Cuối tháng 9, Hải thị nhất tộc về Trường An.
Hải thị nhất tộc có con cháu trẻ tuổi đang chuẩn bị tham gia khoa khảo sang năm thế nên không biết xuất phát từ kính trọng với giám khảo hay áy náy với công chúa mà Hải gia cho người tới phủ Đan Dương trưởng công chúa ba lần, từng người bái phỏng công chúa và Ngôn Thượng.
Với con cháu Hải thị muốn tham gia khoa khảo Ngôn Thượng vẫn ủng hộ.

Chàng tao nhã có lễ, khiêm tốn trấn an Hải thị, mà đối phương thấy vị khảo công lang này như thế thì cũng lén nghiên cứu cách làm người của đối phương—— cuối cùng bọn họ đúc kết được rằng người này tính tình ôn hòa, dễ bắt nạt, là một chỗ đột phá.
Nhưng ngược lại vị phu nhân của chàng lại thực ba phải, khó mà nắm bắt.

Nàng cũng không hề nói là có ghi hận Hải thị chuyện mưu sát hoàng tử trước đó hay không.
Lúc này Hải thị về Trường An đương nhiên muốn làm thật tốt.

Bọn họ không chỉ cùng thế gia mà còn phải giao hảo với đám hàn môn.

Tới tháng 10 Hải thị còn tặng con gái út nhà mình vào cung làm phi.
Mà ngay sau đó Mộ Vãn Diêu cũng tuyển cho hoàng đế mấy mỹ nhân, giống như đang cạnh tranh.
Còn hoàng đế ở trong thâm cung thì đang bị đám thần tử nháo đến một cái đầu to làm hai.

Vào lúc đêm khuya hắn ngồi trong Ngự Thư Phòng nhìn đống tấu chương chưa phê duyệt thở ngắn than dài.
Hoàng đế chống tay lên trán, lưỡng lự nghĩ cách giải quyết chuyện một đám ruộng tốt ở ngoại ô: Có người trong đám thế gia muốn miếng đất này, bọn họ tặng cho hắn một gốc san hô trăm năm để hắn cầm đi lấy lòng mỹ nhân mới tới hậu cung.

Vì thế hắn tùy tay đồng ý cho kẻ đó lấy đất.
Nhưng ngay sau đó chuyện này lại nháo ra kiện tụng.

Nghe nói thủ hạ của Lưu Văn Cát đã sớm mua chỗ đất này, sau đó hắn bị nhà thế gia kia đánh cho một trận thế là Lưu Văn Cát lại tới cáo trạng.
Hiện tại nếu để Hình Bộ xử án thì những kẻ xuất thân thế gia này sẽ khiến đám thái giám thấy bất công.

Còn Đại Lý Tự lại bị thái giám quản lý nên thế gia cũng sẽ không cho bọn họ nhúng tay.
Chỉ một vụ án nhỏ đã nháo đến trên bàn của hoàng đế, liên lụy đến mọi bên.

Ai cũng ngóng chờ xem hắn chọn thế gia hay thái giám.

Hai bên như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hoàng đế, còn hắn lại khó xử, không thể hạ quyết tâm.

Hắn nhìn chằm chằm vụ án này nửa canh giờ cuối cùng nghiêng đầu hỏi tiểu thái giám: “Ngôn Tố Thần xin nghỉ đã trở lại chưa?”
Tiểu thái giám cúi đầu đáp: “Hôm qua Ngôn đại nhân mới vừa về Trung Thư Tỉnh báo cáo.”
Hoàng đế lập tức thở phào nhẹ nhõm, ném bút đi nói: “Vậy án này chuyển lại cho Trung Thư Tỉnh, để Ngôn Tố Thần làm đi.

Nếu hắn xử lý xong mà mọi người vẫn không phục thì trẫm sẽ vì bọn họ giải quyết.”
Lưu tướng công đứng ở ngoài điện chờ hoàng đế phê duyệt nửa canh giờ nhưng ai ngờ lại nhận được kết quả này.

Ông ta thấy hoàng đế căn bản không phê được bao nhiêu tấu chương, đã thế còn đẩy chuyện khó về cho Trung Thư Tỉnh, đặc biệt là đẩy cho Ngôn Thượng…… thế là ông ta cười lạnh một tiếng, không màng thái giám ngăn cản đã đi vào.
Tuy ông đã già nhưng cả người quắc thước, nghiêm trang.

Hoàng đế mới trộm lười một chút lại thấy tể tướng xông tới.

Hắn cũng không dám không tôn trọng lão thần phụ hoàng để lại nên vội cho đám thái giám lui xuống, lại để người chuẩn bị ghế.
Lưu tướng công thấy hoàng đế có thái độ này thì sắc mặt hơi chút hòa hoãn nói: “Bệ hạ đã thượng vị được gần ba tháng, chuyện thế này ngài nên làm chủ.

Kẻ sĩ và thái giám đấu với nhau ngài cần tỏ rõ thái độ.

