Không còn thân tình thì hoàng đế hoàn toàn coi vợ chồng Mộ Vãn Diêu như công cụ mà dùng.
Nàng không còn được nhàn rỗi ở nhà tạo ấn tượng con dâu hiền huệ của nhà họ Ngôn nữa.

Nàng lại bận rộn như trước khi thành hôn, ngày ngày triệu kiến các vị đại thần tới bàn chính vụ.

Trước cửa phủ công chúa ngựa xe nối liền, đám quan viên xếp hàng ra vào ngõ nhỏ, mỗi người đều chờ cầu kiến công chúa.

Cái này đều lọt hết vào mắt cha Ngôn ở phủ bên cạnh nhưng ông cũng chẳng thể nói gì vì Nhị Lang nhà ông cũng bận như công chúa vậy.
Vào tháng 10 cả Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đều bị bệnh một hồi, người nhà họ Ngôn không biết hai người bị bệnh gì, nhưng sau khi khỏi bệnh cả hai đều bắt đầu bận rộn lu bù.
Lại Bộ đứng đầu lục bộ, quan viên ở đây được gọi là quan trên trời.

Ngôn Thượng là Khảo Công Lang nên càng được gọi là “Thiên quan lang”, mỗi ngày hầu như chàng đều bị gọi tới Trung Thư Tỉnh, Ngự Thư Phòng trả lời.

Đồng thời sau khi khỏi bệnh Ngôn Thượng lại nhận thêm một chức Phụng Xa Đô úy.

Chức quan này cũng là từ ngũ phẩm, nhưng đây là chức quan trước ngự tiền, có thể ngày ngày diện thánh không nói còn chưởng quản một phần quân vụ.
Đến tháng 11 chàng còn nhận thêm chức Hàn Lâm học sĩ, chủ quản Hoằng Văn Quán.
Những chức quan khác thì không nói làm gì, nhưng việc chàng chủ quản Hoằng Văn Quán đã khiến cả Trường An oanh động.

Cha Ngôn cũng từng làm tiến sĩ ở Trường An nên cũng cực kỳ sầu lo cho Nhị Lang nhà ông.

Người nhà mình biết rõ: Nhị Lang nhà ông rất thông minh, nhưng chàng làm văn ấy mà, quả thực rất nông cạn và có lệ, làm gì có tư cách đi làm chủ Hoằng Văn Quán?
Hoằng Văn Quán là nơi quản lý thư tịch lớn nhất Trường An thế nên vị trí chủ quản nơi đó có liên quan gì tới Ngôn Thượng đâu?
Nhưng quan trường thâm sâu, đám quan viên Trường An đều biết chủ quản Hoằng Văn Quán xưa nay đều được tể tướng tương lai kiêm chức.

Hoàng đế hẳn đang lót đường cho Ngôn Thượng lên chức tể tướng, nhưng với tuổi của chàng thì quả thực là quá không đủ tư cách.

Những người chủ quản Hoằng Văn Quán xưa nay đều là những nhà đại nho, còn Ngôn Thượng vẫn còn quá trẻ, vốn dĩ cũng không có danh tiếng gì trong giới văn nhân thì làm sao nói được người khác?
Lưu tướng công cũng cố ý hỏi chàng xem hoàng đế có ý tứ gì.
Nhưng chẳng qua hoàng đế muốn tận dụng cho hết, để xem Ngôn Thượng có xứng với chức hay không.

Nếu hiện tại chàng không thể ứng phó nổi thì về sau đương nhiên cũng không cần nói.
Vì thế người nhà họ Ngôn ở Trường An nửa năm nhưng chẳng gặp được Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng mấy lần.

Hai người bận rộn mọi việc, công chúa thì ít nhất còn không phải đi mà chỉ ở nhà tiếp khách, còn Ngôn Thượng thì cả ngày không thấy người đâu.

