Chương 98 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (13)

Tiếng nhạc nhẹ vẫn tiếp tục, màn hình lớn lộ thiên phát hình ảnh đen trắng thời kỳ phim không lời. Đối lập rõ ràng với hình ảnh đen trắng là ánh đèn neon, vẻ hiện đại và xưa cũ lần lượt hoán đổi.



Cả vườn hoa chỉ còn lại Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương.



Utah Tụng Hương thấy cô xuất hiện trong bộ trang phục này thì không hài lòng.



Cô nói với anh, Tụng Hương, rót cho em ly nước.



Nhận nước, cô uống từng ngụm nhỏ. Sau khi được hai phần ba, cô nhìn Utah Tụng Hương rồi uống nốt một phần ba còn lại.



Utah Tụng Hương muốn nhận lấy ly nước từ tay cô. Lúc đầu ngón tay chạm nhau, cô lùi về sau như điện giật.



Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương vẫn giữ khoảng cách một bước chân.



Có lẽ ý thức được con gái lớn nhà họ Tô bỗng dưng xuất hiện là có gì đó bất thường, Utah Tụng Hương không châm chọc khi thấy cô lùi lại theo thói quen mà cố gắng kiềm chế tính xấu, nhẫn nại nhìn cô.



Được rồi, cô giáo ơi, phải bắt đầu rồi.



"Đêm đó, người anh hôn là ai, người anh ôm ấp vuốt ve là ai?" Giọng nói này còn bình thản hơn so với dự định của Tô Thâm Tuyết.



"Tô Thâm Tuyết..."



"Áo ballet màu thiên thanh, váy dài màu hoa hồng tro. Em hèn mọn thế này, ngài Thủ tướng có muốn không?" Cô nói từng từ từng chữ, mắt nhìn thẳng vào Utah Tụng Hương.



Dù không quá sáng, nhưng cô vẫn nhìn rõ sắc mặt dần trắng bệch của anh. Anh né tránh ánh mắt cô, cố gắng trả lời nhưng cuối cùng không thốt nên lời, chậm rãi vươn tay muốn chạm vào cô.



Cô lùi lại.

Lần này, cô và anh cách nhau hai bước chân.



"Tôi biết, đêm đó anh không muốn cô ta." Cô nói bằng giọng đắng chát, "Chẳng thà, đêm đó anh muốn cô ta, như vậy, anh không tới tìm tôi nữa."



Người gần ngay trước mắt, sau một thoáng thẫn thờ, anh bước vội lên trước, tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" mang theo oán giận.



Khi anh sắp chạm được vào cô, cô vội vã lùi lại.



Cô đứng cách anh ba bước chân.



"Như vậy, tôi sẽ không phải chịu sỉ nhục như thế." Nước mắt rơi xuống như mưa.



Utah Tụng Hương cần Tô Thâm Tuyết, lời nói còn văng vẳng bên tai, thế này gọi gì là cần đây.



Anh như bị cô dọa, không dám đến gần thêm nữa.



Đứng cách cô ba bước, anh hỏi khẽ: "Tô Thâm Tuyết, anh không hiểu em đang nói gì?"



"Đêm đó!" Cô khó khăn nói, "Đêm trước lễ rửa tội, người anh hôn, người anh ôm, người anh vuốt ve là ai? Còn nghe không rõ sao? Một trăm phút sau khi Tang Nhu cởi quần áo đứng trước mặt anh, người phụ nữ anh ôm là ai? Là ai?"



Anh lặng lẽ dùng ngôn ngữ cử chỉ nói với cô. Anh nói, Tô Thâm Tuyết, bây giờ tư duy anh gặp chướng ngại, anh phải suy nghĩ thật kỹ lời em nói.



Nhưng cô không đợi được nữa, mà cô có thể đổi cách nói khác.



"Đêm đó, khi anh hôn Tô Thâm Tuyết, ôm Tô Thâm Tuyết, muốn Tô Thâm Tuyết, trong đầu anh có từng xuất hiện bóng dáng người con gái khác không, cho dù bóng dáng ấy chỉ lóe lên một giây thôi."



Lùi về sau nửa bước nữa, cô không muốn cho anh bất cứ cơ hội suy nghĩ nào.



"Tụng Hương, đừng lừa tôi, anh thừa biết, tôi đã đáng thương lắm rồi."



Lùi lại nửa bước nữa, cô để mặt mình lộ rõ giữa ánh sáng rực rỡ.



"Nhìn tôi đi, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt này đi. Anh còn cảm thấy buồn nôn với câu nói 'Tụng Hương, em yêu anh' nữa không?"



Câu nói này khiến sắc mặt Utah Tụng Hương nhợt nhạt hệt như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh.



Chân anh đóng đinh tại chỗ.



Bây giờ anh đã hiểu chưa?



Giờ anh đã hiểu được câu "Tụng Hương, em yêu anh" mà con gái lớn nhà họ Tô nói chưa?



Nếu tôi như vậy còn chưa đủ đáng thương, vậy thêm một chút nữa vậy.

"Thậm chí tôi còn biết cô ta viết cho anh bao nhiêu lá thư nữa cơ, phải làm sao đây? Tụng Hương, cả chuyện đó tôi cũng biết rồi, còn biết rằng anh vẫn luôn đọc thư của cô ta."



"Thâm Tuyết..." Anh lại có ý nhích gần về phía cô.



Anh tiến lên trước một bước nhưng lại sợ cô làm gì đó, đành lùi lại nửa bước. Cứ vừa tiến vừa lùi, muốn hướng về phía cô. Đây là lần đầu tiên, cô thấy con trai trưởng nhà Utah do dự như vậy.



Bàn tay cầm ly nước giơ lên, cô chìa miệng cốc về phía anh, ra dấu không được tiến đến gần.



Lần này, con trai trưởng nhà Utah rất nghe lời.



"Trả lời tôi!" Bàn tay chỉ về phía anh run rẩy, cả cơ thể cô cũng vậy, "Đêm đó."



Anh nhìn xoáy vào cô, mở miệng nói.



