Nam Dương mưa to.
Trường An cử thái giám mang theo ý chỉ tới, đến phủ nha của huyện Nhương bọn họ mới tuyên ý chỉ kia.
Nhưng huyện lệnh huyện Nhương lại không có ở đó, thái giám mới tới cũng mờ mịt, không biết huyện lệnh đã bị bắt cóc.

Hắn chỉ nghĩ chẳng nhẽ bình thường huyện Nhương chỉ có Huyện Thừa làm việc thôi ư? May mắn là không qua bao lâu đã có tôi tớ đi báo cho Bùi Khuynh tới.
Bùi Khuynh bị nước mưa xối ướt vai, lúc quỳ xuống tay áo hắn buông chạm mặt đất cũng nhanh chóng ướt theo.

Hắn bất đắc dĩ cười bồi tội với thái giám tuyên chỉ rồi nói: “.

.

.

.

.

.

Ta là Trường Sử địa phương, chính vụ của huyện Nhương hiện tại tạm thời do ta xử lý.

Huyện lệnh có việc không ở lại đây, nếu cần tuyên chỉ thì chỉ sợ công công phải đi thêm một chuyến nữa.”
Thái giám kinh hãi hỏi: “Sao huyện lệnh địa phương mà lại không ở phủ nha? Này, này.

.

.

.

.

.

Lang quân đang nói bậy đúng không? Huyện lệnh một mình rời đi địa phương mình quản thì sẽ bị giáng tội đó.

Lúc này mới được thăng quan, nếu để bên trên biết thì chẳng phải hắn sẽ lại bị biếm chức quan ư? Lang quân, cái này cũng không nói giỡn được đâu.”
Bùi Khuynh không biết nên trả lời thế nào, lúc này có một thái giám đứng sau hắn cười tủm tỉm xông ra hỏi kẻ đến sau: “Có phải ngài đang muốn tìm Ngôn Nhị Lang không? Vậy không sao đâu, Ngôn Nhị Lang.

.

.

.

.

Bị Đan Dương công chúa bắt đi rồi.

Đây là hành vi của công chúa điện hạ, Trường An bên kia có biết cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, công công không cần nghĩ nhiều đâu.”
Bùi Khuynh để tôi tớ bên người mình tiến lên, lặng lẽ nhét một thỏi vàng vào tay áo vị thái giám đến sau.

Lúc này khuôn mặt hắn mới đỡ hơn, lại bất đắc dĩ nói: “Nếu đã là do công chúa gây ra thì Ngôn Nhị Lang hẳn cũng bị bức bách, cũng chỉ có thể trách công chúa.”
Thái giám đến trước cũng vội hùa theo: “Đúng thế, đúng thế.”
Rồi tên thái giám đến sau lại kỳ quái hỏi: “Vị công công này, sao ngươi lại ở Nam Dương? Chẳng lẽ trước khi ta đến công công cũng vội tới đây tuyên chỉ ư?”
Vị công công đến trước cười tủm tỉm phủ nhận: “Không phải, không phải.

Ta mang theo thánh chỉ cho Bùi lang quân, sau là cho Đan Dương công chúa.

Vốn ta tưởng công chúa vẫn ở đây nhưng Bùi lang quân vừa nói ta mới biết hóa ra công chúa đã tới Kim Lăng.

Đợi trời tạnh mưa ta sẽ lại phải tới Kim Lăng một chuyến để đưa thánh chỉ cho công chúa.”
Bị hai vị công công nhìn với ánh mắt vi diệu, Bùi Khuynh miễn cưỡng nở nụ cười, nói trời mưa to nên mời hai người uống rượu.

Sau đó hắn rời, để lại hai người kia tự nói chuyện.
Chờ hắn đi rồi, có tôi tớ bày bàn tiệc lên.

Trong lúc ăn uống, vị thái giám tới trước mới thần bí nói với người tới sau: “Thánh chỉ mà ta mang tới cũng không có gì để nói.

Trường An hẳn đã truyền đầy tin tức rồi đúng không? Hai thánh chỉ này của ta một cái là thu lại chức phò mã của Bùi lang quân, đương nhiên sắc mặt hắn sẽ không tốt.

Một thánh chỉ khác là thông báo phò mã mới.

Vì thế ta đương nhiên cần tới Kim Lăng, tự mình giao thánh chỉ này vào tay công chúa.”
Người sau bừng tỉnh nói: “Thì ra là thế! Ta ở Trường An đã nghe nói, hóa ra phò mã của Đan Dương công chúa quả đã thay đổi.”
Kẻ tới trước cười cười, uống một ngụm rượu để mượn gan rồi nói: “Bệ hạ đã sớm muốn ghép đôi cho Đan Dương công chúa và Ngôn Nhị Lang, đây không phải việc mới có.”
Kẻ đến sau kinh hãi hô: “Phò mã mới là Ngôn Nhị Lang ư?! Khó trách.

