Trong phòng im lặng, thật lâu không có ai nói chuyện, tiếng hít thở của Mông Tại Thạch trở nên nặng nề.

Mộ Vãn Diêu đứng ngoài cửa sổ thấy thế thì hơi lo lắng, sợ Mông Tại Thạch bị Ngôn Thượng kích thích sẽ ra tay…… đương nhiên tên kia không ngu nhưng luận mưu lược và tính kế thì hắn quả thực không so được với Ngôn Thượng.
Mộ Vãn Diêu nhịn không được mà tự hỏi theo lời của Ngôn Thượng: Đúng vậy, Mông Tại Thạch muốn cưới nàng nhưng nguyện vọng này hẳn cũng không quá mãnh liệt.

Nếu thật sự mãnh liệt đến không được thì sẽ có biểu hiện khác chứ không giống thế này —— Sau sự kiện ở Nam Sơn hắn cứ thế đi mất, cũng không thừa dịp có nhiều người ở đó mà giằng co với nàng.
Đó là thời kỳ giảm xóc hắn cho cả hai bên, cái này không có khả năng vì hắn nhút nhát mà chỉ có thể vì chính hắn cũng không muốn gây hấn với Đại Ngụy.

Mặc dù có Tần Vương tương trợ nhưng Mông Tại Thạch vẫn rất rõ ràng —— thân là Ô Man Vương nên ở Đại Ngụy này hắn không có người ủng hộ chân chính.
Nghĩ đến đây Mộ Vãn Diêu có chút yên tâm, cảm thấy khả năng mình không cần đi hòa thân rất cao.
Trong lúc nàng đang tự hỏi thì rốt cuộc Ô Man Vương cũng mở miệng nói: “Ngôn nhị, không biết ngươi hiểu bao nhiêu về quan hệ của Ô Man và Nam Man?”
Ánh mắt Ngôn Thượng có chút buông lỏng.

Chàng biết mình cược đúng rồi —— Mông Tại Thạch quả thực không muốn khai chiến với Đại Ngụy.

Vì thế chàng lễ phép nói: “Lúc trước ta không biết nhiều lắm nhưng hiện tại cũng có vài điều lý giải.

Ta biết năm bộ của Nam Man hiện tại chỉ còn 4 bộ, Nam Man Vương lại là người chinh chiến tứ phương, sớm hay muộn sẽ thống nhất toàn bộ.”
Đây đều là những điều chàng thu thập được từ những Hồ thương chàng thuê đến Ô Man.

Chàng không thể không nói việc bọn họ thâm nhập vào Ô Man giúp tìm hiểu nhiều tin tức hơn cả quan viên Đại Ngụy.
Lúc này chàng tạm dừng lại, nhìn sắc mặt Mông Tại Thạch không có thay đổi thì tiếp tục nói: “Đây cũng là một nguyên nhân ta phản đối Ô Man Vương hòa thân với công chúa Đại Ngụy.

Ô Man và Đại Ngụy có hiệp ước, điều này thiên hạ đều biết.

Vậy thử hỏi ngày sau Nam Man và Ô Man đối đầu, lúc ấy công chúa của chúng ta sẽ phải làm thế nào? Ngài ấy nên hy vọng Nam Man thống nhất hay phản đối đây? Bản thân Đại Vương cũng phải làm sao? Duy trì Nam Man thống nhất hay tiếp tục thân cận với Đại Ngụy?
Thần nói thật Đại Vương chớ trách.

Lập trường tự nhiên của Đại Vương là ở Nam Man.

Nhưng Đại Vương lại có hùng tâm tráng chí, ta biết ngài đương nhiên không thỏa mãn ở đó nên mới kiên trì cùng Đại Ngụy kết mình.

Còn tâm tư của Đại Ngụy ư…… hẳn ngài cũng đã rõ.

Bởi vậy có thể thấy được Ô Man và Đại Ngụy kết minh đã là như thế, không cần thiết tiến thêm một bước càng sâu hơn, đương nhiên cũng không cần công chúa phải một hai đi hòa thân.”
Khóe miệng Mông Tại Thạch nhếch lên, hai mắt nhẹ nhướng lên, hơi có chút kiên quyết cùng khâm phục mà nói: “Tâm tư của Đại Ngụy là hy vọng Ô Man có thể thống nhất Nam Man.

Cho nên Đại Ngụy mới nâng đỡ Ô Man, cái này ta tự nhiên biết.

Nếu theo phân tích của Ngôn Nhị Lang thì ta nên xử lý quan hệ với Đại Ngụy và Nam Man thế nào?”
Những điều này đều là hắn tự tìm ra sau khi thượng vị.

Phụ vương hắn lúc trước kết minh với Đại Ngụy là do bất đắc dĩ, cưỡi lên lưng hổ khó trèo xuống.

Ông ta căn bản không hiểu rõ Đại Ngụy muốn kết minh với Ô Man là muốn khiến Nam Man tan rã.
Ngôn Thượng hơi kinh ngạc nói: “Ý của Đại Vương không phải cùng Đại Ngụy không mưu mà hợp sao? Ý đồ của hai bên giống nhau nên ngài chỉ cần nói ra bản thân muốn Đại Ngụy làm gì là được.”
Mông Tại Thạch trầm mặc một chút sau đó mắng một câu tiếng Ô Man.

