Vài tháng không trở về Trường An, nay lại nhìn thấy cảnh náo nhiệt hào phóng của nơi này thì quả thật khiến người ta thấy thân thiết.
Triệu gia Ngũ Nương Triệu Linh Phi cưỡi một con ngựa cùng anh họ chạy trên con đường lớn trong thành Trường An.

Tửu lâu ở hai bên san sát, nhà nào cũng to rộng, bề thế.

Người đi như nước chảy, hàng hóa tràn trề, cờ xí rêu rao, quả thực là phồn hoa đến tột đỉnh.

Trong cảnh ầm ĩ đó Triệu Linh Phi thấy anh họ nhà mình vốn đang chạy cực nhanh ở đầu đoàn người đột nhiên dừng ngựa, cùng một lang quân nào đó nói chuyện.
Tuy ở khoảng cách xa nhưng thiếu niên lang kia có tướng mạo xuất chúng, phong thái như tùng trúc không gì có thể che lấp nổi.

Mắt Triệu Linh Phi lập tức sáng lên, nàng ta đuổi ngựa đi lên đón người, cực kỳ vui mừng gọi: “Ngôn nhị ca, huynh nghe nói ta về nên đặc biệt tới cửa thành đón ta ư?”
Ngôn Thượng: “A…… hóa ra là Triệu Ngũ Nương, đã lâu không gặp.”
Giọng chàng hấp tấp nhưng âm điệu vẫn mang theo ý cười ôn hòa như cũ.

Vì ngồi trên lưng ngựa không tiện hành lễ nên chàng chỉ chắp tay.

Có điều Triệu Linh Phi vừa nghe chàng nói với giọng này thì đã kinh ngạc.

Nàng biết Ngôn Thượng hiển nhiên là không hề biết hôm nay nàng về Trường An.
Ánh mắt nàng ta lập tức ảm đạm, nhưng lúc này cái người vốn đang nói chuyện với Ngôn Thượng là Dương Tự lại vội xoay ngựa, đưa tay lên miệng huýt một tiếng sáo bén nhọn.

Đám kỵ sĩ đi cùng hắn đột nhiên cả kinh, đồng thời căng thẳng khẩn trương hẳn lên.
Chỉ thấy Dương Tam Lang đứng đầu hàng ngũ, mặc một thân áo đen bó gọn, miệng hô to: “Các huynh đệ nghe lệnh, cùng ta ra khỏi thành! Linh Phi, muội dẫn nữ quyến về nhà báo bình an, ta và Ngôn Nhị Lang có việc phải ra khỏi thành một chuyến ——”
“Giá ——”
Tiếng nói vừa dứt hắn đã nhanh chóng quyết định, căn bản không cho Triệu Linh Phi cơ hội cự tuyệt.

Dương Tự dẫn đầu đoàn người, lập tức vung roi phóng ra ngoài thành.

Triệu Linh Phi thì mờ mịt nhìn về phía Ngôn Thượng, chờ cái vị lang quân ôn hòa này giải thích cho mình nhưng chàng cũng chỉ chắp tay xin lỗi sau đó cũng nắm chặt dây cương giục ngựa đuổi theo Dương Tự.
Ngôn Thượng khẽ cao giọng gọi: “Tam Lang, chờ ta ——”
Ngôn Thượng đi rồi thì đám kỵ sĩ vừa mới cùng Dương Tự trở về cũng lập tức sôi nổi quay đầu, lần nữa theo chủ nhân ra khỏi thành.
Trên đường lớn của Trường An có một đám người ngưa quay đầu, thanh thế rung trời, bụi đất mù mịt.

Triệu Linh Phi bị bụi đất sặc đến ho khan nhưng vẫn không ngừng nhìn người ngựa chạy qua bên người mình.

Nàng kinh ngạc nửa ngày sau đó chỉ thấy hoàn cảnh này khiến nàng cực kỳ hứng thú, muốn đi theo nhìn một cái.
Nhưng sau khi do dự nàng nhìn đám nữ quyến trong xe ngựa đi theo bọn họ rồi cuối cùng vẫn quyết định trở về nhà báo bình an sau đó mới chạy theo xem náo nhiệt.

Trên con đường nhỏ trong cung, Lưu Văn Cát đang muốn ra khỏi cung để tới Hàn Lâm Viện thì bị một tiểu thái giám gọi rồi dẫn tới một chỗ khuất.
Lưu Văn Cát tưởng hành vi của mình lại khiến kẻ nào chướng mắt nên khó tránh lại bị đánh một trận.

Cả người hắn cứng đờ, chịu đựng nỗi sợ hãi khi sắp bị đánh rồi đi theo tiểu thái giám kia vào trong hẻm nhỏ.

Nhưng ngoài dự kiến là chẳng có ai đợi đánh hắn trong con hẻm cạnh cửa cung đó mà chỉ có một lão công công thân thể mập mạp, nhìn có vẻ hiền từ.
Hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đây là Đại nội tổng quản Thành An, vị công công đang cực kỳ được bệ hạ coi trọng vì thế Lưu Văn Cát vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Thành An thấy thái giám này là một thiếu niên mặt mũi trắng trẻo lại biết lễ nghĩa thì vừa lòng gật đầu.

Ông ta nháy mắt với thái giám vừa dẫn Lưu Văn Cát vào thế là tên kia tiến lên đỡ người dậy.

