Tình nhân có quan hệ tốt ở bên nhau luôn không nhịn được muốn dính lấy nhau, không hề muốn tách rời.
Dù Ngôn Thượng biết rõ mình muốn làm gì nhưng khi hai người tới đây chàng vẫn quay đầu nhìn nàng không sao nói được câu “ngài về đi”.
Dưới ánh đèn dầu, Mộ Vãn Diêu ngửa mặt nhìn biểu tình của Ngôn Thượng đã biết chàng do dự.

Nàng nhất thời buồn cười, nghĩ thầm nam nhân lại có cả không đành lòng và luyến tiếc với nữ nhân nữa sao? Đồng thời nàng cũng cảm động vì có lẽ chỉ có người ôn nhu như Ngôn Thượng mới có thể như thế.
Nghe thấy tiếng gõ la, Mộ Vãn Diêu nghiêng nghiêng đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng động.

Nàng nhìn thấy có người bán hàng rong ở Bắc Lí, bọn họ treo một cái màn lên, trên đó là đèn lồng treo trên gậy trúc.

Người bán hàng rong khéo tay nhanh chóng dùng trúc làm một cái giá đơn giản, bên trên treo đầy thẻ bài nhỏ bằng gỗ.

Trên thẻ bài viết “Giáp” “Ất” “Bính” và mấy thứ linh tinh khác.

Mà tương ứng với đó là những thứ đồ chơi linh tinh vừa lúc cũng ghi “Giáp” “Ất” “Bính”.
“Đông ——” tiếng la kia vang lên, người bán hàng rong thét to sau đó lại gõ la.
“Người nào thế?” có ba bốn cánh cửa sổ trên gác mái bị người ta mất kiễn nhân mở ra, có nương tử nũng nịu bất mãn nhìn xuống dưới lầu quát, “Ồn chết đi được!”
Người bán hàng rong kia đang muốn làm ăn buôn bán nên đương nhiên vội cười nịnh nọt: “Các vị nương tử, lang quân, xin mời xem! Chỗ này của chúng ta có chuẩn bị mũi tên, các nương tử chỉ cần mời lang quân mình thích đến thử tài bắn tên.

Nếu trúng thì đồ sẽ tặng không cho các ngài.

Hai mươi văn một lần! Đồ đều là thứ có giá trị, không thấp hơn 20 văn đâu.

Các vị đều là những người tinh mắt lại có bản lĩnh, mau tới nhìn một cái xem có phải ta nói đúng hay không?”
Quả nhiên người bán rong kia gõ la thét to hấp dẫn không ít lang quân tới Bắc Lí chơi đùa.

Bọn họ ôm lấy nương tử mình thích, ở trước mặt các nàng kéo cung bắn tên, thể hiện tài năng.

Chỉ trong chốc lát chỗ kia đã vây kín người.

Nhân sĩ Trường An đều thích văn võ song toàn, người tới đây đương nhiên sẽ muốn thể hiện một chút trước mặt các vị nương tử.

Vì thế trong lúc nhất thời có tiếng cười nói và âm thanh ủng hộ huyên náo truyền tới từ trong đám người.
Mộ Vãn Diêu thấy bọn họ chơi đến hứng thù bừng bừng thì cũng không quá để ý, nhưng trên mặt đất trước quầy bán hàng rong kia có bày mười mấy tượng đất nhỏ vẽ các màu, cực kỳ đáng yêu khiến nàng động tâm.

Mộ Vãn Diêu nóng lòng muốn thử, nàng cúi đầu trầm tư nghĩ xem mình có thể giả làm nam nhi, tự mình đi bắn tên để lấy quà cho mình không.
Nhưng phiền toái chính là dù dân phong Trường An cởi mở, nữ lang thường xuyên mặc nam trang, chính bản thân nàng hiện tại cũng thế nhưng chẳng có ai nhìn nàng mà bảo là lang quân cả.

Trong hoàn cảnh này dân chúng cũng có con mắt không tầm thường, nàng làm sao có thể khiến bọn họ cho rằng mình là nam tử chứ?
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu chỉ đứng đó trong chốc lát là chàng đã phát hiện ra tâm tư của công chúa.

Với năng lực nhìn mặt đoán ý của mình thì việc này không khó, vì thế chàng cười nói: “Điện…… Nếu ngài thích mấy thứ đồ chơi nhỏ kia thì ta sẽ bắn tên lấy về cho ngài.”
Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn chàng.

