Thái Tử cần triệu Ngôn Thượng về.
Mộ Vãn Diêu cũng đồng ý với kiến nghị này.

Trong con mắt của nàng Ngôn Thượng đã đắc tội quá nhiều người ở Thục Trung, vì thế chàng sẽ không được an toàn, cần yêu cầu chàng trở về.

Nhưng căn cứ vào kiến nghị Thái Tử nói ra, với độ mẫn cảm chính trị nàng vẫn tạm dừng lại, không lập tức đồng ý.
Mộ Vãn Diêu nhíu mày nói: “Chờ thêm hai ngày đã.”
Nàng không tin Thái Tử sẽ để ý đến an nguy của Ngôn Thượng.

Chàng không phải Dương Tự, Thái Tử chẳng có lý gì phải quan tâm đến chàng như thế.

Hẳn là hắn có mục đích khác.
Thái Tử lại thấm thía nói: “Diêu Diêu……”
Mộ Vãn Diêu kiên định nói: “Lại chờ thêm hai ngày đi.”
Nàng nhìn về phía Thái Tử, lo lắng nói: “Trong hai ngày này nếu Thục Trung còn không có tin tức tốt truyền đến thì muội sẽ để hắn trở về.

Nói không chừng hắn vẫn có thể ứng phó được với tình huống hiện tại thì sao? Ta giả bệnh lừa hắn…… Luôn cảm thấy không tốt lắm.”
Thái Tử muốn khuyên thêm nhưng mắt thấy Mộ Vãn Diêu kiên quyết thì hắn cũng đè sốt ruột trong lòng lại.

Mộ Vãn Diêu xưa khác nay, hôm nay nàng mà không muốn nói thì Thái Tử cũng chẳng thể bức bách nàng.
Hắn uể oải dầm mưa mà đến, lại gặp mưa mà về.

Lúc trở lại Đông Cung hắn dặn Hộ Bộ Thị Lang phải khuyên bảo Mộ Vãn Diêu để nàng gọi Ngôn Thượng về.

Nếu Mộ Vãn Diêu cuối cùng vẫn không chịu hợp tác thì…… dù phải giả tạo Mộ Vãn Diêu sinh bệnh Thái Tử cũng muốn gọi Ngôn Thượng về.
Không đến hai ngày, Thái Tử nóng lòng như lửa đốt còn Mộ Vãn Diêu bên này cũng triệu kiến Hộ Bộ Thị Lang.
Là đại quan đi ra từ phủ công chúa, Hộ Bộ Thị Lang đương nhiên vẫn luôn nghe lời nàng.

Ông ta đứng trên hành lang chờ công chúa dặn dò, Mộ Vãn Diêu cũng nhanh chóng để ông ta vào nhà uống trà.
Ông ta vừa ngồi xuống đối diện công chúa thì có thị nữ trong phủ mang trà thơm lên.

Ông ta cũng chỉ nhấp một ngụm chứ không dám uống nhiều.

Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm ông ta hỏi: “Là ngươi đề nghị với Thái Tử triệu Ngôn Thượng về ư?”
Hộ Bộ Thị Lang rũ mắt đáp: “Đúng vậy.”
Mộ Vãn Diêu đặt tay lên bàn trầm tư một lát mới hỏi: “Tình huống ở Thục Trung thật sự nguy hiểm sao?”
Hộ Bộ Thị Lang đáp: “Phải.

Nếu Ngôn nhị không quay về thì thật sự sẽ có khả năng táng mệnh ở Thục Trung.

Mong điện hạ tương trợ……”
Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời ông ta: “Ta đã xem sổ con Hộ Bộ trình lên và cũng rõ ràng những việc này.

Nhưng ta vẫn có điều khó hiểu, tại sao các người lại một hai phải bắt Ngôn Thượng về? Quả thực hắn sẽ gặp nguy hiểm nếu ở lại đó nhưng ta tự thấy các người hẳn cũng không quá lo lắng cho một tiểu quan thất phẩm đến mức ấy đúng không? Hơn nữa ta tin rằng Ngôn Thượng có bản lĩnh xử lý tốt chuyện ở đó.

Hắn sẽ không khiêu chiến mà sẽ dàn xếp ổn thỏa.
Tuy ta cũng lo lắng cho an nguy của hắn nhưng cũng đồng thời tin tưởng vào bản lĩnh của hắn.

