Cuối cùng đã đến được nơi xuất hiện nhiều nhà cửa, có ánh đèn mang dáng vẻ của một khu phố.

Tuy nhiên nói về độ đông đúc, đem so với thành phố thật là xa xỉ.

Hiện tại còn rất sớm, không gian đã như rơi vào đêm khuya, vài gian hàng còn bán, ngoài đường xe chạy không nhiều lắm, tỉ lệ xe hơi trên đường cũng rơi vào mức hiếm.

Bác Năm bắt đầu giảm tốc độ, hình như đã gần đến nơi rồi, nhưng đầu óc vẫn còn loanh quanh đây.

Bởi vì chính những ngôi nhà quá nhiều, khuất lối đi, đường xá cũng được sang sửa.

Lê Yến Xuân và Tiểu Mai hiếu kỳ nhìn ra ngoài, người ở đây ăn mặc đơn giản nhất có thể, lại khá là giống nhau, nhìn ở đâu cũng chỉ có một phong cách.

Còn có người đàn ông không mặc áo vẫn có thể đi ngoài đường, hơn nữa không có tập thể hình, đưa ra cái bụng phệ, không sợ lạnh bụng sao.

Lý An Đăng sờ đầu Cục Than cạnh bên ghế, nhìn đồng hồ đã điểm hai mươi giờ.

Ánh mắt hướng ra cửa sổ, đưa bàn tay vuốt mũi.

Xe chạy khiến cho ánh sáng đèn bên ngoài liên tiếp chiếu vào, thoáng chốc gương mặt hắn sáng lên, rồi tối đi.

Bất U xếp bằng trên ghế, mắt đã nhắm từ lâu, hai tay ngửa lên đặt vào nhau bên dưới bụng.

Xe chạy như thế nào cũng không ảnh hưởng anh, như bệ đá không thua kém.

Bánh xe buýt đâm vào một góc bị giật đứng lại.

Bác Năm nhìn trước nhìn sau.

"Đã đến thì phải? Đúng là thời gian, cảnh vật thay đổi quá nhiều! Có lẽ phải tìm chỗ nào gửi xe!"
Xe lại chạy đi, tìm thấy một địa điểm, rất may chỗ này cũng có chỗ gửi xe cho khách du lịch, bất quá tất cả đều không phải khách du lịch, chi ra một khoảng tiền.

Nguyên nhân bên trong là quán ăn chuyên về ẩm thực vùng núi.

Mà hiện tại không ai có tâm tư ăn uống, đến đây rồi, quan trọng đầu tiên là tìm chỗ ở.

Bất U liếc nhìn vào trong, đương nhiên...!Sẽ không có tâm tư ăn uống.


Thời điểm này nếu còn không thấy chỗ ở thì phải đi bụi, cho nên thấy một quán ăn cũng không có khả năng đàm luận.

Năm người một chó cõng một mèo đi lang thang, hỏi thăm, tìm được một con xe lam.

Tài xế xe lam nhanh chóng xác định được vị trí, chòng chành chở tất cả đi trên quãng đường hơi không dễ chịu.

Càng chạy, mọi người có cảm giác càng lạnh đi, nhà cửa như bị bốc mất, con người không còn như ban đầu đi lòng vòng, dần, tuyệt đối không còn.

Xe chạy qua hai con hẻm, nửa tiếng sau, đến trước một con đường hoạ chăng mắt cú thấy được.

Bất quá có đèn xe, con đường bên dưới chỉ toàn bùn đất sỏi đá, có dáng vẻ gập ghềnh.

Tài xế cũng như tâm trạng của nó, lắc lắc đầu không đi nữa.

Chính là như vậy, nếu ông xem chiếc xe lam là tài sản của mình, đơn giản ai lại đem tài sản chà xát lên con đường này đây.

Ngược lại năm người Lý An Đăng có tâm trạng cô đơn lắm, đã đến không lẽ quay trở về, đương nhiên không, nhưng mà ở đây...!Một sự thanh vắng đến thuyết phục.

Tiền bạc sòng phẳng, năm người Lý An Đăng xuống xe.

Tài xế xe lam vặn ga thật nhanh rời xa xứ quỷ này.

Lý An Đăng mở đèn pin.

Điểm cuối con đường không thấy, hai bên vài cái cây trơ trọi.

Nhưng xa xa thật xa đã có hi vọng, thấp thoáng dãy núi đồ sộ.

Năm người nhìn một hồi lâu, Cục Than nhảy phóc lên trước, ngoảnh đầu nhìn lại.

Lý An Đăng buông xuống một câu.

"Chúng ta đi!"
Lúc đi đã có đem lương khô cùng đồ hộp ổn định, hiện tại cần nhất là nơi nghỉ dưỡng.

Những đôi chân mệt mỏi trên con đường, bác Năm lấy thêm một cây đèn pin, ánh sáng vẫn còn yếu.

Tận bốn mươi phút, những người bạn của chúng ta đi trên con đường không có đích đến.

Cuối cùng thì đến rồi, Lý An Đăng quét một ánh đèn pin thấy được bóng người, trong đầu mừng rỡ như điên.

Đây thật là người, không phải quỷ đâu, Lý An Đăng đi đến gần.