Mộ Vãn Diêu nghe lén ngoài cửa sổ lập tức bụm mặt, không nhịn được cười.

Câu tên kia mắng chính là: Đồ sói hổ gian xảo.
Không biết Ngôn Thượng có hiểu không nhưng điều đó không quan trọng, Mông Tại Thạch cũng lười đi thử đối phương mà nói thẳng: “Ô Man kết thúc chiến tranh với Xích Man, cũng coi như kiếm một chút.

Ô Man sẽ không cần đánh giặc nữa, vì thế trong thời gian ngắn chúng ta có thể phất nhanh.

Nếu đánh giặc lâu dài chúng ta sẽ bị liên lụy mà ta thì không thích thế.

Kế tiếp khi đối mặt với Nam Man Vương ta cần tỏ rõ lập trường.

Ô Man quá mức nhỏ yếu lại là một bộ của Nam Man nên hẳn nên quy thuận.

Ý của ta chính là muốn Đại Ngụy cho mượn binh giúp Nam Man Vương thu phục bốn bộ, thống nhất Nam Man.”
Ngôn Thượng đạm mạc nói: “Đại vương khó xử ta rồi.

Đại Ngụy không có khả năng duy trì sự thống nhất của Nam Man.”
Mông Tại Thạch cười nói: “Ta biết.

Đại Ngụy hy vọng Ô Man đứng lên thống nhất Nam Man.

Ừ…… Bổn vương chỉ có thể nói Ngôn Nhị Lang ngươi đoán không sai, mục đích của chúng ta quả thực tương đồng.”
Ngôn Thượng trầm mặc một lúc lâu mới chớp mắt nhẹ giọng nói: “Đại vương hy vọng Đại Ngụy trợ giúp ngài thế nào? Đại Ngụy phải cho ngài mượn binh mã để dùng ư?”
Mông Tại Thạch nhìn chàng một lát sau đó ngửa người, tấm tắc hai tiếng mới cười to nói: “Ngôn Nhị Lang, bổn vương càng ngày càng thưởng thức ngươi! Đến lúc này còn dám đào hố cho ta nhảy vào…… Ta làm sao dám để binh mã của Đại Ngụy tiến vào địa bàn của ta? Các ngươi mà nhân cơ hội đó thâu tóm Ô Man luôn thì ta khóc với ai đây?”
Nghe thấy tâm tư của mình bị nhìn thấu nhưng Ngôn Thượng cũng không đổi sắc.

Còn Mông Tại Thạch lại nói: “Đại Ngụy các ngươi có một câu ‘mượn đường diệt Quắc’.”
Ngôn Thượng gật đầu đáp: “Hóa ra Đại Vương muốn mượn đường của một tiểu quốc cạnh Đại Ngụy, thuận tiện thâu tóm luôn tiểu quốc kia.

Mặt ngoài đương nhiên là mượn đường trợ giúp Nam Man Vương thống nhất Nam Man.

Dựa theo ý của ngài thì hẳn ngài sẽ muốn mượn đường từ Lũng Hữu của Đại Ngụy.”
Phía dưới Lũng Hữu là các tiểu quốc dựa vào Đại Ngụy, xuống chút nữa chính là bốn bộ chưa thống nhất của Nam Man.
Mông Tại Thạch gật đầu còn Ngôn Thượng thì nói: “Ta sẽ đem ý của ngài thảo luận với các vị đại thần khác.”

Mông Tại Thạch ngây ra rồi nói: “Bổn vương muốn mượn các tiểu quốc kia làm chiến trường khai chiến, đó là vì không muốn đất đai Ô Man bị hao tổn.

Ngươi đương nhiên cũng biết ta còn cần……”
Ngôn Thượng nói tiếp: “Văn hóa, kỹ thuật.” Sau đó chàng rũ mắt hỏi: “Hình như Ô Man không có chữ viết của chính mình đúng không?”
Mông Tại Thạch mắt lạnh nhìn chàng.
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Cái này đơn giản, người Ô Man có thể trực tiếp học chữ Đại Ngụy là được.”
Mông Tại Thạch nhàn nhạt nói: “Ngôn Nhị Lang, một vừa hai phải thôi.

Mới vừa rồi ta không cho binh mã của Đại Ngụy tiến vào Ô Man thì hiện tại đương nhiên sẽ không để văn hóa Đại Ngụy như tằm ăn rỗi mà xâm nhập vào Ô Man.

Chúng ta có văn hóa của chính mình, chỉ là chưa từng có người nghiên cứu kỹ thôi…… Bổn vương cần một người tài hoa hơn người theo ta đi sứ, giúp Ô Man ta sáng tạo ra chữ viết.”
Ngôn Thượng than một tiếng, thấy Mông Tại Thạch trước sau không mắc lừa thì biết kẻ vương giả này không thể khinh thường, vì thế chàng cũng không muốn thử nữa.