Các ngươi không phải mới quen hắn một ngày hai ngày, làm việc với hắn lâu như thế hẳn cũng rõ ràng bản lĩnh của người này.

Sao Thục Trung mới có biến mà các ngươi đã sốt ruột gọi hắn về như thế? Trong này hẳn có nội tình gì đúng không?”
Hộ Bộ Thị Lang lúng ta lúng túng không dám nói.
Mộ Vãn Diêu lạnh giọng quát: “Nói! Không nói ta làm sao mà giúp các ngươi được?”
Sau một lúc lâu ông ta mới cười khổ đáp: “Điện hạ hẳn đã biết quan lại Thục Trung bao che cho nhau, quan và thương cấu kết.

Chuyện này rất dễ trở thành một vụ án lớn, Ngôn Thượng lại tuổi trẻ khí thịnh, chỉ sợ sẽ cắn không nhả vụ án này.

Nếu nháo lớn thì chúng ta lấy đâu ra nhiều quan như thế mà bổ sung chỗ thiếu? Hơn nữa lợi ích của chúng ta cũng sẽ bị tổn hại.

Chẳng lẽ điện hạ không sợ ư?”
Mộ Vãn Diêu an tĩnh một lát mới nhẹ giọng hỏi: “Ý của ngươi là Hộ Bộ cũng thoát không được can hệ.

Có khả năng sự tình sẽ đốt đến trên đầu chúng ta ư?”
Nàng vỗ bàn quát: “Các ngươi thật to gan!”

Hộ Bộ Thị Lang cười khổ: “Điện hạ, Hộ Bộ giàu đến chảy mỡ được thế này thì sao có thể không cấu kết chút nào với quan địa phương chứ? Nếu thật sự tra lên thì chỉ sợ Lại Bộ cũng chẳng sạch sẽ.

Nhưng lúc này việc cứu tế là do Hộ Bộ khởi xướng, chẳng liên quan gì tới Lại Bộ.

Ngôn Nhị Lang mà tra tiếp thì sẽ chỉ lan tới chỗ chúng ta…… Bệ hạ cũng không cho phép lan đến quá nhiều.

Điện hạ và Thái Tử đều trông cậy ở Hộ Bộ, há có thể coi thường?”
Mộ Vãn Diêu ngây ra một lúc mới nhẹ giọng nói: “Thế thì phải giải quyết chuyện này trong phạm vi Thục Trung thôi.”
Hộ Bộ Thị Lang ngẩng đầu nói: “Điện hạ, chúng ta đều muốn mọi chuyện được giải quyết ở Thục Trung nhưng chỉ sợ Ngôn Nhị Lang không chịu.”
Mộ Vãn Diêu cắn răng nói: “Buồn cười! Vì sao hắn không chịu? Chẳng lẽ hắn một hai phải bức tử chúng ta ư? Ta biết hắn, người này không đến mức như vậy đâu!”
Hộ Bộ Thị Lang lại nói: “Vậy nếu Ích Châu Thứ Sử là một vị đường đệ của thần thì sao?”
Mắt Mộ Vãn Diêu bỗng dưng thất thần, nàng lạnh người hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Hộ Bộ Thị Lang đứng dậy run tay áo, quỳ xuống trước mặt Mộ Vãn Diêu khổ không nói nổi mà bẩm: “Thứ Sử Ích Châu hiện tại là một đứa em họ của thần.

Tuy ngày thường chúng ta không có liên hệ…… Nhưng dù sao cũng là cùng tộc, sao có thể không có liên quan? Chỉ sợ có người sẽ liên tưởng từ hắn lên người thần.

Mà lúc ấy Hộ Bộ sợ là cũng khó mà giữ được.”
Mộ Vãn Diêu không nói một lời, nàng cầm chén trà không chút do dự ném vào người ông ta
“Đông ——”
Chén trà bằng sứ rơi trên nền đất, vì trên đất bày thảm dày nên nó không bị vỡ nhưng vẫn vang lên tiếng nặng nề.

Hộ Bộ Thị Lang bị nước trà nóng dội khắp mặt, nước ấm theo cổ áo ông ta chảy xuống dưới.

Ông ta sợ hãi quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.

