục Kiêu Dương."



"Nữ hoàng phải trở về trang trại trước mười giờ." Hà Tinh Tinh bình tĩnh đáp, xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.



Tô Thâm Tuyết nhìn xuống mũi giày mình, nói: "Hà Tinh Tinh, nếu cô muốn thấy Nữ hoàng của đất nước này cứ bệnh mãi không dứt, thì cứ việc không nghe lời tôi đi."



Các bác sĩ kia luôn miệng nói bệnh tình của Nữ hoàng đã dần khởi sắc.



Tuy nhiên, họ không hề biết, đôi mắt đang nhìn vào gương kia càng ngày càng vô hồn. Họ càng không biết rằng, vào những lúc chỉ có một mình, đôi mắt kia cũng chỉ biết đờ đẫn nhìn chằm chằm về một hướng, đến tận khi khóe mắt đẫm lệ, chỉ cần chớp mắt một cái thôi, những giọt lệ ấy sẽ rơi xuống không ngừng như chuỗi ngọc bị đứt. Những lúc như thế, cô thậm chí còn lười đưa tay lên lau, để mặc cho đến khi nước mắt tự ngừng rơi.



Còn khóc được là còn tốt. Có những khi, ngay cả nước mắt cũng cạn khô.



Tô Thâm Tuyết cảm thấy, không rơi một giọt nước mắt nào còn đáng sợ hơn cả việc nước mắt rơi lã chã không ngừng.



Tụng Hương, tại sao anh chưa bao giờ nhận ra rằng, đôi mắt vẫn luôn hướng về anh kia đang dần thay đổi?



Chủ nhân của đôi mắt ấy vốn là vợ của anh cơ mà?

Chiếc xe chạy thẳng về hướng nơi ở của Lục Kiêu Dương.



Tiếc rằng, cửa phòng của Lục Kiêu Dương hiện đang đóng chặt. Đúng rồi, chàng trai trẻ đến từ bang Mississippi có nói, trước khi đến nhớ gọi điện thoại báo cho anh trước.



Không sao, cô có thể đợi.



Thế là, trong hồi ký của chàng trai trẻ đến từ Mississippi lại có thêm một dòng nữa: Khi còn trẻ, một Nữ hoàng xinh đẹp đã dành thời gian đứng chờ tôi trước cửa phòng trọ tôi thuê.



Nhảm nhí, nói như thể cô chung tình với anh lắm không bằng.



Tô Thâm Tuyết cười thầm nghĩ.



Đến chín giờ rưỡi, Lục Kiêu Dương vẫn chưa xuất hiện, Hà Tinh Tinh đã lên thúc giục hai lần rồi. Thế nhưng lần này, Tô Thâm Tuyết rất cố chấp, hôm nay cô quyết tâm phải gặp Lục Kiêu Dương cho bằng được.



"Tôi nhất định phải gặp được cậu ấy!" Cô nói, còn luôn miệng cảnh cáo Hà Tinh Tinh, không cho cô ấy nhìn cô bằng đôi mắt thương hại. Cô không phải một kẻ đáng thương, cô huênh hoang, "Tôi cũng có bạn rồi."



Tô Thâm Tuyết cũng có bạn rồi. Nghĩ đến đây, cô lại cụp mắt, nước mắt chực trào ra.



Cô để mặc nước mắt rơi xuống, chỉ cần cô luôn cúi đầu, sẽ không một ai phát hiện ra Nữ hoàng đang khóc đâu.



Con trai nhà Utah có biết ấm áp có nghĩa là gì không? Có biết ấm áp có nghĩa là gì khi trao sự ấm áp cho người khác không?



Đồ ngốc, một câu "Tụng Hương, em yêu anh" của Tô Thâm Tuyết cũng chính là một loại hơi ấm đấy thôi.



