Hai người ngồi chung một xe, bên ngoài là mưa rơi nặng hạt.

Ngọn đèn bên ngoài lọng che thấp thoáng chiếu ánh sáng vào trong xe, cứ thế lúc sáng lúc tỏ.
Mộ Vãn Diêu dựa vào vách xe, nhắm mắt không để ý tới Ngôn Thượng.

Chàng vừa lên xe đã lấy thảm đắp lên chân cho nàng, sau đó lại cúi đầu lấy lò hương nhỏ trên bàn lên để đốt hương.

Chàng cứ thế bận rộn tới khi không còn việc gì nữa mới nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.
Sau khi lên xe Mộ Vãn Diêu không để ý tới chàng khiến Ngôn Thượng cảm thấy có chút mất mát.

Vốn chàng tưởng rằng mình tới đón thì nàng sẽ nói vài lời vui đùa hoặc sẽ trêu chọc mình.

Nhưng Ngôn Thượng thấy nàng ngồi đó nhắm mắt thì thương tiếc nàng và nghĩ có lẽ nàng so chiêu với Tấn Vương xong thì mệt mỏi thế nên chàng cũng không muốn quấy rầy.

Huống chi Mộ Vãn Diêu điềm tĩnh ngoan ngoãn thế này thực sự quá hiếm.

Lúc nàng trợn tròn mắt dán đến thì chàng sẽ phải dùng toàn lực đối phó còn bây giờ nàng nhắm mắt lại giả bộ ngoan ngoãn thì đầu óc chàng sẽ không quá hồ đồ.
Chàng chống khuỷu tay lên bàn, ngưng mắt nhìn nàng.

Ánh đèn bên ngoài chiếu vào sáng chói khiến chàng không nhịn được lặng lẽ nhìn nàng nhiều hơn.

Càng xem chàng càng thấy lòng mình mềm mại, càng thấy thích.

Bản thân chàng cũng an tĩnh ngồi đó, khóe môi mang theo một nụ cười, hoàn toàn không muốn đến trêu chọc nàng.
Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
Ngôn Thượng bị dọa nhảy dựng.

Lông mi của chàng run rẩy kịch liệt lại chỉ thấy Mộ Vãn Diêu ngồi đối diện đang mở bừng mắt nhìn mình.

Khóe môi nàng mang theo bỡn cợt, rồi tiếp theo là nụ cười chế nhạo.

Đó là loại cười giả tạo nhưng rất giống thật khiến đầu óc Ngôn Thượng như hồ nhão.
Chàng cúi đầu cố trấn định nói: “Không nhìn gì cả.”
Mộ Vãn Diêu cãi: “Ta không tin.”
Ngôn Thượng lắp bắp: “Thật sự…… Khụ, ta đang nghĩ chút chuyện.”
Mộ Vãn Diêu cong lông mày, dù vội vẫn ung dung chống cằm, cúi người dựa vào bàn.

Cái bàn này có chân xoay bên dưới nên có thể xoay tròn thế nên Mộ Vãn Diêu vừa dựa tới là mặt đã dán vào Ngôn Thượng, hô hấp hòa vào với chàng.
Ngôn Thượng bất động mà ngồi thẳng, đổi lấy Mộ Vãn Diêu nhướng mày cười nhìn chàng.

Mặt chàng lập tức nóng lên, lại cố tỏ vẻ không thấy ánh mắt trêu chọc của nàng.

Chàng cố căng da đầu để tìm cớ cho bản thân: “Ta đang nghĩ tới chuyện làm thơ.”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt hỏi: “Làm thơ gì?”
Còn Ngôn Thượng vừa buột miệng thốt ra đã phát hiện mình có thể thừa dịp này mà hỏi Mộ Vãn Diêu một chút.

Bấy lâu nay chàng ở Bắc Lí dạy Xuân Nương làm thơ.

Lúc này Xuân Nương đã có nhiều tiến bộ thế nên chút kiến thức cằn cỗi của chàng sắp không đủ dùng rồi.
Ngôn Thượng nhíu mày nói: “Trong quan trường có không ít tiệc tùng, lúc đó ta sẽ phải làm chút thơ văn.