Hai bên thỏa thuận lại các điều kiện, Ngôn Thượng ghi nhớ thật kỹ để trở về thương lượng với mọi người.
Chàng bình tĩnh tự nhiên, toàn bộ quá trình đều khống chế tiết tấu, sắc mặt Mông Tại Thạch càng lúc càng khó coi, cảm thấy mỗi tiếng nói và cử động của mình đều nằm trong dự đoán của đối phương —— cảm giác bị người khác đoán được này thật sự khó chịu.

Hắn học người Đại Ngụy mà ngồi quỳ xuống nhìn Ngôn Thượng cùng mình trao đổi điều kiện xong thì hành lễ cáo lui.

Lúc chàng quay người chuẩn bị đi ra cửa lại nghe thấy Mông Tại Thạch thình lình nói: “Không biết Đan Dương công chúa có nói với ngươi về mối quan hệ của chúng ta không?”
Lưng Ngôn Thượng cứng đờ nhưng không hề quay đầu lại.

Mông Tại Thạch nghiêng mặt nhìn bóng dáng vẫn lén lút đứng nghe ngoài cửa.

Hắn rũ mắt mang theo tâm tình ác ý trả thù mà mỉa mai nói: “Hẳn là nàng không nói với ngươi đúng không? Nàng từng là nữ nhân của ta, được một tay ta dạy dỗ.

Mọi thứ ngươi nhìn thấy ở nàng hôm nay đều có bóng dáng của ta.

Ngươi có biết lúc nàng động tình có bộ dáng gì, lúc nàng thở dốc……”
Ngôn Thượng đánh gãy lời hắn: “Câm miệng!”
Chàng quay đầu lại nhìn về phía Ô Man Vương đang khoanh tay cười cười nhìn mình.

Ác ý của đối phương lộ rõ không che giấu, Ngôn Thượng nhìn chằm chằm hắn một lát mới nói: “Nếu Đại Vương có một tia tình cảm với nàng thì sẽ không thảo luận về nàng trước mặt nam nhân khác.”
Con ngươi của Mông Tại Thạch co lại, sắc mặt trầm xuống.

Chỉ thấy Ngôn Thượng nói tiếp: “Nhưng nếu ngài không có chút tình cảm nào thì càng không có tư cách nói nàng như thế.

Đại Vương làm thế này thì coi là gì? Nếu so với ta thì quá rõ ràng nàng ở bên ai sẽ tốt hơn.

Ngài có biết cái gì là tôn trọng, kính yêu và thích không? Hay ở trong mắt ngài cường thủ hào đoạt là có thể sở hữu mọi thứ.

Chẳng lẽ tùy ý nhục nhã chính là quyền lợi của nam nhân ư? Ngài luôn nói muốn học văn hóa Đại Ngụy nhưng bên trong vẫn là kẻ dã man, chùn chân bó gối.”
Ngôn Thượng nhìn Mông Tại Thạch, nhẹ giọng nói: “Ngài không xứng thảo luận với ta về nàng.”
Sắc mặt Mông Tại Thạch lúc này đã xanh mét, hắn đấm lên bàn, nhổm người định đánh qua.

Nhưng Ngôn Thượng chỉ lãnh đạm liếc hắn một cái sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Mông Tại Thạch nghe thấy Ngôn Thượng kinh ngạc hoảng hốt gọi: “Điện, điện hạ?”
Lúc này sắc mặt Mông Tại Thạch vẫn xanh mét nhưng bước chân lại như bị dính tại chỗ.

Hắn không muốn đi ra ngoài, không muốn đối mặt với Mộ Vãn Diêu.
—— tình yêu của hắn thực ghê tởm sao?
Hắn không cảm thấy thế nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt Mộ Vãn Diêu nhìn mình.

Ngôn Thượng hoàn toàn không nghĩ tới những lời bản thân dõng dạc hùng hồn nói lại bị Mộ Vãn Diêu nghe lén hết.

Nàng đứng dưới cửa sổ, liếc mắt đưa tình với chàng còn bản thân chàng thì nghiêng nghiêng mặt, cả người sớm xấu hổ đến mức chân tóc cũng đỏ.
Mộ Vãn Diêu cười với chàng sau đó không nói lời nào mà xoay người đi luôn.

Ngôn Thượng nghĩ nghĩ sau đó vẫn đuổi theo.

Hai người rời khỏi dịch quán, ngồi lên xe ngựa của phủ công chúa.

Lúc này Mộ Vãn Diêu mới hỏi Ngôn Thượng: “Ngươi phải về Trung Thư Tỉnh sao?”
Ngôn Thượng quan sát biểu tình của nàng chỉ thấy nàng vẫn bình thản thì nhẹ nhàng gật đầu.

Mộ Vãn Diêu lập tức dặn xa phu đổi đường khác, Ngôn Thượng thấy thế thì nói: “Con đường này không phải đi tới hoàng thành đâu.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng khen: “Ngôn Nhị Lang hiện giờ đã tiến bộ rồi đó.

Ngày xưa bị cô cô ta mang đi ngươi còn mơ hồ không nhận ra đường, hiện tại còn biết đường này không đúng.

Làm thế nào bây giờ, sau này làm sao mà lừa ngươi được nữa?”
Ngôn Thượng thấy nàng hếch cằm, kiêu căng lãnh đạm thì không khỏi lắc đầu bật cười.