Thần trình bản tấu cho ngài nhưng ngài lại đẩy về vậy chẳng lẽ ngài định cứ đẩy mãi thế sao?”
Hoàng đế lại cãi cùn: “Không phải có Ngôn Tố Thần sao? Trẫm nghe nói Ngôn Tố Thần là tiểu đệ tử của tướng công, ngài nên tin tưởng năng lực của hắn chứ?”
Lưu tướng công cố nén giận nói: “Hắn thân ở Trung Thư Tỉnh lại kiêm nhiệm Lại Bộ lang trung, rồi quản Hoằng Văn Quán, đã thế còn có thân phận Phụng xa Đô úy nên phải quản việc thủ vệ hoàng cung…… Án này sao lại rơi xuống trên đầu hắn nữa?”
Hoàng đế ngượng ngùng nói: “Vậy cho Ngôn Tố Thần thêm chức Kinh Triệu Doãn nữa là được mà.”
Lưu tướng công lập tức nghiêm khắc nói: “Kinh Triệu Doãn mới lên là con cháu hoàng thất, người ta nhậm chức còn chưa tới ba tháng ngài đã muốn bãi quan thì thế nhân và con cháu hoàng thất sẽ nghĩ thế nào? Rốt cuộc bệ hạ đẩy hàn môn lên hay đẩy Ngôn Tố Thần lên? Hắn chỉ là một thần tử lại phải kiêm nhiệm nhiều việc đã là cực hạn, chẳng lẽ bệ hạ muốn đẩy mọi việc cho hắn quyết định ư?”
Hoàng đế bị giáo huấn thì cũng có chút không vui nói: “Trẫm làm thế cũng là có đạo lý.

Thế gia và thái giám tranh đấu để hàn môn điều hòa quan hệ giữa hai bên là đúng quá rồi.”
Lưu tướng công nhìn vị hoàng đế ba phải này một lúc lâu mới nói: “Bệ hạ luyến tiếc xử trí thái giám ư? Bệ hạ chỉ nhìn thấy điểm yếu của thế gia nhưng không thấy được chỗ nguy hiểm của thái giám.

Lưu Văn Cát ỷ vào bệ hạ ân sủng mà hoành hành ngang ngược, ở trên triều không thèm xem ai ra gì.

Một thái giám lại đứng ngang hàng với đám đại thần …… Thế này rốt cuộc là ai nghe ai?”
Hoàng đế nói: “Lưu Văn Cát là phụ hoàng để lại cho trẫm, là người trung nghĩa.

Hắn đối đãi với trẫm như người nhà, tướng công không cần lo lắng.”
Lưu tướng công: “……”
Cuối cùng ông ta không nói lại hoàng đế.

Tên kia một lòng chơi xấu, không chịu xử lý mâu thuẫn giữa thái giám và kẻ sĩ thì ông còn có thể làm gì? Lưu tướng công lo lắng thế lực của Lưu Văn Cát phát triển an toàn nhưng hoàng đế lại cố tình ỷ lại vào Lưu Văn Cát giúp hắn mua vui……
Lưu tướng công đi rồi, hoàng đế thở phào nhẹ nhõm sờ sờ mồ hôi trên trán.

Đám đại thần này kẻ nào cũng khó đối phó, nhưng bọn họ cho hắn là ngốc ư? Nếu hắn xử lý Lưu Văn Cát thì chẳng phải đám đại thần này sẽ hếch mặt mũi lên và yêu cầu càng nhiều sao…… Cái gì mà thái giám làm loạn triều chính, mấy kẻ không căn thì có thể làm gì?
Tiểu thái giám đứng bên cạnh cong lưng nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, tối nay Lưu công công đã sắp xếp cho ngài ở Hoa Thanh Trì……”
Hoàng đế xua tay, tâm tình ngứa ngáy nói: “Đan Dương hôm trước mới đưa một vị nương tử vào, nàng ta có giọng nói thực dễ nghe, tối nay ta sẽ tới đó nghe hát.”
Tiểu thái giám đã được Lưu Văn Cát dặn dò nên không muốn trưởng công chúa phát triển an toàn.

Hắn cười nói: “Hải nương tử bên kia cũng nhờ người tới mời bệ hạ……”
Hoàng đế lập tức mất hứng thú, cảm thấy mình bị người ta lôi kéo, ai cũng đều lợi dụng hắn vì thế sau một hồi lâu hắn nói: “Thôi, tối nay ta tới chỗ Hoàng Hậu.”

Tiểu thái giám sau đó kể hết mọi chuyện trong thư phòng cho Lưu Văn Cát.

Tên kia nghe Lưu tướng công muốn giáng chức mình, xúi giục hoàng đế chèn ép thái giám thì không nhịn được cười nhạo, chửi khẽ: “Lão thất phu.

Đã sắp về vườn rồi còn không an phận.”
Thái giám kia đưa tin: “Mấy ngày gần đây thế gia thường xuyên mở tiệc ở Bắc Lí và mời Ngôn Nhị Lang dự tiệc.”
Lưu Văn Cát híp mắt, trong lòng cũng hiện lên một tia sầu lo.

Ngôn Thượng có tình cảm thầy trò với Lưu tướng công, sau khi ông ta về vườn thì đám học sinh và các mối quan hệ hẳn sẽ được ông ta truyền cho Ngôn Thượng.

Mà hiện giờ kẻ đang đi lại khắp trong triều nhằm thảo phạt thái giám chính là con trai của Lưu tướng công.
Lưu Văn Cát rất lo lắng thế gia và hàn môn liên thủ.

Mà Ngôn Thượng liệu có cùng hắn liên thủ hay sẽ đứng về phía lão sư của chàng?
Lưu Văn Cát chần chừ rồi dặn người dưới: “Ngày mai mở tiệc ở Bắc Lí rồi nói là ta mời Ngôn Nhị Lang ăn cơm, xem hắn có tới hay không.”
Nếu Ngôn Thượng không tới thì Lưu Văn Cát sẽ liên thủ với thế gia lật đổ Ngôn Thượng trước.