Ngẫu nhiên có ngày nghỉ tắm gội chàng cũng phải tiếp quan viên tới báo cáo, không ít hơn khách của công chúa bên kia.
Người nhà họ Ngôn vì hai vợ chồng nhà này mà thấy lo lắng thay, không biết một ngày bọn họ có thể nhìn thấy nhau mấy lần.
Nhưng bất kể thế nào thì ở Trường An gần đây ngoại trừ Tần Vương càng ngày càng nôn nóng còn về cơ bản mọi chuyện đều an tĩnh.

Còn ở U Châu lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
U Châu là nơi hỗn độn tục tằng, vật và người đều khác biệt.

Khó khăn lắm coi như Dương Tự cũng ở chỗ này được hai tháng.
Trong hai tháng này thư từ qua lại, Trường An Dương gia đang cùng U Châu Tiết Độ Sứ Tần thị nghị thân.

Dương gia Trường An vì Thái Tử và Tần Vương đánh nhau nên trở thành vật hy sinh, địa vị lung lay muốn đổ, dễ dàng bị thế gia khác đoạt mất địa vị.

Bọn họ muốn mượn hôn sự với Tần thị để ổn định cục diện Trường An.

Vì thế đây không chỉ là ý của Thái Tử mà còn là ý của Dương gia.
Trong hôn sự này có lẽ chỉ mình tân lang là không để trong lòng.

Mặc kệ hai nhà tính toán nghị thân thế nào, khi nào thành hôn, mỗi khi U Châu Tiết Độ Sứ hỏi chuyện Dương Tự thì hắn đều đáp rất đơn giản: tùy các người.
Lúc này tinh lực của hắn đều đặt ở mấy dân tộc du mục phương bắc thường tới biên quan gây rối.

Ngày ngày hắn đều luyện binh, mang đám kỵ binh đánh nhau loạn xạ ở biên quan.

Dương Tự thậm chí còn mở một trại nuôi ngựa rộng lớn để làm nơi nuôi ngựa buôn bán với đám thương lữ đi qua.
Đa số thời gian hắn đều ở trại nuôi ngựa, tinh thần đều để ở đánh giặc, cả trái tim đều nghĩ tới chiến tranh.


Cái này khiến cha vợ của hắn là U Châu Tiết Độ Sứ có rất nhiều điều bất mãn.
Nhưng mà Dương Tự anh tuấn nguy nga.

Nghe nói con gái của ông ta từng nhìn thấy Dương Tam Lang lười biếng ngồi trên lưng ngựa rêu rao trong một buổi chiều hoàng hôn, phía sau là đám thuộc hạ.

Hoàng hôn huy hoàng, tiểu nương tử mặt đỏ tâm nóng, từ đây nhớ mãi không quên, một hai phải gả cho vị tướng quân trẻ tuổi này.
Một ngày này Dương Tự mới vừa cưỡi ngựa từ biên quan chạy một vòng trở về.

Hắn dẫn mấy nghìn binh mã của mình cùng vạn người của phía địch đối chọi, còn thắng một trận nhỏ.

Khi trở về tâm tình mọi người đều vui sướng, bọn họ ngồi trên lưng ngựa nói chút chuyện phiếm thô tục.
Lúc này Dương Tự bị U Châu Tiết Độ Sứ phái người tới mời đi.

Đám huynh đệ thấy vậy thì thổi sáo, làm mặt quỷ nói: “Dương tướng quân còn không mau đi đi? Nhất định là Tần gia tiểu nương tử lại tới nhìn lén tướng quân của chúng ta nên Tiết Độ Sứ mới bị tiểu nương tử bức bách phải gọi ngài qua đó.”
Dương Tự tùy ý nhếch miệng.

Hắn trước sau không hề có thái độ tích cực với hôn sự này nhưng thủ hạ của hắn đều là người xuất thân U Châu nên đương nhiên hắn không thể biểu hiện qua loa có lệ.
Dương Tự đến chỗ U Châu Tiết Độ Sứ báo danh, chuẩn bị tâm lý là ông ta sẽ bắt hắn cùng con gái nhà mình đi dạo phố mua son phấn gì đó.

