Ninh nhi lúc ở Thương châu, đã học Lang trung cách đổi thuốc băng bó. Rời khỏi Thương châu, nàng liền liền thuận nước đẩy thuyền nhận lấy việc đổi thuốc cho Thiệu Chẩn.

Ban đêm, lúc hai người ở khách điếm, Ninh nhi mang vải cùng thuốc trị thương sang tìm Thiệu Chẩn.

"Ta tự làm được." Thiệu Chẩn không quen người khác hầu hạ, từ chối nàng.

"Lang trung đã nói, ngươi không đổi thuốc cho tốt sẽ hỏng một tay, còn có thể làm nhiễm trùng vết thương." Ninh nhi nói.

"Ta nào có yếu đuối như vậy." Thiệu Chẩn cười.

"Ngươi là người bệnh."

Thiệu Chẩn chẳng hề để ý: "Bệnh gì mà bệnh, ngươi từng thấy người bệnh đánh xe sao?" Lời nói xong, hắn liền cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, Ninh nhi như có điều suy nghĩ, nói: "Chẩn lang, ta cũng đánh xe được, ngày mai để ta đánh xe đi."

Thiệu Chẩn khó xử, vội nói: "Ta cũng không có ý đó, ta là nói, ta so với người khác mạnh khỏe hơn nhiều, vết thương nhỏ này không coi là gì cả."

"Ngươi là so với người khác khỏe mạnh hơn, nhưng ngươi bị thương thì cũng là người bệnh." Ninh nhi nhìn hắn: "Chẩn lang, tay chân ta đều lành lặn, cũng có thể vì ngươi làm chút chuyện."

Vẻ mặt nàng nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh trong suốt, Thiệu Chẩn và nàng đối mắt, mặt lại nóng lên.

"Vậy. . . . . . Ngươi làm đi." Hắn lúng túng nói.

Dứt lời, vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay, một bộ liều chết hy sinh: "Tiểu nương tử động thủ đi."

Ninh nhi không nhịn được cười lên, nhìn cánh tay hắn, có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Cánh tay kia rất bền chắc, bắp thịt chặt chẽ lưu loát, làn da nhàn nhạt màu lúa mạch, rất đẹp mắt.

Chỉ là mở băng vải ra, vết thương trên tay làm người ta thấy sợ.

Động tác của Ninh nhi rất nhẹ chỉ sợ làm hắn đau.

Thiệu Chẩn nhìn nàng cúi đầu chăm chú thay thuốc, trên cánh tay mơ hồ cảm nhận được hơi thở của nàng, nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.

Hắn sống 21 năm, cha mẹ thương yêu sớm đi xa. Tổ phụ là người nghiêm nghị, đối với hắn dạy bảo nghiêm khắc. Về sau, hắn đến ở nhà tộc thúc, rồi lại một mình trốn đi. Tuy hắn cũng có bạn bè thân thiết như Tiêu Vân Khanh, nhưng đều là nam tử, lúc bị bệnh, bị thương, chủ yếu vẫn là dựa vào chính mình.

Thì ra có thêm một người chiếu cố lẫn nhau lại tốt đẹp như vậy.

Thiệu Chẩn nhìn bên má nhàn nhạt hồng của Ninh nhi, bất giác mỉm cười.

Nếu Ninh nhi không phải rời khỏi ta thì thật tốt. Hắn nghĩ thầm. Đáng tiếc trong đầu lập tức có một giọng nói phản bác. Ninh nhi là nữ nhi gia đình đứng đắn, ngươi trêu chọc nàng chính là hại nàng!

Nghĩ tới những điều này, trái tim Thiệu Chẩn liền ảm đạm.

Ninh nhi không hề biết tâm tư của Thiệu Chẩn, toàn tâm toàn ý bắng kín vết thương của hắn, cuối cùng buộc lại, nhìn một chút, hài lòng mỉm cười. Ngẩng đầu lên, nàng lại thấy Thiệu Chẩn đang nhìn về phía khác, không biết suy nghĩ gì.

"Đang nghĩ gì vậy?" Nàng hỏi.

Thiệu Chẩn nhìn về phía nàng, cong cong khóe môi: "Không có gì."

Ninh nhi nhìn hắn, còn muốn hỏi nữa thì Thiệu Chẩn đã nói: "Không còn sớm, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."

"Vẫn còn sớm a." Ninh nhi nhìn bên ngoài một chút, "Trời vừa mới tối thôi mà."

Thiệu Chẩn khổ sở nói: "Nhưng ngươi không thể ở đây được."

"Vì sao?" Ninh nhi kinh ngạc.

Thiệu Chẩn nháy mắt mấy cái: "Bởi vì. . . . . . Ta muốn đi nhà cầu."

Ninh nhi lập tức lộ vẻ thẹn đỏ mặt, dọn dẹp mấy thứ nàng mang đến rồi chạy đi như bay.

Thiệu Chẩn cười lớn, cho đến khi có tiếng nàng đóng cửa phòng, sát vách lại truyền tới tiếng then cửa cài vào, hắn mới dừng lại.

