Từ vượn, thành người cả
Chuyển sang mài nhẵn vài viên đá
Ấy thời mông muội
Đồng sắt vào lò nung, thổi nguội
Thuở đó khi nào, ai thấy?
Chắc hẳn cả ngàn năm vậy
Trần thế được cười vui mấy lúc
Cứ giương cung bắn tên lao vùn vụt
Kia máu chảy
Trôi từng khúc
Gấp pho sử cũ, sương trên tóc
Chỉ nhớ lấy đôi đôi chút chút
Chuyện giờ xa khuất
Ngũ Đế, Tam Hoàng danh vượt bậc
Vạn kiếp truyền tin thất thiệt
Được bao kẻ phong lưu anh kiệt?
Đạo Chích, Trang Khiêu còn để tiếng
Đến Trần vương dũng cảm vung rìu chiến
Ca chửa hết
Vừng đông rạng
——《 Hạ Tân Lang – Độc Sử 》Nguồn: thivien.net

Trường An mưa không ngừng.
Dương Tự mới từ quân doanh ở vùng ngoại ô trở về, vì mưa nên đường phố ít người.

Hắn cưỡi ngựa chạy nhanh trên con đường vắng, đến trước một quán rượu mới dừng ngựa.
Lập tức có tiểu nhị của quán rượu tiến đến dắt ngựa còn Dương Tự thì không chút để ý cả người mình ướt mưa mà trực tiếp đi vào quán.
Vì trời mưa nên khách trong quán thưa thớt, lúc này Ngôn Hiểu Chu đang đội mũ có rèm đứng trước quầy ở lầu một để nói chuyện với chưởng quầy.
Nàng nhẹ nhàng giới thiệu một vò rượu với vị chưởng quầy kia: “Đây đúng là rượu Linh Khê, ta tự mình ủ ba năm mới thành.

Không bằng ngài nếm thử xem có đáng cái giá kia không?”
Chưởng quầy cười nói: “Thật sự là rượu Linh Khê sao? Tiểu nương tử đừng có lừa ta nhé, quán này của ta có không ít đại quan quý nhân, nếu bọn họ nói nó giả thì chiêu bài của cửa hàng ta không giữ được đâu.

Lúc ấy ta sẽ tìm ngươi tính sổ đó.”
Ngôn Hiểu Chu mỉm cười nói: “Ta đang định nói cái này, ngài có thể tìm ta tính sổ bất kỳ lúc nào, nhưng giá của rượu này……”
Ngôn Hiểu Chu đúng là đang tới quán bán rượu.

Nàng và Ngôn Tam Lang cuối cùng cũng không bán phủ đệ kia vì Mộ Vãn Diêu không cho phép người lạ tới ở đối diện với mình.

Ngôn Tam Lang vẫn hơi sầu vì không biết giải thích với anh hai nhà mình thế nào thì Mộ Vãn Diêu và phò mã tương lai của nàng lại rời khỏi Trường An.
Thế là hai anh em thương lượng một chút sau đó quyết định gửi tin cho Ngôn Tượng là bọn họ sẽ ở lại trong phủ, tập trung việc đi thi trước.
Chưởng quầy kia tuy không nhìn rõ dung mạo vị nương tử trước mặt nhưng cũng biết nàng là người xinh đẹp.

Lúc nàng nói chuyện nhẹ nhàng, giọng dễ nghe, trong tiệm cũng không quá nhiều khách nên ông ta vui vẻ cùng nàng mặc cả.

Hai người đang nói đến cao hứng thì chợt nghe một giọng nam tử gọi: “Chủ quán, đem rượu tới!”
Dương Tự đạp qua bậc cửa đi tới chỗ này.
Chưởng quầy vội ngừng cuộc nói chuyện để đáp lời.

Ngôn Hiểu Chu thấy chủ quán sốt ruột thì đoán người tới có thân phận không tầm thường.

Nàng nhân cơ hội ông ta đang vội mà định giá luôn.

Vị chưởng quầy kia cũng không rảnh mặc cả nữa mà vội đồng ý.
Dương Tự chống tay ở quầy, rũ mắt chậm rãi hỏi: “Trong tiệm có rượu gì ngon?”
Hắn rũ mắt nhìn nữ lang đang đứng cạnh quầy.

Nàng đội mũ có rèm, mặc một thân hồng phấn cực kỳ tươi đẹp.

Mặt hắn không biểu tình nhưng trong đầu lại nhớ tới tiếng nói chuyện hắn nghe được từ lúc ngoài cửa của vị nương tử này.
Vì mấy năm nay ở quân doanh Lũng Hữu nên hắn đã có thêm một thói quen khác với Dương Tam Lang hồn nhiên trước kia —— hắn sẽ chú ý tới những người bên cạnh để đề phòng đối phương là mật thám tới lừa mình.

Lúc này hắn cảm thấy giọng của vị nương tử này rất quen thuộc.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo mềm mại đặc trưng của người phương Nam nghe qua giống như đang hát, tiếng động uyển chuyển không giống người Trường An.

Ngón tay thon dài của hắn gõ gõ trên mặt quầy, trong lòng nghĩ thầm nhất định mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu đó rồi.
Hắn rũ mắt, cảm giác được nữ lang kia cũng đang nhìn mình từ sau màn mũ thế là ngón tay hắn ngừng lại nghĩ: Hử?
Chính vào lúc này chưởng quầy lại cười hỏi Dương Tự: “Trong tiệm vừa có Linh Khê, Tam Lang có muốn nếm thử không?”
Dương Tự không chút để ý đáp: “Ừ.”
Thiếu nữ đứng đối diện khẽ cười.

Dương Tự bỗng dưng ngước ánh mắt như chim ưng sắc bén nhìn thẳng đối phương.