Tiểu thái giám kia nói: “Ai nha, Văn Cát, ngươi quỳ cái gì? Chẳng lẽ Thành công công đặc biệt gặp ngươi lại là bắt ngươi phải quỳ ư?”
Thành An ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Lưu Văn Cát đúng không? Lúc trước lão nô hầu bệnh bệ hạ nên không rảnh quản chuyện của đứa con nuôi ngoài cung.

Thân thể bệ hạ hiện tại đã tốt hơn nên lão nô mới biết hóa ra con nuôi ta và Hàn Lâm học sĩ thiếu chút nữa đã nháo đến ngươi chết ta sống.

May mà có ngươi ở giữa hòa giải mới yên chuyện đúng không?” Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Nghe nói bọn họ nhiều lần gặp gỡ giảng hòa ở Bắc Lí, tất cả đều do ngươi mời? Tốn không ít tiền đúng không?”
Lưu Văn Cát hiểu chuyện nói: “Không đáng giá bao nhiêu, đều là việc tiểu nô nên làm.”
Thành An nghe thế thì cười nhạo một tiếng.

Ông ta kéo dài giọng nói cao vút: “Được rồi, được rồi! Đám tiểu thái giám các ngươi có tâm tư gì lão nô còn không biết hay sao? Lão nô ở bên cạnh bệ hạ hầu hạ vài thập niên nên cũng coi như nửa nhân vật, ta đã nợ ngươi ân tình thì cũng sẽ không để ngươi làm không công.

Mau nói xem ngươi muốn cái gì? Muốn ra khỏi cung làm việc hay muốn tiền và mỹ nữ?”
Nói thái giám trong cung ra ngoài làm việc cũng không có gì lạ nhưng nói tới tiền tài và mỹ nhân thì quả là buồn cười.

Nhưng dù thế ba thái giám đứng ở đây lại chẳng có kẻ nào cười.

Bọn họ bị tước đoạt một thứ của nam nhân nên cả đời đều theo đuổi những thứ không có ý nghĩa kia.

Bọn họ giống như trả thù, tính tình tàn ngược lại âm ngoan.

Nếu không như thế thì làm gì có chuyện thái giám trộm nuôi phu nhân và tiểu thiếp ở ngoài cung? Cũng sẽ không có chuyện cùng tiểu cung nữ trong cung cẩu thả.
Lưu Văn Cát biết rõ tâm tư của những kẻ bị phế này nhưng đối với hắn thì tiền tài và mỹ nữ đều chẳng có ý nghĩa gì.

Từ khi hắn cũng bị phế và tiến cung thì hắn chỉ muốn duy nhất một thứ —— quyền.
Cái hắn muốn là quyền thế ngập trời khiến mọi người phải kính sợ.

Vì thế Lưu Văn Cát rũ mắt, ôn hoà nói: “Nô không cầu gì khác, chỉ cầu đi theo bên người Thành công công để được dạy bảo.”
Thành An tặc lưỡi: “Chà, ngươi muốn đến trước ngự tiền hầu hạ hả? Hắc hắc, bệ hạ của chúng ta không dễ hầu hạ đâu.”
Lưu Văn Cát nói: “Nhờ công công chỉ dạy.”
Thành An tinh tế đánh giá hắn một phen, trong lòng cũng quả thật có vài phần cân nhắc.

Thân thể hoàng đế càng lúc càng lụn bại, tuổi của ông ta cũng càng ngày càng lớn.


Thái giám bị phế nên sẽ già nhanh hơn người thường nhiều.

Trước Lưu Văn Cát ông ta cũng đã tự tay thu nhận vài tiểu thái giám để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Trong đám đồ đệ này nếu có người có thể được để mắt tới thì về sau ông ta cũng có người dưỡng già.

Nghĩ thế nên Thành An lại nói: “Được rồi, từ ngày mai ngoài Hàn Lâm Viện người theo lão nô làm việc đi.”
Lưu Văn Cát cảm động đến rơi nước mắt, vội phất vạt áo quỳ xuống dập đầu.

Lúc này Thành An thản nhiên nhận một lễ này của hắn.

Ông ta cúi đầu nhìn tên thái giám có bộ dạng thiếu niên tuấn tú kia rồi tự mình lẩm bẩm: “Nhưng một thái giám nho nhỏ, không có bất kỳ phẩm cấp nào thì không thể đến trước ngự tiền.

Thế này đi, kể từ mai ngươi chính là Cung Đình Thừa.

Tốt xấu gì có chút phẩm cấp cũng sẽ tiện lợi hơn.”
Lưu Văn Cát đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt là tinh quang lập lòe.

Hắn mờ mịt nhìn Thành An, người kia chỉ thuận miệng đã phong hắn làm “Cung Đình Thừa”.

Một khắc này lòng hắn chua xót, bi thống, chấn động, vui mừng, quả thực khó có thể miêu tả bằng một lời.
Cung Đình Thừa là một phẩm cấp thuộc về thái giám.

Phẩm cấp này so sánh với quan chức thì chính là bát phẩm.

Bát phẩm…… Ngôn Thượng nhiều lần trắc trở, phải tính kế với châu khảo, tham gia kỳ thi mùa xuân rồi lại tham gia chế khảo, bận rộn suốt một năm mới tạo dựng được thanh danh tốt trong đám kẻ sĩ ở Trường An nhưng chức quan hiện tại của chàng cũng chỉ là bát phẩm.
Lưu Văn Cát tới Trường An cầu quan nhưng suốt hai năm không hề có cơ hội.

