Tối nay đã định là không ai ngủ được.
Trong hoàng cung có Thanh Ninh Cung, là tẩm cung cũ của Hoàng Hậu.

Từ khi bà ta mất nơi này cũng bị khóa lại, không có người ở.

Nhưng đêm nay lúc trở về từ bên ngoài hoàng đế lại tới Thanh Ninh Cung.
Các cung nhân hoảng loạn thu dọn một chút, hoàng đế ngồi trong đại điện, thấy trên bàn vẫn bày một bàn cờ trắng đen.

Ván cờ này có từ khi khóa cung, hoàng đế không cho bất kỳ kẻ nào động vào.

Mà nay lúc ông ta đến nơi này, thấy ván cờ trước mặt thì không khỏi vui buồn lẫn lộn.
Nhưng lúc ông ta ngước mắt thì nữ nhân vốn nên ngồi đối diện đánh cờ với ông ta đã không còn.

Hoàng đế chống trán, cúi đầu ho khan.
Thái giám hầu hạ hoàng đế nghe thế thì vội tiến vào.

Thấy hoàng đế, ông ta tức khắc hiểu đế vương đang nhìn vật nhớ người, đang tưởng niệm Hoàng Hậu.

Nhưng mà hà tất phải như thế? Hoàng Hậu không phải bị hoàng đế tự mình hại chết sao?
Thái giám không dám nói xằng bậy mà cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, Thanh Ninh Cung lạnh, không bằng nô tài cho người đem chậu than mang vào nhé? Ngài cũng nên uống thuốc rồi.”
Hoàng đế lắc đầu nói: “Trẫm chỉ ngồi một lát thôi.

Thân thể trẫm đã sớm không dùng được, hôm nay không cần uống thuốc nữa.”
Thái giám lại khuyên nhưng hoàng đế không nói chuyện mà chỉ ngơ ngẩn nhìn ván cờ dang dở này.

Trong lòng vị thái giám kia thở dài, Hoàng Hậu chính là tiểu thư khuê các do Kim Lăng Lý thị dạy dỗ, tư thái ung dung hoa quý, sinh ra đã có mệnh phượng hoàng.

Hoàng Hậu huệ chất lan tâm nhưng cố tình lại cực kỳ nhanh nhạy về chính sự, mà Lý gia sau lưng Hoàng Hậu thế lại quá lớn.
Điều này phạm vào cấm kỵ của đế vương.

Vì thế Hoàng Hậu hẳn là phải chết bởi vì nếu Hoàng Hậu không chết thì …… Chính là bệ hạ chết.
Nhưng sau khi Hoàng Hậu ra đi, thân thể bệ hạ mỗi năm lại càng kém, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, tinh thần giống như đã đi theo Hoàng Hậu rồi.
Bởi vì thân thể không tốt, hoàng đế không ngừng uỷ quyền, hiện giờ triều cục cơ hồ là do Thái Tử và Tần Vương, Tấn Vương quản.

Ba ngày hai bữa hoàng đế mới lên triều, tấu chương cũng không xem.

Cũng chính vì ủy quyền như thế nên mới khiến cho Thái Tử và Tần Vương đấu lợi hại như vậy.
Nhưng đây có phải chuyện tốt không?
Hoàng đế chậm rãi nói: “Tối nay Đan Dương cự tuyệt chỉ hôn nàng cảm thấy thế nào?”
Thái giám ngẩng đầu, thấy đôi mắt hoàng đế nhìn chỗ trống đối diện, chứng tỏ ông ta đang không nói chuyện với mình mà hỏi Hoàng Hậu đã khuất.

Quả nhiên, ngay sau đó hoàng đế lẩm bẩm tự nói: “Phải, từ tối nay Diêu Diêu sẽ bắt đầu hiểu rằng dựa vào ai cũng đều không đáng tin, nàng phải tự có thế lực của mình.

Thái Tử giỏi mưu, Tần Vương giỏi võ, Tấn Vương nhu nhược.

Nàng nói xem ba người này ai mới có thể ngồi lên vị trí này chứ?”
Hoàng đế giống như nghi hoặc nói: “Nói ra cũng kỳ quái, có lẽ trẫm quá am hiểu mưu mô của đế vương nên quả thực không quen nhìn người khác mưu tính.

