Nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa mà thấy trời đất lật nghiêng.

Chỉ trong nháy mắt Mộ Vãn Diêu đã bị đè ở trên đệm, cổ tay bị đè hai bên người, không giãy dụa được.
Ánh trăng chiếu vào phòng.
Ánh sáng kia chiếu lên người bọn họ, lúc Ngôn Thượng rốt cuộc không chịu nổi mà áp nàng xuống, ánh trăng chiếu lên mặt nàng nhưng lại không thể chiếu lên mặt người ở phía trên.
Không khí giữa hai người bắt đầu ái muội từ khi nàng dán lên tai chàng cười nói.

Từ trước đến nay Ngôn Thượng đều thong dong nhưng dù vậy chàng cũng không chịu được việc Mộ Vãn Diêu cứ trêu chọc mình mãi.

Một tiếng “Nhị ca ca” kia đã phá hỏng thần trí của chàng, lúc này chàng đè nặng nàng xuống giường, hô hấp cũng loạn cả lên.

Chỉ trong một lát dây đàn căng chặt trong đầu Ngôn Thượng bị kích thích đứt phựt.
Não chàng trống rỗng, không suy nghĩ được gì.

Ngôn Thượng rũ mắt nhìn thiếu nữ bên dưới, nhìn mặt mày nàng tràn đầy nét phong lưu.

Đời này chàng chưa từng gặp ai có thể “Đặc sắc, rực rỡ” hơn Mộ Vãn Diêu.
Trong lúc suy nghĩ hỗn loạn không chịu khống chế, chàng căn bản không biết rõ mình đang làm gì.

Ngôn Thượng nhìn thẳng nàng sau đó cúi người, chuẩn bị hôn lên đôi môi tươi đẹp đỏ như cánh hoa của nàng.
Nhưng đột nhiên chàng phát hiện Mộ Vãn Diêu bị mình đè xuống thì trong mắt toát ra sợ hãi.

Thân thể của nàng hoàn toàn cứng đờ.

Trong mắt nàng là sợ hãi cực độ, giống như gặp phải hồng thủy mãnh thú…… Ngôn Thượng lập tức như bị dội một gáo nước lạnh.
Trong phòng đen nhánh, hô hấp hai người đan xen nhưng không ai nhúc nhích.
Lúc đầu Mộ Vãn Diêu không nhìn thấy mặt Ngôn Thượng, chỉ thấy chàng đảo người áp nàng xuống và ghì chặt cổ tay của nàng…… Sức của nam tử và nữ tử khác nhau hoàn toàn, lúc trước Ngôn Thượng bị nàng đẩy ngã vài lần chẳng qua chỉ vì chàng đang nhường nhịn.

Mộ Vãn Diêu thử giãy dụa nhưng phát hiện mình không tránh được thì lòng nàng lập tức rơi vào cảm giác kinh hãi khiến trái tim quặn đau.
Quá khứ lại hiện lên rõ ràng: Nam nhân cường đại, đáng sợ khiến nàng không thể trốn được chuyện nam nữ.

Trong bóng đêm hắn nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sáng quắc như dã thú, hô hấp vẩn đục trốn trong chỗ tối và vận mệnh không thể trốn chạy khiến…… Mộ Vãn Diêu cứng đờ người.
Trong nhát mắt nàng hoảng hốt cho rằng mình lại về Ô Man.

Nàng cứng đờ, thậm chí không nhịn được bắt đầu run lên…… Mãi đến khi Ngôn Thượng nhẹ giọng gọi: “Điện hạ.”
Thiếu niên công chúa bị ấn trên giường lúc này như ngơ ngẩn.

Ngôn Thượng rũ mắt nhìn nàng, ôn nhu nói: “Điện hạ, đừng sợ, là ta.”
Là giọng Ngôn Thượng.
Mộ Vãn Diêu quay mặt nhìn chàng.

Sau đó nàng lập tức giãy giụa, Ngôn Thượng thấy thế thì lập tức buông lỏng tay nàng ra, lùi về phía sau.

Mộ Vãn Diêu cũng ngồi dậy, nàng che lại trái tim đang đập điên cuồng của mình, nhìn về phía thiếu niên ngồi trước mặt.
Sợi tóc của chàng còn ướt át dán trên mặt, áo ngoài màu vàng hơi đỏ tỏa ánh sáng nhu hòa dưới ánh trăng.

Ngôn Thượng ngồi ở chỗ kia nhìn nàng, mà Mộ Vãn Diêu thì lập tức nghiêng mặt đi, trầm mặc không nói gì.
Nàng biết mình xong rồi.
Chàng vốn bị nàng trêu chọc đến không chịu được nên muốn hôn nàng một chút…… Chàng vốn đã chủ động nhưng biểu tình sợ hãi của nàng khiến lòng chàng hẳn là lạnh buốt.

