Chương 92 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (7)

Dưới ánh nến khi tỏ khi mờ, khuôn mặt Utah Tụng Hương trở nên rõ ràng hơn, cảm xúc viết trên mặt cũng rõ ràng.



Anh đã muốn thì không ai ngăn cản được, từ trước đến giờ đã thế rồi.



Lắc đầu nguầy nguậy, cô nói: "Tụng Hương, đừng."



Tụng Hương, đừng, em sợ bị trừng phạt.



Cô giáo ơi, sau khi yêu anh, em cũng như những con chiên ngoan đạo khác, kính sợ vạn vật trên đời, tuân thủ tất cả các quy luật của tự nhiên, khát khao có được một tình cảm bền lâu.



Trước ánh mắt sáng quắc đó, dù Tô Thâm Tuyết nói mấy lần "Tụng Hương, đừng", anh cũng không hề lung lay.



Vừa cuống vừa giận, cô đập tay xuống mặt nước: "Đi mau, anh vào bằng cách nào thì ra bằng cách đó. Nếu anh không đi, em sẽ bảo thị vệ mời ngài Thủ tướng ra ngoài." Cô cố ý nhấn mạnh chữ "Mời".



Câu nói này của cô lại càng khiến cho ánh mắt đang dán chặt vào cô của anh thêm cháy bỏng.



Ánh mắt rực lửa, giọng nói cũng nóng bỏng: "Thâm Tuyết, anh thích dáng vẻ của em lúc này."



"Utah Tụng Hương! Câm miệng!" Ngoài vẻ tức giận, trông cô lại như hươu con chạy loạn, "Em sẽ gọi đấy! Em sẽ gọi thật đấy!"



Anh giơ điện thoại di động lên.



"Đưa điện thoại cho em làm gì?"



"Không phải Nữ hoàng bệ hạ đã bị tịch thu điện thoại của rồi à? Không có điện thoại sao gọi thị vệ của em được."



"Anh..." Cô lập tức như quả bóng xì hơi, giọng cũng dịu đi, "Tụng Hương, bao giờ em về, bao giờ em về anh muốn làm gì cũng được."



"Không, phải là bây giờ."

Tô Thâm Tuyết không ngờ Utah Tụng Hương sẽ trả lời cô một cách đơn giản mà sống sượng như vậy.



Cô biết, Utah Tụng Hương bỗng dưng xuất hiện như thế này là có gì đó bất thường. Đây không phải là con trai trưởng nhà Utah mà cô quen thuộc, nhưng cũng có bóng dáng con trai trưởng nhà Utah mà cô vẫn hằng quen biết.



"Tụng Hương, đã xảy ra chuyện gì?" Cô lẩm bẩm hỏi, "Đừng coi em là đồ ngu được không? Tụng Hương, nói cho em biết, đã xảy ra chuyện gì rồi?"



Ánh mắt đang dán lên người cô né tránh, nhìn về chân trời qua cửa sổ mái nhà. Utah Tụng Hương lẩm bẩm:



"Thâm Tuyết, em không cảm thấy thú vị sao? Ngoài mặt thì tràn ngập sự sùng kính, nhưng cha xứ biết rõ màu sắc đồ lót của cô gái hát chính trong dàn đồng ca. Hôm nay, ông chú nhân viên xã hội lấy việc cứu giúp người khác làm niềm vui đã ở lại phòng mẹ rất lâu. Cô bé về nhà, mở hộp kẹo thầy giáo đưa. Thì ra để thầy giáo ôm mấy lần là có thể đổi được kẹo, tuy trong lòng thoáng cảm thấy có gì bất thường nhưng nó thèm kẹo, có điều không biết tại sao vị kẹo lại không ngọt như trong tưởng tượng."



Ánh mắt thoáng bất lực, như cậu bé sắp hứng chịu dông tố.



"Thâm Tuyết yêu dấu, Nữ hoàng bệ hạ của anh, thế giới này có nhiều người xấu xa lắm. Chồng của em cũng là một tên khốn, Utah Tụng Hương là một tên khốn, giống hệt Utah Tụng Khinh. Không, không không, Utah Tụng Hương còn tệ hại hơn Utah Tụng Khinh, xấu xa hơn trăm..."



Cô bịt miệng anh.



Lắc đầu, cô nói với anh: "Anh không như vậy."



"Em thề, em bảo đảm, anh không như vậy."



Lời bảo đảm của cô không lọt được vào tai anh.



Cô bảo anh tin cô.



