Một quận bên cạnh Kiếm Nam vừa kết thúc một hồi đại chiến.

Đây là trận đầu tiên Đại Ngụy và Kiếm Nam giao tranh mà giành được thắng lợi quy mô lớn.
Bởi chủ tướng nghe theo đề nghị của một cu li nên mới có được chiến thắng này.
Và người đưa ra đề nghị kia chính là Dương Tự.
Dương Tự trước kia đã cùng một đám tinh binh hợp tác lấy được mấy trận thắng nhỏ.

Chủ tướng thấy vậy thì quan tâm, lại nhớ tới lúc trước Dương Tam Lang ở Lũng Hữu đã có thể bò từ một Giáo Úy nho nhỏ lên chức tướng quân.

Thế là ông ta lâp tức cho người tới hỏi.

Nay Đại Ngụy lấy được thắng lợi, có ai không phấn chấn cơ chứ?!
Dương Tự vừa được khen thì nhất định sẽ được đề bạt, ít nhất cũng phải cho hắn một chức Giáo Úy.

Lúc này hắn ra khỏi trướng, nhìn thấy toàn quân đang bận rộn di chuyển dân chúng, đưa người bị thương đi chữa trị.

Cho dù chiến sự tàn khốc nhưng Dương Tự đứng dưới ánh mặt trời chói lòa vẫn không nhịn được nhẹ nhàng thở hắt ra.
Hắn nheo mắt, cảm thấy mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Lãng đại ca chết đi đã hai năm, bây giờ hắn mới thoát khỏi ủ rũ và có cảm giác sống lại một lần nữa.

Mà tất cả đều là do…
Dương Tự túm lấy một y đồng vừa chạy qua người mình rồi hỏi: “Hiểu Chu đâu?”
Y đồng quay đầu lại tùy tiện chỉ một hướng sau đó mơ hồ nói: “Hình như nữ lang đang ở bên kia…”
Dương Tự không kịp đợi đã thả người chạy đi tìm Ngôn Hiểu Chu.

Chiến sự kết thúc, người bị thương rất nhiều, nàng lại thiện lương như thế thì nhất định sẽ cùng sư phụ của mình đến quân doanh cứu chữa người bị thương.

Dương Tự có rất nhiều lời muốn nói, theo đó là tràn đầy chờ mong.

Hắn khẩn cấp muốn tìm Ngôn Hiểu Chu.
Bên eo hắn đeo một cái chuông, dù bước chân như gió nhưng chuông kia lại không phát ra âm thanh gì.

Ấy vậy mà mỗi bước chân này hắn lại như cảm thấy có nàng đi cùng.

Mỗi lần hắn quay đầu lại đều có thể nhìn thấy nàng ôn nhu mỉm cười, uyển chuyển dõi theo bóng hắn.
Nàng là nữ lang ôn nhu, yếu đuối nhất thiên hạ này! Nhưng nàng cũng cứng cỏi nhất, không gì có thể đẩy ngã.
Nàng từ Trường An một đường đến Kiếm Nam, nơi này khổ hàn mà nàng vẫn ở được hai năm.

Nàng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu nào với hắn, thậm chí lúc nàng mới tới còn không chủ động tới tìm hắn.

Nàng chỉ yên lặng làm bạn, và tình cảm đó cho hắn sức mạnh khôn lường… Giờ đây hắn đã có thể cho nàng câu trả lời!
Lúc Dương Tự tìm kiếm Ngôn Hiểu Chu thì nàng cũng đang gấp gáp đi qua quân doanh tìm kiếm hắn.

Nàng chưa từng nói với bất kỳ ai rằng nàng rất sợ chiến tranh, sợ máu tươi.

Mỗi một lần chiến tranh bùng nổ với nàng đều là một loại tra tấn.

Bởi nàng sợ hãi Dương Tự bị thương, sợ mỗi lần nhìn thấy Dương Tự là lần cuối được nhìn thấy hắn.
Đao kiếm không có mắt, chủ tướng may mắn hơn quân tốt vì khả năng chết nhỏ hơn nhưng hiện tại Dương Tự chỉ là một quân tốt.

Tuy hắn có võ công cái thế, nhưng giữa ngàn vạn người trên chiến trường thì võ công có ích lợi gì?
Nàng chưa từng tức giận với hắn, chưa từng cãi cọ … Bởi vì mỗi một lần nàng đều sợ hãi đây là lần cuối cùng được gặp mặt.

Nàng không biết cha mẹ Tam Lang làm sao chịu đựng được việc hắn lên chiến trường, nàng cũng biết mình ái mộ một vị đại anh hùng, hắn trời sinh thích hợp với chiến trường, trời sinh nên được bay lượn thiên không.
Chẳng qua nàng quá yếu đuối, quá sợ hãi.

Nàng hèn mọn, để ý đến hắn quá mức.
Dù vậy nàng vẫn cố gắng nén cảm xúc trong lòng, không để lo lắng này ảnh hưởng tới hắn.