Mà nữ tử kia có lẽ bị hơi thở lạnh lẽo quanh người hắn dọa sợ nên lùi về sau hai bước.
Có điều nàng chỉ lui hai bước đã trấn định lại.

Nàng uốn gối hành lễ, ôn nhu giải thích: “Thiếp thân chỉ đang cười chưởng quầy thật biết buôn bán chứ không có ý mạo phạm lang quân, ngài đừng hiểu lầm.”
Ngôn Hiểu Chu đã nhận ra đây là vị lang quân mình cứu bên dòng suối nhỏ trên đường vào Trường An.

Nhưng rõ ràng cái người này cực kỳ cảnh giác với người khác, nàng cũng không có ý định lôi kéo quan hệ nên chỉ ôn nhu giải thích một câu.
Sau khi chưởng quầy đưa một chuỗi tiền đồng cho nàng, Ngôn Hiểu Chu lại hành lễ với vị lang quân đang nhìn mình không chớp mắt kia sau đó xoay người cầm ô đi ra khỏi quán rượu.
Trong quán rượu, chưởng quầy tự rót rượu cho Dương Tam Lang còn tên kia thì nhìn theo bóng dáng Ngôn Hiểu Chu, trong đầu vẫn là cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Bỗng nhiên trong đầu hắn như bị điện giật, vội lồng ghép giọng của thiếu nữ vừa rồi với giọng của một người hắn mới gặp trước đó không lâu ——
Đó là vị cô nương đã cứu hắn, anh trai nàng ta đã đưa hắn tới trạm dịch!
Tiếng nói của người miền Nam, mềm như giọng hát, giống hệt trong trí nhớ của hắn!
Đây là ân nhân cứu mạng hắn!
Dương Tự không chút nghĩ ngợi, không đợi rượu rót xong đã xoay người ra ngoài quán rượu để đuổi theo.

Chưởng quầy ở phía sau gọi không được, Dương Tự cứ vậy lao ra nhưng chỉ thấy trời mưa mênh mang, căn bản không thấy bóng dáng người kia đâu.
Tiểu nhị của quán rượu vừa mới buộc ngựa cho hắn xong đi vào lại thấy hắn đi ra thì vội cười nịnh nọt: “Lang quân yên tâm, ngựa đã được buộc chắc rồi……”
Dương Tự quát: “Đem ngựa dắt ra đây cho ta!”
Tiểu nhị: “A?”
Nhưng rồi Dương Tự lại suy nghĩ lại: “Thôi bỏ đi.”

Hắn không chờ tiểu nhị đưa ngựa tới mà trực tiếp chạy vào màn mưa bụi liên miên.

Hắn quen thuộc Trường An, ánh mắt cứ thế soi qua từng căn nhà, sau đó lập tức đuổi theo một hướng.

Hắn xuyên qua hẻm nhỏ, lại nhảy qua tường, vượt qua cây lớn, rốt cuộc trước mặt mới rộng mở sáng ngời.

Lúc này hắn đã vòng ra khỏi ngõ nhỏ kia.
Hắn đứng ở đầu ngõ thở phì phò, lau nước mưa dính trên lông mi của mình.

Tầm mắt hắn mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe ngựa, đúng lúc Ngôn Hiểu Chu đang được anh mình đỡ lên xe.
Dương Tự gọi: “Này ——”
Nhưng cửa xe đã đóng lại, người đánh xe giục ngựa rời đi.

Bọn họ chỉ cách một cánh cửa xe nhưng đã là hai thế giới khác biệt.
Dương Tự lại mặc kệ người ta đã lên xe mà gọi với theo: “Ngươi tên là gì?!”
Hắn cao giọng gào với cái xe ngựa: “Hẹn gặp lại ——”
Hắn vốn không ôm hy vọng gì nhưng khi chiếc xe ngựa kia rẽ ra khỏi con phố, chuẩn bị biến mất trước mặt hắn thì cửa sổ xe mở ra, Ngôn Hiểu Chu nhìn qua bên này.
Nàng ngồi trong xe, cũng không đội mũ trùm nữa.

Dương Tự tinh mắt nên dù trời đang mưa, ánh sáng âm u nhưng hắn vẫn thấy rõ vị nương tử ngồi trong xe đang nhìn mình.
Như có một đạo tia chớp đánh úp lại, lần đầu tiên Dương Tự nhìn thấy rõ bộ dạng của nàng.

Đó là một vị cô nương không dính bụi trần, trong sáng, đôi mắt hơi cong, khóe môi mang ý cười.

Nàng đẹp vẻ đẹp hồn nhiên điềm đạm, nhưng vẫn toát lên vẻ thông minh.

Nàng không nói chuyện nhưng cách cửa sổ lại nhẹ vẫy vẫy tay với hắn.
Đôi mắt Dương Tự sáng lên: Có phải nàng nhận ra hắn hay không?
Dương Tự lui về phía sau một bước, dựa vào trên tường.

Sau một lúc lâu hắn vẫn còn cười ra tiếng.

Màn đêm buông xuống Dương Tự đến Đông Cung dùng bữa tối.
Thái Tử thấy hắn vui vẻ thì không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì tốt à?”
Dương Tự nói: “Ngài còn nhớ lần trước thần kể với ngài về nữ lang trong mộng của thần không? Hôm nay thần đã gặp nàng ấy.”
Thái Tử nhướng mày hỏi: “Lớn lên rất đẹp hả?”
Dương Tự cười mà không nói, nhưng chỉ trong chốc lát sau hắn lại ngửa đầu cười to ra tiếng.
Thái Tử không nhịn được cũng lắc đầu cười mắng: “Nhìn cái đức hạnh của ngươi xem.”
Trong chốc lát Thái Tử lại lẩm bẩm: “Cũng tốt.

