Chuông tang vang vọng toàn thành, trời chưa sáng các đại thần và thành viên hoàng thất đã tỉnh dậy.
Ngay trong đêm Tấn Vương đã được Lưu Văn Cát mời vào cung.

Hắn vừa cho người đi mời Tấn Vương vừa nắm lấy cơ hội này siết cổ hoàng đế.
Tự hắn ra tay, thần không biết, quỷ không hay.
Lúc ra khỏi tẩm cung của hoàng đế Lưu Văn Cát lập tức phóng hỏa, cũng đổ tội lên đầu Thái Tử vừa mới tự sát.

Một người chết đương nhiên chẳng thể biện giải, dù có nói hắn muốn mưu phản lần nữa cũng không có người không tin.
Có trách thì trách Thái Tử trước.
Ai bảo Lưu Văn Cát vừa nói với hắn kết cục của những người bên cạnh Tần Vương thì hắn đã chọn tự sát chứ? Tuy hoàng đế thống hận Thái Tử và Tần Vương mưu phản nhưng đó đều là con ông ta, hiển nhiên ông ta sẽ không giết con mình.
Huống chi hoàng đế vẫn muốn để lại đường sống cho Thái Tử.
Cho nên một đêm nay Thái Tử cần phải chết, hoàng đế cũng thế.
Nhưng vẫn có người cần dọn dẹp —— Lưu Văn Cát chất vấn thống lĩnh cấm vệ quân trong cung: “Ngươi nói không thấy sư phụ của ta đâu ư?! Chuyện quan trọng như thế sao giờ ngươi mới báo?”
Thống lĩnh đương nhiên biết chuyện hoàng cung hiện tại có thể nói là do một tay Lưu Văn Cát nắm giữ.

Hắn cũng không muốn đắc tội thái giám này vì thế cười làm lành nói: “Lúc xảy ra chuyện khắp nơi đều lộn xộn, trong lúc nhất thời chúng ta không tìm được Thành công công.

Ta sẽ lại đi tìm……”
Lưu Văn Cát cố nén bất an trong lòng, không biểu tình nói: “Nhất định phải tìm được!”
Hắn hoài nghi Thành An đã thấy việc hắn làm nên mới chạy thoát…… Một lão thái giám 40-50 tuổi có thể chạy tới đâu? Ông ta có thể tìm ai lật tẩy chuyện này?
Lưu Văn Cát âm u nói: “Không chỉ lục soát trong cung mà ngoài cung cũng phải tìm.

Thành An và Thái Tử cấu kết với nhau cùng mưu sát bệ hạ, tuyệt không thể tha!”
Vẻ mặt thống lĩnh cấm vệ quân nghiêm nghị không nói gì.

Lưu Văn Cát vốn còn muốn nói tiếp để mọi người biết việc này nghiêm trọng thế nào nhưng lúc này có một thái giám đến bên tai hắn nói Tấn Vương tới rồi thế là hắn vội xoay người đi đón cái kẻ càng quan trọng kia.
Trong một mảnh trời đất mờ ảo, thống lĩnh cấm vệ quân vốn cung kính nhìn Lưu công công đi xa, đợi Lưu Văn Cát biến mất hắn lập tức khinh thường, phỉ nhổ mắng: “Đồ thái giám chết bầm, cũng dám chơi uy phong với lão tử cơ đấy.”
Phó thống lĩnh ở bên cạnh nói: “Vậy Lưu công công bảo chúng ta tìm người……”
Thống lĩnh có lệ nói: “Tùy tiện tìm là được.

Chẳng lẽ tìm một người quan trọng đến thế ư? Tân đế sắp đăng cơ, cấm vệ quân chúng ta càng cần phải lấy lòng tân đế, quan tâm tới Lưu Văn Cát làm cái gì.”
Mọi người đều đồng ý.

Lưu Văn Cát chạy đến trắc điện cạnh tẩm cung của hoàng đế thì thấy Tấn Vương đang nhìn cung điện bị thiêu một nửa mà ngẩn người.
Ánh mắt hắn hưng phấn, lại lộ ra bất an không tin tưởng.
Lưu Văn Cát vung phất trần trong tay lên sau đó mỉm cười cung kính nói: “Thần đợi bệ hạ đã lâu.”
Tấn Vương mê mang quay đầu nhìn hắn, lại ngơ ngẩn nhìn đám thái giám quỳ lạy chính mình.