Nàng không muốn Dương Tự phải phiền não vì loại việc nhỏ này…
Ngôn Hiểu Chu tìm người khắp quân doanh, mỗi lần thấy người bị thương là mí mắt nàng lại nhảy dựng.

Càng không thấy Dương Tự, nàng càng nôn nóng.

Đang lúc nàng luống cuống thì bên cạnh có một cánh tay duỗi ra nắm lấy cánh tay nàng.

Ngôn Hiểu Chu quay đầu nhìn thấy Dương Tự.
Trong một khắc ấy Dương Tự thấy mắt nàng sáng lên, giống như đom đóm bay ngang qua mặt hồ.

Ánh lửa tự nhiên và lấp lánh đó khiến hắn ngẩn ra.
Bên cạnh có người đụng phải Ngôn Hiểu Chu mới khiến hắn hoàn hồn, tránh không nhìn nàng quá nhiều.

Vẻ đẹp của nàng rạng rỡ khiến hắn sợ mình làm chuyện xấu mặt.

Vì thế Dương Tự nắm tay nàng chui vào một lều lương thảo nói chuyện.

Mới vừa đi vào Ngôn Hiểu Chu đã trở tay xoa cánh tay hắn, nghiêm túc nghiêng người dán tới.

Cả người Dương Tự cứng đờ, ngừng thở, Ngôn Hiểu Chu thì vội đánh giá cả người hắn trên dưới sau đó thả lỏng cười nói: “Quá tốt, tay chỉ bị trầy xước một chút, ta bôi ít thuốc cho huynh là được.”
Nói xong nàng xoay người muốn chạy đi tìm thuốc lại bị hắn vòng lấy eo từ phía sau, ôm cả người nàng vào lòng.

Ngôn Hiểu Chu lập tức hoảng sợ, cứng ngắc.
Mặt nàng đỏ lên, vừa xấu hổ vừa sợ có người nhìn thấy.

Hai người trước giờ chưa từng thân mật thế này, nhưng nàng làm sao nhẫn tâm đẩy ra.

Trong lòng nàng rõ ràng rất vui vẻ, mãi một lúc lâu cũng không nói được lời cự tuyệt.
Nàng xấu hổ vì sự bừa bãi của mình, nhưng cánh tay cứng rắn của hắn vòng qua eo nàng, lồng ngực như núi lớn dán phía sau… Đến cổ nàng cũng bắt đầu đỏ nhưng vẫn không muốn đẩy ra.
Dương Tự rũ mắt nhìn nàng, chỉ thấy lông mi nàng run rẩy, cả người cứng ngắc, co quắp cực kỳ.

Còn hắn thì chững chạc đàng hoàng nói: “Hiểu Chu muội muội, ta thấy dưới chân muội có mấy thứ linh tinh, sợ muội đạp vào sẽ ngã nên mới đỡ một chút.

Muội đỏ mặt làm gì thế?”
Ngôn Hiểu Chu: “…”
Nàng rũ mắt thấy mấy thứ kia còn cách những ba bước thì cũng không nói nhiều mà chậm rãi đẩy tay hắn ra.

Hắn thuận thế buông lỏng tay, Ngôn Hiểu Chu cũng quay đầu nhìn hắn, ngước mặt chăm chú nhìn đường nét anh tuấn trên đó.

Nàng mím môi, khẽ cười một chút.
Dương Tự đặt tay lên vai nàng, nghẹn họng nói: “Ngốc.”
Ngôn Hiểu Chu chớp mắt.
Dương Tự: “Lang quân đùa giỡn mà muội không né sao?”
Ngôn Hiểu Chu hỏi gì đáp nấy: “Nhị ca của ta là Thứ Sử Nghiễm Châu, trên người còn có chức Đồng Bình Chương Sự.

Huynh ấy ngang hàng với tể tướng, tuổi trẻ hứa hẹn, không ai dám xem thường.

Nhị tẩu của ta là đương triều Đan Dương trưởng công chúa, một nửa thần tử trong triều đều nghe lời nàng, cho dù là bệ hạ cũng phải kiêng dè nàng.

Bên cạnh ta có một hộ vệ tên Hàn Thúc Hành, đó là Nhị ca cho ta.

Tuy hắn không phải người Đại Ngụy nhưng võ nghệ cao cường, không hề nói chơi.

Khắp thiên hạ này ai dám trêu chọc ta, ai dám trêu chọc người có chống lưng tốt như ta chứ? Cũng chẳng ai có thể bắt nạt, đánh ta dưới mí mắt Hàn Thúc Hành.

Trên đời này thật sự có lang quân lợi hại như thế sao?”
Dương Tự nhìn chằm chằm nàng.

Hắn khoanh tay, dựa lưng ra sau rồi cười cười nói: “Ta dám.”
Ngôn Hiểu Chu nhẹ run lông mi, ôn nhu liếc hắn.
Dương Tự không chút để ý nói: “Nhị ca muội là huynh đệ tốt của ta, nhị tẩu muội là tiểu thanh mai, từ nhỏ đã lớn lên cùng ta.