Đêm đó, Thiệu Chẩn nằm mơ.

Hắn đứng dưới tàng cây Tử Đằng nhà Đỗ tư hộ, một bóng dáng quen thuộc ngồi đó.

Ánh mặt trời mờ mịt, cánh hoa tử đằng xoay xoay rơi xuống, đậu trên người một cô gái xinh đẹp, nàng búi tóc song hoàn, mặc váy lụa.

Thiệu Chẩn đi tới, Ninh nhi ngẩng đầu lên. Trong mắt nàng ánh lên ánh sáng dịu dàng, hai gò má phấn hồng, đôi môi đỏ mọng.

"Chẩn lang, ngươi phải đi sao?" Nàng hỏi.

Thiệu Chẩn ngơ ngẩn, nhớ ra mình thật sự sắp đi, tộc thúc từ Trường An đang trên đường rồi, có lẽ vài ngày nữa sẽ tới Thành Đô.

"Ừ." Hắn có chút không tình nguyện, lại chỉ có thể đáp một tiếng như vậy.

Ninh nhi nói thật nhỏ: "Ngươi cuối cùng vẫn đi, giống như lúc ở Lợi châu, dù ta nói gì ngươi cũng không chịu lưu lại. . . . . ."

Thiệu Chẩn nhìn đôi mắt nàng dần dần đỏ lên, trong lòng lớn tiếng giải thích, không phải, ta khi đó bị váng đầu, ta hối hận rồi, ta sẽ không bỏ ngươi lại. . . . . . Nhưng hắn không nói ra được. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, mang theo một hương vị nào đó trong trẻo, thơm mát, giống như hương vị trên người Ninh nhi, tràn đầy hô hấp của hắn.

Tim hắn tim đập bịch bịch, nhìn đôi môi Ninh nhi, dùng sức đè lên.

Cảm xúc mềm mại hệt như hắn mong chờ, còn có mùi thơm của nàng, giống như hương hoa trong ngày xuân mới. Thân thể nàng nằm trong lòng hắn, ấm áp mà thuận theo, tay Thiệu Chẩn không tự chủ thăm dò vào bên trong quần áo của nàng, đầu ngón tay chạm đến nơi, mềm mại, mịn màng, thân thể dâng lên đợt hưng phấn. . . . . .

Trong lòng hoảng sợ, Thiệu Chẩn mở mắt.

Bốn phía đen như mực, chỉ có nhịp tim dồn dập trong ngực, không đúng, còn có. . . . . . Thiệu Chẩn hơi mím môi, đột nhiên cảm thấy cổ họng khát cháy.

Hắn muốn uống nước nên ngồi dậy, chợt phát hiện phía dưới có một mảng ướt dính.

Mặt hắn như bị đốt, Thiệu Chẩn im lặng, cảm thấy mình thật sự là loại lưu manh. Tu hết hơn nửa bình nước hắn mới định thần lại.

Thiệu Chẩn! Ngươi không được phụ lòng Đỗ tư hộ! Tự nói với mình ba lần, Thiệu Chẩn quay lại giường, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, Ninh nhi thấy Thiệu Chẩn có vẻ không ngủ đủ, lấy làm lo lắng.

"Đêm qua không ngủ ngon à?" Nàng hỏi.

"Ừ, " Thiệu Chẩn ngáp một cái, "Nằm mơ hơi mệt."

Ninh nhi tò mò hỏi: "Ngươi mơ cái gì?"

Mộng xuân a. Thiệu Chẩn ở trong lòng nói, không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng, quay đầu đi buộc xe ngựa, "Đánh nhau a. Ở trong mộng đánh nhau với người ta, mệt chết đi được."

Ninh nhi ngạc nhiên, cũng không yên tâm: "Đánh nhau sao? Ngươi lúc nằm mơ động đến vết thương rồi hả? Có chảy máu không? Ngươi vén tay áo lên cho ta xem nào. . . . . ."

Thiệu Chẩn thấy nàng xông đến bên cạnh, quýnh lên, vội vàng tránh ra: "Không sao, không sao, cũng không phải là đánh nhau thật."

Ninh nhi kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy vẻ mặt hắn hơi khác thường, nhưng không hiểu nguyên nhân.

"Lương khô với túi nước đủ chưa?" Thiệu Chẩn hỏi.

"Đủ rồi."

"Lên xe đi, chúng ta đi thôi." Thiệu Chẩn không quay đầu lại ngồi vào trước xe.

Mặt trời ẩn sau đám mây, hình như lại muốn mưa lớn một trận.

Đường đi Trường An vẫn náo nhiệt như cũ. Ninh nhi ngồi trong buồng xe, nghe âm thanh bên ngoài. Tiếng vó ngựa vội vàng là của lính truyền tin ở dịch trạm, tiếng chuông leng keng là trên mình lạc đà của thương lữ, tiếng nói cười nhàn nhã là của người đi bộ trên đường. . . . . . Ninh nhi nhìn cây cối, bầu trời ngoài cửa xe, nàng muốn đi ra ngoài ngồi cùng Thiệu Chẩn, nhưng Thiệu Chẩn lại nói "Nam nữ hữu biệt" , "Nữ tử chưa gả không thể xuất đầu lộ diện" , không cho nàng ngồi bên ngoài.