Mộ Vãn Diêu ngây ngẩn ngồi trên giường, ảo não mờ mịt, lại thống hận phản ứng làm tổn thương người khác của mình.
Vì sao nàng lại sợ hãi.

Chẳng lẽ chuyện Ngôn Thượng bị nàng câu dẫn đến mềm lòng là chuyện dễ dàng lắm hả?
Ngôn Thượng thấy Mộ Vãn Diêu cúi đầu ngồi ở chỗ kia ngây người.

Tính tình của chàng rất dễ đồng cảm với tâm tình của người khác nên thấy nàng ngơ ngác cúi đầu ngồi kia không nói gì thì lòng chàng chợt thấy đau.

Chàng không đành lòng thấy cô công chúa bình thường vênh váo tự đắc như nàng nay lại lẻ loi ngồi chỗ này ngây ngốc.
Cho nên dù biết không nên, dù lý trí gào thét ngăn cản nhưng Ngôn Thượng vẫn dịch người qua.
Lúc Mộ Vãn Diêu còn đang mê mang thì đột nhiên ngửi thấy mùi cây bưởi bung tinh khiết, an lành.

Chỉ thấy Ngôn Thượng nhẹ nhàng ôm lấy cả người nàng, vỗ về lưng nàng.

Chàng ôn nhu nói: “Điện hạ, đừng khổ sở.

Ta sẽ không thương tổn ngài.

Điện hạ cũng không cần gọi ta là ‘nhị ca’.

Ta là người giữ lời hứa.

Nếu ta đã hứa sẽ làm gia thần của ngài thì ta sẽ không dễ gì nuốt lời.

Điện hạ không cần lo lắng ta giúp ngài vì có mục đích khác, ta cũng sẽ vĩnh viễn không hại ngài.

Điện hạ tin ta một lần nhé?”
Mộ Vãn Diêu mím môi.


Lòng nàng nói nàng không tin.

Nàng không tin lời hứa của bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là nam nhân.

Nhưng Ngôn Thượng lại ôm nàng vào lòng rồi ôn nhu an ủi.

Tay chàng để trên lưng nàng, cách tầng áo xuân tỏa hơi ấm dễ chịu.
Cho nên nàng đại khái cũng mê sảng rồi.

Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi là quân tử, lời nói của kẻ quân tử còn nặng hơn lời của bậc đế vương như phụ hoàng của ta, tuyệt không thể đổi ý.

Vì thế ta nguyện ý tin ngươi một lần.”
Ngôn Thượng đang muốn mỉm cười lại nghe thấy giọng Mộ Vãn Diêu chợt chuyển sang lạnh lẽo: “Nhưng nếu ta cảm thấy ngươi không thể tin thì ta sẽ giết ngươi.

Nếu ngươi chọn con đường đối lập với ta thì ta cũng sẽ xuống tay với ngươi.

Nếu thực sự có một ngày như thế thì chúng ta sẽ dùng bản lĩnh của mình, không ai cần nể tình đối phương.”
Ngôn Thượng thở dài nghĩ nàng quả là ngang bướng.
Chàng ôm nàng ngồi trên giường, lời muốn nói đã nói, không khí giữa hai người lại cứng lại, dần dần chuyển sang hướng xấu hổ……
Bàn tay Ngôn Thượng để trên lưng Mộ Vãn Diêu lại cứng đờ, chàng bắt đầu nhíu mày phiền não nghĩ xem tiếp theo nên nói cái gì.

Uổng công chàng từ trước đến nay vẫn am hiểu việc dẫn dắt đề tài nhưng Mộ Vãn Diêu lại luôn không đi theo đề tài của chàng, còn buộc chàng đi theo mình…… hiện tại Ngôn Thượng muốn dẫn đường cho cảm xúc của Mộ Vãn Diêu bình tĩnh trở lại cũng không biết làm sao.
Cũng may đúng lúc này bên ngoài phòng có tiếng tôi tớ gọi: “Lang quân, lang quân…… Ngựa đã dắt tới, ngài nên ra cửa rồi.”
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu ở trong phòng đồng thời thở ra một hơi.

Bởi vì nếu không có người đánh gãy cỗ không khí cổ quái này thì hai người sẽ còn phải chật vật một lúc.
Tên tôi tớ ở bên ngoài gọi Ngôn Nhị Lang cũng thấy cực kỳ rối rắm.

Đan Dương công chúa xông vào trong phủ, trời lại tối rồi, đèn đuốc cũng sáng dần mà sao hai người ở trong phòng nói chuyện lại không đốt nến? Nếu không đốt nến, vậy trai đơn gái chiếc cùng ở một chỗ thì ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu trai đơn gái chiếc cùng nhau ở trong phòng mà nảy sinh việc gì, bọn họ lại ở bên ngoài gọi vào quấy rầy…… Nhị Lang tính tình tốt thì không sao, có điều Đan Dương công chúa mà tức giận thì phải làm sao?
Nhưng nếu không gọi người ra thì lang quân sẽ trễ giờ hẹn với người ta.