Ánh mắt Mộ Vãn Diêu nhìn ông ta giống như muốn nuốt chửng ông ta vậy.
Nàng nghiến răng nghiến lợi quát: “Ngươi thật to gan! Biết rõ việc này mà ngươi còn dám để Ngôn Thượng đến Thục Trung sao? Lúc trước các ngươi nghĩ cái gì mà dám để hắn đi?”
Hộ Bộ Thị Lang phân trần: “Chúng ta có ai ngờ hắn không đi cứu tế mà lại chạy đến tra mọi chuyện…… Hơn nữa chúng ta cũng không nghĩ hắn thật sự có thể tra ra được, hơn nữa còn không định dừng tay! Nay đã cưỡi lên lưng hổ khó xuống, chỉ cầu điện hạ ra tay gọi Ngôn Nhị Lang trở về.

Nếu hắn tiếp tục tra nữa thì chức quan của thần cũng khó mà giữ được……”
Hộ Bộ Thị Lang là viên đại tướng duy nhất trong tay Mộ Vãn Diêu, nàng làm sao chịu được tổn thất này?
Nàng tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, khóe mắt như muốn nứt ra, hận không thể bóp chết kẻ trước mặt.

Đến nàng ngày thường còn phải cẩn thận tránh không cho bản thân rơi vào cảnh đối lập với Ngôn Thượng thế mà Hộ Bộ Thị Lang và Thái Tử lại cư nhiên dám phái chàng đi điều tra bừa bãi! Ngày đó Ngôn Thượng không chút do dự bắn chết gia chủ của Trịnh thị còn không đủ giáo huấn bọn họ sao? Chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu chàng là dạng người gì sao?
Người một lòng vì nước vì dân như thế trời sinh chính bất đồng với những kẻ mang lợi ích giai cấp như bọn họ.

Người như vậy trời sinh sẽ không bao giờ đứng ở lập trường của bọn họ mà suy xét vấn đề đâu!
Cho nên rất nhiều lúc nàng đều tránh không để Ngôn Thượng biết quá nhiều việc của mình.

Nàng còn không dám lộ chân tướng thế mà Hộ Bộ lại dám.
Nhưng đám người Hộ Bộ ngu xuẩn này…… Mộ Vãn Diêu đi lại trong phòng, cuối cùng đã hiểu vì sao Thái Tử lại bị dày vò thế này.

Lần này nàng cũng thật sự lo lắng, sợ Ngôn Thượng một hai phải tra hết đám quan viên Thục Trung xong lại không chịu ngừng tay mà tra đến tận Hộ Bộ, muốn đối địch với toàn bộ Hộ Bộ mới chịu……
Nàng không thể để Ngôn Thượng tổn hại lợi ích của chính mình thế được! Địa vị của nàng là do đám quan viên này duy trì, thứ nàng có được là do bọn họ cướp đoạt cho nàng…… Nàng không thể để Ngôn Thượng huỷ hoại hết thảy.
Mộ Vãn Diêu nhắm mắt hạ quyết tâm: “Hạ Dung, vào đây! Lập tức truyền thư cho Thục Trung nói ta bệnh nặng, không sống được lâu nữa nên muốn Ngôn Thượng trở về!”
Nàng lại nhìn về phía Hộ Bộ Thị Lang lạnh giọng nói: “Thay hết đám quan viên cùng các ngươi cấu kết ở Thục Trung.

Còn nữa! Mau lấp đầy sổ sách cho ta! Đặc biệt là ngươi! Đừng để cái tên đường đệ gì đó kia dính dáng gì, nếu cần thì trực tiếp diệt hắn luôn đi! Để việc này dừng lại ở Thục Trung thôi, đừng có lan đến Trường An! Dám bắt ta phải thay các ngươi dọn tàn cục…… Nếu còn làm sai thì dứt khoát lấy chết tạ tội đi.”
Hạ Dung vội vàng đi ra ngoài gửi thư theo lời công chúa dặn còn Hộ Bộ Thị Lang thì liên tiếp đáp vâng, nói mình nhất định sẽ sửa chữa việc này.

Trong lòng ông ta nhẹ thở ra một hơi, nghĩ thầm chỉ cần công chúa chịu đồng ý ra tay thì nhất định có thể làm Ngôn Thượng quay đầu lại đúng không? Trong triều đều nói Ngôn Nhị Lang và công chúa điện hạ có quan hệ không tồi, dù chàng không nể mặt bọn họ thì hẳn sẽ nể mặt công chúa đúng không?