Ngươi sớm nên thành thân rồi.”
Có thể nhảy ra khỏi vũng bùn lầy này thì tốt.
Thái Tử cực kỳ hứng thú với vị nữ lang trong mộng của Dương Tự nên lập tức hỏi kỹ gia thế của đối phương.

Nhưng cái tên Dương Tự kia hỏi một cái thì đã ba cái không biết, thế mà hắn vẫn mặt dày hứng thú bừng bừng nói chuyện với Thái Tử về việc này.

Hai người ông nói gà bà nói vịt nửa ngày sau đó Thái Tử chán ghét hắn đến chết, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.

Một năm này mưa thật nhiều.
Trường An đang mưa mà Nam Dương cũng đã mưa liên tục nửa tháng.
Trước khi trời đổ mưa huyện lệnh Nam Dương và Tiết độ sứ cùng nhau tiến hành tiêu diệt sơn phỉ.

Hai bên đấu trí, đấu dũng hồi lâu nhưng vì mưa xuống nên việc diệt phỉ này bị ngừng lại, hai bên đều sốt ruột.
Càng phiền toái chính là khi Ngôn Thượng tự mình đi xem tình huống lại thấy bọn họ đào một đống hố lớn chuyên đối phó với sơn phỉ trên đường.

Nhưng sơn phỉ thì không thấy đâu, chỉ thấy xe của quý nhân đi qua Nam Dương là bị vây khốn.
Lúc ấy chàng đang ở trên núi thấy vậy thì không màng mắt mình bị thương đã tự xuống núi tạ lỗi.

Đối phương không cần bọn họ nhận lỗi mà muốn ở lại Nam Dương, chờ mưa tạnh mới lên đường.

Một việc nhỏ như thế sao Ngôn Thượng có thể cự tuyệt? Thân là huyện lệnh nên chàng tức khắc vận dụng chức quyền mà chuẩn bị nhà cửa cho đối phương ở lại.
Nhưng đối phương lại muốn ở phủ đệ của chàng.
Ngôn Thượng đoán có lẽ đám quý nhân này cảm thấy phủ đệ của chàng hẳn là tốt nhất nên mới muốn tới đó ở.

Thế cũng không sao, chỉ cần bọn họ không chê là tốt rồi.
Trong lúc ấy Mộ Vãn Diêu không hề lên tiếng, chỉ có Bùi Khuynh và Ngôn Thượng nói chuyện.

Lúc sau nàng dễ dàng sắp xếp xong chỗ dừng chân cho cả đoàn.
Vì thế lúc này Bùi Khuynh đang đứng trước một căn phòng trong phủ đệ của huyện lệnh mà thỉnh an.

Sau khi được cho phép hắn mới đẩy cửa vào, đám thị nữ vốn đang giúp công chúa lau tóc hành lễ với hắn sau đó rời khỏi cửa.
Bùi Khuynh nhìn nữ lang đang ngồi trên giường.

Nàng đã đổi một bộ quần áo, váy dài mềm nhẹ trải trên tháp, ngón tay mảnh dài đang chống cằm, má như tuyết ngọc, bản thân nàng thì thất thần nhìn ra ngoài cửa.
Bùi Khuynh hơi có chút bực hỏi: “Điện hạ, vì sao chúng ta phải ở lại đây?”
Mộ Vãn Diêu nhìn hắn đạm mạc nói: “Không phải ngươi muốn nhìn xem Ngôn Thượng rốt cuộc là dạng người gì à? Không phải ngươi muốn nhổ bỏ cái gai trong lòng ta ư? Không tiếp xúc với hắn thì làm sao ta chết tâm, mà ngươi cũng làm sao có thể chết tâm?”
Bùi Khuynh ngẩn ra, hoài nghi bản thân quá nhạy cảm nên nói: “Hóa ra mới vừa rồi điện hạ đã nghĩ được nhiều như thế chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi sao?”
Mộ Vãn Diêu không nói chuyện.
Nàng làm gì có nghĩ nhiều thế đâu.

Nàng thấy Ngôn Thượng đi tới là cả người đã cứng đờ rồi.

Chờ nàng phản ứng lại thì chàng đã đứng trước mặt, vừa cười vừa hành lễ với bọn họ.

Lúc ấy nàng nhìn chằm chằm dải lụa trắng trên mắt chàng và lập tức muốn biết chàng bị làm sao.
Nàng buộc Bùi Khuynh và Ngôn Thượng đối thoại lại mạnh mẽ đòi ở lại bởi vì nàng muốn biết mắt Ngôn Thượng bị làm sao!
Mộ Vãn Diêu không chút để ý mà dặn Bùi Khuynh: “Ta không muốn nhận hắn, hiện tại hắn đã mù nên cũng sẽ không nhận ra ta.

Ngươi dặn người dưới đừng gọi ta là ‘điện hạ’, cần phải đổi cách xưng hô.

Còn nữa, bên cạnh Ngôn Thượng có mấy tôi tớ cũ, ngươi cũng phải phái người đi uy hiếp bọn họ, không cho bọn họ nói với Ngôn Thượng về thân phận của ta.”
Nàng nghiêng đầu, đạm mạc nói: “Cứ nói ta chỉ đi ngang qua nơi đây, không muốn có giao tiếp gì với hắn.

Nếu bọn họ dám nói với hắn ta là ai thì ta sẽ giết hết.”
Bùi Khuynh nghe vậy thì vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều.


Đôi mắt hắn ôn nhu nhìn Mộ Vãn Diêu, vui sướng với phản ứng của nàng.