Ấy vậy mà hắn vừa tiến cung làm một tiểu thái giám, cũng chẳng làm được việc gì to tát…… thế mà một cái chức quan bát phẩm đã rơi xuống đầu.
Tất cả những việc này khiến cuộc đời hắn sao mà…… Buồn cười!
Thành An híp mắt, bễ nghễ nhìn tiểu thái giám đang quỳ dưới đất hỏi: “Sao? Không thích Cung Đình Thừa à?”
Lưu Văn Cát nén chua xót trong lòng xuống rồi vội vui mừng dập đầu nói: “Đa tạ công công yêu thương.”

Trong núi Nam Sơn lúc này mới vào xuân nên vẫn còn một tầng tuyết mỏng vừa tan.

Đan Dương công chúa cùng đám sứ thần tiểu quốc ở chỗ này cùng nhau săn thú.
Đám người dừng ngựa trước rừng xanh ngút ngàn.

Mấy sứ thần tiểu quốc vây quanh Đan Dương công chúa xinh đẹp mà xun xoe.

Lúc đầu bọn họ muốn cầu thân thay cho chủ nhân nhà mình chẳng qua là không muốn Ô Man Vương độc chiếm lợi ích, nhưng đến giờ thì mọi người đều thật sự muốn cầu thân nàng.

Nếu có thể cùng Đại Ngụy hòa thân thì quan hệ hai bên không phải sẽ tiến thêm một tầng ư? Một ít tiểu quốc nhỏ lẻ quả thực phải dựa vào Đại Ngụy mới có thể sống vì thế bọn họ cực kỳ muốn hòa thân với Đại Ngụy.
Hơn nữa vị Đan Dương công chúa này rất tốt! Mà dù không phải vị công chúa này mà đổi thành một người khác thì cũng chỉ cần Đại Ngụy tỏ thái độ là được!
Còn Mộ Vãn Diêu chỉ cười ứng phó hai câu với sự lấy lòng của đám sứ thần.

Lúc nàng nhìn đội ngũ của Ô Man Vương đi lên thì ánh mắt mới hơi sáng lên.

Chỉ thấy Ô Man Vương cưỡi ngựa mà đi, mặt mang mặt nạ, đám người phía sau cũng đeo mặt nạ.

Mộ Vãn Diêu thầm nhủ trong lòng rằng trước kia nàng cũng không thấy Ô Man có loại phong tục kỳ quặc này.

Nhưng từ khi tới đây Mông Tại Thạch lại thường xuyên đeo mặt nạ, mà nàng cũng lười không muốn hỏi hắn.
Cùng Ô Man Vương nhìn nhau cách một cái mặt nạ, Mộ Vãn Diêu vỗ tay để chung quanh an tĩnh lại sau đó nàng cười nói: “Được rồi, không nói nhàn thoại nữa, chúng ta bắt đầu buổi săn —— đầu mùa xuân mới vừa đến, động vật trong núi mới vừa tỉnh lại nhưng không dễ tìm, phải dựa vào bản lĩnh của các vị rồi.”
Bốn phương lập tức vang lên tiếng cưới, có người to gan hỏi: “Nếu có người thắng thì có phần thưởng không?”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười nhìn lại nói: “Nếu thắng thì tối nay kẻ đó có thể dùng bữa với ta.”
Sau lưng nàng Mông Tại Thạch cất giọng nói trầm thấp: “À? Nói như vậy thì bổn vương không thể nhường nhịn rồi.”
Lập tức có sứ giả không phục nói: “Ô Man Vương quá tự tin rồi hả? Tài bắn cung của ta cũng không thua ngài đâu!”
Mông Tại Thạch lười biếng nói: “Tới thử xem.”
Thái độ kiêu ngạo như thế đúng là chọc người ta tức giận, vì thế mọi người lập tức ầm ĩ.

Mộ Vãn Diêu hơi yên tâm, quay đầu lại nhìn đội ngũ của Ô Man liếc mắt một cái.

Lúc đầu nàng thấy những người này mang mặt nạ, Mông Tại Thạch lại không nói lời nào thì còn cho rằng bọn họ có quỷ kế, hiện tại nghe thấy giọng hắn thì nàng mới biết hắn thật sự ở đây, như thế kế hoạch của nàng mới có ý nghĩa.
Ô Man Vương duỗi tay với nàng, ý bảo hai người cùng đi, giống hệt động tác ngày xưa của hắn vậy.

Ngày xưa Mộ Vãn Diêu nhất định sẽ cho hắn mặt mũi nhưng hôm nay nàng chỉ hơi mỉm cười sau đó cưỡi ngựa đi trước.
Bóng dáng của Đan Dương công chúa nhỏ nhắn mềm mại cứ thế lẫn vào rừng xanh, Mông Tại Thạch cũng nhìn theo chằm chằm, chỉ nghe thấy nàng kêu một tiếng sau đó toàn bộ đám hộ vệ cũng lập tức đuổi theo nàng.

Ô Man bên này phản ứng nhanh hơn so với những sứ thần khác, bọn họ cũng lập tức đuổi theo công chúa.
Sau đó mọi người mới phản ứng lại, sôi nổi lên ngựa phóng vào rừng!

“Vèo ——”
Nam Sơn xanh um tùm, từng mũi tên bắn xuyên qua cây lá, nhắm đến những con vật ngây thơ vừa mới tỉnh dậy sau mùa đông.