Một ông già da mặt không ngại đen trước đèn pin, râu lơ thơ trắng, thân thể như cái thây khô.

Lão có cái áo xẻ ngay bụng, đầu đội khăn, có thể là người dân tộc bản xứ.

Không để họ thất vọng, lão cất tiếng chào bằng loại ngôn ngữ không phổ biến.

Bốn người còn lại chết đứng, nhưng Lý An Đăng nói chuyện rất đa dạng, đáp trả vô cùng khó hiểu.

Lão đội khăn đang ngồi lên cái khung gỗ, hai bên gắn hai bánh xe to tướng, đằng trước có con bò.

Không cần hoài nghi đây là xe bò.

Lão đánh giá cách ăn mặc của họ một phen, mở miệng nói.

"Xin chào!"
"Ặc..." Năm người Lý An Đăng đồng thanh.

Lão đội khăn nói.

"Tôi là người dân tộc X ở núi H, có thể nói tiếng bản xứ cũng có thể nói tiếng phổ thông!"
(Đừng thắc mắc về dân tộc X và núi H, đây là truyện, tác giả không tiện nói địa danh)
Mặc dù âm thanh nằm trên ngọn cây, mọi người nghe có thể cố gắng hiểu lí lẽ.


Lý An Đăng nhìn con bò nói.

"Ông là phu xe?"
Lão đội khăn gật đầu.

"Tôi định về, các cô cậu muốn đi thì lên xe! Yên tâm, giá rẻ, không chặt chém!"
Năm người Lý An Đăng nhìn nhau, ánh mắt thần giao cách cảm chấp thuận.

Phải thế, không ai muốn đi bộ nữa đâu.

Giá đắt cũng lên thôi, nếu còn đi trên con đường không có đích đến chính là hồ đồ.

Tất cả cùng vào xe, Lý An Đăng cúi người ngoắc ngược, Cục Than phóng lên.

Lão phu xe xoay người lại, đốt một cây đuốc cắm xuống.

"Đi..."
Con bò chán nản đứng lên, cất bước chân cà lơ phất phơ đi.

Nhìn lại một lần nữa, năm người Lý An Đăng hướng mặt vào nhau, cảm nhận hơi thở của nhau.

Diện tích không thừa không thiếu, may là Cục Than chiếm một phần nhỏ cũng được.

Bánh xe lăn qua cục đá nhô lên, tất cả có chút chao đảo.

Tâm tình chưa đủ bất an, Tiểu Mai đột nhiên lạnh, hắt hơi, những người còn lại không có chỗ tránh.

Lão phu xe cười.

"Cô cậu lần đầu đến đây?"
Lý An Đăng gật đầu.

"Lần đầu thật! Ông đi giờ này không sợ nguy hiểm sao?"
"Có chứ! Trời xui đất khiến, hôm nay con bò tôi ăn phải thứ gì lại đau bụng liên tục.

Tôi rất thương nó, cũng không muốn nó vừa kéo xe vừa đi, chờ nó cả buổi chiều.

Nó còn gọi là A Ngưu, ha ha!"
"Ụm bòooo!"
Lão phu xe nói tiếp.

"Nơi này nổi tiếng với sơn tặc, thật, tôi ăn cơm mỗi ngày với tôi nghe chuyện sơn tặc cướp đường đều đều.

Nên bình thường tôi không dám về lúc này đâu, sơn tặc thấy cái gì cũng lấy, nếu không vì cuộc sống mưu sinh tôi sẽ không ở đây!"
Năm người Lý An Đăng nhìn nhau, ở đây mưu sinh, thật biết chọn địa phương làm việc.


Lão phu xe nói.

"Ban ngày hay có khách du lịch đến đây, tôi sống nhờ vào việc chở khách, nhưng người trong bản thì không đi xe của tôi.

Các cô cậu có biết vì sao không?"
Năm người Lý An Đăng khẩn trương, Lê Yến Xuân nói.

"Vì sao?"
"Vì ai cũng có xe bò, ha ha, đúng không A Ngưu?"
"Ụm bòooo!"
Năm người còn lại tối sầm gương mặt.

Đột nhiên Cục Than ngóc đầu lên.

Lý An Đăng xoa đầu nó.

"Gì?"
Bác Năm xoay quanh đề phòng.

"Chó này rất linh, không lẽ có...!Cái đó cái đó?"
Lý An Đăng lại không nhận biết có "cái đó cái đó" ở đây, trường hợp này có thể là người.

Mà Cục Than nghe tiếng người cũng không manh động, liền là người xấu.

"Đứng lại!!!"
Một tiếng nói đanh thép vang lên.

Lão phu xe tức khắc căng thẳng, ánh đuốc chiếu vào biểu tình khó coi trên gương mặt, như muốn nói tới công chuyện rồi.

A Ngưu cũng bị doạ ngừng lại đột ngột, cỗ xe phía sau oanh liệt lệch qua một bên.

Năm người Lý An Đăng nắm vững thành xe cho khỏi ngã, cái công nghệ này...!Khoan đã, hắn đang nghĩ về công nghệ trên xe bò.

Đằng trước lại có tiếng nói.

"Sơn tặc đây!!!".