.

.

.

.

.

Khó trách.”
Người trước tò mò hỏi: “Hai phong thánh chỉ của ngài chẳng lẽ không phải chỉ hôn cho Ngôn Nhị Lang làm phò mã ư?”
Người sau lắc đầu cười đáp: “Ý chỉ ta mang tới chỉ là do Trung Thư Tỉnh hạ xuống.

Có hai cái nhưng đều là phong quan chức, không liên quan gì tới chuyện phò mã.”
Người trước nghi hoặc nhưng cũng gật đầu nghĩ thầm vị công công này hẳn làm nhiệm vụ ở Trung Thư Tỉnh nên mới tới truyền chỉ thăng quan.

Vốn Trung Thư Tỉnh cũng chẳng quan tâm đến Ngôn Nhị Lang muốn kết hôn với ai.

Hắn vốn muốn hỏi chức quan của Ngôn Nhị Lang bây giờ thế nào, là tin tốt hay xấu nhưng cái tên kia miệng rất kín, nhất quyết không chịu tiết lộ gì.
Nói ngắn lại —— hai vị công công vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm: “Thế nên chúng ta vừa lúc có thể đi cùng nhau đến Kim Lăng để đưa ý chỉ cho hai vị quý nhân kia.”

Trong thành Trường An, cái gọi là thảo luận chuyện điều chuyển quan viên vẫn không có kết quả.

Nhưng ẩn ẩn đằng sau là việc Thái Tử cùng Tần Vương đạt được thỏa thuận hòa giải, vì thế không còn ai quan tâm chuyện này nữa.
Tần Vương ngầm đồng ý để Thái Tử tiếp quản binh mã ở Nam Sơn còn Thái Tử thì cũng không ngăn cản chuyện điều chuyển quan viên ở Nam Dương.

Đám người đứng đầu Khương Thị ở Nam Dương đều bị hất xuống ngựa nhưng may có người mới lên thay.

Tuy nguyên khí bị thương tổn nhưng coi như đó vẫn là lãnh địa của Khương thị.
Điều này làm cho Tần Vương vốn bất an cũng miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng thế cục hiện giờ khiến Tần Vương không thể an tâm hoàn toàn.

Khắp nơi đều bức hắn, bên trên rõ ràng muốn khai đao với hắn nhưng lại lấy Nam Dương Khương thị ra làm con tốt thí.

Thái tử tổn thất Dương thị còn hắn tổn thất Khương thị.

Hiện giờ xem ra giống như phụ hoàng muốn anh em họ tự giết lẫn nhau rồi.
Phụ hoàng không hề ủng hộ hắn.
Mấy tháng này, sau khi trải qua vụ án của Nam Dương, Tần Vương đã nhận ra điều đó.

Chuyện của Hộ Bộ lần trước khiến Thái Tử phải bồi tội, sau đó tự cấm túc trong Đông Cung mới khiến hoàng đế buông tay.

Mà nay đến phiên hắn, Khương thị bị tiêu diệt khiến hắn sứt đầu mẻ trán, đã thế gia chủ mới lên thay cũng không cho hắn sự trợ giúp như lúc trước.
Nếu hoàng đế lật bài thì hẳn sẽ khai đao với hắn.
Trái tim hắn lạnh băng, sau đó bắt đầu âm thần trù tính để chuẩn bị.

Hắn không thể ngồi nhìn quyền thế trong tay mình bị kẻ khác cướp đi, cũng không thể ngồi chờ chết.

.

.

.

.

.

Hắn phải chiếm được tiên cơ!
Trong hoàng cung, lão hoàng đế uống xong thuốc thì mê man.

Trong cơn buồn ngủ ông ta bỗng bừng tỉnh từ trong ác mộng.

Ông ta vội gọi: “Thành An.”
Vị thái giám có tuổi vẫn luôn đi theo ông ta vội bước đến gọi bệ hạ.
Hoàng đế nói: “Ta mơ thấy người ở Kim Lăng qua đời.”
Thành An thấp giọng đáp: “Bệ hạ là thiên tử, thiên tử nằm mộng hẳn có điềm báo, chắc là điềm lành.”
Hoàng đế thở phì phò, giống như muốn cười nhưng ngay cả sức để cười cũng không có.

Cả người ông ta khô gầy, hốc mắt hãm sâu, sức sống trên người bị bệnh tật mài mòn đến không còn.

Nhưng trong lòng ông ta biết mình cuối cùng cũng đợi được gia chủ của Lý thị qua đời.

.


.

.

.

.