Tôi tớ đang khó xử thì nghe thấy tiếng Ngôn Nhị Lang vang lên: “Được, ta lập tức ra ngoài ngay.”
Đám tôi tớ nhẹ nhàng thở ra.

Còn ở trong phòng, Ngôn Thượng cũng buông Mộ Vãn Diêu ra và đứng lên.

Chàng lại giải thích với Mộ Vãn Diêu rằng mình đã có hẹn với người ta nên muốn ra ngoài.

Nhưng thấy bộ dáng nàng thì chàng kiến nghị nàng nên ngồi ở đây thêm một lát, sửa sang lại tâm tình và dung nhan rồi hẵng hồi phủ công chúa.
Mộ Vãn Diêu liếc chàng nói: “Chờ ngươi đi một lát ta mới ra cửa thì chẳng phải sẽ khiến người hiểu lầm sao? Họ sẽ cảm thấy vừa rồi chúng ta ở trong phòng làm cái gì đó, ta là nữ tử không lại được với sức của ngươi nên cần thời gian nghỉ ngơi mới có thể đi ra ngoài.”
Ngôn Thượng hơi ngạc nhiên, hiển nhiên chàng không nghĩ tới chuyện này.
Mộ Vãn Diêu khinh bỉ liếc chàng một cái rồi đứng dậy nói: “Cùng nhau đi thôi.”
Vì thế hai người hơi sửa sang một chút rồi đi ra cửa.

Ngôn Thượng vừa được Mộ Vãn Diêu nhắc nhở nên lúc này chàng liếc mắt nhìn biểu tình của đám tôi tớ khi thấy hai người bọn họ nhanh như thế đã ra ngoài.

Quả là một lời khó nói hết.
Hóa ra đám tôi tớ đều cảm thấy chàng và công chúa nhất định đã xảy ra chuyện gì sao? Chàng và công chúa ra nhanh như thế khiến bọn họ nhẹ nhàng thở ra ư?
Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng đều không nói lời nào, cô công chúa vừa nãy còn yếu ớt nay đã hoàn toàn thay đổi.
Từ hậu viện đi tới tiền viện, Mộ Vãn Diêu nhìn thấy một tên nô bộc đang dắt ngựa, cầm đèn lồng chờ đợi.

Nàng lập tức nghiêng đầu nhìn Ngôn Thượng kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn cưỡi ngựa ra cửa hả?”
Ngôn Thượng ngẩn ra một chút, không biết vì sao nàng lại ngạc nhiên như thế: “…… Thời gian gấp gáp, cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn một chút.

Có cái gì không đúng sao?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta tưởng rằng ngươi là loại thư sinh yếu ớt, không nghĩ tới ngươi còn biết cưỡi ngựa.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng bất đắc dĩ nói: “Lần đầu tiên cưỡi ngựa ở Lĩnh Nam quả thực ta làm không tốt, khiến điện hạ chê cười.

Nhưng sau đó ta có luyện tập qua, giờ ta cưỡi rất tốt.”
Mộ Vãn Diêu sao cũng được mà đáp: “À.”
Nhìn sườn mặt ngạo nghễ của nàng, Ngôn Thượng có chút không phục.

Rốt cuộc chàng là một thiếu niên, cho dù trong lòng muốn học hỏi thánh nhân nhưng chàng vẫn chưa thật sự tu luyện thành thánh nhân được.

Chàng nhịn không được nói nhiều hai câu: “Ta cũng không phải thư sinh yếu ớt, ta nghe đại ca mình dặn nên ngày nào cũng dậy sớm luyện võ trong chốc lát.”
Mộ Vãn Diêu khịt mũi coi thường.

Ngôn Thượng thấy nàng không tin thì không khỏi chán nản.

Nhưng chàng chẳng thể chứng minh cho nàng thấy mình không hề yếu ớt.
Mộ Vãn Diêu cứ thế nhàn nhã đi ra khỏi phủ của chàng đến trước cửa phủ công chúa.

Đám người Phương Đồng đã sớm trở lại, vừa thấy công chúa đi ra từ nhà đối diện, còn Ngôn Thượng mang ngựa ra ngoài thì tất cả đều yên tâm.
Ngôn Thượng khẽ cười và gật đầu với bọn họ, mọi người cũng lễ phép cười đáp lại chàng.


Bọn họ nghĩ thầm Ngôn Nhị Lang vẫn ôn nhuận như ngọc như cũ, xem ra công chúa cũng chưa tra tấn chàng.
Mộ Vãn Diêu thấy người của mình nở nụ cười không thể che giấu thì đương nhiên biết bọn họ không cười cho mình xem mà cười cho cái kẻ ở đằng sau kia nhìn.

Nàng hừ một tiếng, đám tôi tớ lập tức hết cười.