Câu "Tụng Hương, em yêu anh" ấy của Tô Thâm Tuyết như đang từng bước dẫn đường. Cô muốn nói với anh rằng, Tụng Hương, anh đừng sợ, tình yêu sẽ không nuốt chửng anh đâu. Có lẽ khi yêu, người ta sẽ khó tránh khỏi tổn thương người khác và bị tổn thương. Nhưng dù khó khăn thế nào, người ta cũng sẽ phấn đấu hết mình. Tất cả cũng chỉ vì một giây phút ngọt ngào tận tim gan mà thôi.



Dù sao đi nữa, tốt nhất đừng đợi cho đến tận khi chúng ta đều đã già rồi mới biết trân trọng.



Đúng lúc này, một mảng màu hồng chợt thấp thoáng xuất hiện. Hóa ra chính là chàng trai trẻ đến từ Mississippi đang mang đôi giày màu hồng công chúa, tay xách theo túi mua sắm bước đến.



Thật tốt quá đi thôi. Mà điều còn tốt hơn cả là, túi mua sắm nào trong tay người này cũng đều to oạch, trông đầy ụ thế kia.



Mãi đến khi trước mắt đã sáng rõ, Tô Thâm Tuyết mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lục Kiêu Dương.



Tuy vậy, vẻ mặt của anh lại khiến cô cảm thấy phẫn nộ.



Vẻ mặt của anh cũng giống hệt như Hà Tinh Tinh vậy, cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Cô có đến đây để bị người khác thương hại đâu cơ chứ?

Chẳng biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt căm ghét việc người khác nhìn mình bằng ánh mắt như thế.



Cô đứng thẳng người lên, không thèm nhìn Lục Kiêu Dương, cũng không thèm chào tạm biệt.



Anh vội kéo tay cô lại: "Nữ hoàng bệ hạ, trước mặt cô lúc này là một chàng trai vừa bị một cô gái từ chối đến lần thứ năm, rất cần được an ủi đấy."



Từ chối đến lần thứ năm ư? Bị từ chối thì chắc khó chịu lắm, mà an ủi bạn bè cũng là chuyện không thể chối từ.



Nghĩ vậy, cô liền miễn cưỡng theo anh vào nhà. Cô cũng không khước từ mấy túi mua sắm to oạch kia.



Mà đương nhiên, an ủi bạn bè trước vẫn quan trọng hơn. Mà điều kiện tiên quyết để an ủi là tìm kiếm triệu chứng của vấn đề.



Tuy vậy, Lục Kiêu Dương lại không hề có chút biểu hiện nào ra vẻ chán chường vì thất tình. Anh cứ bận rộn sắp xếp lại phòng ốc. Nữ hoàng đích thân đến đây khiến anh không thể không dọn dẹp ghế sofa và bàn trà gọn gàng.



"Trông cậu không giống một người thất tình chút nào cả." Tô Thâm Tuyết u ám nhận xét.



Tay Lục Kiêu Dương khựng lại, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.



"Đừng nói với tôi là cậu không hề thất tình đấy nhé?"



"Chẳng lẽ tôi có nói với cô là tôi thất tình à?"



"Cậu nói cậu bị một cô gái từ chối đến năm lần!"



"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi!" Lục Kiêu Dương vỗ trán, "Bị một cô gái từ chối cũng có thể không liên quan đến thất tình cơ mà."



"Nhưng cậu nói, cậu bị một cô gái từ chối đến năm lần."



"Thưa Nữ hoàng, nghề nghiệp hiện tại của tôi là họa sĩ vẽ tranh khỏa thân, xác suất bị từ chối khi mời một cô gái làm người mẫu còn cao hơn nhiều so với khi mời một cô gái đi xem phim hay đi ăn nữa đấy." Lục Kiêu Dương phẫn nộ nói.



"Có nghĩa là, cô gái kia từ chối cậu năm lần là vì cậu mời cô ấy làm người mẫu ư?"



"Đương nhiên rồi. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ bị từ chối khi mời người khác phái đi hẹn hò đâu đấy."



Tô Thâm Tuyết lại ném cho anh vẻ mặt khinh bỉ.