May mắn may mắn, người kia đã chết thì ông ta mới không lo sau khi mình chết Lý thị sẽ lợi dụng Diêu Diêu mà quật khởi.
Đúng, ông ta còn phải tròng lên người nàng một tầng khóa nữa.
Ngôn Tố Thần!
Ông ta muốn Ngôn Tố Thần trở thành cái khóa của Diêu Diêu, muốn kẻ kia kiềm chế con gái mình.

.

.

.

.

.

Hoàng triều của Mộ gia tuyệt đối không cho phép thế gia thống trị!
Thành An thấy ông ta mỏi mệt như thế mà vẫn còn phải làm lụng vất vả thì trong lòng thấy bi thương.

Thần y kia cứu được mệnh cho hoàng đế nhưng ông ta cũng phải chịu tra tấn.

Nếu không phải vì triều đình thì bệ hạ việc gì phải.

.

.

.

.

.

Nhưng mà thời gian còn chưa đủ! Thời gian còn xa mới đủ!
Thành An khuyên nhủ hoàng đế: “Việc này bệ hạ đã sắp xếp rất tốt rồi, ngài không cần làm lụng vất vả nữa.

Bệ hạ phải dưỡng bệnh cho tốt mới được.

.

.

.

.

.”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Trẫm.

.

.

.

.

.

Chờ Ngôn Tố Thần quay về Trường An.

Chỉ bằng chiến tích hiện giờ của hắn.

.

.

.

.

.”
Thành An cũng đã thấy ý chỉ Trung Thư Tỉnh hạ xuống nên nói: “Ngôn Nhị Lang quả là nhân tài, mình hắn đã bẻ ngược được cục diện ở huyện Nhương.”
Hoàng đế nói: “Đợi hắn trở về Trường An trẫm sẽ dần để hắn tiếp quản đám quan lại nhà nghèo, để bọn họ kiềm chế thế gia, để Thái Tử và thế gia phân rõ giới hạn.

.

.

.

.

.

Sau đó giết Lưu Văn Cát.

.

.

.

.

.

Trẫm mới có thể an tâm.”
Thành An kinh ngạc, nhưng cũng đã đoán được nên chỉ hỏi lại: “Bệ hạ phải.

.

.

.

.

.

Diệt trừ Lưu Văn Cát sao?”
Thần trí của hoàng đế mơ màng, ông ta thì thào lẩm bẩm vài câu rồi lại nhắm mắt rơi vào hôn mê.

Trong lúc mơ màng ông ta nói vài lời giống như vô nghĩa: “Thái giám chỉ có thể dùng để quá độ, không thể để phát triển.

.

.

.

.

.

Thái giám mà cầm quyền thì sẽ phá hỏng triều cương.

Đợi đám hàn môn có người dẫn đường thì ta sẽ không cần thái giám nữa.

.

.

.

.

.”
Hoàng thất họ Mộ, thiên hạ là của kẻ sĩ, bất kể thế nào cũng không có chỗ cho thái giám.

Nếu để bọn họ cầm quyên thì hẳn sẽ không được lâu dài, mọi việc đảo lộn.

Ông ta tuyệt đối sẽ không để thái giám nắm được đại cục.

.


.

.

.

.
Thành An thấy hoàng đế đã ngủ thì thở dài.

Ông ta khó chịu lấy tay áo xoa xoa khóe mắt rồi lặng yên lui ra ngoài.
Trong một góc tối của cung điện có tiểu thái giám thấy Thành An khom lưng rời đi thì vội vàng trốn đi báo tin.

Lưu Văn Cát ngồi trong căn phòng tối, mắt hắn u tối sâu thẳm, tay cầm một cái cốc chân cao mà xoay chuyển.

Hắn đang nghe tiểu thái giám kia mật báo những lời hoàng đế nói.

Chuyện hoàng đế và Thành An bí mật mưu đồ sát hại hắn lúc này đã bị Lưu Văn Cát nghe không sót lời nào.
Hoàng đế bệnh nặng, Thành An một lòng hầu hạ hoàng đế nên chỉ có Lưu Văn Cát là cả ngày đi lại giữa hoàng cung và triều đình.

Trong lúc bất giác cả hoàng cung này không mấy người nghe Thành An nữa mà chỉ nghe Lưu Văn Cát, như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Đáng tiếc cả tâm trí Thành An chỉ có hoàng đế nên ông ta cũng không để ý chuyện quyền lực của một đại nội tổng quản như mình đã bị gã đồ đệ ngày xưa chiếm mất.
Tiểu thái giám nhại lại những gì mình nghe được như đúc: “Tiểu nô nghe được rõ ràng! Bệ hạ nói cái gì mà không thể làm cho thái giám lũng đoạn triều cương, không thể ngồi nhìn công công phát triển an toàn, cần giết công công.