Mỗi ngày nhìn thấy mấy đứa nhỏ đấu đến đấu đi trẫm đều cảm thấy buồn cười, rồi nghĩ…… hay là thu thập cả đám một lần cho xong.”
Hoàng đế trầm mặc nửa ngày, giống như đang nghe người đối diện nói vậy.

Sau đó ông ta cười nói: “Nàng yên tâm, trẫm chỉ nói muốn thu thập nhưng rốt cuộc cũng không thu thập phải không? Chỉ cần Diêu Diêu không quá phận, trẫm sẽ không tổn thương nàng.

Nhị Lang thật sự không phải ta giết, vì sao nàng luôn không tin ta? Vì sao nàng luôn cảm thấy ta sẽ tàn nhẫn đến nỗi giết cả con đẻ của mình?”
Hoàng đế tạm dừng một lát, khuôn mặt hơi nhăn lại giống như bị chọc giận mà lẩm bẩm: “Không sai, ta biết chừng mực.

Nàng yên tâm, trẫm cũng chẳng sống được bao lâu nữa.

Ta chỉ muốn xem bọn chúng có thể thành bộ dáng gì, trước khi chết trẫm nhất định sẽ nhổ hết mầm họa.

Nàng có thể nói trẫm tàn nhẫn nhưng nhất định phải làm thế.”
Thái giám ở bên cạnh nghe vậy thì cả người đổ mồ hôi lạnh, bệnh tình của hoàng đế càng ngày càng nghiêm trọng rồi.

Hiện tại đã đến mức loạn tâm thần, nói chuyện với một người đã chết cũng có thể nói lâu như thế…… Ông ta sợ hoàng đế cả ngày lải nhải nói chuyện với Hoàng Hậu rồi sẽ điên mất nên đành đánh gãy lời ông ta, mạnh mẽ chen vào cuộc trò chuyện của ông ta với một người không tồn tại: “Bệ hạ, ngài uỷ quyền nhiều như thế mà thật sự không lo lắng có một ngày sẽ hỏng việc ư?”
Hoàng đế nhìn hắn cười nhạo nói: “Trẫm cầm quyền 30 năm, được lòng dân như thế.

Ngươi cho rằng hiện tại các triều thần sôi nổi chọn phe là vì họ rất trung thành với đám hoàng tử kia của trẫm sao? Đó chẳng qua là vì trẫm mặc kệ mọi chuyện thôi.

Triều cục này loạn như thế là do trẫm cho bọn họ cơ hội quấy đục.

Nếu trẫm thật sự muốn thu hồi quyền lực thì dễ như trở bàn tay.

Uy nghiêm của đế vương, lòng trung thành và tín ngưỡng há một thái giám nho nhỏ như ngươi có thể hiểu sao?”
Thái giám lập tức nói hổ thẹn.

Nhưng rồi hắn lại nghi hoặc hỏi: “Vậy vì sao bệ hạ lại muốn các hoàng tử cầm quyền? Vì sao lại muốn bọn họ quấy đục nước? Bệ hạ muốn làm cái gì?”
Hoàng đế hờ hững nói: “Không có gì, chẳng qua trước khi chết trẫm cần dập tắt mọi mầm họa mà thôi.”
Thái giám nghe nhưng không hiểu, có điều thấy hoàng đế không còn rối loạn tâm thần như vừa rồi nữa thì ông ta cũng cười hùa theo sau đó hầu hạ hoàng đế về tẩm cung nghỉ ngơi.


Đêm nay ở trong phủ của Đan Dương công chúa, sau khi Ngôn Nhị Lang tiến vào đám thị nữ đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ cảm thấy có Ngôn Nhị Lang ở đây thì đêm nay hẳn là không có việc gì.
Còn với Ngôn Thượng mà nói thì chàng chẳng thể cự tuyệt một cô công chúa uống say.

Bản thân chàng không uống rượu cho nên thông thường đều là chàng phải chăm sóc tửu quỷ.

Ngôn Thượng cho rằng tối nay cũng không khác gì lắm.

Dựa theo kinh nghiệm của chàng thì đám người say hoặc là cực kỳ quậy phá, hoặc đặc biệt ngoan ngoãn nghe lời…… Ngôn Thượng nghĩ với khí thế ngày thường của Mộ Vãn Diêu thì khi uống say hẳn nàng sẽ càng hành hạ người khác.
Nhưng chàng sai rồi.