"Tôi không nói khoác đâu, quả thật tôi chưa từng bị người khác phái từ chối, chứ không phải đang cố khoe mẽ với Nữ hoàng rằng tôi là một kẻ đến cây tre cũng phải lòng đâu." Chàng trai trẻ đến từ Mississippi thủ thỉ, "Không bị từ chối có thể có liên quan đến kỹ xảo ngỏ lời, từ lời nói đến thái độ, đương nhiên là còn phải biết mình biết ta nữa."



"Chẳng hạn như, tôi có cơ hội gặp Scarlett, đầu óc tôi nóng lên, liền chạy đến chỗ cô ấy nói rằng, ‘Xin hỏi, cô có đồng ý đi ăn cùng tôi không?’ Từ trước đến nay, tôi thường mặc kệ những giây phút xúc động bất chợt như thế, tôi lại càng không muốn giết thời gian rảnh rỗi của bản thân bằng cách hôm nay lấy lòng cô gái này, hôm sau lại dụ dỗ một cô gái

khác. Một khi cô gái tôi có cảm tình thật sự xuất hiện, tôi sẽ làm bài tập cùng cô ấy xong rồi mới đi ăn. Đó cũng chính là lý do tôi chưa bao giờ bị từ chối khi mời người khác hẹn hò đấy."



Nghe cũng có vẻ cũng có lý đấy chứ.



Tô Thâm Tuyết lại hỏi Lục Kiêu Dương, liệu anh có đủ khả năng hẹn Scarlett cùng đi ăn tối với mình không.



"Dĩ nhiên là có chứ, có điều tỷ lệ thành công chỉ khoảng một phần trăm mà thôi. Không những thế, một phần trăm này cũng chỉ có thể xảy ra trong trường hợp Scarlett bị ấm đầu nữa là đằng khác." Chàng thanh niên đến từ Mississippi thản nhiên đáp.



Có thể làm bạn với một người thẳng thắn thế này quả thật không tồi chút nào.



Cuối cùng cũng đã đến tiết mục mà Tô Thâm Tuyết mong đợi nhất: Xử lý túi mua sắm.



Hai người ngồi bệt xuống đất.



Tô Thâm Tuyết vạch một túi mua sắm ra, mặt mày hớn hở. Mấy thứ trong túi đều là mì cốc, đồ hộp, à đúng rồi, còn có cả khoai tây chiên mà cô thích.



Tiếc là cô không thể mang mấy thứ này về Cung điện Jose được, mà nơi này cũng không phải là Cung điện Jose.



Giờ là lúc thời gian tranh cướp bắt đầu.



Cô vừa ôm mì cốc, vừa ôm khoai tây chiên, mắt nhìn hau háu vào hộp cá mòi, luôn miệng nhận cái này của tôi, cái kia cũng của tôi nốt.



Mặc dù cô không thể mang mấy thứ này về, nhưng cô có thể gửi lại chỗ Lục Kiêu Dương. Lần sau đến đây, mấy thứ này vẫn là của cô.



Lục Kiêu Dương chỉ nói, "Nữ hoàng bệ hạ không thể làm thế được, cái gì cô cũng muốn nhận về, vậy tôi ăn cái gì đây?"



Cô liếc mắt nhìn sang, hình như tên này nói cũng đúng.



Cô chỉ để lại cho Lục Kiêu Dương mấy thứ mà cô không thích lắm như khoai tây chiên vị cà rốt và dưa chua, trong khi lãnh thổ của cô lại chất đầy đống lớn đống nhỏ.



Tô Thâm Tuyết nghĩ ngợi chốc lát, sau đó đẩy hộp cá mòi nhỏ nhất về phía Lục Kiêu Dương.



"Cho cậu cái này đấy." Cô nói vẻ tiếc nuối.



Lục Kiêu Dương lại không thèm nhúc nhích, mắt cứ nhìn cô chòng chọc.



Ánh mắt tên này có vẻ hơi kỳ quái rồi đấy.