Hàn Thúc Hành võ công cao cường sao? Ta không thấy thế.

Ta chấp hắn một tay hắn cũng không đánh lại ta.”
Khóe miệng Ngôn Hiểu Chu hơi vểnh lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Thế nên chẳng phải ta không dám phản kháng huynh còn gì?”
Dương Tự nhướn mày.
Hai người đối mặt.
Sau một lúc lâu hai người đều nở nụ cười.
Ngôn Hiểu Chu thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng cùng Dương Tam Lang đứng tại chỗ này một lúc lâu.

Nàng giả bộ nóng bức, lấy tay quạt gió rồi xoay người muốn vén cửa lều đi ra ngoài.

Ai ngờ Dương Tự lại kéo nàng lại.
Lần này thì Ngôn Hiểu Chu giận thật: “Làm gì vậy?”
Nữ tử Giang Nam nói chuyện luôn mềm mại ngọt lịm như thế, làm gì có chút tức giận nào.

Nàng vừa như tức giận vừa như làm nũng khiến lòng người ta mềm nhũn.

Dương Tự tháo cái chuông bên hông xuống rồi lắc lắc trước mặt.

Ngôn Hiểu Chu lập tức bị hấp dẫn, kinh ngạc nhìn hắn sau đó run giọng hỏi: “Đây là, đây là…”
Dương Tự nói: “Ta lên chiến trường nên không thể mang chuông, như thế sẽ khiến kẻ địch nghe thấy.

Ta trộm lấy quả chuông bên trong ra để nó không phát ra tiếng động nữa.”
Tay hắn hơi cong một chút thì quả chuông đã rơi vào trong lòng nàng.

Ngôn Hiểu Chu xòe tay đón lấy, lại nhìn tay hắn vẫn xách cái chuông.
Dương Tự nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng thì không khỏi xót xa.

Hắn ôn nhu nói: “Ta chưa từng vứt bỏ cái chuông này.

Ta vẫn luôn giữ… Năm đó rời khỏi Trường An tới giờ đã ba năm.

Lúc ấy ta luyến tiếc không ném, lại muốn kéo dài một chút, chờ trước khi thành thân ta sẽ ném.

Ta không muốn ôm tình cảm của mình rồi làm vấy bẩn nó thế nên ta đã quyết tâm nhất định phải ném nó đi.

Sau này, sau này… Cứ như vậy.”
Giọng hắn hạ dần: “Lúc muội còn chưa tới Kiếm Nam ta ở trong thành làm cu li, xây tường thành.

Mỗi ngày ta chết lặng mà làm việc, tâm như tro tàn.


Không dối gạt muội, Lãng đại ca chết đi… khiến ta thật sự quá khó chịu.

Ta lớn thế này rồi, mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, không có gì là ta không đạt được, không có gì gì là Lãng Đại ca không cho ta.

Lần đầu tiên ta thấy người thân của mình chết đi như vậy, khi ấy ta mới biết đời này dù nhiều tâm sự thì đến cuối cùng cũng chỉ còn là hư không.

Chỉ có cái chuông muội đưa cho ta và những lời a phụ nói lúc tiễn biệt là khiến ta nhớ mãi.

Ta không muốn để mặc bản thân sa ngã… Nếu ta ngã thì sẽ có lỗi với sự kỳ vọng của a phụ: đừng làm người ác, đừng làm việc ác.

Tuy vậy ta cũng không biết mình phải sống thế nào, những lúc ấy trên người ta chỉ cái chuông này làm bạn.
Sau đó muội tới.

Lần đầu tiên thấy muội trong quân doanh, không phải nói khoa trương chứ lúc ấy ta cảm thấy như mùa xuân đã tới.

Muội đứng giữa đồi núi nhìn ta nở nụ cười, lúc ấy ta thấy mình như sống lại.

Nhưng ta vẫn không dám tới gần muội, vì ta tự biết thân mình mang tội, muội lại có huynh trưởng là tứ phẩm đại quan.

Ta không thể liên lụy muội và gia đình muội.
Còn nay, hiện tại… Ta cuối cùng đã nghĩ được cách!”
Ngôn Hiểu Chu nghe hắn nói những lời này thì đau lòng muốn khóc.

Nàng có được năng lực đồng cảm cường đại của anh hai nhà mình, Dương Tự chỉ vừa nói thế là nàng đã thấy như không thở nổi.

Lúc hai mắt nàng đẫm lệ thì Dương Tự lại nắm lấy cổ tay nàng phấn chấn, trong mắt tỏa sáng nói: “Trận này Đại Ngụy đánh với Nam Man chính là cơ hội của ta! Ta không có đất dụng võ trong thời bình nhưng vào lúc này ta có thể làm nên chuyện.

Chỉ cần ta không ngừng kiến công lập nghiệp thì cuối cùng triều đình sẽ nhìn đến ta, cuối cùng sẽ dùng ta!
Mới vừa rồi Đại tướng quân nói sẽ đề bạt ta làm một Giáo Úy.