Hắn lập tức đáp lời, nói mình sẽ đi dặn dò mọi việc, để đám người dưới không để lộ lịch trình của công chúa.
Sau đó hắn chần chờ một lát mới nói: “Hôm nay thần mới nhìn thấy Ngôn Nhị Lang…… ừm, hắn quả thực có phong thái không tồi, nhưng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Hắn hiện tại chỉ là một huyện lệnh tầm thường, thần quả thực không nhìn ra điểm khác biệt giữa hắn và người khác, cũng không hiểu vì sao lúc trước điện hạ lại thích hắn như vậy.”
Mộ Vãn Diêu lộ ra một nụ cười cổ quái rồi nói: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi.”
Bùi Khuynh đang khó hiểu thì ngoài cửa có thị nữ gõ cửa và cung kính nói: “Lang quân, nương tử, hai vị có ở trong phòng không? Lang quân nhà ta dặn nô tỳ thay mặt tạ lỗi với hai vị, tối nay lang quân mời hai vị ăn cơm để bồi tội.

Ngài ấy nói các vị tới nhưng Nam Dương không chuẩn bị được gì, sợ các vị ở không thoải mái nên cố ý nhường nhà của mình cho các vị ở.

Không biết hai vị quý nhân có kiêng khem gì để lang quân sắp xếp cho thỏa đáng.”
Bùi Khuynh cố ý khó xử nói: “Hai chúng ta thì không có gì nhưng tôi tớ……”
Thị nữ ngoài cửa cười nói: “Lang quân yên tâm, lang quân của chúng ta đã cho người chuẩn bị quần áo sạch và canh gừng cho bọn họ.

Ngài ấy nói lẽ ra cũng nên chuẩn bị cho hai vị nhưng các vị xuất thân cao quý, sẽ không để người khác tùy ý xen vào.

Ngài ấy còn sợ hai vị có điều không thoải mái nên cố ý mời tú nương tới trong phủ may quần áo mới cho các vị.”
Bùi Khuynh trợn mắt há hốc mồm.

Hắn ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Vãn Diêu lại chỉ thấy nàng càng cười sâu hơn sau đó tiếp tục nghiêng mặt nhìn màn mưa ngoài cửa.

Hiển nhiên nàng cũng không kinh ngạc với những việc Ngôn Thượng sẽ làm.
Mộ Vãn Diêu thấp giọng nói với Bùi Khuynh: “Hỏi nàng ta xem mắt Ngôn Thượng bị làm sao.”

Mắt của Ngôn Thượng hẳn là không có vấn đề gì.
Thị nữ nói lang quân nhà bọn họ vừa tới Nam Dương thì đôi mắt đã không tốt lắm, không thể nhìn ánh sáng mạnh, giống như đã từng bị vết thương cũ.

Sau đó qua một thời gian dài đôi mắt chàng đã tốt hơn nhưng khoảng thời gian trước trong lúc diệt phỉ chàng lại không cẩn thận bị thương, vì thế hai ngày này chàng vẫn luôn bịt mắt và bôi thuốc, hy vọng sẽ nhanh khỏe hẳn.
Mộ Vãn Diêu đứng dậy nói với Bùi Khuynh: “Ta đi xem mắt của hắn thế nào.”
Bùi Khuynh: “……”
Hắn không ngăn cản nàng, trong lòng an ủi bản thân là công chúa chỉ lo lắng cho đôi mắt của người kia.

Nếu hắn ngăn cản thì khả năng lớn là không ngăn được, lại còn sợ nàng mong nhớ nhiều hơn.
Mộ Vãn Diêu không thể để lộ giọng nói trước mặt Ngôn Thượng vì sợ chàng nhận ra nên mang theo một thị nữ giúp mình nói chuyện.

Nàng để Hạ Dung lại vì chàng cũng quen thuộc với nàng ta, lúc này nàng chỉ mang theo Thu Tứ.
Bởi vì Hạ Dung sắp gả cho người ta nên nàng cũng dần giao nhiều việc hơn cho Thu Tứ.

Vì Thu Tứ có chút hoạt bát thích nói đùa nên nàng và thị nữ mới 15 tuổi này cũng có chút ăn ý.
Thu Tứ vỗ ngực bảo đảm với Mộ Vãn Diêu: “Nương tử yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ không để Ngôn Nhị Lang nhận ra chúng ta.”

Ngôn Thượng trở lại phủ đệ, vừa mới rửa mặt xong, lúc này chàng đang ngồi trầm tư ở trong phòng.

Hai gã sai vặt đứng hai bên, một người cầm thuốc, băng gạc để chàng đổi thuốc, một người khác chính là Vân Thư.

Hắn nghẹn khuất đứng đó ngây người, trong lòng cực kỳ rối rắm.
Công chúa điện hạ vừa vào phủ đệ là hắn đã nhận ra.

Nhưng còn chưa kịp nói gì thì thị vệ trưởng Phương Đồng đã búng tay điểm huyệt câm của hắn thế là hắn đành im.

Sau đó người của công chúa lại tới uy hiếp, không cho hắn nói ra thân phận của nàng…… vậy nên Vân Thư chỉ có thể cầu nguyện công chúa điện hạ thật sự chỉ đi ngang qua Nam Dương chứ đừng ở luôn tại đây.
Công chúa điện hạ căn bản không biết Nhị Lang luyến tiếc nàng ấy thế nào, lại thương tâm thế nào.
Trong lúc Vân Thư còn đang rối rắm thì ngoài cửa truyền tới tiếng gọi thanh thúy ngọt ngào của thị nữ: “Phủ quân có ở đây không? Nương tử nhà chúng ta quan tâm tới đôi mắt của ngài nên tới thăm.”
Ngôn Thượng hoàn hồn, vội đứng dậy mỉm cười nói: “Phu nhân khách khí quá khiến Thượng hổ thẹn……”
Còn chưa nói xong chàng đã im bặt vì nghe thấy một tiếng “Kẽo kẹt”, cửa đã bị người ta cứ thế đẩy vào.