Cô nghĩ, có lẽ anh bất mãn vì được chia phần ít quá, suy cho cùng thì anh mới là người bỏ tiền ra mua.



Thế là, Tô Thâm Tuyết đành đẩy về phía Lục Kiêu Dương thêm một lọ củ cải ngâm chua ngọt. Trong tay cô hiện có tận ba lọ này. Đây là món ăn truyền thống từ nước ngoài, có thể ăn cùng với mì cốc.

Ấy thế mà, Lục Kiêu Dương vẫn không hề động đậy, mà cô lại không nhân nhượng thêm nữa.



"Lục Kiêu Dương, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không cho cậu thêm bất cứ thứ gì nữa đâu đấy."



Phiền chết đi được, không thèm phản ứng tí nào cả.



Chàng thanh niên Mississippi này càng lúc càng không coi cô ra gì rồi. Đúng là cô có ở đây ăn chực uống chùa. Nhưng lần trước cô đã dùng danh nghĩa Nữ hoàng nhận lời anh, nếu có một ngày anh muốn đến Goran định cư an hưởng tuổi già, cô nhất định sẽ cho anh một mảnh đất vô cùng đẹp vừa gần sông lại vừa gần núi rồi còn gì.



"Lục Kiêu Dương, nếu cậu còn như thế nữa, tôi sẽ thu hồi mảnh đất kia đấy." Cô nhíu mày nói.



Ấy thế mà, anh vẫn không nói năng gì, cũng không hề nhúc nhích.



"Lục Kiêu Dương, tôi cho cậu một giây, lên tiếng nói chuyện ngay lập tức cho tôi." Tô Thâm Tuyết hung hăng cảnh cáo.



"Nữ hoàng bệ hạ, cô cần tôi nói gì sao?" Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.



"Đương nhiên rồi." Tô Thâm Tuyết liếc anh, "Nhưng tôi cấm tiệt cậu than phiền chuyện tôi cướp nhiều đồ mà lại chỉ chia cho cậu có một ít thế kia đấy."



"Tô Thâm Tuyết, cô thật đáng yêu." Lục Kiêu Dương nói.



Ặc…



Mặc dù câu nói này của chàng trai trẻ đến từ Mississippi khá êm tai, nhưng không nên nằm trong khuôn khổ nói chuyện của hai người họ. Nói thế nào đi nữa, cô cũng là Nữ hoàng, lại còn là… một người phụ nữ đã có gia đình.



"Lục Kiêu Dương, mấy câu như ‘Tô Thâm Tuyết, cô thật đáng yêu’ cũng không được nói." Tô Thâm Tuyết thẳng thừng.



"Vậy Nữ hoàng muốn tôi nói gì đây?"



"Ngoài mấy thứ kia ra, cậu muốn nói gì thì nói."



Lục Kiêu Dương lại nhìn cô hồi lâu.



Xem ra, cô còn phải cấm Lục Kiêu Dương dùng ánh mắt thế kia nhìn mình nữa mới được, dù rằng chính cô cũng không thể giải thích nổi lý do vì sao cô lại không cho phép anh nhìn mình như thế.



"Nữ hoàng của tôi ơi, cô đã nghe nói đến tháp Babel chưa?" Lục Kiêu Dương hỏi.



Yếu tố quan trọng nhất của một Nữ hoàng chính là học rộng hiểu nhiều, nên đương nhiên cô phải biết đến tháp Babel rồi. Tuy vậy, cô lại đáp rằng mình chưa từng nghe thấy tòa tháp này bao giờ. Bởi cô rất thích nghe chàng thanh niên Mississppi kể về sự tích ở khắp nơi trên thế giới.



Thế là, Lục Kiêu Dương liền bắt đầu kể về tháp Babel. Thật ra, tháp Babel còn được gọi là tháp Thông Thiên.