Dương Tự nào biết mấy cái đó, thế mà vị nương tử kia lại luôn hỏi hắn màu nào đẹp……
Dương Tự tùy ý nhìn đống phấn son ấy, một đoàn lung tung rối loạn hắn chỉ nhận được hai màu, một là màu son, giống quân kỳ của Đại Ngụy, hai là màu trắng đến đứa nhỏ cũng biết.

Dương Tự nghĩ mặt một nữ lang mà trông giống như quân kỳ thì khẳng định khó coi thế là hắn nói: “Màu trắng.”
Sau đó Tần nương tử khóc lóc mách với Tiết Độ Sứ: “Tam Lang nhất định là ghét bỏ con đen.”
Dương Tự: “……”
Trong lòng hắn bực bội, từng cơn ác cảm nảy lên.

Hắn nghĩ mình không thích loại nữ lang ra vẻ nũng nịu này, nhưng nếu đối phương hiên ngang như một nữ anh hào thì hắn sẽ coi người ta như anh em, hẳn cũng chẳng thích nổi.

Cho nên dù đối phương thế nào thì hắn cũng rất khó mà điều khiển cảm xúc của mình.
Vì hắn mang phẫn nộ và không cam lòng nên dù biết mọi người không ai sai nhưng bản thân hắn vẫn phải dằn vặt trong mớ bòng bong này.

Hắn còn luôn không tự chủ được nhớ tới thiếu nữ khiến lòng mình bình yên như nước suối trong kia.
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu hắn vang lên, cố bắt bản thân không được nghĩ nhiều.
Một lát sau Dương Tự gặp được Tiết Độ Sứ nhưng không hề thấy vị hôn thê kia đi theo như mọi lần.
Chỉ thấy Tiết Độ Sứ mở một lá thư rồi nói với Dương Tự: “Cửa ải cuối năm đã tới gần, Trường An xuất hiện lưu dân từ Ký Châu tới.

Ký Châu bên kia đang xử lý nhưng Thái Tử muốn để chúng ta và Ký Châu hỗ trợ lẫn nhau cùng phong tỏa châu huyện, dàn xếp cho lưu dân.

Ta sẽ trực tiếp đi Trường An phối hợp với quan viên địa phương cùng sắp xếp cho lưu dân ở phủ Thái Nguyên, huyện Vạn Niên.

Còn chuyện trấn an lưu dân thì để tới cửa ải cuối năm rồi tính.”
Dương Tự nhíu mày.
Lúc Tiết Độ Sứ nói thế thì lòng hắn lập tức hình dung ra địa hình mấy chỗ kia và cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Sao chuyện của Trường An lại để U Châu hỗ trợ? U Châu bên này đương nhiên có quân đội trang bị tốt nhưng đây là biên quân chuyên đối phó với quân xâm lược, việc trấn an lưu dân sao lại đến tay bọn họ?
Nhưng sau đó hắn nghĩ Thái Tử cuối cùng cũng có thể điều động quân đội, vì vậy hắn không nghĩ nhiều nữa mà đi xuống.

Trong tay Thái Tử không có nhiều quân như Tần Vương, có thể sử dụng binh mã của U Châu đã là không tồi.
Lúc này Tiết Độ Sứ lại nói: “Như vậy ta sẽ dẫn ba vạn binh đi làm việc này, ngươi ở lại U Châu bảo vệ biên quan.

Đám man di kia cũng biết Đại Ngụy chúng ta coi trọng thời điểm cuối năm nên ngươi không thể để bọn chúng có cơ hội xâm lăng.”
Dương Tự hơi kinh ngạc hỏi: “Thái Tử để ngài đi ư?”
Tiết Độ Sứ đáp: “Đúng vậy.”
Dương Tự: “Không nhắc tới ta?”
Ông ta xác nhận: “Không có.”
Dương Tự hơi trầm mặt nói: “Phong thư này không đúng.”
Tiết Độ Sứ không vui nói: “Đây là Thái Tử tự tay viết, có con dấu của Đông Cung, ta cũng đã xác nhận rồi, sao giả được?”
Dương Tự đứng thẳng, đạm mạc nói: “Tiết Độ Sứ ở U Châu hơn mười năm, coi như hàng xóm với loạn dân nên hẳn cũng quen thuộc bọn họ.