Ngôn Thượng không có biểu tình gì nhưng lòng lại ngẩn ra nghĩ thầm…… Phu nhân tương lai của vị Bùi lang quân này có vẻ không lễ phép lắm.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy hai gã sai vặt trong phòng còn Vân Thư thì như thấy quỷ mà nhìn nàng.

Nàng vén tóc sau đó cười với hắn thế là sắc mặt hắn càng thêm cổ quái.

Sau đó nàng nhìn Ngôn Thượng, ánh mắt quét qua cả người chàng một lần, chỉ thấy dải lụa trên mắt chàng càng tôn lên khuôn mặt thon gầy và xương gò má hoàn toàn không có thịt.
Dù ở trong phòng mình nhưng quần áo của chàng vẫn chỉnh tề, không hề vì bọn họ hấp tấp tới mà hoảng loạn.

Có điều đây là bộ khác với bộ chàng mặc lúc trên núi, thoạt nhìn cả người chàng cực kỳ gầy.
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng một lát, lại nhìn thấy băng gạc trong tay gã sai vặt.

Nàng ngây ra sau đó nháy mắt với Thu Tứ.

Nha đầu kia cười tủm tỉm nói: “Ai nha, lang quân đang chuẩn bị thay thuốc ư? Vừa lúc trong nhà nương tử nhà chúng ta có người là thánh thủ, để nương tử giúp ngài thay thuốc nhé.”
Ngôn Thượng ôn nhu cự tuyệt: “Không cần, sao dám làm phiền phu nhân……”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày: Phu nhân?! Chàng đang nhắc nhở nàng đấy hả?
Mộ Vãn Diêu bị chàng khơi dậy tính hiếu thắng nên lập tức đi tới bên người chàng.
Ngôn Thượng nghe được tiếng bước chân, còn ngửi thấy mùi hương như có như không trên người nàng kia thế là chàng nghiêng người về sau, Vân Thư thì vội đi tới đỡ.

Nhờ có Vân Thư mà chàng mới có thể vững vàng lùi về sau.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại đuổi kịp mà bắt lấy cổ tay chàng, Ngôn Thượng thấy vậy lập tức duỗi tay hất đi, ngón tay cách tay áo không hề đụng tới người nàng.
Chàng giống như tùy ý lùi về sau, nhưng Mộ Vãn Diêu vẫn cố ý bức về phía trước.

Làn gió thơm hương phất qua như có như không.
Ngôn Thượng vẫn ôn nhu nói: “Phu nhân ngàn kiều vạn quý, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà vất vả.

Huống chi mắt của ta cũng không đáng ngại, đã để phu nhân phải quan tâm, lòng ta rất băn khoăn.

Phu nhân tu dưỡng cẩn thận khiến Thượng rất cảm phục, ta nghĩ Bùi lang quân cũng là nhân vật giống với phu nhân.

Bùi lang quân không tới cùng phu nhân sao?”
Mộ Vãn Diêu: “……”

Nàng ra hiệu ý bảo Thu Tứ mở miệng mắng cái tên này, nha đầu kia nghĩ nửa ngày mới tìm được câu trả lời: “Lang quân, ngài có ý gì vậy? Nương tử nhà chúng ta chỉ giúp ngài bôi thuốc thôi mà, ngài cũng quá khách khí rồi.”
Ngôn Thượng ôn nhu cười nói: “Ta cũng không có ý gì, phu nhân đừng hiểu lầm.

Chẳng qua ta đã có hôn ước, vị hôn thê của ta lả lướt đáng yêu, lại ngây thơ thiên chân.

Ta và phu nhân đương nhiên quang minh không sợ nhưng nhiều người nhiều miệng, ta thật sự không muốn bởi vì loại này việc nhỏ này mà khiến hôn thê của ta nghĩ nhiều.”
Thu Tứ ngạc nhiên, nghĩ thầm xong rồi.

Nàng ta quay đầu nhìn công chúa quả nhiên thấy sắc mặt Mộ Vãn Diêu lập tức lạnh xuống.

Vân Thư cũng cứng đờ, trên trán đầy mồ hôi còn Ngôn Thượng lại vẫn mang nụ cười lễ phép mà kể cho Mộ Vãn Diêu nghe chàng yêu thương hôn thê của mình thế nào.

Thế là sắc mặt nàng lại càng khó coi.
Sau đó nàng lập tức quay đầu đi, Thu Tứ cũng vội vàng đuổi theo.
Ngôn Thượng nghe tiếng bước chân đi xa mới nhẹ nhàng thở ra và ngồi xuống.

Chàng bỗng thấp giọng nói với Vân Thư: “Sao vừa rồi ngươi lại cứng đờ, khẩn trương như thế?”
Sức quan sát của chàng tốt như vậy khiến Vân Thư càng thêm áp lực.

Hắn nén tâm tình lắp bắp nói: “Nô tài…… Không khẩn trương.”
May mắn Ngôn Thượng giống như cũng bị chuyện này làm khó nên cũng không quá chú ý tới thái độ của Vân Thư.

Chàng nhíu mày, hoang mang nói: “Giọng nha hoàn kia thực quen tai, hình như ta đã nghe thấy ở đâu đó rồi.”
Thật lâu trước kia chàng từng nói chuyện với Thu Tứ, nhưng đã qua ba năm nên chàng cũng chẳng thể nhớ lại được giọng nói của nàng ta.

Ngôn Thượng thất thần, chàng hoàn hồn nhận ra vừa rồi mình đã ngẩn ngơ.

Chàng nghĩ đến mùi hương trên người vị phu nhân kia……
Lúc nàng tới gần tim chàng đập như điên, miệng khô lưỡi khô.