Ngày xửa ngày xưa, loài người luôn cảm thấy vô cùng tò mò đối với Thượng Đế, từ tướng mạo cho đến cuộc sống của Người. Sau khi bàn bạc, họ đồng lòng muốn xây một tòa tháp thật cao để có thể ngắm nhìn Thượng Đế. Ban đầu, Thượng Đế không mấy để tâm đến kế hoạch xây tháp cao của loài người. Nhưng mỗi năm trôi qua, Thông Thiên càng lúc càng cao. Tuy vậy, loài người lại chỉ chăm chăm xây cho tòa tháp thật cao mà bỏ bê đất đai mùa màng. Vì thế, để ngăn cản họ tiếp tục xây tháp, Thượng Đế đã thay đổi ngôn ngữ của loài người, chia thành nhiều loại tiếng nói khác nhau. Cứ thế, việc thi công tòa tháp cao chọc trời kia cuối cùng cũng bị gián đoạn vì loài người không có được tiếng nói chung. Dần dần, theo dòng thời gian, tòa tháp cũng bị bào mòn, đổ sụp xuống, tan tành.



"Tháp Thông Thiên được dựng dở dang cũng tượng trưng cho mối quan hệ mong manh giữa người và người, có thể dễ dàng bị sụp đổ vì thiếu tiếng nói chung. Tuy vậy, đối với một số người, câu chuyện này còn có một tầng ý nghĩa khác. Đó chính là biểu tượng về một tình yêu tha thiết và chân thành. Dù rằng loài người biết rất rõ Thượng Đế ở tận mây xanh, nhưng họ vẫn muốn tạo ra một con đường để thông qua đó đạt được mục đích ngắm nhìn Thượng Đế."



Khi nói đến đâu cuối cùng, ánh mắt của chàng thanh niên đến từ Mississippi trở nên vô cùng nóng bỏng, khiến Tô Thâm Tuyết muốn lau gương mặt mình.



"Tôi cũng có một tòa tháp Babel, thưa Nữ hoàng của tôi." Lục Kiêu Dương nói.



Cô rụt cánh tay đang định lau mặt mình lại.



Anh chậm rãi nhấc tay lên, chỉ về một phía.



Theo hướng tay anh, cô bắt gặp cánh cửa sổ duy nhất bên trong gian phòng.



Cánh cửa sổ kia vẫn luôn bị rèm cửa che kín. Lần nào đến đây, Tô Thâm Tuyết cũng đều hỏi anh tại sao lại kéo kín rèm cửa sổ như thế. Bình thường anh toàn bỏ qua câu hỏi này của cô. Nhưng một khi cô định bước đến kéo rèm cửa sổ ra, anh nhất định sẽ cảnh cáo cô một phen.



"Nó là tòa tháp Babel của tôi." Lục Kiêu Dương khẽ nói, "Cánh cửa luôn đóng kín bởi vì tôi biết rõ mình không bao giờ có thể với được đến nó. Nhưng mặt khác, tôi lại chưa bao giờ ngừng ngắm nhìn nó rồi thả sức chìm vào tưởng tượng."



Giọng nói của anh bỗng trở nên mê hoặc lòng người.



Tô Thâm Tuyết thừ người nhìn cánh cửa sổ đóng kín kia.



Tòa tháp Babel của chàng trai trẻ đến từ Mississippi sẽ dẫn đến nơi nào đây?

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Hà Tinh Tinh vang lên từ bên kia cánh cửa.



Cô dặn Hà Tinh Tinh đợi mình một tiếng. Bây giờ đã hết một tiếng rồi.



Cô nhìn quanh không gian đơn sơ này, thầm nghĩ, mỗi khi cô ở đây, thời gian đều trôi qua thật nhanh.



Đã đến lúc cô phải về rồi.



Dù miệng nói muốn về, nhưng chân cô lại cứ như dính chặt trên sàn nhà.



Đúng rồi, cô còn có một chuyện cần phải bảo đảm. Cô cấm tiệt Lục Kiêu Dương ăn vụng hết thức ăn của mình. Không những thế, cô còn không cho anh được ăn sạch đồ của cô rồi lại mua thứ khác giống y như đúc về để thay thế.