Mộ Vãn Diêu thấy chàng rũ mi cười thì tim nảy lên, lập tức muốn xán đến gần.

Nhưng khó có lúc nàng cảm thấy rụt rè, miệng nói: “Lúc này chúng ta qua chợ phía đông để ta lấy chút đồ, tấm bia đá ta cần sắp vận chuyển tới nên ta muốn đến xem sao.”
Ngôn Thượng hiểu rõ mà nói: “Ta có nghe Thái Tử điện hạ nói qua, đó là ‘công đức thạch’ ghi đầy công đức của bệ hạ phải không? Trên đời thực sự có tảng đá như thế ư?”
Mộ Vãn Diêu có lệ gật đầu còn Ngôn Thượng lại trầm tư nói: “Tất nhiên là có người động tay động chân, đây chính là tín hiệu Lý thị cúi đầu thần phục bệ hạ ư? Bệ hạ……”
Mộ Vãn Diêu không vui đánh gãy lời chàng: “Ngươi cứ phải thảo luận công vụ với ta hả?! Có phiền hay không?”
Ngôn Thượng ngạc nhiên ngẩng đầu chỉ thấy Mộ Vãn Diêu đang lạnh mặt nhìn mình.

Chàng cũng nhìn nàng một lát mới nhớ ra bản thân nãy giờ đều mang thái độ việc công xử theo phép công khiến công chúa không vui.


Thế là chàng hơi chần chừ, đỏ mặt thấp giọng nói: “Vậy ta nên làm thế nào?”
Mộ Vãn Diêu dựa vào vách xe nói: “Lúc trước ta không để ý đến ngươi thì ngươi lúc nào cũng tìm cớ đến phủ công chúa tìm ta.

Nay quan hệ của chúng ta tốt hơn nhiều thì phản ứng của ngươi lại thường thường, không thèm chủ động tới gặp ta nữa.

Sao hả? Chúng ta còn chưa thế nào mà ngươi đã chán rồi hả?”
Ngôn Thượng nhíu mi nói: “Đừng nói bậy…… Chẳng qua gần đây ta hơi bận mà thôi.”
Chàng ho khan một tiếng biện giải cho bản thân: “Hơn nữa ta cũng chưa từng không rụt rè như ngài nói.

Ta vẫn luôn như thế này.”
Mộ Vãn Diêu lườm chàng hỏi: “Thế hiện tại ngươi nên làm gì?”
Ngôn Thượng nhìn nàng rồi chần chờ hỏi: “Điện hạ muốn đến gần đây không?”
Mộ Vãn Diêu: “Cái gì mà tới gần đây? Ngươi gọi chó đấy hả?!”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng đành phải tự mình dịch qua, cứ thế khom người đứng dậy rồi chậm rì rì mà dịch qua ngồi gần nàng.

Mộ Vãn Diêu đặt một tay lên bàn, tay kia thì chống má nghiêng mặt nhìn chàng.

Mặt nàng trong trẻo, lấp lánh tỏa sáng.

Đối với Mộ Vãn Diêu mà nói thì nữ nhân không cần chu miệng dẩu mỏ mới đáng yêu, chỉ cần hơi liếc mắt, hơi nghiêng mặt đã đạt được hiệu quả.

Nàng đặt tay bên má, ánh mắt chăm chú nhìn chàng…… Cứ thế đã đủ khiến người ta không chống đỡ được.
Ngôn Thượng rũ mắt, tay đặt trên vai nàng rồi nhẹ nhàng ôm lấy và chạm nhẹ lên môi nàng.

Mộ Vãn Diêu còn chưa kịp phản ứng thì chàng đã đỏ mặt trước.

Lông mi run rẩy, chàng ngước mắt nhìn người trước mặt.
Mộ Vãn Diêu nhịn không được cười, thái độ mềm xuống: “…… Cái này có gì mà đỏ mặt.”
Hiện tại chàng ngây người khẩn trương khác hẳn bộ dạng đối đầu với Mông Tại Thạch vừa rồi.

Mộ Vãn Diêu lại càng thích bộ dạng hiện tại của chàng hơn.

Nàng ôm vai Ngôn Thượng, lập tức muốn quỳ gối ngồi lên đùi chàng.

Bộ trâm trên đầu nàng đụng phải trần xe, lúc xe ngựa đong đưa nàng thuận thế nhào vào ngực Ngôn Thượng rồi há miệng cắn cắn yết hầu của chàng một cái.

Nàng nghịch ngợm nhìn chàng, cắn môi ngậm cười sau đó cúi đầu hôn chàng.
Nàng lăn lộn người ta như thế khiến Ngôn Thượng hoảng hốt vội ôm lấy eo nàng, không ngừng nói: “Đủ rồi, đủ rồi…… Đừng náo loạn.”
Xe ngựa đi vào đường chợ thì dừng lại.

Hai người trong xe cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn.

Ngôn Thượng một mạch trốn tránh lại vẫn bị Mộ Vãn Diêu nháo đến quần áo rối loạn.

