Nữ lang cúi người kề mặt, ánh trăng chiếu đến lên sườn mặt trắng nõn của nàng.

Nụ hôn này của nàng không phải chuồn chuồn lướt nước mà chậm rãi róc rách thâm nhập.
Ngôn Thượng rên rỉ: “Ừm……”
Cả người chàng cứng đến hóa đá, không dám động đậy, đầu dựa vào tường, trong đầu trống rỗng.

Chàng không nghĩ được gì, chỉ có hoang mang mờ mịt không hiểu tình huống này là thế nào.
Nàng ấm áp, tinh khiết, thơm tho lại tốt đẹp như vậy.

Giống như mật ngọt lan ra khắp người Ngôn Thượng, thấm vào tim phổi khiến hơi thở của chàng nóng bỏng, cơ thể tê dại, tinh thần không tự chủ mà phấn chấn hẳn lên.
Nhưng đây mà là trừng phạt sao? Không phải khen thưởng à?
Ngôn Thượng mơ mơ hồ hồ, mặt đỏ lên nghĩ thầm sao đây lại là trừng phạt được.

Lúc trước chàng tưởng mình hôn không tốt nên mới khiến nàng mất đi hứng thú, và nàng sẽ không bao giờ muốn hôn chàng nữa…… Nhưng nụ hôn ngọt ngào này vẫn dành cho chàng, công chúa đã trở lại.
Không chỉ cúi người hôn môi.

Trong khi cả người Ngôn Thượng cứng đờ, Mộ Vãn Diêu đã duỗi tay đặt lên vai chàng.

Có lẽ vì động tác cúi người quá mỏi nên nàng hất tà váy, trực tiếp ngồi luôn lên đùi chàng, cả người chui trong ngực chàng.
Hơi thở của hai người giao hòa, ngón tay của nàng lành lạnh nắm lấy cằm của chàng.

Hai người ngồi đối diện, mắt nhìn nhau, Mộ Vãn Diêu chỉ thấy mặt chàng đỏ lựng, ngón tay nàng vì thế càng thêm trắng đến không thực.
Nàng cảm giác được chân chàng cứng đờ.

Bởi vì nàng chưa bao giờ hôn chàng như thế.

Mộ Vãn Diêu lặng yên cười một chút, giống như đang chế nhạo chàng chẳng biết gì.
Ngôn Thượng run run, dưới cái nhìn tràn đầy ý cười của nàng miệng chàng hé ra, lưỡi vươn tới.

Trái tim chàng đập như sấm, cũng không hề bài xích hành động thân mật này, chỉ muốn tới gần hơn…… Nhưng Mộ Vãn Diêu chỉ hơi đáp lại đã ngừng.

Chàng cúi người truy đuổi, còn nàng thì lùi một mạch về phía sau, không cho chàng chạm tới.
Ngôn Thượng ngạc nhiên nhìn về phía nàng.

Mộ Vãn Diêu vẫn ngồi trên chân chàng, duỗi ngón tay nâng cằm chàng lên, cười cười nói: “Nếu ngươi mà động thì đây là phúc lợi chứ phạt cái nỗi gì nữa?”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng là người thông minh vì thế chỉ cần nhìn ánh mắt có chút ác ý trêu đùa của nàng là đã hiểu ý nàng.

Ngôn Thượng thấp giọng hỏi: “Chỉ cho phép ngài động nhưng không cho ta đáp lại ư?”
Mộ Vãn Diêu lười biếng ừ hử.

Ngôn Thượng nhíu mày, biết nàng đáng giận.

Không cho chàng đáp lại đúng là tra tấn chàng mà…… Ngôn Thượng nghiêng mặt đi nói dỗi: “Điện hạ tự trọng.”
Mộ Vãn Diêu tặc lưỡi: “Chậc.”
Nàng cúi đầu hôn lên khóe miệng chàng, thấy mi mắt chàng nhẹ rung lên thì không nhịn được hôn lên mi mắt chàng một cái.

Ngôn Thượng ngẩng đầu nhẫn nại nhìn nàng, Mộ Vãn Diêu lười biếng nói: “Tự trọng hả? Vừa rồi sao ngươi không bảo ta phải tự trọng? Hiện tại mới nghĩ tới hả?”
Chàng đẩy nàng ra, mặt đỏ lên nói: “Mới vừa rồi là ta không đúng, hiện tại ngài……”
Mộ Vãn Diêu mới không cho chàng được như ý nguyện, thấy miệng chàng khép mở muốn nói ra lời nàng không muốn nghe nên nàng lại cúi người hôn lên môi chàng.

Ngôn Thượng ngửa đầu ra sau, cổ lộ ra, hầu kết nhẹ lăn.

Ngón tay lạnh lẽo của Mộ Vãn Diêu theo hầu kết của chàng lên xuống mà vẽ từng vòng, dây dưa như con rắn nhỏ lang thang không có mục tiêu, lại giống như lông chim nhẹ phất qua.