Nhưng hắn vẫn hoảng hốt, còn cảm thấy “Bệ hạ” trong miệng Lưu Văn Cát chính là phụ hoàng của mình.
Đợi Lưu Văn Cát mỉm cười nhìn hắn thì Tấn Vương mới sợ hãi cả kinh, vội vàng đỡ Lưu Văn Cát dậy nói: “Không dám không dám! Lưu công công, phụ hoàng thật sự bị Thái Tử mưu hại sao? Nhưng phụ hoàng cũng đâu có truyền ngôi cho ta.”
Hắn bất an nhìn quanh, lại túm Lưu Văn Cát đến một góc nhỏ giọng hỏi: “Không phải ngươi nói phụ hoàng trước giờ đều chưa từng nghĩ tới ta ư?”
Trong lòng Lưu Văn Cát khinh thường mắng đồ phế vật nhưng bên ngoài lại vẫn hỏi: “Không có di chiếu thì thế nào? Bệ hạ tổng cộng cũng chỉ có ba vị hoàng tử, Thái Tử đã đền tội, Tần Vương mưu phản bị biếm, cũng chỉ còn lại mình ngài, chẳng lẽ còn có lựa chọn khác ư? Tuy ngày mai trên triều thượng ngài tuyên bố đăng cơ thì các vị đại thần cũng sẽ không có ai làm khó ngài đâu.”
Tấn Vương vẫn chần chờ.
Lưu Văn Cát ngẩng đầu cao giọng nói: “Huống chi thần sẽ ủng hộ ngài! Ban đêm thần vội mời ngài vào cung chính là để thương lượng chuyện đăng cơ, lại phối hợp đối phó với những kẻ khó chơi.

Có thần tương trợ ngài cứ yên tâm.”
Lưu Văn Cát lại bỏ thêm một câu coi như chốt sổ: “Chẳng lẽ ngài chưa bao giờ muốn vị trí kia sao?”
Tấn Vương ngẩn ngơ sau đó chậm rãi nói: “Cô muốn.”
Hắn nằm mơ cũng muốn làm hoàng đế nhưng hai người anh của hắn quá lợi hại khiến hắn không ngóc đầu lên được.

Dưới áp lực đó hắn cứ thế bức mình trở thành một kẻ không dám để ý tới việc gì, luôn né xa mọi người ba thước.
Khi còn trẻ hắn còn lặng lẽ biểu đạt chí hướng của mình với mẫu phi, nhưng mấy năm nay hắn dần không nói nữa.

Bởi vì hắn càng ngày càng tuyệt vọng, càng ngày càng cảm thấy ngôi vị hoàng đế không có phần của mình.
Hắn có thế lực mạnh hơn Tần Vương hay tâm cơ hơn Thái Tử sao? Câu trả lời là không, vì thế hắn chỉ có thể nhịn, lại nhịn…… Nhưng mà một ngày kia ngôi vị này cuối cùng quả thật lại rớt xuống đầu hắn!
Cái này giống như bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống!
Tấn Vương hoảng hốt lấy lại tinh thần từ cảm giác không chân thực này.

Hắn túm lấy tay Lưu Văn Cát, giữa mày lộ ra biểu tình hưng phấn nói: “Lưu công công giúp ta! Trẫm có thể ngồi ổn trên ngai vị hay không đều cần công công hỗ trợ.

Ân của ngươi suốt đời trẫm sẽ không quên, cũng nhất định không phụ kỳ vọng của công công.”
Nhanh như vậy hắn đã xưng “Trẫm”, cả người bắt đầu vui đến điên lên.


Lưu Văn Cát chỉ cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn dùng lời dễ nghe dỗ dành hắn —— so với hoàng đế, so với Thái Tử, thậm chí là so với Tần Vương thì Tấn Vương này là dễ lừa gạt nhất.
Một hoàng đế phế vật mới là thứ Lưu Văn Cát muốn.