Sắp tới cuối năm rồi, vào thời khắc quan trọng như thế hẳn người quen thuộc U Châu như ngài phải ở lại canh giữ nơi này chứ.


Còn ta quen thuộc Vạn Niên huyện, quen thuộc địa hình quan nội…… vậy lý ra phải là ta mang binh nhập quan chứ sao lại là ngài?”
Hắn vừa nói thế thì Tiết Độ Sứ cũng cảm thấy kỳ quái.
Dương Tự nói tiếp: “Hẳn là Trường An có biến.

Mong ngài án binh bất động ở lại U Châu.

Ta sẽ thay ngài mang binh tới Vạn Niên huyện, trấn an lưu dân.

Ta sẽ tự mình viết thư nói rõ với điện hạ, ngài ấy cũng sẽ không trách.”
Nghĩ tới quan hệ của đứa con rể này và Thái Tử nên Tiết Độ Sứ chỉ do dự một chút sau đó đồng ý.
Dương Tự trở về phủ của mình, vốn định viết thư nhưng rồi hắn lại dừng bút.

Tuy hắn không phải người thông minh như Ngôn Thượng nhưng nhiều năm quân lữ dạy cho hắn trực giác nhạy bén.

Nhất định đã có thay đổi gì đó, hắn không tin Thái Tử lại tin Tiết Độ Sứ của U Châu hơn hắn.
Dương Tự định về Trường An một chuyến.

Cuối tháng 12, đám quan viên đi sứ đều trở về Đại Ngụy sau bốn năm xa quê.
Bá tánh đứng trên đường phố nghênh đón, triều đình cũng vô cùng vui mừng mở tiệc khoản đãi những người phiêu dạt bốn năm nay.

Năm đó có trăm người xuất quan, đều là lương đống mà triều đình tuyển chọn, nhưng nay trở về khó khăn lắm cũng chỉ còn mấy chục người, cái này khiến ai cũng thổn thức.
Bọn họ không chỉ mang về bản đồ hoàn chỉnh của các nước chư hầu mà còn mang về tin tức của những tiểu quốc muốn dựa vào Đại Ngụy và cả tin tình báo của Nam Man ——
Nam Man là kẻ địch quá khổng lồ, bọn họ vẫn luôn như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Đại Ngụy.

Sau khi Ô Man Vương Mông Tại Thạch trở về Nam Man, Đại Ngụy chỉ biết nơi đó vẫn luôn đánh nhau nhưng nay sứ thần về mới nói được tin tức đầy đủ hơn: Chỉ đợi Nam Man thu phục một bộ lạc cuối cùng nữa là toàn bộ Nam Man sẽ thống nhất.
Ngày đó Ô Man Vương rời khỏi Đại Ngụy, nay hắn đã trở thành cánh tay đắc lực của Nam Man Vương, cùng kẻ kia nam chinh bắc chiến.
Những việc này đều là Chính Sử cùng Vi Thất Lang Vi Thụ báo cáo với triều đình.

Chính Sử có tâm bồi dưỡng Vi Thất Lang nên chỉ đứng bên cạnh nghe hắn báo cáo.

Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn Vi Thụ và đột nhiên phát hiện: Thiếu niên lang 14 tuổi đã đỗ Trạng Nguyên năm xưa nay đã là nam tử trưởng thành.
Nam tử kia như tuyết trên tháp Phù Đồ, tuấn mỹ sáng lòa.

Hắn đã thoát khỏi lồng giam của Vi gia, khác hẳn ngày trước.
Lúc Vi Thụ nhận hết mọi chú ý trên triều thì Triệu Linh Phi đứng trước cửa phủ nhà mình, lòng mê mang ngửa đầu nhìn bảng hiệu trên đó.

