Ninh nhi chỉ cảm thấy nhịp tim chưa từng đập nhanh như vậy, nàng vội vã đem màn xe vén lên. Bên ngoài xe, Thiệu Chẩn, áo nhuộm máu một khoảng lớn, đang khom lưng kéo cái gì, tiếp theo, nàng nhìn thấy trên mặt đất một người đang nằm máu dầm dề.

Ninh nhi sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, che miệng.

"Lão Thất!" Đột nhiên, một tiếng rống to truyền đến, Ninh nhi cả người cứng đờ.

Người tới là Vương Tứ.

Hắn dẫn vài người chạy tới, thấy trước xe ngựa ngổn ngang thi thể, lại nhìn áo bào nhuốn máu của Thiệu Chẩn, cả kinh không nói nên lời.

"Ngô Tam muốn giết người cướp của." Thiệu Chẩn một tay nắm chuôi đao, ngắn gọn nói.

Mọi người đem thi thể dọn dẹp, Vương Tứ liếc mắt nhìn tử trạng khó coi của Ngô Tam, thở dài, "Ta trong trại không thấy Ngô Tam, lại nghe người nói hắn sáng sớm đem người xuống núi, liền đoán được hắn có ý xấu. Không ngờ hắn lại hiểm ác đến mức này, cướp của huynh đệ trong nhà mà hắn cũng làm được."

"Hắn cũng không phải chỉ muốn cướp tiền." Thiệu Chẩn bình tĩnh nói, dùng vải bố cẩn thận lau đao: "Huynh trưởng hôm qua đem núi ta quản phân cho Ngô Tam, hắn được chỗ tốt, tự nhiên không muốn ta trở lại."

Vương Tứ giật mình nhìn hắn: "Ngươi nói là. . . . . ."

Thiệu Chẩn cười nhạt: "Tứ huynh, huynh trưởng cùng Nhị huynh bằng mặt không bằng lòng, ngươi cũng biết. Ngô Tam là cánh tay phải của Nhị huynh, huynh trưởng lúc đem núi của ta chia cho Ngô Tam hẳn đã nghĩ tới hôm nay."

Vương Tứ nghe lời này, nhăn đầu lông mày.

Thiệu Chẩn đem đao thu vào trong vỏ, quay đầu nhìn sang xe ngựa. Ngựa kéo xe đang gặm cỏ ven đường, buồng xe không nhúc nhích, người bên trong không biết là ngủ thiếp đi hay làm sao.

"Tứ huynh, " hắn quay lại Vương Tứ cười cười, "Ta còn phải lên đường, chuyện Ngô Tam phiền ngươi nói một tiếng với huynh trưởng."

Vương Tứ sảng khoái mà gật đầu: "Được."

Thiệu Chẩn vỗ vỗ đầu vai hắn, ngồi vào chỗ đánh xe.

"Lão Thất, " Vương Tứ bỗng nhiên nói, "Ngươi vẫn muốn quay lại sao?"

Thiệu Chẩn nhìn về phía hắn, cười cười, nhưng không trả lời. Hắn quát một tiếng, giơ roi, đánh xe chạy đi.

Xe ngựa tiếp tục lên đường, tâm tình Ninh nhi lại không ổn chút nào.

Tiếng đánh nhau vẫn còn bên tai, hình ảnh thi thể trên đất, Ninh nhi làm thế nào cũng không bỏ được khỏi đầu. Gió núi thổi vào trong xe, mồ hôi lạnh toàn thân bị gió thổi tán, Ninh nhi "Ắt xì" hắt hơi một cái.

"Cảm lạnh rồi hả ?" Thiệu Chẩn ở bên ngoài hỏi.

"Không phải." Ninh nhi hít hít mũi.

"Trong bao đồ của ta có áo khoác dầy đấy." Thiệu Chẩn nói.

Ninh nhi trong lòng muốn nói không cần, nhưng cảm thấy mình thực sự lạnh, suy nghĩ một chút, nghe lời mở bọc quần áo của Thiệu Chẩn.