"Anh chưa vứt, Tô Thâm Tuyết, anh không vứt. Đồ Tô Thâm Tuyết để lại trong phòng Utah Tụng Hương vẫn được giữ nguyên."



"Lúc gọi điện cho em, anh nói là đã vứt hết đồ của em vào thùng rác. Chính xác là anh đã bảo Denis đóng gói hết đồ liền quan đến Tô Thâm Tuyết trong phòng anh lại rồi. Bởi vì chúng luôn quấy rầy anh, nói đúng hơn là chủ nhân của chúng luôn quấy rầy anh."



"Kết thúc bữa tiệc 'Chúc mừng trong phòng Utah Tụng Hương không còn đồ liên quan đến Tô Thâm Tuyết', anh trở về phòng. Kỳ lạ là, lúc Tô Thâm Tuyết để lại đồ, anh thấy phiền, nhưng lúc không có, anh lại phiền hơn. Anh đã lục tung lên, lén mang chúng về. Nhẫn ngón út màu xanh lục đặt về bàn vuông nhỏ, chiếc kẹp tóc màu xanh lá nhạt dường như bị Tô Thâm Tuyết tùy tiện quẳng lên tủ đầu giường vào một đêm nào đó. Món đồ nhỏ đan xen giữa màu trắng và màu xanh lục còn đang ở chỗ cũ của nó, mở ngăn kéo thứ hai tủ đầu giường là có thể nhìn thấy."



"Và cả chiếc bút ký màu xanh lục đó nữa. Bút ký tên màu xanh lục đặt cùng kẹp tóc. Đôi khi Tô Thâm Tuyết không tìm được kẹp tóc, nhưng mái tóc quá đáng ghét, nên đã dùng chiếc bút ký màu xanh lục thay thế cho trâm cài tóc. Từng món đồ đều đã trở lại, thật kỳ lạ, anh lại có thể nhớ vị trí vốn dĩ của chúng, nhớ rất kỹ."



"Thâm Tuyết, anh không khoác lác đâu. Không tin, em về phòng với anh mà xem. Đồ của em không đặt sai vị trí chút nào. Thâm Tuyết, bây giờ chúng ta cùng về phòng. Anh bảo đảm, nếu có một vật không đặt đúng chỗ, anh sẽ cho em cơ hội xới tung phòng Utah Tụng Hương lên. Nếu cảm thấy làm loạn phòng anh một lần vẫn chưa bõ, thì hai lần cũng được."



Anh nhìn cô.



Cô cũng nhìn anh.



Nếu, cô được nghe những lời này sớm hơn thì thật tốt biết bao.



"Thâm Tuyết, như vậy có được không?" Anh khẽ hỏi.



Bàn tay cầm ly nước vẫn vững vàng trước mặt anh.

Cho nên, anh lại nói: "Hai lần vẫn chưa đủ à? Vậy thì... ba lần đi. Tô Thâm Tuyết, nhiều nhất cũng chỉ được ba lần thôi. Em cũng biết anh luôn rất ghét người khác làm loạn phòng anh mà."



Con trai trưởng nhà Utah thích sạch sẽ. Ví dụ, bàn đọc sách không được xuất hiện đồ vật dư thừa, cách bài trí cũng không được phép khác hôm trước, dù một chút cũng không được. Anh không thể chịu nổi nếu mô hình Optimus Prime đặt trước mô hình Bumblebe. Bởi vì Bumblebe luôn đặt trước Optimus Prime. Nhưng con gái lớn nhà họ Tô thích Optimus Prime, thỉnh thoảng nhân lúc anh không để ý mà lén di chuyển vị trí, lần nào cũng phải nhận lời cảnh cáo không hề nể nang của anh.



Không nể nang đến mức độ nào? Đến mức đuổi con gái lớn nhà họ Tô cút đi trước mặt rất nhiều người.



Lúc ấy, cô muốn lấy lòng anh nên luôn nén giận, nhưng không ít lần thầm nghĩ, Utah Tụng Hương, chờ xem, chờ có một ngày anh phải cam tâm tình nguyện kính dâng lãnh địa của anh cho em.



Tụng Hương, mọi thứ quá muộn rồi!



Quơ cái ly, cô nói từng câu từng chữ: "Trả lời tôi đi!"



Anh như không nghe thấy lời cô.



"Thâm Tuyết, thật ra anh có đến buổi nhạc hội Rock đó. Anh từng để con gái lớn nhà họ Tô chờ anh suốt mấy tiếng trong phòng trà. Đêm đó, anh đã đến nơi tổ chức buổi biểu diễn từ sớm, còn sai vệ sĩ chụp ảnh cho anh để làm chứng cứ. Cũng vào đêm đó, anh cảm thấy thật ra nhạc Rock cũng không đến nỗi nào. Ví dụ như, trong khung cảnh ồn ào, có một vài điều rất dễ nói thành lời."



"Có lẽ, giữa đêm diễn, nói không chừng anh sẽ thử hét tướng lên với con gái lớn nhà họ Tô: 'Này, cô bé, anh chàng đẹp trai đứng cạnh em cũng giỏi chờ một người đấy.' Càng phóng khoáng hơn, câu nói thoát từ miệng con trai trưởng nhà Utah sẽ là: 'Tô Thâm Tuyết, Utah Tụng Hương cũng học được cách chờ đợi rồi.' Anh không biết tại sao lại muốn làm vậy, anh vẫn lờ mờ biết em đang tức giận. Anh nghĩ có lẽ khi anh làm như vậy, em sẽ không giận anh nữa."



"Thâm Tuyết, anh không lừa em đâu. Hình ảnh anh đứng ở đêm nhạc Rock đó vẫn còn lưu trong điện thoại của anh. Người chụp ảnh cho anh là Shawn. Em cũng biết Shawn đấy, người điềm đạm nhất trong số các vệ sĩ của anh đấy."



"Tại sao cần phải là Shawn điềm đạm ấy à? Bởi vì đêm đó, ngài Thủ tướng ăn mặc theo tạo hình kinh điển của ca sĩ chính ban nhạc Queen. Anh biết, cosplay kinh điển là không mặc áo, nhưng anh là Thủ tướng, làm vậy sẽ lên báo mất. Vậy mà đêm đó anh lại đeo cà vạt hoa cùng kiểu với anh ta, cà vạt hoa, áo phông trắng phối với quần neon, là kiểu đi sẽ phát thành tiếng đó."