Ánh mắt đám thợ săn xẹt qua khắp rừng cây, không khí cảnh giác dâng lên, những tiếng sàn sạt không ngừng truyền đến che hết mọi động tĩnh.
Dần dần người của Mộ Vãn Diêu và Mông Tại Thạch đã rời khỏi đám đông.

Hộ vệ Đại Ngụy mặc áo đỏ hiên ngang, người Ô Man cũng là những kẻ thượng võ, bản thân Mộ Vãn Diêu cũng không phải nữ lang tầm thường mà có thể kéo cung bắn tên.
Tà váy của nàng tung bay trên lưng ngựa, mũi tên và cung tên đều chuẩn bị đầy đủ.


Nàng kẹp chặt bụng ngựa chạy ở đầu tiên sau đó không ngừng kéo cung bắn tên.

Từng mũi tên bay ra từ tay nàng, mỗi khi bắn trúng đều có người giục ngựa chạy tới nhặt chiến lợi phẩm.

Sau một hồi khuôn mặt Mộ Vãn Diêu lộ ra tươi cười, mặt mày giãn ra.
Mà Mông Tại Thạch bên kia đương nhiên cũng không rơi vào thế hạ phong.

Đám người Ô Man bọn họ ai cũng có thể bắn tên, cưỡi ngựa.

Khi bọn họ lần lượt giương cung, ngựa cũng theo đó tăng tốc chạy về phía Mộ Vãn Diêu.

Lúc này đội ngũ của nàng lại càng ngày càng chậm, bọn họ vốn chạy song song với đám người Ô Man nhưng lúc này lại dần tụt lại phía sau, khoảng cách càng lúc càng xa.
Mộ Vãn Diêu để lộ biểu tình thở dốc sau đó dứt khoát dừng ngựa lại.

Ánh mắt nàng nhìn đám người Ô Man ở phía trước, trong mắt chậm rãi dâng lên ý cười.

Cây cung trong tay nàng vung lên, đầu hơi nghiêng, giống như đang bướng bỉnh mà cùng nói chuyện với Phương Đồng.

Nhưng trong chớp mắt đối diện với Phương Đồng nàng lập tức nháy mắt, tay ra hiệu động tác “Động thủ”.
Ngay lập tức trong rừng cây vang lên tiếng chim muông xôn xao sau đó một đám người xuất hiện, mang theo cung nỏ và đao kiếm.

Bọn họ mai phục trong rừng sâu chỉ chờ lúc này.
Đám người Ô Man đi đằng trước lập tức nhận ra hơi thở nguy hiểm.

Ô Man Vương dừng ngựa sau đó vung tay lên để người phía sau cũng ngừng lại theo.

Hắn chậm rãi xoay ngựa nhìn về phía Mộ Vãn Diêu đang đứng ở phía xa.
Trong phút chốc, Mộ Vãn Diêu lạnh giọng quát: “Giết ——”
Từng mũi tên bay về phía đám người Ô Man, nhưng không phải nhắm vào người mà là nhắm vào ngựa.

Bọn họ muốn bắn chân ngựa để chúng không thể hành động được nữa!
Người Ô Man chiếm được thiên hạ trên lưng ngựa, đó là mạng sống của bọn họ! Muốn để bọn họ mất đi sức lực hành động thì trước tiên phải giết ngựa đã!
Trong rừng sâu ngựa của đám Ô Man bị trúng tên, có kẻ kêu thảm thiết sau đó ngã xuống.

Những kẻ khác muốn đi giúp đỡ nhưng chỉ thấy càng nhiều mũi tên bắn về phía này.

Đám người Ô Man bắt đầu mắng to, nhưng Mộ Vãn Diêu lại chỉ cười lạnh một tiếng sau đó vung tay lên ——
Một đám ẩn vệ lúc này lại hiện ra, lập tức giết về phía đám người Ô Man đang hấp tấp tránh mũi tên!
Trong rừng sâu bắt đầu một màn chém giết!

Dương Tự và Ngôn Thượng dẫn đầu mọi người tiến vào Nam Sơn nhưng nơi này diện tích rộng lớn, không biết rốt cuộc Mộ Vãn Diêu đã đi nơi nào.
Đến chỗ này Dương Tự quen thuộc hoàn cảnh hơn Ngôn Thượng nhiều.

Hắn giục ngựa bồi hồi một lát đã phán đoán được phương hướng mà hô: “Đi theo ta ——”
Sườn mặt của hắn lạnh lùng, trong mắt là ánh sáng sắc bén.

Biểu tình lười biếng tùy ý ngày xưa hoàn toàn thu lại, chỉ có khí thế thẳng tiến không lùi bước là ẩn ẩn hiện uy lực.
Ngôn Thượng theo sát hắn nhắc nhở: “Tam Lang, ngài xác định là hướng này ư? Thời gian cấp bách……”
Dương Tự cúi người trên lưng ngựa bắt đầu sờ đao bên hông của mình.

Gió mạnh thổi qua tai, ánh mắt hắn trầm tĩnh mà rút đao ra làm tín hiệu để đám kỵ sĩ phía sau cũng sôi nổi rút đao theo.