Mộ Vãn Diêu so với chàng tưởng tượng thì ngoan hơn nhiều.

Ngoài quấn lấy chàng muốn được ôm thì nàng cũng không có yêu cầu quá mức nào khác.
Lúc sau Ngôn Thượng không cự tuyệt được nên chỉ có thể hổ thẹn, bị buộc đi vào phòng trong, ngồi lên giường của công chúa.

Rèm trướng buông xuống, Mộ Vãn Diêu được chàng ôm vào trong lòng.

Trái tim Ngôn Thượng vẫn luôn đập thình thịch, nhưng chàng nói với chính mình chỉ cần coi như đây là chăm sóc em gái thì được rồi.

Chàng không cần nghĩ nhiều, tối nay là trường hợp đặc biệt và ngày mai có lẽ công chúa sẽ quên hết.
Sau khi không ngừng thuyết phục bản thân như thế thân thể Ngôn Thượng cuối cùng cũng không còn cứng đờ nữa.
Mộ Vãn Diêu có thể rõ ràng cảm giác được biến hóa trên người chàng.

Nhưng nàng ghé vào ngực chàng nghe rõ tiếng tim chàng đập thình thịch, cực kỳ rõ ràng.

Mộ Vãn Diêu cười thầm nghĩ người này nhìn trấn định như vậy hóa ra cũng là người thường.
Lúc sau Ngôn Thượng định đứng dậy thì Mộ Vãn Diêu đã lập tức ngẩng đầu, chỉ trích mà trừng mắt ý hỏi sao chàng lại đứng dậy.

Nàng tự cho là mình đang trừng người khác nhưng hai mắt nàng đầy hơi nước, đuôi mắt đỏ hồng, tóc xõa ra khiến gò má càng thêm tinh xảo.

Bộ dáng này của nàng không những không hung hãn mà còn lộ ra nhu nhược đáng thương.
Ngôn Thượng mềm lòng thấp giọng nói: “Ta chỉ muốn tìm người lấy khăn lau mặt cho điện hạ, như thế ngày mai điện hạ sẽ dễ chịu một chút.”
Mộ Vãn Diêu lập tức hiểu rõ, hóa ra Ngôn Thượng cho rằng nàng uống say.

Chàng cho rằng mình đang dỗ một con ma men nhưng đâu biết tửu lượng của Mộ Vãn Diêu cực kỳ tốt, không dễ mà say.
Ngôn Thượng dịu dàng với nàng như vậy khiến Mộ Vãn Diêu không muốn nói toạc ra.

Nàng tình nguyện để chàng cứ ôm mình như thế này, để nàng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Vì thế Mộ Vãn Diêu không nói lời nào, chỉ túm lấy ống tay áo chàng mà nhìn.

Cứ thế Ngôn Thượng cũng mềm lòng, chàng nghiêng đầu, hơi hơi ho khan một chút.

Ánh trăng mơ màng chiếu vào, Mộ Vãn Diêu mơ hồ nhìn thấy tai chàng hơi đỏ lên, cả người thoáng chật vật.
Chàng bất đắc dĩ mà ngồi xuống ôm lấy nàng nói: “Được rồi, ta không đi nữa, điện hạ ngủ đi.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Đêm nay không cho ngươi đi.”
Ngôn Thượng cười khổ: “…… thế này không hợp đạo lý.”
Mộ Vãn Diêu cứng đầu nói: “Không được đi.”
Ngôn Thượng im lặng một lát, nàng lại lần nữa ngẩng đầu nhìn chàng.

Chàng rũ mắt đối diện với đôi mắt trong trẻo của nàng trong chốc lát sau đó gật đầu.

Lúc này Mộ Vãn Diêu mới yên tâm.

Nàng lại rúc trong ngực chàng, mùi cây bưởi bung nhàn nhạt trên người chàng quanh quẩn bên chóp mũi, mà ngực chàng thật ấm, lại không hề nóng bỏng, quả là cực kỳ hợp với ý nàng.
Mộ Vãn Diêu miên man nghĩ hóa ra có người ôm ấp là cảm giác này: vừa không lạnh băng khiến nàng sợ hãi, cũng không nóng bỏng khiến nàng hít thở không thông.