"Thâm Tuyết, anh phải nói cho em biết. Lúc Thủ tướng chụp ảnh, Shawn vẫn không thể nào kiềm chế được mà run tay mấy lần. Anh núp trong phòng VIP chờ Tô Thâm Tuyết. Một tiếng, hai tiếng, sau đó anh nhận được điện thoại nói em không khỏe nên không muốn đi. Thâm Tuyết, không phải anh đang trách em không đến, mà... anh chỉ muốn nói với Tô Thâm Tuyết rằng, Utah Tụng Hương đã học được cách chờ đợi rồi."



"Thâm Tuyết, em muốn xem ảnh không?"

Anh đang ở đó chờ câu trả lời từ cô.



Anh đang bịa đặt.



Nhưng những lời nói dối liên tiếp ấy luôn có thể xoa dịu cô.



"Thâm Tuyết, em muốn xem không? Muốn xem ảnh con trai trưởng nhà Utah đeo cà vạt mặc quần neon không?" Anh dè dặt hỏi.



Lắc đầu. Không. Cô không muốn xem. Cô không muốn xem gì hết.



"Không xem à?" Mày anh nhíu lại, nhưng rồi lại giãn ra ngay lập tức, "Là vì những tấm ảnh đó sao? Ảnh của anh và Elena à? Mấy ngày qua, tai tiếng giữa Thủ tướng và đàn em ở London bị đồn thổi ầm ĩ. Thâm Tuyết, anh bảo đảm với em, giữa anh và Elena không có bất cứ chuyện gì."



"Lúc này, em nhất định sẽ nghĩ, không có chuyện gì thì sao không thanh minh đi. Điều này không phù hợp với phong cách của Thủ tướng Utah, không chỉ không thanh minh, mà còn ngăn cản bộ phận Quan hệ Công chúng của Thủ tướng đăng tin giải thích. Lộn xộn rồi, lộn xộn rồi."



"Đâu chỉ lộn xộn, còn làm vấn đề trầm trọng hơn. Anh đang nghĩ, thật sự thì vì sao lại như thế? Tại sao phải làm chuyện kỳ quặc như vậy. Chuyện duy nhất có thể khẳng định là, chỉ cần Tô Thâm Tuyết xuất hiện, chỉ cần Tô Thâm Tuyết xuất hiện nói với Utah Tụng Hương một câu: 'Tụng Hương, đừng làm loạn nữa', anh sẽ ngưng tất cả những hành động mù quáng đó lại."



"Thật ra hành động mù quáng không màng đến phí tổn và hậu quả chỉ là vì muốn đợi câu 'Tụng Hương, đừng làm loạn' của Tô Thâm Tuyết mà thôi. 'Được được, anh không làm loạn nữa, chuyện gì cũng nghe theo Thâm Tuyết. Lần này, chuyện gì cũng nghe theo Thâm Tuyết.' Anh đã thầm trả lời hàng ngàn hàng vạn lần rồi."



"Dù thế nào đi nữa, hành động mù quáng không màng đến hậu quả cũng đã gây ra rồi. Thâm Tuyết có thể trở về căn phòng kia. Cô ấy để lại rất nhiều đồ trong căn phòng đó. Quay về phòng, để anh được nhìn cô ấy dùng kẹp tóc màu lục cố định tóc, ngồi ngoài thư phòng đợi anh. Lúc anh cõng cô ấy chạy trên hành lang, chiếc dép lê kỳ quặc cô ấy đung đưa dưới mí mắt anh. Dù lúc rạng sáng nấp ngoài ban công như ma như quỷ làm anh hết hồn, anh cũng sẽ xem như báu vật."



"Không biết từ lúc nào, cái gì thuộc về Tô Thâm Tuyết cũng đáng yêu như vậy."



Cô thấy khóe mắt anh trào dâng ánh nước.



Đôi mắt chất chứa ánh nước nhìn cô, hỏi:



"Hãy nói với anh đi, anh đang đợi câu 'Tụng Hương, đừng làm loạn nữa' đấy."



Lúc ly rượu sắp rơi, cô lại cầm lấy thật chặt.



Không, không, cô không đến vì thứ này, cũng không phải để nghe những chuyện này.



"Trả lời tôi!" Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ, quơ ly rượu với anh.



Theo động tác của cô, chiếc khăn choàng trên người cô rơi xuống.

Vì vậy, anh bắt đầu thở dài đầy bất lực.



"Thâm Tuyết, em nhìn em đi. Em ăn mặc như vậy xuất hiện tại tiệc chiêu đãi bạn bè anh, nếu cố tình thì thật đáng ghét."



"Không, không đúng, dù là cố tình hay vô ý đều đáng ghét cả, đáng ghét cực kỳ. Tô Thâm Tuyết ăn mặc gợi cảm thế này xuất hiện tại tiệc chiêu đãi bạn anh, làm anh muốn phát điên. Làm anh nổi điên cũng không phải vì muốn ôm em, hôn em, dĩ nhiên rồi, đây cũng là một phần, một phần nhỏ mà thôi."



"Bây giờ đúng là gần như người ta đều ăn mặc như thế này để đi dự tiệc. Bữa tiệc có bảy người đàn ông, thêm bốn lính gác bên ngoài, Denis cũng được tính vào số đó. Họ đều đã thấy cô ấy ăn mặc như vậy, điều này làm anh điên cuồng, tức giận. Có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy. Chết tiệt, chết tiệt! Nhìn hết ngực còn lướt xuống, chết tiệt hơn nữa là mông cũng không che hết. Rốt cuộc tên chết giẫm nào đã phát minh ra kiểu váy đó, lại còn tên chết giẫm nào để cô ấy mặc đồ như vậy. Lúc đám người đó nhìn cô ấy, chắc hẳn trong lòng đã nảy sinh ý nghĩ tà đạo phải không?"