Sau đó hắn mới lạnh giọng trả lời Ngôn Thượng: “Yên tâm đi, ta quen thuộc Nam Sơn hơn ngươi —— Từ nhỏ ta đã chơi ở chỗ này, vì thế ta biết chỗ nào thích hợp ám toán, nơi nào có nhiều cây cối, nơi nào nhiều dã thú…… Ta chơi ở đây từ nhỏ tới lớn, nếu muốn tìm người hay giết người ở đây …… Ta đều quen thuộc hơn người! Vì thế mau đi theo ta!”
Ngôn Thượng ruổi ngựa đuổi theo nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Tam Lang đừng hành động theo cảm tính, an nguy của điện hạ quan trọng hơn ——”
Trường đao nắm trong tay, ngựa chạy như điên, lúc này Dương Tự không trả lời Ngôn Thượng nữa.

Mà Ngôn Thượng cũng biết đến lúc này rồi thì chỉ sợ mình sẽ không ngăn nổi Dương Tự.

Dương Tam Lang cưỡi ngựa ung dung trên đường phố Trường An đã không còn, dã tính trong người hắn đã bắt đầu thức tỉnh.
Không thể khống chế thì cứ buông tay thôi ——
Sau khi im lặng một hồi Ngôn Thượng chỉ ngắn gọn nói với một tráng sĩ ở đằng trước: “Lang quân, phiền ngươi cho ta mượn cung tên dùng một chút ——”

Trong rừng mùi máu tanh nồng, hai bên vẫn hỗn chiến.
Ngựa của người Ô Man liên tiếp trúng tên, một đám người bị kéo xuống ngựa, quay cuồng trên mặt đất để tránh tên.

Binh lính Đại Ngụy dù chiếm tiên cơ nhưng đám người Ô Man lại kiêu dũng thiện chiến.

Bọn họ ngã xuống đất lại lập tức bật thẳng dậy, đánh về phía đám sát thủ.
Có tên Ô Man hô lên: “Lỗ Khắc Ly, bảo hộ Đại Vương!”
Một người lập tức đáp: “Đương nhiên! Đại Vương, thuộc hạ tới trợ giúp ngài ——”
Một người Ô Man cường tráng nhảy xuống ngựa, cầm trường đao rầm một cái bổ về phía những kẻ đang nhắm về phía Ô Man Vương: “Đám Đại Ngụy gian trá! Các ngươi cho rằng người Ô Man chúng ta dễ lừa lắm hả ——”
Đám người đang giết về phía Ô Man Vương đúng là đám Phương Đồng.

Phương Đồng có thể nghe hiểu được vài câu tiếng Ô Man, lúc này nghe thấy tên kia quát tháo thì lập tức hô lớn: “Là Lỗ Khắc Ly, một mãnh tướng của Ô Man, mọi người cẩn thận ——”
Phương Đồng bị tên kia đánh ngã trên đất nhưng đám hộ vệ còn lại thì vẫn xông về phía con ngựa của Ô Man Vương, đồng thời chém bốn chân của con ngựa.

Ô Man Vương cầm trường đao chém một vòng, máu huyết cứ thế bắn tóe ra.


Hắn đạp lên một thi thể mà nhảy xuống sau đó xoay người, không ngừng chân mà chạy tới chỗ Mộ Vãn Diêu đang đứng ở xa quan sát.

Đám hộ vệ nhìn thấy hắn phóng về phía công chúa thì lập tức dùng mệnh để ngăn cản!
Đao quang kiếm ảnh, thi thể chất chồng!
Tiếng gào rống của bọn họ khiến chim thú chạy trốn khắp nơi: “A ——”
Trên mặt đám người Ô Man đều là máu, dù nhân thủ không bằng người của phủ công chúa nhưng tên nào cũng hung hăng bừa bãi: “Người Đại Ngụy quả nhiên gian trá! Tới đây, lão tử cùng các ngươi chơi ——”
Phương Đồng và mãnh tướng Lỗ Khắc Ly của Ô Man đại chiến.

Tên kia cũng không phải quá giỏi giang nhưng khổ người lại cao lớn, Phương Đồng chỉ phải dựa vào chiêu số mới ngang bằng với đối phương và dẫn dụ hắn đi hướng khác.

Tên kia lại hoàn toàn không để ý, từng đao chém ra đều có uy lực cực đại, miệng thì cười ha ha nói: “Trước kia ở Ô Man lão tử đã muốn làm thịt ngươi ——”
Phương Đồng bị trúng một quyền đánh bay ra phía sau, cả người đập lên thân cây hộc máu.

Trước mắt hắn biến thành màu đen, xương sườn giống như đã gãy, cả người đau đến gần như không thể động đậy.
Nhưng Phương Đồng cười lạnh.

Miệng hắn toàn máu theo kẽ răng nhỏ giọt xuống dưới.

Lúc này hắn nhìn chằm chằm Lỗ Khắc Ly, lạnh giọng dùng tiếng Ô Man đáp trả: “Tới đây —— không giết lão tử thì ngươi không phải nam nhân!”
Tên kia lập tức đánh tới, muốn một chưởng đập chết đối phương.

Trong mắt hắn, tên hộ vệ gầy yếu bên cạnh Đan Dương công chúa chẳng là cái thá gì.

Nhưng đợi hắn tới gần lại có một cái lưới lớn bằng sắt chụp xuống.

Lỗ Khắc Ly vội vàng muốn trốn nhưng Phương Đồng đã chặn lại, ôm lấy eo hắn kéo đối phương cùng chui trong lưới kia.
Phương Đồng quát chói tai: “Tới đây —— cùng ta đồng quy vu tận ——”

Phương Đồng đi đầu hy sinh bản thân cùng Lỗ Khắc Ly bị vây trong lưới sắt kia, cứ thế xoay chuyển tình thế.