.

.

.

.

.”
Lưu Văn Cát lộ ra biểu tình hiền lành với tên kia nói: “Ngươi làm tốt lắm, đi xuống lĩnh thưởng đi.”
Tiểu thái giám vô cùng vui vẻ đi theo người ta xuống.

Nhưng hắn vừa mới rời khỏi thì Lưu Văn Cát đã gọi một thái giám khác tới dặn: “Hai ngày này tùy tiện tìm cớ xử lý kẻ vừa rồi đi.

Làm sạch sẽ một chút, đừng để hắn tiếp xúc với ai, tránh nói lung tung.”
Gã thái giám kia nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, nhất thời không đáp gì.

Lưu Văn Cát lãnh đạm liếc hắn một cái rồi hỏi: “Hắn dám tiết lộ lời của hoàng đế, làm sao có thể tha được?”
Lúc này thái giám kia thở ra một hơi, lĩnh mệnh đi xuống, chuẩn bị tìm lý do giết người.

Còn lại mình Lưu Văn Cát ngồi trong phòng, hắn buông cái cốc, ngón tay nhẹ gõ lên bàn.
Đốc, đốc, đốc.
Từng tiếng một.
Bệ hạ muốn giết hắn thì đương nhiên sẽ làm trước khi tân đế lên ngôi.

Bởi vì thái giám cách hoàng đế quá gần, thực dễ dàng điều khiển hoàng đế.

Loại người đa mưu túc trí như hoàng đế đương nhiên sẽ không để lại họa cho con cháu mình.
Nhưng mà.

.

.

.

.

.

Lưu Văn Cát cười lạnh.
Nói nâng là nâng, nói giết là giết.

.

.

.

.

.

Ngày xưa người khác là dao thớt, ta là thịt cá, không có cách nào khống chế hành vi của kẻ ngoài.

Nhưng hiện nay thế lực của Lưu Văn Cát ở trong triều đã thâm sâu, lão hoàng đế dựa vào cái gì mà dám nói giết hắn thì có thể giết?
Bằng hoàng quyền vốn có ư?!
Nhưng hoàng quyền này chẳng phải vẫn cần Lưu Văn Cát hắn làm quản gia trông coi đấy ư?! Mà trên đời này có ai cam nguyện mãi làm một con chó canh cửa đâu? Có ai nguyện ý để mặc người khác thao túng đâu?!
Lưu Văn Cát cân nhắc trong lòng, sát khí cũng thu lại.

Hắn lại có một âm mưu mới, lúc này mọi thứ mới chỉ bắt đầu và hắn cũng chỉ vì tự vệ mà thôi.

Tự bảo vệ mình, đến cuối cùng cũng chỉ là —— cùng người khác giành giật mạng sống! Ngươi chết thì ta sống!

Khi đến tết Trung nguyên, quỷ môn mở ra.
Kim Lăng vốn nên rực rỡ đèn hoa nhưng vì gia chủ của Lý thị qua đời nên không khí có vẻ tiêu điều.

Đợi khi gia chủ mới của Lý thị lên thượng vị mọi người mới nhanh chóng hứng khởi trở lại, toàn thành cũng vì thế mà kích động.

Trong ngày tết Trung Nguyên, mọi người vừa ngắm đèn ngắm hoa, lại có vài người cảm tạ Lý gia nên đốt cho Lý Công một ngọn đèn.
Lý gia cũng vì tết trung nguyên của Kim Lăng mà tổ chức một ít hoạt động vì thế cả tòa thành cũng thoát khỏi bầu không khí bi thương mà trở nên náo nhiệt.
Còn bên trong Lý gia, sau khi Lý Công qua đời, bọn họ cho người mang thư tới Trường An thông báo về gia chủ mới đồng thời cầu bệ hạ phê chuẩn.

Thư này là Lý Công tự tay viết trước khi rời nhân thế, ông ta dốc hết tâm huyết, khẩn cầu bệ hạ để con mình là Lý Chấp quay về Kim Lăng giữ đạo hiếu ba năm.
Lá thư này hoàng đế nhất định sẽ phê chuẩn.

Vì cha mẹ giữ đạo hiếu là gốc rễ của Đại Ngụy, dù Lý Chấp bị biếm thì có lá thư này của Lý Công ông ta cũng sẽ đươc ở lại Kim Lăng.

Lý Công vì Lý thị mà bày sẵn con đường, hơn nữa đây là thiên kinh địa nghĩa, không thể chỉ trích.
Vào buổi chiều ngày Tết Trung Nguyên, Ngôn Thượng ngồi trong phòng để lão ngự y bôi thuốc cho mình, vừa làm ông ta vừa cằn nhằn những thứ chàng phải để ý.
Mộ Vãn Diêu không ở đây, nàng bị đám con cháu Lý gia gọi đi, bọn họ nói muốn đến một ngôi chùa trong thành cầu phúc cho Lý Công sau đó ra bờ sông Tần Hoài thả đèn Khổng Minh cho ông ta.