Đánh giá chàng trên dưới một phen, chỉ thấy cả người Ngôn Thượng như tùng bách, mặt như quan ngọc, khí chất cực kỳ văn nhã, thanh thuần.

Càng trưởng thành, càng ở lâu tại Trường An thì khí chất của chàng càng tốt hơn.

Tốt đến mức người ta không thể liên hệ người này với những kẻ động đao động kiếm.

Thế nên Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng nửa ngày rồi mới nói: “Được rồi.

Trông cậy vào ngươi còn không bằng trông cậy vào ta mặc nam trang đi lừa gạt mọi người.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng mím môi, dù cho chàng đã quen bị nàng nghi ngờ năng lực nhưng lúc này cũng không thể cho qua.

Chàng nói: “Ta vẫn có thể bắn tên mà.”
Sau đó chàng hơi do dự.

Từ trước đến nay chàng không thích khoe khoang với người khác nhưng Mộ Vãn Diêu không tin chàng như thế vẫn khiến chàng không nhịn được đỏ mặt.

Chàng vẫn vi phạm nguyên tắc của mình mà khoe khoang một câu: “Tần tướng quân còn khen trình độ của ta đủ để lên chiến trường đó.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng.

Tần tướng quân là người nào nàng không nhớ, nhưng Ngôn Thượng cư nhiên lại khoe khoang…… Sau khi khoe khoang xong trên mặt chàng còn ửng đỏ, lộ ra chút hối hận.
Quả là ngàn năm khó gặp!
Mộ Vãn Diêu lập tức hưng phấn kéo chàng: “Đi đi đi, chúng ta đi bắn tên!”
Mặc kệ Ngôn Thượng giỏi thật hay giả vờ thì chỉ dựa vào lời này nàng đã không thể từ bỏ.


Mông Tại Thạch mang mặt nạ, khoanh tay trước ngực đứng dưới lầu một nhìn đôi nam nữ trước mặt.

Chỉ thấy thiếu niên lang bị thiếu niên công chúa mạnh mẽ dắt đi, muốn mà còn giãy dụa.
Thiếu niên kia bóng dáng cao thẳng, dung mạo lại tuấn tú, mà thứ không tầm thường nhất chính là một thân khí chất kia.

Chàng như ngọc như bảo, là bộ dáng quân tử mà cả Đại Ngụy tôn sùng.
Mông Tại Thạch tặc lưỡi một cái, nghĩ thầm quả nhiên Mộ Vãn Diêu vẫn là công chúa Đại Ngụy.

Mặc kệ nàng ở Ô Man bao lâu thì thẩm mỹ của nàng vẫn hướng về những tiêu chuẩn mà Đại Ngụy tôn sùng.

Hắn yên lặng nhìn bọn họ nửa ngày rồi đuổi theo.
Bọn hắn đến Đại Ngụy được một thời gian rồi, lúc đầu chỉ chậm rãi khảo sát phong tục trên đường đi.

Tuy nhiên thời gian không có nhiều, vì chuẩn bị cho đại điển cuối năm nên bọn họ vẫn phải ra roi thúc ngựa lên đường.
Trong đám người thì Mông Tại Thạch là võ nghệ cao cường nhất.

Lúc này những kẻ Ô Man khác còn đang ở trên đường tới đây.

Kẻ giả dạng hắn bị sứ giả La Tu mà Nam Man Vương phái tới nhìn chằm chằm, còn Ô Man Vương chân chính lại lấy cớ “Tìm hiểu tình huống” để tiến vào Trường An.
Hắn đi tới nơi phồn hoa nhất Trường An là Bắc Lí, đợi đám người Ô Man tiến vào là có thể cùng bọn họ hội họp.
Trường An có lệnh cấm đi lại ban đêm, sau khi Mông Tại Thạch tiến vào Trường An cũng chỉ có thể tự do ra vào Bắc Lí.

Hắn cũng không nghĩ tới bản thân sẽ gặp lại Đan Dương công chúa đã lâu không thấy ở nơi này.

Càng ngoài ý muốn là Mộ Vãn Diêu không hề chịu cô đơn, mới về Trường An hai năm mà bên người nàng đã có thêm một mỹ thiếu niên.
Nàng ngày xưa lừa gạt lợi dụng hắn, không biết hôm nay nàng có bao nhiêu chân tình với lang quân kia?
Mông Tại Thạch vừa cười vừa đi theo phía sau bọn họ, thấy hai người chen vào đám đông, muốn chơi bắn tên thì nhướng mày, cũng cảm thấy rất hứng thú ——
Cũng được, hắn còn sợ tới Trường An không thể chuẩn bị món quả nhỏ cho tiểu công chúa, chi bằng hiện tại bắn lấy một thứ đồ chơi tặng cho nàng cũng tốt.
Thế là hắn cũng chen vào đám người.