Thiệu Chẩn đánh xe, nghe trong buồng xe không có âm thanh, mới quay đầu lại, liền thấy màn xe vén lên, Ninh nhi chui ra.

Trên người nàng khoác áo khoác đỏ thẫm mới vá hôm qua, áo rộng lại dài, tay áo rơi trên ván xe.

"Ra ngoài làm cái gì?" Thiệu Chẩn nhìn nàng, "Sợ?"

"Không phải." Ninh nhi bị một câu nói trúng, có chút nóng mặt, ngập ngừng phủ nhận, "Ừ. . . . . . Hóng mát."

Thiệu Chẩn nhướng nhướng mày, quay đầu tiếp tục đánh xe.

Ninh nhi ôm đầu gối ngồi ở phía sau hắn, dựa vào thành xe.

"Còn bao lâu mới tới chân núi?" Nàng hỏi.

"Chưa tới nửa canh giờ nữa." Thiệu Chẩn nói: "Cách chân núi mười dặm theo hướng Bắc, là địa giới Lợi Châu rồi." Nói xong, nhìn hắn Ninh nhi một cái, "Ngươi không phải là muốn đi Thương Châu tìm cậu sao? Đến Lợi Châu theo đường lớn, xe ngựa đi từ từ, năm sáu ngày là đến."

"Ừ." Nói đến đi Thương châu tìm cậu, Ninh nhi an lòng một chút.

Người thân thích của Ninh nhi không nhiều lắm. Bên phụ thân chỉ có đại bá, nhưng đại bá muốn gả nàng đi Lãng châu, nàng sẽ không trở về, bên mẫu thân có mấy người huynh muội, Nhị cữu phụ ngày trước thương yêu nàng nhất. Ninh nhi biết Nhị cữu phụ ở Thương châu làm quan, thời điểm định đào hôn liền nghĩ đi tìm hắn.

"Chẩn lang, ngươi còn trở về làm sơn tặc sao?" Ninh nhi nhìn về phía núi rừng mênh mông đang lùi lại phía sau, đột nhiên hỏi.

"Hẳn không." Thiệu Chẩn trả lời.

Ninh nhi không ngờ hắn sảng khoái nói ra, sửng sốt một chút: "Vì sao? Ngươi sợ còn có người muốn giết ngươi?"

Thiệu Chẩn không đáp, lại chỉ chỉ đỉnh núi in lên trời, "Ngươi cảm thấy núi này lớn không?"

"Lớn." Ninh nhi gật đầu.

Thiệu Chẩn nói: "Ta cũng cảm thấy lớn, nơi này khi thịnh vượng nhất tụ tập đến hơn vạn người, vào nhà cướp của, quan binh mấy châu đều sợ."

"Lợi hại như vậy?" Ninh nhi mở to hai mắt, "Sau đó thì sao?"

"Khi đó sơn tặc phần lớn là lưu dân thiên tai, vào rừng làm giặc cướp là vì bất đắc dĩ. Vả lại nơi đây không tính là giàu có đông đúc, dựa vào đánh cướp cũng không nuôi nổi ngần đó người, mười mấy sơn trại, tranh đoạt chém giết, lại thêm quan phủ vây quét, cuối cùng chỉ còn lại chừng một trăm người trên sơn trại."

Ninh nhi suy nghĩ một chút: "Sau đó ngươi đi làm Điền Thất?"

Thiệu Chẩn làm như không nghe thấy lời nàng, tiếp tục nói, "Bây giờ thiên hạ yên ổn, quan binh các nơi càng tích cực diệt trừ phiến loạn, làm sơn tặc không phải thể nào lâu dài." Nói xong, hắn tự giễu cười cười, "Hơn nữa, mấy trùm thổ phỉ đều có tư tâm."

Ninh nhi nhìn hắn, có vẻ đăm chiêu.

Dưới ánh mặt trời, hắn đón gió núi, mắt khẽ nheo lại, lông mày như núi cùng con mắt đen rất đẹp.