Nhưng chàng nghĩ đám nữ lang quý tộc thường dùng hương, mà mấy loại hương đó cũng chỉ loanh quanh vài thứ.
Cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng vì sao tim chàng lại đập nhanh hơn? Vì sao gương mặt chàng sẽ không chịu khống chế mà nóng lên?
Ngôn Thượng hoang mang nhíu mày, không hiểu rõ phản ứng của thân thể mình.

Chàng có chút phiền não, lại khó hiểu và suy sụp.

Trong lòng chàng nghĩ chẳng lẽ là vì lâu lắm rồi chàng mới đứng gần một vị nữ lang nên mới có phản ứng như thế sao?
Aizzz, Ngôn Thượng ơi Ngôn Thượng.
Sao ngươi lại xấu xa như vậy?

Mộ Vãn Diêu bị Ngôn Thượng luôn mồm gọi ‘phu nhân’ làm cho tức giận không nhẹ, cũng bị việc chàng cường điệu thân phận vị hôn thê của Bùi Khuynh làm cho mất hứng.
Xem ra chỉ có mắt chàng là che dải lụa, còn khả năng ăn nói và trạng thái tinh thần của chàng rất tốt.

Nàng cũng lười chẳng thèm để ý tới chàng nữa.
Nàng không cố ý đi tìm Ngôn Thượng, và người yên tâm nhất chính là Bùi Khuynh.

Trong lòng hắn vui sướng nghĩ quyết định tới Nam Dương là chính xác, quả nhiên công chúa thấy tên kia vài lần là sẽ phát hiện tên đó cũng thực bình thường.

Hắn tin rằng chỉ hai ngày nữa nàng sẽ hoàn toàn mất đi cảm giác ngày xưa với Ngôn Thượng.
Nhưng tới Nam Dương rồi nàng lại luôn ở trong phòng, chẳng chút thú vị gì.

Bùi Khuynh hỏi thăm về những điểm hấp dẫn của Nam Dương sau đó muốn cùng nàng ra ngoài cửa đi chơi.
Mộ Vãn Diêu ở trong phủ cũng nhàm chán, huống chi Ngôn Thượng đi sớm về trễ, không hiểu sao một người mù như chàng mà còn tham công tiếc việc như thế làm gì.

Vì thế nàng tùy ý để Bùi Khuynh sắp xếp hành trình và cùng hắn ra ngoài chơi.

Nhưng Bùi Khuynh đương nhiên không phải chỉ muốn cùng công chúa ra ngoài chơi mà còn tưởng nhân dịp này phá hỏng ấn tượng của nàng với Ngôn Thượng.
Vì thế vào buổi chiều một ngày này Mộ Vãn Diêu và Bùi Khuynh ngồi trong xe ngựa trở về phủ đệ.

Lúc xe ngựa dừng lại nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
Nàng nghi hoặc hỏi: “Sao lại thế này?”
Bùi Khuynh mở cửa xe nói: “Hình như Ngôn Nhị Lang bị người ta vây quanh.”
Mộ Vãn Diêu lập tức ngó ra ngoài.

Nàng thấy xe ngựa của bọn họ đang ngừng trước phủ huyện lệnh.

Mà Ngôn Thượng vừa mới được Vẫn Thư đỡ đi ra, bộ dạng có chút khó khăn.

Chàng vừa ra ngoài đã bị bá tánh vây quanh bốn phương tám hướng, cái này khiến Vân Thư hoảng sợ còn Hàn Thúc Hành đi theo phía sau thì lập tức rút đao.
Ngôn Thượng lạnh giọng quát: “Hàn Thúc Hành, thu đao lại! Không được vung đao với bá tánh.”
Hàn Thúc Hành nghe vậy thì không cam tâm thu đao lại, sau đó nỗ lực chắn trước người chàng, không cho đám bá tánh kia tổn thương chàng.

Ngôn Thượng thì ôn hòa khuyên mọi người bình tĩnh lại, có chuyện gì thì nói cho rõ trước.

Nhưng giọng chàng bị giọng của mọi người át hết.
Hàn Thúc Hành thấy vậy thì cả giận quát: “Huyện lệnh của các ngươi vì diệt phỉ mà mắt bị thương, các ngươi còn ầm ĩ như thế, nếu khiến ngài ấy lại bị thương thì để xem ai quản các ngươi!”
Hắn vừa nói thế thì quả nhiên bá tánh an tĩnh lại.

Thấy mọi người rốt cuộc cũng an tĩnh lại Ngôn Thượng mới thở dài nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà mọi người lại kéo tới đây?”
Bá tánh đẩy tới đẩy lui cuối cùng phái ra một người nói: “Phủ quân, mưa này đã rơi hai tháng, nếu còn thế này thì thu hoạch năm nay biết phải làm sao đây? Nam Dương có thể nào bị hồng thủy ngâm không? Phủ quân, có phải quan viên các người làm sai chỗ nào khiến ông trời tức giận, khiến Long vương gia tức giận không? Chúng ta có nên dâng tế phẩm cho Long vương gia không?”
Ngôn Thượng hỏi: “…… Dâng tế phẩm gì?”
Các bá tánh hưng phấn đáp: “Chúng ta chọn ra một đôi đồng nam đồng nữ đưa cho Long vương gia.

Lão nhân gia nhận được quà sẽ không giận nữa, như vậy mưa sẽ tạnh!”
Bá tánh là ngu muội như vậy.
Bùi Khuynh ở bên kia lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng được, hắn nhìn về phía Mộ Vãn Diêu lại chỉ thấy nàng đang vén rèm nhìn Ngôn Thượng bị mọi người vây quanh.

Đôi mắt nàng tối tăm nhưng không nói gì cả.
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Chư vị nghĩ sai rồi, hiến tế Long vương gia không phải làm như thế.

Các vị nghe ta nói, Nam Dương vẫn chưa chọc giận trời xanh, các bậc bề trên bận rộn như thế, nếu có chú ý tới nhân gian thì phải để ý tới Trường An chứ, chỗ chúng ta nhỏ như thế bọn họ không quan tâm đâu.