Ngôn Thượng hành động không tiện hơn nữa chàng cũng không thân với Lý gia nên không được mời theo.
Mộ Vãn Diêu chỉ nói chờ buổi tối nàng về hai người sẽ cùng nhau đi ngắm nghía.

Ngôn Thượng thì vốn không thèm để ý, nhưng mọi người đi ra ngoài để lại một mình chàng và Hàn Thúc Hành hai mặt nhìn nhau khiến chàng cũng thấy hơi mất mát và cô đơn.
Mặc dù cả ngày chàng đều không cam lòng mà muốn cùng Mộ Vãn Diêu nháo lên nhưng lúc nào có nàng ở bên là không khí thực náo nhiệt.

Có nàng hiện diện là chàng cảm thấy mình cũng giống người thường, cũng có thất tình lục dục, có cảm giác được sống.

Nếu không có nàng thì chàng chẳng thể đọc sách hay xử lý công việc vặt, đúng là cực kỳ không thú vị.
Vào lúc chạng vạng trời mưa đầm đìa.
Lão ngự y vừa giúp chàng bôi thốc vừa nhìn mưa bên ngoài nói: “Vào thời gian này trong năm quả là lắm mưa.”
Ngôn Thượng từ từ nhắm hai mắt, thấy nóng bỏng.

Lúc nghe thấy lời kia chàng nghiêng mặt nhìn ngự y rồi hỏi: “Mưa lớn lắm sao? Nếu mưa lớn quá thì Diêu Diêu.

.

.

.

.

.

Điện hạ.

.

.

.

.

.

sợ không về được.”

Lão ngự y không nhịn được cười mà nhìn nam tử nhã nhặn trước mặt.

Ông ta thấy đối phương vì lỡ lời nên mặt thẹn đỏ nhưng vẫn giả vờ tự nhiên.

Biểu tình khốn khổ vì tình này của chàng cùng với bộ dạng không yên cũng không phải hiếm lạ gì.

Lão ngự y giúp chàng chữa trị nhiều ngày nay, sao có thể không nhìn ra quan hệ của chàng và công chúa?
Ngự y trêu ghẹo: “Nhị Lang lại nhớ điện hạ sao?”
Ngôn Thượng cố kiên trì: “.

.

.

.

.

.

Không phải thế, chẳng qua mắt ta không nhìn thấy nên trong lòng có chút buồn bã mà thôi.”
Lão ngự y lắc đầu, ông ta ngồi cạnh giường, tuy tiện ném băng gạc đã dùng vào chậu than, sau đó đi chế thuốc cho chàng: “Ta chế loại thuốc mới cho Nhị Lang, mắt có thể sẽ hơi khó chịu một chút nhưng không vấn đề gì, không cần lo lắng.

.

.

.

.

.”
Ngôn Thượng nhắm mắt, quả nhiên cảm thấy mắt có chút đau, khó chịu hơn dĩ vãng.

Chàng vốn là người giỏi nhẫn nại nhưng bây giờ nghe tiếng mưa gió bên ngoài khiến tâm tình chàng cũng có chút bồn chồn không yên.

Chàng không nhịn được mở mắt, mặt nhìn ra phía cửa sổ.

Nhưng chỉ tùy ý nhìn đã khiến chàng ngẩn ra.
Lão ngự y đang thu dọn thuốc chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất.

Ông ta quay đầu lại thấy Ngôn Thượng đứng dậy, dưới cơn xúc động chàng đánh rơi cả chén trà.

Lúc này chàng đang cúi đầu nhìn một mảnh lá trà rơi trên mặt đất, lại nhìn tay mình.
Giống như chàng đang cân nhắc cái gì đó.
Lão ngự y an ủi: “Không cẩn thận làm vỡ một chén trà thôi, Nhị Lang không cần hoảng.

.

.

.

.

.”
Ngôn Thượng mở to mắt nhìn lão ngự y, trong mắt chàng đầy tơ máu, nhưng con ngươi lại trong sáng, giống như có nước trong róc rách chảy qua.

Chàng nhìn lão ngự y, cân nhắc một hồi mới nói: “Chén trà là ta tự mình hất xuống, ta muốn chứng minh mình thật sự có thể hất nó xuống.”
Lão ngự y ngạc nhiên trợn to mắt.
Ngôn Thượng thì giống như cố gắng khống chế cảm xúc nhưng vẫn không nhịn được nhếch khóe miệng vui mừng.