"Chẩn lang, " sau một lát, Ninh nhi nói, "Ngươi thật ra đã sớm muốn rời đi? Nếu như không gặp ta, ngươi cũng sẽ xuống núi, đúng không?"

"Hả?" Thiệu Chẩn ngoài ý muốn liếc nàng một cái, cười cười, quát một tiếng đánh roi ra, điều khiển xe tránh qua một khối đá lớn, đi lên một con đường lớn hơn.

Thiệu Chẩn nói không sai, sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới vùng đất bằng phẳng. Tiếp tục đi về phía trước hơn mười dặm, lúc mặt trời lên đến giữa trời, xe ngựa đi vào một huyện ấp.

Đúng ngày họp chợ, tiểu thương cùng người dân ở cửa thành ra ra vào vào.

Thiệu Chẩn đem xe ngựa dừng cạnh cửa thành, nhảy xuống, gõ gõ ván xe: "Đi ra đi, đến nơi rồi."

Chốc lát, Ninh nhi vén rèm xe nhô đầu ra. Nàng, hai gò má hồng hồng, mờ mịt nhìn bốn phía, xoa xoa ánh mắt nhập nhèm.

"Đã ngủ?" Thiệu Chẩn đem dây cương buộc vào thân cây, vươn tay vào trong buồng xe lấy ra bọc quần áo của hắn.

"Đây là nơi nào?" Ninh nhi hỏi.

"Lô huyện." Thiệu Chẩn vừa trả lời vừa cân nhắc bọc quần áo, cảm thấy không thiếu cân lượng, nói với Ninh nhi, "Ta đi nha."

"Đi?" Ninh nhi lờ mờ.

"Ngươi quên những gì chúng ta nói trên núi rồi sao?" Thiệu Chẩn làm bộ dáng đương nhiên, "Ngươi trừ đi khoản nợ, ta dẫn ngươi xuống núi, hôm nay ta thực hiện lời hứa rồi."

"Không đúng!" Ninh nhi lắc đầu nói: "Xuống núi là xuống núi, trả nợ là trả nợ, ngươi đem tiền trả ta."

"Hả?" Thiệu Chẩn giảo hoạt cười một tiếng: "Ta nhưng không đồng ý dùng tiền trả. A, đúng rồi," hắn giống như nhớ tới cái gì, từ trong ngực móc ra một tờ giấy cũ, giơ lên trước mặt Ninh nhi, "Nếu vẫn còn nợ, sao giấy nợ này lại ở trên tay ta."

Ninh nhi trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng vội vàng mở túi y phục của mình. Quả nhiên, giấy nợ nàng nhét xuống dưới cùng đã không cánh mà bay.

"Ngươi chừng nào thì. . . . . . Ngươi trả cho ta!" Nàng gấp đến độ đỏ mặt, vươn tay đoạt. Không ngờ, Thiệu Chẩn nhẹ nhàng tránh đi, nàng chụp hụt.

Lúc này, dây cương xe ngựa không biết từ lúc nào bị buông lỏng, xe ngựa đột nhiên chồm lên.

"Ôi!" Ninh nhi ngồi không vững, ngã vào trong xe.

Trên đường người đến người đi, xe ngựa đột nhiên lao ra giữa đường, khiến người đi đường rối rít né tránh.

"Nha! Hù chết người!"

"Uy uy! Không biết đánh xe hay sao? !"

". . . . . . Xe ngựa, xe ngựa!" Một tiểu đồng nằm trên vai mẫu thân, chỉ vào Ninh nhi tay chân luống cuống cười khanh khách nói.

"Khuyên ngươi một câu!" Thiệu Chẩn dùng tay làm loa lớn tiếng kêu, "Về sau gặp sơn tặc, đừng cả tin như vậy!"

"Ngươi. . . . . ." Ninh nhi không để ý để ý đến hắn, cố sức kéo xe ngựa, quay đầu lại, Thiệu Chẩn cũng đã đi xa. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, hướng về phía bóng lưng của hắn dậm chân: "Làm sao ngươi như vậy. . . . . . Ngươi trở lại!"