Chàng luôn khác với những nam nhân khác mà nàng từng gặp.
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại không tin, nam nhân thì có thể khác nhau thế nào chứ?
Mộ Vãn Diêu từ từ nghĩ sau đó nhắm mắt lại nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trước kia khi nhị ca của ta còn sống, mỗi khi ta bị bệnh huynh ấy cũng sẽ ôm ta cả đêm thế này.

Nhưng sau này huynh ấy không còn nữa thì chỉ có mình ta một mình.”
Ngôn Thượng hơi trầm mặc, nghĩ đến nhị ca mà Mộ Vãn Diêu nói hẳn là Thái Tử trước đây.

Đó mới đúng là con đích của vợ cả.

Thái Tử khi đó phong hoa tuyệt đại, văn võ song toàn, đáng tiếc trời đố kỵ anh tài, năm hắn 15 tuổi đã ngã ngựa mà chết.

Nghe nói thiên tử lúc đó cực kỳ bi thương.
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Vậy công chúa coi ta như huynh trưởng là được.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng đang giả vờ say nhưng cũng không nhịn được cười lạnh: “Ngươi đã quên ta lớn hơn ngươi nửa tuổi hả? Ngôn Nhị đệ đệ?!”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng nói: “Điện hạ thật đúng là khó dỗ.”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Là ngươi nói sai nên ta mới goi ngươi là đệ đệ.”
Ngôn Thượng đành đầu hàng: “Phải, là ta sai.

Là ta không tốt.”

Mộ Vãn Diêu bật cười, khóe môi nhếch lên.

Nàng lén lút duỗi cánh tay, càng ôm chàng chặt hơn.

Cái này không trách nàng được.

Đêm nay nàng vốn định một mình trải qua nhưng chàng một hai phải tới khiến nàng thấy tủi thân.

Quả là lỗi của chàng, nàng cũng muốn tùy hứng một phen, tạm thời vứt bỏ chuyện bên ngoài, muốn làm gì thì làm.
Mà lúc này nàng chính là muốn cùng chàng nằm trên giường, cho dù chàng có không tình nguyện đi chăng nữa.

Nhưng ai bảo tính chàng tốt như thế?
Tính tình tốt nên bị nàng bắt nạt.

Ánh trăng chiếu vào phòng, lan trên từng viên gạch.

Ngôn Thượng ngồi lâu nên cả người hơi cứng lại, không biết công chúa trong lòng đã ngủ chưa.

Chàng nhích về phía sau một chút, lưng dựa vào tường nhưng rồi cả người chàng lại cứng lại.

Đó là vì chàng phát hiện eo của mình bị công chúa ôm chặt đến không thể thoát được.

Chàng giang cánh tay, phát hiện cả người dưới của mình đều bị dính cứng không thể di động được.
Ngôn Thượng nhíu mày phát sầu nghĩ làm sao để không kinh động tới Mộ Vãn Diêu nhưng vẫn đặt được nàng lên giường để bản thân có thể thoát đi.

Lúc chàng đang trầm tư thì Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên mở miệng.

Hóa ra nàng vẫn chưa ngủ.
“Kỳ thật gả cho ngươi cũng khá tốt.”
Ngôn Thượng ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thấy dưới mái tóc đen của nàng là gò má tuyết trắng.

Chàng thở dài nói: “Điện hạ vẫn còn tỉnh ư?”
Mộ Vãn Diêu nhắm hai mắt, chỉ lo tự nói: “Gả cho ngươi kỳ thật khá tốt.

Tuy tâm tư của ngươi hơi nhiều nhưng tôi luyện thêm vài năm nữa thì đại khái sẽ có thể khống chế được.

Có điều ngươi là người theo chính phải, đối xử với ai cũng tốt.

Mặc kệ ngươi là quân tử chân chính hay giả quân tử thì ta thấy cả đời này của ngươi sợ là cũng định rồi.

Cho dù ngươi là quân tử giả nhưng dù phải giả vờ cả đời này thì ta đoán ngươi cũng sẽ giả vờ.
Mà lấy trình độ đạo đức cửa ngươi, một khi cưới ta, mặc kệ có thích ta hay không ngươi cũng sẽ đối xử với ta thật tốt, sẽ đặc biệt thương ta, một lòng suy nghĩ vì ta.

Ta còn chưa gặp được người đối xử tốt với ta, nhưng ta cảm thấy nếu chúng ta thành thân thì ngươi sẽ như vậy.

