Edit: Hushus05

"Lực lượng gì?". Phong Phiêu Phiêu nhìn Vệ Sở, trong lòng cô có chút cảm xúc, nhưng vô luận thế nào cũng không thấy rõ ràng, giống như đnag cách một tầng sương mỏng, cô cảm thấy rõ ràng nó đã ở ngay trước mặt nhưng dù thế nào cũng không nắm được.

"Em thiếu khí phách cùng tự tin". Tay Vệ Sở đặt trên đùi, ngữ khí bình tĩnh, "Ông nội em là một người học tốt nhưng lại không phải là một người dạy dỗ tốt".

Phong Phiêu Phiêu mày chau lại, không phục phản bác: "Ông nội của tôi chỗ nào không tốt? Ông rất lo lắng dạy cho ta, võ công của ta cũng không tính là kém đi, ít nhất so với rất nhiều người khác, chẳng lẽ không phải sao?". Nói cô cái gì cũng được nhưng nói ông nội cô thì không được.

Vệ Sở nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Đúng vậy, võ công của em không tính là kém, nếu chấm trên thang 100 thì em đại khái có thể được 70 điểm, cùng điểm của Trần Băng không sai biệt quá nhiều". Không đợi khóe miệng Phong Phiêu Phiêu kịp nhếch lên, anh lại bổ sung: "Nhưng là tư chất của em ít nhất là 95 điểm".

Lãng phí là phạm một tội cực lớn, tuy rằng anh khó mà nói Phong Song Hành phạm tội nhưng chuyện ông lãng phí tư chất của Phong Phiêu Phiêu lại là sự thật, bản thân Vệ Sở cân nhắc một chút, nếu Phong Phiêu Phiêu là do anh dạy dỗ, thành tựu của cô tất nhiên không dừng ở đây, thực lực ít nhất sẽ cao gấp đôi hiện tại.

Đương nhiên, điều đó là không có khả năng, khi Phong Phiêu Phiêu đang được Phong Song Hành dạy vỡ lòng thì tuổi của anh so với cô cũng chỉ lớn hơn một hai tuổi, cũng chỉ mới đang học vỡ lòng thôi.

Không tính nghe Phong Phiêu Phiêu biện giải, tay Vệ Sở hướng về mặt biển: "Vì cái gì mà trong truyền thuyết đều miêu tả những người luyện tuyệt thế võ công đều ở trong núi trong rừng, mặc dù không phải tiểu thuyết, người tập võ cũng sẽ lựa chọn những địa phương tương đối thanh tịnh, cũng không phải cố làm ra vẻ hư ảo gì mà đấy là một loại ý thức khuynh hướng".

"Thời điểm tâm chí của võ giả không ổn định là lúc bồi dưỡng rèn luyện tâm linh tốt nhất, ở những nơi thanh tịnh bên ngoài, ít có phàm tục quấy rầy, càng thêm gần gũi với tự nhiên cuồn cuộn, lúc này quan hệ của em cùng tự nhiên không phải là đối địch mà là thống nhất, cả người đều dung nhập vào bên trong tự nhiên, thời gian lâu rồi, cũng sẽ có loại tâm tính thuần tịnh, vừa kiên định nhưng cũng trống trải xa xôi".

Biểu tình Phong Phiêu Phiêu mật tự nhiên cứng đờ: "Tôi từ khi bắt đầu học võ căn bản là đều ở trong một không gian nhỏ trong phòng luyện tập".

Vệ Sở tiếp lời nói: "Không gian nhỏ hẹp dễ dàng tạo thành tâm tính cực hạn, kể cả ở trong võ quán thì đại sảnh cũng có một quy mô nhất định, tuyệt không thể tạo thành cảm giác nhỏ hẹp". .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
2. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

"Em là cô gái vốn lớn lên ở đô thị". Vệ Sở lẳng lặng nhìn Phong Phiêu Phiêu, thập phần khẳng định nói: "Em lớn lên trong hoàn cảnh không đủ thuần, không đủ tiêu chuẩn, liền tạo thành tâm tính không kiên định, dễ dàng để ý ánh mắt của người khác, từ trong biểu hiện hàng ngày của em có thể thấy, mà lại bởi vì Phong.... tiền bối sợ ngươi gây chuyện khắp nơi cho nên từ trước tới nay đều đả kích tự tin của em, tuy rằng em cũng rất cẩn thận, nhưng lại mất đi sự quả quyết của chính bản thân".