Sau đó nàng quay đầu lại, đạp lên bậc thang nhìn về phía Ngôn Thượng lúc này đã ngồi lên lưng ngựa đứng giữa hẻm.
Mộ Vãn Diêu cao ngạo lãnh đạm gọi: “Ngôn Thượng.”
Ngôn Thượng nhìn về phía nàng thì thấy nàng nói: “Ngươi có nghi vấn gì với Ô Man thì trực tiếp hỏi ta là được.

Ngươi hỏi cái gì, chỉ cần ta biết sẽ nói cho ngươi.

Ta không yếu ớt như ngươi nghĩ, cũng không đến mức không dám trả lời những lời ngươi hỏi.

Cuộc đời của ta cũng không có gì không thể nói với người khác, chỉ cần ngươi dám hỏi thì ta dám trả lời.”
Khí thế này của Đan Dương công chúa khiến lang quân đứng đối diện nàng và đám tôi tớ cực kỳ kính nể.

Chỉ có Phương Đồng và Xuân Hoa là biết từ khi trở về từ Ô Man công chúa đã sớm luyện ra trái tim sắt đá, một chút việc nhỏ này nàng vẫn có thể chấp nhận được.
Công chúa không hề kiêng dè quá khứ ở Ô Man, chỉ có người bên cạnh nghĩ rằng nàng kiêng dè thôi.
Lúc này Ngôn Thượng rũ mắt nhìn Mộ Vãn Diêu và hơi hơi mỉm cười nói: “Phải, ta đã nghĩ quá hẹp hòi về điện hạ.

Ngài còn ghê gớm hơn ta tưởng.”
Mộ Vãn Diêu “Ừ” một tiếng rồi nói: “Ta biết năng lực của ngươi rất mạnh, năng lực làm việc so với năng lực học tập còn tốt hơn.

Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là kỳ thi tháng 10.

Ngươi nên chú tâm vào kỳ thi đó mới tốt bởi vì nếu thi không đỗ sẽ lại phí thêm một năm nữa.

Ta không có thời gian chờ gia thần của mình năm này qua năm khác đâu.”
Ở trước mặt nhiều hạ nhân như thế mà nàng không hề nể mặt nói như vậy khiến đám hạ nhân đều cảm thấy xấu hổ thay cho Ngôn Nhị Lang.
Nhưng Ngôn Thượng lại chỉ cười cười nói: “Đa tạ điện hạ dạy bảo.”
Bộ dạng thong dong cực kỳ này khiến người ta không thể không bội phục.

Ngôn Thượng cưỡi ngựa đi dự tiệc nhưng tâm tình của chàng lại không bình thản được như biểu hiện bên ngoài.

Chàng vẫn luôn nghĩ tới biểu tình kinh sợ của Mộ Vãn Diêu tối nay.
Nàng sợ hãi như thế…… Giống như chàng muốn cưỡng ép nàng vậy.
Một khắc kia Ngôn Thượng lập tức thấy lạnh lòng, chàng còn cảm nhận được nỗi thống hận cái kẻ đã tổn thương nàng.

Một vị công chúa lẽ ra không nên bị người bắt nạt mới phải.

Lúc trước chàng cũng đoán ra khoảng thời gian nàng ở Ô Man không tốt.

Nhưng chàng chỉ cho rằng một cô công chúa từ nhỏ lớn lên ở Đại Ngụy, lúc đó cũng mới mười mấy tuổi nên có lẽ không quen với cuộc sống của người dị tộc dã man.
Nhưng biểu hiện của Mộ Vãn Diêu nói với chàng rằng…… Không chỉ có như thế.
Nàng có chút sợ hãi khi bị nam nhân khống chế.

Chàng chỉ nhịn không được đè nàng một chút mà đã khiến nàng sợ hãi đến thế.

Vậy lúc nàng ở Ô Man đã phải chịu những gì…… mới khiến nàng sợ hãi đến thế? Tại sao nàng lại chỉ có thể cho phép mình chủ động còn người khác thì không?
Vó ngựa lộc cộc đạp lên con đường lát đá xanh, tay Ngôn Thượng nắm dây cương, cả người ngây ra.

Trong đầu chàng hiện lên ngàn vạn biểu tình của Mộ Vãn Diêu, có ngạo mạn trêu chọc chàng, vừa kéo vừa ôm chàng, cảm xúc tới sẽ không ngại ngùng hôn chàng…… Nhưng nàng cũng sẽ biết làm nũng, lúc tức giận tàn nhẫn lên sẽ nói mà không để ý tới người khác.
Chàng ngơ ngẩn nghĩ tới nàng, trong lòng vừa thương tiếc vừa yêu thích.

Chàng không nhịn được muốn chạy đến gần nàng, sau đó lại tức giận muốn buông tay mặc kệ…… Nàng quá mâu thuẫn, vừa đáng yêu lại xấu tính.
Trong lòng chàng có dự cảm mình không thể cùng nàng tiếp tục dán bên cạnh thế này nếu không nàng sẽ phá hủy những dự tính và bước đi cuộc đời chàng đã định sẵn ra…… Ngôn Thượng cảm thấy mình càng ngày càng khó khống chế khoảng cách an toàn giữa hai người.
Cái này khiến chàng vừa phiền não vừa mê mang.