Vì đạo đức kiềm chế nên người sẽ không phụ ta, sẽ không khiến ta khổ sở.

Ngươi sẽ không cùng đám thiếu gia phú quý khác của Trường An chơi hoa vấn liễu hay học thói xấu từ bọn họ.

Đến rượu ngươi còn không uống chẳng phải vì muốn lúc nào cũng thanh tỉnh ư?
Tuy rằng ta cảm thấy ngươi sống quá mệt mỏi.

Nhưng ngươi mệt mà có lợi cho ta thì ta có gì mà không hài lòng? Nếu chúng ta thành thân, ngươi sẽ đồng ý mọi yêu cầu của ta, sẽ nói bất kỳ việc gì ngươi cũng sẽ cố gắng thỏa mãn ta.

Ngươi sẽ giúp ta vẽ mày, vì ta thoa phấn, sẽ hầu hạ ta.

Hơn nữa tính ngươi tốt như thế, ta không biết có ai có thể khiến ngươi tức giận hay không.

Ngươi sẽ không mắng, không giận hoặc quay đầu không để ý tới ta hay chọc ta rơi nước mắt.

Nếu ta quá tùy hứng thì ngươi nhất định cũng chỉ thở dài, bất đắc dĩ liếc ta một cái.

Ngươi chiều ta như thế, ta còn cái gì không thỏa mãn……”
Nàng nói bằng giọng thấp dần, nói đến nỗi bản thân cũng ngây ra.

Giống như nàng thật sự có thể tưởng tượng đến cuộc sống sau khi bọn họ thành hôn.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu từ trong lòng chàng, nhìn về phía Ngôn Thượng đang trầm mặc cúi đầu nhìn mình.
Trong mắt Ngôn Thượng có thần sắc phức tạp, lẳng lặng mà nhìn nàng, không nói gì.

Tình cảm dồn nén áp lực lưu chuyển giữa hai người.

Những lưu luyến và mê hoặc ngẩn ngơ, muốn gần mà không dám gần, muốn lui mà lại luyến tiếc cứ vương vấn.
Hai người cứ thế lẳng lặng nhìn nhau.


Hồi lâu sau Ngôn Thượng mới khàn khàn nói: “Nhưng ngài đã cự tuyệt rồi.”
Mộ Vãn Diêu cười cười.

Nàng lại rũ mắt, lông minh che lại mọi biểu tình trong mắt nàng.

Nàng có chút cô đơn mà đạm mạc nói: “Bởi vì ta không cam lòng khi vận mệnh bị nắm giữ trong tay người khác.

Năm đó người khác muốn ta gả chồng thì ta phải gả, hiện tại tùy tiện sai khiến ta cũng phải gật đầu.

Cuộc đời ta trước sau đều mặc người xâu xé.

Ta mới trở về Trường An được bao lâu mà phụ hoàng đã muốn tống cổ ta đi chứ?
Ta không cam lòng.

Ta thà rằng cân bằng giữa Thái Tử và Lý thị cũng không muốn bị đá ra ngoài.

Ta phải bảo vệ người bên cạnh mình, ta muốn bọn họ không có ai phải vì ta mà hy sinh.

Ta muốn quyền thế, vì vậy hiện tại ta không thể bị loại ra ngoài, cũng không thể gả chồng.”
Ngôn Thượng không nói chuyện nên Mộ Vãn Diêu nhịn không được bực bội nói: “Sao ngươi không trả lời?”
Ngôn Thượng nói: “Ta vốn cho rằng điện hạ cự tuyệt còn vì một tầng lý do là vì sợ ảnh hưởng tới con đường làm quan của ta.

Ngài sợ bệ hạ chèn ép ngài sẽ chèn ép cả ta.

Không nghĩ tới là ta tự mình đa tình, điện hạ căn bản chưa từng nghĩ cho ta.”
Mộ Vãn Diêu ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn chàng.

Trong mắt chàng mang theo ý cười.

Nàng lập tức biết ngay chàng đang nói giỡn để chọc cho nàng vui vẻ.

Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng “A” một chút, nhịn không được duỗi tay ôm lấy mặt chàng.

Ngôn Thượng cứng đờ lại, nàng thì quỳ thẳng người không cho chàng lùi, ôn nhu nói: “Ngươi lại tìm cớ nói chuyện thay ta…… Ngươi thật tốt.