Tuy được Lưu Văn Cát bảo đảm nhưng rốt cuộc Tấn Vương bị Thái Tử và Tần Vương đè ép nhiều năm quá nên trước sau vẫn không tự tin.
Ngày kế tiếp lên triều Lưu Văn Cát lập tức đẩy Tấn Vương lên kế vị.

Mà Tấn Vương được hắn sắp xếp ngồi lên ngai vàng thì căng da đầu nhìn xuống dưới, cả người choáng váng.
Hóa ra cái ghế này cứng như thế, tầm nhìn nơi này cao như vậy.

Tấn Vương căng thẳng cố chống đỡ nhìn bên dưới, sau lưng hắn đổ mồ hôi ròng ròng, cảm thấy tất cả đại thần đều dùng ánh mắt lạnh băng nhìn hắn.

Tất cả mọi người đều đang phán đoán hắn có đủ tư cách hay không.

Vì thế Tấn Vương cực kỳ tức giận, nhưng lại không dám tỏ thái độ.

Hắn đã nhìn thấy phụ hoàng xử lý triều chính vì thế biết rõ đám đại thần này lợi hại thế nào.
Hắn như thấy cả triều văn võ đều đang đắn đo phán đoán xem có đứa con cháu nào trong hoàng thất tốt hơn hắn hay không…… Lưu Văn Cát ở một bên phải đẩy mới khiến Tấn Vương hoàn hồn.
Hắn cố nở một nụ cười cứng đờ, giống như lấy lòng đám đại thần mà nói: “Trẫm, trẫm và chư vị cùng trị thiên hạ, tuyệt không phụ sự ưu ái của phụ hoàng.

Trẫm còn trẻ tuổi, có chút không quen với chính vụ, còn mong các vị chỉ giáo.

Nhưng các vị yên tâm, trẫm nhất định sẽ khiến Đại Ngụy trở nên cường thịnh hơn trong tay mình.”
Tấn Vương tưởng đám đại thần không thừa nhận hắn kế vị nhưng sau đó lại ngạc nhiên vì bọn họ cũng không khó xử gì hắn mà xoay qua thảo luận việc tiên hoàng chết như thế nào, rồi vì sao Thái Tử lại phải bí quá hoá liều, cuối cùng là việc tang lễ của tiên hoàng.
Tấn Vương hoảng hốt.
Lưu tướng công cầm đầu đám Tể tướng phải nhắc nhở hắn: “Bệ hạ, trên triều không phải chỗ thất thần đâu.”
Tấn Vương vội vàng đáp phải rồi cũng ngay ngắn nghiêm túc bàn chuyện.

Mấy vị Tể tướng thấy hắn cũng làm được có bộ dạng thì cũng chẳng nói thêm gì —— Mà bọn họ cũng có thể thế nào? Chỉ còn mỗi một vị hoàng tử danh chính ngôn thuận này, chẳng lẽ phải đổi một kẻ khác lên thay ư?
Vậy thiên hạ chẳng phải sẽ đại loạn ư?

Tấn Vương cũng chưa thể chân chính đăng cơ, còn phải chờ tới mùa xuân sang năm hắn mới có thể chính thức kế vị, chiêu cáo thiên hạ.

Nhưng trước mắt thiên hạ như rắn mất đầu, Tấn Vương đã được đưa lên hoàng vị và bắt đầu quản lý.
Thái Tử và Tần Vương lúc trước mưu phản đã bị xử lý xong, đây đúng là việc đầu tiên Tấn Vương phải làm sau khi thượng vị.
Ngày đầu tiên hắn thượng triều với tư cách hoàng đế là một ngày mưa nhỏ mù mịt.
Ngôn Thượng hạ triều về nhà, tuy đã che ô nhưng quần áo chàng vẫn bị ướt nước mưa.

Vừa mới uống xong ngụm trà nóng thì Mộ Vãn Diêu đã đẩy cửa đi vào hỏi: “Thế nào?”
Trời tháng bảy nóng bức, Ngôn Thượng ngồi trước cửa sổ đang rũ quần áo dính nước mưa nghe thấy vậy thì ngẩng đầu hỏi lại: “Cái gì mà thế nào?”
Mộ Vãn Diêu ngồi cạnh chàng, trừng mắt với cái bộ dạng không nhanh không chậm này của chàng sau đó nhíu mày bất mãn nói: “Đương nhiên là ta hỏi tân đế.”
Tân đế như thế nào có liên quan tới tương lai của nàng và Ngôn Thượng.