Da thịt trắng như bạch ngọc của chàng ửng đỏ lên, màu đỏ lan vào trong cổ áo, đai lưng cũng sớm bị nàng kéo ra.
Ngôn Thượng không nhịn được ôm lấy eo nàng.
Mộ Vãn Diêu lại ngừng lại, cười cười rũ mắt nhìn chàng.

Hơi thở của Ngôn Thượng đã hoàn toàn rối loạn, chàng bất lực nhìn Mộ Vãn Diêu, thầm hận chính mình không đủ định lực.

Nàng không chút để ý đã thắp lửa trên người chàng, sau đó lại lạnh nhạt bàng quan nhìn chàng chật vật…… Nàng trêu đùa, trào phúng, tra tấn chàng.
Ngôn Thượng phải dùng hết mọi sức lực mới rời bàn tay đang ôm eo nàng đi.

Chàng thất thần mà nghĩ mình chưa bao giờ có thể quang minh chạm vào eo nàng, hay bất kỳ chỗ nào khác trên người nàng trừ lưng…… Chàng nhắm mắt lại, ổn định hơi thở để nó đừng quá hổn hển xúc động.
Chàng thấp giọng nói: “Điện hạ đừng như thế.”
Mộ Vãn Diêu cười không chút để ý, đôi mắt nàng vẫn sáng ngời, nhìn thấy chàng không chịu được thì trong lòng lại không nhịn được hưng phấn hơn.

Thấy thiếu niên lang lấy thánh nhân làm mục tiêu lúc này vì mình mà chật vật, lại thấy chàng không nhịn được muốn đáp lại thì nàng càng muốn tra tấn chàng, cứ thế dừng lại đột ngột hết lần này tới lần khác…… Cuối cùng chàng nhịn đến độ cơ thể căng chặt, tay để lên vai nàng muốn đẩy nàng ra.
Mộ Vãn Diêu nói: “Ngươi muốn làm cái gì? Nơi này là lao ngục đó, ngươi muốn làm gì chứ?”
Ngôn Thượng thở dốc, tròng mắt ửng đỏ hỏi: “Vậy ngài muốn làm cái gì?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng nói: “Ngươi đẩy ta một cái thì chính là dĩ hạ phạm thượng! Tôi tớ của ta còn chờ ở bên ngoài, ta chỉ cần kêu một tiếng là bọn họ sẽ tiến vào bắt lấy ngươi.”
Ngôn Thượng không thể tưởng tượng mà nhìn nàng.


Mộ Vãn Diêu cúi người, lại hôn chàng, miệng nỉ non: “Ngươi cự tuyệt ta cũng là dĩ hạ phạm thượng.

Ta sẽ để Phương Đồng vào đây nhìn xem ngươi đối xử với công chúa điện hạ như thế nào.”
Ngôn Thượng: “Ngài…… A.”
Chàng đột nhiên cảm thấy bản thân đáng xấu hổ vô cùng, cư nhiên bị nàng hoàn toàn câu mất hồn.

Vì thế chàng lại lần nữa tự phản tỉnh bản thân liệu có phải mình quá mức thiếu định lực trong chuyện nữ sắc không? Trong lòng chàng niệm tứ đại giai không để tìm kiếm thanh tịnh.
Mộ Vãn Diêu: “……”
Nàng trợn tròn mắt, thật là bị chàng chọc tức rồi.

Trên mặt chàng là mồ hôi, thái dương ướt át, cả người căng chặt nhưng dưới ý chí cường đại của chàng thì những thứ này chỉ là vật bên ngoài.

Chàng không thể đáp lại chính là tra tấn, hiện tại chàng lại tự khống chế tốt như thế…… Vậy nàng còn chơi cái gì? Chơi một khối thi thể sao?
Mộ Vãn Diêu nhẹ chuyển mắt, lặng yên cười xảo trá.
Ngôn Thượng vẫn mặc niệm để bản thân không bị Mộ Vãn Diêu ảnh hưởng, nhưng bên tai đột nhiên lại nghe thấy giọng nàng có chút lạnh lẽo nói: “Xuân Hoa phải rời khỏi ta rồi.”
Ngôn Thượng ngẩn ra, trong lòng an tĩnh một chút, cũng ngừng việc phản tỉnh bản thân để mở mắt nhìn vị công chúa điện hạ đang ngồi trong lòng mình.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt, làm ra vẻ không sao cả mà nói: “Không biết ngươi có biết hay không nhưng lúc trước ta để Phương Đồng về phủ lấy thuốc giữ thai là để cứu Xuân Hoa.

Tam ca ngấm ngầm giở trò với ta, muốn ta và Ngũ ca kết minh hòng chia rẽ ta và Thái Tử.

Đương nhiên là ta không chịu thế nên ta mới thuận theo ý của người mà nhổ bỏ cường hào.

Nhưng Xuân Hoa không về được, bởi vì nàng ta là một quân cờ phải bị hy sinh, nàng ta cần thiết phải tiến vào phủ của Ngũ ca, cần phải giúp ta và Ngũ ca kết nối ở một mức độ nào đó.
Kế hoạch của bọn họ rất khá.