Ta vốn dĩ quả thật không nghĩ tới ngươi, nhưng ngươi nói như thế thì ta cho phép ngày sau ngươi nhớ tới việc này có thể nghĩ rằng ta có nghĩ cho ngươi.”
Mộ Vãn Diêu trịnh trọng tuyên bố: “Ngươi phải cảm thấy ta chính là vì nghĩ cho ngươi.

Phải quên hết những lời không cam lòng vừa rồi của ta đi, chỉ được nhớ rằng ta là vì nghĩ cho ngươi.”
Ngôn Thượng nhịn cười nói: “Thần tuân chỉ.”
Mộ Vãn Diêu cũng cong mi mắt theo chàng.

Chàng quả là thần kỳ, chỉ dăm ba câu đã khiến nàng không khó chịu nữa.

Nhưng nàng vẫn lo lắng, nhịn không được lại hỏi: “Ngươi thật sự không trách ta cự tuyệt hôn sự này sao? Không trách ta nói ngươi như thế sao?”
Ngôn Thượng không nề hà mà lắc đầu nói: “Nếu ngài không tàn nhẫn chút thì bệ hạ có lẽ sẽ bức ngài.

Ngài càng nói ta không ra gì thì bệ hạ mới cảm thấy quyết tâm của ngài lớn.”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu, mấy lọn tóc xõa trên má nàng.

Khó có lúc nàng cảm thấy có lỗi với Ngôn Thượng vì vậy nàng cắn môi bất an nói: “Nhưng ta nói ngươi như thế, ngày mai truyền ra sẽ khiến những nhà muốn kết thân với ngươi ở Trường An này nghĩ lại.

Không có ai vội vàng đính hôn với một kẻ vừa bị công chúa vô tình cự tuyệt đâu, đã thế ngươi còn bị nói đến chật vật như vậy.”
Ngôn Thượng vẫn không hề hấn gì nói: “Không sao.

Ta vốn đã nói với ngài rằng trong thời gian ngắn ta không có ý định thành hôn.

Tẩu tẩu của ta đã có thai, trong nhà ta đứng hàng thứ hai, tam đệ phía dưới còn chưa đọc sách nên thân, tiểu muội lại càng nhỏ tuổi, còn chưa đến tuổi làm mai.

Một hai năm này ta mà không thành thân thì không có ảnh hưởng lớn tới tam đệ và tiểu muội.”
Mộ Vãn Diêu nghe vậy thì có chút vui mừng.

Nàng lại ngửa đầu nhìn chàng, ôm lấy eo chàng cọ cọ thân mật rồi ôn nhu nói: “Vì sao ngươi không muốn thành thân?”
Ngôn Thượng chần chừ nhưng Mộ Vãn Diêu lại không kiễn nhẫn nói: “Ta uống say, ngày mai sẽ không nhớ gì nữa.

Ngươi không thể nói thật với ta sao?”
Ngôn Thượng đáp: “Không phải ta không nói cho điện hạ mà chính ta cũng chưa từng nghĩ kỹ tới chuyện này.”
Chàng hơi nhíu mày, có chút tự mình hoài nghi nói: “Ta quả thật không có hứng thú với tình yêu nam nữ.

Thành thân với ta chẳng qua chỉ là một loại trách nhiệm.

Nếu đã là trách nhiệm thì trước khi phải thực hiện nó ta cũng không có hứng thú gì, thế nên tất nhiên cũng không muốn thành thân.”
Mặt chàng đỏ lên, có chút thẹn thùng thấp giọng nói: “Ta như vậy có phải rất kỳ quái không?”
Mộ Vãn Diêu gật đầu.
Ngôn Thượng: “……”
Chàng nhịn không được trừng nàng một cái.
Mộ Vãn Diêu lập tức cười rộ lên.

Nàng giống như làm nũng nói: “Ý tưởng này của ngươi rất kỳ quái, ta gật đầu có cái gì không đúng? Những nam nhi 18 tuổi khác có ai mà không hoài xuân? Có ai nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp mà không nhìn chăm chú, cả người nhũn ra? Hơn nữa thích một người là chuyện thật tốt đẹp, cùng người ngươi thích hôn môi, ôm ấp, lăn qua lăn lại là chuyện vui sướng cỡ nào chứ? Thế mà ngươi lại không có hứng thú.