Nàng đã gấp tới không ngủ nổi mà cái tên này lại vẫn thong dong như cũ.
Ngôn Thượng nhẹ nhàng nhíu mày, lựa chọn từ ngữ một lát mới nói: “Một đời vua một đời thần.

Tân thiên tử mới lên ngôi đương nhiên khác tiên đế, các đại thần cũng cần thời gian thích ứng.

Quá trình này cần ít nhất nửa năm, trước mắt còn chưa thể nói gì.”
Mộ Vãn Diêu hiểu rõ nói: “Tất nhiên là chàng còn chưa nhìn ra được bản lĩnh gì của hắn nên mới không có lời gì để nói đúng không? Ta đã sớm nói với chàng vị Ngũ ca này của ta là phế vật, khó có được thủ đoạn gì.

Chàng xem chàng nghĩ nửa ngày chẳng phải cũng không biết nói gì ư?”
Nàng thất thần nói tiếp: “Nghe nói đêm phụ hoàng băng hà Tấn Vương đã vào cung.

Tất là do Lưu Văn Cát ra chủ ý…… Lưu Văn Cát đã gấp không chờ nổi mà tỏ lòng trung thành.

Về sau, chúng ta không còn là người được sủng ái nhất trước mặt hoàng đế nữa rồi.”
Ngôn Thượng che miệng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Vốn dĩ đã không phải.

Chúng ta làm tốt việc của mình là được, còn lại không cần quản nhiều.”
Thấy chàng ho khan Mộ Vãn Diêu nhất thời nắm lấy tay chàng.

Lúc nắm chặt nàng cảm thấy tay người này sao lại lạnh như thế.


Nàng lập tức sốt ruột hỏi: “Sao tay chàng lạnh thế? Thân thể chàng còn không khỏe thì thượng triều làm gì? Chàng quả thực không coi thân thể mình ra gì đúng không?”
Ngôn Thượng ôn nhu trấn an nàng: “Tân đế mới lên ngôi, ta cũng muốn nghe ngóng một chút.

Nàng cũng muốn quan sát hắn không phải sao? Ừm…… Khụ khụ.”
Chàng cố nhịn cơn ho, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Mà chàng ho vài tiếng thì sắc mặt Mộ Vãn Diêu đã thay đổi.

Nàng đột nhiên nói: “Xin nghỉ đi.”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ đáp: “Diêu Diêu! Tiên hoàng mới đi, tân đế mới lên, Lại Bộ đúng lúc bận nhất.

Ta là thần tử thì đương nhiên phải giúp hoàng đế phân ưu.

Sao ta có thể vì chút ốm đau của mình mà xin nghỉ chứ?”
Mộ Vãn Diêu lạnh như băng nói: “Chàng tự mình xin nghỉ hay để ta tiến cung xin hoàng đế cho chàng nghỉ? Dù sao ta cũng là một vị công chúa can thiệp triều chính, ta muốn xin nghỉ cho chàng thì vị tân đế kia còn mừng quá ấy chứ.”
Ngôn Thượng nhất thời không nói gì.

Sau một lúc lâu chàng mới nói: “Vậy ta xin nghỉ hai ngày vậy.”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày nói: “Một tháng.”
Ngôn Thượng: “……”
Ngôn Thượng bật cười ôm lấy Mộ Vãn Diêu, rồi lại ôn hòa giải thích: “Diêu Diêu, ta không thể nghỉ ngơi nhiều thế được.

Hiện giờ triều chính đang loạn như rắn mất đầu, tân đế cũng không có uy vọng.

Mỗi phút mỗi giây đều sẽ có yêu ma quỷ quái hiện thân.