Nụ cười của chàng rất nhẹ, lặng lẽ ôn nhuận nhưng chàng quả thực đang cười.
Chàng chắp tay hành đại lễ với lão ngự y nói: “Ta có thể thấy là nhờ ân của ngài.

.

.

.

.”
Lão ngự y tán thưởng không thôi, ông ta không nghĩ tới thuốc mới của mình lại có hiệu quả tốt như vậy.

Ông ta vuốt râu cười, nhận một lễ này của chàng.

Nhưng thấy chàng hành lễ xong đã xoay người ra ngoài thì ông ta không nhịn được ngăn lại: “Nhị Lang muốn đi đâu? Ngươi mới vừa khôi phục thị lực, còn không tiện ra ngoài đâu.

Ngươi nên ngồi xuống, để ta nhìn kỹ một chút xem nào.

.

.

.

.

.”
Ngôn Thượng đứng ở cửa phòng quay đầu lại.
Chàng vốn có khí độ tốt, nay ánh mắt đã nhìn lại được nên mặt mày càng thêm sinh động.

Đôi mắt kia giống như biến một pho tượng thành một người sống, làm cho chàng không còn lạnh tanh mờ mịt nữa.
Ngôn Thượng ngượng ngùng khẽ cười nói: “Tất nhiên là nên để tiên sinh kiểm tra nhiều hơn, nhưng lòng ta nôn nóng.

Vừa có thể nhìn thấy ta đã lập tức muốn đi gặp một người.

Đợi trở về lại xin phiền tiên sinh giúp ta kiểm tra mắt xem sao.

Xin thứ lỗi.”
Lão ngự y aizzz một tiếng sau đó đã thấy chàng ra cửa.

Ông ta ghé vào cửa sổ, nhìn chàng mặc áo trắng, đầu đội kim quan đi dọc hành lang, cầm lấy ô hạ nhân đưa rồi lập tức đi thẳng thì gọi với theo: “Mắt ngươi vẫn còn tơ máu kìa.

.

.

.

.

.”
Ngôn Thượng quay đầu lại, mỉm cười nói: “Không có cách nào.”
Lão ngự y: “Trời còn mưa to kìa.”
Ngôn Thượng: “Không sao.”
Lão ngự y: “Ngươi cẩn thận đi được một đoạn lại không nhìn thấy đó!”
Ngôn Thượng vẫn cười nói: “Cũng không sao.”
Tâm tình của chàng rất tốt, vì thế chàng lập tức đi xuống bậc thang và đi ra ngoài dưới sự chỉ dẫn của đám tôi tớ.

Đây là lần đầu tiên một người ổn trọng như chàng bày ra bộ dạng phong lưu nhẹ nhàng như thế này.
Vào buổi hoàng hôn ngày hôm đó trời mưa to, chàng bung dù chậm rãi đi ra ngoài.

Vạt áo trắng của chàng tung bay khiến lão ngự y cảm nhận được sức sống trẻ trung của người trẻ tuổi.
Ông ta than thở: “Đúng là yêu đến mê đầu.”
Đến người ổn trọng như Ngôn Thượng cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng mà Ngôn Thượng sao có thể không nóng nảy?
Tháng ba chàng gặp lại Mộ Vãn Diêu, mà nay đã đến tháng bảy.
Trong bốn tháng hai người cứ thể ở chung, ngày qua ngày chàng luôn muốn nhìn xem bộ dáng nàng hiện tại thế nào.

Ngón tay chàng lại lần nữa sờ lên má nàng.

.

.

.

.

.

trong lòng tràn ngập khát vọng nhưng vẫn chẳng nhìn thấy gì.
Mộ Vãn Diêu chỉ thấy chàng vĩnh viễn bình tĩnh và tự nhiên nhưng trong lòng chàng vẫn có khủng hoảng và lo âu.

Chàng thường xuyên sợ hãi mình bị mù, sợ mình sẽ không nhìn thấy nàng nữa.

Nếu thế thì hình ảnh cuối cùng của nàng trong trí nhớ của chàng chỉ còn lại khuôn mặt lãnh đạm rời đi ba năm trước.
Chàng muốn nhìn thấy công chúa!
Muốn nhìn lông mi nàng cong vút như núi cao, thấy ánh mắt luôn giấu vẻ giảo hoạt thích trêu đùa cùng cái mũi khéo léo luôn thích chun lại khi chọc ghẹo chàng, còn có khóe miệng đỏ bừng kiều diễm.

.

.

.

.

.

Nay nàng đã trưởng thành, không còn là nương tử trong trí nhớ của chàng nữa.
Nhưng chàng không nhìn thấy! Vẫn không nhìn được!
Thế thì sao chàng lại không vội cho được?