Biện pháp tốt nhất chính là cố gắng lùi đến vị trí an toàn, không được quá mức thân cận với Mộ Vãn Diêu mới được.
Ngôn Thượng nói như thế với mình.
Đến trước cửa phủ của bạn mình, Ngôn Thượng xuống ngựa đưa dây cương cho tôi tớ.

Trong lòng chàng vẫn tự khuyên nhủ chính mình.
Lúc này có người vui vẻ gọi chàng từ phía sau: “Ngôn nhị ca đã đến rồi!”
Cả người Ngôn Thượng lập tức cứng đờ, vội quay lại nhìn thì thấy người bạn của mình đã sớm không kiên nhẫn mà ra tận cửa đón.

Người kia thấy mặt chàng bần thần thì không nhịn được quan tâm hỏi: “Ngôn nhị ca, huynh làm sao vậy?”
Ngôn Thượng: “…… Đệ đừng gọi ta là ‘nhị ca’ nữa.”
Vừa rồi nghe thấy tiếng “Nhị ca” kia chàng lập tức nghĩ tới Mộ Vãn Diêu nũng nịu gọi mình một tiếng “Nhị ca ca”.
Người bạn kia kỳ quái nhìn Ngôn Thượng còn chàng thì lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay cười khổ ý nói không cần để ý.

Mấy ngày tiếp theo Ngôn Thượng thật sự thành thật ở Hoằng Văn Quán đọc sách.

Chàng đi sớm về trễ, cố gắng trốn tránh Mộ Vãn Diêu.

Không biết Mộ Vãn Diêu có phải cũng đang trốn chàng hay không mà mấy ngày hai người đều không gặp nhau.
Xuân Hoa bên này nghe được công chúa đảm bảo với mình sẽ không sao thì quyết tâm quên Tấn Vương đi, tính toán làm lành với Lưu Văn Cát.
Lúc Lưu Văn Cát nhận được thư của nàng ta thì hắn đang đọc sách, nhưng vừa thấy thư hắn đã lập tức ra ngoài gặp nàng.

Xuân Hoa hẹn hắn ở một quán rượu nhưng Lưu Văn Cát quá sốt ruột nên vội vàng cưỡi ngựa đến phủ công chúa.
Xuân Hoa còn đang lo lắng sốt ruột rời khỏi phủ công chúa.

Nàng ta định dắt ngựa ra ngõ nhỏ thì đã nghe thấy phía sau truyền đến tiếng Lưu Văn Cát thấp thỏm vui sướng gọi: “Xuân, Xuân Hoa.”
Xuân Hoa quay đầu lại nhìn thấy thiếu niên lang tuấn mỹ đang dắt ngựa bất an đứng trong ngõ.

Hắn tiến về phía trước một bước nhưng hình như sợ nàng lùi về nên vội dừng bước.
Xuân Hoa ngẩn ra, đã lâu nàng không gặp hắn.
Ánh mắt Lưu Văn Cát quyến luyến mà nhìn nàng, lại chỉ biết ngơ ngác nhìn một hồi lâu không dám động.
Xuân Hoa chậm rãi hé miệng cười, nàng ta thẹn thùng sợ người trong phủ công chúa nhìn thấy mình thế này nên vội nghiêng mặt đi dỗi nói: “Không phải ta đã hẹn chàng chỗ khác ư? Sao chàng lại tới đây?”
Lưu Văn Cát nhìn Xuân Hoa không chớp mắt, lời nói vừa lúng túng vừa khẩn trương: “Bởi vì đã lâu nàng không chịu gặp ta nên ta sợ nàng không tới…… Ta thật sự không nhịn được muốn đến gặp nàng, thực xin lỗi.”
Xuân Hoa cúi đầu nói: “Cái này có gì mà xin lỗi.”
Nàng rũ mắt, nhìn thấy tình lang đi về phía trước một bước.

Giọng hắn mang theo kích động: “Xuân Hoa, nàng thật sự tha thứ cho ta, nguyện ý làm lành với ta sao?”
Xuân Hoa nghe hắn nói đến “Tha thứ” thì trong lòng cười khổ.

Người làm sai chuyện là nàng ta chứ không phải hắn.

Nàng ta lung tung gật đầu có lệ, muốn rời đề tài này đi nhưng ai ngờ Lưu Văn Cát bỗng nhiên đi nhanh về phía trước, buông lỏng cương ngựa mà ôm nàng ta lên.
Xuân Hoa hét lên một tiếng vì sợ hãi.