Ta cũng đã phản kích, khiến kế hoạch đó thất bại.

Bọn họ không thể tưởng tượng được rằng ta sẽ chặt bỏ Trịnh thị, cũng không thể tưởng rằng tuy Xuân Hoa vào phủ của Ngũ ca nhưng ta có thể dựa vào một chiêu xóa bỏ cường hào này mà càng khăng khít với Thái Tử hơn.

Nhưng dù thế nào thì ta cũng đã mất Xuân Hoa.”
Ngôn Thượng nhìn nàng, tay duỗi ra ôm lấy nàng.

Cái ôm của chàng khác của Mộ Vãn Diêu.

Nàng là trêu chọc, còn chàng là ấm áp và an ủi.

Quần áo chàng xộc xệch, sợi tóc hỗn độn nhưng lúc chàng ôm và siết chặt nàng trong lòng thì Mộ Vãn Diêu vẫn cảm nhận được sự quý trọng của chàng.
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Ngài đừng khổ sở.”
Mộ Vãn Diêu dụi mặt vào cổ chàng, đôi mắt không chớp nhìn hầu kết của chàng lên xuống, miệng lại chẳng hề để ý mà nói như đang kể chuyện phiếm: “Xuân Hoa mang thai con của Ngũ ca, nàng ấy không về được nữa rồi.

Nàng ấy không thể gả cho người mình muốn, cũng không thể làm thị nữ của ta nữa rồi.
Từ Ô Man trở về kỳ thật thị nữ bên người ta chỉ còn mình Xuân Hoa là còn sống sót.

Hiện tại nàng ấy cũng rời đi rồi…… Ta chẳng còn gì cả.”
Ngôn Thượng ôm chặt lấy nàng, ôn nhu lặp lại an ủi: “Ngài đừng khổ sở.”
Mộ Vãn Diêu nhẹ nhếch khóe miệng, lúc này tay nàng theo cổ áo chàng vói vào thì không thấy chàng trốn tránh nữa, dù trong nháy mắt người chàng hơi cứng đờ.
Trong lòng Mộ Vãn Diêu a một tiếng, nghĩ thầm Ngôn Nhị Lang ngày thường không khác gì thánh nhân, lúc này chàng định hy sinh nhan sắc để an ủi nàng hả?

Tay nàng cách một tầng trung y hơi mỏng dán trên bụng Ngôn Thượng.

Chàng vội đè tay nàng lại, mắt nhắm chặt, cằm tì lên vai nàng, trên mặt toàn là mồ hôi, cổ và má đỏ rực lên.

Chàng run run nói: “Không được…… Điện hạ không cần tiếp tục.”
Mộ Vãn Diêu đâu chịu nghe.

Nàng dán bên tai Ngôn Thượng nhẹ nhàng cắn một cái rồi cười nói: “Ngươi bài xích ta như thế làm gì? Vào đêm cô cô ta bắt nạt ngươi ta cũng đã giúp ngươi thế này mà.”
Đầu Ngôn Thượng oanh một cái.

Chàng lập tức mở mắt ra nhìn về phía nàng.

Mộ Vãn Diêu lại không thèm nhìn chàng, tay vẫn không ngừng hoạt động, môi vẫn dán bên tai chàng.
Nàng thong thả ung dung miêu tả chuyện phát sinh đêm đó bên tai chàng: “Khi đó ngươi ngã trong ngõ nhỏ, chính ta đã mang ngươi về phủ công chúa.

Ngươi đúng là tên ngốc, chẳng lẽ ngươi cho là Hầu ngự y châm vài cái đã giúp ngươi tốt lên chắc? Hừ, nếu không có ta thì làm sao ngươi tốt lên được?”
Mùi hương từ người nàng vòng quanh trái tim Ngôn Thượng, nàng tiếp tục nói: “Ngươi thật khờ.

Ta còn tưởng ngươi sẽ nghĩ ra, ai ngờ ngươi lại chẳng thèm nghĩ tới chuyện này.

Ngươi là người tinh tế như thế nhưng trong chuyện này ngươi đúng là chẳng biết gì…… Ngươi nói có buồn cười hay không?
Ngôn Thượng, Ngôn Thượng…… Ngôn Nhị ca ca,” nàng nũng nịu mà hôn chàng một cái, lại ôm vai chàng, cười đến đỏ mặt nói, “Có phải từ trước tới giờ ngươi chưa từng tự mình phát tiết phải không? Đêm đó chúng ta chung giường ngươi lại còn nói ta không cần lo, chờ bản thân ngươi tự bình phục là được.

Ôi trời ạ, Ngôn nhị ca ca, sao ngươi lại ngốc như thế chứ? Ngươi thật sự không biết giữa nam và nữ là chuyện thế nào sao?”
Nàng ngửa đầu, lưỡi nhẹ nhàng liếm cằm Ngôn Thượng, miệng cười khanh khách: “Ta có phải nữ lang đầu tiên hôn ngươi, ôm ngươi và…… làm chuyện này với ngươi không?”
Ngôn Thượng túm lấy tay nàng.