Ngươi không lạ mới kỳ quái ấy.”
Ngôn Thượng lễ phép cười một chút, hiển nhiên là cực kỳ khách sáo.

Chàng tôn trọng ý tưởng của người khác, nhưng bản thân không có hứng thú thì cũng chẳng biết làm sao.
Trong mắt Mộ Vãn Diêu hiện lên tinh nghịch.

Nàng không cười mà mang theo ba phần giận dữ nói: “Ngươi không có hứng thú với nữ sắc khẳng định là do ngươi chưa từng trải qua.

Không sao, để ta dạy ngươi.”
Không đợi Ngôn Thượng phản ứng lại nàng đã nhào về phía chàng.

Ngôn Thượng vốn chỉ dựa vào tường, nàng vừa nhào đến đã ấn chàng lên trên giường.


Trái tim Ngôn Thượng nảy lên, chàng vội nắm lấy tay nàng, giọng hơi căng thẳng gọi: “Điện hạ!”
Nhưng đã không kịp rồi.

Mộ Vãn Diêu mang ý cười, mặt mày hơi cúi, đuôi mắt lãng đãng mang theo chút ửng đỏ của men say.

Nàng đè nặng chàng xuống, tay cởi đai lưng của chàng.
Ngôn Thượng kinh ngạc, vừa cùng nàng chống đỡ thì cổ áo đã bị kéo ra một đoạn, lộ ra cổ ngọc sạch sẽ.

Mà cái tay kia của nàng cũng thuận thế kéo dây buộc tóc của chàng xuống.

Mái tóc đen nhánh của chàng xõa trên gối, giống như mực tan trong nước.

Thiếu niên khẽ nhếch cổ, dưới làn da trắng là gân cốt căng thẳng như dây đàn.

Mộ Vãn Diêu choáng váng, cánh môi khẽ cắn, mày nhíu lại như thống khổ lại như vui mừng.
Nàng giống như yêu tinh quỳ trước người chàng, trong mắt là xuân tình sóng sánh.

Giường màn lay động như ánh trăng lấp lóa.

Trong hơi thở hổn hển, chàng nắm lấy tay nàng không cho nàng xằng bậy, nhưng lăn lộn một hồi thì đầu vai chàng đã lộ ra, quần áo cũng hỗn độn.
Giọng Ngôn Thượng không còn bình thản nữa mà gấp gáp gọi: “Điện hạ…… Mộ Vãn Diêu!”
Đôi môi như cánh sen của nàng dán đến, chàng lập tức nghiêng đầu nhưng nàng lại không cho là đúng, hơi thở phất qua cổ chàng giống như ánh trăng uốn lượn lan xuống dưới.

Hô hấp của Ngôn Thượng rối loạn, tóc xõa trên mặt, chàng bắt đầu không thể tự khống chế.
Nhận thấy cả người chàng căng thẳng nóng bỏng, Mộ Vãn Diêu lộ ra nụ cười hiểu rõ lại nghịch ngợm, cả người chôn trong giường đệm.

Lúc nàng trêu chọc mới biết chàng cũng có cơ bắp, chẳng qua ngày thường chàng mặc quần áo rộng nên không nhìn thấy.
Ngôn Thượng cảm thấy không ổn nên vội ôm nàng vào lòng, để nàng dán lên ngực mình không cho nàng lộn xộn nữa.

Mặt của Mộ Vãn Diêu bị ép lên ngực chàng nhưng nàng không chịu thua, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm một chút.

Ánh sáng trong mắt Ngôn Thượng tan ra, chàng thở dồn dập rồi “A” một tiếng, cả người hơi cong lên, nhẹ nhàng run rẩy, trán cũng thấm mồ hôi.
Mộ Vãn Diêu đang muốn trêu chọc chàng thì lại nghe thấy chàng bất đắc dĩ gọi điện hạ, sau đó lại nói —— “Điện hạ cùng chồng trước cũng là như thế này sao?”
Trong nháy mắt không khí lạnh xuống.

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt tuấn lãng hơi ửng đỏ và thấm mồ hôi của chàng cùng đôi mắt đen như mực.

Trên mặt nàng đã không có biểu tình gì, miệng chỉ nói: “Ngươi thật lợi hại.

Không hổ là Ngôn Thượng.

Ngươi thật sự hiểu rõ tử huyệt của người khác ở đâu, giẫm một phát là chuẩn.