Mông Tại Thạch lặng lẽ chen vào thì thấy Ngôn Thượng đã đáp cung tiễn, Mộ Vãn Diêu thì đứng bên cạnh khẩn trương nắm chặt tay áo chàng.
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Điện hạ đừng túm tay áo ta, như thế ta không tiện hành động.”
Mộ Vãn Diêu mắng chàng: “Ngươi nhìn xem, ta đã bảo ngươi không làm được mà.

Ngươi thật quá phiền toái.”
Nói như vậy nhưng nàng vẫn buông tay áo chàng ra để không quấy rầy chàng, thậm chí nàng còn dịch ra hai bước.

Bên cạnh đó có một nam nhân cao lớn đứng lại.
Người bán rong nhiệt tình hỏi nam nhân kia: “Lang quân cũng muốn bắn tên sao? Hai mươi văn một lần.”
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu tùy ý nhìn người bên cạnh một cái nhưng ánh mắt chỉ dừng trên mặt đối phương đúng một giây đã không thèm để ý rời đi, quay lại tập trung vào chỗ Ngôn Thượng đang bắn tên.
Mông Tại Thạch chỉ gật đầu chứ không nói gì.

Hắn sợ giọng nói của mình sẽ để lộ thân phận thật nên chỉ vứt túi tiền ra cho người bán hàng rong.

Nhận được tiền người bán kia lập tức mặt mày hớn hở đi lấy cung và mũi tên.
Mông Tại Thạch cầm cầm cây cung rồi cười cười.

Đây cũng chẳng phải cung tốt gì …… Đều bị người ta động tay chân, bắn tên dễ dàng bắn trượt.

Hắn liếc liếc mắt nhìn người bán hàng rong kia, ánh mắt lạnh lẽo, giống như muốn lột da róc xương tên đó.
Khí thế nguy nga, máu lạnh này khiến người bán hàng rong cứng lại.

Hắn xem mặt đoán ý, nhỏ giọng nói: “Lang quân, nếu không tiểu nhân lại đổi một cây cung khác cho ngài nhé?”
Mông Tại Thạch cười nhạt.

Gần thế này, hắn dùng tay không cũng đủ rồi, cần gì đổi.

Hắn đẩy người bán hàng rong qua một bên, ánh mắt nhìn thấy Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu ở bên kia đang thấp giọng nói cái gì đó.

Mông Tại Thạch căn bản không thèm để ý, hắn chỉ tiện tay đáp cung tên, có lệ mà nhắm một cái mũi tên đã bay ra ngoài.

Mà cùng lúc đó mũi tên trong tay người bên cạnh cũng bay ra.
Tiếng reo vui mừng của nữ lang xinh đẹp bên cạnh cũng vang lên: “Bắn trúng! Bắn trúng!”
Tiếng reo kia giòn vang, giống như chim hoàng oanh, còn mang theo hưng phấn và ý cười, lọt vào tai Mông Tại Thạch khiến lòng hắn lập tức treo lên, còn tưởng rằng nàng đang cười vì chính mình bắn trúng.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh thì ánh mắt lại cứng đờ.
Thiếu niên công chúa không hề khen hắn, cũng không hề cười rộ lên mà nhìn hắn.

Mộ Vãn Diêu đang ôm lấy tay Ngôn Thượng, lôi kéo tay chàng mà cao hứng dậm chân, nhảy nhót.


Nàng mặc nam trang nhưng vẫn khó nén nổi nét mềm mại xinh đẹp.

Nàng cười khanh khách, mặt mày cong cong, trong mắt không hề có chút tối tăm u ám nào.
Nàng vô ưu vô lo giống như đứa nhỏ, vui sướng đi theo lang quân của mình, thò lại gần lẩm nhẩm lầm nhầm mà làm nũng.
Mông Tại Thạch nhìn đến ngẩn ngơ, trong lòng lại trống rỗng.

Hắn cảm thấy từ trước tới giờ mình chưa từng nhìn thấy bộ dáng nàng thuần túy thế này.