Tinh thần chàng đã căng chặt đến sắp hỏng mất, hơi thở cực kỳ hỗn loạn.

Lửa và băng đan xen, chàng vừa thống khoái vừa khó chịu.

Chàng muốn chịu đựng một chút, bởi vì chỉ cần chàng hơi đáp lại là nàng sẽ dừng tay.
Nàng quả thực đáng giận, cứ trêu ngươi khiến chàng lơ lửng, lên cũng không được mà xuống cũng không xong…… Chàng cau mày, biểu tình cực kỳ chật vật nói: “Ngài quá xấu xa…… Ngài không nên làm thế này…… Quá bẩn, quá bẩn, dừng tay! Diêu Diêu!”
Nhưng tới nước này rồi há chỉ một tiếng “Diêu Diêu” của chàng đã có thể khiến nàng dừng tay? Nàng chôn mặt trong ngực chàng cười ha ha, mặt đỏ, tay hoạt động không ngừng.

Mắt nàng xoay chuyển nhìn phía dưới, Ngôn Thượng lại vội ôm lấy mặt nàng.

Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của chàng: “Đừng nhìn…… Đừng nhìn!”
Đồ ngốc, Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm.
Thấy chàng khó chịu như vậy nên nàng càng thêm lớn mật kể lại chuyện đêm đó cho chàng nghe.

Vì thế trong đầu Ngôn Thượng không thể khống chế mà giống như nhớ lại toàn bộ sự tình phát sinh trước đó, quá khứ và hiện tại trùng khớp với nhau, lồng vào làm một.
Nhưng đêm kia chàng hôn mê nằm trên giường, còn lúc này nàng rúc trong ngực chàng chơi xấu.
Điểm chung duy nhất đó là hai nhân vật chính vẫn thế, vẫn là Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu.
Nàng duỗi tay, mở to mắt, ngón tay nhỏ dài chấm lên một giọt mồ hôi của chàng.

Nàng như một con cá nghịch ngợm, chui rúc luồn lách trong ngực chàng……
Đột nhiên lúc này có tiếng bước chân, Ngôn Thượng đột nhiên cứng đờ.

Chàng còn nghe được tiếng nói chuyện ở cách đó không xa ——
Phương Đồng hỏi: “Làm gì?”
Quan coi ngục đáp: “Lang quân thứ lỗi, thuộc hạ tới đưa bữa tối cho Ngôn Nhị Lang.”
Phương Đồng hoài nghi: “Hơn nửa đêm còn đưa cơm nỗi gì? Có phải ngươi hạ độc hay không?”
Quan coi ngục bị dọa sợ muốn khóc nói: “Không có không có! Thuộc hạ và Ngôn Nhị Lang đã có hẹn trước……”
Tiếng nói chuyện của hai người kia từ xa truyền đến, Mộ Vãn Diêu hơi sửng sốt một chút nhưng Ngôn Thượng lại cứng đờ cả người, sau đó chàng ‘A’ một tiếng, cả người mềm nhũn ngã vào tường phía sau.
Chàng nhắm mắt lại, lông mi có hơi nước, mặt lúc đỏ lúc trắng, còn ho khan hai tiếng chật vật.

Mộ Vãn Diêu thì cúi đầu nhìn tay mình, hơi hơi mỉm cười.

Phương Đồng đương nhiên là đuổi vị quan coi ngục kia đi, không để hắn quấy rầy công chúa.

Nhưng Ngôn Thượng ở bên này cũng bị dọa sợ tới mức kết thúc luôn.

Chàng ho khan một tiếng, mãi một lúc lâu sau mới ổn định cảm xúc nhưng thần sắc lại càng trở nên chật vật hơn.
Chàng trợn mắt nhìn tay Mộ Vãn Diêu, mặt càng đỏ lựng lên…… Muốn lấy khăn cho nàng nhưng hiện tại trong lao ngục lấy đâu ra khăn mềm cho nàng lau?
Ngôn Thượng xấu hổ hỏi: “Điện hạ…… Không mang khăn sao?”
Mộ Vãn Diêu lườm chàng một cái sau đó chậm rì rì lôi khăn của mình ra lau tay.

Ngôn Thượng thấy nàng có khăn mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Vãn Diêu cười cười hỏi: “Ngươi nhọc lòng lo cho ta làm gì? Ta xiêm y chỉnh tề, tóc tai không loạn, từ trên xuống dưới không hề có dấu vết gì, còn ngươi thì sao?”
Ánh mắt nàng quét xuống bụng dưới của chàng.

Ngôn Thượng xấu hổ dùng đệm che lại nhưng vẫn bị Mộ Vãn Diêu trào phúng nói: “Dấu vết trên người của ngươi phải làm sao đây? Phải giải thích với mọi người thế nào hả? Ngày mai người khác tới chẳng nhẽ lại nói trong hoàn cảnh lao ngục khổ ải thế này mà ngươi vẫn mộng xuân được hả?”
Ngôn Thượng lúng túng, hơi hơi trừng mắt nhìn nàng một cái.