Thục Trung vẫn không mưa.
Ở huyện thành nơi Ngôn Thượng ở mọi người đều đang hoảng sợ chuyện chàng điều tra buộc tội quan viên.

Bản thân chàng cũng đã biết: “Ích Châu Thứ Sử hóa ra là đường đệ trong tộc của Hộ Bộ Thị Lang.”
Đến một gã sai vặt như Vân Thư cũng ý thức được vụ án mà lang quân nhà mình đang đề cập tới không hề nhỏ.

Hắn lo lắng sốt ruột nói: “Lang quân, nếu tra tiếp thì sợ sẽ nháo đến Trường An mất.

Sự tình nghiêm trọng như thế…… Quan chức của ngài sợ là không giữ được đâu.”
Ngôn Thượng trầm mặc.

Ngay từ đầu chàng đã sợ chuyện này, không nghĩ tới phán đoán ban đầu của mình lại là thật.


Nghĩ đến Trường An…… chàng cũng có chút do dự, biết án này một khi lan tới Trường An thì chàng sẽ không chỉ đắc tội một hai người mà là một tập đoàn.

Chức quan của chàng thấp kém, chỉ sợ khó mà tự bảo vệ mình.
Ngôn Thượng nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: “Ta cũng hy vọng sự tình ở Thục Trung có thể làm vẹn tròn một chút.”
Thấy lang quân không hề không biết tự lượng sức mình mà một hai muốn nháo lớn thì Vân Thư cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hắn lo lắng nếu lang quân hành động theo ý mình thì sẽ trở mặt với công chúa…… Nói thật, lang quân có thể được thế này đều nhờ có công chúa che chở.

Nếu không có công chúa che chở thì Nhị Lang sao có thể thuận lợi thăng quan thế này.
Tốt nhất là không nên đắc tội công chúa.
Ngôn Thượng nói: “Chúng ta đi gặp Ích Châu Thứ Sử nói chuyện xem sao.”
Chàng và Vân Thư dẫn theo một ít tôi tớ rời khỏi huyện thành cằn cỗi kia đến Thục Huyện.

Ích Châu có mười huyện thành, Thục Huyện là nơi đặt tổng hành dinh của quan lại Ích Châu, là đại bản doanh của bọn họ.

Ngôn Thượng đã chỉnh đốn huyện thành này không sai biệt nên đương nhiên muốn đi gặp vị quan lớn nhất Ích Châu một phen.
Ích Châu từ trước đến nay nhiều đồi núi, con đường gập ghềnh.

Mấy người Ngôn Thượng đi trong núi, vì phòng ngừa giặc cướp nên bọn họ còn mướn du hiệp bảo vệ mình.

Nhưng dù đã cẩn thận thế rồi mà lúc đi trong núi, khi tất cả đã cực kỳ mệt mỏi thì bỗng có sơn tặc từ trên trời giáng xuống vây quanh bọn họ.
Bọn sơn tặc cực kỳ kiêu ngạo lại dữ tợn.
Vân Thư khẩn trương che trước người Ngôn Thượng và cao giọng quát: “Lớn mật! Các ngươi có biết chúng ta là ai không……”
Đối phương bừa bãi cười to nói: “Còn không phải là một tên cẩu quan sao? Phì, bức bọn lão tử không còn đường đi thì hôm nay lão tử sẽ thay trời hành đạo mà giết hết các ngươi!”
Đám hộ vệ của Ngôn Thượng đã tuốt kiếm, mắt thấy đám sơn tặc kia lung tung vọt xuống thì hai bên lập tức đánh nhau.

Trong lúc ấy Vân Thư hoảng sợ, túm lấy Ngôn Thượng cầu xin chàng chạy mau.
Ngôn Thượng cười khổ, mắt thấy tứ phương đều có giặc cướp, lại có kẻ ngồi ở chỗ cao nhìn xuống chằm chằm thì biết đối phương đã có chuẩn bị, sợ là trốn không thoát.
Huống chi……
Ngôn Thượng lẩm bẩm tự nói: “Hóa ra không khớp hộ tịch là vì thế này.”
Vân Thư nhất thời không hiểu lang quân nhà mình đang nói gì nên hỏi: “Cái gì hộ tịch?”
Ngôn Thượng nhìn chằm chằm đám sơn tặc này sau đó cố cao giọng để kẻ ngồi trên cao kia có thể nghe thấy mình đang nói gì: “Sau khi thiên tai xảy ra dân cư Thục Trung đã giảm xuống.