"Nghe có vẻ quái lạ lắm đúng không? Rõ ràng là cùng một món đồ giống nhau cơ mà." Cô tự hỏi rồi lại tự đáp, "Tuy vậy, tôi lại chỉ thừa nhận thứ đầu tiên mà mình đã chạm đến mà thôi, cho dù có giống như đúc, thì trong lòng tôi, chúng vẫn là những thứ vô cùng khác biệt."



Mấy lời này có vẻ hơi rối rắm nhỉ.



Nghĩ đến đây, cô lại thở dài, nói: "Lục Kiêu Dương, bây giờ cậu còn trẻ, chờ mấy năm nữa, có lẽ cậu sẽ hiểu."



Bây giờ, đã nói xong những lời cần nói, chắc cô có thể đi rồi.



Có thể đi được rồi.



Giọng nói của Hà Tinh Tinh lại vang lên ngoài cửa.



"Đến đây, đến đây." Cô đáp.



Nói rồi, cô lại chậm chạp bước đến trước tủ giày. Lục Kiêu Dương đã từng nói, anh mới là chủ nhân của gian phòng này, cho dù cô có là Nữ hoàng thì cũng phải nghe theo lời anh. Chẳng hạn như, khi bước vào nhà, việc đầu tiên là phải cởi giày ra. Đọc truyện tại Vietwriter.vn



Tô Thâm Tuyết tìm được giày của mình rồi.



Cô khom lưng xuống, thầm nghĩ, hôm nay, dù là bước đi hay tốc độ mang giày của cô đều cứ như một bà cụ, thậm chí, ngay cả một bà cụ cũng thao tác nhanh hơn cô nữa.



Vất vả lắm cô mới mang xong chiếc giày đầu tiên. Lúc vừa chạm đến chiếc giày thứ hai, một giọng nói khẽ vang lên bên tai cô: "Nữ hoàng bệ hạ, gian phòng kia có một cửa sau. Cách đây không lâu tôi có lắp thêm một cầu thang, sau khi xuống thang, đi qua hai con phố là có thể ra đến chợ."



Câu nói không đầu không đuôi của anh khiến cô chẳng hiểu gì cả.



Tuy vậy, Lục Kiêu Dương lại nói tiếp.



"Có lẽ Nữ hoàng đã từng đến các siêu thị có quy mô lớn, nhưng vẫn chưa từng đến các chợ chỉ lớn chừng một trăm mét vuông nhưng vẫn có đủ loại mặt hàng. Trong những khu chợ chỉ khoảng chừng một trăm mét vuông ấy, có cả khu ăn thử, khu đồ lót, đủ loại thực phẩm bày trên giá khiến người ta phải hoa cả mắt, từng dãy cá hộp đến các loại mì cốc

đặc sắc đến từ đủ mọi nơi trên thế giới, nào Nhật Bản, nào Trung Quốc, nào Hàn Quốc, nào Cambodia…"



Nghe đến đây, Tô Thâm Tuyết nuốt nước bọt.



Hà Tinh Tinh bên ngoài lại nói vọng vào, Thủ tướng gọi điện thoại cho Nữ hoàng.



"Xuống cầu thang, đi qua hai con phố, có ít nhất năm siêu thị như thế đấy." Lục Kiêu Dương chậm rãi duỗi tay về phía cô.



Tô Thâm Tuyết nhìn bàn tay đang chìa ra kia.



Giọng nói của Hà Tinh Tinh ở bên kia cánh cửa lại vang lên lần thứ ba.



"Thủ tướng muốn Nữ hoàng nghe điện thoại." Hà Tinh Tinh nói, dừng một chút lại tiếp, "Vâng… Là lập tức nghe điện thoại, Thủ tướng muốn Nữ hoàng nghe điện thoại ngay bây giờ."