Có lẽ Long vương gia đang buồn ngủ, nhưng không sao, chúng ta khẩn cần lão nhân gia là được……”
Bùi Khuynh ở bên này cứ thế nghe Ngôn Thượng nói cái gì mà cầu tình, rồi cảm động đất trời…… thì thắc mắc: “Ngôn Thượng điên rồi hả? Kẻ quân tử không nói chuyện quái lực loạn thần, lời thánh nhân bị hắn vứt vào bụng chó rồi ư? Sao có thể lừa gạt bá tánh như vậy?”
Mộ Vãn Diêu đạm mạc nói: “Bởi vì bá tánh không hiểu được đống đạo lý lớn của các ngươi, cũng không hề tin.

Bọn họ cho rằng trời trong là ông trời vui, còn mưa là ông trời buồn.

Thu hoạch tốt là ông trời cho phúc, còn nếu mất mùa thì là trừng phạt.

Bọn họ còn cho rằng đọc sách là nhìn trộm ý của trời cao, không đọc sách mới là ân huệ.

Đó là những gì bá tánh tầm thường nghĩ và tin.
Ngươi mà nói rằng chuyện trời giáng mưa liên tục chỉ là chuyện bình thường, bọn họ không cần kinh hoảng thì bá tánh sẽ cho ngươi là yêu ma quỷ quái và rằng ngươi không chịu đứng ở góc độ của bọn họ mà nhìn.

Thế nên…… Ngôn Thượng mới muốn nói lời này.”
Bùi Khuynh nhìn về phía Mộ Vãn Diêu, ánh mắt cổ quái.

Hắn chưa từng nghĩ đến một cô công chúa lại có được nhận thức này nên nói: “Điện hạ quan tâm đến dân sinh như thế……”

Mộ Vãn Diêu nói: “Ta không quan tâm.”
Nàng tạm dừng một chút rồi rũ mắt tiếp tục: “Là Ngôn Thượng nói cho ta.”
Bùi Khuynh: “…… Trong ba năm qua hình như điện hạ chưa từng liên hệ với hắn.”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Hắn từng đưa cho ta một cuốn sổ con, ngoài kiến nghị ta phải khiêm tốn thì hắn còn nói tới những hiểu biết của bản thân khi đi qua Giang Nam lúc còn nhỏ.”
Nước mưa bùm bùm rơi xuống mặt đất.

Bùi Khuynh nhất thời cảm thấy chua xót, mãi một lúc lâu sau hắn mới nghẹn một câu: “…… Nhưng hắn vì bá tánh nên mới phản bội ngài, còn ta thì không.”
Mộ Vãn Diêu không lên tiếng, nàng nhìn bá tánh ở bên ngoài vây quanh Ngôn Thượng cùng đi về một hướng thì lệnh cho người đánh xe: “Đi theo bọn họ.”
Bùi Khuynh lập tức khó chịu, hắn vốn muốn làm Mộ Vãn Diêu nhìn thấy Ngôn Thượng bị chê cười mà nay nàng lại chủ động muốn đi xem tên kia.

Vốn Ngôn Thượng đã đồng ý với bá tánh sẽ vì Nam Dương mà lập đàn cầu khấn.
Nam Dương mưa dầm từ tháng hai đến tận tháng tư, Ngôn Thượng bị bá tánh vây quanh, chàng còn dặn đóng cửa phố chợ.

Chàng sắp xếp xây đàn cầu khấn ở một chỗ giữa trung tâm, trên đó bày cờ màu vàng, mọi người vây quanh cầu nguyện trời ngừng mưa.
Xe ngựa của Mộ Vãn Diêu ngừng trước một trà lâu, nhìn quanh bốn phương tám hướng chỉ thấy bá tánh vây đến càng ngày càng nhiều.

Một đám quỳ dưới đài, lẩm bẩm cầu nguyện trời tạnh mưa.

Đám quan lại thì như lâm đại địch, bọn họ luân phiên đi tuần, sợ có kẻ nhân lúc loạn mà gây sự.
Lúc này có bá tánh phát sinh xung đột với quan lại, thế là quan viên buộc bá tánh tản ra, hoặc dứt khoát về nhà luôn.

Nhưng bá tánh lại cãi nói nếu mưa không tạnh thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ quan viên định hại bọn họ.

Trong lúc la hét ầm ĩ bỗng bọn họ ngẩng đầu thấy Ngôn Thượng được người đỡ lên đài cao.
Nước mưa từ bốn phương tám hướng tưới lên người chàng, áo bào màu trắng của chàng ướt nhẹp.

Mắt chàng vẫn bịt dải lụa trắng càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt kia hơn.

Chàng đứng trên đài cao, sau đó ngồi xuống chắp tay với mọi người bên dưới nói: “Ta sẽ ngồi đây cầu khấn, mong các vị đừng tranh chấp để tránh trời cao không vừa lòng.”
Bá tánh ngơ ngác ngửa đầu nhìn huyện lệnh của bọn họ ngồi dưới cờ, khuôn mặt tuấn mỹ, trẻ trung.

Chàng cứ ngồi đó, cùng đám Vu sư cầu khấn.

Lát sau đám Vu sư đeo mặt nạ bắt đầu múa may, mưa gió tứ phương quất đến hắt lên quần áo đã ướt sũng của chàng.
Lúc này nhìn chàng càng thêm gầy, cả người như ánh trăng mờ ảo.

Chàng cứ an tĩnh ngồi như thế không nói gì.

Tình hình bên dưới cũng dần dần ổn định lại, bá tánh nghe lời quan viên mà giải tán, không tụ lại một chỗ nữa.