Ninh nhi cảm thấy nghi hoặc.

Nữ tử chưa gả, không sai; không thể xuất đầu lộ diện, cũng đúng; nam nữ hữu biệt, càng có lý. Thế nhưng lời này do Thiệu Chẩn nói ra lại kỳ quái cực kì, hôm qua rõ ràng còn không như vậy. . . . . .

Hai người đều ôm một bụng u buồn, suy nghĩ lung tung, đi trên đường, thỉnh thoảng mới nói vài lời.

Đến trưa, trời mưa rất to. May mà ven đường có một cái nhà cỏ, Thiệu Chẩn đánh xe tới chạy vào bên trong, rũ rũ nước trên người.

Mao lư khá rộng, nhiều người đi đường cũng tới tránh mưa, hai người đứng vào một góc nhỏ.

Ninh nhi nhớ Thiệu Chẩn bị thương, mang áo tới đưa cho hắn: "Chẩn lang, áo khoác ngươi ướt, thay đi."

Thiệu Chẩn tươi cười nhận lấy, đang muốn cởi áo, bỗng dừng lại nhìn Ninh nhi, đi ra ngoài.

"Ngươi làm gì vậy?" Ninh nhi không hiểu, đi theo hắn. Thiệu Chẩn quay lại nói: "Nam tử thay áo, nữ tử không thể nhìn."

Ninh nhi dừng bước, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Lúc trước ở trên đường, Thiệu Chẩn bị mưa ướt, đều ở trước mặt nàng thay ra; có vài lúc trời nắng nóng, áo hắn ướt mồ hôi, còn ngay ở bên đường thay áo khô, khiến nàng cả mặt đỏ bừng.

Nàng đang muốn hỏi nữa, một âm thanh kinh hỉ chợt vang lên: "Hồ nương tử!"

Âm thanh này mang theo khẩu âm là lạ, Ninh nhi cảm thấy quen tai, quay đầu nhìn sang thì thấy thanh niên người Hồ lần trước đã gặp.

"Ngươi. . . . . ." Ninh nhi suy nghĩ một chốc mới nhớ ra tên của hắn, vui mừng nói, "Mễ lang."

Thiệu Chẩn đang suy nghĩ nếu Ninh nhi cứ hỏi riết thì làm thế nào, chợt nghe đoạn đối thoại này, kinh ngạc ngó vào.

Khi thấy Mễ Bồ Nguyên, mặt hắn lạnh xuống.

"Hồ nương tử sao lại ở đây?" Mễ Bồ Nguyên nhìn Ninh nhi, cười hớn hở, liếc nhìn bốn phía, không thấy nam tử lúc trước đi cùng nàng, hắn không khỏi vui mừng. Lần trước, hắn muốn cùng mỹ nhân nói chuyện, lại bị người phá rối. Hôm nay gặp lại mỹ nhân, ngàn vạn lần đừng lại gặp kẻ mất hứng kia.

Ninh nhi mỉm cười: "Ta cùng với biểu huynh đi Trường An."

"Biểu huynh?" Mễ Bồ Nguyên kinh ngạc.

"Đúng, biểu huynh." Thiệu Chẩn nhanh chóng thay xong quần áo, đi vào, nhìn hắn, cười như không cười, "Túc hạ là người quen?"

Ninh nhi nói: "Biểu huynh không nhớ sao? Vị này là Mễ lang, chúng ta từng gặp trên đương đi Lương Châu."

Thiệu Chẩn làm bộ chợt nhớ ra: "A, thì ra là túc hạ."

Mễ Bồ Nguyên cười cười: "Khi đó đi quá vội vàng, còn chưa kịp cùng túc hạ quen biết."

Khóe môi Thiệu Chẩn giật giật.

"Mễ lang cũng đi Trường An à?" Ninh nhi hỏi.

"Ừ." Mễ Bồ Nguyên đáp, "Bọn ta thu mua đủ hàng hóa, dừng lại vài ngày ở Trường An rồi sẽ đi Tây Vực."

"Tây Vực?" ánh mắt Ninh nhi sáng lên, đang định hỏi nữa, thì Thiệu Chẩn xen ngang: "Mưa tạnh rồi, giờ phải lên đường, ra xe thôi."

Ninh nhi nhìn bên ngoài nhà cỏ, quả nhiên, mưa đã tạnh.

Thiệu Chẩn chắp tay hướng Mễ Bồ Nguyên nói: "Túc hạ gặp lại sau." Dứt lời, kéo tay áo Ninh nhi đi về phía xe ngựa.

Ninh nhi bất đắc dĩ, chỉ đành tiếc nuối quay lại cười cười với Mễ Bồ Nguyên: "Mễ lang, hẹn gặp lại ở Trường An."

"Ách. . . . . ." Mễ Bồ Nguyên há miệng, bọn họ đã lên xe ngựa, Thiệu Chẩn giơ roi, con ngựa chạy nhanh ra đường lớn.

Hết chương 20