Nàng chưa từng ngây thơ trong sáng như thế này mà chỉ toàn đấu tâm cơ với hắn…… Chẳng lẽ Mộ Vãn Diêu mà hắn quen vốn không phải Mộ Vãn Diêu chân chính sao?
Hắn dạy nàng đừng phụ thuộc vào nam nhân, mà khi ở Ô Man nàng cũng đã học rất tốt.

Nhưng vì sao vừa về tới Đại Ngụy nàng vẫn là tiểu cô nương, ngửa đầu cười khanh khách, dùng ánh mắt vui mừng mà nhìn nam nhân thế kia?
Mông Tại Thạch ngây người còn người bán rong thì đau lòng chỉ vào tượng đất bày trước mặt muốn tặng cho hắn.

Ánh mắt Mông Tại Thạch lúc này lại chỉ nhìn về phía đối diện, ý bảo người bán hàng rong đưa tượng đất cho Mộ Vãn Diêu.
Người bán rong quay đầu nhìn lại, hơi có chút khó xử.

Nữ lang nhà người ta rõ ràng đã có lang quân bên cạnh, mà vị lang quân kia cũng bắn trúng…… Nếu tùy tiện mang đi có phải không tốt lắm không? Nhưng vừa muốn nói với Mông Tại Thạch vài lời người bán hàng rong đã nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của hắn đang nhìn mình chằm chằm nên vẫn đành căng da đầu đi qua.

Mộ Vãn Diêu vui vẻ ôm tượng đất mà Ngôn Thượng được thưởng khen không dứt miệng: “Hóa ra ngươi thật sự có thể bắn trúng.”
Ngôn Thượng thở dài: “Ta đã nói rồi mà ngài không tin.”
Mộ Vãn Diêu cười nói: “Bây giờ ta tin rồi.

Mau mau mau giúp ta bắn trúng để lấy mấy cái tượng đất còn lại.

Ta thích đám tượng đất nhỏ này.”
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Người ta làm ăn nhỏ cũng không dễ, chúng ta chỉ dùng 20 văn mua chút nhân duyên là được.

Đám tượng đất này hẳn là có giá cao hơn 20 văn rất nhiều, trúng một lần đã coi như tổn hại tới tiền tài của người ta, sao chúng ta không ngừng ở đây? Đừng ảnh hưởng người ta kiếm tiền.”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Mặt nàng không có biểu tình gì, chỉ ngẩng đầu lạnh lùng liếc chàng một cái nói: “Ngươi thật mất hứng.”
Ngôn Thượng dỗ: “Nếu ngài thích thì ta sẽ trả tiền mua cho ngài là được.

Đừng bắn tên nữa.”
Mộ Vãn Diêu liếc trắng mắt.

Sau đó con ngươi nàng vừa chuyển đã năn nỉ nói: “Vậy bắn thêm một lần nữa thôi? Ngươi xem chung quanh không có ai bắn trúng, chỉ có mỗi chúng ta.

Bọn họ còn đang nói nhà này lừa tiền đó, nếu ngươi không chơi nữa chẳng phải chứng minh bọn họ lừa tiền hả? Mau giúp ta một lần nữa thôi.”
Nàng chu miệng, lưu luyến không rời mà chỉ vào một con tượng đất đang cười ngây ngô bày trên đất nói: “Ta thích nhất là cái kia! Vừa rồi ta không để ngươi chọn cái đó vì ta không biết ngươi lại cổ hủ như thế.

Bây giờ ngươi bắn thêm một lần nữa nhé? Chỉ một lần thôi.

Một lần cũng không tổn hại bao nhiêu tiền đúng không?”
Ngôn Thượng cũng không muốn thấy nàng không vui, chàng do dự một lát rồi đi về phía người bán hàng rong kia.

Mộ Vãn Diêu lập tức cười lộ lúm đồng tiền như hoa, vui sướng mà đi theo chàng, trong ngực ôm tượng đất chàng đưa cho mình.
Ai ngờ lúc hai người đi qua lại thấy người bán hàng rong ôm tượng đất mà Mộ Vãn Diêu nhìn trúng trong lòng.

Nàng lập tức nóng nảy, nhưng còn không đợi nàng hỏi người bán rong đã đi tới đưa cái tượng kia cho nàng.