"Anh muốn trục xuất tên Mauritania huýt sáo với cô ấy. Còn kẻ dám nói vóc dáng cô ấy nóng bỏng thì chắc chắn sẽ không chỉ có vậy thôi đâu. Vào khoảnh khắc đó, anh như bệnh nhân mắc chứng cuồng bạo."



Câm miệng! Cô thầm thét gào.



"Tô Thâm Tuyết, em nhìn xem, em đã biến con trai trưởng nhà Utah thành thứ gì rồi?"



Câm miệng, câm miệng!



Không, anh không thể câm miệng.



Anh còn phải trả lời câu hỏi của cô.



"Nói cho tôi biết!" Cô hét lớn, "Đêm đó, người anh hôn, người anh ôm, anh vuốt ve là ai?"



"Những chuyện kia còn chưa đủ sao? Lén tìm lại đồ của Tô Thâm Tuyết. Để lấy lòng Tô Thâm Tuyết, anh đã thắt cà vạt hoa giống giọng ca chính ban nhạc Queen. Trở thành kẻ cuồng bạo vì một Tô Thâm Tuyết ăn mặc thế này vẫn chưa đủ sao?" Anh nhích thêm một bước về phía cô.



Anh tiến một bước, cô lùi một bước.



"Trả lời tôi!" Bàn tay cầm ly đã đau nhói, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.



Trong mơ hồ, cô nghe thấy tiếng động khe khẽ.



Anh không nhích gần đến cô nữa, chỉ bảo cô đưa ly cho anh.



"Đưa ly cho anh, anh sẽ nói cho em biết." Giọng anh dịu đi.



Giọng anh dịu dàng, ánh mắt cũng ấm áp, như đang dỗ dành trẻ con.



Cô lùi lại.

"Không, tôi không tin anh." Cô nói với anh.



"Đưa ly đây cho anh, anh là chồng em." Ánh mắt Utah Tụng Hương dịu dàng, nhưng sắc mặt trắng bệch.



Chồng ư? Cô cười ra nước mắt, xương cốt cô như đang gầm gừ.



"Đưa ly cho anh." Người mang khuôn mặt trắng bệch ấy lại thử đến gần cô.



Cô lắc đầu.



"Thâm Tuyết, tin tưởng anh." Giọng nói mềm nhẹ đến độ chảy nước rồi.



Tin tưởng anh sao?



Tụng Hương, ống kính máy ảnh không lừa người.



Còn chuyện tuyệt vọng hơn nữa này.



Cô nói với anh, Tụng Hương, tôi không tin anh. Âm thanh tuyệt vọng vang dội cả bầu trời đêm.



"Đêm sinh nhật lần hai mươi chín của tôi, bữa tiệc ở tầng cao nhất, tôi đã thấy đoạn phim anh quay rồi."



"Trong năm phút, người phụ nữ ở bên anh hai mươi năm chỉ xuất hiện có ba lần; còn Tang Nhu, người anh mới quen hai năm, Tang Nhu anh mới quen biết hai năm thì lại xuất hiện trong ống kính của anh đến bảy lần. Đáng buồn nhất là, chuyện đó lại xảy ra trong bữa tiệc sinh nhật hai mươi chín tuổi của vợ anh. Anh sẽ không thể nào hiểu nổi, món quà sinh nhật này tàn khốc đến mức nào đâu."



Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, lòng bàn tay Tô Thâm Tuyết tê rần. Một bóng người lao về phía cô, che khuất cả bầu trời, cùng với đó là câu nói, "Thâm Tuyết, em đừng làm anh sợ" quá đỗi bàng hoàng.



Một giây sau, cô được ôm chặt.



Cô đứng thẳng tắp trong lòng anh.



Qua vai anh, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy vệt máu trên tấm thảm trắng. Vết máu ấy lan đến nơi cô đứng. Cô không biết ly thủy tinh vỡ lúc nào, cũng không biết nó cứa vào tay cô từ khi nào.

Trong vết máu lớn, hình như cô nhìn thấy buổi chiều ở Cung điện Jose kia.



Chiều hôm đó, hai cán bộ cấp cao của Đài truyền hình đến Văn phòng Nữ hoàng.



Hai người đó đến vì đoạn phim mừng sinh nhật hai mươi chín tuổi của Nữ hoàng, nói rằng muốn nghe ý kiến của Nữ hoàng, thực tế là muốn biết Nữ hoàng có hài lòng với nội dung đoạn phim tư liệu của họ không.



Nhưng họ không biết rằng, Nữ hoàng quan tâm đến đoạn phim hậu trường từ ống kính của Thủ tướng hơn.



Chồng mình quay mình có đẹp không? Qua ống kính của chồng, mình có dáng vẻ thế nào? Mọi người luôn nói, ống kính không lừa người.



Nhưng phải xem đoạn video và ảnh phóng sự ngài Thủ tướng chụp đã.



Có điều cô nóng lòng muốn xem, vậy phải làm sao đây?



Trong phòng xem phim, cô lấy cớ đuổi mọi người đi. Khi đó cô vẫn đang giận anh, giận vì bức ảnh của anh và Tang Nhu, giận với tin "bình an vô sự". Cô thầm quyết định, nếu Utah Tụng Hương chụp cô thật đẹp, cô sẽ bớt giận anh một chút. Nếu Utah Tụng Hương chụp cô xinh đẹp như tiên nữ, cô sẽ bớt giận anh thêm chút nữa. Nếu ống kính của anh hướng về cô nhiều lần, cô sẽ bớt giận thêm chút chút nữa.



Không phải có lý lẽ như vậy sao? Học sinh thân với cô giáo luôn được phát nhiều kẹo hơn.



Khi quay chụp, chồng cô có hướng ống kính về phía vợ mình nhiều hơn không?



Trong lòng tràn đầy mong đợi, trái tim cô đập rộn ràng loạn nhịp.



Mọi người nói đúng, ống kính không lừa người.



Trong ống kính của Utah Tụng Hương, người phụ nữ xinh đẹp như tiên không phải là cô, người phụ nữ xuất hiện nhiều nhất không phải là cô.