Mặt nàng ta đỏ lên, vội đập lên vai hắn nói: “Lưu Lang, chàng mau buông ta xuống!”
Lưu Văn Cát ôm nàng không chịu buông, đôi mắt ngước lên nhìn nữ lang mình đang ôm, trong đó là ánh sáng lấp lánh như sao trời.

Hắn cười nói: “Không bỏ! Xuân Hoa, nàng thật sự tha thứ cho ta, thật sự làm lành với ta ư? Nàng không trách ta đúng không? Không phải ta đang nằm mơ đúng không?”
Mặt Xuân Hoa đỏ lựng lên.

Lúc này hộ vệ canh cửa công chúa phủ đều nhìn qua đây, gã sai vặt của phủ đệ đối diện cũng nhìn qua.

Xuân Hoa đỏ mặt đập lên vai Lưu Văn Cát nhưng hắn không chịu buông nàng ra.

Đôi mắt hắn sáng ngời nhìn nàng ta khiến Xuân Hoa cũng không tránh được bị cảm xúc của hắn lấy sang.

Nàng không nhịn được hé môi cười, tay để lên vai hắn, cúi đầu nhìn hắn nói: “Chàng thích ta đến thế sao?”
Lưu Văn Cát vội đáp: “Tất nhiên, lần đầu tiên thấy nàng ta đã thích nàng vô cùng, nhưng nàng quá thẹn thùng, luôn đi theo công chúa điện hạ khiến ta muốn tìm nàng nói chuyện cũng khó.

Xuân Hoa, có lẽ ta có rất nhiều tật xấu, có lẽ ta sẽ phạm rất nhiều sai lầm nhưng ta thật sự thích nàng…… Đặc biệt thích nàng.

Lần đầu tiên thấy nàng ta đã cảm thấy đời này của ta sẽ không cưới ai ngoài nàng.

Nếu không thể cùng nàng ở bên nhau thì cuộc đời của ta sẽ buồn chán vô vị.”
Hắn ta nhìn nữ lang của mình, khẩn cầu nói: “Thế nên Xuân Hoa, đừng rời khỏi ta được không?”
Xuân Hoa tươi cười, trong lòng cực kỳ cảm động, mặt càng đỏ hơn vì những lời thẳng thắn của hắn.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn nàng ta cũng đã xao xuyến.

Lẽ ra lúc đó phải quay lại báo công chúa ngay nhưng nàng ta vẫn không nhịn được quay đầu nhìn hắn một cái.

Một cái liếc mắt kia khiến lòng nàng ta rung động, bắt đầu yêu thích vị thiếu niên lang trước mặt.

Mà may mắn hơn là Lưu Văn Cát cũng thích nàng, chủ động tới nói chuyện với nàng ta, chủ động tới tìm nàng ta.
Vận khí của nàng ta phải nói là rất tốt.
Xuân Hoa nhỏ giọng nói: “Chàng bỏ ta xuống đã.”
Sau một lúc lâu nàng cố nén ngượng ngùng thấp giọng nói: “Nếu chàng không phụ ta thì ta sẽ không rời bỏ chàng.”
Lưu Văn Cát tự nhiên là cực kỳ vui vẻ, hắn lôi kéo Xuân Hoa rồi hai người cùng nhau cưỡi ngựa ra khỏi ngõ nhỏ.

Sau khi làm lành tự nhiên bọn họ sẽ đi chơi.

Xuân Hoa quan tâm hỏi chuyện đọc sách của hắn thế nào thì chỉ thấy hắn nói bản thân không sao, mọi thứ đều là số mệnh rồi.
Thấy thái độ của Lưu Văn Cát rộng rãi hơn trước kia nên Xuân Hoa cũng vui mừng thay hắn, cùng hắn đi chơi cả ngày.

Tình nhân ở bên nhau luôn cảm thấy thời gian quá ngắn, tất nhiên là không cần nói nhiều.

Mộ Vãn Diêu uống vài chén rượu thế nên khi đi nàng cưỡi ngựa nhưng lúc về lại ngồi xe ngựa.
Nàng ngồi trên xe ngựa dựa vào vách xe mơ màng ngủ thiếp đi.

Đang thiu thiu thì nàng nghe thấy Phương Đồng ở bên ngoài thấp giọng báo: “Điện hạ, thuộc hạ thấy Ngôn Nhị Lang.”
Mộ Vãn Diêu không nói gì.
Đêm đó Ngôn Thượng nhìn thấy nàng chật vật như thế, chàng cón suýt nữa hôn nàng…… Thế nên tâm tình của nàng cũng trở nên cổ quái, vài ngày đều không muốn gặp chàng.

Nàng không gặp chàng thì chàng cũng chẳng tới, cái này khiến Mộ Vãn Diêu càng tức hơn.
Nếu ngày thường nghe Phương Đồng nói nhìn thấy Ngôn Thượng thì Mộ Vãn Diêu tất nhiên sẽ mặc kệ để xe ngựa trực tiếp đi qua, tốt nhất để chàng nhìn thấy, phát hiện ra nàng không thèm để ý tới mình.