Lúc xe ngựa dừng lại thì bộ dạng của chàng căn bản là không thể xuống xe.

Tiểu công chúa đáng giận lại chỉ cắn môi cười, còn dán lên tai chàng nói: “Có muốn ta dùng tay giúp ngươi không……”
Ngôn Thượng sợ nàng rồi, mặt chàng đỏ lên, trừng mắt nói: “Không cần.”
Há có thể ở bên ngoài xằng bậy như thế? Sao nàng có thể như vậy?
Ngừng như vậy một chén trà nhỏ Ngôn Thượng mới xuống xe ngựa.

Lúc chàng ra ngoài cũng không dám nhìn mấy hộ vệ vây quanh.

Cũng may đối phương cũng không dám nhìn chàng vì sợ đôi bên xấu hổ.
Chàng đứng cạnh xe ngựa sửa sang lại vạt áo sau đó xoay người muốn đỡ Mộ Vãn Diêu xuống.

Đúng lúc này sau lưng chàng truyền đến một giọng nữ vui vẻ gọi: “Ngôn nhị ca?”
Ngôn Thượng quay đầu lại nhìn thì thấy giữa dòng người tấp nập có một nữ lang ôm mấy cuốn sách, phía sau là thị nữ mang vẻ mặt đau khổ.

Nữ lang kia đang cực kỳ vui vẻ vẫy tay với chàng.
Ngôn Thượng cúi người hành lễ còn Mộ Vãn Diêu vẫn ngồi trong xe xì một cái nói: “Ngươi đúng là có người quen kắp nơi nhỉ, cứ thấy người là hành lễ.”
Ngôn Thượng cách đám người hành lễ với vị nữ lang kia, còn người kia thì lộ ra nụ cười đi tới bên này.

Lúc này chàng mới giải thích với người trong xe: “Nàng ấy là cháu gái lão sư của ta, là Lưu Nhược Trúc tiểu nương tử.”
Mộ Vãn Diêu ở trong xe nghe thế thì ngây ra “A” một tiếng rồi hỏi: “Nàng tới đây làm gì?”
Ngôn Thượng thấp giọng đáp: “Cũng không biết nhưng nàng ấy ôm vài cuốn sách, chắc nàng ấy tới đây vì chúng?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm: Không hổ là nữ lang xuất thân thế gia, so với người ta thì nàng lập tức tục tằng hơn nhiều.
Ngôn Thượng nhìn về phía xe ngựa, chần chờ hỏi: “Lưu nương tử làm người ôn nhu thiện lương, tính nết rất tốt.

Điện hạ có muốn xuống xe trò chuyện với nàng ấy không?”
Cách mành Mộ Vãn Diêu cùng Ngôn Thượng mặt đối mặt một lát.

Nàng vốn muốn xuống xe nhưng ánh mắt của chàng mang theo ý tứ muốn giới thiệu nàng với bạn bè mình…… Loại tín hiệu này không thể nghi ngờ cho thấy chàng hy vọng nàng sẽ tiến vào thế giới của mình, hiểu biết những người quanh chàng.
Trong lòng Mộ Vãn Diêu lập tức khủng hoảng, sợ hãi mối quan hệ quá mức gần gũi thế này.

Nàng hé miệng, không chút để ý nói: “Không cần.

Bạn của ngươi thì ngươi đi mà tiếp.”

Ngôn Thượng an tĩnh hồi lâu còn Mộ Vãn Diêu thì không dám nhìn chàng.

Thái độ kháng cự của nàng sợ là chàng không hiểu được.

Mãi một lúc sau nàng mới nghe thấy chàng thấp giọng đáp: “…… Được.”
Mộ Vãn Diêu lập tức có chút hối hận nhưng không sửa miệng.

Lúc này Lưu Nhược Trúc đã đi tới, theo sau là thị nữ.

Nàng ta lại cùng Ngôn Thượng chào hỏi đồng thời cực kỳ tò mò mà nhìn xe ngựa phía sau chàng, ánh mắt chợt lóe lên.

Lúc này Ngôn Thượng lại mời nàng ta đến một chỗ xa để nói chuyện, không cần đứng cạnh xe ngựa.
Lưu Nhược Trúc nghe thế thì cũng gật đầu.

Còn Mộ Vãn Diêu thấy hai người đi xa thì trong lòng như bị mèo cào.

Vốn nàng còn đang định dán tai lên vách xe nghe lỏm nhưng hiện tại dù nàng cố duỗi tai ra cũng chỉ nghe thấy một đống những tiếng lộn xộn.

Thế là nàng hận sao mà Ngôn Thượng và Lưu Nhược Trúc nói chuyện bé thế, còn người ở chợ phía đông này sao mà lại có nhiều lời để nói thế?
Lúc này Ngôn Thượng đang hỏi Lưu Nhược Trúc tới nơi này làm gì.

Lưu Nhược Trúc thở dài nói: “Ta nghe nói có một ít sách mới được chuyển đến chợ này từ một tiểu quốc phía xa, trong đó có một ít sách viết bằng tiếng Đại Ngụy.

Sau khi ta đến xem mới phát hiện trong đó ít sách đã thất truyền từ nhiều năm trước.