Dựa theo số liệu năm vừa rồi thì vốn không thể biến mất nhiều người như thế được.

Ta vẫn luôn thấy kỳ quái chẳng lẽ một nạn hạn hán lại chết nhiều người như thế…… Nhưng nay ta mới hiểu hóa ra không phải người chết mà là bá tánh bị bức lên núi làm giặc cướp!”
Đám sơn tặc đang đánh nhau lập tức cứng người.

Tên sơn tặc ngồi trên cao lạnh mặt nhìn chàng chằm chằm, trong mắt có sát khí.

Ngôn Thượng vẫn không sợ hãi nhìn bọn họ nói:” Vốn các ngươi là bá tánh bình thường nhưng lại bị bức lên núi làm giặc.

Vậy chẳng nhẽ các ngươi muốn làm giặc mãi ư, không muốn trở lại cuộc sống bình thường sao?”
Chàng nói: “Làm ruộng vài chục năm lại chỉ vì một hồi thiên tai mà từ đây bắt đầu đánh giết, từ bỏ hộ tịch rồi bị triều đình quên lãng trở thành sơn tặc luôn bị đuổi giết ư? Tuy các ngươi nguyện ý nhưng con cháu các ngươi có nguyện ý không? Hôm nay nếu ta chết ở chỗ này, các ngươi mang tội giết mệnh quan triều đình thì đời này đừng hòng có thể hoàn lương!”
Tên giặc cướp ngồi ở chỗ cao lập tức đứng lên, không ít sơn tặc cũng ồ lên, thậm chí có kẻ đang đánh nhau còn ngừng lại.

Bọn họ thấp thỏm lo âu mà nhìn quanh, rốt cuộc không phải giặc cướp chân chính mà là người bị thế đạo bức nên vừa nghe Ngôn Thượng nói đời này khó mà hoàn lương là bọ họ lập tức do dự.
Tên sơn tặc cầm đầu mắng một câu rồi cao giọng nói: “Các huynh đệ đừng có nghe hắn nói bậy! Chính là đám cẩu quan như hắn đã bức chúng ta đến đường này, hắn nói gì cũng không được tin……”
“Hồ nháo!” Sơn tặc còn đang do dự với những lời này thì lập tức có một giọng nói khác từ sau truyền đến.

Đám hộ vệ và người bên này nhìn lại thì thấy một nam nhân dáng người cường tráng đi tới, trong mắt có lửa giận quát: “Sao các người lại dám giết cả mệnh quan triều đình chứ?”
Bọn sơn tặc nhìn thấy nam nhân kia thì lập tức kích động gọi: “Nhị đương gia……”
Tên thủ lĩnh đương nhiên là đại đương gia nhưng lúc này hắn cũng chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng mà không phản đối “Nhị đương gia” nhúng tay.

Còn Ngôn Thượng thì nhẹ run lông mi, như suy tư gì đó mà nhìn vị Nhị đương gia kia…… Nhị đương gia cũng quay đầu và nhìn thấy vị lang quân mặc trường bào đeo đai ngọc ở bên dưới.

Trong mắt hắn lộ ra kích động, cũng không màng đám huynh đệ mà nhảy xuống quỳ gối trước mặt Ngôn Thượng rồi ngẩng đầu gọi: “Lang quân!”
Ngôn Thượng nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình thì kinh ngạc cười tươi sau đó khom người đỡ hắn dậy: “Hàn Thúc Hành? Sao ngươi lại ở đây?”
Bọn sơn tặc bất mãn nói: “Nhị đương gia, sao ngài lại quen tên cẩu quan này……”

Hàn Thúc Hành đối mặt với Ngôn Thượng thì khiêm tốn kích động nhưng vừa quay đầu nhìn đám phỉ tặc thì đã lạnh mặt quát: “Làm càn! Dám làm bậy trước mặt Ngôn Nhị Lang! Lão tử nói cho các ngươi biết quan viên khác có thể phạm sai lầm nhưng Ngôn Nhị Lang sẽ không cùng bọn họ thông đồng làm bậy.