Nhưng hôm nay uống chút rượu vào nên đầu Mộ Vãn Diêu có chút choáng váng.

Nàng nghe thấy Phương Đồng nói thấy Ngôn Nhị thì trong lòng xao động, xốc màn xe lên nhìn.
Nàng thấy bóng dáng cao gầy của Ngôn Thượng, bên cạnh còn có một gã sai vặt đi theo.

Chàng vất vả mà ôm một hòm sách, gã sai vặt cũng thế.
Mộ Vãn Diêu thò bàn tay ra, gõ gõ vách xe sau đó châm chọc mỉa mai nói: “Mới cưỡi ngựa hai ngày mà ngươi đã không cưỡi nữa hả? Sao, ngươi cưỡi ngựa bị thương, làn da quý giá bị xước nên không cưỡi được nữa hả?”
Ở Đại Ngụy, bất kể là nam hay nữ đều đề cao việc phong lưu, tất nhiên cưỡi ngựa là bộ môn mà đám nam nữ quý tộc thích nhất.
Ngôn Thượng đang gian nan ôm sách nghe thấy giọng nói lạnh lùng trào phúng kia thì biết ngay là Mộ Vãn Diêu.

Chàng thở dài, kỳ thật vừa rồi chàng đã nhìn thấy xe ngựa của Đan Dương công chúa nhưng chàng biết Mộ Vãn Diêu căn bản sẽ không để ý tới mình, giống như vài lần trước.
Ai biết nàng lại vén rèm lên nói chuyện với chàng vì thế Ngôn Thượng ngước mắt nhìn nàng, không để ý tới chê cười trên mặt nàng mà rất lễ phép chào hỏi đàng hoàng.
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu hơi lóe lên.

Trời tháng sáu thời tiết nóng bức, trên trán và cổ Ngôn Thượng toàn là mồ hôi.

Chuyện ra mồ hôi này nếu ở trên người nam nhân khác thì đương nhiên là thối hoắc, nhưng ở trên người mỹ thiếu niên thì không giống nhau rồi.
Gã sai vặt ở bên người Ngôn Thượng thỉnh an công chúa xong thì không phục, vội mở miệng nói đỡ cho lang quân nhà mình: “Điện hạ nói lời này không đúng rồi.

Là lúc chúng ta trở về lang quân nhìn thấy một nhà kia vào thành buôn bán nhưng con ngựa già nhà bọn họ lại chết trên đường.

Người nhà kia thương tâm khóc lóc om xòm, lang quân thấy thế nên tặng ngựa của mình cho bọn họ.

Lang quân của chúng ta làm chuyện tốt chứ không phải không thể cưỡi ngựa!”
Mộ Vãn Diêu liếc mắt nhìn gã sai vặt của Ngôn Thượng.

Còn chàng thì nhẹ giọng mắng: “Vân Thư, không được làm càn trước mặt điện hạ.”
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu lại rơi trên mặt Ngôn Thượng.

Nàng nói: “Thật sự không nhìn ra ngươi còn có thể thuê cả gã sai vặt.

Tiền nhà thiếu ta ngươi đã trả chưa đấy?”
Ngôn Thượng vẫn tốt tính đáp: “Đã trả hết.”
Mộ Vãn Diêu còn muốn bới lông tìm vết nhưng thấy mồ hôi trên trán chàng rơi xuống, chảy theo sống mũi đến môi thì nàng không nhịn được ôn hòa hơn, nói: “Thật sự nóng thế hả? Ngươi về phủ đúng không? Lên xe đi, ta cho ngươi đi nhờ một đoạn.”
Gã sai vặt Vân Thư đi bên cạnh Ngôn Thượng cho rằng lang quân nhà mình là người có lễ, nhất định sẽ cự tuyệt, ai ngờ chàng không hề cự tuyệt mà nói: “Vậy phiền điện hạ rồi.”
Trong mắt Mộ Vãn Diêu lộ ra vui mừng, hào hứng để người dừng xe, còn nàng tự mình mở cửa xe kéo Ngôn Thượng lên.
Ngôn Thượng không cự tuyệt vì biết Mộ Vãn Diêu không thích bị người ta cự tuyệt.

Chàng mà dám nói không thì nàng sẽ càng tức giận hơn và sẽ chèn ép chàng.

Nếu thế thì không bằng đồng ý ngay từ đầu cho xong.

Ngồi vào xe rồi Mộ Vãn Diêu nhiệt tình đẩy chậu băng về phía Ngôn Thượng, lại lấy khăn ra lau mồ hôi cho chàng.
Nàng chống cằm dựa vào bàn, dáng ngồi lười biếng, trong con ngươi đen như ngọc là dòng nước lặng lẽ.

Nàng thưởng thức bộ dạng chàng lau mồ hôi, vừa kiều diễm vừa lạnh nhạt nhìn hồi lâu.

