Bốn người ra khỏi thông đạo dưới đáy băng, trong nháy mắt khi bước lên thuyền đỏ, băng cốc vạn trượng đột nhiên sụp đổ, toàn bộ băng phong nghìn dặm trong nháy mắt tan chảy, thế giới long lanh ấy từng tấc phai màu, thủy tộc bị băng phong lại có sức sống, sóng biển cuộn trào với uy thế dữ dội.. Dường như theo sự rời đi của người trong băng quan, khoảng thế giới thần bí ẩn giấu dưới biển cũng không còn cần thiết để tồn tại nữa, sau khoảnh khắc đó, vạn vật đều trở lại vẻ yên bình.

Trên đường trở về một mảnh trầm lặng, lão Long vương thấy được những tâm tư khác nhau của mỗi người, đáy lòng trống đập liên hồi vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Tụ Linh châu, Trấn Hồn tháp, Tụ Yêu phan.. Cho dù là tiểu thần quân, chắc hẳn cũng không có can đảm động tới đâu.. chắc không đâu..

Hậu Trì đứng bên hông thuyền, nhìn về phương xa, thần tình khó lường, mái tóc dài đón gió tung bay, tập trung phía sau lưng, chỉ còn lại khí tức lãnh mạc chậm rãi lan tỏa.

Lão Long vương cực nhanh liếc nhìn về nơi Hậu Trì đang đứng, hắn thực sự không dám tùy tiện phỏng đoán tâm tư của tiểu thần quân này, cái tính khí có thể vứt bỏ Thiên đế và Thiên hậu như giày rách ấy, còn thứ gì có thể quản chế được nàng? Có chăng là Cổ Quân thượng thần có thể..

Bộ râu của hắn run run, nhìn thẳng hướng Cổ Quân thượng thần, thấy cái vị mạnh nhất trong tam giới từ hậu cổ giới cho tới nay đang xoắn xuýt hai tay ủy khuất nhìn khuê nữ nhà mình, lão Long vương thở dài không định nhắc tới nữa, chỉ thiếu điều quay đi mà thôi.

Thôi vậy, cứ coi như hắn không biết cái gì đi!

Thanh Mục nhìn thấy Hậu Trì từ sau khi ra khỏi băng cốc vẫn không nhìn tới băng quan dù chỉ một lần, bàn tay nắm chặt thành quyền không buông.

Dưới bầu không khí ngột ngạt ấy, đoàn người vội vã trở về Bắc hải long cung, lão Long vương do dự mấy lần, cuối cùng dưới sắc mặt băng lãnh của Hậu Trì bỏ đi suy nghĩ muốn giữ bọn họ ở lại.

Thuyền đỏ dừng tại biên giới Bắc hải, hắn tiễn mấy người lên bờ, sau khi cáo biệt nhìn theo hướng tường vân bay về Liễu Vọng sơn, bất giác ngẩng đầu đứng hồi lâu.

"Điện hạ, chuyện của tiểu thần quân lẽ nào chưa làm ổn thỏa?" Quy thừa tướng tại Long cung dưới đáy biển không biết từ khi nào theo tới thấy lão Long vương tâm sự trùng trùng, thấp giọng thăm hỏi.

"Làm xong rồi." Long vương cũng thấp giọng đáp một tiếng, quay người đi ra phía biển, đi được mấy bước, liền dừng lại, vẫy vẫy tay nói: "Lão Quy, ngươi trở vể thay Bổn vương nói một tiếng, Bắc hải tạm thời giao cho Long Hiên quản lý, ngươi theo bên cạnh trợ giúp."

Quy thừa tướng sững sờ, lớp vỏ nặng nề trên lưng run rẩy, vội vàng chạy chậm mấy bước đuổi lên trước: "Điện hạ, ngài đây là muốn.."

Long vương xuất môn đi chơi xa, đem Bắc hải giao cho đại điện hạ quản lý không phải là chưa từng xảy ra, chỉ là không có đột ngột như vậy, càng huống hồ Cổ Quân thượng thần mới vừa viếng thăm Bắc hải..