Trong năm phút, cô chỉ xuất hiện trong ống kính của anh ba lần, mà Tang Nhu là bảy lần.



Sau ba mươi phút xem phim ngắn, những người đó đã đi rồi.



Không ai nghe thấy tiếng khóc nức nở của người vợ ấy.



Không ai nghe thấy cô nói chuyện với cô giáo, từng câu từng chữ đong đầy nỗi thống khổ.



Cô mới hai mươi chín tuổi thôi.



"Cô giáo ơi, xin hãy đưa em đi, em không chịu nổi nữa rồi." Cô ngửa mặt lên trần nhà gọi tên cô giáo.



Tụng Hương, mọi người nói đúng, ống kính không lừa người. Để vợ mình chỉ lọt vào ống kính ba lần, em biết đây không phải chủ ý của anh. Nhưng chính vì không phải chủ ý của anh, nên em mới cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng đâu còn cách nào, anh là Thủ tướng, còn em là Nữ hoàng của đất nước này.



Chỉ có thời gian, chỉ có thể trông đợi vào thời gian thôi.



Nhưng giờ khắc này đây, thời gian cũng không thể trở thành cái cớ để em ở bên anh nữa rồi.



Bởi vì, em không tin tưởng anh nữa, cũng không tin tưởng chính mình nữa.



Lúc này, cô lại gật gù buồn ngủ.



Bên tai cô vang lên giọng nói của Utah Tụng Hương. Anh đang gọi: "Tô Thâm Tuyết!" Anh van xin cô: "Thâm Tuyết, anh xin em, mở mắt ra nhìn anh, nhìn anh đi!"



Mi mắt cô khẽ lay động.



Cô nhìn thấy vạt áo sơ mi dính đầy vết máu và khuôn mặt hoảng sợ tột độ của anh.



Con trai trưởng nhà Utah vẫn rất xa lạ với cảm xúc hoảng hốt, vì hoảng hốt mới lầm tưởng máu chảy từ lòng bàn tay cô sẽ cướp đi tính mạng của cô. Bởi vì hoảng hốt, anh quên mất trình tự cầm máu, đi tìm thứ như vải xô buộc tay cô lại là có thể cầm máu được mà. Vì hoảng hốt nên anh nổi giận, giận vì không ai đến giúp anh.



Anh lẩm bẩm gọi Thượng đế, xin Thượng đế cử ai đó đến giúp tôi đi. Cầu xin Thượng đế giúp đỡ tôi một chút. Nói với Thượng đế rằng, Thâm Tuyết là cô gái tốt nhất trên đời, ông không thể đối xử với cô ấy như vậy được. Anh nói với Thượng đế, người tội lỗi đáng chịu trừng phạt là Utah Tụng Hương. Anh nói với Thượng đế rằng, tôi không chấp nhận, không chấp nhận cô ấy rời xa tôi.



Cô gọi: "Tụng Hương".



Tiếng Tụng Hương ấy như kéo anh về từ địa ngục.



"Đừng lo, tôi không sao đâu." Cô nói với anh.



Anh như choàng tỉnh từ giấc mộng.



Trong lúc đi tìm băng gạc, anh đã ngã ba lần trên quãng đường chỉ kéo dài năm mét.



Thì ra, con trai trưởng nhà Utah cũng có lúc chật vật như vậy.



Cô lại buồn ngủ rồi.



Bây giờ không phải lúc để ngủ.



Anh tìm được băng cầm máu lòng bàn tay cho cô. Lúc này mọi người mới nghe thấy tiếng lao đến.



Utah Tụng Hương bế cô chạy trên thảm cỏ.

Mạch suy nghĩ của Tô Thâm Tuyết đứt quãng, nhưng có một việc cô muốn biết rõ. Cô cố hết sức túm lấy cổ áo anh, nói "Tụng Hương, nói cho tôi biết."



Anh không đáp mà tiếp tục chạy.



Cô vẫn kéo cổ áo anh, nói tiếp: "Nói cho tôi biết đi..."



"Tô Thâm Tuyết, bác sĩ sắp đến rồi."



"Tụng Hương, nói cho tôi biết đi, nhé?"



"Tô Thâm Tuyết, đừng nói nữa, tay em vẫn đang chảy máu kìa."



"Nói cho tôi biết được không?"



"Tô Thâm Tuyết, câm miệng."



"Nói cho tôi biết đi."



Anh dừng bước, cúi đầu, bình tĩnh nhìn cô.



Chất lỏng lóng lánh rơi lên mặt cô.



"Tô Thâm Tuyết, em cố chấp như một tảng đá thối tha vậy." Anh cất giọng khàn khàn.



Cô muốn nhếch miệng cười với anh, nhưng hai hàng nước mắt lại tràn từ khóe mắt.



Cuối cùng, tia tỉnh táo cuối cùng bắt được giọng nói của anh.



"Tô Thâm Tuyết, bây giờ em hãy ngủ một giấc thật ngon, bao giờ tỉnh lại anh sẽ nói với em."



Cô không còn sức đuổi theo anh đòi hỏi nữa.



Chậm rãi nhắm mắt lại.



Khi tỉnh dậy, trời đã sáng choang.



Cô ở phòng ngủ của Thủ tướng tại số Một đường Jose. Vết thương đã được băng bó, khâu bốn mũi. Bác sĩ đang đứng ngoài chờ lệnh.



Trong phòng ngủ chỉ có Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương. Cô đang truyền dịch, Utah Tụng Hương ngồi trước giường đọc sách.



Hôm nay là ngày đi làm, bây giờ đang là thời gian làm việc. Xem ra, đây là lần đầu tiên ngài Thủ tướng xin nghỉ làm rồi.



Nhớ tới lời hứa của anh trước khi cô chìm vào hôn mê.



Chờ truyền xong... Tô Thâm Tuyết biết rằng, một khi vài lời ra khỏi miệng, cô và anh sẽ không thể quay trở lại được nữa.



Cô nhìn mặt anh.



Cô phải quan sát anh thật kỹ trước khi một vài lời được nói ra khỏi miệng.