"Tin gì?"



"Anh là anh."



"Tô Thâm Tuyết, tại sao anh phải tin em?"



"Ngốc ạ." Cô gõ lên đầu anh, "Em là Nữ hoàng đấy."



Anh cười nhạt.



Anh cười nói, anh thà tin tưởng lời của cô nàng ngốc nghếch, cũng không muốn tin tưởng lời của Nữ hoàng bệ hạ.



"Như vậy, ngài Thủ tướng, giờ này khắc này, người đứng trước mặt anh đáng giá để anh tin tưởng hơn cô nàng ngốc nghếch đó." Cô nghiêm túc nói.



Anh nhìn cô, dí ngón tay vào trán cô: "Chỗ này viết em là cô nàng ngốc nghếch."

Đẩy tay anh ra, cô che trán lại, quát anh biết trong lòng là được rồi, không cần phải nói ra, thật sự quá mất mặt.



"Tô Thâm Tuyết." Anh bắt đầu thở dài, "Em đúng là một cô gái ngốc nghếch."



Cô giáo ơi, chắc hẳn Tụng Hương không biết.



Không chỉ Utah Tụng Hương không biết, ngay cả bản thân Tô Thâm Tuyết không biết, cô gái ngốc nghếch này có lẽ còn ngốc hơn họ nghĩ.



Bởi vì ngốc.



Cho nên mới có thể vờ như không cảm nhận được bất cứ điều gì, giả vờ rằng tối nay anh đến là vì quá nhớ cô.



Như trở lại thời niên thiếu.



Tối nay, con trai trưởng nhà Utah muốn làm một đứa trẻ hư, như vậy, đủ khiến cho con gái lớn nhà họ Tô không thể làm một cô gái ngoan.



Anh cười càn rỡ, cô đáp lại anh bằng nụ cười ngả ngớn.



"Tô Thâm Tuyết, em có dám không?" Đứa trẻ hư hỏng nheo hai mắt lại.



"Trên đời này, còn có gì em không dám nữa không." Tay cô khoác lên vai anh.



Cho nên thì sao, Nữ hoàng bệ hạ thành cô gái trong dàn đồng ca, mặc đồng phục kín cổng cao tường đến gót chân, ôm Thánh kinh trong lòng nói với mẹ sẽ đến giáo đường. Mẹ hôn trán cô, thả sữa vào túi cô, "Cảm ơn mẹ." Cô nở nụ cười ngọt ngào.



Nhưng, cô gái trong dàn đồng ca không xuất hiện tại giáo đường. Qua một con phố, cô gọi điện thoại cho người phụ trách giáo đường, nói rằng một người bạn bỗng gặp tai nạn xe, cô phải đưa bạn đi bệnh viện.



Thật sự có người bạn gặp tai nạn ư? Không hề.



Người phụ trách giáo đường không thể ngờ cô gái trong dàn đồng ca đã đến phòng giáo lý.



Nếu bạn tưởng cô ấy đọc Kinh thánh ở phòng giáo lý thì trật lất rồi. Cô đang lêu lổng với cậu nhóc có tiếng bất hảo trong thị trấn ở phòng giáo lý kìa.



Cậu nhóc tiếng tăm không tốt, nhưng khuôn mặt quá đẹp.



Cậu nhóc nói linh hồn của cậu ta cần được cứu rỗi.



"Em phải cứu rỗi anh thế nào?" Cô cất giọng hiền dịu.



"Cách cứu rỗi anh là cởi bộ đồng phục hợp xướng của em ra." Cậu ta nói.



"Em cởi đồng phục ra là có thể cứu rỗi anh sao?"



"Đúng vậy." Dưới ánh nến lay động, Tô Thâm Tuyết cụp mắt.



Nhìn cậu nhóc gục xuống ngực mình, cô khẽ đập cậu một cái. Đồ tồi, tên khốn, còn nói cởi đồng phục đồng ca ra là có thể cứu rỗi linh hồn cậu. Từ bả vai truyền đến cảm giác đau đớn nóng rát, cô nói với anh, Tụng Hương, đau quá. Anh đáp lại, "Thâm Tuyết, em phải canh chừng anh." Ngón tay luồn vào mái tóc anh hơi chậm lại, cô hỏi khẽ: "Tụng Hương, có phải em không cần canh chừng anh nữa phải không?" Anh không đáp lại cô, ánh nến lay động, lúc nhanh hệt như đuôi sao băng tháng Sáu.