"Bổn vương đã rất lâu không bế quan tu luyện rồi, lần này tiến vào cấm địa của long tộc dưới biển sâu bế quan, nếu không phải mối nguy hại uy hiếp tới sinh tử của Bắc hải ta, thì các ngươi không cần phải tới quấy rầy Bổn vương đâu."

Lão Long vương nói xong câu đó, thân ảnh khẽ động, hóa thành một con cự long màu xanh bay lượn trên bầu trời, sau đó lao xuống đáy biển, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi.

Quy thừa tướng còn chưa hồi lại thần sau câu nói kia, nhìn thấy lão Long vương chối bỏ trách nhiệm đã lặn mất tăm, liền dở khóc dở cười.

Điện hạ, bình thường để cho ngài tu luyện giống như muốn lấy mạng của ngài, lần này ngài rốt cuộc đã gây ra họa gì vậy!

Liễu Vọng sơn, mặt trời dần lặn.

Đại Hắc lười biếng nằm dài trên bãi cỏ trước nhà gỗ, bốn chiếc móng vuốt quẫy đạp vờn bướm, cái bụng hồng hồng lộ ra bên ngoài, mềm mại tròn căng.

Trên không trung bỗng nhiên xuất hiện một điểm sáng rực, nó híp mắt ngửi ngửi mùi hương, vui vẻ kêu lên hai tiếng rồi nhảy lên chạy ra ngoài sân, đúng lúc gặp được mấy người Hậu Trì từ trên mây bước xuống.

Thanh Mục đỡ được Đại Hắc đang nhảy chồm lên phía trước, sờ đám lông mềm mại bên tai của nó mấy lần rồi lại thả xuống, nói: "Qua bên kia chơi đi."

Bị đối xử lạnh nhạt, cái tai vốn đang dựng thẳng đứng trong nháy mắt cụp xuống, nó lăn lộn mấy vòng trên mặt đất mới phát hiện trong sân trống trải bỗng dưng xuất hiện một cỗ băng quan, khó hiểu sủa to mấy tiếng, lại thấy không có ai đáp lời nó, chỉ đành bất mãn không vui đi vào trong nhà.

Bốn chân chậm rì rì đi qua băng quan, tùy ý liếc mắt nhìn một cái, cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc, thân thể run run, Đại Hắc dừng lại không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người nằm trong băng quan.

Không ai có tâm trạng quan tâm đến bộ dạng kỳ quái của Đại Hắc, Cổ Quân thượng thần nhìn sắc mặt trầm thấp của Hậu Trì mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cũng chỉ khẽ thở dài đi về phía gian nhà trúc của chính mình.

Thanh Mục vỗ vỗ vai Hậu Trì, vốn muốn nói cái gì đó, đột nhiên lại cảm giác được quả trứng trong lòng bàn tay đã đến lúc bổ sung linh lực, nhíu mày bước vào trong nhà.

Phượng Nhiễm trái nhìn phải ngó, thực sự không muốn thấy cái bản mặt ngốc nghếch sững sờ của con chó đen, cũng giậm chân xoay người một cái rồi mất hút trong sân.

Trong sân yên ắng không một tiếng động, mặt trời đã dần không thấy bóng dáng, băng quan vừa vặn đặt bên cạnh ghế đá trong rừng trúc, Hậu Trì đi qua ngồi xuống, tay chống cằm, tay còn lại thả trên băng quan rét lạnh thấu xương, hốc mắt cuối cùng cũng dần ửng đỏ.

Không muốn làm cho phụ thần khó xử, người là tôn vị thượng thần, tuy rằng lười biếng lại không hỏi thế sự, nhưng vẫn luôn quan tâm tới bách tính trong nhân gian.