Ngôn Thượng cưỡi ngựa rời đi, được nửa đường thì tạnh mưa.

Lúc tới được khu chợ bên bờ sông Tần Hoài thì người người đã tấp nập do mưa đã tạnh và đương nhiên ngựa không thể đi vào.

Cũng may Ngôn Thượng hiện giờ không còn là người mù nữa nên chàng cũng không sợ hãi đám đông này.
Chàng lập tức xuống ngựa đưa dây cương cho Hàn Thúc Hành sau đó đi vào chợ.
Lúc chạng vạng có mưa nên Mộ Vãn Diêu và đám con cháu Lý gia đều tản ra tránh mưa.

Đợi mưa tạnh, chợ lại náo nhiệt thì bóng đêm cũng buông xuống.

Ngọn đèn dầu dần sáng lên, thời gian đã qua thật lâu, lúc này bên bờ sông Tần Hoài rực rỡ một mảnh còn nàng thì chậm trễ thời gian trở về.
Nàng có chút mất hứng.

Một người chị dâu lôi kéo nàng cùng đi thả đèn Khổng Minh thấy thế thì an ủi: “Đợi chúng ta thả đèn xong lại trở về.

Phò mã cũng không nhìn thấy gì, hừng đông hay màn đêm với hắn mà nói có gì khác nhau.

Điện hạ về muộn một chút cũng không sao đâu.

Hơn nữa ngài là chủ, chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt phò mã ư? Cho dù điện hạ thật sự không quay về thì chẳng lẽ hắn còn dám tức giận ngài ư?”
Mộ Vãn Diêu nhíu mi càng sâu.

Nàng dần ngừng bước, cảm thấy những người này nói không đúng.

Ngôn Thượng không chỉ là phò mã của nàng mà còn là chồng nàng.

Chàng muốn được nàng tôn trọng.

.

.

.

.

.

Nàng có thể không tôn trọng phò mã của bản thân bởi vì phò mã với nàng chỉ là “thần tử” nhưng chồng lại không giống thế.
Nàng bắt cóc Ngôn Thượng khiến chàng rất bất mãn, tuy nàng không xin lỗi nhưng vẫn nhớ kỹ những lời chàng nói.

.

.

.

.

.

Vì thế Mộ Vãn Diêu nói với mấy người chị dâu: “Các ngươi đi thả đèn đi, ta để Thu Tứ đi theo các ngươi giúp ta thả đèn là được.

Ngoại đại công đã qua đời, cũng sẽ không để ý chuyện nhỏ này đâu.

Ta có việc về trước.”
Một người chị dâu thấy công chúa nói đi là đi, đảo mắt đã vứt bọn họ lại thì không nhịn được hỏi: “Điện hạ.

.

.

.

.

.

đi đâu?”
Mộ Vãn Diêu đã chen được vào trong đám người, lúc này nàng không mặc trang phục tinh xảo, cũng không trang điểm cầu kỳ nên trông giống một vị nương tử nhà bình dân đi chơi tết.

Cả người nàng giản đơn lại ôn nhu quay đầu lại vẫy tay với mấy người kia rồi nhẹ giọng nói: “Đi tìm Ngôn Thượng.”
Mọi người không ngăn được, chỉ thấy nàng lắc mình vào đám đông, nhanh chóng không thấy đâu.

Bên bờ Tần Hoài có ánh sáng lấp lánh.
Từng ngọn đèn sáng lên, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.

Một cái ô nhuộm năm màu, vẽ hình sông núi được treo cao tô điểm cho chợ đêm.

Tuấn nam mỹ nữ tấp nập trong biển người, đây đó có người ngẩng đầu chơi đố đèn.
Mộ Vãn Diêu xuyên qua đám người, ánh sáng rạng rỡ chiếu trên người nàng.

Dù thế bản thân nàng cũng không quyến luyến cảnh phồn hoa này mà vội đi ra ngoài.
Từng đám người lướt qua người nàng, từng ngọn đèn vụt qua.

Mọi loại âm thanh nổ tung bên tai nàng, những ồn ào náo động đều là nhân gian khói lửa.

Nhưng chúng chẳng liên quan gì tới Mộ Vãn Diêu.

Nàng toàn tâm toàn ý muốn rời khỏi đây, càng ngày càng vội vã.

Đột nhiên trong lúc ấy nàng nghe thấy có người gọi mình.
Lúc đầu nàng không để ý, nhưng giọng nói này xuyên qua biển người, xuyên qua ngọn đèn dầu vang lên bên tai nàng ——
“Diêu Diêu!”
Mộ Vãn Diêu quay ngoắt đầu lại, nhìn thấy trong dòng người kia có một nam tử mặc áo trắng đang đứng đó nhìn về phía mình.

