Edit: Hushus05

Một đường thuận lợi quay lại ký túc xá, không có đi qua ngõ rẽ nào, Phong Phiêu Phiêu an toàn đến được ký túc xá, cũng ở ngày hôm sau, thuận lợi mang bức họa tới giao vào tay lão sư, xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Kế tiếp liền suy xét tới vấn đề về Vệ Sở.

Bởi vì sắp tới cuối kỳ, mỗi người đều phải giải quyết rất nhiều những việc vặt vãnh, vẫn luôn rất bận cho tới 4-5 giờ chiều, Phong Phiêu Phiêu mới thở hắt ra một hơi, đi tìm Vệ Sở nói cho rõ ràng.

Vệ Sở ở chỗ rất dễ tìm, mọi người đều biết là ở biệt thự gần bờ biển, sáu tòa biệt thự, mỗi tòa phong cách khác nhau, trong đó có một tòa nhà hai tầng lầu dựa đầu hồi, cùng một màu sơn như nhau, chiếc mái cong cong được khắc theo phong cách cổ, đấy chính là chỗ Vệ Sở ở.

Khi Phong Phiêu Phiêu tìm được tòa tiểu lâu dựa theo tin tức mình tìm được, cảm giác y như xuyên không rồi, tuy rằng sớm đã biết nó hoàn toàn khác biệt so với sáu tiểu lâu còn lại, mà nơi Vệ Sở cư trú xây theo thiên hướng cổ phong nhưng không ngờ tới là nó cổ tới cảnh giới này.

Đôi mắt trừng lớn tìm thật lâu, Phong Phiêu Phiêu mới thật vất vả tìm thấy được đại môn (cửa), rồi như thực như không mà nhô ra một cái chuông cửa.



Duỗi tay ấn xuống, thế mà lại vang lên một khúc đàn cổ phảng phất như cao sơn lưu thủy, mặt Phong Phiêu Phiêu tối sầm lại, tưởng tượng ra Vệ Sở ở trong ngôi nhà này ngày ngày mặc y phục cổ trang.

Một khúc cầm vang lên xong, Phong Phiêu Phiêu lại ấn chuông thêm một lần nữa, bỗng nhiên cô cảm thấy có cái gì ở bên cạnh sáng lóe lên, quay đầu lại liền nhìn thấy một nam sinh dùng một tư thế vô cùng khó coi nấp ở lùm cây gần đó, cười ngượng ngùng chào cô: "Bạn học Phong Phiêu Phiêu, bạn tìm Vệ Sở sao? Anh ấy hình như vừa đi theo hướng tới đỉnh núi".

Tuy rằng cảm thấy nụ cười của thanh niên kia có điểm cổ quái, nhưng Phong Phiêu Phiêu một lòng gấp gáp đi tìm Vệ Sở, liền không quá để trong lòng, gật đầu cảm tạ rồi đi lên núi.

Đường núi có chút gập ghềnh, chưa được tu bổ khiến cho cây cối mọc không theo trật tự, chắn ngang lối đi nhưng Phong Phiêu Phiêu lại cảm thấy không quá khó, thực thong dong bước đi, giống như đang đi trên đất bằng mà những nhánh cây mọc tràn lan cũng như không có sức sống, thời điểm Phong Phiêu Phiêu đi tới cứ như vậy bị gạt ra.

Khi gần tới đỉnh núi, cũng là gần bờ biển, thực vật chung quanh đều đã ít hơn nhưng khi lên tới đỉnh núi, lại là những mỏm đá lởm chởm, Phong Phiêu Phiêu là từ khi đưa lưng về phía biển mà leo lên núi tới giờ là một vách đã cheo leo, phía dưới gió thổi không ngừng, sóng biển cuồn cuộn, cơ hồ là không nhìn thấy bờ.

Phong Phiêu Phiêu vừa lên tới liên nhìn thấy một thân ảnh thon dài đang đứng ở vách núi, liền đoán được là Vệ Sở, anh đã thay một kiện áo sơ mi đen mới, toàn thân sạch sẽ, cúi đầu nhìn xuống mặt biển, giống như tùy thời đều có thể nhảy xuống.

Phong Phiêu Phiêu do dự một chút, vẫn là đi qua, cẩn thận đứng cách anh khoảng một mét: "Bạn học, bạn tới nơi này không phải sẽ đi tự sát chứ?".

Vệ Sở đỡ mắt kính, nghiêng đầu liếc cô một cái, đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia kỳ dị sáng rọi: "Bạn học, bạn tới đây không phải là sẽ cùng tôi nhảy xuống chứ?".

Được thôi, coi như cô lo chuyện bao đồng.

Phong Phiêu Phiêu cẩn thận túm lại tà váy, không để cho cơn gió lạnh thấu xương trên vách núi thổi bay: "Vệ Sở học trưởng, tôi tới tìm anh hôm nay có chuyện muốn nói". Cô cảm thấy nếu là cùng con người này đi xuống, nhất định sẽ không nhịn được mà đánh tên thư sinh văn nhược này giống như bảy cái người Taekwondo đêm hôm qua, vì để tránh khỏi thảm kịch phát sinh, Phong Phiêu Phiêu quyết định sẽ tốc chiến tốc thắng đánh thẳng vào chủ đề: "Là như vậy, không có ai biết tôi học qua Thái Cực, ngày hôm qua cũng là lần đầu tiên tôi ra tay trước mặt người khác...".