Trong đó chắc chắn có hiểu lầm……”
Bọn sơn tặc tức giận bất bình hỏi: “Không phải chính hắn mang theo hộ vệ tới để diệt phỉ ư?”
Ngôn Thượng nhíu mày nói: “Ta thì lại cảm thấy các ngươi tới giết ta mới đúng.”
Thế là đôi bên cùng giật mình, ý thức được mâu thuẫn ở chỗ này.

Vốn đám sơn tặc này nghe được mật báo, nói có vị đại quan do triều đình phái tới muốn diệt phỉ, diệt những kẻ từ lương dân biến thành phỉ tặc như bọn họ để làm sạch sẽ hộ tịch, không để lại dấu vết.

Thế là bọn họ cực kỳ tức giận bất bình, đương nhiên không muốn bị giết.
Nếu đã nhận được tin thì phải ra tay trước.
Lại nói tới Hàn Thúc Hành sau khi rời khỏi Trường An thì hành tẩu không có mục tiêu.

Sau đó nhờ cơ duyên hắn tới được Thục Trung, đúng lúc hạn hán.

Hàn Thúc Hành thấy bá tánh mất đi ruộng tốt không thể sống được lại chỉ có thể bỏ lên núi làm giặc thì cực kỳ thương cảm với bọn họ thế là cùng giúp một phen.
Từ đây Hàn Thúc Hành bị ăn vạ, không thể hiểu sao mà trở thành Nhị đương gia của bọn họ.
Lúc màn đêm buông xuống Ngôn Thượng ở trong núi nghe đám phỉ tặc này nói xong tình huống.

Hai bên trao đổi tin tức xong thì chàng mới biết kẻ muốn mượn đám sơn tặc giết mình chỉ sợ chính là đám quan viên của Ích Châu.

Vân Thư trợn mắt há hốc mồm, lại vô cùng hoảng sợ nghĩ: Nếu toàn bộ quan viên Ích Châu đều muốn Ngôn Nhị Lang chết ở chỗ này thì lang quân nhà hắn chạy đi đâu đây?
Huống chi còn có đám sơn tặc này nữa.
Hàn Thúc Hành quỳ xuống trước mặt Ngôn Thượng thay mặt đám sơn tặc mà cầu khẩn: “Lang quân, bọn họ không phải người ác, chẳng qua bị thế bạo bức đến bước này mà thôi.

Nếu có thể khôi phục lương tịch……”
Trong sơn động đen như mực có đốt lửa, bọn sơn tặc rối loạn đứng lên.

Đại đương gia dẫn đám huynh đệ cảnh giác nhìn về phía này, căn bản không tin Ngôn Thượng.

Bọn họ không tin chàng sẽ không thèm để ý đến tội của bọn họ mà giúp bọn họ khôi phục lương tịch.
Ngôn Thượng ngồi trong bóng đêm nhìn bọn họ.

Ánh mắt chàng giống như xẹt qua những khuôn mặt ấy, lại nhìn thấy ở đó có vẻ hung ác cố ý bày ra nhưng ẩn sau đó là do dự và sợ hãi.

Chàng nhìn thấy vũ khí của bọn họ rối loạn, thậm chí có người mang cả nông cụ lên núi…… Trong lúc nhất thời chàng lại nghĩ tới khi còn nhỏ theo cha mẹ đi khắp Giang Nam đã từng gặp được nạn dân, lưu dân khổ cực thế nào.
Lúc ấy chàng nhìn thấy bao nhiêu người chết đói ở ven đường, nhìn thấy bao nhiêu người đuổi theo xe ngựa của bọn họ nhưng cha mẹ không dám dừng lại vì sợ lưu dân sẽ nuốt hết cả nhà……
Khi còn nhỏ Ngôn Thượng từng hỏi cha mẹ: “Luôn là như vậy sao?”
Mẹ ôm chàng ôn nhu than: “Luôn là như vậy.

Thế nên Nhị Lang sau này mà làm quan thì hãy giúp đỡ những người này……”
Đủ loại ký ức vang lên trong đầu chàng;
Trước mắt đủ loại sự việc hiện lên rõ ràng.
Trong không khí an tĩnh, mọi người khủng khoảng, chàng nhắm mắt, nghĩ thế đạo này sao có thể bức người ta đến mức ấy.