Mộ Vãn Diêu lập tức trốn ra sau, cảnh giác nhìn đối phương, Ngôn Thượng thì ngăn trước mặt nàng, nghi hoặc nhìn người bán hàng rong.
Người kia cười khổ nói: “Mới vừa rồi có một vị khách nhân bắn trúng nó và muốn đưa cho nương tử……”
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu nhìn lại thì thấy một nam nhân cả người cao lớn đeo mặt nạ.

Nhìn thấy người kia Mộ Vãn Diêu hơi híp mắt co rụt lại, theo bản năng nàng cảm thấy đối phương có chút nguy hiểm khiến nàng muốn tránh xa.

Nàng lập tức nghiêng đầu, lạnh giọng nói: “Ta mới không cần! Ta chẳng hiếm lạ gì! Ngôn nhị ca ca chúng ta đi! Ta mới không hiếm lạ đồ nam nhân thúi đưa!”
Người bán rong bị kẹp ở giữa không biết phải làm sao, gấp đến sắp khóc.

Cũng may còn có Ngôn Thượng, chàng đón lấy tượng đất, cười cười với nam nhân đeo mặt nạ kia rồi ôn hòa nói: “Vậy thì đa tạ lang quân đã đưa lễ vật cho muội muội nhà ta.

Chỉ là chúng ta cũng không phải người tham tài, chỗ này là 20 văn, thỉnh ngươi đưa cho vị lang quân kia.”
Ngôn Thượng bỏ tiền, người bán rong đón lấy, Mông Tại Thạch thì ngơ ngác nhìn hai mươi văn về tới tay mình.
Mông Tại Thạch: “……”

Trong ánh sáng đan xen như nước lửa giao hòa, Ngôn Thượng đứng dưới ánh đèn dầu, ôm tượng đất khom người hành lễ với Mông Tại Thạch.

Sau đó chàng xoay người mang theo Mộ Vãn Diêu lúc này đang mỹ mãn mà đi vào trong đám đông.
Mông Tại Thạch thì cúi đầu, tâm tình phức tạp mà nhìn mấy văn tiền nằm trong tay mình, lòng sinh hứng thú: Nam nhân mà lần này tiểu công chúa thích quả là người biết ăn nói, tiến lùi có độ, quá không bình thường.

Chuyện đêm đó ba người gặp gỡ cứ thế chìm vào im lặng, chẳng ai để ý.

Sau khi ra khỏi đó Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu tách ra, chàng tới Bắc khúc nên Mộ Vãn Diêu cũng yên tâm.
Bắc Lí có ba khúc, đa phần danh kỹ đều tập trung ở phường đông.

Ba khúc được phân chia thành Trung khúc, Nam khúc và Bắc khúc.

Mà trong ba nơi này thì Bắc khúc tập trung đám kỹ nữ cấp bậc thấp nhất.

Đa phần đều là quan kỹ, con gái tội thần bị biếm tới đây.
Nếu Ngôn Thượng đến Nam khúc hoặc Trung khúc thì Mộ Vãn Diêu sẽ hoài nghi chàng đi tìm kỹ nữ.

Nhưng trước mắt Ngôn Thượng đi Bắc khúc…… vậy khả năng kia là cực nhỏ, chắc chàng có việc phải làm, có người muốn tìm.
Ngôn Thượng thật sự cho rằng nàng một đường theo chàng tới Bắc Lí là vì luyến tiếc chàng sao? Chẳng qua nàng chỉ không yên tâm, muốn giám sát chàng mà thôi.

Nàng vốn không tin nam nhân, cho dù là Ngôn Thượng cũng thế.
Sau khi xác định Ngôn Thượng không có việc gì nàng cũng chẳng quan tâm chàng muốn làm gì.

Nàng chỉ vui vẻ ôm hai cái tượng đất lên xe về phủ.

Ngồi ở trong xe, nàng ngó trái ngó phải hai cái tượng đất, yêu thích không buông tay.
Tiếp theo Mộ Vãn Diêu lại vội vàng chuyện đại điển.

Không đến mấy ngày nàng đã toàn tâm toàn lực lo chuyện này.

Bởi vì cũng có kẻ không phục chuyện nàng phụ trách đại điển, bọn họ đang âm thầm thảo luận.
Tấn Vương tiến cung thăm Nhàn phi thì nghe thấy bà ta oán hận Mộ Vãn Diêu giỏi bao biện.