Muội muội, tuy bởi vì tội danh của ta nên tướng quân chỉ có thể cho ta một chứ quan cửu phẩm nho nhỏ nhưng đây chỉ là bắt đầu! Ta sẽ từng bước trèo lên, chỉ cần ta có thể chiến đấu thì triều đình sẽ cần đến ta! Ta sẽ trở lại như trước kia.”
Ngôn Hiểu Chu ôn nhu nhìn hắn, thấy cả người hắn phát sáng thì mắt nàng cũng ướt, miệng lẩm bẩm: “Dương Tam Lang thật lợi hại.”
Hắn rũ mắt nói: “Mỗi lần ta lên chiến trường đều sẽ đeo cái chuông này.

Thật giống như… trái tim muội cũng ở bên ta.”
Ngôn Hiểu Chu ngửa mặt nhìn hắn.
Dương Tự cúi mặt nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt nàng.

Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau cho nàng rồikhẽ nhếch môi nói: “Muội muội ngốc, muội không biết quân công là con đường dễ thăng quan nhất ư? Nhị ca muội đã làm ra nhiều chuyện lớn mới được thăng quan, nhưng ta chỉ cần một hồi đại chiến là sẽ thăng quan còn nhanh hơn hắn.

Chờ ta làm tướng quân, chờ chiến tranh kết thúc ta sẽ hỏi ca ca muội, hỏi a phụ muội gả muội cho ta… Hiểu Chu muội muội có nguyện ý chờ ta, nguyện ý gả cho ta không?”
Tay hắn ôm lấy mặt nàng, chăm chú nhìn nàng nói: “Ta sẽ tuyệt đối không cô phụ muội… Ta tuyệt đối không nạp thiếp, tuyệt không cùng nữ lang khác thế nào.

Đời ta trải qua thăng trầm quá nhiều nên ta chỉ muốn một hạnh phúc đơn giản nhất.

Ta chỉ muốn thành thân với muội, vậy muội có nguyện ý không?”
Ngôn Hiểu Chu lẩm bẩm: “Ta đã đợi huynh rất lâu … Ta vẫn sẽ tiếp tục chờ đợi.”
Trong mắt nàng rưng rưng, bên môi lại nở nụ cười như đóa sơn trà tươi mát động lòng người, tỏa hương thơm dìu dịu.
Ngôn Hiểu Chu kiễng chân ôm lấy cổ hắn nghẹn ngào nói: “Ta sẽ chờ huynh đến cưới ta, vĩnh viễn chờ.”
Dương Tự ôm lấy eo nàng, để cả người nàng rúc trong lòng mình.
Hai người không có nhiều thời gian nói chuyện với nhau đã nghe thấy bên ngoài có tiếng kèn vang lên.

Ngôn Hiểu Chu kinh hãi cho rằng Nam Man lại bắt đầu tiến công, còn Dương Tự nghiêng đầu phân biệt một hồi lại lộ ra nụ cười nói: “Là quan viên triều đình tới! Nhất định là triều đình tới để phong quan như đại tướng quân nói!”
Ngôn Hiểu Chu vì hắn mà vui vẻ: “Có phải huynh sẽ có thể thăng lên làm Cửu phẩm Giáo Úy không? Quá tốt rồi!”
Hai người vì một chức quan Cửu phẩm nho nhỏ mà nhảy nhót, sau đó Ngôn Hiểu Chu mang theo chờ mong trở về chăm sóc thương binh, còn Dương Tự thì bị gọi lên doanh chủ tướng.
Dương Tự đến nơi thì mí mắt nhảy dựng lên.

Đó là vì hắn nhìn thấy người tới không phải quan viên Binh Bộ mà là một thái giám mặt trắng tay cầm phất trần.

Tên kia không chút để ý nhìn Dương Tự một cái và nhận ra đây là Dương Tam Lang lừng lẫy Trường An.
Thái giám hơi lùi lại hỏi: “Sao hắn cũng tới đây?”
Chủ tướng là một nam tử trung niên khôi ngô, ánh mắt ông sắc bén quét qua Dương Tự, đợi hắn vào đứng trong hàng ngũ các tướng sĩ rồi mới nói: “Chiến thắng lần này ít nhiều có Dương Thừa Chi đưa ra đề nghị.

Ta muốn xin chỉ thị phong quan cho Thừa Chi.”
Thái giám kia âm dương quái khí nói: “Không cần đâu, Đại Ngụy còn rất nhiều người có thể đánh nhau, một kẻ mới hơn 20 tuổi thì chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, cũng không quan trọng đến vậy.

Phong thưởng cho một kẻ mang tội mưu phản chẳng lẽ các ngươi không sợ hắn dẫn mấy chục vạn đại quân đầu hàng địch sao? Không ổn đâu.”
Dương Tự không chút thay đổi, làm như không nghe thấy những lời chửi bới của tên thái giám kia.