Sau một lúc lâu chàng mới nói: “Ta tự sẽ nghĩ biện pháp.”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu quan sát chàng, thấy trên trán chàng thấm mồ hôi, môi mím chặt nhưng vẫn không che được vết son môi của nàng dính sang.

Biểu hiện của chàng tự nhiên nhưng lúc này nàng vẫn còn ngồi trên đùi chàng, chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển đã cảm nhận được cả người chàng cứng đờ.
Mộ Vãn Diêu buồn cười nói: “Sao thế? Có phải ta khiến ngươi tủi thân không? Hiện tại ở trong mắt ngươi có phải ta cũng giống cô cô không? Có phải ta cũng rất đáng giận không?”
Chàng rũ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mộ Vãn Diêu giật mình, chỉ thấy chàng rũ mắt không nhìn nàng, cả người căng chặt đến hơi đau đớn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Đây không phải làm nhục người khác, ngài cũng không phải cô mình.”
Mộ Vãn Diêu lạnh lùng nói: “Vì sao không phải? Bởi vì ta trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô cô ư?”
Ngôn Thượng đáp: “Bởi vì trong lòng ta có ngài.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Chàng ngước mắt nhìn nàng, mềm giọng nói: “Ngài giận ta không nghe lời, nhưng mấy ngày này ngài không chịu tới thăm ta, cũng không nhắn một câu.

Lòng ta đã lạnh thấu, sau này ngài không nên đối xử với ta như thế nữa.

Nếu ta làm không tốt chỗ nào thì ngài nói là được, không thể không từ mà biệt như thế.
Nay ngài lại …… trêu chọc ta như vậy.” Chàng có chút bối rối nhíu mày nói: “Chẳng lẽ bộ dáng này của ta có thể khiến ngài nguôi giận sao?”
Mộ Vãn Diêu không nói gì.

Bộ dáng này của chàng có thể khiến nàng nguôi giận hay không ư? Ngay cả lúc này rồi chàng vẫn ôn hòa nói chuyện, rõ ràng nàng không cho chàng động đậy thì chàng cũng chỉ nhịn.

Chàng mặc kệ nàng trêu chọc, bướng bỉnh…… Nàng chỉ dùng Xuân Hoa để bày tỏ khó chịu trong lòng đã khiến chàng đầu hàng chiều theo.
Chàng tốt như vậy.
Mộ Vãn Diêu ngây người, nhìn chàng cũng đang ngước về phía này.


Ánh mắt hai người chạm nhau, không hiểu sao Mộ Vãn Diêu lại bắt đầu thấy thẹn thùng.

Mà mặt nàng vừa đỏ lên thì mặt Ngôn Thượng cũng đỏ theo, vội rời mắt.
Mộ Vãn Diêu nhịn cười nhìn bộ dáng chàng xấu hổ, tức giận trong lòng cũng chẳng còn.

Nàng phì cười: “Bộ dáng này của ngươi thật sự có thể làm ta nguôi giận.

Ta không trách ngươi giết gia chủ Trịnh thị nữa.”
Ngôn Thượng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nàng, một lúc lâu sau chàng mới đáp: “…… Vậy thì tốt.”
Mộ Vãn Diêu “Ừ” một tiếng sau đó đứng lên không ngồi lên chân chàng nữa.

Nàng thong thả ung dung lui về phía sau hai bước, quả nhiên thấy Ngôn Thượng quần áo xộc xệch còn nàng thì từ đầu tới đuôi không có chỗ nào không ổn.

Nàng vừa cảm khái năng lực chịu đựng của chàng vừa thấy vui mừng vì mình đã trả được thù.
Lúc này nàng lại nói: “Chuyện xảy ra đêm nay không có nghĩa là ta đã thay đổi thái độ với ngươi.”
Ngôn Thượng hơi giật mình hỏi: “Ngài…… Còn tức giận ta ư?”
Ý Mộ Vãn Diêu nhắc tới kế hoạch tỉ mỉ rõ ràng chàng vạch ra cho hai người, nhưng Ngôn Thượng lại không biết nàng đang nói tới cái gì.
Với chàng mà nói thì nàng giống như mê cung, khiến chàng không sao đoán được tâm tư của nàng.

Mỗi một lần chàng lên kế hoạch đều sẽ bị nàng phá phách giữa chừng khiến chàng không biết tiếp theo phải làm sao…… Hiện tại Ngôn Thượng mờ mịt nhìn nàng, không hiểu hai bọn họ là làm sao.
Mộ Vãn Diêu thì không thèm trả lời chàng, sau một hồi lăn lộn nàng xoay người ra khỏi nhà lao, để một mình chàng ở lại.