Ngày thường điện hạ cũng hay dự tiệc, cũng phải làm thơ đúng không?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Đúng thế.

Cái đó thì khó gì, chỉ hạ bút là thành văn chứ sao.”
Ngôn Thượng: “……”
Chàng làm sao mà hạ bút là thành văn được? Lần nào chàng cũng phải chuẩn bị trước đó.
Ngôn Thượng hơi có chút uể oải mà trầm mặc hơn.

Đúng lúc đó chàng cảm thấy chân mình như bị người ta đá.

Chàng cúi đầu nhìn lại mơ màng thấy dưới bàn có một bàn chân ngọc trắng nõn mềm nhỏ đang gác trên đầu gối chàng nhẹ nhàng xoa xoa.
Giày đã bị nàng đá dưới gấu váy.

Chàng nhìn thấy chân nàng thì mặt lập tức đỏ lên và muốn rời chân đi.

Nhưng mới vừa động thì chàng đã thấy chân nàng chui vào giữa hai chân mình.

Trong phút chốc máu dồn xuống dưới, mặt Ngôn Thượng đã không phải đỏ bình thường mà là như bị nấu chín.
Trời ơi.

Còn có cả chuyện này ư…… Ngôn Thượng hồ đồ mà nghĩ, vừa thống khổ vừa kích thích.
Cả người chàng run lên mà dựa vào vách xe, mắt nhìn nàng lại thấy nàng vẫn cười khanh khách, giống như căn bản không biết bản thân đang làm cái gì.
Mộ Vãn Diêu dẫm dẫm mũi chân, lại thấy chàng lập tức ngửa cổ thở dốc, tay vịn lên bàn.

Nàng cúi đầu nhìn thấy gân xanh trên tay chàng nổi gồ lên thế là nàng cười hỏi: “Làm sao vậy, ngươi không làm được thơ à?”
Ngôn Thượng im một hồi mới run giọng đáp: “Phải, phải……”
Mộ Vãn Diêu càng dùng sức thế là chàng im luôn, cả người lập tức ghé vào trên bàn.


Vai chàng run rẩy, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn nàng, đuôi mắt đỏ ửng.

Chàng duỗi tay muốn kéo nàng, miệng nhẹ giọng gian nan: “Diêu Diêu……”
Chàng có chút cầu xin.
Mộ Vãn Diêu nghiêng người qua một bên, không cho chàng chạm vào người mình.

Nàng còn tiếp tục đứng đắn hỏi: “Ta đang hỏi ngươi đó, thất thần cái gì? Ta nghiêm túc và quan tâm ngươi có làm được thơ hay không thế mà ngươi còn dám nghĩ ngợi lung tung.

Ngôn nhị ca ca, ngươi thay đổi rồi.”
Ngôn Thượng cười khổ.

Chàng nhịn trong chốc lát sau đó nhân lúc nàng không tác loạn nữa chàng mới cố nén trái tim đang đập kinh hoàng của bản thân lại mà trả lời nàng: “Ngài có cảm thấy ta rất kém cỏi không? Ta thấy ngài cũng không đọc sách mấy nhưng mỗi khi làm thơ ngài đều làm rất tốt.

Còn ta mỗi lần làm đều phải chuẩn bị trước, lúc cần dùng tới ta cũng chỉ có thể làm đối phó.”
Mộ Vãn Diêu ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Í, thế mà ta còn tưởng là ngươi cố ý làm cho có chứ? Ta biết ngươi thích nhất là trộn lẫn vào mọi người, không hy vọng bản thân bị chú ý.”
Ngôn Thượng có chút khốn quẫn, không ung dung thong thả như khi nói chuyện thường ngày: “Ta phải có bản lĩnh thì mới có thể gọi là ngụy trang chứ? Ta vốn chỉ có thể có lệ…… Điện hạ, ta làm sai chỗ nào nên mới không thể làm thơ thế này?”
Mộ Vãn Diêu đánh giá chàng thấy lông mi chàng hơi ướt át, vì dục vọng mà bả vai hơi run run.

Vài lần chàng muốn duỗi tay nhưng lại nhịn xuống.

Đồng thời lúc đó nàng cũng nghiêm túc trả lời vấn đề của chàng.
Hiển nhiên việc viết thơ không tốt là một đả kích lớn với Ngôn Thượng.