Một chữ “Triệu” này khiến nàng cảm khái cực kỳ, lại cũng sợ hãi không dám tiến đến.
Nàng đứng trước cửa ngây người hồi lâu bỗng thấy cửa mở, cha nàng tự mình đi ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Công nhìn chằm chằm nàng, gương mặt nghiêm túc lập tức run lên, giọng cũng run rẩy gọi: “Ngũ, Ngũ Nương?”
Mắt Triệu Linh Phi ngập nước, mọi người ở quan ngoại đều gọi nàng là “Linh Phi”, không ai nhớ rõ nàng là Triệu Ngũ Nương.

Nay trở về Trường An, Triệu Ngũ Nương khắc vào xương cốt của nàng cũng trở về.

Nàng phát hiện mình cũng không quá chán ghét cái tên này……
Triệu Linh Phi run giọng gọi: “A phụ……”
Triệu Công đi lên một bước gọi: “Ngũ Nương, thật là con ư? Con trở lại rồi ư? Con, con, con …… Sao còn chưa lại đây để a phụ nhìn một cái!”
Triệu Linh Phi nghẹn ngào, muốn cười nhưng nước mắt lại không nhịn được ào ạt rơi xuống.

Cha nàng tóc đã bạc, khóe mắt có nếp nhăn, nhìn ông ta già đi rất nhiều, cũng tang thương hơn.

Nhưng lúc ông ta hùng hổ lại vẫn là cha nàng.
Triệu Linh Phi nhào qua ôm lấy cha mình, nước mắt ròng ròng.

Nàng cũng làm nũng với cha mẹ mình, giống như mọi đứa nhỏ trên đời này, không cần gánh vác bất kỳ áp lực gì: “A phụ, a mẫu của con đâu? Con rất nhớ mọi người……”

Lúc cha con Triệu gia đang đoàn tụ thì trên một con đường cái thưa thớt người đi lại của Trường An Ngôn Hiểu Chu đang cùng anh ba nhà mình tới chợ phía đông mua ít hàng tết.
Vốn nàng cùng đi với hai người chị dâu nhưng Ngôn Tam Lang lại tới.

Anh ba nhà nàng hẳn lại định trộm kiếm tiền cho nên mới quan tâm tới thị trường.


Trong lòng hiểu được ý của hắn nên nàng cũng không cự tuyệt.

Hai anh em cùng đi trên phố, tâm tình đều rất tốt.
Đi trong gió lạnh, Ngôn Tam Lang lớn giọng la hét: “Đây là lần đầu tiên ta ở Trường An ăn tết, nhìn dáng vẻ cũng không khác gì Lĩnh Nam chỗ chúng ta.

Nhị ca nói mùa đông chỗ này cực kỳ lạnh nhưng ta thấy cũng bình thường đúng không?”
Ngôn Hiểu Chu nghiêng đầu thấy anh ba nhà mình lạnh đến má đỏ bừng mà còn quật cường thì không nhịn được nhếch miệng cười thì ôn nhu nói: “Vui nhất là được cùng Nhị ca ăn tết.”
Ngôn Tam Lang lại nói lời thật: “Sao chúng ta có thể cùng Nhị ca ăn tết được? Muội không hiểu rồi, quan lớn như huynh ấy còn phải tham gia cung yến vào đêm trừ tịch, căn bản không thể ở cùng chúng ta đâu.

Chúng ta vẫn nên đóng cửa tự ăn tết, cũng không khác gì lúc ở Lĩnh Nam…… Hắt xì!”
Ngôn Hiểu Chu nhíu mày hỏi: “Tam ca, có phải huynh bị phong hàn không?”
Tam Lang quật cường nói: “Không hề!”
Ngôn Hiểu Chu còn muốn khuyên anh mình nhưng thình lình có một con ngựa phóng qua, tạt gió lạnh vào người họ.

Nàng nhìn qua thì thấy một người mặc áo choàng có mũ, cả người bọc kín mít đang ngồi trên ngựa phóng nhanh.
Người nọ cúi rạp người trên ngựa, phóng trên đường Trường An nhưng không hề giảm tốc độ.

Thuật cưỡi ngựa của người này cực kỳ lợi hại, đám người đi đường mới vừa hoảng loạn tránh đi thì cả con ngựa màu đen đã vụt qua như tia chớp.
Ngôn Hiểu Chu nhìn người kia, thấy khuôn mặt dưới mũ choàng chỉ lộ một đôi mắt hờ hững nhìn nàng.