Mà chờ đến khi không nhìn thấy Ngôn Thượng Mộ Vãn Diêu mới đỏ mặt, che lại trái tim đang đập bang bang của mình, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Chàng lúc hôn mê và khi tỉnh táo quả là khác nhau.
Nàng thích quá đi mất.

Lúc này ở Đông Cung đèn vẫn sáng.
Thái Tử còn đang xử lý công vụ, Dương Tự thì ngồi xếp bằng một bên, cực kỳ cẩn thận lau đao.
Thái Tử nói: “Ta bảo ngươi gặp Lưu tướng công hỏi ông ấy có ý kiến gì với Nhị Lang không thì ông ấy nói thế nào?”
Dương Tự không chút để ý nói: “Ông ấy rất thưởng thức Ngôn Nhị.”
Thái Tử gật đầu: “Vậy kết quả tam đường hội thẩm ngày mai hẳn sẽ để Ngôn Thượng được ra tù.”
Dương Tự vẫn không thèm để ý mà chỉ “À” một tiếng.

Thái Tử ngồi sau bàn lẳng lặng suy tư một lát rồi chợt ngẩng đầu nhìn Dương Tự lúc này đang lau đao chậm rãi nói: “Ngày mai ngươi tự mình đi một chuyến mời Ngôn Tố Thần đến trong phủ nhà ngươi dự đại yến, chúc mừng hắn ra tù.”
Dương Tự “A?” một cái rồi ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử.
Thái Tử hơi hơi mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi vì Ngôn Nhị Lang mà không ngừng vất vả, ngày ngày tới nhà lao Hình Bộ thăm hắn, sợ người bên đó ngược đãi hắn.

Sự quan tâm của ngươi với Ngôn Tố Thần nhất định sẽ khiến hắn phải cảm ơn.

Đặc biệt là nếu hắn còn muốn lăn lộn trong quan trường.

Ngươi mở tiệc trong phủ tiếp đãi hắn, đến lúc đó cô cũng sẽ tới gặp hắn.

Hành vi của ngươi đại diện cho cô, ở trong mắt Ngôn Nhị Lang hẳn là cô cũng có phần giúp đỡ hắn chuyện này……”
Dương Tự lạnh lùng nói: “Ý của ngài là muốn mua chuộc Ngôn Nhị Lang sao? Mấy ngày nay thần làm việc này ngài không ngăn cản chính là để mua chuộc hắn hả?”
Thái Tử hỏi lại: “Không thì sao? Mỗi ngày ngươi đều ầm ĩ đến Hình Bộ đại náo, ngươi cho rằng ta không biết hả? Không có ta dung túng thì ngươi làm được gì?” Sau đó hắn lại nói: “Chuyện này ta đã nhìn thấu.

ngày đó ở Khúc Giang đại yến Ngôn Tố Thần nói mình đọc sách quá ít chẳng qua chỉ là có lệ cho qua.

Mà kể cả hắn có đọc ít thật thì ta đúng là đã nhìn lầm hắn, cho rằng hắn chỉ có chút tài mọn dỗ dành Lư Lăng trưởng công chúa sửa lại danh ngạch Thám Hoa mà thôi.

Hiện tại xem ra hắn có thể dùng một mũi tên mà thành danh…… Ta không tin hắn chỉ vì xúc động nhất thời mới bắn ra mũi tên đó.

Loại người này mà không thể quy phục dưới trướng của ta thì phải diệt.

Ta đương nhiên không muốn hủy hắn cho nên mới muốn cầu hiền tài.”
Dương Tự đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Nhưng hắn là gia thần của Diêu Diêu.

Hắn giúp Diêu Diêu cũng là giúp ngài, cái này không phải giống nhau sao? Ngài hà tất phải một hai cướp hắn từ bên người Diêu Diêu đi?”
Thái Tử liếc Dương Tự rồi mỉm cười nói: “Rốt cuộc cũng cách một tầng là Lục muội.

Bụng người cách một lớp da đã khó mà đề phòng.

Huống chi ngươi cũng nói Lưu tướng công rất thưởng thức hắn.

Lưu tướng công là người của Trung Thư Tỉnh, nơi đó ta vẫn chưa thể duỗi tay vào.

Nếu ta không thể sắp xếp một chức quan cho Ngôn Nhị ở bên cạnh mình thì nói không chừng sẽ bị Trung Thư Tỉnh đoạt mất.

Trung Thư Tỉnh đương nhiên cũng rất tốt…… Nhưng nếu Ngôn Tố Thần xác thật một lòng hướng về ta thì khi đó hắn đi Trung Thư Tỉnh mới là tốt nhất.

Nếu hắn không phải một lòng vì ta thì ta không muốn hắn đến đó.

Nơi đó xử lý mọi việc triều chính, ta muốn người của mình tiến vào đó.”
Dương Tự nhìn Thái Tử một lúc lâu mới nói: “Ngày mai thần sẽ không mở tiệc, cũng sẽ không mời Ngôn Nhị Lang, sẽ không giúp ngài đoạt người của Diêu Diêu.”
Ánh mắt Thái Tử lập tức lạnh băng nhìn về phía hắn.