Anh đang nhẹ nhàng giở sách, lại là sách về số liệu. Cô nhớ đến phòng nghỉ ở Thụy Sĩ...



"Sách còn lâu mới đáng yêu bằng Tô Thâm Tuyết." Utah Tụng Hương khép sách lại, ngẩng đầu lên.



Cô nhếch miệng với anh.



Truyền dịch xong.



"Muốn uống nước không?" Utah Tụng Hương hỏi.



Cô lắc đầu.



"Đói bụng chưa?"



Cô lắc đầu.



"Để anh gọt táo cho em."

Tô Thâm Tuyết kéo tay Utah Tụng Hương.



Utah Tụng Hương ngồi xuống ghế.



Anh hỏi: "Không nói được không?"

w●ebtruy●enonlin●e●com

Cô lẳng lặng nhìn anh.



Ở nơi ánh sáng cực đẹp, một lần nữa cô lại thấy được sắc olive trong đôi mắt anh. Màu olive trong ngần đẹp đẽ như vậy cũng không giấu nổi vẻ ảm đạm nơi đáy mắt, chân mày anh.



Xung quanh chỉ còn âm thanh của thời gian.



Anh vùi mặt vào lòng bàn tay không bị thương của cô.



Anh bắt đầu nói:



"Bắt đầu từ những bức thư kia vậy. Có một ngày, anh đến phòng hồ sơ cũ và nhìn thấy chồng thư, chồng thư viết cho ngài Thủ tướng. Anh biết người viết những bức thư này là ai, bèn mở ra một bức thư. Ban đầu anh chỉ muốn mở ra xem qua thôi, anh không có nhiều thời gian xem đọc mấy lời lê thê của một cô bé. Nhưng, cuối cùng anh đã đọc hết chồng thư đó, mang theo sự áy náy với Tang và sự quan tâm dán nhãn 'thầm lặng'."



"Sau đó, có một ngày, cô bé hơi nhạy cảm trong ấn tượng đột nhiên phá tan cái kén lê thê dài dòng, trở thành cô thiếu nữ mặc váy hồng tro trước mắt anh. Anh phải thừa nhận, thiếu nữ mặc váy hồng tro trong phòng tập rạp hát đã làm anh bất ngờ trong một khoảnh khắc nào đó. Không phải hôm trước cô bé này vừa đập đầu lên cửa kính sao? Chỉ có mấy đứa hấp tấp mới đập đầu lên cửa kính thôi. Nhưng anh không thể liên tưởng cô gái trước mắt với con nhóc hấp tấp luôn đập đầu lên cửa kính được."



"Thâm Tuyết, em nuôi thú cưng bao giờ chưa? Mặc dù chưa nuôi bao giờ, nhưng hồi bé, anh từng mang về một con chó bị cảm trong đêm mưa. Con chó hoang đó thảm hại lắm, gầy gò, nhỏ bé, còn mang bệnh truyện nhiễm. Anh dốc lòng chăm sóc nó, nhìn lông của nó sáng bóng lên từng ngày, nhìn nó từ lúc không đứng lên được đến khi có thể chạy nhảy trên thảm cỏ, lòng vô cùng mừng vui."



"Tang Nhu, cũng giống như con chó anh mang về hồi bé. Thấy cô ấy xuất hiện tương tự như vậy, ngoài vui mừng ra, anh còn có cảm giác hãnh diện. Ừ, con bé anh mang về cũng được đấy, như thể anh chính là Daniel Tang, tiếng 'Tiểu Nhu' đó có thể phát ra từ miệng anh bất cứ lúc nào. Mặt khác, anh loáng thoáng biết, ngoài trách nhiệm, chắc hẳn anh còn có chút gì đó với Tang Nhu, mang tâm thái mông lung khó tả mà quan sát cô nhóc anh dẫn về từ Syria."



Anh thoáng dừng lại.



Thời gian trôi qua từng giây.



Cuối cùng, anh vẫn nói:



"Trong khi quan tâm săn sóc cô ấy, anh đã xem nhẹ vợ mình."



Bàn tay bị thương níu lấy góc chăn.

"Cứ như vậy, có một buổi tối, cô ấy xuất hiện trong phòng làm việc của anh, những lời cô ấy nói làm anh nổi giận. Sao con nhóc này lại dám cởi quần áo quyến rũ đàn ông, lại còn quyến rũ người đàn ông đã có chồng. Anh phải thay anh trai nó dạy dỗ con bé."



Tiếng "Thâm Tuyết" vang lên từ lòng bàn tay cô.



"Thâm Tuyết." Giọng anh đắng chát, "Cũng vào đêm đó, anh mới phát hiện ra, cô bé khó giải quyết hơn những người phụ nữ như Kim Jena đến tìm anh với mục đích tương tự. Như tướng quân dũng mãnh thiện chiến suýt thua trận trước gã lính vô danh, anh ngửi được mùi nguy hiểm."



"Vì vậy, anh đã tìm đến tôi." Cô đờ đẫn hỏi, "Lại một lần nữa, cơ thể tôi trở thành pháp bảo hóa giải nguy hiểm tạm thời của anh."



"Không! Không phải như vậy đâu! Thâm Tuyết, không phải như vậy đâu." Anh nắm chặt tay cô, "Tụng Hương, đừng trở thành người như ba con, đây là di ngôn mẹ để lại cho anh. Dần dần, di ngôn của mẹ trở thành lời nguyền. Cơn ác mộng sắp bắt đầu ư? Anh muốn gặp Tô Thâm Tuyết, anh cần nhìn mặt Tô Thâm Tuyết."



"Anh mở cửa, nhìn thấy em trong suối rửa tội."



"Nữ hoàng bệ hạ của anh, chắc chắn em không biết đêm đó em đẹp đến thế nào đâu. Em cũng biết sức phá hoại của con trưởng nhà Utah, đặc biệt là khi ngửi được manh mối không tốt lành. Ôm Nữ hoàng bệ hạ quyến rũ như vậy, sao có thể nghĩ đến gì khác nữa. Em kéo bừa một người đàn ông lại hỏi là biết, đàn ông vốn là loài động vật bản năng. Nhưng..."



