"Cái gì. . . . . . Mang thai? !" Thiệu Chẩn không hiểu.

Ninh Nhi vô cùng nghiêm túc, dùng sức gật đầu, đôi mắt hồng hồng.

"Ngươi nghe ai nói?" Thiệu Chẩn nghi ngờ hỏi.

"Mẫu thân ta, " Ninh Nhi cảm thấy hai tai nóng lên, nhỏ giọng nói, "Ta trước kia trèo tường, nhìn thấy lang quân cùng cô dâu nhà hàng xóm ngồi dưới tàng cây. . . . . . Ừ, hôn môi. Ta đi hỏi mẫu thân bọn họ làm gì vậy. Mẫu thân nói làm như vậy mới có đứa bé. Quả nhiên không lâu sau thì cô dâu có đứa bé." Nói xong, đôi mắt nàng càng thêm đỏ, "Chẩn lang, nếu mang thai, bọn ta chẳng phải là chưa cưới đã sinh con sao. . . . . . Ta là ……. bỏ nhà theo trai sao?"

Thiệu Chẩn không biết nên khóc hay cười.

Hắn rất muốn đến trước mộ phần Đỗ phu nhân hỏi một chút, nàng rốt cuộc dạy cho Ninh Nhi những thứ gì.

"Ninh Nhi. . . . . ." Thiệu Chẩn gãi gãi đầu, cảm thấy có chút bất lực, "Sẽ không mang thai."

"Thật?" Ninh Nhi kinh ngạc nhìn hắn.

"Mang thai phải làm nhiều hơn. . . . . ." Thiệu Chẩn có chút cà lăm, "Mẹ ngươi không nói rõ cho ngươi biết, trừ hôn môi, còn phải ngủ cùng nhau." Lời này vừa nói ra, hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Quả nhiên, vẻ mặt Ninh Nhi biến đổi: "Nhưng chúng ta cũng ngủ cùng nhau!"

"Không phải như vậy!" Thiệu Chẩn vội vàng nói, "Chúng ta khi đó, ai cũng không chạm vào ai, muốn mang thai, còn phải. . . . . . Ừ, ngươi hiểu không?"

Ninh Nhi nghi ngờ nhìn hắn, mắt chớp chớp, vẻ mặt không hiểu.

Mặt Thiệu Chẩn đỏ tới mang tai, lại cảm thấy mình có trách nhiệm gánh vác trọng trách chỉ giáo Ninh Nhi, kiên nhẫn nói: "Ngươi đã từng thấy súc vật giao phối chưa?"

Ninh Nhi mờ mịt, nói: "Chỉ gặp qua mèo đánh nhau thôi."

"Đánh như thế nào?"

"Một con cưỡi phía trên một con khác. . . . . ."

"Chính là như thế." Thiệu Chẩn giọng khẳng định: "Người cũng phải như vậy."

Ninh Nhi sửng sốt, trong tưởng tượng, đem mèo đổi thành hai người, cảm thấy rất tức cười; nhưng khi nàng đem gắn mặt của mình và Thiệu Chẩn vào hai người kia, thì mặt mũi như bị thiêu cháy.

Thiệu Chẩn thấy vẻ mặt nàng biến đổi liên tục, cẩn thận hỏi: "Rõ chưa?"

Ninh Nhi mặt đầy xấu hổ, gật đầu.

Thiệu Chẩn nhìn bộ dáng nàng, trong lòng vừa buồn cười vừa ấm áp, không nhịn được dùng tay giữ vai Ninh Nhi, khẽ cúi đầu.

Ninh Nhi cả kinh, muốn tránh.

Thiệu Chẩn vội nói: "Không hôn môi!" Ninh Nhi dừng lại, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Xúc cảm vừa nhẹ vừa mềm, còn cảm nhận được hơi thở Thiệu Chẩn trên da thịt, Ninh Nhi cũng không cảm thấy bài xích, ngược lại. . . . . . Ừ, rất thoải mái. Mặt nóng bỏng, nàng tò mò nhìn Thiệu Chẩn, thấy hắn nở nụ cười ôn hòa, ánh mắt sâu hút.