Hắn đã từng ở Ô Man vì thế không dám xem thường sức chiến đấu của người Ô Man.

Dù hộ vệ của phủ công chúa đã mai phục, số lượng lại đông hơn nhưng vẫn chật vật.
Mộ Vãn Diêu khẩn trương quan sát, tay rịn mồ hôi nhìn đám người Ô Man kẻ bị áp chế, giết chết, nhốt lại, thi thể trên mặt đất ngày càng nhiều.

Số người Ô Man còn có thể đứng càng ngày càng ít.

Nàng hít thở khó khăn nhìn mọi người vây giết đám người Ô Man.

Còn một kẻ cuối cùng lúc này cũng vết thương chồng chất mà ngã xuống.
Lá cây rơi xuống, trong rừng bỗng chốc yên tĩnh lại.

Hộ vệ của phủ công chúa còn đứng được cũng chỉ có mười mấy người, còn đám Ô Man thì không còn ai.

Lúc này đám vệ sĩ quay đầu lại hô: “Điện hạ!”
Mộ Vãn Diêu nhảy từ trên ngựa xuống sau đó đi tới chỗ kia.

Khuôn mặt nàng lãnh đạm, tà váy màu vàng cam lướt qua máu tươi và thi thể nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc.

Đám vệ sĩ tránh đường, còn nàng thì nhìn một đám người Ô Man rải rác ngã trên mặt đất.

Có kẻ còn không cam lòng lúc này cũng bị áp quỳ trên mặt đất, Ô Man Vương kiêu dũng thiện chiến lúc này cũng đã ngã dưới chân nàng.
Cái này khiến nàng hoảng hốt, có cảm giác không chân thật.

Đêm đó nàng rời khỏi Ô Man đã mượn lão Ô Man Vương và tiểu Ô Man Vương lúc đó để giết Mông Tại Thạch một lần.

Hôm nay ở Đại Ngụy nàng thật sự lại giết Mông Tại Thạch một lần nữa sao? Hắn thật sự đã bị nàng giết chết sao?
Mộ Vãn Diêu ngồi xổm bên cạnh thi thể Ô Man Vương, nhìn mũi tên trước ngực người này, lại nhìn ngân đao dính máu bên cạnh thì chậm rãi vươn tay lật mặt nạ của hắn ra.

Gương mặt của Ô Man Vương dần dần lộ ra dưới lớp mặt nạ.

Mày dài đến tóc, ngũ quan cứng rắn lưu loát —— nhưng sắc mặt Mộ Vãn Diêu lập tức trắng bệch.
Nàng lập tức đứng lên, gấp giọng quát: “Lui ra phía sau ——”
Đây không phải Mông Tại Thạch!
Ô Man Vương đã chết này không phải Mông Tại Thạch!
Trong lúc đó đột nhiên có một khối thi thể người Ô Man lập tức “Sống lại”, vì khoảng cách quá gần nên không ai kịp phản ứng.

Kẻ kia nhảy lên ôm lấy eo Mộ Vãn Diêu cùng nhảy lên ngọn cây cao.
Lúc này Phương Đồng được hai hộ vệ cứu ra khỏi võng sắt, vừa nhìn thấy tình thế hỗn loạn đã lập tức hoảng sợ.

Hắn hô to “Điện hạ”, đao trong tay ném về phía kẻ đang cướp công chúa.

Kẻ nọ tung người giữa không trung để bay lên cây cao, trong lòng hắn là Mộ Vãn Diêu đang giãy dụa.

Tên kia quay đầu đúng lúc đao của Phương Đồng bổ tới khiến mặt nạ của hắn rơi ra.

Đó là một khuôn mặt anh tuấn lại lạnh lẽo.
Phương Đồng buột miệng thốt ra: “Mông Tại Thạch ——”
Đây mới là Ô Man Vương chân chính!
Kẻ đã chết là giả!
Mông Tại Thạch để người khác chết thay mình! Ô Man Vương hôm nay từ đầu tới cuối đều là giả.

Còn Ô Man Vương chân chính lại ẩn trong đám kỵ sĩ không nói một lời, mắt lạnh nhìn một trò khôi hài này, lại làm bộ bị bọn họ tùy ý chém chết.

Sau đó hắn chờ đến lúc quan trọng nhất mới nhổm dậy đoạt mất công chúa!
Ngực Phương Đồng nặng nề, hắn ho ra một ngụm máu.

Hộ vệ bên người thấy thế thì sốt ruột gọi: “Lang quân ——”
Phương Đồng nghiến răng nghiến lợi quát: “Đuổi theo! Cứu điện hạ!”
Hiện giờ cá chết lưới rách, không ai cần ngụy trang nữa!
Nhưng đúng lúc đó trong rừng lại xuất hiện thêm một đám người quát: “Người nào dám làm càn ở đây ——”
Quân Đại Ngụy!
Sắc mặt Phương Đồng khẽ biến, biết đã có người khác nhúng tay vào.

Rừng cây xanh mướt, nước suối mùa xuân phá băng mà chảy.

Mông Tại Thạch nổi trận lôi đình, Mộ Vãn Diêu đứng ngay gần đó sao có thể thoát được? Nàng lập tức bị hắn ôm vào trong lòng, bị hắn mang theo chạy trốn trong rừng cây.