Tụ Linh châu cũng tốt, Tụ Yêu phan cũng vậy, dù gây ra hậu quả như thế nào nàng cũng đều không để ý.. Nhưng Trấn Hồn tháp chính là nơi giữ an ổn cho nhân gian, nếu như mất đi, ác quỷ sẽ tàn sát bừa bãi, nhân gian trong vòng trăm năm sẽ không có ngày bình yên, nàng sao có thể nhẫn tâm cho được?

Cái gọi là thần vị, được vạn dân khắp thế gian triều bái, thứ có được từ xưa tới nay không chỉ là sự tôn vinh, mà trách nhiệm còn nặng tựa thái sơn, nếu chỉ vì chuyện riêng tư mà khiến cho thiên địa bị nghiêng ngả, nàng còn có tư cách gì để được xếp vào hàng thượng thần?

Nhưng mà.. Bách Huyền.. Cần phải có Trấn Hồn tháp để hồi sinh Bách Huyền.

Trăm năm nhân gian tối tăm, đổi lại có thể trọng sinh Bách Huyền. Hậu Trì, ngươi thực sự không muốn ư?

Khép mắt lại, cảm giác được dưới đáy lòng giao chiến, Hậu Trì áp xuống bàn tay đang run rẩy, nhìn thân ảnh vẫn ngủ say trong băng quan, ôm vai gục đầu xuống.

Phía sau nàng, nơi cửa sổ gian nhà gỗ cách đó không xa, Thanh Mục ôm trong tay quả trứng bởi vì được truyền linh lực nên mơ hồ nóng lên, đôi mắt dần dần tối sầm lại.

Hắn cúi đầu, thần tình trong nháy mắt trở nên kiên quyết.

"Thật là hết cách với nàng ấy, con nói có phải không.. Hy vọng sau khi phá xác con có thể ngoan ngoãn một chút." Có vẻ than vãn, lại giống như đang nói đùa, cuối cùng chậm rãi tan biến trong ánh tịch dương dần tàn.

Bầu không khí trầm mặc mà an tĩnh bao trùm lên toàn bộ đỉnh núi, Hậu Trì cả ngày ngồi cạnh băng quan, chốc chốc lại nói một chút chuyện cũ của Thanh Trì cung hy vọng có thể đánh thức Bách Huyền, tuy rằng tâm trạng của nàng giảm sút, nhưng cũng không quên mỗi ngày đều bổ sung linh lực cho quả trứng cứ 'gào khóc đòi ăn' kia.

Ba người còn lại nhìn vào trong mắt, đáy lòng lo lắng, tuy rằng Phượng Nhiễm đã chuyển toàn bộ cổ tịch trong Thanh Trì cung tới Liễu Vọng sơn, chất đầy nhà gỗ, nhưng Thanh Mục nhất thời cũng không tìm được phương pháp giải quyết, Cổ Quân thượng thần mỗi ngày đều nhìn thấy Hậu Trì tinh thần sa sút thì không chịu nổi, dứt khoát dọn về Thanh Trì cung, Phượng Nhiễm khó có thể đứng ngoài cuộc, bị lão đầu tử khó chịu kia bắt trở về làm sai vặt.

Nửa tháng sau, đêm tối.

Phượng Nhiễm trở lại Thanh Trì cung, Thanh Mục vẫn đang cặm cụi tìm kiếm phương pháp đánh thức Bách Huyền ở trong phòng, Hậu Trì lại ôm Đại Hắc lười biếng ngồi trước băng quan tiếp tục chuỗi hồi ức hàng ngày..

Vừa mới ngồi lên ghế đá, thân thể Hậu Trì liền cứng nhắc, kinh hô một tiếng, ánh mắt nhìn về phía băng quan mang theo vẻ chấn kinh và hoảng sợ khó có thể tin được.

Cách khung cửa sổ, cảm giác được không khí trong sân có vẻ không đúng, Thanh Mục ngẩng đầu, xoa xoa bả vai đau nhức, hướng ra ngoài hỏi: "Hậu Trì, xảy ra chuyện gì thế?"