Hiện tại hoàng đế dùng Ngôn Thượng đến thuận tay khiến lòng hắn cực kỳ có nguy cơ, sợ chàng sẽ nói lời không hay trước mặt hoàng đế để diệt trừ thái giám…… Nếu Ngôn Thượng không chịu hợp tác thì hắn chỉ có thể ra tay trước.

Ngôn Thượng không nhận lời mời của Lưu Văn Cát.
Hiện tại với thân phận của chàng thì làm gì cũng bị người ta nhìn chằm chằm.

Hơn nữa thế gia đã phái người tìm chàng rất nhiều lần, mặc dù chàng đại biểu cho hàn môn nhưng cũng là thân phận kẻ sĩ.

Nếu chàng đi lại với đám thái giám chạm tay là bỏng kia thì cả đám kẻ sĩ sẽ nghĩ nhiều.
Huống chi gần đây sức khỏe của Ngôn Thượng không tốt lắm, hoàng đế lại đẩy cho chàng rất nhiều việc.

Lúc Lưu tướng công gọi chàng tới nói hoàng đế muốn chàng xử lý tranh cãi về ruộng đất giữa thế gia và thái giám thì chàng chỉ biết thở dài.

Bận một thời gian khiến chàng mệt mỏi.
Ngôn Thượng cười khổ: “Hiện tại cả ngày con đã có một đống việc thế mà bệ hạ còn giao thêm việc cho con.

Án này con không thể nhận, nếu nhận thì đến thời gian ngủ con cũng không có.”
Lưu tướng công nhìn học trò của mình đã gầy cực kỳ, lại nghĩ tới lúc Ngôn Nhị Lang mới vừa vào Trường An phong lưu hào sảng thế nào mà nay lại như ánh trăng thảm đạm thì tâm cũng chua xót.

Nếu đây là con cái nhà mình thì Lưu tướng công nhất định phải giữ chàng lại để ngày ngày đút cơm, đút thuốc dưỡng chàng khôi phục lại khỏe mạnh như xưa.
Đáng tiếc Ngôn Thượng là Đồng Bình Chương Sự, địa vị ngang hàng tể tướng.

Hoàng đế muốn trọng dụng chàng thì ai mà ngăn được.
Lưu tướng công cũng thở dài, tâm phiền ý loạn mà vẫy vẫy tay nói: “Thôi, con dưỡng thân thể cho tốt đi, ta sẽ thay con cầu tình để người khác đi làm việc này.”
Ngôn Thượng ngây ra nói: “Chỉ sợ con không nhận thì bệ hạ lại có phê bình kín đáo.”
Lưu tướng công nói: “Vậy con còn muốn sống không? Công chúa điện hạ đã vài lần phái người tới cầu ta giao cho con ít việc thôi…… Tố Thần, con còn trẻ lại có tiền đồ, hà tất phải liều mạng như thế?”
Ngôn Thượng nghe nói Mộ Vãn Diêu đặc biệt đi tìm lão sư thì trong lòng vừa cảm động lại thẹn thùng nói: “Con cũng muốn nghỉ ngơi…… Đợi qua lúc này con đang nghĩ tới việc xin nghỉ dài hạn.”
Lưu tướng công nghe vậy thì vui mừng, nói mình chắc chắn sẽ phê chuẩn giấy phép xin nghỉ của chàng.

Nhưng dù nói thế Lưu tướng công cũng không biết lúc nào Ngôn Thượng mới có thể nghỉ ngơi.

Thế lực ba bên đấu lợi hại như thế, Ngôn Thượng mà ngã xuống thì chắc chắn sẽ bị hai thế lực còn lại tàn phá.
Vì thế Ngôn Thượng không thể đổ.
Chàng và lão sư nói chút chuyện nhỏ nhặt rồi lại nghe nói Lưu Nhược Trúc và chồng mình ở Hà Tây viếng thăm nhà dân tìm sách cổ thế nào.

Chàng nghe xong cũng vui vẻ, nói lúc nào trở về sẽ viết thư cho vợ chồng nàng.

Lưu tướng công lại nói hai vợ chồng trẻ chuẩn bị đón con đầu lòng sau đó trêu ghẹo chàng: “Con và điện hạ cũng không còn nhỏ nữa, có thể nghĩ tới chuyện sinh con được rồi.”
Ngôn Thượng nghe vậy thì cười nói: “Con và điện hạ đều rất bận, chỉ sợ không có thời gian sinh con.”
Lưu tướng công thở dài, muốn khuyên Mộ Vãn Diêu không cần để ý triều chính nữa mà nên ở nhà sinh con dưỡng cái mới là đúng.

Ông kỳ thật chưa bao giờ tán đồng việc công chúa tham gia triều chính, nhưng các đời hoàng đế không nói gì thì ông cũng không nhiều lời.

Có điều nghĩ tới áp lực trên người Ngôn Thượng hiện giờ…… Nếu không có Đan Dương trưởng công chúa giúp thì hẳn Ngôn Thượng sẽ ngã càng mau đúng không?
Một lát sau Ngôn Thượng cáo lui nói là phải tới Lại Bộ nhìn một chút.