Ta thấy đáng tiếc nên muốn mua đống sách đó về cất trữ.

Nhưng mà tên bán hàng rong kia quá láu lỉnh, thấy ta muốn sách nên cũng nhìn ra ta gấp gáp.

Hắn không chịu bán, ta đã đến đây nhiều lần, gian nan lắm mới đoạt được một chút sách.”
Lưu Nhược Trúc hơi uể oải, nhưng rất nhanh đã phấn chấn lại, tự mình thuyết phục mình rằng chỉ cần nàng kiên trì thì sớm hay muộn cũng sẽ mua hết được đống sách thất truyền đó mà cất giữ chu đáo.

Lúc này nàng nhìn Ngôn Thượng nói: “Đợi ta sửa sang lại sẽ cho nhị ca mượn đọc nhé.”
Ngôn Thượng lập tức cảm tạ, lại tự giễu nói: “Ta cũng chỉ là kẻ quê mùa, cái hiểu cái không.

Việc nghiên cứu học vấn có lẽ ta không có nhiều thiên phú lắm.”
Lưu Nhược Trúc hé miệng vui vẻ, hiển nhiên nàng cũng biết trình độ học hành của Ngôn Thượng có hạn, hơn nữa chính ông nội nàng còn buồn bực than —— “Cái người thông minh như thế sao làm thơ lại dốt đặc cán mai thế này? Hắn làm sao mà thông qua châu khảo nhỉ? Quan chủ quản là loại xem mặt chọn người hả?”
Ngôn Thượng lại hỏi tình hình Lưu tướng công mấy ngày gần đây, sau đó hổ thẹn nói vì việc ở Trung Thư Tỉnh gần đây nặng nề nên chàng cũng không thể tới phủ vấn an lão sư.
Lưu Nhược Trúc nói: “Huynh yên tâm đi, ông nội vẫn khỏe.

Sở dĩ ông xin nghỉ vì một vị cô cô đã xuất giá của ta cùng dượng náo loạn, muốn chết muốn sống cũng phải hòa li nên ông mới phải đi làm chủ.

Ông nội đều sắp bị bọn họ chọc tức chết rồi…… Nhưng dượng đã đuổi tới Trường An, hẳn là vài ngày nữa việc này sẽ được giải quyết.”
Ngôn Thượng nói: “Vậy ta cũng không nên tới bái sư vào lúc này.

Mong nương tử thay ta vấn an lão sư.”
Rốt cuộc thì chàng cũng không tiện cuốn vào việc nhà của Lưu gia.
Lưu Nhược Trúc nghe thế thì mỉm cười đồng ý.

Sau đó nàng nhón chân nhìn qua vai Ngôn Thượng thấy xe ngựa phía xa thì tò mò hỏi: “Ngôn nhị ca, người ngồi cùng xe với huynh là Đan Dương công chúa sao? Ta cảm thấy xe ngựa này rất quen mắt, hình như là xe của Đan Dương công chúa.”
Ngôn Thượng tạm dừng một chút, trong lòng nghĩ thầm Mộ Vãn Diêu không muốn thấy bạn của chàng, nhưng Lưu Nhược Trúc là cháu gái của lão sư, nếu chàng cho thấy lập trường của mình thì hẳn cũng không sai đúng không?
Vì thế chàng gật đầu.
Lưu Nhược Trúc lại hỏi: “Vậy vì sao điện hạ không xuống xe? Vì không muốn thấy ta sao?”
Ngôn Thượng nói: “…… Nàng ấy khó có lúc ngồi cùng xe với ta nên có chút thẹn thùng.”
Lưu Nhược Trúc: “……?”
Nàng trừng mắt thật lớn, nhìn chằm chằm cái kẻ mới nói Đan Dương công chúa thẹn thùng một cách rất nghiêm trang này.

Lần trước Lưu Nhược Trúc gặp Đan Dương công chúa ở cửa phủ của chàng nhưng chỉ thấy nàng kia dữ như chằn, thẹn thùng chỗ nào?
Lưu Nhược Trúc lại tự hỏi một chút mới cắn môi, nhẹ giọng hỏi: “Ngôn nhị ca, ta muốn hỏi một câu, như thế mới có thể chân chính hết hy vọng.

Huynh và công chúa…… là lưỡng tình tương duyệt sao?”
Ngôn Thượng giật mình một chút rồi nhìn về phía Lưu Nhược Trúc.

Ánh mắt tiểu nương tử long lanh như nước, cứ thế nhìn chàng.

Gò má nàng ửng đỏ, lông mi run rẩy, vừa ngượng ngùng vừa đau thương.
Ngôn Thượng an tĩnh trong chốc lát, lúc này mới sáng tỏ tâm ý như có như không của Lưu Nhược Trúc đối với mình.

Chàng có chút kinh ngạc, không sao tiểu nương tử lại thích chàng.

Chẳng lẽ là vì chàng thường xuyên đến nhà lão sư, hoặc ngày thường có cử chỉ gì khiến Lưu Nhược Trúc có hiểu lầm sao?
Ngôn Thượng tự xét lại, chàng vừa hổ thẹn vừa không muốn thương tổn Lưu Nhược Trúc.