"Đi ngủ đi." Hắn nói.

Ninh Nhi có chút kinh ngạc, đáp một tiếng, nhìn Thiệu Chẩn cười với nàng, đóng cửa lại: "Nhớ cài then cửa." Rồi có tiếng bước chân hắn rời đi.

Mặt vẫn còn nóng, Ninh Nhi xoay người, tim đập thình thịch, sờ trán.

Xúc cảm của nụ hôn kia hình như vẫn còn lưu lại, giống như ngày trước mình len lén mẫu thân lấy bút tô lông mày.

Giữa người yêu thì ra là có thể làm chuyện như vậy nha, nàng thầm nghĩ, thật tốt. . . . . .

***

Sáng hôm sau, Thiệu Chẩn dậy sớm, hắn phải đến nhà giàu kia phía đông thành làm võ sư.

Cửa phòng Ninh Nhi vẫn còn đóng, Tiểu Kiều đã ở trong bếp bận bịu. Thiệu Chẩn ra ngoài mua bánh hấp. Vừa trở lại, đã thấy Ninh Nhi đứng ở trong sân.

“Sao lại dậy sớm như thế?" Thiệu Chẩn kinh ngạc.

Trên mặt Ninh Nhi vẫn còn sót lại vẻ buồn ngủ, dụi mắt, nói: "Ta nghĩ hôm nay ngươi phải đi sớm, nên dậy. . . . . ."

Thiệu Chẩn mỉm cười.

"Vẫn còn sớm lắm." Hắn nói xong, kéo tay Ninh Nhi, để nàng ngồi xuống ghế đá. Tiểu Kiều mang cháo thịt ra, ba người cùng ăn sáng.

Thiệu Chẩn nhìn Ninh Nhi, nàng cúi đầu từ từ thổi cháo, ánh mặt trời chiếu lên mặt nàng ánh sáng nhạt buổi sớm.

Hắn nhớ tới chuyện đêm qua, lại cảm thấy buồn cười .

Ninh Nhi phát hiện ánh mắt hắn nhìn sang, thấy hắn mắt cười cong cong nhìn mình, một lúc sau, nàng mới hiểu ra.

Gương mặt nàng hồng lên, Ninh Nhi thẹn quá thành giận, nhìn hắn chằm chằm: "Không cho cười."

Thiệu Chẩn đành nhịn, mặt nhăn lại: "Không cười, không cười!" Nói xong, múc thêm cho nàng một ít cháo, "Ăn nhiều chút."

Tiểu Kiều không hiểu chân tướng, nhìn hai bọn họ, nghi ngờ đầy mặt.

Trước khi đi, Thiệu Chẩn đưa cho Ninh Nhi hai mảnh vàng lá: "Chỗ tiền kia của ngươi không đủ mua gạo và mì, ngươi cầm cái này đi."

Ninh Nhi không chịu nhận: "Không đủ thì mua ít đi một chút là được."

Thiệu Chẩn biết trước nàng sẽ nói như vậy, liền nói: "Ngươi nếu muốn kiếm tiền nên suy nghĩ nghiêm túc. Việc làm ăn, tiền vốn là quan trọng nhất, không chịu bỏ tiền vốn thì làm sao kiếm được tiền lời? Coi như ta cho ngươi mượn, về sau ngươi kiếm được nhiều thì trả lại ta."

Ninh Nhi do dự, cảm thấy lời Thiệu Chẩn nói cũng có lý, rốt cuộc nhận lấy.

"Được rồi, ta sẽ viết giấy nợ cho ngươi." Ninh Nhi nói. Thiệu Chẩn im lặng, hắn biết tính tình Ninh Nhi, nên cũng không ép.

"Được rồi." Hắn cười cười, qua loa nói: "Đợi ta về rồi nói." Dứt lời, không đợi nàng nói tiếp, dắt ngựa ra cửa.

Ninh Nhi đêm qua còn lo không đủ tiền vốn, đã nghĩ muốn bán đồ trang sức, hôm nay đã có tiền, nàng liền hăng hái mười phần.