Nhưng Thiệu Chẩn chỉ chừa cho nàng một bóng lưng không thể đuổi kịp, âm thanh mơ hồ truyền đến: "Áo khoác cho ngươi, giữ lấy!"

***

Cách Lô huyện không xa là Lợi châu, Tào Mậu trong thành mở một khách điếm nhỏ, mỗi ngày lác đác vài khách trọ, rất nhàn nhã.

Sau giữa trưa ánh mặt trời từ cửa chiếu vào, Tào Mậu đang cúi đầu xem sổ sách trên bàn, đột nhiên liếc thấy có một bóng người đi vào .

"Dùng bữa hay ở. . . . . ." Hắn kéo âm điệu ngẩng đầu, đợi thấy rõ người tới liền ngẩn người.

"Ở trọ." Thiệu Chẩn đi tới, ném bao đồ lên bàn, “bịch” một âm thanh nặng trĩu vang lên.

"Được không ít." Tào Mậu trong đôi mắt sáng loáng vừa động, để sổ sách xuống, cười cười.

Thiệu Chẩn ngồi xuống chiếu, kéo kéo cổ áo ướt mồ hôi: "Nóng chết đi, có nước không?"

Tào Mậu đem một cái chén rót đầy nước, đưa tới trước mặt hắn.

Thiệu Chẩn không chút khách khí, ngửa đầu nuốt xuống.

Tào Mậu xoa xoa tay, ghé về phía trước nhỏ giọng hỏi: "Được bao nhiêu?"

Thiệu Chẩn hướng bọc quần áo hơi hất cằm.

Tào Mậu vội đóng cửa, không thể chờ đợi mở túi y phục ra. Thấy bên trong tràn đầy kim ngân, hắn nuốt nước miếng một cái.

"Kim Ngân, đồ trang sức châu báu, mười cân bảy lạng, ngươi cân lại đi." Thiệu Chẩn nói: "Đổi thành hoàng kim."

Tào Mậu gật đầu, bưng đèn tới, lấy ra cái cân, từng vật từng vật cân lên, lại giám định từng món một.

"Không tệ." Sau khi xem xong, Tào Mậu mỉm cười nói, mắt đảo lòng vòng: "Năm mươi lượng."

"Sáu mươi."

Tào Mậu nói: "Cái người này, đồ này ta còn phải nhờ nơi khác bán, tiền phí cũng không ít, hơn nữa, đồ của ngươi chất lượng cũng không phải là thượng thừa. . . . . ."

Thiệu Chẩn không nhanh không chậm nói: "Hôm nay trên chợ một hạt trân châu lớn bằng mắt cá cũng có giá 500 tiền trở lên, đồ này so ra thứ nào cũng lớn hơn. Ta nói 60 lượng, phí cũng tính cho ngươi rồi."

Tào Mậu không chút cử động: "55 lượng."

"58 lượng."

"56 lượng rưỡi."

Thiệu Chẩn cười lạnh, đem bọc quần áo thu hồi.

"57 lượng!" Tào Mậu biết người này nói là làm, vội vàng nói, "Ta và ngươi đều lui một bước, không hơn được đâu!"

Thiệu Chẩn buông tay ra, nhìn Tào Mậu gói bọc y phục lại đem đi.

"Nhiều tiền như vậy mang trên người cũng không tiện." Tào Mậu viết khế ước, không cam lòng hỏi, "Ta biết có người muốn bán đất đai, ngươi mua một trạch viện, cưới một phụ nhân, có cái gì không tốt?"

Thiệu Chẩn cà lơ phất phơ cười: "Ta lang thang đã quen, không chịu nổi phúc phận này. Đúng rồi, lấy nửa lượng đổi thành tiền đồng."

Tào Mậu lắc đầu, không khuyên nữa, đi vào trong phòng lấy tiền.

Hết chương 4