Bị thanh âm kia làm cho giật mình, Hậu Trì vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt mệt mỏi đầy tia máu của Thanh Mục, vội nén xuống thần tình cứng nhắc, mặt không biến sắc đáp: "Không sao, móng vuốt của Đại Hắc cào trúng ta thôi."

Đại Hắc bị đổ oan bất mãn rên lên một tiếng, nhưng không biết tại sao, cảm giác được bàn tay đang ôm mình không ngừng run rẩy, nó không vung vẩy cái đuôi rồi ngúng nguẩy bỏ đi giống như thường ngày, mà ngược lại giơ móng vuốt mập mạp khẽ vỗ Hậu Trì hai cái.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Thanh Mục lại biến thành ý nghĩa khác.

"Không sao thì tốt."

Thấy một người một chó chung sống vui vẻ, hắn mỉm cười, không quan tâm nhiều nữa, lại tiếp tục chôn đầu lật xem cổ tịch chất đống như núi cao trên bàn.

Hậu Trì quay thân thể cứng đờ lại, nhìn tình hình phía trong băng quan, miệng mím thành một đường cong mỏng manh.

Trong băng quan, người mặc áo đen thần thái an tường, dung mạo không thay đổi, nhưng linh khí lại dần trở nên suy nhược.. Bàn chân thậm chí còn có chút hư ảo, như thể đang dần biến mất với tốc độ chậm rãi khó phát hiện.

Biến hóa này kỳ thực rất nhỏ, nếu không phải ngày ngày Hậu Trì đều ngồi một chỗ nhìn chằm chằm Bách Huyền, thì rất khó có thể phát hiện ra.

Nhưng rõ ràng là, nếu nó vẫn tiếp tục như thế, thì sẽ có một ngày, cơ thể kia cuối cùng sẽ biến mất, hoàn toàn hóa thành hư vô!

Mà nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn kia trở thành sự thực.

Ngón tay run rẩy không thể tự kiềm chế, nhưng ánh mắt lại dần trở nên kiên quyết, đôi con ngươi đen nhánh thậm chí còn nhiễm lên mấy phần sát khí khó phát hiện, Hậu Trì thở ra một hơi dài, thả Đại Hắc xuống mặt đất, đi về phía nhà gỗ.

Trong nhà gỗ, cả người Thanh Mục đều bị chìm nghỉm trong cổ tịch chất chồng như núi, thân ảnh nằm phục trên bàn vô cùng mệt mỏi, tay phải hắn lật xem cổ tịch, tay trái thỉnh thoảng vẫn truyền linh lực vào trong quả trứng kim ngân xen kẽ, ngẫu nhiên sẽ quay đầu nhìn về phía quả trứng trên bàn, ánh mắt ôn hòa, trong đáy mắt còn mang theo vẻ hân hoan nhàn nhạt.

Trong nhà dạ minh châu tỏa ra quang mang yếu ớt, rơi xuống trên người hắn, tĩnh lặng mà an tường.

Nhìn thấy một màn này, Hậu Trì đứng bên cửa trong nháy mắt lại khó có thể xê dịch bước chân, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay mấy lần rồi thả lỏng, cuối cùng chậm rãi siết chặt. Nàng xoa xoa khuôn mặt, lông mày giãn ra, khẽ ho một tiếng, bước vào.

Nghe thấy tiếng động, Thanh Mục ngẩng đầu, thấy là Hậu Trì, đáy mắt mang theo một chút kinh ngạc: "Hôm nay sao lại trở vào sớm như thế.."

Nói một câu xong, thấy Hậu Trì nhướng nhướng mày, phát hiện trong câu nói bất giác ấy có vị giấm chua, Thanh Mục vội xua xua tay, nói: "Ta không phải có ý đó.."

"Đều nói xong cả rồi, nào có nhiều chuyện để nói như vậy." Hậu Trì mỉm cười, rót một chén trà đưa cho Thanh Mục, thần tình lãnh đạm: "Lão đầu tử đã nói rằng có lẽ mấy trăm năm nữa hắn sẽ tự mình tỉnh lại, ta chờ xem có đúng không thôi, tám nghìn năm ta còn chờ được, mấy trăm năm như vậy thì có gì mà phải quan tâm."