Sau khi Thiệu Chẩn đi, Ninh Nhi đeo khăn che mặt, lôi kéo Tiểu Kiều đi ra ngoài.

Chợ nơi bọn họ ở không lớn, nhưng cũng đầy đủ hàng hóa. Ninh Nhi muốn thử trước một chút, mua hai cân gạo, thêm mật đường, dầu muối cùng hương liệu, dặn dò chủ hàng mang tới nhà. Trời còn sớm, hiếm khi ra ngoài, Ninh Nhi cùng Tiểu Kiều đều là tiểu cô nương đều muốn đi dạo chung quanh một chút mới trở về.

Thiệu Chẩn không có quần áo gì mấy, Ninh Nhi mang theo một cái áo khoác cũ của hắn, đến y quán chọn vải, để họ dựa theo đó làm một bộ mới.

Đi một vòng, hai người có chút đói bụng. Tiểu Kiều nói với Ninh Nhi: "Trong Nghĩa phường có một quán ăn gọi là Phong Hương Lâu, họ làm bánh canh cực ngon, nổi tiếng cả Trường An, nương tử không bằng đi nếm thử một chút."

Ninh Nhi nghe, cảm thấy không tệ.

Phong Hương Lâu ở đầu phố, không hổ kỳ danh, cách xa trăm bước đã có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh canh. Bên trong hết sức náo nhiệt, lầu trên lầu dưới đều chật người. Ninh Nhi mang khăn che mặt, lại nhớ lời Thiệu Chẩn, liền để Tiểu Kiều đi mua mang về nhà ăn.

Trong lúc chờ Tiểu Kiều, Ninh Nhi thấy một vị phụ nhân dáng vẻ nhanh nhảu, ở trước quầy thao thao bất tuyệt nói với người làm: ". . . . . . Mấy lão đầu bếp kia nói gì biết làm bánh ngọt phương nam, làm ra thật khó ăn, không bằng không cần. . . . . ."

Lời này truyền tới trong tai Ninh Nhi, cách khăn che, nàng liếc vị phụ nhân kia một cái, hình như là bà chủ của Phong Hương Lâu.

Bánh ngọt phương nam. . . . . . Ninh Nhi trong lòng chấn động.

"Nương tử! Mua được rồi!" Tiểu Kiều xách ra một hộp đựng thức ăn, vui mừng đi tới, nói: "Ta nói địa chỉ, người ta còn cho ta mang hộp đựng thức ăn về, ăn xong rồi trả lại."

Ninh Nhi cười cười, gật đầu, cùng nàng về nhà.

Ăn xong bánh canh, Ninh Nhi rửa sạch tay, giống mẫu thân ngày trước mặc tạp dề bắt tay vào làm mật cao. Mặc dù nhiều năm không làm, nhưng cách làm cũng chưa quên. Nàng bận rộn hơn nửa ngày, đợi đến khi mở vung chõ ra, mùi thơm của mật cao xông vào mũi. Tiểu Kiều nhìn chằm chằm, không khỏi lộ ra vẻ thèm thuồng.

"Nếm một chút đi." Ninh Nhi cười tủm tỉm lấy một khối cho nàng.

Tiểu Kiều vừa cảm ơn, vừa không đợi được cắn một miếng: "Nóng. . . . . . Ừm! Ngon quá!"

Ninh Nhi thấy hai mắt nàng sáng lên, tự mình cũng lấy một khối ăn thử, lại nhíu nhíu mày.

"Chưa đủ ngon." Nàng có chút buồn bã, "Dầu muối không được đều."

Tiểu Kiều ngạc nhiên: "Nương tử cũng quá soi mói."

"Không xoi mói không được." Ninh Nhi vừa suy nghĩ, vừa bắt tay làm lại.