Lúc này ta không thể rời khỏi triều chính được.”
Mộ Vãn Diêu nói thầm: “Chàng có phải Tể tướng đâu, mặc bọn họ đi.”
Ngôn Thượng vẫn ôn nhu nói: “Ăn lộc của vua thì phải trung với vua chứ.”
Mộ Vãn Diêu vừa gấp vừa tức, nhưng cũng biết chàng không phải người có thể bình tĩnh đọc sách viết chữ rồi đi thăm bạn bè nên nàng đành chấp nhận.
Mà không nói Ngôn Thượng, chính nàng cũng không nhàn hạ.

Sau khi Tần Vương bại nàng có được thế lực của Binh Bộ, lại nhân lúc loạn mà sắp xếp người của mình vào.
Chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới có thể giúp tân đế chống đỡ.

Trong lúc triều đình mới cũ thay đổi, lúc không có ai để ý thì Ngôn Hiểu Chu vào ngục thăm Dương Tự.
Vốn Lưu Văn Cát muốn đẩy tội mưu sát tiên hoàng cho cái kẻ vừa mới tự sát là Thái Tử, hắn cũng tưởng trên triều sẽ không có ai phản đối nhưng không ngờ Ngôn Thượng lại nghi ngờ việc này.
Ở triều đình Đại Ngụy những vị quan nhất phẩm, nhị phẩm đều là chức danh có tiếng không có miếng.

Quan tam phẩm chính là tể tướng, quan tứ, ngũ phẩm là những người có thực quyền, ngày ngày lại có thể thượng triều và chiếm một vị trí không nhỏ trong đó nên vô cùng có tiếng nói.
Huống chi Ngôn Thượng không chỉ là Lại Bộ lang trung, mà còn là người đứng đầu đám hàn môn.

Chính vì vậy mà hiềm nghi của chàng rất có sức nặng.

Chàng nói: “Thái Tử trước đây đã nhận tội, ngày đó khi tiên hoàng còn sống đã chất vấn và hắn cũng đã thẳng thắn thú nhận tội.

Bản thân hắn bị cầm tù ở Đông Cung thì làm sao có binh lực đi mưu phản và giết tiên hoàng lần nữa?
Trước khi rời khỏi Đông Cung, Thái Tử Phi đã nói Thái Tử tự sát là để cầu tình cho thê tử, nhi nữ và Dương Tam Lang cùng bằng hữu.

Một người muốn bảo vệ người thân và bạn bè thì vì sao còn phải mưu nghịch? Làm gì có ai thèm nghe lời hắn? Chẳng lẽ hắn có mánh khóe thông thiên ư?”
Tân đế ngồi trên hoàng vị thấp thỏm nghe Ngôn Nhị Lang chất vấn mà da đầu tê dại.

Hắn dùng khóe mắt liếc Lưu Văn Cát.
Lưu Văn Cát cũng ở trên triều, vẻ mặt cười cười nhìn Ngôn Thượng nói: “Thái Tử trước mưu phản một lần thì sẽ dám mưu phản lần hai.

Vì sao Ngôn lang trung lại cảm thấy hắn sẽ không mưu phản? Chẳng lẽ ngươi và hắn lén cấu kết nên ngươi mới biết hắn không có mánh khóe thông thiên ư?”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Nếu hắn quả thực có mánh khóe thông thiên thì hắn còn phải tự sát làm gì, còn cầu tình làm gì? Nếu hắn lợi hại như thế thì chúng ta còn có việc gì để làm nữa?”
Lời chàng nói cực kỳ uyển chuyển hàm súc.

Mà cái kẻ ngày thường không nói lời nào như Vi Thụ lúc này lại đột nhiên phun ra một câu: “Nếu Thái Tử trước đây có bản lĩnh như thế thì người ngồi lên ngai vàng lúc này đã là hắn.

Bệ hạ và chúng thần chẳng cần phải thảo luận nên xử lý hậu nhân của hắn thế nào đâu.”
Lưu Văn Cát cắn răng, nửa ngày đều nói không nên lời: “……”
Sắc mặt tân đế thì lúc xanh lúc trắng vì bị Vi Thụ nói trắng ra.
Hoàng đế còn chưa nhận ra nhưng Lưu Văn Cát đã bắt đầu cảnh giác.