"Được, tôi đồng ý với cô". Ngoài dự đoán của Phong Phiêu Phiêu, cô còn chưa có nói xong yêu cầu của chính mình, Vệ Sở liền nhanh chóng đáp ứng: "Tôi sẽ vì cô mà giữ kín bí mật này, cô có thể yên tâm".

Anh ta nói xong liền từ con đường Phong Phiêu Phiêu đi lên đi thẳng xuống, giống như không muốn ở chung quá lâu với cô, Phong Phiêu Phiêu sửng sốt một chút, có hơi kinh ngạc với cách giải quyết này.

Tuy rằng Vệ Sở rất nhanh liền đáp ứng yêu cầu, hết thẩy đều thực hoàn hảo, nhưng không biết vì cái gì đáy lòng Phong Phiêu Phiêu lại sinh ra cảm giác mất mát.

Lại đứng ở trên đỉnh núi trong chốc lát, Phong Phiêu Phiêu cảm thấy gió trên núi càng lúc càng lớn, lúc này trời cũng đã tối, liền xoay người đi xuống, khóe mắt lại vô tình nhìn ra xa thấy một cái thuyền nhỏ cô độc giữa biển, chính cô cũng cảm thấy kỳ quái sao lúc này mà trên biển vẫn có người, tập trung nhìn, liền phát hiện cái thuyền kia đang từ từ chìm xuống, sau chốc lát liền không thấy bóng dáng.

Ngồi trên thuyền hình như là một cô gái trẻ tuổi.

CMFU này nổi tiếng có rất nhiều thiên chi kiêu tử nổi danh, hoặc nói cách khác, họ được rất nhiều người ngưỡng mộ nhưng số lượng ấy lại quá ít, vì thế tạo nên một số lượng lớn người bị thất tình, mỗi năm đều có không ít người tới đây để tự sát.

Đó đều là Phong Phiêu Phiêu nghe đồn mà nay lại được tận mắt chứng kiến một cái.

Đang chuẩn bị xuống núi cứu người, Phong Phiêu Phiêu lại nhìn thấy một thân ảnh mạnh mẽ hướng chỗ thuyền chìm bơi qua, chỉ chốc lát sau liền ôm được người thiếu nữ kia nổi lên, Phong Phiêu Phiêu nhẹ nhàng thở hắt ra, không còn lo lắng, chính mình đi xuống núi.

Cô vẫn là nên lo lắng một ít cho chính mình.

Ngày hôm sau Phong Phiêu Phiêu từ khu ký túc xá đi tới giảng đường, võ công nhạy bén làm cô biết được có rất nhiều ánh mắt thâm ý đặt trên người cô, y như thể dọc đường mọi người đều đang liếc cô, trong lòng Phong Phiêu Phiêu liền cảm thấy kỳ quái, lập tức nghĩ tới có phải việc cô biết Thái Cực bị bại lộ rồi không, trong lòng bỗng dưng trở nên cảnh giác.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
2. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
3. Cách Một Khoảng Sân
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Chẳng lẽ là Vệ Sở lật lọng, đem việc cô biết võ nói ra ngoài?

Phong Phiêu Phiêu vừa đi, một bên âm thầm cắn răng, nếu thật là như vậy, trước khi kẻ thù ông nội tìm tới cửa, cô sẽ đánh cho Vệ Sở một trận!

Nhưng khi tới phòng học, rốt cuộc cũng có người cho cô biết được đáp án chính xác, nữ sinh ngồi bên cạnh đưa qua một chồng báo chí, trang bìa ở bên ngoài thực bình thường, ghi lại đều là những tin tức về việc tái thi đấu trong Học Viện, nhưng là Phong Phiêu Phiêu cũng đã ngây người trong trường được một năm, biết được thứ tốt chân chính sẽ không bao giờ hiển lộ bên ngoài, liền mở trang báo thứ nhất ra.

Đây là nhật báo phát hành nội bộ bên trong CMFU, tổng cộng có tám trang, bao ở bên ngoài trang thứ nhất chỉ là tin tức bình thường, chính là bên trong trang hai và ba, tất cả đều là những tin đồn tai tiếng, bát quái bên trong nội bộ, nếu ngươi muốn biết tất cả những tin đồn trong Học Viện, mỗi ngày mua một tờ báo liền có thể.

Vị trí ở đầu trang thứ hai, rõ ràng là một bức ảnh được phóng to lên, là thiếu nữ với mái tóc dài, mặc một chiếc váy trắng thuần, an tĩnh đứng trước một tòa nhà mang đậm phong cách cổ xưa, ánh mắt trong như nước mùa thu mang theo một tia hy vọng, giống như đang đợi một người.

Phân tiêu đề thập phần bắt mắt, chính là dùng thêm dòng tít tự chế: Văn Viện thục nữ hành tung ẩn hiện, Thượng Hương công tử hoa lạc nhà ai.

Phong Phiêu Phiêu đã từng xem qua mấy bài bát quái, nhưng cô ngàn lần vạn lần không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ trở thanh vai chinh trong tin đồn, hơn nữa lại còn là tin đồn yêu đương với Vệ Sở.