Bà ta oán giận xong lại thấy Tấn Vương bất động thì tức giận nói: “Ngươi xem Thái Tử và Tần Vương điện hạ đều vội vàng vì đại điển, vì sao ngươi không tranh thủ một chút chứ? Thật vất vả Quý Phi mới bị cấm túc, ta muốn tranh thủ một phen cũng là vì muốn giúp ngươi lộ mặt trước bệ hạ…… Nhưng ta thấy chính ngươi lại chẳng quan tâm gì là thế nào?”
Tấn Vương đáp: “Thì vốn chẳng cần quan tâm gì.”
Hắn rũ mắt nói: “Gần đây nhi thần đang chép hiếu kinh, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

Cả tinh thần và thể xác phụ hoàng đều mệt mỏi, đại ca và tam ca đã khiến phụ hoàng rất bận tâm nên nhi thần không muốn phụ hoàng phải lo lắng thêm điều gì.

A mẫu có nhàn rỗi thì cũng cùng nhi thần chép sách đi.”
Nhàn phi: “…… Ngươi đang khuyên ta cả ngày ăn không ngồi rồi như ngươi hả?”
Tấn Vương nói: “Tu thân dưỡng tính cũng không có gì không tốt.”
Sau một lúc lâu thấy Nhàn phi vẫn trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng Tấn Vương cũng không thể không nói chút gì đó.

Hắn tới gần bên tai bà ta thấp giọng nói: “A mẫu chớ gấp gáp.

Phụ hoàng thích hiền quân, thích một người có thanh danh tốt…… Nhi thần ở Công Bộ còn không phải vì bá tánh hỗ trợ sao? Bằng không Công Bộ là tầng cuối trong lục bộ, con lại không có bản lĩnh, cũng chẳng cần thiết bám mãi vào đó không bỏ để làm gì.
Trong Kinh Thư có nói: Nói về Đế Nghiêu xưa chính là nói về đức tính tiêu biểu của một người.

Đế là người khả kính, văn nhã, ý tứ, mềm mỏng, thành thực, khiêm cung, biết nhường nhịn.

Tiếng tốt của người này tỏa ngời khắp bốn cõi, lòng thành cảm phục từ trên xuống dưới.

Ngài còn luôn tỏ rõ đức lớn, thân với cửu tộc, cửu tộc lại hòa thuận, trăm họ vui tươi, muôn dân đươc sáng tỏ, hòa hợp khắp vạn cõi lân bang, lê dân lam lũ trở nên béo tốt.
Từ nhỏ nhi thần luôn được Thái Phó dạy điều này, có khi phụ hoàng hỏi bài nhi thần sẽ nhìn chằm chằm một đoạn này không rời.

Nhi thần đoán phụ hoàng vẫn luôn coi trọng áng văn này, tuy bản thân ông ấy không phải người như thế nhưng lại vẫn tôn sùng Nghiêu Thuấn.

Phụ hoàng ấy à, cả đời này đã sớm quen nhìn những kẻ nhiều tâm cơ, dã tâm bừng bừng.

Chính ông ấy cường thế bá đạo nên sẽ chỉ thích kẻ thành thật nghe lời, chất phác chính trực.

Nhiều năm nay nhi thần cũng chính vì thế mà nỗ lực.”
Nhàn phi nhất thời bị Tấn Vương thuyết phục nhưng vẫn bán tín bán nghi.
Hoàng đế bệ hạ thích người kế thừa kiểu gì chẳng qua chỉ là suy đoán của Tấn Vương.

Suy đoán này có thể coi là thật sao? Dựa theo cách nói của hắn thì bệ hạ không thích huyết thống, không màng dã tâm ư? Bệ hạ không cần đối phương thông minh, cũng không cần đối phương chinh chiến tứ phương.

Vậy trong ba hoàng tử hiện tại thì hẳn ông ta không thích nhất chính là Thái Tử…… Nhưng cũng không thấy hoàng đế hạn chế Thái Tử làm gì.
Tấn Vương cười khổ nói: “Đây chỉ là suy đoán của nhi thần.

Nhưng có suy đoán thì phải đi đến cùng, bỏ dỡ ở giữa là tối kỵ.”
Nhàn phi an tĩnh nửa ngày mới nói: “Nhưng ngươi một lòng muốn giả vờ làm thánh nhân, lâu ngày rồi ngươi sẽ thật sự biến thành như thế, không thể trở lại bản chất vốn có.

Lúc đó ngoài làm thánh nhân ngươi sẽ chẳng còn đường nào khác, cũng chẳng thể làm chuyện khác…… Như vậy thật sự được chứ?”
Tấn Vương đạm mạc nói: “Hiện tại nhi thần chẳng rảnh lo quá nhiều.