Cuối cùng hắn cũng không còn bồng bột như thời niên thiếu nữa.

Hắn sẽ không hành động theo cảm tính, sẽ không vì bất bình mà ra tay.

Bởi lúc này sẽ không có ai mặc hắn đánh người hay giết người mà vẫn lo lắng đi bảo vệ hắn nữa.


Giết người thì đền mạng, đến cái tuổi này rồi Dương Tự mới biết trừng phạt chân chính là gì.
Sắc mặt chủ tướng hơi trầm xuống, nhưng vẫn cố nén nói: “Công công nói phải.

Dám hỏi công công đến đây là triều đình có gì dạy bảo? Vì sao không phải quan viên Binh Bộ tới mà lại là công công đến…”
Thái giám cầm đầu quát to: “Chúng ta tới là nghe lệnh trực tiếp của bệ hạ! Các ngươi còn không mau quỳ xuống nghe chỉ?!”
Chủ tướng kinh ngạc, sau đó ông ta lập tức kích động không nghĩ tới bệ hạ dám vượt qua Trung Thư Tỉnh để trực tiếp hạ ý chỉ.

Cái này chứng tỏ bệ hạ cực kỳ coi trọng chiến sự, cực kỳ coi trọng ông ta ư?!
Sau một hồi lộn xộn, chủ tướng cùng các tướng sĩ đều quỳ xuống nghe ý của hoàng đế: “Bệ hạ có khẩu dụ, Đại Ngụy chuẩn bị cùng Nam Man nghị hòa.

Hai nước giao chiến khiến dân chúng lầm than, trẫm không đành lòng.

Trong lúc nghị hòa với Nam Man, Đại Ngụy không được chủ động khơi mào chiến sự, không được tiến công.

Chỉ được lui! Không thể để Nam Man hiểu lầm, cho rằng ta có âm mưu.

Khâm thử.”
Cả trướng ồ lên, tất cả tướng sĩ đều không thể tin được mà ngẩng đầu.
Chủ tướng thiếu chút nữa nổi giận vùng lên nhưng bị người phía sau ngăn lại, lúc này ông ta mới miễn cưỡng nén được.

Ông ta trầm mặt hỏi: “Đây là khẩu dụ hả? Bệ hạ không có thánh chỉ sao? Đây là ý thật của bệ hạ sao?”
Thái giám nói: “Giả truyền thánh chỉ thì chúng ta không dám.

Đây chính là ý của bệ hạ, các ngươi từ hôm nay trở đi —— ngưng chiến!”
Chủ tướng rống lên: “Ngưng chiến thì tất cả tướng sĩ làm sao bây giờ, vài chục vạn dân ở đây làm sao đây?!”
Thái giám híp mắt hỏi: “Không phải để các ngươi lui sao?”
Chủ tướng quát: “Một khi lui lại thì quốc thổ sẽ là của địch!”
Thái giám truyền lời không kiên nhẫn quát: “Dù sao các ngươi vẫn luôn thua trận, cái này có khác gì với hiện tại đâu? Hộ Bộ đã chi mấy chục vạn ngân lượng cho các ngươi, chỗ này như cái động không đáy, hoàn toàn không thấy có tiến triển gì.

Nay triều đình muốn nghị hòa thì các ngươi cũng đừng có nhúng tay.”
Chủ tướng tức giận cực kỳ.

Ông ta nổi giận lôi đình quát: “Lúc này đang đại chiến, chúng ta vừa thắng đó! Chiến sự có thua có thắng, há có thể bởi vì thua trong ngắn hạn mà từ bỏ? Công công truyền lời như vậy thì ta phải nói với đại quân sau lưng thế nào? Ta phải giao phó với dân chúng nơi này thế nào! Hiện tại chúng ta lui thì quốc thổ làm sao, nhà cửa của bách tính phải làm sao đây? Đây là nhường đất cho quân địch ư?”
Thái giám kia ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tướng quân uy phong quá, nếu có bản lĩnh thì ngươi đánh thắng trận ngay từ đầu đi, cáu với chúng ta làm gì? Ta đã nói đây là khẩu dụ của bệ hạ, tướng quân có gì cần nói thì đi mà nói với bệ hạ ấy.”
Chủ tướng nổi trận lôi đình, nhìn đám thái giám đang làm trò hề kia thì ghê tởm đến cực điểm.

Ông ta vung quyền định đánh người nhưng lại bị người phía sau đè lại.

Chủ tướng quay đầu thấy người tới là Dương Tự.
Dương Tự thấp giọng nói: “Tướng quân, cấp trên đã nói thế thì hẳn có lý do, chúng ta còn có thể làm gì? Không bằng chờ đã.”
Chủ tướng quay đầu nhìn cả doanh trướng, không khí cực kỳ trầm thấp.

Ông ta thở dài một hơi, chỉ có thể suy sụp chấp nhận.
—–
Ngôn Thượng vẫn luôn quan tâm đến chiến sự ở Kiếm Nam.