Lúc bốn mắt nhìn nhau người nọ ngẩn ra, sau đó lập tức dời mắt.
Nàng theo bản năng bước về phía người đó nhưng người nọ lại lập tức phóng đi.

Hai người chỉ sượt qua nhau trong một hơi thở, gió thổi qua má nàng.

Ngôn Hiểu Chu quay đầu, vạt áo bị gió thổi tung bay, ánh mắt như sóng nước lay động đuổi theo bóng một người một ngựa biến mất trong ngõ nhỏ.
Ngôn Tam Lang không hiểu hỏi: “Hiểu Thuyền, làm sao vậy?”
Ngôn Hiểu Chu chậm rãi lắc đầu, hơi nhấp mím miệng.
Người nọ là Dương Tự.
Vốn nàng còn có chút chần chờ, nhưng khi thấy hắn nhìn nàng một cái rồi dời mắt là nàng biết mình không nhận sai người.

Nhưng hắn đang ở U Châu cơ mà, một tướng quân như hắn chưởng quản mấy vạn binh mã thì sao có thể về Trường An mà không trải qua điều động chứ?
Ngôn Hiểu Chu sợ mình nói ra sẽ gây hại cho Dương Tự nên đối với câu hỏi của Ngôn Tam Lang nàng chỉ trầm mặc một lát rồi nói mình nhận nhầm người.

Nhưng bất an trong lòng khiến nàng cảm thấy cửa ải cuối năm này sợ là sẽ không ổn.

Trong đêm trừ tịch Ngôn Thượng lần đầu tiên lấy thân phận quan viên ngũ phẩm tham gia cung yến.
Làm đồ đệ được Lưu tướng công ưu ái, hiện tại chàng lại kiêm nhiệm nhiều chức, thường xuyên được diện kiến hoàng đế nên trong cung yến này bọn quan viên sôi nổi cùng chàng làm quen.

Ngôn Thượng ôn nhu ứng phó với các vị đại thần sau đó nắm chắc cơ hội đi tìm Vi Thụ lúc này đang ngồi yên trong một góc.
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Cự Nguyên vẫn thích ngồi một mình như vậy.”
Vi Thụ ngẩng đầu nhìn Ngôn Thượng đang đứng trước mặt mình giống như cây ngọc sáng ngời mà chắp tay chào hỏi.

Đèn cung đình chiếu sáng, Ngôn Thượng đứng dưới đèn có vẻ gầy, mặt mày trong trẻo, màu da hơi tái nhợt nhưng nụ cười của chàng kèm với khí độ vẫn át đi vẻ mệt mỏi kia, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân.
Lúc này Vi Thụ đứng dậy kính Ngôn Thượng một chén rượu.
Mấy năm không gặp nhưng Vi Thụ vẫn thế, dù lúc này trong lòng hắn rất vui vẻ nhưng miệng lại không có gì để nói.

Cũng may Ngôn Thượng không để bụng, dù cái kẻ trước mặt tích chữ như vàng nhưng chàng cũng chẳng xấu hổ mà dẫn dắt đề tài để đối phương mở miệng.

Cứ vậy Vi Thụ dần tìm được tình nghĩa của hai người lúc trước, biểu tình trên mặt hắn cũng thả lỏng hơn, miệng cũng nói nhiều hơn.
Vi Thụ nhìn Ngôn Thượng nói: “Đệ còn chưa từng chúc mừng Ngôn nhị ca và điện hạ cuối cùng cũng thành quyến thuộc.”
Trong mắt Ngôn Thượng có ý cười nhàn nhạt, cầm chén rượu kính hắn nói: “Đa tạ.”
Vi Thụ hỏi: “Sao không thấy điện hạ đi cùng huynh?”
Ngôn Thượng ôn tồn đáp: “Điện hạ đang ở hậu cung với nữ quyến, quan lại thì ở bên này nên đương nhiên không gặp mặt.