Hắn cảm thấy Ngôn Thượng đại biểu cho hàn môn, Vi Thụ đại biểu cho thế lực thế gia mới…… Nếu hai bên liên thủ thì chẳng phải hắn sẽ bị cho ra rìa ư?
Ngôn Thượng đã sớm không phải Ngôn Thượng trước đây.

Hắn muốn ngăn cản Ngôn Thượng phát triển an toàn.
Trên triều lúc này có ba bên tranh đấu, tân đế thì cái hiểu cái không nên chỉ có thể hàm hồ nói điều tra thêm chứ không dám dễ dàng ra quyết định.

Để thế gia và hàn môn không thể liên thủ, Lưu Văn Cát lén tạo áp lực với Triệu ngự sử để Vi Thụ cưới con gái của ông ta là Triệu Linh Phi.

Thế gia hẳn nên liên thủ với thái giám để tiêu diệt hàn môn mới đúng.
Nhưng Lưu Văn Cát cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn này bởi vì hắn không thể giải thích được sự liên can giữa cái chết của tiên hoàng và Thái Tử trước đây.
Chỗ này thông tin đều mơ hồ.
Ngôn Thượng cầm đầu các đại thần không tra ra được, mà Lưu Văn Cát cũng không đưa ra được chứng cứ tỉ mỉ.

Cũng may Ngôn Thượng tính tình ôn hòa, lại không có tình cảm thâm sâu với tiên đế nên lúc tân đế lén thuyết phục chàng buông tha việc này thì chàng chỉ nhìn chằm chằm kẻ trên ngôi cao một lát.

Tân đế bị chàng nhìn thì không được tự nhiên, nhưng rốt cuộc chàng cũng đồng ý buông tha.
Ngôn Thượng chỉ muốn vì Thái Tử tranh thủ một ít lợi ích ——
Để vợ con hắn không phải liên lụy.
Để Dương gia bị biếm chứ không bị giết.
Dương Tam Lang tuy mưu phản nhưng hắn bị Thái Tử che giấu lừa gạt nên tội cũng không đáng chết.
Tân đế phê chuẩn phương án xử phạt của Ngôn Thượng đối với án của Thái Tử.

Dương gia bị đày đi Liêu Đông, Dương Tam Lang bị đày tới Kiếm Nam làm dân binh, làm cu li.
Tóm lại cuối cùng Dương Tự coi như nhặt được một mạng.

Ngày Dương Tự bị sung quân có vợ chồng Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng tới tiễn hắn.
Đi theo Ngôn Thượng là em gái chàng, Ngôn Hiểu Chu.

Đi theo Mộ Vãn Diêu có Triệu Linh Phi.

Triệu ngự sử muốn đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia nên không chịu tới tiễn Dương Tự, chỉ có mình Triệu Linh Phi trộm trốn ra ngoài.
Dương Tự mặc áo tù, tay chân đeo gông xiềng, tóc tai rối tung nhưng cả người chỉ trầm mặc và an tĩnh.

Hắn cũng không thèm nhìn vợ chồng Ngôn Thượng khiến lòng Mộ Vãn Diêu thấy cực kỳ khó chịu.
Ngôn Thượng đi lên trước cho đám quan sai một ít ngân lượng để bọn họ tránh đi nhường chỗ cho mấy người nói chuyện.
Sau khi đám quan lại đi xa rồi Ngôn Thượng thấy ánh mắt Dương Tự thất thần, cũng không nhìn ai.

Chàng thấp giọng nói: “Huynh yên tâm, phụ thân huynh bị sung quân đến Liêu Đông nhưng hiện tại còn chưa đi.

Ông ấy đã lớn tuổi, ta sẽ tận lực giúp đỡ Dương gia.

Bọn họ chỉ bị liên lụy chứ bản thân không tham gia quá nhiều vào việc mưu nghịch này.

Bọn họ không phải chịu phạt nặng như huynh, làm khổ sai vài năm sau đó chúng ta sẽ cố dàn xếp để mọi người có cơ hội gặp lại.”
Dương Tự không nói chuyện.
Ngôn Thượng lại nói tiếp: “Thái Tử Phi đã được người nhà tới đón, lúc gần đi nàng nhờ ta chuyển lời với huynh, nói là Thái Tử để lại cho huynh.”
Ánh mắt thất thần của Dương Tự lúc này hơi dao động, hắn nhìn Ngôn Thượng, môi run rẩy.