"Đi! Đi ngay cho em!" Cô lớn tiếng quát, nước mắt đong đầy.



"Không đi, anh không đi."



"Thâm Tuyết, đừng rời bỏ anh, anh xin em đừng rời bỏ anh." Khoảnh khắc ấy, anh dường như trở về là cậu thiếu niên nằm trong nhà kính, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lờ đờ.



Không biết tại sao, cô muốn quát đuổi anh đi, nhưng lại chuyển thành tiếng lẩm bẩm: "Em không rời bỏ anh, em sẽ không rời bỏ anh."



Vô cùng mệt mỏi, cô vùi mặt vào lồng ngực anh, gọi: "Tụng Hương."



"Ừ."



Hình như, đồng phục hợp xướng được mặc lại cho cô rồi.



Cô gái trong dàn đồng ca hỏi cậu bé được "cứu rỗi thành công": "Em có được không?"



Cậu nhóc biếng nhác "Ừ" một tiếng.



"Anh có cần em không?"



"Dĩ nhiên." Cậu nhấn mạnh trong vẻ uể oải.



Đóng cửa phòng giáo lý, cô gái lấy sữa tươi mẹ thả vào túi cô.



Nửa ngụm sữa tươi, đổi lấy nước mắt đong đầy mặt.



Có phải là thật đâu, làm gì có chuyện nước mắt đầy mặt. Tô Thâm Tuyết lặng lẽ lau sạch mặt mình.

"Tụng Hương."



"Ừ."



"Anh cần em không?"



"Dĩ nhiên."



"Tụng Hương, anh cần Tô Thâm Tuyết không?"



"Cần chứ."



Cô nhìn đường chân trời, chậm rãi nói: "Tụng Hương, em cần nghe anh nói 'Utah Tụng Hương cần Tô Thâm Tuyết'."



"Utah Tụng Hương cần Tô Thâm Tuyết." Anh hôn môi cô.







Lúc Hà Tinh Tinh gõ cửa, căn phòng đã lại như cũ.



Utah Tụng Hương đã đi từ nửa tiếng trước. Kể cũng trào phúng, chìa khoá là Đức Tổng Giám mục đưa cho anh.



Bốn giờ năm mươi lăm phút, nghi thức rửa tội chính thức bắt đầu.



Nghi thức rửa tội kéo dài đến giữa trưa hôm sau.



Tổng Giám mục đang đặt văn lễ.



Đứng ngay dưới nắng làm Tô Thâm Tuyết choáng váng. Việc này phải trách Utah Tụng Hương. Thật tội lỗi, cô thầm lẩm bẩm, tiếp đó lại thấy buồn cười. Rõ ràng, Tổng Giám mục đã biết chuyện gì đã xảy ra tối qua.



Con trai trưởng nhà Utah thật tùy hứng.



Một đêm không ngủ, mi mắt nặng như ngàn cân.



Nghi thức kéo dài đến khi mặt trời lặn.



Hoàn thành nghi thức, Tổng Giám mục sẽ đích thân bố trí bữa ăn cho cô. Sau bữa tối, cô còn phải nghe Tổng Giám mục tụng kinh. Nghe tụng kinh xong, cô cần trở lại phòng chỉ định nghỉ ngơi, mặt trời lặn ngày mai mới có thể rời khỏi đây.



Cùng lúc đó, Tang Nhu đứng thẳng dưới ánh nắng.



Mười mấy tiếng qua, Tang Nhu vẫn ở một nơi giống trại tạm giam. Lý Khánh Châu đưa cô ta vào, cũng là Lý Khánh Châu dẫn cô ta ra.



Lý Khánh Châu còn đưa cô tấm vé máy bay về Chủng viện ở miền Đông vào sáu giờ sáng mai, kèm theo lời dặn: "Đừng làm chuyện ngu xuẩn."

Đừng làm chuyện ngu xuẩn phải không?



Trở lại nhà trọ, Tang Nhu gọi điện cho Tô Jenny.



Tô Jenny từng mời cô ta dự tiệc, còn nhiệt tình giới thiệu bạn trai cho cô ta. Đương nhiên là vì chuyện cô ta bị phiên dịch viên đi theo Thủ tướng bắt cá hai tay.



Nói thật, Tang Nhu ước gì bị người đó bắt cá hai tay.



Trong điện thoại, Tô Jenny bảo cô ta ăn mặc đẹp một chút.



"Biết rồi, biết rồi." Cô ta cười trả lời, "Không chừng đến lúc đó tớ sẽ làm cậu giật mình đấy."