Đại khái chàng chỉ cho rằng mình đọc sách quá ít cho nên mới không thể viết được thơ hay nhưng hiện tại chàng đã đọc nhiều hơn, cũng được lão sư chỉ bảo nhiều tác phẩm xuất sắc nhưng chàng vẫn chẳng thể viết thơ hay.
Loại người tự yêu cầu cao như chàng đương nhiên sẽ hoài nghi bản thân có vấn đề.

Chàng chính là loại người luôn muốn hoàn mỹ.

Vì thế Mộ Vãn Diêu cũng không nói giỡn nữa mà nghiêm túc trả lời chàng: “Ngươi viết thơ không tốt cũng không phải vì ngươi đọc ít sách, cũng không phải ngươi không đủ chăm chú và nghiêm túc.

Thực ra ngươi rất nghiêm túc…… Ngôn nhị ca ca, ngươi là người không thể viết thơ hay, thế nên không cần phí tâm làm gì.”
Ngôn Thượng hé môi, có chút không cam lòng hỏi: “Vì sao ngài lại kết luận ta viết không được thơ hay?”
Mộ Vãn Diêu chậm rãi nói: “Viết thơ ấy mà, chỉ cần có ba nhân tố: một là trải qua thấp thỏm, có cảm xúc bộc phát, hai là sức tưởng tượng lớn, ba là tâm tư mẫn cảm, có thể đồng cảm với hoa rơi nước chảy.

Ngươi xem mình phù hợp với cái nào? Những phức tạp trong cuộc đời của ngươi chưa đủ để ngươi cảm khái, mà ngươi cũng không phải kẻ bi xuân thương thu, hoặc là người có sức tưởng tượng phong phú.

Thế ngươi làm thơ kiểu gì?”
Nàng nhìn chằm chằm chàng hỏi: “Ngươi chẳng có cái nào trong ba cái trên hết.” Sau đó nàng lại cong môi nói: “Cuộc đời còn dài, có lẽ qua mấy năm nữa ngươi sẽ có thể viết ra một bài thơ chân chính đủ truyền lại cho đời sau.

Nếu là bi xuân thương thu thì ta thấy đời này ngươi đừng mơ.

Còn nói tới tưởng tượng thì … không phải ta có ý kiến gì đâu nhưng Ngôn nhị ca ca, chỉ trông vào cái trí óc cằn cỗi kia của ngươi thì cũng nên chết tâm đi là vừa.

Ngươi chỉ có thể trải nghiệm, không thể cố xây dựng trí tưởng tượng.

Con đường đó là ngõ cụt đó.”
Ngôn Thượng ngẩn ra một lát mới hỏi: “Trí tưởng tượng của ta không kém thế chứ?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm: cái kẻ không hề nghĩ gì tới chuyện giường chiếu mà còn dám nói trí tưởng tượng của mình không kém.

Nàng không nói gì mà chỉ thu chân lại còn chân Ngôn Thượng thì vẫn mở ra.

Áp lực rời đi thì vui sướng cũng đi theo.

Đuôi mắt chàng vẫn đỏ lựng, mắt ngơ ngác nhìn nàng mang theo chút buồn bã mất mát.

Lúc này chỉ thấy nàng nghiêng vai, mở cửa sổ nhỏ bên cạnh mình, bên ngoài có chút mưa bụi hắt vào.
Không khí nóng bỏng trong xe bị hơi mưa lạnh lẽo thổi tan một chút.

Ngôn Thượng nhắm mắt ghé vào trên bàn nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi.

Lúc này Mộ Vãn Diêu lại gõ gõ ngón tay vào cửa sổ gỗ thế là chàng lập tức ngẩng đầu đi xem lại thấy nàng ra hiệu bảo chàng xem mưa bên ngoài rồi hỏi: “Nếu phải so sánh mưa với thứ gì đó thì ngươi sẽ chọn cái gì?”
Ngôn Thượng lung tung mà nghĩ sau đó căng da đầu ướm thử: “Giống, giống mành?”
Mộ Vãn Diêu cười nhạo: “Ngươi cũng chỉ học theo người trước mà nói chứ căn bản không có ý nghĩ của chính mình.”
Ngôn Thượng ngơ ngác nhìn nàng hỏi: “Vậy ngài sẽ so mưa với cái gì?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ừm…… Như là những ngôi sao rơi xuống từ ngân hà, hay dòng nước chảy ngược từ dưới đất lên trời, hoặc…… tóc của Ngôn nhị ca ca.”
Ngôn Thượng ngẩn người còn Mộ Vãn Diêu thì chớp mắt nhìn chàng.