Sau khi Trần Băng cùng Dương Ngưng Tuyết tới trường liền gây ra một loạt chuyện khiến người khác đau đầu, nhưng nhìn từ một mặt khác, cũng là sự biểu hiện tâm chí bọn họ thuần nhất cho nên Dương Ngưng Tuyết mới có thể không cố kỵ gì mà đi thách đấu các võ hệ khác, cho nên Trần Băng mới có thể sơ sẩy một chút những việc cần chú ý khi đi kết giao.

Đáy lòng bọn họ đối với những chuyện mình làm tuyệt không có điểm gì nghi ngờ, hơn nữa lại càng không do dự.

Vệ Sở càng nói, Phong Phiêu Phiêu càng thấy nản lòng, tuy rằng theo lời Vệ Sở, đều là những đạo lý cô chưa từng nghe qua, chính mỗi một câu một chữ đều giống như đánh vào lỗ hổng trong lòng cô, khiến cô thậm chí không thể phản bác.

Phong Phiêu Phiêu cúi đầu, dùng thanh âm thực ủ rũ, chậm rãi nói: "Được, tôi thừa nhận là anh đúng, tôi chính là kém như vậy, kém đến không còn cách gì cứu được. Nhưng mặc kệ thế nào, tôi cũng không cho phép anh phê bình ông nội tôi, một chữ cũng không được". Kể cả Phong Song Hành không dạy cô đúng cách đi nữa, cô cũng sẽ không có nửa điểm oán hận cùng bất mãn, đó là người thân nhất với cô trên thế giới này, vẫn luôn quan tâm cô, vẫn luôn dạy dỗ cô, thậm chí khi cha mẹ cô phần lớn thời gian đều không có mặt thì ông vẫn luôn làm bạn với cô.

Nếu không có Phong Song Hành, chính cô cũng không biết sinh mệnh mình sẽ tồn tại một khoảng trống lớn tới cỡ nào.

"Chưa chắc là không có cách nào". Vệ Sở nhìn chằm chằm Phong Phiêu Phiêu gằn từng chữ một, "Tôi nếu muốn dạy em, tự nhiên sẽ phải đánh nát hàng rào đang vây khốn thân thủ của em".

Bị sự quyết đoán trong lời nói của anh lay động, Phong Phiêu Phiêu không khỏi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chăm chú của Vệ Sở, nhịn không được trên mặt lại nóng lên: "Như vậy, làm phiền anh".

Cái Vệ Sở cần làm, là phải củng cố tâm chí của Phong Phiêu Phiêu.

Anh yêu cầu Phong Phiêu Phiêu tạm dừng quyền thuật luyện tập mỗi ngày, ngược lại mỗi ngày phải tới nơi này cảm nhận sóng biển, từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, cả một ngày trừ bỏ đứng nhìn biển thì đều không làm chuyện gì khác, may mắn hiện tại còn đang nghỉ hè, nếu là khai giảng, Phong Phiêu Phiêu cũng không có nhiều thời gian trống tới vậy.

Này vừa nhìn liền qua năm ngày.

Sau năm ngày, Vệ Sở lại đưa ra yêu cầu cao hơn, không để Phong Phiêu Phiêu đứng trên vách núi nhìn mà là ở vách núi treo một sợi dây thừng, treo Phong Phiêu Phiêu cách mặt biển tầm 5 mét, để cô nhìn gần hơn.

Vốn dĩ Phong Phiêu Phiêu cho rằng bản thân đã thích ứng với sóng biển mênh mông khi đánh vào, chính là không nghĩ tới khi ở khoảng cách gần như vậy, lực lượng này quả thật như ập vào mặt, bọt sóng cuồng bạo khiến cô như rơi vào bên trong ảo giác, tuy rằng Vệ Sở đã rút ngắn thời gian huấn luyện, mỗi ngày sáng trưa chiều chỉ ra một giờ, nhưng ba tiếng này so với khi trước đứng cả ngày lại càng thêm gian nan.