Nghe thấy lời này, Thanh Mục giật mình, nhìn Hậu Trì thả lỏng sắc mặt, không giống như đang giả bộ, lông mày cũng giãn ra: "Nàng có thể yên tâm là tốt, nửa tháng này ta thực sợ rằng nàng sẽ phát bệnh mất."

"Để cho huynh phải lo lắng rồi." Hậu Trì nhận lấy quả trứng trong tay Thanh Mục, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn chằm chằm vào nó: "Thanh Mục, huynh nói xem sau khi nó ra ngoài sẽ có bộ dạng như thế nào? Ta thực muốn nhìn thấy.."

Thấy Hậu Trì mở lớn đôi mắt mong đợi nhìn quả trứng, Thanh Mục bật cười, nói: "Nàng gấp cái gì, phải trăm năm nữa nó mới phá xác, tới lúc đó tự nhiên sẽ biết thôi."

"Vẫn còn trăm năm nữa.." Hậu Trì giống như thở dài, lại giống như tiếc nuối: "Ta sợ rằng ta không đợi được."

Phần sau câu nói cực thấp ấy, Thanh Mục không nghe rõ, nhưng thấy Hậu Trì dường như có chút rầu rĩ không vui, ánh mắt xoay chuyển, vỗ vỗ đầu nàng, từ trong đám cổ tịch rút ra một tấm thiếp mời màu đỏ, đưa cho nàng.

"Cổ Quân thượng thần đã xin Thiên đế cho ta trì hoãn thêm nửa tháng, ta tạm thời sẽ không phải tới giao giới, trong nửa tháng này ta sẽ ở đây tra xét cổ tịch, xem có còn phương pháp nào khác hay không, nếu như nàng buồn, không bằng gọi Phượng Nhiễm cùng đi yêu giới chơi mấy ngày, qua mấy ngày nữa chính là niên tiết (ngày lễ lớn trong năm) của yêu giới, cho nên sẽ vô cùng náo nhiệt."

Sau khi Thanh Mục vượt qua Cửu thiên huyền lôi, địa vị của hắn trong tam giới cũng khác xa so với trước kia, niên tiết của yêu giới do Yêu hoàng chủ trì, chưa từng mời người trong tiên giới, nhưng lần này lại phá lệ gửi thiếp mời cho Thanh Mục. Đương nhiên, Cổ Quân thượng thần và Hậu Trì từ những năm trước đã có đãi ngộ này rồi.

Nhìn thiếp mời đỏ rực yêu dã trong tay, Hậu Trì chớp mắt, dường như không quan tâm nói: "Ta nhớ sau ngày niên tiết của yêu giới, chính là thọ đản (ngày sinh) của Thiên hậu thì phải?"

Thanh Mục dừng lại, gật đầu nói: "Đúng rồi." Do dự một lát, lấy ra một tấm thiếp mời khác bị vùi trong cổ tịch, xoa xoa lông mày: "Đây là của Thiên cung đưa tới, nghĩ chắc không phải ý kiến của Thiên hậu rồi."

Hậu Trì cầm lên xem qua, cong môi: "Chắc là Thiên đế, hắn vẫn luôn khách khí như vậy."

Thấy Hậu Trì lẩm bà lẩm bẩm, Thanh Mục gõ lên trán nàng: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, trở về Thanh Trì cung gọi Phượng Nhiễm đi, bây giờ xuất phát thì có thể tới yêu giới sớm hơn một chút, có thời gian để đi chơi đây đó."

"Được, ta cũng muốn ra ngoài đi dạo, huynh ở lại Liễu Vọng sơn cùng Đại Hắc trông nhà nhé."

Hậu Trì gật đầu, nhìn quả trứng trong tay, đáy mắt xẹt qua một tia lưu luyến, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm, ném nó cho Thanh Mục, Thanh Mục tay vội chân loạn đỡ lấy, sắc mặt khẽ biến, không biết phải làm sao nhìn Hậu Trì.