Bàn tay nàng thò tay xuống dưới kéo một cái thế là cái bàn lập tức chuyển sang một bên.

Ngôn Thượng đành phải ngồi thẳng chứ không dựa vào bàn được nữa.

Chàng có chút chật vật, bởi vì một khi ngồi thẳng thì chàng không giấu nổi phản ứng của thân thể……
Chàng có chút không được tự nhiên mà cúi đầu nhìn sau đó lại thấp thỏm nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.

Nhưng nàng lại giống như không chú ý tới cái kia, sau khi đẩy bàn ra nàng lại cong eo dán đến bên này.

Ngôn Thượng dịch qua bên cạnh để nhường chỗ cho nàng nhưng nàng lại ấn vai chàng lại sau đó ngồi quỳ lên đùi chàng.

Thế là Ngôn Thượng run lên và đương nhiên Mộ Vãn Diêu còn chưa ngồi vững đã bị trượt xuống.

Mộ Vãn Diêu bất mãn quàng quạc: “Ngôn nhị ca ca, giúp ta!”
Ngôn Thượng thở dài, đành phải duỗi tay ôm vòng eo tinh tế của nàng và giúp nàng ngồi lên chân mình, mặc nàng lợi dụng tư thế này mà ở vị trí cao hơn mình.

Nàng ôm lấy mặt chàng và bắt chàng phải ngửa mặt.
Mộ Vãn Diêu dùng ngón tay ôn nhu vuốt ve mặt chàng.

Ngón tay trắng nõn tinh tế của nàng lướt qua mắt, mũi, môi của chàng, miệng nói: “Lông mày của ca ca cong cong như cảnh xuân lưu luyến, vòng cả vào lòng ta.

Đôi mắt ca ca giống như mặt hồ dưới ánh trăng khiến tim ta thổn thức.

Cái mũi của ca ca giống như ánh đao mùa thu khiến ta không kịp nháy mắt đã rồi đời.

Miệng ca ca mềm mại giống quả ngọt, ta chỉ muốn hôn hôn một cái.”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn ngửa mặt nhìn nàng.

Ánh đèn sáng rực phản chiếu trong mắt chàng, trong dải ngân hà đó là bóng dáng nhỏ bé của nàng.

Bàn tay chàng ôm nàng siết chặt lại, Mộ Vãn Diêu thấy yết hầu của chàng lên xuống, làn da trắng mịn cũng đỏ lên nhưng lúc chàng muốn hôn thì nàng lại duỗi tay đè lại.
Mộ Vãn Diêu cười cười nghiêng đầu, đôi mắt lúng liếng nhìn chàng hỏi: “Ta so sánh có hay không?”
Ngôn Thượng: “Hay.”
Mộ Vãn Diêu bất mãn trách: “Ngươi có lệ quá đó.”
Ngôn Thượng không biết nói cái gì, ngực chàng căng lên, tay kéo ngón tay nàng sau đó ngửa đầu muốn hôn nàng.

Nhưng Mộ Vãn Diêu lại cười không chịu mà trốn về phía sau.

Cánh tay chàng ôm chặt khiến nàng không thể trốn, cứ thế môi Ngôn Thượng rơi trên cổ nàng khiến nàng nhẹ run rẩy.

Nàng cúi đầu nhìn biểu tình có chút ngốc của chàng sau đó thẹn thùng nói: “Ngươi có thể tiếp tục đi xuống.”
Ngôn Thượng ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt ướt át, lông mi cong lên.

Mộ Vãn Diêu giơ tay sờ giữa mày của mình rồi nói: “Hôm nay Mông Tại Thạch hôn ta ở đây.”
Sắc mặt Ngôn Thượng hơi cứng lại, tay nắm chặt lấy tay nàng.