Trong nháy mắt ấy, Tô Thâm Tuyết như nghe thấy tiếng bước chân chạy băng băng trong gió. Chỉ cần cô đưa tay cho Lục Kiêu Dương, chỉ cần cô đưa tay cho anh…



Tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ tư.



"Thưa Nữ hoàng, ngài Thủ tướng…"



Tô Thâm Tuyết mang xong chiếc giày thứ hai, thản nhiên chào tạm biệt Lục Kiêu Dương, mở cửa, nhận lấy điện thoại từ Hà Tinh Tinh.



Xe đang trên đường di chuyển về phía trang trại.



Cuộc điện thoại giữa Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương chỉ kéo dài không đến một phút.



Trong điện thoại, anh hỏi cô đang ở đâu. Cô nói đang ở trên xe. Anh hỏi tại sao cô không về đúng giờ. Cô chỉ đáp, bởi vì dạo gần đây luôn quanh quẩn trong trang trại, nên mới bảo Hà Tinh Tinh lái xe dạo quanh thêm vài vòng.



"Thật sao?"



Cô không đáp.



Câu hỏi cuối cùng của anh là: Tại sao cô lại không gọi cho anh trước.



Đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa xe của cô vẫn khô khốc, khóe miệng khẽ nhếch.



Anh không hỏi tiếp, chỉ nói mấy câu "Chú ý an toàn", "Về sớm một chút", "Buổi tối chúng ta lại nói tiếp" rồi mới cúp máy.



Khi cô về đến trang trại ở vùng ngoại ô, hai người trong Hội đồng Hoàng gia đã đợi sẵn ở đó từ lâu.



Sau khi biết tối qua Nữ hoàng ở cùng Thủ tướng, cũng được Thủ tướng đích thân xác nhận, hai người kia không nói thêm, cũng chấp nhận lời giải thích cho việc Nữ hoàng về trễ sáu mươi phút là vì muốn dạo quanh trên đường thêm vài vòng.

Chưa đến mười lăm phút, cuộc thẩm vấn đã nhanh chóng kết thúc.



Vì đang trong kỳ nghỉ, Tô Thâm Tuyết tránh được chuyện bị trừng phạt, Hà Tinh Tinh bị trừ một tháng tiền lương, đồng thời nhận thêm một lần cảnh cáo.



Hà Tinh Tinh bị trừ lương không biết bao nhiêu lần rồi.



Buổi tối, Tô Thâm Tuyết đưa một tờ chi phiếu trị giá mười nghìn đô-la Mỹ cho Hà Tinh Tinh, nói: "Nếu cô không nhận, lương tâm tôi sẽ cắn rứt lắm."



Cô giáo ơi, có lúc, kiềm chế bản thân là bởi vì mềm yếu, nhưng có đôi lúc lại không.



Khoảnh khắc ấy, cô không đưa tay mình cho Lục Kiêu Dương cũng chỉ là vì chính anh mà thôi. Nếu vào lúc ấy, cô đi theo anh, anh đừng hòng rời khỏi Goran.



Cô vì Lục Kiêu Dương, cũng là vì Hà Tinh Tinh nữa.



Cô biết, Hà Tinh Tinh rất thích công việc này.



Đêm khuya, khi giật mình tỉnh giấc như biết bao lần khác, cô lại chạm phải anh, mà phản ứng đầu tiên của cô chính là tựa sát vào vòng ôm kia. Vào thời điểm kề sát mặt vào lồng ngực ấy, cô lại lùi trở về, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.



Tiếng gọi "Thâm Tuyết" kia khiến cô lại nhắm nghiền mắt, nhưng chỉ ngay sau đó, một câu "Anh biết em tỉnh rồi" của anh lại khiến cô phải chậm rãi mở mắt ra.



"Thâm Tuyết, chúng ta trò chuyện đi."



Mắt cô không khỏi tìm kiếm trong vô thức, cuối cùng tập trung tại một con số, cô ngẩn người ra.



"Em biết rồi phải không?" Utah Tụng Hương thản nhiên hỏi.