Edit: Hushus05

Vệ Sở liếc cô một cái: "Lúc trước không phải cô bảo tôi đừng nói sao? Tôi cũng là tuân thủ ước định mà thôi. Như thế nào, thay đổi chủ ý? Cô rất muốn tôi lan truyền ra ngoài?".

Phong Phiêu Phiêu vội vàng xua tay: "Đương nhiên không phải như vậy!". Nhưng là... Bình thường mà nói, không phải là luôn đặt lợi ích của sư môn lên hàng đầu sao? Hơn nữa, anh ta nếu có ý ruồng bỏ ước định, cô cũng không thể đối với anh ta làm cái gì.

Lại nói tiếp, kỳ thật vẫn là muốn đa tạ Vệ Sở.

Tạ thì tạ, nhưng cái gì cần tính toán vẫn phải tính toán, việc nào ra việc đó, Phong Phiêu Phiêu ân oán phân minh, chợt nghĩ lại đêm đó Vệ Sở bị vây công: "Ngày đó anh vì cái gì cố ý giả vờ không biết võ công?".

Vệ Sở không để ý tới cô, chỉ cúi đầu đọc sách, giống như trong sách còn đẹp hơn Phong Phiêu Phiêu, ngữ khí vẫn đạm mạc: "Tôi xác thật không thể đánh".

Anh là cố ý nói mát sao?

Vốn dĩ đã tận lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại, nghe thấy lời này, Phong Phiêu Phiêu không nhịn được nổi giận: Không thể đánh? Vừa rồi Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết ở đối diện ai gọi "Vệ sư huynh"? Lại là đối với ai cung kính, hoàn toàn phục tùng?

Trợn mắt nói dối, anh ta định lừa gạt ai vậy?



Phong Phiêu Phiêu không quá để ý tới những lời lừa gạt có thiện ý, giống như ông nội lừa cô mười mấy năm, hiện tại biết được chân tướng, cô liền thông cảm với ông nội, bởi vì cô có thể hiểu được nỗi khổ trong đó.

Nhưng lần này, Vệ Sở thật quá đáng, thân phận của anh ta đã bại lộ trước mặt cô, nhưng anh vẫn như cũ lừa cô giống như lừa trẻ con nói anh không biết võ công, việc này làm Phong Phiêu Phiêu khó có thể chịu đựng được.

"Vừa rồi Trần Băng kêu anh là sư huynh?"

"Gọi tôi là sư huynh, không nói lên việc tôi có thể đánh". Vệ Sở thậm chí còn quay người đi, chỉ chừa lại một tấm lưng phẳng cho Phong Phiêu Phiêu xem, "Không có việc gì nữa, cô có thể đi rồi".

Vừa rồi Vệ Sở chính là như vậy "thỉnh" hai người Trần, Dương đi, nhưng Phong Phiêu Phiêu không phải sư đệ sư muội của anh ta, sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như vậy: "Vệ...Học trưởng, anh nếu có nỗi khổ gì khó nói, tôi có thể thay anh giấu giếm, hiện tại anh biết tôi có võ công, tôi biết thân phận của anh, xem như biết được một bí mật của đối phương, chỉ cần anh nói về việc khiến anh khó xử, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu việc này nữa". Cô chỉ cần một lý do không quá qua loa để thoái thác là được, nhưng Vệ Sở đến việc tự soạn lời nói dối cũng lười, điều này làm Phong Phiêu Phiêu thực khó chịu.

Phong Phiêu Phiêu tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng.

Phong Phiêu Phiêu hùng hổ dọa người như vậy, kỳ thực cũng là có liên quan tới tình cảnh hiện tại của cô, nếu cô bại lộ công phu thì sẽ có khả năng gặp nguy hiểm, không thể tùy ý như vậy, nhưng lúc nghe thấy Trần Băng đánh bại Taekwondo hệ, cùng với Dương Ngưng Tuyết đại sát tứ phương, trong lòng cô có chút hâm mộ.

Bọn họ có thế dưới ánh mặt trời, ở trước mặt công chúng, tự do tự tại thi triển công phu, không giống cô, ngay cả lúc luyện tập cũng phải đóng cửa trốn trong phòng luyện, mà hôm nay phát hiện, Vệ Sở là sư huynh của hai người họ, càng khiến cô để tâm là: Không riêng hai người kia, ngay cả Vệ Sở, cùng là truyền nhân Thái Cực quang minh chính đại, anh ta là vì cái gì phải tỏ ra yếu thế?

Võ công của cô không thể bại lộ, là bởi vì lai lịch võ công này có điểm bất chính, nhưng Vệ Sở là truyền nhân quang minh chính đại có thực lực được mọi người tôn kính, anh ta cố kỵ cái gì chứ?

Chẳng lẽ là yêu thích cá nhân?