Thấy Thanh Mục thần tình bất lực, Hậu Trì lúng túng mỉm cười, vung vẩy tú bài (túi thêu) rồi quay người chạy ra ngoài.

"Ta đi đây!"

Thân ảnh màu đỏ nhảy lên tường vân, bay về phía chân trời, không trung truyền tới thanh âm tạm biệt mơ hồ không rõ, Thanh Mục mỉm cười, tiếp tục vùi đầu trong đám cổ tịch.

Thời gian còn lại không còn nhiều, nếu như trong nửa tháng này không tìm ra phương pháp, e rằng chỉ có thể làm như vậy..

Tường vân biến mất trên Liễu Vọng sơn bỗng nhiên quay một vòng, lại không bay về Thanh Trì cung trên Kỳ Liên sơn, mà là xuyên qua vân hải (biển mây) Cửu trùng, hướng xuống nhân gian.

Minh giới và nhân gian giới hợp lại thành một giới, nằm dưới đáy Cửu u (âm phủ), tuy là Thiên đế có phái tiên quân chấp chưởng, nhưng lại không được liên hệ khẩn mật với Thiên cung, nếu như nàng đi lấy Trấn Hồn tháp trước, hẳn là vẫn còn thời gian trì hoãn đi đoạt Tụ Linh châu và Tụ Yêu phan, bất luận như thế nào, chuyện này cũng không thể liên lụy tới Thanh Mục và Phượng Nhiễm được.

Đáy Cửu u tuy được xây dựng trên đất biên hoang, nhưng Trấn Hồn tháp lại được coi là chí bảo của tam giới, ngoại trừ tiên quân chấp chưởng, chỉ có Thiên đế mới biết nó được cất giấu ở đâu.

Nếu như là trước đây, tới được nhân gian, Hậu Trì nhất định là đầy một bụng hiếu kỳ muốn tham quan khắp nơi, nhưng hiện tại nàng lại không có tâm tư như vậy. Dựa vào ký ức về cổ tịch trước đây, đem linh lực từng chút một giải phóng, tìm kiếm sau hai ngày, cuối cùng Hậu Trì cũng tìm thấy Trấn Hồn tháp ẩn dưới lòng đất tại vùng long mạch ngoại ô kinh thành.

Nơi dương khí chí thịnh (vô cùng thịnh vượng) tại nhân gian không gì có thể vượt qua được long mạch hoàng gia, nghĩ tới tại nơi đó linh lực của Trấn Hồn tháp kia hẳn là phát huy tới cực hạn, nếu như mất đi Trấn Hồn tháp, vậy nhân gian.. Hiểu rõ ý đồ của tiên quân nhiều lần đảm nhiệm chấp chưởng Cửu u khi đặt Trấn Hồn tháp tại nơi này, Hậu Trì thần tình khựng lại, khẽ cắn môi, bay về nơi tọa lạc Trấn Hồn tháp.

Liễu Vọng sơn.

Thanh Mục sau khi đem dọn cổ tịch tới sân viện thì cúi thấp đầu, thật hiếm có thể chợp mắt, cảm giác được thanh âm xé gió từ không trung nhanh chóng truyền tới, lại ngẩng đầu lên.

Giữa không trung, Phượng Nhiễm toàn thân mặc áo đen, chân đạp trên trường tiên phá không mà tới, anh tư (phong tư anh tuấn) hiên ngang, lông mày khẽ nhướng, thập phần tùy ý bá đạo.

Thấy bộ dáng của nàng vẫn khoa trương như vậy, Thanh Mục bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, cúi đầu xuống chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, lại phát hiện có điều gì đó không đúng, đột ngột đứng dậy.

Hậu Trì trở về Thanh Trì cung tìm Phượng Nhiễm đi yêu giới, vậy thì nàng ta làm sao lại tới đây một mình? Dường như đã đoán ra được điều gì đó, sắc mặt của Thanh Mục đột nhiên tái nhợt.