Trên người chàng còn đeo chức vụ của Lại Bộ, lại là Khảo Công Lang nên không thể không đi.
Lưu tướng công thả người đi, lại nhìn bóng dáng thon dài như trúc của chàng thì bỗng cảm thán nói: “Tố Thần, con nói xem là thiên hạ mơ màng và bệ hạ không rối rắm hay bệ hạ mơ màng và thiên hạ không rối rắm?”
Ngôn Thượng quay đầu lại nhìn đôi mắt tang thương mệt mỏi của lão sư.
Thiên hạ mơ màng và bệ hạ không rối rắm là nói đến tiên đế còn bệ hạ mơ màng và thiên hạ không rối rắm là nói tới tân đế hiện tại.
Ngôn Thượng trầm ngâm một hồi mới nói: “Luôn có hy vọng có một lúc nào đó trời quang mây tạnh, không có ai mơ màng mới tốt.”
Lưu tướng công bật cười, cũng không nói chuyện nữa.

Ông ngồi trong chính sự đường của Trung Thư Tỉnh, tay áo phất qua, tóc mai đã bạc trắng.

Ông nhìn chăm chú vào bóng dáng Ngôn Thượng đang rời đi một lúc lâu, lại nhìn mặt trời ngả về tây nhuộm đỏ mây trời.
Ông đã già, đã không còn sức chống đỡ núi sông Đại Ngụy nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên hạ lung lay……

Ngôn Thượng không nhận vụ án tranh chấp giữa thế gia và thái giámthế là đêm đó hoàng đế lập tức viết một phong thư mắng chàng một trận.
Hoàng đế tức muốn hộc máu, nói Ngôn Thượng không để hắn vào trong mắt, bảo thủ, không coi vua ra gì……
Màn đêm buông xuống, ở trong phủ công chúa Mộ Vãn Diêu đã để Ngôn Thượng đi ngủ còn nàng tự mình mở phong thư này, quét mắt qua những lời mắng chửi của hoàng đế sau đó không nhịn được cười lạnh.


Nàng nhẹ nhàng bâng quơ gấp lá thư lại rồi dặn người của mình nói với mỹ nhân nàng cài vào trong cung để nàng kia nói vài lời bên tai hoàng đế.
Lúc nàng quay người lại thì thấy Ngôn Thượng đang khoác áo đứng dưới bóng cây ngô đồng, trên hàng lang trống vắng.

Chàng duỗi tay về phía này, ánh mắt nhìn tờ giấy trong tay nàng.
Mộ Vãn Diêu mặt không biểu tình, lập tức giấu tờ giấy ra sau.
Ngôn Thượng không nhịn được bật cười hỏi: “Sao phải giấu?”
Mộ Vãn Diêu: “Là mắng chàng đó, ta không muốn chàng xem.”
Ngôn Thượng: “Ta cũng không phải chưa từng bị mắng, nàng yên tâm, ta không đến mức yếu đuối như vậy.

Ta chỉ muốn nhìn một chút xem trong thư có dặn dò gì khác mà ta bỏ qua không?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng, thấy thái độ của chàng dứt khoát thì đành nhượng bộ.

Nàng và Ngôn Thượng cùng ngồi dưới hành lang xem thư.

Nàng ôm lấy tay chồng mình, quan sát biểu tình của chàng.

Thấy chàng xem xong thư mắt ảm đạm hơn là nàng lại cắn môi nói: “Chàng đừng để ý đến hắn.

Tên đó ước gì chàng có thể thay hắn làm mọi việc, ước gì chúng ta làm giúp hắn hết thảy còn hắn chỉ cần làm hoàng đế để hưởng lạc là được…… làm gì có chuyện tốt như vậy?”
Nàng rúc cái đầu lông xù xù vào cổ chàng, cả người rúc vào lòng chàng bá đạo ra lệnh: “Ngôn nhị ca ca, ta lạnh, mau ôm ta một cái!”
Ngôn Thượng mỉm cười nhẹ ôm lấy nàng thấp giọng nói mình không thương tâm, nàng không cần như thế.

Lúc hai người đang nháo thì lại có người đưa một lá thư khác tới cho chàng —— Trong thư nói Ngôn Thượng cố gắng làm việc, hoàng đế vẫn tin tưởng chàng như cũ.

Hoàng đế còn muốn hai vợ chồng chàng ngày mai tiến cung ăn trưa vì đã lâu ba người chưa cùng ngồi ăn một bữa.
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu nhìn hai lá thư trước sau đánh nhau chan chát mà câm nín.

Giữa tháng 10 có tuyết đầu mùa.
Trong triều tranh đấu càng thêm lợi hại còn trong nhà Triệu Ngự Sử thì đang bận rộn nghị hôn với Lạc Dương Vi thị.
Đúng lúc ấy Triệu Linh Phi lẻn ra ngoài một mình.
Nàng gặp được vị khách quý đã hẹn mình ở một quán rượu.

Sau khi phủi sạch tuyết trên người nàng che giấu biểu tình hào sảng phóng khoáng của bản thân để treo lên bộ dạng một tiểu nữ nhi rồi cung kính hành lễ với nam tử đối diện.
Người đối diện có khuôn mặt hiền lành, ánh mắt hơi lạnh, mặt mày có 5,6 phần giống Vi Thụ.

Hắn chính là Vi Giai, đại ca của Vi Thụ.
Hiện giờ Vi Thụ đã là Lễ Bộ Lang Trung, cấp từ ngũ phẩm còn Vi Giai vốn là Bí Thư Thừa cấp ngũ phẩm nay vẫn dậm chân tại chỗ.