Đệ muốn gặp điện hạ sao, để ta cho người đi mời nàng tới nhé?”
Vi Thụ lắc đầu nói: “Đệ chỉ cảm thấy phu thê hai người đều bận, ngày thường cũng thế này thì có thể gặp nhau được bao lâu?”
Ngôn Thượng than: “Chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi thôi.”
Vi Thụ nhíu mày, đánh giá Ngôn Thượng.

Hắn thấy sắc mặt chàng tái nhợt, thần thái còn không trong sáng thảnh thơi được như khi thiếu niên, chẳng qua có khí chất nâng đỡ mà thôi.

Hắn về Trường An chưa tới nửa tháng đã nghe được nhiều chuyện về Ngôn Nhị Lang.

Phong quang có lẽ có nhưng cũng quá bận…… Bệ hạ coi chàng như ba người mà bắt làm đủ mọi việc.
Vi Thụ khuyên: “Nhị ca vẫn nên chú ý tới thân thể mới tốt, chuyện triều đình bận nhưng cũng không thể lấy mạng ra bồi.”
Ý cười trong mắt Ngôn Thượng càng sâu hơn, chàng than thở cười nói: “Không thể tưởng tượng được Cự Nguyên hiện giờ cũng biết khuyên người.

Trong lòng ta hiểu rõ, Cự Nguyên yên tâm đi.

Ừ…… tối này đệ sẽ tới nhà đại ca đệ ăn giao thừa sao?”

Chàng ở trong triều nên cũng biết thái độ của Lạc Dương Vi thị đối với Vi Thụ hiện tại đã thay đổi vì thế mới hỏi câu này.
Vi Thụ lại lắc đầu nói: “Không đi.

Một mình đệ qua loa là được.”
Ngôn Thượng hơi giật mình.
Vi Thụ thì nhìn về phía chàng, ánh mắt an tĩnh lại chăm chú.
Mày Ngôn Thượng nhẹ nhếch lên, trong lòng đoán được ý tưởng của Vi Thụ nên cười nói: “Vậy không bằng Cự Nguyên tới phủ công chúa cùng ta và điện hạ đón giao thừa nhé?”
Vi Thụ lập tức cười đáp: “Được.”

Quần thần bên này nhanh chóng tan tiệc, sau khi cung yến kết thúc Ngôn Thượng mời Vi Thụ cùng lên xe.

Vốn chàng muốn chờ Mộ Vãn Diêu nhưng nàng lại bị hoàng đế gọi đi thế là chàng đành đi về trước với Vi Thụ.
Mộ Vãn Diêu bên kia phải ở lại vì trưởng công chúa và Quý Phi nương nương xảy ra tranh chấp trong cung yến, hai người không ai chịu ai nên cùng tìm hoàng đế để phân xử.

Hoàng đế rất là đau đầu với hai người này nên lập tức điều Mộ Vãn Diêu đến giải quyết.

Sau khi hỏi rõ nàng nhanh chóng biết Lư Lăng trưởng công chúa lần này cố ý bị moi móc, quả là vô tội.
Gần đây Tần Vương cực kỳ nôn nóng, cái này khiến Quý Phi nương nương ở hậu cung cũng nôn nóng theo nên bà ta muốn mượn việc này thử thái độ của hoàng đế.
Thế là Mộ Vãn Diêu phải an ủi Quý Phi nương nương và khiến Lư Lăng trưởng công chúa chịu thiệt thòi.

Trưởng công chúa tức giận, nói hai người bắt nạt mình và cãi nhau một hồi với Mộ Vãn Diêu sau đó đùng đùng rời đi.
Mộ Vãn Diêu cũng phiền chán loại chuyện này, vì xử lý này đó mà nàng còn bị Lư Lăng trưởng công chúa mắng nên tâm tình cũng không tốt.

Màn tuyết mỏng rơi xuống, lắc rắc lặng lẽ, nàng trầm mặt ra khỏi cung.