Thật lâu sau hắn mới khàn giọng hỏi: “Lãng đại ca để lại cho ta lời gì?”
Mộ Vãn Diêu tiến lên nhìn Dương Tự nhẹ giọng nói: “Mặc kệ người trên triều nói thế nào nhưng đều không có chứng cứ cụ thể.

Ta cũng không biết ai nói đúng ai nói sai nhưng Thái Tử Phi nói Thái Tử dùng cây chủy thủ ngươi tặng hắn khi còn bé để tự sát.

Hắn để lại cho ngươi một lời —— Thừa Chi, mau đi làm hùng ưng trên trời đi, trở thành người đệ muốn làm đi, có thể bay khỏi Trường An thì càng tốt.

Đệ đừng bị ta ảnh hưởng, đừng để ta trói buộc đệ.”
Thừa Chi, Thừa Chi.
Tên tự của Dương Tự chính là “Thừa Chi”.

Khi hắn còn chưa làm nhược quán Thái Tử vì thương hắn nên đã ngàn chọn vạn tuyển cái tên này.
Thái Tử để hắn cưới con gái của U Châu Tiết Độ Sứ nhưng nay hắn đã thành tội nhân nên cũng chẳng cần cưới nàng kia nữa.
Cuối cùng Thái Tử gọi hắn là “Thừa Chi”, trả lại cho hắn hết thảy tự do hắn đã phải đánh đổi —— hắn muốn làm hùng ưng thì làm đi, không cần lưu lại nơi thế gian này và bị thân tình ràng buộc nữa.
Dương Tự ngơ ngác nghe xong, trong mắt hắn như có ánh lửa nổ bùng.

Hắn nỉ non hai tiếng rồi cười nhẹ.


Lúc sau hắn nói với vợ chồng Ngôn Thượng: “Đa tạ.”
Ngôn Hiểu Chu an tĩnh mà nhìn hắn, nàng muốn hỏi hắn vì sao không nói gì với nàng, chỉ cần hắn nói một câu nàng sẽ bước về trước một bước.
Nhưng Dương Tự không nói gì.

Ở trước mặt Ngôn Thượng hắn không đi về phía nàng dù chỉ một bước.
Dương Tự xoay người đi về phía đám quan lại, Triệu Linh Phi nghẹn ngào gọi một tiếng biểu ca sau đó cúi đầu gạt lệ.

Nàng cực kỳ bi thương và khổ sở nghĩ từ nhỏ anh họ đã dẫn nàng cùng nhau đi chơi, huynh ấy còn nói muốn làm hùng ưng trên bầu trời…… Vì sao lại thành thế này?
Mộ Vãn Diêu cũng ở phía sau gọi hắn một tiếng: “Dương tam ca!”
Dương Tự cứng đờ cả người nhưng cũng không quay đầu lại.
Chỉ thấy Mộ Vãn Diêu nghẹn ngào nói: “Ta cho người vào địa lao đón phụ thân huynh tới, chẳng nhẽ huynh không muốn gặp ông ấy một lần ư?”
Dương Tự thẳng lưng, đầu cũng không quay lại mà đi tiếp về phía trước, miệng nói: “Ta bất hiếu liên lụy người nhà nên không còn mặt mũi nào đối mặt với lão nhân gia.

Ta không muốn gặp ông ấy ——”
Đám quan lại chờ Dương Tự tới mới chắp tay quý nhân phía xa rồi lại dùng xích khóa Dương Tự lại và lên đường.

Đúng lúc này cửa thành Trường An mở ra, có một chiếc xe ngựa lao nhanh tới.

Dương phụ mặc một thân áo vải thô bị quan binh đuổi xuống xe.

Mộ Vãn Diêu lập tức đi tới gật đầu chào ông rồi chỉ về phía trước nói: “Hắn đi rồi ——”
Dương phụ nhìn ra xa, thấy con mình bị quan lại kéo đi, bóng dáng dưới ánh hoàng hôn ảm đạm vô cùng.