Hắn và đứa em trai ngày xưa mình coi thường lúc này đã ngang hàng.
Vi Giai gật đầu với Triệu Linh Phi sau đó để nàng ngồi xuống cùng hàn huyên hai câu rồi mới đi vào chuyện chính: “Từ khi Cự Nguyên đi sứ trở về trong nhà đã nhận ra bản lĩnh của hắn vì thế cũng cực lực bồi dưỡng.

Ta từng này tuổi rồi, mất mười năm mới lên được chức từ ngũ phẩm, còn Cự Nguyên mới vừa nhược quán cũng đã là từ ngũ phẩm đại quan.

Ngày xưa hắn vẫn còn là Trạng Nguyên lang…… Là nhà chúng ta vẫn luôn xem thường Cự Nguyên.

Hiện giờ bồi dưỡng hắn cũng là hy vọng mọi việc không quá muộn.”
Triệu Linh Phi lộ vẻ mặt tươi cười, lúc này bộ dạng ngoan hiền nàng cố bưng lên tan bớt đi thay vào đó là chút hoạt bát vốn có.
Nàng cố nén vui sướng nói: “Cự Nguyên ca rất lợi hại.”
Vi Giai gật đầu nhìn cô nương xinh đẹp kiều diễm trước mặt rồi chậm rãi nói: “Cự Nguyên chỗ nào cũng tốt, chỉ có hôn sự là không ổn.

Thân là con cháu ưu tú của thế gia, hắn được gia tộc bồi dưỡng, kẻ sĩ kỳ vọng nhưng nếu lại liên hôn với kẻ có liên hệ với thái giám thì ngươi nói xem thế nhân sẽ đối xử với hắn thế nào?”
Triệu Linh phi hơi giật mình.

Đôi mắt nàng híp lại, có chút trốn tránh mà nhìn bông tuyết bay bên ngoài.
Vi Giai lại nhìn chằm chằm nàng không bỏ nói: “Triệu gia đã sớm đầu nhập dưới trướng của Lưu Văn Cát, trở thành chó săn cho thái giám.

Lưu Văn Cát một lòng muốn cùng thế gia liên hôn, trong đó có kẻ lung lay nhưng bất kể đó là ai thì đều không phải Cự Nguyên.

Hắn có tiền đồ tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đợi hắn hai mươi tuổi cập quan sẽ trở thành Lễ Bộ Lang Trung.

Thế nhân có mấy người ở vào tuổi của hắn mà có thể làm được như thế?
Hắn sẽ trở thành lãnh tụ của thế gia, lãnh tụ của kẻ sĩ.

Hắn không nên liên hôn với Triệu gia, cùng thế lực của thái giám kết thân! Kẻ sĩ nhất định sẽ đối đầu với thái giám, cho dù hiện tại có hợp tác thì sau này chắc chắn sẽ đánh nhau…… Ngươi bảo Cự Nguyên phải đi con đường nào đây?”
Triệu Linh Phi ngơ ngẩn nhìn hắn.
Vi Giai hòa hoãn nói: “Ta biết trong mấy năm đi sứ ngươi và Cự Nguyên sống chết có nhau từ đó sinh tình.

Cự Nguyên yêu cầu cưới ngươi thì vốn ta không nên nói gì.

Hơn nữa hắn là con vợ lẽ, địa vị càng cao thì càng bất lợi với ta.

Nhưng dù sao cũng là người cùng tộc, ta lại là huynh trưởng của hắn nên cũng phải vì tiền đồ của hắn mà suy xét.

Hôm nay hai người có thể vui mừng thì ngày sau cũng là địch.


Nếu Cự Nguyên vẫn còn là hắn ngày trước thì Vi gia có thể hy sinh hôn nhân của hắn.

Nhưng hắn đã không phải Cự Nguyên của ngày xưa nữa nên hôn nhân của hắn cũng không thể bị coi nhẹ.
Triệu nữ lang…… Ngươi còn trẻ, phụ thân ngươi hiện giờ đầu nhập dưới trướng của thái giám nên đã có quyền khuynh triều dã.

Ngươi không lo gả, không lo hôn, vậy hãy buông tha Vi gia, buông tha Cự Nguyên đi! Ta chỉ nói tới đây, mong ngươi niệm tình cảm của ngươi và Cự Nguyên mà cho hắn chút tiền đồ, đừng hại hắn!”
Vi Giai nói xong lập tức đứng dậy muốn đi.
Lúc này Triệu Linh Phi đứng lên, giọng nàng cao hơn nói: “Vi gia đại ca, ngươi nói với ta những cái này không sợ Cự Nguyên ca biết sẽ tức giận ư?”
Vi Giai ngước mắt quay đầu lại đạm mạc nói: “Ta là Vi gia Đại Lang, đệ đệ trong tộc đều do ta che chở, quản thúc.

Vi gia hưng thịnh không do ta, nhưng suy vong tất có phần của ta.

Ta không thích hắn nhưng dù sao cũng là huynh trưởng của hắn.

Ta đã làm việc ta nên làm, nếu hai người khăng khăng ở bên nhau, nếu ngươi khăng khăng hủy tiền đồ của hắn…… thì ta cũng không thể làm gì.