Khi mở mắt Ngôn Thượng nâng Hàn Thúc Hành dậy nhẹ giọng nói: “Ta sẽ để các ngươi được khôi phục lương tịch.”
Bọn sơn tặc ồ lên.

Đại đương gia đứng đầu vẫn căng thẳng hỏi chàng: “Có phải ngươi muốn chúng ta trả giá đắt không?”
Ngôn Thượng nhìn bọn họ, trong lòng cực kỳ khó chịu nên chàng chỉ nói: “Không cần các ngươi trả giá gì cả.”
Có sơn tặc bất an nói: “Nhưng chúng ta muốn giết ngươi đó……”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Có quá nhiều kẻ đang phạm tội giết người.

Có các ngươi, cũng có cả quan viên Ích Châu.

Sao ta có thể tính hết đây?”

Ích Châu Thứ Sử cho rằng chỉ cần tiết lộ tin tức để đám sơn tặc vốn hận quan viên đến tận xương kia giết Ngôn Nhị Lang thì bản thân có thể kê cao gối mà ngủ, an tâm ngồi vững chỗ này.
Nhưng hai ngày sau ông ta lại gặp được Ngôn Thượng.

Không những thế chàng còn trói một tên phỉ tặc thân hình cường tráng đến và gọi toàn bộ quan viên Ích Châu tới.

Ích Châu Thứ Sử thấp thỏm lo âu, cùng đám quan viên ở đó lo lắng nhìn nhau.

Bọn họ nhìn thấy Hàn Thúc Hành lúc này bị trói chặt quỳ gối bên chân Ngôn Thượng thì trong lòng hoảng sợ.

Bọn họ nghĩ kế hoạch đã bại lộ, Ngôn Thượng đang muốn tính sổ với bọn họ đây mà.
Vậy phải làm thế nào đây?!

Sau giờ ngọ thời tiết âm trầm, Ngôn Thượng ngồi trong sân nhà Ích Châu Thứ Sử chờ mọi quan viên tề tựu.
Lúc bọn họ còn đang bất an thấp thỏm thì chàng mở miệng nói: “Chư vị, ta tới Ích Châu đã hơn hai tháng, cùng các vị giao tiếp không phải chỉ một hai ngày.

Mọi người cũng biết ta vẫn luôn không tin và ôm hoài nghi với các vị…… Gần đây ta lại suýt thì bị sơn tặc ám sát, may mà bản quan mạng lớn mới không chết trong tay đám giặc cướp này.


Sau khi thẩm vấn ta đã biết được ai là người muốn truy sát mình.”
Trong sân lúc này cỏ cũng úa vàng, vì thiếu nước mà uể oải không chút sinh khí.

Trong không khí oi bức đó mọi người đều đổ mồ hôi.

Bọn họ không ngừng lấy tay áo lau mồ hôi, nghe Ngôn Thượng nói như thế thì cả đám càng đổ nhiều mồ hôi hơn.

Mọi người nhìn nhau, trong lòng nảy lên một tia tàn nhẫn ——
Nếu Ngôn Nhị Lang thật sự dám kéo bọn họ xuống ngựa thì hôm nay dù chết cũng phải kéo chàng chết chung ở chỗ này!
Ngôn Thượng nhìn biểu tình của bọn họ thì trong lòng cay đắng.

Lòng chàng biết rõ những kẻ này đang nghĩ cái gì, nhưng quả thực chàng chẳng thể kéo hết cả đám xuống ngựa được.

Chàng chỉ có thể lấy ra tên đầu sỏ tội ác tày trời để cùng bọn họ đàm phán điều kiện mà thôi.
Ánh mắt chàng nhìn Ích Châu Thứ Sử lúc này đang không ngừng lau mồ hôi trên mặt.

Mọi quan viên đều nhìn theo ánh mắt chàng mà dừng trên mặt ông ta.

Có người mê mang, có người bừng tỉnh, có người hoảng sợ, có người hưng phấn.

Trong buổi chiều oi bức đó Ngôn Thượng và đám quan viên đạt thành điều kiện.
Mọi tội lỗi sẽ được đẩy lên đầu Ích Châu Thứ Sử, mặc kệ ông ta nói mình oan uổng thế nào thì đám quan viên đều trăm miệng một lời đứng ở phía Ngôn Thượng mà duy trì mệnh quan triều đình.
Ngôn Thượng muốn trình biểu lên triều đình, tiêu diệt Ích Châu Thứ Sử và mang ông ta vào kinh trị tội.