Vì thế chàng khom người hành lễ với Lưu Nhược Trúc nhưng nàng kia lại né người tránh.
Dây cột tóc của Ngôn Thượng rũ qua vai chàng dính vào quần áo, chàng ngước mắt ôn hòa nói: “Phải, ta và điện hạ tình đầu ý hợp.

Chỉ là điện hạ…… Xuất phát từ vài điều suy xét nên không muốn nói ra bên ngoài.

Mong nương tử giúp giữ kín.”
Ánh sáng trong mắt Lưu Nhược Trúc tối đi, nàng ta rũ mắt vì sợ bản thân sẽ khóc.

Nàng chỉ đành cắn môi cố nén tình cảm sau đó gật gật đầu.

Lúc ngước mắt lên nàng lại không nhịn được mà nước mắt mênh mông.
Có một cái khăn được đưa tới, Lưu Nhược Trúc nhìn lên thì thấy Ngôn Thượng một tay đưa khăn cho mình, mặt lại quay đi, cả người hơi lui về sau để tránh tị hiềm.

Nàng than nhẹ, đón lấy khăn lau mắt rồi cười nói: “Ngôn nhị ca yên tâm, huynh và công chúa là trai tài gái sắc, hai người nhất định sẽ tu thành chính quả.

Ta cũng sẽ không nói bậy…… ừ, kể cả ông nội ta cũng sẽ không nói.”
Ngôn Thượng mỉm cười nghĩ Lưu tướng công đã sớm biết rồi.

Còn Lưu Nhược Trúc lại nghịch ngợm mà nghĩ ông nội hẳn cũng đã sớm đoán được.
Ngôn Thượng rũ mắt hỏi: “Nương tử thật sự cảm thấy ta và điện hạ xứng đôi sao?”
Lưu Nhược Trúc tán thưởng nói: “Đương nhiên.

Ngôn nhị ca làm người khiêm tốn, tiến lui đều đúng mực.


Ta nghĩ người mà cổ nhân nói là quân tử khiêm tốn chính là người như Nhị Lang huynh.

Còn điện hạ lại đã từng vì quốc gia mà hòa thân, hy sinh bản thân mình, quả là nữ lang không tầm thường.

Sau khi trở về Đại Ngụy điện hạ cũng chưa từng sa ngã, vẫn phong hoa tuyệt đại như cũ.

Nay ta nghe nói sứ thần Ô Man còn dám bức hôn điện hạ đúng không? Ở Nam Sơn điện hạ còn …… ừ, cùng Ngôn Nhị ca bắn bị thương Ô Man Vương kia.
Tuy ông nội nghe thấy tin đó thì rất giận nhưng ta vẫn kính nể sự gan dạ sáng suốt của điện hạ.

Thế gian này nhiều người có trí tuệ nhưng người có dũng khí thì không nhiều lắm.

Nhiều việc trên thế gian cuối cùng chỉ kém một bước là dũng khí thôi.

Trên đời này mọi người đạt được cái gì đều dựa vào dũng khí chứ không phải trí tuệ.

Điện hạ có gan phản kháng như vậy ở trong mắt ta mới là người ghê gớm.”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn, lẳng lặng nhìn Lưu Nhược Trúc.

Ở trong quan trường chàng phần lớn nghe thấy những lời khinh thường giành cho Mộ Vãn Diêu, đây là lần đầu tiên có người thưởng thức nàng như thế.

Chàng nhẹ giọng nói: “Nương tử có thể nghĩ như thế quả không hổ là nữ lang gia đình danh môn.”
Lưu Nhược Trúc đỏ má, hổ thẹn xua tay: “Ta thì tính là cái gì? Ta chỉ lý giải chứ không thể đồng cảm như bản thân cũng trải qua.

Ta không biết điện hạ trải qua những gì nên chỉ có thể nói một chút như vậy.

Mà sở dĩ ta không thể hoàn toàn thấu hiểu chẳng qua vì ta may mắn hơn điện hạ nên không phải trải qua những chuyện đó.

Nhưng cái này có gì mà kiêu ngạo? Ta phải thấy hổ thẹn mới đúng.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng đó: “Thế này đã là tốt lắm rồi…… ừm, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Lưu Nhược Trúc nói: “Ngôn nhị ca cứ nói đi.”
Ngôn Thượng hướng nàng hành lễ sau đó thấp giọng nói: “Từ khi trở về Đại Ngụy điện hạ đã thay đổi tâm tính rất nhiều, cũng không giao lưu với nữ lang cùng tuổi nhiều, toàn tiếp xúc với triều thần và lang quân.

Ta lo lắng nên cũng cho rằng điện hạ cần có một hai người bạn tâm giao mới có thể thấy lòng trống trải.

Ta dù sao cũng là nam tử, không thể hoàn toàn lý giải điện hạ.

Có nhiều thời điểm ta thấy điện hạ như thế thì chỉ có thể mờ mịt không hiểu gì hết.

Ta nghĩ trên nhiều phương diện nữ lang sẽ mẫn cảm hơn nam tử nhiều.