Sau một lúc lâu Thái Tử mới dịu giọng nói: “Tam Lang, không được bướng bỉnh.”
Dương Tự lại không lùi: “Diêu Diêu không có bao nhiêu người có thể dùng, chỉ cần có ai đó tốt là đều bị ngài cướp đi.

Nếu ngài muốn dùng nàng thì hà tất phải bức bách nàng như thế? Nói dễ nghe thì ngài đang cầu hiền tài, điều tra cường hào.

Nhưng ngài để ý tới chuyện cường hào ức hiếp dân lành lúc nào? Trước giờ ngài chẳng thèm để ý tới việc này, trong mắt ngài chỉ có chính trị, chỉ có lợi ích của bản thân! Nếu có lợi cho mình thì ngài làm, nếu không có lợi thì kể cả lưu dân có đánh vào Trường An thần nghĩ ngài cũng chẳng thèm chớp mắt.”
Thái Tử hỏi: “Chẳng nhẽ ngươi mới quen ta một hai ngày ư?” Hắn châm chọc cười hỏi tiếp: “Sao, hiện tại nhìn ta không vừa mắt hả?”
Đối diện với ánh mắt của Dương Tam Lang, Thái Tử lập tức nổi giận gạt hết đồ trên bàn xuống.


Động tĩnh này khiến đám người Thái Tử Phi đứng bên ngoài định đưa đồ ăn khuya sợ đến run lên.

Bọn họ nghe thấy Thái Tử quát lớn bên trong: “Chê ta thủ đoạn âm hiểm hả?! Không phải ta có thủ đoạn thì ngươi cho rằng mình có thể hoành hành khắp Trường An này sao? Ngươi muốn làm cái gì thì làm đó là vì có ta che chở…… Ngươi tưởng ai cho ngươi bản lĩnh này? Chẳng lẽ là Dương gia sao?! Dương gia coi trọng ngươi có một nửa công của ta.

Cánh cứng rồi thì dám coi thường thủ đoạn của ta…… Dương Tam Lang ngươi quang minh lỗi lạc quá! Nhưng quang minh lỗi lạc đó là ta cho ngươi, có hiểu không?!”
Thái Tử Phi ở bên ngoài run bần bật, đám thị nữ đi theo phía sau nàng ta, tay cầm mâm cũng run lên vì sợ.

Thái Tử rất ít khi tức giận thế này, lại còn cãi nhau với Dương Tam Lang nữa chứ……
Trong phòng truyền đến tiếng Dương Tự: “Thần chưa từng ghét bỏ ngài không tốt, hay nói ngài không tốt! Thần đương nhiên biết ngài cũng không dễ dàng, đương nhiên biết những gì thần có hôm nay là do ngài che chở.

Cho nên ngài bảo thần làm gì thần đều làm và ủng hộ ngài…… Thần chính là cây đao trong tay ngài! Thần sẽ vì ngài mà vào sinh ra tử!
Nhưng ngài không thể đối xử với Diêu Diêu như thế được! Lúc trước ngài đối xử với Diêu Diêu thế nào thần có nói gì không? Thần chỉ mong ngài đừng có mà quá đáng…… Ít nhất ngài cũng nên để lại cho nàng chút năng lực tự bảo vệ, để lại cho nàng vài người có thể dùng! Ít nhất có một ngày ngài muốn vứt bỏ nàng thì cũng đừng để nàng thành thịt cá mặc người xấu xé chứ! Việc gì thần cũng nghe ngài nhưng lúc này thần không muốn nghe lời ngài nữa!”
Thái Tử giận: “Ngươi cút ngay!”
Nháy mắt tiếp theo đám người Thái Tử Phi đứng bên ngoài kinh hoàng nhìn thấy cửa bị kéo ra.

Thái Tử Phi nhìn thấy Dương Tam Lang nổi giận đùng đùng lao ra, lúc thấy nàng ta Dương Tự hơi sửng sốt một chút.

Hắn đang bực nên chỉ chào hỏi qua loa, sau đó không nói gì nữa mà đi giày rồi chạy luôn.
Thái Tử Phi gọi: “Tam Lang, Tam Lang……” nhưng không thấy hắn quay lại nên đành run run đi vào sảnh đường gặp Thái Tử.

Nàng ta nhìn thấy Thái Tử đang đứng ở giữa phòng, sách vở bay đầy đất, đèn nến cũng ngã rạp một loạt.

Rèm trướng tán loạn, sắc mặt Thái Tử cực kỳ khó coi.
Lúc này Thái Tử quay đầu lại nhìn về phía Thái Tử Phi, chỉ thấy nàng ta nhỏ giọng hỏi: “Cứ để Dương Tam Lang đi như thế sao?”
Mặt Thái Tử không có biểu tình gì hết.