Mộ Vãn Diêu liếc chàng nói: “Ngươi có thể hôn từ chỗ này đến trong lòng ta, tất cả đều là của ngươi.”
Nếu là ngày thường thì chàng sẽ do dự nhưng chàng mới vừa bị nàng trêu chọc nên đang rất khó chịu.

Lúc này nàng lại nhắc tới Mông Tại Thạch khiến cảm giác khó chịu sáng nay của chàng lại dâng lên.

Hơn nữa nàng chỉ ngón tay vào giữa mày, động tác này rất xinh đẹp, bộ đáng nàng ngồi trong lòng chàng cũng làm cho Ngôn Thượng không nhịn được.
Chàng ôm lấy cổ nàng kéo về phía mình sau đó hôn lên giữa mày của nàng.

Ôm thân thể nho nhỏ như con mèo con của nàng vào lòng, Ngôn Thượng hôn lên đôi mắt rồi mặt nàng, tinh tế, tỉ mỉ như những hạt mưa rơi.

Lúc này chàng trở nên kích động, những đụng chạm này cũng dần trở nên mất giới hạn.

Ngón tay chàng run rẩy đặt lên eo nàng, hơi thở rơi trên cổ nàng, cứ thế cọ cọ.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt, tay đặt lên cổ kéo cổ áo bằng lụa xuống.

Ánh trăng chiếu vào một mảnh trắng ngần như núi tuyết, quang hoa lộng lẫy, đẹp không sao tả xiết.

Người lên núi thành kính cúng bái nhưng cũng có thể thế nào? Nàng nhắm mắt che ngực mình rồi nhỏ giọng nói: “Hôn chỗ này.”
Ngôn Thượng cúi đầu tựa trán lên ngực nàng gọi: “Diêu Diêu……”
Mộ Vãn Diêu: “Ừ?”
Ngôn Thượng: “Ta, ta……”
Hơi thở của chàng rất loạn, giọng nói cũng thế.

Trạng thái cả người chàng đều mơ màng hồ đồ, chỉ có đôi mắt là rực sáng.

Cảm giác nóng bỏng này rất quen thuộc, chàng biết rõ đây là cảm giác gì.

Chàng chỉ thấy vừa thẹn vừa khó chịu, đây là trên xe ngựa và bọn họ chuẩn bị về đến nhà……
Nhưng chàng vẫn hèn mọn đáng thương nói: “Ta rất khó chịu……”
Mộ Vãn Diêu nhịn cười nói: “Không cần nhịn, ta cũng không phải không muốn.”
Ngôn Thượng: “Nhưng mà, nhưng mà……”
Chàng nhưng mà mãi không ra, so với sự chần chừ của chàng thì nữ lang bên cạnh lại lớn mật hơn nhiều.

Nàng kéo đai lưng của lang quân trước mặt sau đó ngồi lên đùi chàng.

Nàng cúi đầu vui đùa ầm ĩ, chàng vừa muốn ngăn cản vừa không muốn.

Cả người chàng căng lên vì sợ hãi và kích động.
Chàng luôn như vậy, bị nàng kéo dần đến điểm mấu chốt đó.

Chàng là một tờ giấy trắng hoàn toàn, thường xuyên cảm thấy thế này là không tốt nhưng chàng lại không nói được không tốt chỗ nào.


Nếu lấy lời của thánh nhân ra chỉ trích nàng thì Mộ Vãn Diêu còn ngại chàng dông dài.

Ngôn Thượng khom người, dựa cằm vào trên vai nàng, rầu rĩ than một tiếng.

Cả người chàng như đặt trên giàn hỏa thiêu, tay cũng siết eo nàng chặt hơn nên Mộ Vãn Diêu có chút đau nhưng nàng vẫn nhịn lại, không dám nói gì.

Nàng sợ mình vừa nói thì chàng sẽ tỉnh táo lại, sẽ không chịu cùng nàng hoang đường thế này nữa.
Nàng vịn lên vai chàng, sóng mắt như nước sau đó cúi đầu hôn lên trán chàng.