Ngươi không chỉ dùng ngôn ngữ an ủi ta, còn dùng ngôn ngữ chọc giận ta.

Ngôn Thượng, ngươi thật sự…… Rất biết nói chuyện.”
Ngôn Thượng trầm mặc.

Nàng không trêu chọc nữa nên chàng đã có thể chậm rãi ngồi dậy.

Chàng cong chân che lại biến hóa trên cơ thể mình nhưng nàng đã sớm hiểu rõ, chỉ khinh thường cười nhạo chàng ra vẻ ta đây.

Ngôn Thượng không để ý tới ánh mắt châm chọc của nàng, chàng ngồi dậy chỉnh lại quần áo, mái tóc dài xõa trên mặt, trên vai.

Trong nháy mắt này dù quần áo hỗn độn nhưng cả người chàng vẫn ung dung, cao quý không gì xâm phạm được.
Ngôn Thượng chậm rãi nói: “Điện hạ uống say rồi.”
Mộ Vãn Diêu lạnh giọng nói: “Ngươi thông minh như vậy hẳn phải biết là ta không say.”
Ngôn Thượng lại lặng im một chút mới nói: “Điện hạ chỉ không muốn giữ lễ, muốn không kiêng nể gì mà chơi đùa với ta một chút mà thôi.

Điện hạ không nghĩ có cái gì về sau với ta, cũng không đàm luận bất kỳ khả năng nào.

Đêm nay chẳng qua điện hạ không vui nên muốn lấy ra ra làm trò đùa mà thôi.”
Mộ Vãn Diêu không phủ nhận nhưng vẫn hỏi: “Không được sao?”
Ngôn Thượng nói: “Không được.”
Mộ Vãn Diêu giận: “Ngươi!”
Chàng nhìn nàng, mi mục như núi tuyết khiến nàng lập tức không dám nổi giận.

Lúc này chàng mới nói: “Ta không phải người như vậy, nếu điện hạ muốn tìm người vui đùa thì tiểu quan của Trường An rất nhiều, người muốn hiến thân cho điện hạ cũng nhiều.

Nhưng trong đó không có ta, ta không lấy thân nuôi người, cái này ta nghĩ điện hạ biết.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng, lửa giận muốn phun nhưng khuôn mặt lại đỏ lên, vì giận và xấu hổ.

Nàng bị cự tuyệt…… Lúc trước nàng mơ hồ nhìn ra cách làm người của chàng, nhưng nàng cho rằng chung quy chàng đối với mình không giống với người khác, cũng cho rằng chàng sẽ không cự tuyệt……
Giống như bí mật dơ bẩn ghê tởm nhất của mình bị người ta nhìn thấy, bị ánh mắt người khác lăng trì, trong tức khắc nàng không tiếp nhận được.

Nàng cúi đầu chôn mặt trên gối cả giận quát: “Ngươi cút đi.”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Điện hạ ngủ đi, ta canh ở bên ngoài, không quấy rầy điện hạ nữa.”
Mộ Vãn Diêu chôn mặt trong gối, căn bản không muốn nhìn gì.

Nghe thấy chàng xuống giường, nghe tiếng bước chân nàng làm lòng nàng thấy rất khó chịu.
Lúc này bước chân của chàng ngừng lại, giọng chàng nhẹ cất lên: “Điện hạ nghĩ nhiều rồi, ngủ qua một đêm là tốt.

Điện hạ nghỉ ngơi đi.”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta không sao.”
Nàng làm bộ làm tịch mà nén cảm giác hổ thẹn trong lòng xuống, lười biếng cười nói: “Đêm nay ta cự tuyệt ngươi một lần, ngươi lại cự tuyệt ta, vậy chúng ta hòa nhau.”
Ngôn Thượng đáp: “Vâng.”
Sau đó chàng đi ra ngoài.
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu thấy trong phòng không có người mới thầm kêu lên, chôn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gối, ảo não ——
Nàng cứ thế bị cự tuyệt! Một mỹ nhân thiên kiều bá mị như nàng lại bị cự tuyệt! Những nam nhân trước kia của nàng đều rất mê luyến thân thể của nàng, rốt cuộc có chỗ nào không tốt…… mà Ngôn Thượng lại cự tuyệt nàng?
Nàng bắt đầu hoài nghi mị lực của mình.