Triệu nữ lang tự mình nhìn mà làm đi.”
Triệu Linh Phi run giọng nói: “Nhưng chuyện a phụ của ta làm gì sao ta quản được? A phụ của ta theo ai thì chẳng lẽ ta cũng phải theo người đó? A phụ của ta chỉ về phe thái giám, ông ấy cũng đâu phải đại gian thần, làm hại một phương……”
Vi Giai nói: “Ngươi thân là nữ nhi của Triệu Ngự Sử thì lập trường của hai người về cơ bản đã dính với nhau.

Chẳng lẽ ngươi muốn quyết liệt với phụ thân của mình ư? Quyết liệt xong rồi ngươi định đi con đường nào, rồi về đâu đây? Triệu nương tử, chúng ta là con cháu thế gia, thân bất do kỷ.

Tình và ái đều tốt, tình yêu của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ta cũng thực cảm động nhưng quay về hiện thực…… xin lỗi, ta vẫn muốn chia rẽ các ngươi.

Nếu tình có thể tự kiềm chế thì mong nữ lang tự quản bản thân cho tốt.

Nếu không thể tự kiềm chế vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng —— hủy tiền đồ của Cự Nguyên đi.

Tùy ngươi lựa chọn.”
Triệu Linh Phi ngơ ngác nhìn Vi Giai bung dù đi xuống lầu.

Nàng ngồi bên cửa sổ nhìn hắn lên xe ngựa sau đó bánh xe lăn trên mặt tuyết một lúc mới bắt đầu rời đi.

Vi Giai cũng xốc màn xe lên thở dài mà ngẩng đầu nhìn Triệu Linh Phi một cái.
Nàng ngồi cạnh cửa sổ, hai mắt mê mang.

Thấy hắn nàng như nhìn thấy Vi Thụ, thanh cao lại sạch sẽ…… Cự Nguyên ca của nàng là lang quân như nước hồ trong vắt.
Nhưng lúc này nàng chỉ có thể che mặt khóc, sau đó bắt đầu cảm thấy hận rất nhiều người.

Nếu bọn họ còn đang đi sứ thì tốt, nếu bọn họ không về Trường An thì tốt rồi…… Ngày đó ở Cô Hồ quốc nơi tái ngoại Chính Sử nói giỡn rằng sẽ làm mai cho hai người, nếu khi ấy nàng có thể gật đầu thì tốt quá.
Nàng bắt đầu chán ghét Trường An, bắt đầu tưởng niệm ánh trăng hòa thuận vui vẻ nơi tái ngoại, nhớ sa mạc vô tận nơi đó và cả những ngày bôn ba, đấu tranh sống chết nhưng gắn bó keo sơn kia.
Nàng nhớ Vi Thụ của khi ấy.

Tháng 11, Triệu Linh Phi lấy chết mà cự hôn với Vi gia.
Triệu Ngự Sử chửi ầm lên, Vi Thụ tới tìm nàng nói chuyện nhưng nàng chỉ đóng cửa không gặp.

Hắn đứng ngoài cửa vài lần để đợi và hiển nhiên nàng cũng không trốn được mấy ngày.
Còn Ngôn Thượng bên kia cũng tìm được cơ hội nghỉ ngơi vài ngày.

Trong mấy ngày đó có một nhà mới xây vườn muốn tìm người viết chữ lưu niệm và tới gặp chàng.

Ngôn Thượng tự thẹn nói học vấn của mình không tốt, chữ cũng không tốt nên không dám nhận.

Nhưng đối phương lại khăng khăng cho rằng chữ viết lưu niệm của Đồng Bình Chương Sự trân quý nên cả ngày tặng quà, lại tới phủ cầu chàng viết cho vài chữ.
Ngôn Thượng thoái thác không được, lại có Mộ Vãn Diêu cảm thấy chơi vui mà xúi giục nên chàng đành đồng ý.

Chuyện sẽ không có gì nếu tới ngày thứ ba không có một vị Hải Tam Lang của Hải thị cũng được nhà kia mời viết lưu niệm.

Hải Tam Lang chuẩn bị tham gia khoa khảo sang năm, lúc này mới 16 tuổi lại được xưng là thần đồng.

Thiếu niên không biết trời cao đất dày thấy có người muốn nhờ mình viết lưu niệm thì lòng tràn đầy kiêu ngạo mà viết.
Hải Tam Lang tài hoa hơn người, một bút viết ra rồng bay phượng múa khiến người xem kinh diễm.

Chủ nhân nhà kia vừa thấy đã vui, lập tức bày ra chỗ cửa đầu tiên, đẩy chữ của Ngôn Thượng xuống số hai.
Vì thế Trường An bắt đầu bàn tán say sưa, mọi người đều nói một thiếu niên 16 tuổi đè ép Đồng Bình Chương Sự một bậc.

Bọn họ còn nói Hải Tam Lang mới 16 tuổi quả là giống Vi Cự Nguyên năm xưa nên gọi hắn là “Vi Thụ thứ hai”.
Vi Thụ năm đó có thể đè ép Ngôn Thượng một đầu, kết quả là…… Ngôn Thượng tài hoa không có gì để nói, nhưng mặc kệ là năm đó hay hiện tại thì chàng trước sau cũng chỉ có vậy, so ra hơi kém đám thiếu niên hừng hực khí thế, múa bút thành văn này.
Mộ Vãn Diêu nghe thấy tin đồn kia thì lập tức nổi trận lôi đình, lập tức vung đao muốn đi tìm Hải gia tính sổ.

Nàng hận bọn hắn muốn nổi danh cũng thôi, sao phải dẫm lên người khác để thượng vị.