Đám quan viên sôi nổi gật đầu, còn nói lang quân thật vất vả.
Mà có qua thì cũng có lại, bọn họ phối hợp với Ngôn Thượng bắt đầu biên chế lại hộ tịch của Ích Châu, để những phỉ tặc đang trốn trên núi có thể về nhà.

Bọn họ còn ra bạc nguyện ý giúp những bá tánh này an ổn, sau đó chia lại ruộng đất.
Mọi người ở Ích Châu lúc này đang chờ các nơi điều nước đến hoặc chờ trời giáng cam lộ, giải hạn cho nơi này.

Đầu tháng 9 Ngôn Thượng cuối cùng cũng đã dàn xếp xong với đám quan viên Ích Châu.

Bọn họ nguyện ý buông lỏng để chàng mang theo Ích Châu Thứ Sử hồi kinh trị tội.

Bọn họ được chàng đảm bảo rằng chỉ cần bọn họ dàn xếp xong cho bá tánh thì chàng sẽ không động tới chức quan của bọn họ……
Nhưng đúng lúc này chàng lại nhận được tin của Trường An.

Triều đình phái quan viên mới tới thay thế chàng chờ mưa xuống Thục Trung giải hạn hán này.

Hơn nữa Đan Dương công chúa bệnh nặng, người của phủ công chúa viết thư gởi tới đã nửa tháng nên lòng chàng nóng như lửa đốt, không biết Mộ Vãn Diêu bệnh tới mức nào mà người của phủ phải viết thư đến thế này.
Chàng vội vàng bàn giao công việc sau đó để đám quan lại chậm rãi áp tải Ích Châu Thứ Sử về Trường An.

Chàng lại ra roi thúc ngựa quay về Trường An trước.

Chàng mới rời khỏi Thục Trung 10 ngày thì trời có mưa to, nạn hạn hán cũng coi như được giải quyết.
Lại qua 5 ngày thì Thục Trung có sơn phỉ tới.

Lúc này chính là giặc cướp chân chính, bọn chúng xuống núi cướp bóc bá tánh.

Những người mới được hoàn lương lúc trước hiện tại cũng bị giết chóc gần hết.

Bọn họ sống sót qua được hạn hán nhưng không chịu được giặc cướp chân chính tới cướp đoạt.
Ích Châu cũng chẳng giải quyết được việc này, tân Thứ Sử còn chưa được bổ nhiệm, đám quan viên bên dưới thì lộn xộn tùy ý để địa chủ mang binh mã đi diệt giặc cướp nhưng chẳng được kết quả gì.

Vào cuối tháng 9, Hàn Thúc Hành sửa sang chôn cất xong cho các huynh đệ thì lập tức lên núi khiêu chiến đám phỉ tặc kia.

Sau đó từ trong miệng đám phỉ tặc ấy hắn mới biết kẻ thật sự muốn giết những bá tánh kia là ai.
Hàn Thúc Hành vào trong núi ngồi trước phần mộ các huynh đệ cả đêm sau đó trầm mặc uống rượu.

Đến ngày thứ hai hắn đập nát vò rượu rồi xoay người rời đi.

Hắn rút kiếm chỉ về phía Trường An, muốn hung thủ kia cho mình một câu trả lời.

Cũng trong thời gian đó Ngôn Thượng về đến Trường An.

Chàng phong trần mệt mỏi, không kịp rửa mặt đã tới phủ công chúa hỏi thăm bệnh tình của nàng.
Nhưng công chúa lại không ở trong phủ, thị nữ ấp úng nói: “Điện hạ bị bệnh ư? Đã, đã khỏe rồi ạ.”
Ngôn Thượng đứng trong viện, lẳng lặng mà nhìn thị nữ trước mặt mình lúc này không dám nhìn chàng, ánh mắt thì lập lòe.
Lòng chàng lạnh như băng, rét thấu xương.
Lá phong mùa thu rụng đầy Trường An, vun thành từng đống hồng rực dưới tàng cây.

Trong phút chốc Ngôn Thượng có một suy đoán —— có lẽ nàng căn bản không bệnh.
Nàng chỉ lừa mình trở về mà thôi.