Nàng liều mạng giãy giụa nhưng với sức mạnh của tên kia thì nàng thật sự không có cách nào.
Tên này khiến nàng cực kỳ hận!
“Bang ——” Mộ Vãn Diêu bị hắn ném vào trong nước suối.
Thác nước từ phía sau đỉnh núi ào ào chảy xuống tạo thành một mảnh cầu vồng nho nhỏ trên mặt hồ nước.

Mộ Vãn Diêu bị Mông Tại Thạch ném xuống thì không đứng thẳng nổi mà lập tức ngã vào trong nước.

Bọt nước từ sau bắn tới xối ướt tà váy và nửa người nàng.

Nước suối mùa xuân vẫn còn lạnh ngắt, Mộ Vãn Diêu ngã ngồi trong nước, người đập vào một tảng đá đằng sau, tay còn bị băng trôi lơ lửng trên mặt nước cắt qua.

Lúc này nàng bị ngâm nước lạnh đến run lên.
Nàng ngồi ở trong nước, giơ tay lên vuốt cây đao nhỏ mình giấu trong tay áo, mặt ngẩng lên nhìn về phía nam nhân đang hung hăng cúi đầu, mắt tràn đầy tơ máu trước mặt.
Mông Tại Thạch xông tới bóp cổ nàng, chặn cả người nàng lại.

Hắn lạnh giọng mắng: “Mộ Vãn Diêu! Ngươi lại muốn giết ta!” Hắn hét lớn: “Lần thứ hai! Lần thứ hai! Ta đã tha thứ cho ngươi lần đầu tiên thế mà ngươi lại dám giết ta lần thứ hai! Ngươi muốn giết ta như thế sao?”
Mộ Vãn Diêu bị hắn bóp chặt cổ thì chỉ có thể ngửa khuôn mặt trắng bệch, tái nhợt.

Đôi mắt đen nhánh của nàng nhìn chằm chằm hắn, trâm cài đã bị rơi khiến tóc của nàng xõa ra trôi theo dòng nước dán lên eo.

Nàng nhìn hắn cười đáp: “Đúng vậy, ta muốn giết ngươi.

Hôm nay ngươi mới biết hả? Không thể nào, một Mông Tại Thạch luôn muốn trở thành vương giả trên thảo nguyên mà đến giờ mới biết ta muốn giết ngươi ư?”
Mông Tại Thạch dùng sức, mặt nàng bị hắn siết đến đỏ lên, mang theo chút xanh xao.

Nàng bị hắn đè nặng, sau lưng là nham thạch.

Cả người nàng vô cùng yếu ớt nhu nhược, hắn chỉ cần nhẹ siết là có thể bóp chết nàng.
Mà nàng cũng thật sự mỹ lệ.
Nàng đúng lúc ở tuổi niên hoa, nhưng gai nhọn lại đủ để đâm thủng tay kẻ khác.

Cái đẹp vừa lạnh lùng lại hoàn mỹ này tụ hết trong đôi mắt đen láy của nàng lúc nhìn hắn…… Cảm giác đẹp đẽ như hủy diệt này khiến ánh mắt Mông Tại Thạch lay động, bạo ngược trong cơ thể cũng bị kích khởi.
Hắn cúi đầu muốn hôn nàng nhưng chỉ thấy ánh sáng lóe lên, Mông Tại Thạch lập tức lùi về sau, một tay nhanh chóng túm lấy bàn tay không an phận của nàng.

Nhìn thấy con dao nhỏ trong tay nàng hắn lạnh lẽo hỏi: “Ngươi thật sự muốn giết ta? Ta đối xử với ngươi không tốt sao? Làm Vương Hậu của ta không tốt sao?”
Mộ Vãn Diêu bị hắn khống chế thì kinh ngạc quát: “Ta thật sự muốn giết ngươi.

Làm Vương Hậu của ngươi đương nhiên không tốt!”
Nàng lạnh giọng nói: “Thật vất vả ta mới thoát khỏi phụ tử các ngươi, thật vất vả mới thoát khỏi cơn ác mộng đó! Ngươi dựa vào cái gì mà quấy rầy ta, dựa vào cái gì muốn ta quay đầu lại?!”
Mông Tại Thạch cũng nổi giận hỏi: “Ta quấy rầy ngươi? Ngươi vốn chính là của ta! Mọi thứ ngươi có hôm nay đều có công lao của ta! Ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của mình xem, nếu không có ta thì ai dạy ngươi phải làm nữ nhân như thế nào ——”
Mộ Vãn Diêu lại muốn vung con dao trong tay nhưng Mông Tại Thạch lại bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng khống chế như xách một con gà.