Trên người chàng còn chức Đồng Bình Chương Sự, cho dù có hỏi chính sự thì cũng không quá mức lo chuyện bao đồng.
Mới đầu chàng còn nghe tin tức Trường An gửi tới, sau này chàng thấy tin đến quá chậm nên đã trực tiếp liên lạc với Kiếm Nam.

Chàng có nhiều bạn bè làm quan nên có vài người hiện cũng ở Kiếm Nam.

Họ là người quen cũ của chàng, hỏi chuyện cũng không ngại.

Hiện tại chàng đang liên lạc qua lại với chủ tướng chỉ huy chiến sự ở Kiếm Nam.
Kiếm Nam và Lĩnh Nam liền nhau, thư từ qua lại giữa hai nơi nhanh hơn thư từ Trường An tới nhiều.

Chính nhờ sự đề cử của Ngôn Thượng mà Dương Tự mới được chủ tướng để ý tới.

Đồng thời rất nhiều thông tin chiến sự chàng dựa vào thư từ cũng nắm được nhanh không kém Trường An bên kia.
Tin tức Kiếm Nam toàn diện ngưng chiến Ngôn Thượng cũng biết được thông qua tin tức trao đổi với vị chủ tướng kia.
Vào lúc hoàng hôn chàng đứng dưới hành lang nhìn mưa to tầm tã bên ngoài mà thất thần.

Mộ Vãn Diêu ngồi trong phòng, cách cửa sổ nhìn chàng đứng đó đã hai canh giờ nhưng không nhúc nhích.

Nàng không nhịn nổi mà tựa cửa mắng: “Chàng muốn bị phong hàn thì cứ đứng đó đi! Sao phải tự hành hạ thế hả?”
Ngôn Thượng quay đầu, mờ mịt nhìn về phía mỹ nhân bên cửa sổ.
Mộ Vãn Diêu thấy mắt chàng đỏ ngầu sau một đêm thức trắng thì trong lòng mềm nhũn, thở dài nói: “Chàng vào đây ngồi với ta một lát.”
Thế là Ngôn Thượng vào phòng, bị Mộ Vãn Diêu kéo ngồi xuống cửa sổ.

Nàng nhìn mày chàng nhíu lại, nhưng làm như không thấy mà hỏi: “Mỗi ngày chàng gửi một phong thư đi Trường An thúc giục đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Chàng còn làm được gì? Đừng có mà coi mình là thần.”
Ngôn Thượng nhìn nàng, trong mắt có chần chờ.
Mộ Vãn Diêu nhíu mày quát: “Chàng muốn nói gì thì nói đi.

Chúng ta là phu thê lâu như vậy rồi mà chàng còn kiêng dè cái gì nữa? Có phải chàng muốn mắng hoàng đế không? Ta mắng thay chàng nhé.”
Ngôn Thượng nói: “Ta… muốn đi Kiếm Nam.”
Mộ Vãn Diêu trầm mặt nhìn chàng.

Ngôn Thượng thì nghiêng mặt đi không dám nhìn nàng, chỉ thấp giọng nói: “Ta sợ quan viên Kiếm Nam không ứng phó được với bệ hạ.

Đến cùng hắn vẫn là quốc chủ, Trung Thư Tỉnh có cứng rắn thì cũng là thần tử.

Một vị quốc chủ muốn làm gì thì chỉ cần hắn thật sự muốn, triều thần đều không ngăn được.

Ta sợ nếu còn tiếp tục như vậy thì Kiếm Nam sẽ thật sự bị dâng lên… Kiếm Nam quan trọng như vậy, há có thể bị dâng cho kẻ địch? Huống chi chiến tranh mới chỉ có hai tháng, còn chưa tới mức chúng ta phải nhận thua…”
Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời giải thích của chàng: “Vậy thì đi.”
Ngôn Thượng lập tức ngẩng đầu, giật mình nhìn về phía nàng.
Mộ Vãn Diêu mỉm cười với chàng: “Ngôn Nhị ca ca, ta biết khát vọng của chàng, cũng hiểu rõ chàng là ai mới đồng ý gả.

Giữa chúng ta không phải chỉ sau khi thành hôn mới có vấn đề, chàng là người thế nào, ta là người thế nào chúng ta đều đã rõ ràng.”
Nàng có chút chua xót nói: “Chàng muốn làm đại anh hào, ta há lại cam nguyện chỉ làm nền thôi ư? Ta gả cho Ngôn Nhị ca ca thì không nghĩ lôi kéo chàng thay đổi cách làm người, vì ta mà nhượng bộ, bị ta liên lụy không thể làm gì.


Ta gả cho chàng là vì ta hâm mộ và muốn trở nên giống như chàng.

Nay chàng muốn tới nơi nguy hiểm như Kiếm Nam, muốn đặt bản thân vào hiểm cảnh thì ta cũng ủng hộ!”
Mộ Vãn Diêu sắc bén mà kiên định nói.