Hai ca ca của nhi thần ai cũng có sở trường riêng, nếu muốn thắng họ cũng chỉ có cách này.”
Nhàn phi nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng cứ yên lặng thế này thì vị trí kia sẽ chủ động rơi xuống trên đầu mình chắc?”
Tấn Vương không nói lời nào, chỉ nghĩ thầm nói không chừng thật sự sẽ rơi vào đầu hắn.


Vì thế hắn chỉ cười rồi dời đề tài: “Qua hai ngày nhi thần sẽ để Xuân Hoa tiến cung lễ bái a mẫu, các ngự y đều nói thai này của nàng ta là nam, hẳn không tồi.”
Nói đến con nối dõi của Tấn Vương là Nhàn phi lập tức vui vẻ nhưng rồi lại có chút lo âu: “Xuân Hoa mang thai là chuyện tốt, nhưng thê tử của ngươi sao đến giờ còn chưa có động tĩnh? Chẳng lẽ nàng ta không thể sinh? Hay tìm người xem đi cho yên tâm.”
Tấn Vương nói: “Vương Phi cũng không dễ dàng, nàng có thỉnh tượng Phật đến trong phủ, cả ngày đều đốt hương cầu khấn, bái Phật.

Nàng đã như vậy thì mẫu phi cũng đừng thúc giục nàng sinh hài tử.”
Nhàn phi nghe con trai nói đỡ cho con dâu thì có chút không vui.

Mẹ chồng trời sinh đã ở hai đầu chiến tuyến với con dâu rồi, dù là hoàng thất cũng thế.

Bà ta nói: “Sao lại nói thế? Chẳng lẽ ta không lo lắng cho con nối dõi và địa vị của nàng ta sao? Ta vì các ngươi mà rầu thúi ruột, ngươi lại còn chê ta phiền?”
Con trai mình chưa có con nối dõi khiến bà lo âu nhiều năm.

Hiện giờ thật vất vả mới nhìn thấy hy vọng nên đương nhiên bà ta sẽ muốn cầu nhiều một chút.

Tốt nhất là Tấn Vương Phi có con trai, nếu không cũng nên có thai, dù là trai hay gái cũng đều tốt hơn hiện tại…… Ít nhất cũng chứng minh nàng ta có thể sinh.
Hiện tại Tấn Vương phủ chậm rãi khai chi tán diệp, những nữ nhân khác đều có thể sinh, nếu nàng ta vẫn không có động tĩnh gì thì vị trí này sẽ không xong.

Sứ thần Ô Man tới Trường An rồi mới báo cho Hồng Lư Tự.
Hồng Lư Tự chỉ hơi luống cuống nhưng vẫn tiếp đón đâu vào đấy.

Tư thế không nhanh không chậm đó mang phong phạm của nước lớn, cộng thêm những gì được chứng kiến trên đường đi khiến đám người Ô Man cảm thấy có chút rụt rè.
Đối mặt với quan viên Đại Ngụy được phái tới, Mông Tại Thạch để kẻ giả dạng mình mang theo sứ thần La Tu của Nam Man Vương đến nơi ở mà Hồng Lư Tự sắp xếp còn mình thì dẫn theo vài người đến Hồng Lư Tự một chuyến để cung cấp thông tin cho Đại Ngụy tiện sắp xếp.
Lúc này đến Hồng Lư Tự gặp quan viên Đại Ngụy nên Mông Tại Thạch bỏ mặt nạ xuống để tỏ lòng tôn trọng.

Một vết sẹo dài vắt qua nửa khuôn mặt của hắn khiến diện mạo anh tuấn trở nên có chút dữ tợn.

Vị quan viên nghênh đón bọn họ chỉ nhìn thoáng qua đã cúi đầu không dám nhìn thêm.
Đến Hồng Lư Tự, vị quan viên dẫn đường kia thở phào nhẹ nhõm một cái.

Mông Tại Thạch dựa vào vốn ngôn ngữ nửa sống nửa chín của mình mà nghe đối phương gọi: “Ngôn Tố Thần! Sứ thần Ô Man tới rồi, ngươi mau ra đây tiếp đãi đi.”
Vốn hôm nay tự Ngôn Thượng phải đi đón người nhưng chàng lại vướng chút việc khác nên một vị quan viên không nói được tiếng Ô Man đành căng da đầu vội vàng học vài câu đơn giản để đi đón đoàn người.