Ngôn Thượng ngăn nàng lại, nói chàng không sao hết.

Lúc màn đêm buông xuống thậm chí cả Vi Thụ cũng tới cửa trấn an Mộ Vãn Diêu, nói mình chưa bao giờ xem thường Ngôn nhị ca.
Vi Thụ cũng bực Hải thị dám mang hắn ra làm đá kê chân.

Hiện tại hắn đang vướng mắc với đám thái giám, hôn sự với Triệu Linh Phi trắc trở nên tâm tình cũng loạn lên.

Và kết quả là Ngôn Thượng vừa phải an ủi cô vợ đang dựng lông xù của mình vừa phải trấn an Vi Thụ đang lúc mờ mịt.
Ngày tiếp theo Hải thị giải cái tên Hải Tam Lang không tình nguyện kia tới xin lỗi chàng.

Ngôn Thượng tính tình dày rộng, không hề để bụng.

Chàng cho rằng tài học của mình quả là thô thiển, vốn không muốn viết lưu niệm gì.

Hiện tại nháo tới mức này khiến ai cũng không vui, có trách thì trách chàng ngày đó bị người ta thổi phồng nên tự mãn quá mức.
Ngôn Thượng tự xét lại nói: “…… Ngày sau ta không dám viết lưu niệm cho ai nữa.”
Mộ Vãn Diêu thì vẫn cáu tiết, mặt không có biểu tình gì, cũng không đón lời chàng.

Vào một ngày tháng ba, cuộc thi khoa cử đầu tiên từ khi tân đế đăng cơ được hoàn thành.


Ngôn Thượng là Lại Bộ khảo công lang nên đương nhiên phải chủ trì khoa khảo năm nay.
Hải thị sợ Ngôn Thượng ghi hận chuyện Hải Tam Lang năm trước nên nhiều lần tới phủ công chúa làm lành.

Sau khi có kết quả, Hải Tam Lang đứng thứ nhất, là Trạng Nguyên năm ấy.

Tin tức truyền vào hậu cung, cô chị gái đang làm phi tử của Hải Tam Lang cũng vui vẻ thay em trai.
Hải thị rốt cuộc cũng yên tâm, hóa ra Ngôn Thượng đúng là quân tử như lời thế nhân nói, chàng không hề âm thầm trả thù người.
Sau khi bảng vàng đã treo cao, triều đình vì các vị tài tử trúng cử năm nay tổ chức đại yến tại Hạnh Viên.

Hoàng đế cũng tới dự, Hải Mỹ Nhân cũng ở trong cung mở tiệc cho em trai, mời các vị phi tử khác tới ăn mừng.

Vì thế Mộ Vãn Diêu không đến Hạnh Viên mà tới trong cung tham gia yến hội của đám hậu phi.
Trên tiệc, Xuân Hoa đã lâu không thấy công chúa nay lại rối rắm khi thấy nàng thân thiết với vị Hoắc Mỹ Nhân cũng xuất thân phủ công chúa.

Nàng và Hải Mỹ Nhân trong ngoài đấu võ mồm, đối chọi gay gắt.

Vị Hoắc Mỹ Nhân kia thì có dung nhan xuất sắc, cả người mềm mại, thường đưa mắt với công chúa sau đó hai người đều vui vẻ cười.
Việc hai bên có qua có lại, lại có các loại ám chỉ người ngoài không hiểu khiến Xuân Hoa hụt hẫng.

Nàng ta nhìn Mộ Vãn Diêu mỉm cười, tay từ từ phe phẩy quạt, lại nhìn vị Hoắc Mỹ Nhân vũ mị ôn nhu kia…… Lòng nàng ta mê mang, có chút khó chịu.

Nàng ta đột ngột mà cảm thấy khoảng cách giữa mình và công chúa càng ngày càng xa.
Công chúa thà nhét thêm mỹ nhân cho hoàng đế chứ không cần mình.

Bệ hạ còn nói Lưu Văn Cát và Ngôn Nhị Lang ở trong triều đấu đến lợi hại.

Liệu có phải vì chuyện này mà công chúa mới coi nàng ta là kẻ địch hay không? Nhưng Xuân Hoa là một nữ tử trong nội trạch, đối với chuyện chính sự nàng không hiểu, cũng không biết nói gì.
Công chúa biết điều này.

Vậy có lẽ công chúa thấy nàng ta vô dụng nên mới biến nàng ta thành quân cờ chết chăng…… Rõ ràng nàng ta là Nhàn phi cao quý, nhưng ngoài một đứa con trai thì lại chẳng có gì.
Xuân Hoa ngơ ngẩn nhìn mặt mày Mộ Vãn Diêu, muốn tìm cơ hội nói chuyện với nàng, hỏi xem công chúa có cần mình nữa hay không…… Ai ngờ lúc này có hai cung nữ vội đi vào, một người đi thẳng tới chỗ Hải Mỹ Nhân, một người đi tới chỗ Mộ Vãn Diêu.
Ngay sau đó sắc mặt Mộ Vãn Diêu và Hải Mỹ Nhân đều lập tức biến đổi sau đó nhìn nhau.
Mộ Vãn Diêu đứng phắt dậy, lạnh mặt rời tiệc.
Mọi người xung quanh lập tức khe khẽ nói nhỏ, không hiểu gì.