Ánh sáng trong mắt Mộ Vãn Diêu dần ảm đạm, nàng căm giận mắng: “Cho nên ta mới muốn giết ngươi! Cho nên ngươi mới là sự sỉ nhục của ta! Ta sẽ không để nỗi sỉ nhục là ngươi theo mình cả đời, ta sẽ không để cơn ác mộng kia thức tỉnh…… Ngươi muốn ta hòa thân thì ta sẽ bắt ngươi chết! Ta và ngươi không đội trời chung!”
Mông Tại Thạch tức giận cực kỳ: “Thương tổn ngươi là phụ vương của ta vậy mà ngươi lại đổ hết lên đầu ta là sao?”
Mộ Vãn Diêu: “Các ngươi đều không phải thứ tốt gì!”
Mông Tại Thạch: “Ngày xưa cùng ta ở bên nhau vui vẻ cười đùa đều là giả sao?”
Mộ Vãn Diêu cười lạnh: “Không thì sao? Ta sẽ yêu con trai của kẻ đã khiến ta phải hổ thẹn ư? Ta sẽ yêu một kẻ đạp tôn nghiêm của ta trên mặt đất ư? Ta sẽ thương hại kẻ thù, lại còn không đành lòng ư? Ta có bị điên đâu ——”
Mông Tại Thạch: “Ngươi chính là kẻ điên! Ngày xưa ta đối với ngươi……”
Mộ Vãn Diêu thét chói tai: “Đó là các ngươi bức ta phải điên!”
Nàng gằn từng câu từng chữ: “Mỗi thời mỗi khắc, mỗi ngày mỗi đêm ta đều bị các ngươi bức điên! Các ngươi là đám người dã man, cái gì cũng không hiểu, ngôn ngữ không thông, hành sự thô lỗ không có kết cấu cũng không thấy hổ thẹn, không có áy náy…… Vì sao ta phải trộn lẫn cũng các ngươi, vì sao ngươi phải một hai bắt ta hòa thân……”
Mông Tại Thạch ngơ ngẩn nhìn nàng.

Ánh mắt hắn áp xuống, không nói một lời bắt đầu xé cổ áo của nàng.
Cả người Mộ Vãn Diêu đột nhiên cứng đờ, hoảng sợ: “Ngươi ——”
Mông Tại Thạch kéo đai lưng của nàng xuống trói chặt hai tay nàng đang giãy dụa.

Dòng nước ào ào chảy vây quanh bọn họ giống như đang hát bài ca bi ai.

Mông Tại Thạch lạnh lùng nói: “Ngươi nói ta là cầm thú, nói ta nhục nhã ngươi vậy ta sẽ thật sự nhục nhã ngươi ——”
Hắn bóp chặt mặt nàng, dán qua nhẹ nhàng nói: “Đan Dương công chúa mỹ lệ cùng Ô Man Vương làm chuyện đó ở nơi dã ngoại, ngươi nói xem hoàng đế Đại Ngụy có lập tức hiến ngươi cho ta không? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ——”
Bị nam nhân ấn xuống nước, bị hòn đá nhọn phía sau cắt lên lưng, cả người lại lạnh băng nhưng lúc này trong mắt Mộ Vãn Diêu chỉ có tràn ngập lửa hận.

Mái tóc nàng như dây leo, khuôn mặt và lông mi có dính bọt nước, nàng không hề sợ hãi, chỉ có hận ——
Mộ Vãn Diêu hận thấu xương nói: “Ngươi dám! Ngươi làm như thế thì đời này ta sẽ luôn đối nghịch với ngươi! Mỗi ngày mỗi đêm ta đều sẽ nghĩ cách thoát khỏi ngươi, mỗi khắc mỗi giây ta đều sẽ hận ngươi! Đời này ta sẽ phản kháng đến cùng, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ có được ta ——”
Trong lòng Mông Tại Thạch hơi đau đớn, nhưng hắn lại cười lạnh nói: “Dù sao trước giờ ngươi đều hận ta, không sao hết……”
Hắn cúi đầu, bóp chặt cằm của nàng, hơi thở phất qua mặt nàng.

Nhưng đột nhiên hắn cảm thấy nguy hiểm tràn đến từ phía sau.
Mông Tại Thạch đột nhiên nhảy lên, cả người bay cao sau đó đáp xuống dưới thác nước.

Hắn lập tức bị nước xối ướt, lúc quay đầu nhìn thì thấy trên cây cao phía sau có một cây cung đang chĩa về phía này.

Một mũi tên mới vừa bị bắn ra lúc này đang vững vàng cắm trên một tảng đá.
Mới vừa rồi nếu Mông Tại Thạch không né tránh thì mũi tên kia sẽ cắm thẳng vào tim hắn.

Lúc này hắn ngửa đầu nhìn chằm chằm Ngôn Thượng đang đứng trên cây tay cầm cung tên.
Mộ Vãn Diêu giãy dụa ngồi dậy, mắt cũng nhìn lên.
Trong ngày xuân, Ngôn Thượng cầm cung tên, tà áo tung bay, mũi tên nhắm thẳng Mông Tại Thạch.

Lúc tên kia đang né tránh thì chợt có một bóng đen vọt ra từ rừng cây, tốc độ nhanh như điện xẹt!
Mông Tại Thạch vất vả tránh mũi tên kia nên lập tức bị người tới đạp một quyền vào ngực.

Trước mặt hắn chợt xuất hiện một thiếu niên mặc áo đen đạp hắn ngã xuống dòng nước từ thác chảy xuống.

Hắn bị người kia bức phải quỳ xuống, đầu gối kéo qua đá nhọn, máu tươi lập tức tràn ra.

Hắn vốn đã bị thương lại bị hai người kia hợp lực bức bách nên lập tức ho khan từng hồi.
Thiếu niên đang bóp chặt cổ hắn cũng quỳ xuống, sau đó mới ngẩng đầu.

Chỉ thấy người kia sở hữu hàng mi thật dày, đôi mắt lại yên tĩnh lạnh lẽo.
Kẻ đến chính là Dương Tự.