Chờ xe ngựa về tới trước cửa phủ nhà mình, nghĩ tới Ngôn Thượng ở bên trong là tâm tình nàng mới tốt hơn.
Hơn nữa, đã vài ngày nàng chưa thể cùng chàng nói được mấy câu cho ra hồn.
Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết, tâm tình trong lòng đỡ hơn, bước chân cũng vì thế mà nhanh hơn.

Ngôn Thượng đang ở trong phủ nói chuyện với Vi Thụ thì nghe thị nữ nói điện hạ đã trở lại.

Chàng lập tức đứng dậy đi ra ngoài đón nàng.
Vi Thụ đã lâu chưa gặp Mộ Vãn Diêu nên trong lòng cũng kích động, vội đi theo Ngôn Thượng đứng lên.
Ngôn Thượng ra cửa thì vừa lúc thấy Mộ Vãn Diêu đi tới.

Chàng là người đứng ngay đầu, đầu đội quan ngọc, thân mặc trường bào, cả người đẹp đẽ như cây trúc che lấp Vi Thụ phía sau khiến nàng không nhìn thấy.

Trong lòng nàng rung lên khi thấy lang quân nhà mình, hơn nữa nàng nghĩ đây là cửa nhà nàng nên cũng không cần chú ý.
Trong bữa tiệc nàng có uống rượu, lúc này bước chân lảo đảo đi tới, ôm chặt lấy cổ Ngôn Thượng.

Chàng còn chưa kịp nói với nàng Vi Thụ tới thì Mộ Vãn Diêu đã dán lên hôn hôn chàng, lại nhẹ nhàng cắn cắn dụ chàng hé miệng ra.
Đám thị nữ và hộ vệ xung quanh đều cúi đầu.
Ngôn Thượng thì sợ đến nhảy dựng, vội vươn tay kéo eo nàng ra.

Bộ dạng chàng vốn ung dung nay lại hấp tấp vươn tay bưng kín miệng vợ nhà mình mà đẩy.

Chàng vẫn duy trì một tay ôm eo nàng tránh cho nàng bị ngã, còn tay kia bịt miệng đẩy mặt nàng ra.
Chàng cố trấn định cúi đầu cười nói với Mộ Vãn Diêu: “Điện hạ uống nhiều quá rồi, sao đi đường cũng lảo đảo, suýt thì ngã.

Đừng làm Cự Nguyên chê cười chứ.”
Vi Thụ ở phía sau chắp tay, rũ mắt làm như không thấy gì mà chào hỏi: “Điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng chậm rãi kéo tay Ngôn Thượng đang che miệng mình ra, sau đó xấu hổ không biết nói gì.

Nàng nhìn Ngôn Thượng lại thấy mặt chàng có một nụ cười khách sáo, nhưng tai thì đỏ lựng.

Hiển nhiên chàng còn xấu hổ hơn thế nên nàng lườm một cái, trách chàng nói chuyện quá chậm khiến nàng mất mặt với Vi Thụ.
Mộ Vãn Diêu ho khan một tiếng, sau đó mới ôn hòa hỏi: “Cự Nguyên tới từ lúc nào thế?”
Vi Thụ cúi đầu đáp: “Ngôn nhị ca để thần cùng tới đón giao thừa với hai người, không biết điện hạ có để ý không?”
Mộ Vãn Diêu bỡn cợt nói: “Ta thì không ngại, nhưng ngươi cũng đừng có cúi đầu mãi không dám nhìn ta như thế chứ.”

Tối nay Thái Tử không ở Đông Cung.
Hắn xuất hiện ở Dương phủ, trong phòng của Dương Tam Lang.

Hắn dựa tường mà ngồi nhìn nam tử trước mặt xốc mũ áo choàng lên.
Thái Tử nhìn chằm chằm hắn mắng: “Tự về Trường An, thật to gan.”
Dương Tự nói: “Nếu thần không về thì vẫn sẽ không biết ngài đang định làm gì.

Điện hạ, ngài muốn đẩy thần ra ngoài ư?”
Hắn đi tới một bước, mắt đỏ quạch, giọng cực kỳ đè nén: “Hóa ra ngài bức thần thành hôn, bức thần ở lại U Châu…… đều là để chúng ta không có liên lụy ư?!”