Cúp máy, Tang Nhu lên mạng tìm thông tin về Cố vấn Thứ nhất của Thủ tướng.



Đúng như Utah Tụng Hương nói, người phụ nữ tên Kim Jena có thân hình đẹp làm người ta phải điên đảo hồn phách, thảo nào Utah Tụng Hương đề nghị cô ta soi gương.



Soi gương, Tang Nhu cười ra tiếng.



Tiếng cười kèm theo tiếng nức nở.



Cuối cùng, màn đêm buông xuống.



Tầng dưới vang tiếng còi xe, Tang Nhu không hề hoang mang đóng cửa phòng.



Sàn nhà là đá hoa cương, gót giầy giẫm lên để lại tiếng lanh lảnh. Cánh cửa vừa mở ra, Tang Nhu liền nhìn thấy chiếc xe thể thao mui trần long lanh dừng trước cửa.



Chủ nhân chiếc xe thể thao vô cùng nghi ngờ, liếc mắt, ngắm nghía, nhìn quanh quất một hồi.



Cô ta nhếch miệng cười.



Đây là lần đầu Tang Nhu mặc quần áo thiếu vải, kỳ lạ là cô ta không hề cảm thấy mất tự nhiên.



Cô ta dừng lại trước mặt Tô Jenny: "Đừng tìm nữa."



"Tang?"



Chính là tớ đây!



Tang Nhu nháy mắt với Tô Jenny, bất chợt nổi hứng còn quay một vòng tại chỗ, hỏi: "Dáng vẻ này của tớ có thể quyến rũ đàn ông không?"



Mười một giờ đêm, Utah Tụng Hương nhận được một cuộc điện thoại.



Điện thoại đến từ Viện trưởng Chủng viện Tang Nhu đang theo học.



Ba giờ rưỡi sáng, Tô Thâm Tuyết bị Hà Tinh Tinh đánh thức. Cô hỏi cô ấy sao lại đánh thức cô, Hà Tinh Tinh đáp: Đoàn xe đón Nữ hoàng bệ hạ đã chờ bên ngoài.

"Không phải đã nói mặt trời lặn mới về sao?" Cô vẫn còn trong trạng thái mơ màng.



Hà Tinh Tinh choàng áo khoác lên người cô, một thư ký đổi giày cho cô, hai người khác vội vã thu dọn đồ đạc, không ai trả lời câu hỏi của cô.



Đã xảy ra chuyện gì?



Cô còn đang hoài nghi, Christie đã tới.



Vừa thấy Christie vừa xuất hiện, Tô Thâm Tuyết không hỏi thêm nữa.



Ba giờ rưỡi sáng, Christie xuất hiện, không cần phải hỏi nữa rồi, cơn buồn ngủ cũng biến mất, cô khép chặt áo khoác.



Ra khỏi cửa phòng.



Ngoài cửa, nhân viên an ninh, vệ sĩ và thị vệ lên đến hơn trăm người.



Hơn một trăm người mà không gây ra bất cứ âm thanh gì. Họ lên xe, cửa xe lẳng lặng đóng lại, hơn chục chiếc xe chạy khỏi giáo đường, đi lên quốc lộ dẫn đến vùng ngoại ô, đỉnh đầu quanh quẩn tiếng máy bay trực thăng.



Ghế lái phụ là vệ sĩ số một của Nữ hoàng.



Tô Thâm Tuyết ngồi ở ghế sau, một bên là Hà Tinh Tinh, một bên là Christie, ngoài cửa xe là sắc trời tối như mực.



Cho đến khi đoàn xe lái đến đường Jose, Tô Thâm Tuyết mới hỏi: Có liên quan đến ngài Thủ tướng à?



Không ai trả lời.



Bàn tay đặt trên đầu gối nắm lại rồi siết chặt, khớp xương như muốn đâm thủng lớp da. Khi hỏi thêm lần nữa, giọng cô đã bắt đầu run rẩy: "Có phải, Tụng Hương... đã xảy ra chuyện gì không?"



Vẫn không ai trả lời.



"Tụng Hương... Tụng Hương anh ấy... anh ấy còn sống không?" Cô cất giọng cầu khẩn, "Hãy nói... nói cho tôi biết đi. Có được không?



Một đôi tay phủ lên mu bàn tay của Tô Thâm Tuyết. Là Christie. Nguồn : Vietwriter.vn



"Nữ hoàng bệ hạ, ngài Thủ tướng không sao." Christie nói.