Bọn họ an tĩnh ở dưới nhìn đám Vu sư cầu nguyện thần linh, không ai nói lung tung, cũng không làm loạn.
Từ hừng đông đến trời tối, suốt ba canh giờ mọi người đều ở yên.

Mỗi khi lo âu bọn họ lại ngẩng đầu nhìn vị phủ quân vẫn ngồi trên đài thế là lòng cũng bình tĩnh lại.

Suốt ba canh giờ, ngoài tiếng cầu nguyện của đám Vu sư, tiếng nước mưa thì không còn tiếng động nào khác.
Bùi Khuynh ngồi ở trong xe nhìn đến ngây người, Mộ Vãn Diêu cũng cực kỳ chăm chú.

Nàng nhìn Ngôn Thượng ngồi trong mưa, trong đầu nhớ tới cơn mưa ở Lĩnh Nam, còn có bộ dạng chàng khi ngâm nga《 Thử ly 》 và lúc chàng cùng nàng tranh chấp về dân sinh trong nhà lao của Hình Bộ…… Mà nay nàng lại thấy chàng ngồi trong mưa to cùng bá tánh để giúp bọn họ.
Chàng tốt đẹp như vậy.
Chàng như hạc trắng giữa bầy gà, là châu là ngọc, cả người như đang tỏa sáng.

Chàng khiến người ta không tự chủ được mà ngước nhìn và đi theo.
Mộ Vãn Diêu không chớp mắt, nàng dặn dò thị nữ bên ngoài: “Đi tìm xiêm y sạch sẽ của nam tử lại đây.”
Bùi Khuynh đoán được nàng muốn làm gì nhưng lòng hắn chua xót, tự thẹn vô cùng, căn bản nói không nên lời.

Thật trùng hợp là đến hoàng hôn mưa lại tạnh.
Các bá tánh thì không cảm thấy đây là trùng hợp mà chỉ cảm thấy phủ quân của bọn họ đã cảm động trời xanh nên lập tức hoan hô.
Ngôn Thượng bị Vân Thư đỡ từ trên đài xuống, cả người đã ướt đẫm, lạnh lẽo.

Sắc mặt chàng tái nhợt, có chút run rẩy.

Bỗng nhiên chàng nghe thấy Vân Thư nghẹn khuất và kinh ngạc gọi: “…… Nương tử!”
Ngôn Thượng ngẩng đầu.
Lúc này Mộ Vãn Diêu được đám thị nữ che ô đi tới bên này, trên tay nàng là một tấm áo choàng lông cừu màu xám.
Ngay sau đó tấm áo kia được khoác lên người Ngôn thượng lúc này đã sức cùng lực kiệt.

Thân thể nữ tử mềm ấm dán đến, nàng nhón chân phủ thêm áo choàng cho chàng.

Nàng không nói lời nào nhưng hơi thở lại phất qua cổ chàng khiến Ngôn Thượng thất thần.

Ngón tay nàng vòng qua cổ chàng, ý bảo chàng cúi đầu xuống để nàng buộc dây áo.
Ngôn Thượng ngơ ngẩn, lại lần nữa ngửi được hơi thở quen thuộc trên người nàng.

Chàng bỗng phát hiện trên người mình có thêm thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy thế này quá không ổn thế là vội lùi về sau.

Ai ngờ Mộ Vãn Diêu lại đang nhón chân giúp chàng buộc áo nên cả người nàng nghiêng ngả lảo đảo, miệng á một tiếng.
Lòng Ngôn Thượng theo tiếng này mà nảy lên, đúng lúc này bá tánh cũng nhào tới gọi: “Phủ quân! Phủ quân, đa tạ phủ quân……”
Ngôn Thượng duỗi tay túm chặt lấy nữ lang đang lảo đảo để tránh cho nàng bị ngã.

Chàng sợ những bá tánh kia không biết tiến thối mà đụng vào nàng.

Cứ thế cả người Mộ Vãn Diêu nhào vào trong lòng Ngôn Thượng và được chàng ôm chặt.
Mặt nàng dán lên cổ chàng.
Trong phút chốc mặt chàng nóng như lửa đốt, khóe miệng hiện lên độ cong mất tự nhiên.

Chàng ôm lấy nàng, che chở để nàng không bị người ta đụng vào.

Bàn tay đang ôm nàng run lên, phải cố lắm chàng mới che giấu được tiếng tim mình đập loạn, nhưng ngón tay trên eo người kia lại giống như chạm phải lửa.
…… Là nàng sao?

Bùi Khuynh vội gọi: “…… Nương tử.”
Cánh tay Ngôn Thượng đang đỡ Mộ Vãn Diêu lập tức rụt lại.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt chàng vẫn như thường thì vẫn tiếp tục khoác xong áo cho chàng.

Nàng chẳng nói gì cả, cứ thế bị Bùi Khuynh mang đi.

Bùi Khuynh còn quay đầu lại nhìn vị lang quân mắt quấn lụa trắng ở đằng sau, hắn có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời.
…… Người như thế này thì hắn còn có thể nói cái gì?

Tiếng bước chân hỗn độn, Ngôn Thượng mờ mịt đứng đó nhưng không thể nhận ra ai đến ai đi.
Chàng đứng đó một lát sau đó nhẹ giọng hỏi bá tánh đang vây tới cảm tạ chàng rằng: “Vị nữ lang vừa rời đi có phải có đôi mắt…… hơi tròn tròn, đuôi mắt nhếch lên giống như…… mắt mèo không?”
Có một bá tánh gật đầu nói: “Đúng đúng đúng! Quả là đôi mắt mê hoặc người khác.

Ai nha, mắt vị nương tử kia thực là đẹp……”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn đứng ở chỗ cũ, mặt đỏ như máu nhưng lòng lại đau như cắt.
Chàng vừa vui sướng vừa khổ sở.

Chàng đã biết nàng là ai.