Hắn lôi tôi đi như bay ra khỏi đó. Hắc hắc, tức cười quá. Tôi vừa chạy theo hắn vừa cười như điên. Ra khỏi siêu thị, hắn hầm hầm nhìn tôi. Chậc, chậc, quên nữa, hắn là côn đồ thì muốn xử trí tôi sao cũng được. Tôi chép miệng thờ ơ. Hắn nóng nảy quát:

- CÔ ĐIÊN À?

- Vẫn bình tĩnh hơn 1 số người.- Đúng, ta vẫn bình tĩnh hơn ngươi, trông kìa, trông kìa, bản tánh côn đồ quả không sai. Hắn vẫn đang tức tối nhìn tôi mà không nói được gì. Tốt lắm, cứ điệu này hắn sẽ chết đứng như Từ Hải à xem. Tôi khoanh tay vênh mặt như ai, hắc hắc, oai phong lẫm liệt quá trời quá đất. Có điện thoại, hắn áp tai nghe:

- Nghe.- Hắn nói.- Được.- Hắn tắt máy cho vào túi rồi nhìn tôi đang khệ nệ 3 túi ni lông. Tôi khinh khỉnh:

- Tôi về được chưa?

- Chưa. Lên xe!- Hắn hừ lạnh rồi đội nón bảo hiểm ình. Sặc, hắn chỉ đem theo mỗi cái nón bảo hiểm cho hắn mà chẳng ngó ngàng gì tới con nai vàng ngơ ngác là tôi. (Đúng rồi, con nai vàng ngơ ngác đạp trên con nai khác mà đi! ==”). Hắn xoay đầu lại:

- Lên!

- Nón?- Tôi bực bội.

- Không có.

- Cảnh sát.

- Lách.

- Nguy hiểm.

- Hên xui.

- Trấn thương.

- Chết.

“Bựt…bựt…” dây thần kinh tôi lại bị đứt nữa rồi. Tôi không tranh luận kiểu 1 2 chữ như hắn được rồi. Tôi tống cho hắn 3 sản phẩm hắn bắt tôi xách nãy giờ rồi quay lưng định về nhà. Hắn nói lạnh tanh:

- Có bạn cô!

- Con Yến?- Tôi ngạc nhiên xoay lại hỏi.

Hắn gật đầu, tôi cắn môi, nó làm gì mà đi chung với bọn côn đồ này thế? Chắc hẳn là đi theo tên Hiếu vì lần trước xem mắt 2 tên cùng đi chung mà! Tôi hít thở 1 cái rồi leo lên yên sau. Hắn rồ ga, trời đất, tên này có phải tay đua xe hạng nặng trong truyền thuyết hay không mà chạy xe nhanh như gió. Tôi ôm cứng ngắt lưng hắn, 1 tay đập đập hét không ra hơi: “…Chậm…chậ..m lại…”

- Nhanh? Được.- Hắn giả lơ câu nói vừa rồi của tôi như tôi làm lơ hắn trong siêu thị. Từ bé tôi đã sợ độ cao và tốc độ quá nhanh, tên này có biết hay không mà ngay phốc thế? Tôi chỉ biết ôm chặt hắn để gió đừng cuốn bay đi mất. (50 ký mà sao bay nổi chị???? >.<)

5 phút sau đến nơi, tôi vẫn chưa hoàn hồn mà ngồi cứng ngắt trên xe. Hắn gằng giọng:

- Buông.

Sặc, lúc nãy xe chạy nhanh quá nên mới ôm hắn. Nhưng mà nghĩ lại, cơ bụng cũng rắn chắc lắm. ^^ Háo sắc, háo sắc quá, phải dẹp ý nghĩ đó thôi. Tôi buông hắn ra phóng xuống xe. Hắn chỉ tay vào 3 túi ni lông rồi chỉ vào tay vào quán bar trước mặt. Con bạn tôi dám vào những chỗ này sao??? Tôi cứ tưởng nó hiền thục lắm… Rốt cuộc thì tôi vẫn phải cầm theo những thứ đó. Hắn đẩy cửa vào đi thẳng đến 1 cái phòng lớn. Quán bar hình như buổi sáng không mở, có lẽ hắn là khách quen nên mới có thể vào. Tôi nhìn sơ lược qua quán bar, không khác gì trong các bộ tiểu thuyết miêu tả là mấy, chắc hẳn các tác giả đã vào thử. Hắn đẩy cửa vào, thế giới trong phòng hoàn toàn khác với vẻ yên lặng ở ngoài của bar. Tôi đưa mắt dò tìm con Yến, nó đang ngồi bấm điện thoại trên sô pha cạnh Hiếu, phù, cũng may không có tình trạng đang diễn ra trong đầu tôi. Muốn biết trong đầu tôi nghĩ gì không? Muốn à? Không kể đâu. ^^

Tôi quăng 3 cục nợ đeo bám từ nãy đến giờ xuống rồi lại kéo nó:

- Mày gan!