Thái Tử Phi lại nói: “Cửa cung đã đóng, vừa rồi hắn đi quá vội nên chỉ mang theo đao chứ không mang theo eo bài, sợ không ra khỏi cung được……”
Thái Tử nhẫn nại nhắm mắt, cuối cùng vẫn cất giọng khàn khàn nói: “…… Mang eo bài cho cái tên ngu xuẩn kia!”

Dương Tự ra khỏi Đông Cung, đi ra ngoài mới nhớ ra mình quên eo bài.

Nhưng hắn vẫn tức giận, không muốn trở về nhìn Thái Tử mặt lạnh.

Cũng may hắn chỉ bồi hồi chốc lát ở cửa cung đã có người của Đông Cung chạy tới đưa eo bài cho hắn.
Dương Tự thấy thái giám đưa eo bài tới giống như muốn nói lại thôi thì căn bẳn chẳng thèm để ý.

Hắn chỉ lấy eo bài rồi đi ngay ra khỏi cung, thái giám kia ở phía sau thở dài.
Sau khi Dương Tự ra khỏi cung vốn đang định trực tiếp hồi phủ, ai ngờ lúc đi qua Thượng Thư Tỉnh, nhìn về phía cửa nhà lao lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Nữ lang kia được hộ vệ che chở lên xe ngựa, nàng ta bọc bản thân đến kín mít nhưng Dương Tự đã quá quen thuộc nàng, chỉ liếc một cái đã nhận ra đó là Mộ Vãn Diêu.

Dương Tự hơi giật mình nghĩ thầm sao nàng lại tới chỗ này?
Nhìn về phía nhà lao Dương Tự như suy tư gì đó: Chẳng lẽ nàng đến thăm Ngôn Thượng?
Á à…… Hành vi không bình thường tẹo nào nhé.

Ngày tiếp theo có kết quả của tam đường hội thẩm, Ngôn Thượng cứ thế được thả ra, mọi người trong đại đường đều chúc mừng chàng được tự do.

Chẳng qua hôm nay Đại Lý Tự cử một quan viên xa lạ tới chứ không phải Dương Tam lang nữa.

Điều này khiến Ngôn Thượng không nhịn được tự hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Chàng ra khỏi Thượng Thư Tỉnh, ra khỏi hoàng thành thì lập tức bị đám học sinh của Thái Học và bá tánh vây quanh.

Lúc chàng đang ứng phó với những người này lại thấy một thiếu niên lang mặc áo đỏ đi ngang qua chỗ đó, đến một góc.
Là Dương Tự.
Chàng nhìn thấy Dương Tự đi đến bên một chiếc xe ngựa đang dừng ở ven đường.

Chàng đang muốn đi tới chào hỏi một câu thì đã thấy Dương Tự gõ gõ xe ngựa kia, cửa xe mở ra để lộ khuôn mặt của người bên trong.
Ngôn Thượng sửng sốt, tuy chỉ liếc một cái nhưng tối qua chàng còn bị người này lăn lộn nên vẫn nhớ rõ…… Là Mộ Vãn Diêu.
Trong lòng chàng chợt cảm thấy khó chịu.

Chẳng lẽ Mộ Vãn Diêu và Dương Tự lén gặp mặt? Vì sao?

Mộ Vãn Diêu lặng lẽ ngồi trong xe ngựa, vì sợ người ta nhận ra nên nàng còn cẩn thận thay quần áo của thị nữ.

Nàng chờ ở đây là muốn nhân lúc Ngôn Thượng đi ngang qua sẽ liếc chàng một cái, hoặc trêu đùa chàng một chút.

Lúc này nàng hẳn đang ở sơn trang tránh nóng, không thể xuất hiện ở đây.

Nhưng …… Ngôn Thượng ra tù đó.

Nàng vẫn muốn nhìn thấy chàng đầu tiên.

Tiện thể dọa chàng một phen.
Nàng đang ngồi trong xe ngựa chống má, nghĩ một mình, cười một mình thì đột nhiên vách xe bị người ta gõ hai cái.

Ngay sau đó cửa xe mở ra, không phải người nào khác mà lại là Dương Tự nhảy vào trong xe.
Mộ Vãn Diêu: “……”
Dương Tự đóng cửa xe, đối diện với ánh mắt của nàng hắn vẫn ung dung, sau đó buồn cười hỏi: “Ngươi thấy ta sao lại có bộ dạng này hả? Sao, tới chờ Ngôn Nhị không được lại đụng phải ta nên không vui hả?”
Hắn nói: “Có phải ngươi thích Ngôn Nhị không? Muốn gả cho hắn hả?”
Sắc mặt Mộ Vãn Diêu trầm xuống, vội dời ánh mắt nói: “Ngươi tới giáo huấn ta không nên thích hắn, nên cùng hắn duy trì khoảng cách sao?”
Dương Tự nhìn chằm chằm nàng.

Lúc lâu sau hắn mới tự giễu nói: “Ngươi nghĩ ta là người như thế sao? Ta ước gì ngươi có lang quân mình yêu thích, có người ngươi muốn gả cho.

Diêu Diêu, ta ước gì ngươi có thể có được hạnh phúc.”