Tất nhiên là có nhưng, nhất định phải có nhưng.



"Nhưng..." Utah Tụng Hương nói thật khẽ, "Anh không thể phủ nhận với em rằng, nếu đêm đó không có Tang Nhu, anh sẽ không xuất hiện."



Nói cách khác, nếu không có Tang Nhu, Tô Thâm Tuyết cũng không trở thành vật mà Utah Tụng Hương cần.



Cô giáo ơi, điều này thật tàn nhẫn!



"Tụng Hương, nếu..." Cô khó khăn nói, "Nếu, không xảy ra chuyện sau đó, cô bé được dẫn về từ Syria có phải vẫn luôn là mối nguy hiểm của Utah Tụng Hương không? Thậm chí, đến giai đoạn nào đó, trở thành mối nguy hiểm mà Tô Thâm Tuyết cũng không ngăn cản được?"



Lặng thinh.



Lát sau.



"Anh không biết." Anh khàn khàn nói.



Nhắm mắt lại, lúc Tô Thâm Tuyết cho rằng mình sắp ngủ, cô lại bị tiếng gọi "Thâm Tuyết" thảng thốt kéo về. Cô mở mắt, nở nụ cười với Utah Tụng Hương.



Cô nói với anh rằng cô hơi mệt.



Anh trả lời cô, Phu nhân Thủ tướng muốn ngủ bao lâu thì ngủ, anh bảo đảm khi cô tỉnh lại anh sẽ ở trước mặt cô.

Trước khi nhắm mắt lại, cô nói với anh: "Tụng Hương, cảm ơn anh."



Cảm ơn anh đã không lừa tôi.



Cô giáo ơi, cô đã thấy chưa?



Ít nhất, tình yêu của Tô Thâm Tuyết cũng đổi lấy được một người chồng thẳng thắn.



Cũng là người rất giỏi chiêu trò.



Lần này, anh không giở chiêu trò với cô nữa.



Trong mơ màng, Tô Thâm Tuyết nghe thấy câu "Thâm Tuyết, em đã hứa sẽ không rời khỏi anh" văng vẳng bên tai. Nghe sao cũng thấy giọng điệu như một đứa trẻ thích chơi xấu.



Khi tỉnh lại, đã đến lúc hoàng hôn.



Đúng như Utah Tụng Hương đã nói, người cô thấy đầu tiên khi tỉnh lại sẽ là anh.



Đêm nay, Tô Thâm Tuyết ở lại số Một đường Jose. Như rất nhiều đêm khác, họ cùng dùng bữa tối, sau bữa tối ra vườn hoa tản bộ, tản bộ xong anh về thư phòng. Điểm khác biệt là, ngài Thủ tướng nói, cần Phu nhân Thủ tướng vào phòng làm việc cùng anh.



Cô hỏi anh tại sao?



"Không biết." Anh đáp.



Cô làm bộ định đi.



Anh vội vàng chắn trước mặt cô, nói bỗng có cảm giác cô sẽ đột nhiên biến mất.



"Sao một người có thể biến mất được." Cô cười, cùng vào phòng làm việc với anh.



Anh làm việc, cô ở bên đọc sách, nhiều lần ngẩng lên đều chạm phải ánh mắt anh rơi trên mặt cô. Cô cau mày, dùng ánh mắt ra hiệu, còn không mau làm việc đi. Anh không cho là đúng, nét mặt anh thể hiện rằng anh đang ngắm tóc em.



"Tóc mọc trên đầu em, đương nhiên là của em, anh nhìn tóc thì khác nào nhìn em."



"Vậy anh đang nhìn em đấy."



Cô cúi đầu.



Mí mắt nặng dần, quyển sách rơi khỏi tay cô. Khi có tri giác trở lại, cô đã về phòng, gối đầu lên bả vai anh, nhắm mắt trong hơi thở đều đặn.



Mặt trời nhanh chóng ló dạng.



Một ngày mới, cô có rất nhiều việc cần làm.



Sáng nay, số Một đường Jose khác hẳn những buổi sáng khác. Tối qua Nữ hoàng ngủ lại, hôm nay cần chuẩn bị bữa sáng cho Nữ hoàng. Đầu bếp vừa mở cửa phòng bếp đã thấy một bóng dáng cao gầy bên trong. Xem ra ngài Thủ tướng đang chuẩn tự tay chuẩn bị bữa sáng cho Nữ hoàng của mình.

Đúng vậy, vóc dáng Nữ hoàng trong mấy lần tham gia sự kiện gần đây thật khiến người ta xót xa. Nữ hoàng Thâm Tuyết là Nữ hoàng kẹo ngọt đấy!



Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện.



May mà tối qua Nữ hoàng ngủ lại số Một đường Jose, Thủ tướng vừa sáng ra đã chuẩn bị bữa sáng cho Nữ hoàng. Tin tức này được tung ra, Nữ hoàng và Thủ tướng lại hòa thuận như thuở ban đầu.



Bảy giờ bốn mươi phút, Tô Thâm Tuyết quay về Cung điện Jose. Utah Tụng Hương đưa cô về.



Ở bãi đỗ xe, anh cởi dây an toàn rồi nghiêng người.



Cô đưa tay che, môi anh cách môi cô một mu bàn tay.



Bốn mắt nhìn nhau.



Không ai lên tiếng.



Điện thoại của Utah Tụng Hương vang lên, Tô Thâm Tuyết mở cửa, xuống xe trong cái nhìn chăm chú của anh, rồi vẫy tay qua cánh cửa sổ.



Năm phút sau.



Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại từ Utah Tụng Hương.



Trong điện thoại, anh giữ im lặng trong một lúc lâu, cô cũng không hề giục anh lên tiếng.



Khi cô đóng cửa phòng ngủ lại mới nghe thấy giọng anh vang lên.



"Vậy mà anh lại hồi hộp không nói lên lời chỉ vì muốn hẹn Tô Thâm Tuyết cùng dùng bữa tối."



Cô bật cười, chủ động hỏi hẹn ở đâu.



"Em đồng ý rồi à?"