- Á, hihi.- Nó nhìn tôi cười, cười cha mày, nghĩ sao con gái con lứa 1 mình vào cái chốn toàn là con trai thế này. Nhỡ bạn trai nó cũng là thú đội lốp người thì sao??? Cái bọn côn đồ này thì biết gì là lễ nghĩa con người. Bọn chúng là thú đó, chihuahua quý hiếm. Nhắc mới nhớ, trong phòng đang tụ họp đông đủ băng đãng của hắn. Tôi kéo tay con bạn ra chỗ khác xì xầm:

- Tao muốn về!

- Thì về đi, đến đây làm gì mà đòi về?- Nó nói tỉnh bơ như đó là chuyện mày, tao éo care. Tôi hầm hầm nhìn nó:

- Mày hay…

- Mày đừng có phong kiến cổ lỗ sĩ nữa, 18 tuổi rồi, vào bar là bình thường thôi. Hơn nữa, bar đang đóng cửa, đi với người quen mà!

- Mày quen?- Tôi nghệch mặt, sao nó quen nhanh thế nhỉ? Nó cười hề hề rồi quay về ghế với thằng bồ. Hắn cũng ngồi xuống ghế sô pha đối diện, chỉ có tôi là đứng lạc lõng. *Cạch* có ai đó đẩy cửa vào.

- Ủa, Minh Minh!- Tên đó cười vui vẻ, tôi nhận ra ngay là người đầu tiên tỏ tình với mình. Tôi còn chẳng thèm suy nghĩ về lời đề nghị. Tôi cũng cười:

- Ủa, cái lon!

Cả bọn đột nhiên ngừng nói chuyện mà nhìn vào tôi. Tên đó cũng vậy. Lạ lắm hay sao? Tôi không biết tên kia mà. Tên đó hình như hiểu ra gãi đầu:

- Tôi tên Khiêm!

- À à, Khiêm.- Tên thôi cũng quế lan, cẩm hường. Tên Khiêm hèn chi chiều cao và đầu óc đều khiêm tốn. Tôi cười cười, tên đó kéo tay tôi ngồi trên sô pha cạnh hắn. Đúng luôn là tôi ngồi chính giữa 2 đứa con trai. Hắn nhìn tôi kì lạ rồi nhìn Khiêm:

- Quen?

- À… em nghĩ cô ấy là 1 nửa em tìm kiếm bấy lâu nay!- Tên đó ngại ngùng, không được, không được, Minh là của Huy kia mà. 1 tên trong đám cũng lên tiếng:

- Tỏ tình rồi nhưng chưa có kết quả thưa đại ca!

Tên Khiêm nhìn tôi:

- Suy nghĩ sao rồi?

Tôi sượng sùng gì đâu á, tôi gãi gãi đầu tìm 1 lí do:

- Tôi vẫn chưa học hết 12 nên chưa nghĩ đến chuyện yêu đương!

- Vậy sao? Tiếc quá!- Tên đó tỏ vẻ buồn bã. Hú hồn, hắn cũng dễ tính tên cho qua. Nhưng… tên chihuahua đầu đàn thì không nghĩ vậy, hắn nói:

- Cô đi xem mắt mà.

Sao hắn cứ triệt đường sống và cả đường chạy trốn của tôi thế? Tôi cắn môi quay đi nơi khác. Sao giờ, sao giờ? Con Yến thấy vậy cũng chiêm vào:

- Tao thấy cũng được đó. Ngưu tầm ngưu mã tầm mã!

- Mày nín!- Tôi chặn họng nó. Bộ nó chưa học được câu thành ngữ nào lịch sự hay sao? Đầu óc nó chứa cái gì thế? Câu đó dùng để chỉ 2 người thấp hèn, đê tiện giống như nhau. Sao nó không bảo ” Trai tài gái sắc” chẳng hạn? Yếu thì đừng ra gió. Mấy tên kia không hiểu nhưng chắc chắn hắn hiểu, biểu hiện là hắn quay mặt đi nơi khác nhếch mép. Tên Khiêm cũng có chút tiếc rẻ nhưng nói:

- Không cần cô ấy nhận lời ngay nhưng khi ra trường hãy ưu tiên tôi là người đầu tiên!