Ông cực kỳ sốt ruột thế nên Mộ Vãn Diêu lập tức cho ông mượn ngựa đuổi theo.

Quan lại bên cạnh ngăn cản lại bị Ngôn Thượng xua tay ý bảo lui lại.
Nhưng một tội nhân sao có thể ra khỏi Trường An, sao có thể liên lụy tới vợ chồng công chúa chứ?
Dương phụ ngồi trên lưng ngựa đuổi theo không đến mấy trượng đã ngừng lại.

Ông cưỡi ngựa đứng đó nhìn bóng dáng hiu quạnh của con mình phía xa, trong mắt là bi thương.

Ông cao giọng thét ——
“Tam Lang! Tam Lang ——
Thế đạo này gian nan, vi phụ không biết phải nói gì.

Vi phụ cũng không trách con, mà con cũng chẳng làm gì sai cả, Dương gia cũng không trách con.

Con trung nghĩa hiên ngang, cái này thì có gì sai?
Chỉ có thể trách chúng ta vì sao lại dạy dỗ con tốt đến như vậy!”
Dương phụ bi thương khóc lớn: “Tam Lang, Tam Lang! Ngô dục sử nhữ làm ác, tắc ác không thể vì; sử nhữ vì thiện, tắc ta không vì ác? Tam Lang, chỉ trách thế gian này bất công, con vẫn là con trai của Dương gia, vẫn là đứa bé ngoan của vi phụ!
Đợi có cơ hội, vi phụ và mẫu thân sẽ đi thăm con! Một nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ, nhất định ——”
Ở nơi xa Dương Tự quay đầu lại, trong mắt ngân ngấn nước mà nhìn mọi người bên này.

Hoàng hôn buông xuống, vạn vật tịch liêu.

Hắn ở Trường An nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần xoay người rời đi cũng chỉ có những người này tiễn đưa hắn.
Hàn Thúc Hành đi theo phía sau Ngôn Thượng, hắn cảm nhận được bi thương trong mắt mọi người nhưng không hiểu được lời Dương phụ nói nên dò hỏi Ngôn Nhị Lang.
Ngôn Thượng ngóng nhìn bóng dáng Dương Tự nơi xa rồi thấp giọng đáp: “Ngô dục sử nhữ làm ác, tắc ác không thể vì; sử nhữ vì thiện, tắc ta không vì ác.

Những lời này ý là: Ta muốn ngươi làm kẻ xấu, nhưng làm chuyện xấu là không đúng; ta muốn ngươi làm người tốt nhưng bản thân ta cũng không làm ác vậy sao lại có kết quả này.”
Hàn Thúc Hành vẫn ngơ ngẩn hỏi: “Có ý gì?”
Ngôn Thượng nói không được nên Mộ Vãn Diêu đáp thay: “Là nói thế sự bức người chứ Dương Tam ca không sai.

Hàn Thúc Hành, chúng ta …… Đều không sai.

Chúng ta đều không phải người ác.

Nhưng trời đất này không phải cái gì cũng trắng đen rõ ràng, cả đời chúng ta đều đang tìm kiếm chỗ an thân cho mình……”
Ngôn Thượng và nàng đồng thời nói: “Chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Mọi người đều khổ sở, chỉ có Ngôn Hiểu Chu là trầm tĩnh.
Nàng nhìn về phương xa, nghe anh trai và chị dâu nói, nghe Dương phụ khóc và nhìn ánh mắt rưng rưng của Dương Tự.

Nàng lại nghĩ tới một ngày mưa to mấy hôm trước: Khi đó Dương Tự rõ ràng có thể giết nàng và Triệu Linh Phi, nhưng hắn chỉ bỏ đi.

Hắn không giết người vô tội, hắn có nguyên tắc của mình, chẳng qua hắn phải đi con đường khác mọi người.
Ngôn Hiểu Chu đột nhiên thấy lòng đau như cắt —— chỗ an thân.
Chỗ an thân của Dương Tự là ở đâu?
Thân là…… Bạn cũ, có phải nàng nên giúp hắn không?
Đây không phải kết cục.
Kết cục của Dương Tam Lang không nên qua loa thế này.