Ngôn Thượng nhìn nàng sau đó bỗng nhiên ôm lấy nàng thấp giọng nói: “Nàng sẽ đi với ta sao…”
Mộ Vãn Diêu cười tủm tỉm nói: “Ta không đi.”
Nàng cười nói với chàng: “Ta đến chỗ đó làm cái gì? Ta cũng đâu thể đánh nhau, cũng không hiểu đánh đấm, thân thể ta lại không tốt lắm.

Ta chạy tới khoe khoang chúng ta kiếm điệp tình thâm, chàng đi tới đâu ta cũng đi theo ư? Quá là buồn cười.
Ta không đi Kiếm Nam, ta sẽ giúp Ngôn Nhị ca ca canh chừng Lĩnh Nam.

Kiếm Nam và Lĩnh Nam liền nhau, Nam Man binh lực cường thịnh nên ta muốn ngừa vạn nhất.

Nếu Nam Man không có được chỗ tốt từ Kiếm Nam thì rất có khả năng sẽ tấn công Lĩnh Nam.

Tuy khả năng này thấp nhưng chúng ta không thể cầu may.

Ta nhất định phải tọa trấn Lĩnh Nam, canh chừng nơi này không thể để nó thành nơi trống trải, để Nam Man lợi dụng nó liên lụy chàng.”
Ngôn Thượng nhìn nàng, tay nâng khuôn mặt nàng rồi nhẹ giọng nói: “Mỗi ngày phải gửi thư cho ta, cẩn thận chút.”
Mộ Vãn Diêu nhẹ hôn lên mặt chàng sau đó nhắm mắt cười nói: “Chàng cũng thế.

Cho dù bận rộn cũng phải gửi thư cho ta hàng ngày.

Chàng biết ta đang lo lắng, nếu không nhận được thư hàng ngày ta sẽ sợ mà khóc.”
Ngôn Thượng mỉm cười, thở dài nói: “Diêu Diêu, phu thê chúng ta lại kề vai chiến đấu nhé.”
Nghe tiếng mưa tí tách rơi bên ngoài, nhưng trong lòng hai người đều bình tĩnh.

Con người đúng là kỳ quái, chỉ cần nghĩ là có thể bên nhau thì sống chết cũng không đáng sợ.
Mộ Vãn Diêu làm nũng ôm chặt eo chàng nói: “Ta thích cùng Nhị ca ca kề vai chiến đấu.

Hiện tại để phu thê chúng ta nghĩ xem —— dưới mí mắt của tên hoàng đế ngu si lại đa nghi kia Ngôn Nhị ca ca sẽ làm thế nào để được điều đi Kiếm Nam đây.”
—–
Lúc này trong thành Trường An, hoàng đế vượt qua Trung Thư Tỉnh để bọn thái giám tới Kiếm Nam truyền tin nghị hòa.

Cuối cùng sự tình cũng bùng nổ.
Tiếng phản đối trên triều ào òa, Lưu tướng công đứng đầu đám quần thần cùng với Ngôn Thượng thân ở Lĩnh Nam lên tiếng phản đối kịch liệt nhất.

Lưu tướng công đại diện cho thế gia, Ngôn Thượng đại diện cho hàn môn, hai người đứng ra phản đối thì cơ hồ thế gia và hàn môn cả triều đều phản đối.
Thân tại Trung Thư Tỉnh, Lưu tướng công và mấy vị tướng công khác tức giận đến suýt té xỉu.

Ông nghi Binh Bộ biết việc này, bởi Binh Bộ Thượng Thư… hiện tại là người của thái giám!
Trong ngự thư phòng, Lưu tướng công cầm sổ con Kiếm Nam trình lên, khuôn mặt dữ tợn vì quá tức giận.

Ông nhìn chằm chằm Lưu Văn Cát đứng bên cạnh hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chiến sự mới có hai tháng mà đã nghị hòa là sao? Đàm phán nghị hòa này ở đâu ra?! Để quân ta lui là muốn cống nạp Kiếm Nam cho địch ư?”
Hoàng đế không chút hoang mang nói: “Tướng công hiểu lầm rồi, sao trẫm lại như thế được.

Chẳng qua ta thấy lê dân bách tính chịu khổ, trong lòng ta không nỡ nên nghĩ thà khuất nhục nhất thời còn hơn kéo dài chiến tranh.

Lưu công công mang tấu chương tới trẫm mới biết mấy tháng này trong nước có địa long, rồi hồng thủy, nơi nơi bất an.

Nếu chiến tranh còn tiếp diễn thì bá tánh sẽ tiếp tục chịu khổ.”
Lưu tướng công mắng: “Vậy cũng không thể lui! Đại Ngụy ta và Man Tộc khai chiến, chẳng lẽ cứ lui mãi? Cứ thế mà làm vậy chẳng phải khiến các nước khác nổi dị tâm, cho rằng Đại Ngụy dễ bóp méo ư?”
Hoàng đế nhàn nhạt lên tiếng: “Trong lòng trẫm tự hiểu rõ.”
Lưu tướng công nhất thời không biết nói gì.