Ngôn Thượng lại bắt đầu lo lắng, nắm lấy tay nàng lắp bắp: “Ngài, ngài……”
Mộ Vãn Diêu ôn nhu hỏi: “Sao nào? Ngươi đừng sợ, sẽ không có người nào biết đâu.

Chỗ này ngoài hai người chúng ta thì không có ai nên ngươi thoải mái chút đi.

Chỉ cần chúng ta không phát ra tiếng động gì thì sẽ chẳng ai dám vạch cửa vào dòm đúng không? Đã đến nước này rồi ngươi còn nhịn được sao?”
Chàng nhịn đến độ sắc mặt đều đỏ ửng, Mộ Vãn Diêu cúi đầu hôn chàng, trong lòng thấy thích thú vô cùng.

Đến cả mồ hôi của người này nàng cũng thích.
Ngôn Thượng hỏi: “Không phải, ngài…… Ngài…… Quý thủy của ngài khi nào thì tới?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ngơ.

Tuy nàng lớn mật nhưng bị hỏi thế này thì nàng cũng không nhịn được mê mang.

Nàng hôn lên cổ chàng hỏi: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Ngôn Thượng thở phì phò đáp: “Xuân Nương nói trước hoặc sau khi có quý thủy thì không được……”
Mộ Vãn Diêu ngây ra hỏi: “Xuân Nương là ai?”
Giọng nói của nàng có chút lạnh, nhưng lúc này Ngôn Thượng đã mụ mị nên không nghe ra được.

Chàng chỉ nắm lấy tay nàng, mơ hồ nhìn nàng hỏi: “Ta dạy nàng ấy tập viết…… Làm sao vậy?”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi ngủ với nàng ta hả?”
Ngôn Thượng ngẩn ra nói: “Sao có thể.”
Chàng nhìn nàng nhẹ giọng nói: “Ngài cũng biết ta chỉ có mình ngài…… Diêu Diêu, đừng giày vò ta……”
Lòng Mộ Vãn Diêu lại lập tức mềm nhũn.

Mai nàng sẽ phái Phương Đồng đi hỏi thăm bởi vì lời của nam nhân chưa chắc đã tin được.

Nhưng hiện tại nàng vẫn tin tưởng Ngôn Thượng.

Huống chi chàng dùng bộ dạng này mà cọ cọ khiến nàng cười rộ lên sau đó cúi đầu hôn chàng trong chốc lát mới nói: “Hóa ra lâu như thế ngươi không tới tìm ta là vì sợ ta sẽ mang thai à? Bảo sao một kẻ còn trẻ như ngươi sau khi nếm trái ngọt lại vẫn không có chút dục vọng nào, cũng không nhớ nhung gì.

Ta còn tưởng ngươi thật sự là Liễu Hạ Huệ cơ đấy.”
Ngôn Thượng chỉ thấy nàng tiếp tục hôn mình sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi đã làm ta hoài nghi mị lực của mình đó có biết không?”
Ngôn Thượng thấp giọng thẹn thùng lắp bắp: “Ta tưởng…… thì là……” Mãi lúc lâu sau chàng mới nói được hết lời: “Lúc ấy ta quả thực không nên cùng ngài như thế.”
Nếu không cùng nàng làm loại chuyện này thì hôm nay chàng sẽ không nghĩ tới chuyện đó.

Bị buộc tới loại trình độ này, rõ ràng biết là không nên nhưng chàng vẫn muốn.
Mộ Vãn Diêu không vui hỏi: “Bây giờ ngươi đang trách mình không đủ kiên định hay đang trách ta dụ dỗ ngươi sa đọa?”
Chàng muốn nói gì đó nhưng Mộ Vãn Diêu sợ chàng phá hỏng bầu không khí nên lập tức che miệng chàng lại: “Được rồi, đừng nói lời thừa nữa.

Đừng để ý tới những việc nhỏ này, ta có thể vì ngươi uống canh tránh thai, không đáng ngại.”
Ngôn Thượng vẫn cố nói: “Ta không thể để ngài uống canh tránh thai, thứ đó không tốt với thân thể.”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm sao chàng lại đột nhiên biết việc này.

Trong lòng nàng nhớ kỹ, có thể liên quan đến Xuân Nương gì đó trong miệng chàng.