Phượng Nhiễm hạ xuống trong sân, thấy Thanh Mục sững sờ đứng cạnh băng quan, trên bàn đá vẫn còn xếp đầy cổ tịch, cười nói: "Thanh Mục, ngươi thật là chuyên tâm, đã tìm ra phương pháp chưa?"

Mới hỏi một câu, thấy Thanh Mục không có phản ứng, nàng nhìn bốn phía xung quanh một lượt, khẽ ồ một tiếng: "Tại sao Hậu Trì lại không có ở đây để xem Bách Huyền bảo bối của nàng, nàng đã chịu rời đi rồi sao!"

Nghe thấy lời này, thân thể của Thanh Mục cứng nhắc, đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt mơ hồ mang theo tia máu: "Phượng Nhiễm, Hậu Trì không trở về Thanh Trì cung sao?"

Thanh âm này quá mức lạnh lùng, Phượng Nhiễm khựng lại, cảm thấy bầu không khí có phần ngưng trọng, lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Hậu Trì không có trở về, Thanh Mục, xảy ra chuyện gì vậy?"

Thanh Mục cúi đầu, bàn tay từ từ siết chặt, ánh mắt trong lúc vô tình liếc qua Bách Huyền trong băng quan, dường như phát hiện ra cái gì, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

"Chết tiệt, ta vậy mà lại không nhận ra." Hắn thấp giọng nói, trong thanh âm chứa đầy ảo não.

Phượng Nhiễm nghe xong nhìn vào băng quan, thấy đôi chân của Bách Huyền như ẩn như hiện, sắc mặt cũng cứng đờ: "Thanh Mục, Bách Huyền khi nào thì có biến hóa như vậy?"

"Chắc hẳn là mấy ngày trước." Nhớ lại ngày đó lời nói và thần tình của Hậu Trì không đúng, Thanh Mục quay người nói: "Phượng Nhiễm, Hậu Trì chắc hẳn đã đi nhân gian giới lấy Trấn Hồn tháp rồi."

"Ngươi làm sao biết được nàng ấy không phải đi yêu giới hay tiên giới chứ?" Phượng Nhiễm nhướng nhướng mày, nói.

"Không thể." Thanh Mục lắc đầu: "Yêu giới hai ngày nữa là niên tiết, Yêu hoàng chủ trì đại cuộc, tất sẽ không tránh khỏi sơ suất, Thiên cung ba ngày sau là thọ đản của Thiên hậu, cũng sẽ như vậy, nhân gian giới cùng với hai giới này quan hệ không nhiều, Hậu Trì hẳn là muốn lấy Trấn Hồn tháp trước, sau đó mới đi yêu giới và tiên giới."

"Chúng ta mau ngăn nàng lại, Thanh Mục, nếu như Hậu Trì thực sự làm như vậy, cho dù có Cổ Quân thượng thần che chở cho nàng, cũng nhất định sẽ khó sống trong tam giới." Phượng Nhiễm vội nói, quay người chuẩn bị đi tới nhân gian.

"Quá muộn rồi." Thanh Mục kéo nàng lại, thấp giọng nói, kim sắc trong đôi con ngươi tỏa ra rực rỡ: "Phượng Nhiễm, quá muộn rồi."

"Bây giờ phải làm sao?"

"Nếu đã không thể ngăn cản, thì hãy giúp nàng ấy. Ngươi mang nó về Thanh Trì cung, giữ chân Cổ Quân thượng thần, ta tới yêu giới trước, sau đó sẽ đi tiên giới." Thanh âm thanh lãnh từ trong miệng hắn phát ra, vô cùng trấn định, như thể hắn đã sớm chuẩn bị tốt chuyện này rồi.

Nhìn thấy quả trứng được đưa tới trước mặt, Phượng Nhiễm khựng lại, đột nhiên bật cười: "Tỏ ra anh hùng cái gì, thời gian khẩn cấp, một mình ngươi căn bản không thể đi được cả hai giới tiên yêu, ta đem quả trứng này về Thanh Trì cung, ngươi đi tiên giới, còn ta đi yêu giới."