Nghe nói mà cảm động ghê gớm, híc híc, anh rất tốt nhưng em rất tiếc. Đành vậy thôi. Con Yến Á lên 1 tiếng nhìn tôi rồi nhìn hắn. Nó đưa điện thoại cho Hiếu. Hiếu cũng ngạc nhiên cố gắng nín cười truyền cho những tên khác. Truyền đến tôi thì Khiêm ngừng lại đưa cho con bạn thối tha. Tôi cũng có chút tò mò nhìn sang hắn. Khuôn mặt hắn vẫn bình thản không mảy may quan tâm. Tên Hiếu nói:

- Không ngờ…

- Hèn chi…- 1 tên khác cũng chen vào.

- Phải tránh xa thôi!- Khiêm nói.

Chuyện gì vậy? Tôi chép miệng đứng dậy giành lấy cái điện thoại của con nhỏ. À, thì ra nó đang vào fanpage của hắn. Có 1 cô nào đó đã đăng bức ảnh tôi và hắn đang đứng chọn …”í í” với dòng caption:” Sau khi tiết lộ yếu sinh lí và bị gay, anh ấy còn đi lựa underwear của con gái huhuhu…” Tôi ôm bụng cười ha hả. Con Yến nhìn tôi:

- Có thật vậy không?

- Tao ày xem.- Tôi lôi túi ni lông tôi vừa thanh toán ban nãy đổ lên bàn. Mấy tên chihuahua đó trố mắt nhìn. Hắn cũng ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi cười hề hề. Mấy tên kia đột ngột tránh ra xa hắn.

“Bốp… bốp… bụp…chát…”

- Đại ca tha cho bọn em! Bọn em biết lỗi rồi, sẽ không kì thị, sẽ không kì thị.- Hắc hắc, bọn đàn em của hắn cầu xin mà tôi thấy tội thay. Giận cá chém thớt. Tuy nhiên, xử nội bộ xong thì hắn cũng liếc sang “người mù gây khói lửa”. Chắc hắn bị bệnh lười nói nên không lên tiếng giải thích chăng? Sau khi bị hắn tẩn cho tả tơi hoa lá cành, miệng nói không kì thị nhưng bọn họ cũng né ra xa ơi là xa. Tên Hiếu còn choàng vai qua con bạn tôi, vẻ mặt thể hiện:” Không phải tôi, tôi có bạn gái rồi!”

Hắn tức tối vò đầu dằn mặt. Tôi rất ư là thỏa mãn. Cho chừa, không có mồm biện minh mình ngậm oan ức đi…

Sau khi chuyện đó lắng xuống, mấy tên kia bắt đầu lục lọi mấy cái túi hắn bảo mua. 1 tên đề nghị:

- Hay chúng ta đến nhà ai nấu ăn đi!

- Nhà đại ca nhé!- Khiêm lên tiếng. Hắn lắc đầu:

- Tôi ở cùng anh trai!

- Ách, vậy càng phải đến.- Mắt tôi sáng rực lên thèm thuồng. Hắn đẩy mặt tôi ra chỗ khác. Thái độ gì đây? Thấy vậy Hiếu nói:

- Đến nhà tôi, chỉ có 1 mình!

- Được đó!- Con Yến cười híp mí, tất nhiên rồi, nó đang tận hưởng lửa yêu ngùn ngụt bốc cháy mà. Tôi vùng vằn:

- Đến nhà hắn đi!

- Không.- Hắn thẳng thừng. Ngươi là con đàn bà độc ác tranh giành người yêu với ta.

- Đi mà!!!! Ahhhhhhh… Không đi tôi sẽ về đó!- Tôi ra sức năn nỉ chỉ để được gặp anh lần nữa.

- Còn khỏe.- Hắn chưng hửng, khỏe? Không có tôi còn khỏe sao? Vô tình thế em chồng? Tôi liếc hắn:

- Không cho tôi đến nhà anh thì tôi sẽ ăn vạ tại đây đó!

- Tùy.- Hắn chép miệng. Ức quá, tức chết mất. Mấy tên kia thấy thái độ không bình thường của tôi thì hỏi:

- Sao cô cứ muốn đến nhà đại ca?

- Không cần hỏi nhiều, con Yến không biết nấu ăn, ở đây chỉ mình tôi biết, các anh không chịu thì tự mà làm!