Đợi nàng quay đầu lại con ngươi trong mắt chàng cũng sáng lên.

Chàng tươi cười vẫy tay với bên này nhưng vì tính tình vốn ngượng ngùng nên chàng nhanh chóng thu tay lại.
Nhưng ánh mắt chàng trong suốt như nước, cứ thế nhìn nàng.
Ánh mắt chàng sáng hơn bất kỳ ngọn đèn nào mà Mộ Vãn Diêu thấy hôm nay.

Mộ Vãn Diêu ngây thơ nhìn Ngôn Thượng đứng bên kia đám người.
Chàng đang cố gắng đi về phía nàng, bên người không hề có tôi tớ đi cùng.

Ánh mắt chàng nhìn lại, ánh đèn phản chiếu ở đó khiến chàng có chút khó chịu phải nâng tay áo lên che.

Nhưng rõ ràng chàng ——
Nhìn thấy được!
Chàng nhìn thấy nàng!
Con ngươi của Mộ Vãn Diêu sáng lên: mắt chàng.

.

.

.

.

.

khỏi rồi ư?

Mộ Vãn Diêu ngơ ngác nhìn sau đó bỗng bước về phía chàng.
Ngôn Thượng cẩn thận để không đụng vào người bên cạnh còn Mộ Vãn Diêu lại không hề cố kỵ đi về phía trước.

Mọi người cũng đều phải nhường đường cho nàng.
Nàng đi tới trước mặt và nhìn chàng hỏi: “Mắt ngươi khỏi rồi ư?”
Ngôn Thượng nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Chàng chớp mắt, trong mắt có ánh nước, tơ máu lại giống như nhiều hơn.
Mộ Vãn Diêu nhíu mày.
Ngôn Thượng tinh tế phát hiện ra nên nói: “Nhưng ta còn chưa thích ứng lắm với ánh sáng.

.

.

.

.

.

Ngự y nói không có việc gì nữa rồi.”
Trong lòng chàng có niềm vui nho nhỏ muốn chia xẻ với nàng, cảm xúc chàng muốn chia sẻ quả thực quá ôn nhu.

Ánh mắt chàng lưu luyến nhìn người trước mặt, muốn nói nhiều lời với nàng nhưng ai ngờ Mộ Vãn Diêu lại túm lấy tay chàng kéo đi.
Nàng nhanh chóng quyết định nói: “Đi theo ta.”
Nước mưa đầy đất, ánh nước lấp lóa.
Mộ Vãn Diêu mang theo Ngôn Thượng xuyên qua dòng người đi tới một chỗ.

Ống tay áo của họ bay lên trong gió, Ngôn Thượng bị nàng nắm lấy cổ tay thì không nhịn được theo sát.

Mộ Vãn Diêu mang theo Ngôn Thượng đến một ngõ nhỏ bày đầy các loại dù bằng giấy dầu nhiều màu.

Nàng không mua ô mà trực tiếp lôi kéo chàng ngồi xuống một góc tối.

Có ô che nên ánh sáng bên ngoài cũng tối đi một chút.
Hai người ngồi dưới tán ô, nàng cứ thế nhìn người trước mặt.

Ánh mắt chàng trong suốt, phản chiếu ánh sáng màu vàng của đủ loại đèn đuốc xung quanh.

Ánh sáng bồi hồi trong mắt chàng, chiếu lên hình ảnh phản chiếu của nàng.

Cả đoạn đường bị nàng lôi đi, nay chàng lại ngoan ngoãn cùng nàng ngồi xổm ở chỗ này.
Mộ Vãn Diêu nhìn vào mắt chàng, chỉ thấy chàng cũng nhìn mình sau đó nở nụ cười.

Nụ cười của chàng thực tốt đẹp và ôn hòa, giống như ngày thường nhưng lại phóng khoáng hơn một chút.

.

.

.

.

.

quả là hơi ngốc.
Nàng thây vậy thì mặt cũng nóng lên, trong lòng không nhịn được ngượng ngùng nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Hiện tại đã đỡ hơn chưa? Mắt ngươi có còn đau không? Ngươi có thấy ta không?”
Ngôn Thượng đáp: “Không nhìn thấy.”
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn.
Nhưng giây tiếp theo chàng đã vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Một tay chàng nâng cằm nàng lên, một tay ôm lấy gò má tuyết trắng của nàng.
Mặt Ngôn Thượng dán tới, hàng lông mi dày rậm để lộ đôi mắt ôn hòa giống hệt giọng nói của chàng.

Tất cả giống như nước suối mùa xuân chảy qua trái tim Một Vãn Diêu, còn chàng chỉ nói: “Ngài để ta nhìn cho kỹ đã nào.”