Huấn luyện thân thể thì không quá nhiều nhưng tra tấn tâm lý lại thập phần đáng sợ.

Mấy ngày nay, Phong Phiêu Phiêu nhìn chính là là cảnh tượng sóng biển xô tới đá ngầm, bên tai nghe cũng là tiếng sóng biển táp vào, ngay cả khi nằm mở, cô cũng luôn bị sóng biển quấn quanh, có đôi khi hóa thành sóng biển, đánh vào đá ngầm cứng rắn, có đôi khi lại hóa thành đá ngầm, bị bọt sóng vô tận va chạm, nhưng cô lại không cứng rắn như tảng đá, kinh qua vài đợt sóng liền bị đánh nát.

Nếu không phải Vệ Sở đều xem cùng cô mỗi ngày thì Phong Phiêu Phiêu quả thực muốn hoài nghi gia hỏa này công báo tư thù, cô ôm hận đều cho anh uống canh xương sườn.... Vì trả thù lại, mấy ngày nay Phong Phiêu Phiêu khi nấu canh cho Vệ Sở đều cho thêm ít gia vị.

Dù sao anh uống cũng không chết, nhiều lắm chỉ là thêm ghê tởm thôi.

Mỗi lần nhìn thấy Vệ Sở nhíu mày nhìn chằm chằm chén canh lớn, trong lòng Phong Phiêu Phiêu đều thầm thích chí.

Hành vi quỷ dị của hai người tự nhiên không tránh được tai mắt của đám bát quái phóng viên, sự kiện canh xương hầm thì không ai biết, nhưng thiếu nữ bị treo chơi vơi trên mỏm núi thì bị người khác chụp được, lần thứ hai được lên đầu đề của nhật báo bát quái.

Thượng Hương công tử là người cuồng ngược đãi? Văn Viện thục nữ sao lại kham chịu thủ đoạn như vậy?

Nhất thời trên diễn đàn vườn trường lại là phần lớn bình luận bất bình, có người nói Vệ Sở làm như vậy thật quá đáng, nhất định phải giáo huấn hắn, có người nói hai người họ không chừng là thú vui lúc yêu đương thôi, đâu liên quan gì tới người khác, lại có người nói người Văn Viện yêu đương qua thực là riêng một ngọn cờ a.... Như thế như vậy vân vân.

Vệ Sở đối với đồn đãi không để ý chút nào, chỉ đang xem có người tuyên bố muốn giáo huấn hắn, gọi điện thoại, vì thế ngày hôm sau dưới chân núi liền xuất hiện thêm hai vị nam tử trẻ tuổi, bọn họ đều họ Vệ.

Anh cũng không sợ bị người khác tập kích, dù có bị thật, anh cũng có biện pháp đòi lại gấp mười lần, nhưng hiện tại anh không rảnh rỗi đi ứng phó với mấy chuyện lặt vặt như vậy, nếu mà có ôm lo lắng của người thiên hạ tới quấy rối, sẽ ảnh hưởng tới Phong Phiêu Phiêu.

Mà Đàn Lâm đang tiếp nhận điều trị của bác sĩ tâm lý, nhìn đến tin tức này, yên lặng trở về ký túc xá, sau khi đóng cửa lại bi phẫn gào lên: "Không sai! Tên kia chính là biến thái! Cuồng ngược đãi!

Đấm hư ván giường sau hắn lại vội chạy tới trước máy tính, đăng nhập vào diễn đàn, một hơi đăng n cái bình luận khiển trách Vệ Sở.

Mặc kệ nghị luận sôi nổi thế nào, bước chân của thời gian vẫn cứ trôi không ngừng nghỉ, cứ như vậy, thời điểm thời tiết nóng bức bắt đầu chuyển lạnh, Học Viện CMFU khai giảng, mà Phong Phiêu Phiêu cũng chính thức trở thành học sinh năm hai.