Nàng nhìn đến nỗi cổ Ngôn Thượng ửng đỏ, vội nghiêng mặt né tránh ánh mắt nàng.

Hai người không có lời nào để nói.
Một hồi lâu sau Ngôn Thượng mới miễn cưỡng tìm đề tài hỏi: “Điện hạ mới ở đâu về thế?”
Mộ Vãn Diêu lười biếng nói: “Lời khách sáo thế này ngươi miễn đi.

Dù ngươi có nói nhiều hai câu thì ta cũng sẽ không có ấn tượng tốt với ngươi đâu.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng đáp: “Người và người nói chuyện với nhau không phải chỉ vì để lại ấn tượng tốt.

Chẳng lẽ ta không thể quan tâm điện hạ một chút sao?”
Chàng nhìn về phía nàng, hơi trách cứ.

Dưới ánh mắt chàng, Mộ Vãn Diêu đột nhiên cảm thấy mình tùy tiện thế này không tốt lắm.

Nàng ho khan một tiếng, ngồi ngay ngắn hơn sau đó thành thật trả lời vấn đề của chàng: “Ta cũng không có việc gì.

Đúng rồi, hai ngày này ta muốn mở tiệc chiêu đãi Hộ Bộ Thị Lang.

Nếu ngươi đã là người của ta thì đến chỗ ta gặp bọn quan viên một lần đi, ngày sau mọi người cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”
Ngôn Thượng gật đầu nói: “Ta không phải người của điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu cười nhạo nói: “Tùy ngươi.”
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm khiến không khí ngập tràn cổ quái lúc trước tan đi không ít.

Bọn họ cũng tự nhiên mà thảo luận tiếp nhưng cả hai đều cố gắng đứng mực, không chuyển đề tài sang hướng không thể khống chế.
Xe ngựa đến đầu ngõ thì dừng lại, nhưng người bên ngoài mãi vẫn không mời bọn họ xuống xe.

Một hồi lâu sau gã sai vặt của Ngôn Thượng là Vân Thư mời ngơ ngẩn nói: “Nhị Lang, trước cửa phủ của chúng ta…… Thật nhiều người.”
Ngôn Thượng bật cười hỏi: “Chắc không phải tìm ta đâu, hẳn là tìm điện hạ đó.”
Mộ Vãn Diêu cũng cảm thấy thế, phủ công chúa của nàng còn có khả năng khách đến chật cửa, chứ cái kẻ còn ở Hoằng Văn Quán đọc sách như Ngôn Thượng thì lấy đâu ra lắm khách thế.
Nhưng Vân Thư ở bên ngoài lắp bắp: “Không, không phải…… Lang quân nhìn rồi sẽ hiểu.”
Cửa xe bị đẩy ra, Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng cùng nhau tò mò nhìn phía trước.

Chỉ thấy trước cửa phủ đệ của Ngôn Thượng chất đầy hàng hóa, có một vị nương tử xinh đẹp lanh lợi đang đứng trước phủ.

Tiếng nàng ta như chim hoàng oanh, bản thân nàng ta thì đang vội chỉ huy tôi tớ dọn đồ vào trong phủ của Ngôn Thượng.

Đám tôi tớ của phủ công chúa tò mò nhìn nửa ngày, đám tôi tớ trong phủ của Ngôn Thượng thì bị vị nương tử kia sai chạy quanh.
Mọi người đều cực kỳ mờ mịt.
Lúc này vị nương tử kia nghe thấy tiếng xe ngựa nên lập tức quay đầu nhìn lại.

Nhan sắc nàng ta như buổi sáng mùa xuân, tràn đầy linh khí.

Nàng ta thấy Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng ngồi trong xe thì đầu tiên kinh ngạc sau đó nàng ta có lệ mà hành lễ với công chúa rồi vui mừng vẫy tay với Ngôn Thượng.
Lúc nàng ta nói chuyện với Ngôn Thượng còn không tự giác mà đỏ mặt: “Nhị Lang đã về.

Nghe nói huynh chuyển nhà mà sao không nói với ta? Ta tới đây để chúc mừng huynh có nhà mới nè.”
Mộ Vãn Diêu biết vị nương tử này.

Nàng ta chính là em họ của Dương Tam Lang Dương Tự, là Triệu gia Ngũ Nương, Triệu Linh Phi.
Triệu Linh Phi phóng ánh mắt ngượng ngùng nhưng lớn mật về phía Ngôn Thượng.

Chẳng có ai không biết ý tứ của nàng ta.
Ngôn Thượng ngồi trong xe lập tức thấy cả người cứng đờ.

Ánh mắt Mộ Vãn Diêu cũng giết đến, nàng còn nắm chặt tay chàng gằn giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Ngôn Thượng nhìn về phía nàng, giọng chàng hoàn toàn chẳng còn thong dong mà vô cùng lắp bắp: “Ta, ta cũng không biết.”