Ông nhìn gã hoàng đế lạnh lùng như làm bằng tượng đất, lại nhìn Lưu Văn Cát.

Chỉ thấy tên kia vô tình cười một chút khiến cả người ông run lên, sau đó cũng bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu Lưu tướng công mới khó nhọc nói: “Ích Châu cũng muốn cắt?”
Hoàng đế đáp: “Không cắt Ích Châu.”
Lưu tướng công mỉa mai: “Hóa ra bệ hạ ngại những nơi khác của Kiếm Nam nghèo nàn, không đóng được mấy đồng thuế cho nên mới cho bớt phải không? Nếu như vậy không bằng bệ hạ đem cả Lĩnh Nam, Liêu Đông cũng cắt nốt đi.

Dù sao cũng đều… nghèo rớt mồng tơi! Dù thế nào thì địa phương mang tính quan trọng về quân sự bệ hạ cũng chẳng để vào trong mắt, cũng đều là vô dụng! Bệ hạ nghe kẻ gian châm ngòi, chỉ muốn ngồi hưởng phú quý, ngồi mát ăn bát vàng.

Trong mắt bệ hạ chỉ cần là việc không ảnh hưởng ngài hưởng lạc thì đất đai cố thổ cũng cho được phải không?”
Hoàng đế tức giận đập bàn đứng lên mắng: “Làm càn! Sao ngươi dám nói chuyện với trẫm như thế? Đây là bổn phận của một thần tử sao?! Chủ chiến hay chủ hòa đều là cái nhìn cá nhân của các ngươi, trẫm mới là thiên tử, trẫm mới có quyền đưa ra quyết sách với quốc gia này.

Trẫm đình chiến cùng là vì lê dân những nơi khác, không muốn bọn họ bị liên lụy.

Trẫm có gì sai? Có trách thì trách các ngươi không thể đánh thắng trận, không thể vì quân phân ưu lại còn lầm đại sự.”
Lưu tướng công nhìn chằm chằm Lưu Văn Cát sau đó trào phúng lẩm bẩm: “Lầm đại sự ư?”
Hóa ra một vị bệ hạ ăn hại cỡ này còn có cả đại sự cơ đấy.
Lưu tướng công móc mỉa: “Đại sự của bệ hạ là vi hành thiên hạ, hay xây lại cung điện rỉ nước? Hay mỹ nhân còn chưa đủ nhiều?”
Hoàng đế tức giận đến run cả người.

Hắn giận dữ mắng: “Lưu tướng công, chú ý thân phận của ngươi! Trẫm là thiên tử, ngươi lại dám coi trẫm như học trò của ngươi mà dạy dỗ trẫm làm sao trị quốc ư? Thiên hạ này là của trẫm hay của các ngươi? Mỗi ngày trên triều hội ngươi đều nghiêm mặt xem thường trẫm, đệ tử của ngươi là Ngôn Tố Thần thì một ngày ba phong thư hỏi tình hình Kiếm Nam.

Các ngươi có ý gì? Đế vị này không bằng để ngươi và Ngôn Tố Thần ngồi luôn đi!
Người đâu! Kéo Lưu tướng công xuống, cách chức ông ta, tước mũ đuổi ra khỏi Trường An… Đuổi ra khỏi Trường An!”
Lưu Văn Cát nheo mắt, sao có thể đuổi tể tướng một nước đi như thế được.

Nếu hôm nay Lưu tướng công bị nhục nhã như thế thì ngày mai cả triều văn võ sẽ loạn hết lên.

Văn võ bá quan mà loạn thì hoàng đế có thể làm gì? Đến lúc ấy chẳng phải tên khốn này sẽ lại đẩy hắn ra làm tội nhân thay thế ư?
Lưu Văn Cát lập tức quỳ xuống cầu xin: “Bệ hạ thứ tội! Tướng công nhất thời lỡ lời, tuyệt đối không dám mạo phạm bệ hạ…”
Hoàng đế cũng hoàn hồn, hắn cũng biết mình quá tức giận mà hôn đầu, sao có thể vì chuyện này mà biếm trích Lưu tướng công được? Hắn là một vị hoàng đế cái gì cũng biết, nếu đuổi Lưu tướng công đi thì hắn đâu nói được bách quan.
Hoàng đế trầm ngâm.
Đúng lúc này lại có chiến báo tới nói Hà Tây thua trận, mặt hoàng đế lập tức đen lại.
Sau một lúc lâu hắn trào phúng nói: “Như vậy đi, nếu Lưu tướng công muốn đánh nhau như vậy… Không bằng ngài đi Hà Tây mà chiến đấu! Tể tướng một nước hẳn cũng đủ vai vế làm một vị tướng quân đó.

Không phải Lưu tướng công nói trẫm vô dụng chỉ biết nghị hòa ư? Vậy Lưu tướng công tự mình đi thể nghiệm một chút, dạy trẫm xem phải đánh nhau thế nào đi!”