"Dĩ nhiên."



Nhưng, muốn Phu nhân đồng ý lời mời dùng bữa với Thủ tướng cần một điều kiện, đó là ngài Thủ tướng cần để mọi việc trở lại quỹ đạo vốn có, ví dụ như xử lý tai tiếng giữa anh và cô bạn học ở London.



Mười giờ sáng.



Trong buổi họp báo theo thông lệ của Văn phòng Thủ tướng, người phát ngôn của Thủ tướng làm sáng tỏ tin đồn ầm ĩ giữa Thủ tướng và cô bạn học đến từ London trong mấy ngày qua, thông báo với người dân Goran rằng cô bạn của Thủ tướng đã kết thục hành trình thăm Goran vào tối qua, tám giờ rưỡi tối nay sẽ lên máy bay rời Goran.

Người phát ngôn còn chuyển lại lời xin lỗi của Thủ tướng đến Phu nhân và người dân Goran.



Buổi trưa, trang web chính thức của Nữ hoàng cập nhật tin tức.



Nữ hoàng thể hiện lòng tin trước sau như một của mình với Thủ tướng qua một văn bản viết tay.



Đêm đó, ảnh Nữ hoàng và Thủ tướng cùng dùng cơm được tung lên mạng xã hội của Goran.



Blogger chụp được những ảnh này tuyên bố, tối hôm đó, ngài Thủ tướng đã yêu cầu toàn ca khúc của ban nhạc Queen trong một nhà hàng Pháp.



Vị blogger ấy tường thuật như thật, cửa nhà hàng vừa mở đã có một nhóm người tiến vào. Trang phục dị hợm của họ làm khách hàng nhíu mày, nhưng kỳ lạ hơn là nhân viên nhà hàng không hề ngăn cản họ.



Họ đi thẳng tới một nơi, vây quanh cặp đôi đang dùng bữa, cao giọng.



Cặp đôi ấy chính là Thủ tướng và Nữ hoàng.



Vị blogger ấy đã chụp được ảnh, tìm cơ hội hỏi Thủ tướng Nữ hoàng có thể đăng ảnh lên mạng xã hội không? Thủ tướng lập tức từ chối, nhưng đã thay đổi ý kiến sau khi Nữ hoàng và anh ta thuyết phục.



"Ngài Thủ tướng giống tôi, là một ông chồng bị vợ át hết cả vía." Đây là lời tổng kết của blogger đó về câu chuyện này.



Xe riêng của Thủ tướng lái vào bãi đỗ xe dành cho người nhà tại số Một đường Jose. Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương vừa kết thúc bữa tối tại một nhà hàng Pháp.



Đó là một đêm bầu trời đầy sao, cô nói với anh muốn tản bộ.



Anh khoác tay cô, đi tới vườn hoa dọc theo cầu thang.



Họ cứ đi, đi mãi.



Bước chân Tô Thâm Tuyết dừng trước chiếc ghế dài nọ.



Vào buổi tối tháng Một, sau một buổi nhạc hội mừng năm mới, dưới bầu trời đầy sao, cô đứng chân trần trên lưng ghế dài, lần đầu nói với anh: "Tụng Hương, em yêu anh."



Bây giờ đã là tháng Năm.



Tình yêu Tô Thâm Tuyết dành cho Utah Tụng Hương nói ngắn thì ngắn mà nói dài thì dài, vỏn vẹn mấy tháng. Nhưng nếu lần tìm thật kỹ, tình yêu ấy dài như không thấy bến bờ. Có lẽ, nó đã bắt đầu nảy sinh từ khi con trai trưởng nhà Utah làm hỏng kính của mục sư để chịu phạt cùng cô rồi.



Đá rơi giày, cô nhảy lên. Như cái đêm tháng Một ấy, chân cô đặt lên lưng ghế, giang hai tay, cười với người đàn ông cau chặt mày trước ghế dài.

Hình như, đêm cô nói "Tụng Hương, em yêu anh" lần đầu tiên ấy không để lại bao nhiêu ấn tượng trong lòng con trai trưởng nhà Utah. Anh coi cô là con ma men.



Đúng là tối nay cô có uống chút rượu, nhưng cô không say.



Như đêm đó, cô bước đi trên lưng ghế dài. Đêm đó anh đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối. Đêm nay anh vừa đi theo cô, vừa lên tiếng cảnh cáo: "Mau xuống đây."



Cuối cùng, Tô Thâm Tuyết cũng giữ được thăng bằng.



Cô nhìn Utah Tụng Hương từ trên xuống, hỏi:



"Tụng Hương, anh còn nhớ chiếc ghế này không?"



Hiển nhiên, anh nhớ lại rồi.



Anh quay lại nhìn cô, lát sau dời mắt đi, được một lúc anh lại đưa mắt nhìn.



Ánh mắt anh mất tự nhiên, giọng nói cũng gượng gạo, còn nói lắp bắp: "Tô Thâm Tuyết, em... em cũng biết đấy, anh... ghét mấy lời buồn nôn. Nhưng nếu em thích..."



Không, Tụng Hương, lần này không phải lời buồn nôn nữa đâu.



Tình yêu Tô Thâm Tuyết dành cho Utah Tụng Hương lặng lẽ dừng lại, hệt như nếp nhăn nơi khóe mắt bỗng xuất hiện vào một buổi chiều tuổi hai mươi tám của cô.



Là buổi sáng cô ngồi dưới đất gọi từng tiếng cô giáo đấy ư? Hay trong buổi hoàng hôn cô làm vỡ bình hoa? Là thời khắc cô cảm thấy đã uống ngụm thuốc cải đồng hoàn lão? Hay là khi anh vùi mặt trong lòng bàn tay cô, tâm sự với cô về cảm giác bất lực khi đối mặt với cô nhóc anh dẫn từ Syria về?



Hoặc có lẽ, bắt đầu đầu từ tất cả những khoảnh khắc đó, mà giờ phút này, cô có thể bình thản đối diện với đôi mắt anh.



Cơn gió đêm thổi qua.



Cô nói với anh:



"Tụng Hương, chúng ta ly hôn đi."