Qua nửa canh giờ đám hậu phi mới biết lý do vì sao Đan Dương trưởng công chúa đột nhiên rời tiệc: chẳng là trong bữa tiệc ở Hạnh Viên, Hải Tam Lang khiêu khích quan chủ khảo Ngôn Thượng, dám ra đề mục thơ để Ngôn Thượng đối lại.
Thí sinh hàng năm hẳn đều coi quan chủ khảo là ân sư, ấy vậy mà Hải Tam Lang lại dám coi thường quan chủ khảo, ở trước mặt hoàng đế khiến Ngôn Thượng khó xử…… Lúc này Mộ Vãn Diêu cầm roi cưỡi ngựa chạy ra khỏi cung phóng thẳng tới Hạnh Viên ở Khúc Giang Trì.
Mắt nàng đỏ lên, ẩn ẩn chứa hận ý.

Nàng nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hải thị nhất tộc! Ta muốn giết các ngươi…… Các ngươi dám năm lần bảy lượt nhục nhã phu quân của ta!”

Trong bữa tiệc ở Hạnh Viên, Mộ Vãn Diêu vừa xuống ngựa đã vội vàng đuổi đến.

Nàng không màng mọi người ngăn cản mà xông thẳng vào trong.

Tay nàng cầm roi ngựa, phía sau là hộ vệ của phủ công chúa.

Rõ ràng nàng đã nổi trận lôi đình, muốn lập tức phát tiết tức giận.
Ngôn Thượng đứng trên lầu hai, mới vừa đáp xong đề mà Hải Tam Lang đưa ra, coi như miễn cưỡng qua cửa.

Chàng mới vừa thoát khỏi đám thí sinh kia thì gã sai vặt đã hoảng loạn ghé vào tai chàng nói vài chữ, báo rằng công chúa đang giết về phía này.
Ngôn Thượng giật mình đứng bên cửa sổ đẩy cánh cửa ra nhìn vào bóng đêm mênh mông.

Chàng nhìn thấy Mộ Vãn Diêu mặc một bộ hồng bào, kim bích huy hoàng.

Nàng cầm roi đi thật nhanh, vừa vào đến lầu một thì nghe thấy Phương Đồng nói gì đó nên nàng bỗng ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng lúc ấy Ngôn Thượng cũng đang rũ mắt nhìn nàng.
Hai người một trên một dưới, cách cửa sổ, cách bóng đêm mà đối diện.
Chàng nhìn thấy vành mắt nàng đỏ lên, nhìn thấy phẫn hận trong mắt nàng, bàn tay cầm roi run lên.

Trong mắt nàng như có hơi nước, cứ vậy cứng rắn lạnh nhạt nhìn chàng với ánh mắt đau đáu ——
Nhục nhã.
Hết lần này tới lần khác.
Ngôn Thượng không thèm để ý nhưng Mộ Vãn Diêu lại thấy như bản thân bị người ta bắt nạt.

Chàng cảm thấy Hải Tam Lang chỉ là một thiếu niên, hắn cậy tài khinh người cũng không có gì đáng để ý nhưng nàng nghe đồn đãi vớ vẩn, nhìn thấy chàng bị người ta mắng tài không xứng với chức vị, nhìn thấy Hải thị muốn dẫm lên người chàng đi lên …… thì nàng lại thống khổ, khó chịu.
Ngôn Thượng ngơ ngẩn nhìn nàng.
Nhục nhã với chàng lại như ngọn lửa thiêu đốt Mộ Vãn Diêu, khó chịu nổi.

Chỉ trong một chớp mắt chàng hiểu nàng muôn vàn để ý tới giữ gìn chàng.

Vì thế chàng đứng trước cửa sổ chậm rãi mở miệng gọi: “Hải Tam Lang.”
Hải Tam Lang vốn ra mặt hỏi khó chàng xong đã lẩn vào đám tú tài lúc này ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặc trường bào màu xanh đang đứng trước cửa sổ kia.
Ngôn Thượng đưa lưng về phía mọi tú tài và cả Hải Tam Lang.

Đôi mắt chàng nhìn công chúa mỹ lệ dưới lầu rồi mở miệng nói: “Ngươi ra đề mục để kiểm tra ta, xem ta có xứng với chức chủ khảo hay không.

Nhưng năm nay đề mục của khoa khảo không phải ta ra, người kiểm tra tài hoa của các ngươi cũng không phải ta.

Dù vậy hôm nay ta cũng nghĩ được một câu để kiểm tra các ngươi.”
Ngôn Thượng bỗng dưng quay đầu lại, cả người chàng ôn nhuận như nước, ánh mắt lại thanh lãnh như tia sét mà nhìn chăm chú vào Hải Tam Lang.

Gió đêm thổi quét qua vạt áo chàng, miệng chàng cao giọng nói ra khiến Mộ Vãn Diêu ở dưới lầu cũng nghe được ——
“Ta hỏi ngươi: phượng hoàng bay cao ngàn dặm, lượn qua mây trời, mang theo thiên không, xem đủ loại sắc thái, vạn năm chiêm nghiệm phù du, ai có thể sánh bằng?”
Vũ trụ ở trên cao, rũ mắt nhìn phù du: Đây là khí thế gì, là khí phách bực nào?
Đám tú tài ngơ ngẩn nhìn chàng, lần đầu tiên thấy vị quan chủ khảo này toát ra khí thế sắc bén nhường ấy.

Sau đó bọn họ nghe Ngôn Thượng đạm mạc nói: “Ta đã ra đề, mời đối.”