Bởi vì tình cảnh bất bình đẳng, Phong Phiêu Phiêu thậm chí còn có chút ghen ghét, cô không cho rằng Vệ Sở là một sư huynh không học vấn không nghề nghiệp, nếu Vệ Sở là người như vậy, Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết, đặc biệt là bá vương ương ngạnh như Dương Ngưng Tuyết, sẽ không cúi đầu trước mệnh lệnh của anh như vậy, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe anh răn dạy, bởi vì bên trong võ lâm, trình độ cao thấp sẽ quyết định địa vị của một người.

Những kiến thức này là khi Phong Phiêu Phiêu về nhà Phong Song Hành bổ túc cho cô, mục đích là để cô biết được sau này càng dễ trốn tránh.

Nhưng đáp án của Vệ Sở vẫn giống như vừa rồi: "Không có khó xử, không có chính là không có".



Phong Phiêu Phiêu nhịn không được đập một chưởng trên bàn, trong phòng đọc trống trải, tiếng đánh trở nên vang dội, Vệ Sở liếc mắt nhìn cô: "Muốn đánh sao?".

Phong Phiêu Phiêu sửng sốt, mắt thấy Vệ Sở buông sách, xoay người lại tháo kính xuống, cô bỗng thấy có chút khẩn trương.

Cô không chắc có thể đánh bại được Trần Băng, mà Trần Băng đối với Vệ Sở cung kính như vậy, nghĩ đến Vệ Sở xa ở phía trên Trần Băng, cô muốn so chiêu với Vệ Sở quả là không biết tự lượng sức mình, nhưng mà...

Đây là cơ hội duy nhất được chứng kiến thực lực của Vệ Sở, Phong Phiêu Phiêu hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, yên lặng nhìn Vệ Sở, xem anh ta từ từ tháo mắt kính xuống, lấy hộp kính ra rồi bỏ vào trong hộp, ngay sau đó lại bỏ vào trong túi...

Nhìn nhìn, cô bỗng nhiên cảm thấy một chuỗi động tác này của Vệ Sở có chút quen mắt.

Sau đó, Vệ Sở để tay ôm đầu, bình tĩnh ngồi xổm xuống, động tác thong dong ưu nhã: "Tùy cô đi, không cần đánh hư mắt kính của tôi".

Lịch! Sử! Tái! Diễn!

Phong Phiêu Phiêu chuẩn bị tâm lý thật tốt, mới hạ quyết tâm muốn khiêu chiến với cao thủ như Vệ Sở, nhưng tùy ý đánh qua như vậy, làm Phong Phiêu Phiêu thực muốn bùng nổ, đánh không được không đánh cũng không xong.

Đánh sao, cô thật sự không có thói quen xuống tay với người không thể phòng vệ được.

Không đánh sao, cô không cam lòng chịu một trận khó chịu như vậy.

Chần chờ nửa ngày, Phong Phiêu Phiêu dậm chân thật mạnh rồi xoay người rời đi.

Vệ Sở chậm rãi đứng lên, cúi đầu sửa sang lại y phục, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, như đang cười: "Tâm tính cũng không tồi".

Sau lại ngồi xuống, Vệ Sở phát hiện chính mình đọc sách không vào, vốn còn tính ở thư viện một ngày, nhưng vừa gặp mặt cố nhân, sau lại bị Phong Phiêu Phiêu chất vấn, làm lòng anh có chút không yên, thở dài, Vệ Sở khép sách vở lại, ôm hai, ba quyển còn chưa xem xong đi xuống lầu.



Anh đi bộ, không có đi thang máy, tới chỗ rẽ cầu thang tầng hai, ngay lúc đang muốn xuống tầng một, bỗng xuất hiện một bóng dáng thon dài, hướng anh đá tới, cái chân kia thoạt nhìn trắng nõn tinh tế nhưng động tác lại như sét đánh.

Vệ Sở tuy cảm nhận được nguy hiểm nhưng thân thể không theo kịp đại não, liền bị cái chân kia đá thẳng tắp ngã xuống cầu thang.

Thanh âm va chạm với mặt đất khiến Phong Phiêu Phiêu kinh hãi không thôi.

Phong Phiêu Phiêu chạy nhanh tới xem xét tình huống, chỉ thấy Vệ Sở nằm ở cầu thang lầu một, hai mắt nhắm nghiền, cái trán cũng đang chảy máu.

Ặc... Gặp rắc rối rồi.

Phong Phiêu Phiêu như bị sét đánh. Cô vốn dĩ cho rằng Vệ Sở là cố ý giấu giếm võ công của bản thân, cho nên muốn mượn lúc này đột nhiên tập kích để biết rõ sự thật, bởi vì một người có thể ngụy trang nhưng dưới tình huống xảy ra bất thình lình như vậy sẽ phản xạ theo bản năng, ông nội cô cũng từng dùng phương pháp như vậy khảo nghiệm công phu của cô.

Chính là Phong Phiêu Phiêu ngàn lần không nghĩ tới, Vệ Sở thà rằng bị đánh giống như người thường cũng không có né tránh.

Tại sao lại như vậy?

Phong Phiêu Phiêu mờ mịt một trận, cả người bao trùm bởi sự áy náy, cũng không biết làm sao: Làm sao bây giờ? Cái này...Nghiêm trọng.