Thanh Mục lắc đầu: "Phượng Nhiễm, ngươi không nên bị cuốn vào trong đó, chuyện này không phải là chuyện đùa.."

"Thanh Mục.." Phượng Nhiễm xua xua tay, thần tình ngưng lại, cắt ngang lời của hắn: "Vạn năm trước ta đã không chốn dung thân trong tam giới, lẽ nào ngươi cho rằng ta còn phải sợ nữa hay sao!"

Nhìn thấy nụ cười vâm đạm phong khinh trên khuôn mặt Phượng Nhiễm cùng với sát khí nồng đậm trong nháy mắt bộc phát ra ngoài, Thanh Mục khựng lại, cũng bật cười, dung mạo thanh lãnh trong nháy mắt trở nên ôn hòa như ngọc, hoa quang nội liễm.

"Tốt."

Thanh Mục khi nào đối với Phượng Nhiễm lại có sắc mặt tốt như vậy, huống hồ còn cười nữa, dung nhan tuấn mỹ, siêu phàm thoát tục, khiến cho thế gian rực rỡ nhất thời bị mờ nhạt.

Đáy lòng Phượng Nhiễm giật thót, 'aida' một tiếng, vội đón lấy quả trứng rồi nói: "Thanh Mục, không ngờ ngươi cũng rất anh tuấn đấy, có điều ngươi chỉ nên cười với mình Hậu Trì thôi, bản tiên quân không có phúc hưởng với kẻ đã định thông gia đâu."

Nói xong lời này, trường tiên hướng không trung khua một cái, người đã giá vân bỏ chạy mất dạng.

Thanh Mục sững sờ, lập tức dở khóc dở cười nhìn bóng đen đã biến mất giữa không trung, lắc đầu.

Hắn quay người lại, mặt trời vừa mới lặn, Liễu Vọng sơn vạn trượng hào quang, rừng trúc lay động bạt ngàn sơn dã.

Một tòa băng quan đặt trong sân, băng lãnh thấu xương, người nằm bên trong an tường yên tĩnh.

Một con chó đen khôn ngoan ngồi xổm bên cạnh băng quan, bộ lông đen nhánh trong lúc không ai nhìn thấy dần dần biến thành màu đỏ như máu.

Mấy gian nhà trúc lộn xộn nằm trong sân, tĩnh mịch thư thái. Mỗi cỏ mỗi cây, mỗi bàn mỗi ghế, đều là hắn tự tay bài trí.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn khoảng sân nhỏ dưới ánh mặt trời đỏ rực, dường như lại thấy Hậu Trì đẩy cửa gian nhà gỗ, trong tay lúng túng ôm quả trứng, khuôn mặt vô cùng mong đợi.

"Thanh Mục, huynh xem, tại sao nó vẫn chưa có động tĩnh, ta chờ không nổi nữa rồi!"

Thanh Mục chìa tay muốn đỡ lấy, nhưng bóng dáng đỏ rực kia lại dần dần biến mất, khóe miệng hắn nhếch lên, vạch ra một độ cong kiên nghị.

Hậu Trì, ta nhất định sẽ để cho nàng tận mắt nhìn thấy hắn xuất thế.

Trăm năm mà thôi, nàng còn có ngàn năm vạn năm, nhất định có thể cùng hắn trưởng thành.

Thanh Mục cúi đầu, đối mặt với con chó ngồi cạnh băng quan, như thường lệ mỗi khi xa nhà đều nói: "Đại Hắc, giữ nhà cho tốt, đợi chúng ta trở về."

Chó đen dường như nghe hiểu được, nhìn bóng người áo trắng dần biến mất trong sân, dựng thẳng lưng cúi thấp đầu.

Liễu Vọng sơn một mảnh tĩnh lặng, băng quan yên ổn đặt trong sơn mạch, thân ảnh ngủ say đạm mạc với hết thảy, tựa như không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.