Cho đến khi mặt trời dần dần ngả về tây, Ninh Nhi nếm thử một chút mật cao mới làm xong, lộ ra vẻ mặt hài lòng. Nàng bảo Tiểu Kiều đem hộp đựng thức ăn của Phong Hương Lâu rửa sạch, lựa ra mấy khối đẹp nhất, để vào bên trong, cười tủm tỉm nói: "Ta với ngươi cùng đi trả hộp đựng thức ăn."

***

Thiệu Chẩn làm võ sư cả một ngày, chủ nhà lưu hắn dùng bữa tối, nhưng hắn trong lòng nhớ thương Ninh Nhi, uyển chuyển từ chối.

Cũng không biết mật cao đã làm xong chưa? Trên đường, hắn thầm nghĩ, thời tiết này, mật cao làm ra phải mang bán ngay, bây giờ hẳn là nàng đã đang bán rồi chứ?

Trong lòng hắn tính toán, Ninh Nhi dù sao cũng là cô nương khuê các, làm được mật cao chưa chắc đã ngon, nếu bán không được. . . . . . Hắn nghĩ tới bộ dáng Ninh Nhi nước mắt dưng dưng chỉ chực rơi xuống, có chút không nhịn được, theo bản năng sờ sờ túi tiền.

Nếu là như vậy, vụng trộm đem mật cao cũng mua lại cũng tốt. . . . . .

Ôm ý định trong lòng, mới vào đầu phố, Thiệu Chẩn liền không kịp chờ đợi hướng khu bán đồ ăn tìm một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Tiểu Kiều hay Ninh Nhi.

Không làm được sao? Thiệu Chẩn nghĩ vậy lại cảm thấy có chút may mắn, không làm được là tốt nhất. . . . . .

Không ngờ, mới vào cửa nhà, hắn nghe đã có tiếng cười trong trẻo truyền đến. Hắn nghi ngờ đi tới tiền viện thì thấy Ninh Nhi cùng Tiểu Kiều đang ở sân trong, hưng phấn nói chuyện gì đó.

"Lang quân trở lại!" Tiểu Kiều mắt tinh, thấy Thiệu Chẩn, cười nói, "Nương tử đang làm mật cao!"

Thiệu Chẩn cười cười đi tới, quả nhiên, trên bàn nhỏ trong sân bày rất nhiều mật cao.

"Nhiều như vậy sao?" Thiệu Chẩn nhướng nhướng mày, nhìn về phía Ninh Nhi.

Ninh Nhi mím môi cười, cầm lên một khối đưa cho hắn: "Chẩn lang, nếm thử một chút."

Thiệu Chẩn nhận lấy, ăn một miếng, sửng sốt, mùi vị thơm ngọt, không hề ngán, vào miệng tan đi, vô cùng ngon miệng.

Thấy bộ dáng không ngờ của hắn, Tiểu Kiều cười hì hì nói: "Lang quân, lúc nãy nương tử mang mật cao tới Phong Hương Lâu, ngươi đoán xem thế nào? Bà chủ lập tức mua còn đặt mười cân buổi tối mang đến!"

Thiệu Chẩn nghe vậy, giật mình nhìn Ninh Nhi: "Thật?"

Ninh Nhi cười tủm tỉm, nhìn hắn, gật đầu một cái: "Ừ, thật."

Thiệu Chẩn vẫn không yên tâm: "Ngươi bán bao nhiêu tiền một cân?"

"50 văn." Ninh Nhi nói.

Thiệu Chẩn lại hỏi giá tiền gạo, mì, gia vị, tính toán lượng củi đốt, cuối cùng, còn tính cả tiền công cho Tiểu Kiều, tính ra mỗi cân lãi được 16 văn.

Hắn hoàn toàn không có lời nào để nói, không ngờ tới, Ninh Nhi cũng sẽ có lúc kiếm được tiền.

"Ta ngày trước không biết giá cả, biết rồi thấy cũng không phải là chuyện khó." Nàng kéo tay của hắn, cười tít mắt, "Chẩn lang, chỉ mấy ngày nữa ta sẽ có tiền trả cho ngươi."

Thiệu Chẩn cười khổ.

Hắn thật ra là mong đợi nàng không trả được a. . . . . .

Hết chương 28