Cô thở phào, chỉ mới một thoáng mà chiếc áo sơ mi dưới áo khoác đã ướt đẫm.



Ngoài cửa xe, đường Jose vẫn như trước, ngọn đèn neon chiếu lên từng khuôn mặt của người đi đường; nhà hàng lộ thiên ở quảng trường chật kín người, người người ra ra vào vào cửa quán bar; khách ba lô ngồi trên bãi cỏ, vây chặt cửa ra vào bến tàu điện ngầm. Đôi mắt cô không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, thông qua những chi tiết này để xác nhận thành phố này không xảy ra bất cứ chuyện gì.



Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh trả điện thoại cho cô nhưng không có tác dụng. Một lát sau, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh để cô gọi điện cho Utah Tụng Hương.



Christie khẽ hắng giọng, Tô Thâm Tuyết im lặng.



Khi họ về đến Cung điện Jose đã là bốn giờ mười lăm phút.



Đoàn xe vào từ cửa sau, Tô Thâm Tuyết liếc nhìn thoáng qua: Bãi đỗ xe có xe của Ủy ban Hoàng gia, thị vệ cung Nữ hoàng đông gấp rưỡi bình thường. Trong mơ hồ, cô thoáng thấy bóng dáng của đội Vệ binh Cộng hòa Goran.



Đội Vệ binh Cộng hòa Goran là đội quân tinh nhuệ nhất Goran, không dễ gì triệu tập được.



Mà thư ký trong phòng ngủ của Nữ hoàng bình thường chỉ có bốn người, giờ tăng lên đến tám người.



Cô bị động tắm rửa, bị động thay quần áo đã được chuẩn bị, Hà Tinh Tinh sấy tóc cho cô, Christie đứng một bên, một thư ký bưng sữa tươi chuẩn bị trước khi ngủ cho Nữ hoàng.

Nói cách khác, bây giờ cô phải ngủ rồi.



Sấy tóc xong, Christie đưa sữa tươi đến trước mặt Tô Thâm Tuyết.



Cô không nhận mà lạnh lùng nói: "Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra!"



"Nữ hoàng bệ hạ." Christie tiến lên, "Sữa ấm giúp ngủ ngon."



Cô vung tay, vài món đồ văng xuống đất.



"Nữ hoàng bệ hạ..."



Hờ hững nói "Để tôi", Hà Tinh Tinh ngắt lời Christie.



Phòng ngủ chỉ còn lại Tô Thâm Tuyết và Hà Tinh Tinh.



Sữa nóng bốc hơi được đặt xuống, Hà Tinh Tinh khom người chín mươi độ: "Nữ hoàng bệ hạ."



Ngoài cửa sổ, sắc trời đã tờ mờ sáng.



Nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Thâm Tuyết hỏi Hà Tinh Tinh: "Trong sữa tươi có thuốc an thần, có phải không?"



Hà Tinh Tinh không trả lời.



Hẳn là vậy rồi.



"Tôi cần uống cốc sữa tươi kia à?"



Vẫn lặng im.



"Tôi cần ngủ bao lâu?"



"Nữ hoàng bệ hạ sẽ tỉnh lại vào khoảng bảy giờ đến tám giờ tối ngày mai." Hà Tinh Tinh đáp.



Bây giờ vẫn chưa đến năm giờ sáng, tỉnh lại vào khoảng bảy giờ đến tám giờ tối ngày mai, giấc ngủ này không ngắn, xem ra tình hình rất nghiêm trọng.



Nữ hoàng phải ngủ một giấc rất dài, họ cần giải quyết vấn đề trong lúc Nữ hoàng ngủ, họ sẽ quyết định hết, cô chẳng qua chỉ là biểu tượng mà thôi.



"Hà Tinh Tinh, trước khi ngủ, tôi phải xác nhận Tụng Hương không sao."



Xác nhận Utah Tụng Hương không sao rồi, cô sẽ uống hết cốc sữa kia.



Hai thị vệ đi vào, Hà Tinh Tinh ra ngoài.



Chưa đầy năm phút sau, Hà Tinh Tinh đã mang điện thoại đến.

Phòng ngủ lại chỉ còn lại Tô Thâm Tuyết và Hà Tinh Tinh.



Hà Tinh Tinh bấm số, điện thoại nằm trên tay Hà Tinh Tinh để chế độ loa ngoài.



Tút....Tút... Tút...



Sau ba tiếng, cuộc gọi được bắt máy.