Hiện giờ đến Hồng Lư Tự rồi nên người kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi Ngôn Thượng ra.
Mông Tại Thạch nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên: “Làm phiền huynh trưởng rồi, mau vào uống chén trà.”
Mông Tại Thạch ngẩng đầu, thấy một lang quân trẻ tuổi mặc áo bào trắng, đầu quấn khăn đi ra nghênh đón bọn họ.
Thanh tuấn tự nhiên, như ngọc tỏa sáng.
Đối phương đi xuống bậc thang, ngước mắt nhìn bọn họ hơi mỉm cười sau đó khom lưng chắp tay trước ngực hành lễ.

Chàng dùng tiếng Ô Man thật chuẩn mà chào đón bọn họ: “Các vị lang quân, mời theo ta.”
Khí chất và khí độ này khiến một đám nam nhân phía sau Mông Tại Thạch đều không được tự nhiên, cảm thấy bản thân mình như dã nhân.

Mà Mông Tại Thạch thì cực kỳ sửng sốt, bởi vì vị thiếu niên lang nho nhã này chính là người đi cùng Mộ Vãn Diêu ở Bắc Lí đêm đó.
Mông Tại Thạch híp mắt nghĩ:…… Hóa ra là quan viên.

Đám Mông Tại Thạch đi theo Ngôn Thượng, nghe chàng dùng tiếng Ô Man giới thiệu với bọn họ về phong tục ở đây, và những điều cần chú ý.

Cuối cùng chàng nói: “Ta cần thiếp chúc thọ mà Ô Man viết cho bệ hạ, sau đó ta sẽ dịch và đưa vào cung.”
Đám người phía sau Mông Tại Thạch đều mờ mịt mà nhìn hắn, trong lòng sợ hãi nghĩ thầm còn phải viết thiệp ư? Sao không nghe nói?
Ai ngờ Vương của bọn họ đã sớm chuẩn bị nên lúc này lập tức đưa ra một cái thiệp.

Bọn họ thấy quan viên trẻ tuổi kia cúi đầu đọc sau đó nói tốt rồi cầm lấy thiệp để mang về phiên dịch.

Chàng nói trình tự chỉ có thế, hiện tại bọn họ có thể rời đi, không cần ở lại Hồng Lư Tự.
Mông Tại Thạch đột nhiên dùng tiếng phổ thông không thuần thục để hỏi: “Ta có thể đi theo ngươi xem ngươi dịch không?”
Ngôn Thượng sửng sốt, thấy đối phương biết tiếng Đại Ngụy thì nhướng mày ôn nhu nói được.

Chàng quay lại phòng làm việc của mình, đơn giản mời đối phương ngồi xuống, còn bản thân mình thì bắt đầu sao chép tấm thiệp kia, dịch nó thành ngôn ngữ của Đại Ngụy.
Mông Tại Thạch khoanh tay đánh giá căn phòng, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi trên người Ngôn Thượng.

Hắn nhìn chằm chằm chàng nửa ngày rồi đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ta nghe quan viên kia gọi ngươi là Ngôn cái gì đó, vậy ngươi họ Ngôn hả?”
Ngôn Thượng ngẩng đầu cười đáp: “Phải.

Lang quân có thắc mắc gì sao?”
Mông Tại Thạch tò mò hỏi: “Có phải ngươi rất thân với Đan Dương công chúa không?”
Ngôn Thượng dừng một chút sau đó tiếp tục cúi đầu viết, giọng vẫn rất ôn hòa: “Cũng coi như có chút cơ duyên.”
Mông Tại Thạch lại càng tò mò: “Họ của các ngươi nghe đều giống nhau, vậy ngươi có biết một kẻ tên là ‘Ngôn Thạch Sinh’ không?”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng đang cầm tay áo cầm bút viết, lúc này không nhịn được chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Mông Tại Thạch.

Ngôn Thạch Sinh chính là tên cũ của chàng.

Nhưng chỉ những người ở Lĩnh Nam, còn có lão sư đầu tiên của chàng và những người ở trong phủ của Mộ Vãn Diêu mới biết cái tên này, còn những người khác trên đời sợ là chẳng ai biết.
Vì thế cái tên Ô Man này hỏi như vậy quả là có ý tứ.

Chàng chậm rãi nói: “Hình như ta có nghe qua, nhưng không quá xác định.

Sao lang quân lại hỏi người này?”