Nếu Lưu nương tử thưởng thức điện hạ thì có thể thử làm bạn với điện hạ không? Tuy tính nàng hơi hung nhưng lại cực kỳ che chở người nhà.

Nhưng nếu nương tử không muốn……”
Lưu Nhược Trúc ôn nhu đánh gãy lời chàng: “Sao ta lại không muốn? Ta chỉ không có cơ hội thôi.

Điện hạ không muốn cùng đám nữ lang chúng ta qua lại nên ta chỉ có thể đứng từ xa mà ngưỡng mộ.

Nếu Ngôn nhị ca nguyện ý làm cầu nối thì ta đương nhiên nguyện ý làm bạn với điện hạ.”
Ngôn Thượng cười đáp: “Được.”
Chàng tạm dừng một chút mới nói tiếp: “Ta không thể không ngỗ nghịch nàng một lần vậy.”

Ngôn Thượng đưa Lưu Nhược Trúc trở về bên xe ngựa sau đó cất giọng ôn nhu mời Mộ Vãn Diêu xuống xe ngựa nói muốn giới thiệu Lưu nương tử với nàng.

Cái này khiến Mộ Vãn Diêu bực bội nghĩ: Người này còn muốn đem nữ lang ái mộ chàng tới giới thiệu cho nàng cơ đấy? Chàng bị ngu hả?
Nhưng vừa rồi nàng duỗi tai ra nghe lỏm người ta nói chuyện nửa ngày lại không nghe được hai người này lẩm nhẩm cái gì, chỉ thấy cả hai cúi đầu, vừa khóc vừa cười nên trong lòng cực kỳ sốt ruột.

Thế nên lúc Ngôn Thượng trở về tuy nàng không muốn làm theo lời chàng nhưng nàng cho rằng nếu không làm gì chàng được thì gõ gõ nữ hài thích chàng cũng tốt.
Mà Ngôn Thượng sao thế nhỉ, nữ lang nhà người ta thích chàng mà chàng lại không biết là sao? Sao lại ngu thế cơ chứ?
Mộ Vãn Diêu xuống xe ngựa, không tình nguyện mà đi theo Ngôn Thượng qua để gặp Lưu Nhược Trúc.
Ba người đang nói chuyện thì có tiếng vó ngựa nhanh chóng đuổi tới.

Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, mấy người vốn không để ý trong lòng, mãi tới khi nghe thấy người cưỡi ngựa kia hét lớn: “Ngôn nhị!”
Ngôn Thượng ngẩng đầu.

Mộ Vãn Diêu cũng quay đầu lại, thấy người ngồi trên lưng ngựa là Mông Tại Thạch thì lập tức cảnh giác, đứng trước người Ngôn Thượng, không cho tên kia tổn thương chàng.

Hộ vệ của phủ công chúa cũng vây lại nhìn chằm chằm Mông Tại Thạch lúc này đã xuống ngựa đi về phía này.
Mông Tại Thạch bước đi dưới ánh mặt trời, nhìn thấy bộ dáng như lâm đại địch của bọn họ thì không khỏi cười nhạo.

Hắn chỉ dừng lại đối mặt với đám hộ vệ của phủ công chúa chứ không đi qua.

Hắn hất hất cằm, nhàn nhạt nói: “Ta nghĩ rằng mưu trí ta không bằng ngươi nhưng vũ lực thì ngươi chưa chắc địch được ta.

Trong khoảng thời gian trước khi ta rời Đại Ngụy ta không muốn bại bởi tay ngươi.

Ngôn Thượng, ngươi có dám tỷ thí với ta không?”
Mộ Vãn Diêu trả lời hắn một cách mỉa mai: “Cùng ngươi so cái gì? So võ công sao? Vậy chúng ta đương nhiên sẽ nhận thua.

Ngươi muốn luận võ công thì tìm Ngôn Thượng làm cái gì, đi tìm Dương Tam cùng ngươi đánh nhau túi bụi ngày đó ấy.

Ngươi làm thế này không phải cố ý bắt nạt chúng ta sao?”
Mông Tại Thạch cười nói: “Đương nhiên ta sẽ không bắt nạt các ngươi.

Không thể so võ nghệ vậy ta cùng các ngươi so …… Diễn Binh thì thế nào?”
Mộ Vãn Diêu cảm thấy buồn cười nói: “Diễn cái gì binh? Ngươi đi tìm tướng quân của Đại Ngụy mà đấu.

Cho dù là Diễn Binh thì cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta.

Ngôn Thượng là tướng văn chứ không phải tướng võ, hắn căn bản không tham dự được chuyện của các ngươi.”
Mông Tại Thạch nói: “Ngày mai ta sẽ xin chỉ thị của hoàng đế thỉnh cầu toàn bộ sứ thần sẽ đứng thành hàng để so Diễn Binh với Đại Ngụy.

Người của hai bên không được vượt quá 25 tuổi, ta không cần người của Ô Man mà sẽ dùng sứ thần của các nước nhỏ khác để đấu với các ngươi…… Như thế không tính bắt nạt các ngươi chứ?”
Hắn nhìn chằm chằm Ngôn Thượng, ánh mắt không xê dịch hỏi: “Ngôn Thượng, ngươi có dám chấp nhận không?”