Tôi đã đánh trúng tâm lí của bọn đó. Toàn đực rựa không mà sao biết làm cái chi. Tôi hí hửng như người đã chiến thắng. Con Yến cũng nhìn tôi khó hiểu, tôi quên béng kể việc hắn và hoàng tử là anh em ruột cho nó nghe. Đành kể sau vậy. Hắn im lặng 1 chút thì lên tiếng:

- Được. Cô phải làm toàn bộ.

- OK OK.

Tôi gật đầu, yên tâm yên tâm, mấy con hải sản này cứ luộc lên là được chứ gì???

**************************Ta là vạch ngăn cách đáng yêu :3*********************

Tôi đang mắt chữ A, mồm chữ O nhìn căn nhà của hoàng tử. Đây là 1 lâu đài thật sự, thỏa mãn được tiêu chí:” Nhà mặt phố, bố làm to.” Nhà gì mà như nhà Trắng của Mĩ. Nhà này chắc bằng 2 căn biệt thự nha. Khi về rộng quá sao ở hết nhỉ? Tôi nghĩ đến tương lại của mình mà khoái chí. Hắn nhấn chuông, hoàng tử ra mở rồi nhìn 1 lượt tất cả mọi người. Tôi cười híp mí:

- Chào anh.

- Chào.- Anh cũng cười rồi mở cửa. Nụ cười chỉ giành cho riêng tôi thôi nhá!!! Con Yến giật giật tay muốn hiểu chuyện này nhưng như nó thấy rồi, còn gì giải thích nữa hay không? Kiến trúc ở ngoài đã đỉnh của đỉnh rồi, bố trí bên trong còn đỉnh hơn nữa. Toàn là hàng hiếm không đó nha. Nhưng hình như chỉ có tôi và con bạn ngạc nhiên chứ bọn chihuahua đó cũng thấy bình thường.Sao đời không đưa đẩy tôi đá cái lon sớm hơn? Biết đâu giờ đã 2 đứa con. (Mô phật! ==”)

Tôi lấy bọc hải sản vào bếp, con Yến có ý định đứng dậy phụ tôi thì hắn không cho. Hình như ban nãy tôi có hứa. Híc híc. Tôi để ghẹ vào cái rổ để rửa. Hoàng tử đi vào:

- Anh giúp nhé!

- À, vâng.- Tôi phải tập thích nghi thôi, không nên ngại ngần nữa, ngại thì sao làm ra trò được? Anh lấy mấy con mực mổ bụng lấy mấy ống mực cho sạch để xào. Trông anh rất điêu luyện lắm, híc, chả bù với tôi, tôi có biết làm gì ngoài nhặt rau? Lúc nãy ra giọng tài lanh thôi à. Tôi cầm cây dao thái rau nhưng ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn ăn.

*Xựt* Đau, đau, tay ướt ướt, từ từ tê tê lan tỏa, cảm giác rất giống đứt tay. Á! Tôi đưa mắt nhìn xuống tay mình, quả thật là đứt rồi. Tôi cắn môi mở vòi nước rửa tay, nhưng càng rửa máu càng ra nhiều. Sặc, hoàng tử quay sang nhìn tôi:

- Em có sao không?

- Em bị…đứt tay!- Tôi cắn môi, mất mặt quá. Sao lại thể hiện cái vụng về ngay lúc này chứ? Anh bỏ dở đi qua cầm tay tôi, tôi nhìn xuống bồn rửa, chắc cũng nữa bồn màu cam cam. Anh chậc lưỡi rồi tắt vòi nước kéo tay tôi ra khỏi bếp. Anh kéo tay tôi đi ra mà tên nào cũng trố mắt nhìn. Hắn cũng nhìn theo nhưng lại thôi. Anh lau khô vết đứt rồi băng lại. Anh xoa đầu tôi:

- Đầu ngón tay có rất nhiều mạch máu, em chỉ cần lau khô vết thương và băng lại được rồi. Chứ đừng cố làm cho nó khô hẳn, máu em cũng nhiều thật!

Đầu tôi đang vang lên câu nói của anh:” Đồ ngốc, phải biết cẩn thận chứ, vết thương tuy nhỏ nhưng anh rất xót xa đó!” Hắc hắc, có cần quan tâm em vậy không? Tôi mỉm cười nhìn hoàng tử:

- Vâng ạ.

Hạnh phúc muốn phát điên luôn á ha ha…