Mộ Vãn Diêu cũng đoán được có lẽ Ngôn Thượng đã tìm nữ tử thanh lâu để tìm hiểu loại chuyện này.

Nếu không sao chàng biết được thuốc kia sẽ tổn thương thân thể…… Nhưng Phương Đồng vẫn cần đi chứng thực.
Dựa theo tính tình của Mộ Vãn Diêu ngày thường thì nàng nhất định sẽ chất vấn Ngôn Thượng nhưng hiện tại nàng luôn cảm thấy mình không đối xử tốt với Ngôn Thượng vì thế nàng cũng không muốn cãi nhau với chàng.

Nàng chỉ muốn bồi thường gấp đôi cho chàng.

Vì thế Mộ Vãn Diêu nói: “Không sao.

Ngẫu nhiên làm một lần sẽ không có thai đâu.

Ngươi không tin ta sao?”
Dù sao thì Ngôn Thượng cũng còn ngây thơ, bị nàng dụ dỗ nên chàng cũng xuôi xuôi.

Rõ ràng là chàng cảm thấy thẹn nhưng vẫn cùng nàng làm bậy.

Chỉ là chàng quá sợ bị người ngoài nghe thấy động tĩnh nên mới che miệng nàng lại để nàng không phát ra tiếng động.

Chàng cũng không dám dùng sức…… Vừa phải nén vừa cảm thấy kích thích.
Trốn trong không gian chật hẹp đó, cả hai người đều cực kỳ hưng phấn.

Không nói Ngôn Thượng mà ngay cả Mộ Vãn Diêu cũng không nhịn được mà ghé vào trên vai chàng khóc thút thít như con mèo kêu.

Nhưng ai ngờ được một nửa nàng lại tác quái mà ngừng lại.

Ngôn Thượng sắp bị nàng bức đến điên lên, cứ thế ôm eo nàng mà tăng nhanh động tác.

Nhưng Mộ Vãn Diêu lại vội vàng kêu: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.”
Chàng buồn bực hỏi: “Sao ngài lại hỏi vào cái lúc này?”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Lẽ ra sau khi kết thúc Diễn Binh ngươi sẽ được thăng quan, Trung Thư Tỉnh có sắp xếp cho ngươi không?”
Ngôn Thượng mơ hồ đáp: “Ta không rõ lắm, nhưng lão sư nói hẳn là họ sẽ phái ta ra khỏi Trung Thư Tỉnh, đến một trong lục bộ…… Làm sao vậy?”
Mộ Vãn Diêu đã có tính toán nên nói luôn: “Nếu ta thỉnh cho ngươi một chức quan trước mặt phụ hoàng thì ngươi sẽ thăng được càng cao hơn.

Nhưng ngươi có cảm thấy ta đang nhục nhã ngươi hay là đang nhiều chuyện không?”
Chàng miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh mà nghiền ngẫm ý trong lời của nàng sau đó thấp giọng nói: “Ta không trách ngài…… Nhưng vì sao ngài lại muốn thỉnh chức quan cho ta? Không phải ta đã nói là không cần rồi còn gì?”
Mộ Vãn Diêu yên tâm cười nói: “Thì khen thưởng chứ sao?”

Ngôn Thượng hồ đồ hỏi: “Khen thưởng ta cái gì?”
Mộ Vãn Diêu nói: “Khen thưởng ngươi chịu để ta ngủ cùng ngươi.”
Ngôn Thượng tạm dừng một lúc lâu rồi mới nói: “…… Hóa ra là vậy.”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra hỏi: “Không vui hả? Ngươi xem xem vừa rồi ngươi có chỗ nào không vui đâu.”
Ngôn Thượng thở dài nói: “Về sau ngài đừng như vậy.

Ta không hy vọng như vậy.”
Mộ Vãn Diêu: “Hử?”
Chàng lại có chút không khống chế được mà động đậy.

Lúc nàng a một tiếng chàng lại không nhịn được tiến đến hôn nàng.

Chàng mơ hồ nói: “Ngủ một lần thăng một chức quan.

Vụ mua bán này có phải rất tốt không? Nếu ngài thật sự có tâm tư này thì không bằng, không bằng…… sau 8 lần, 10 lần thì để ta làm phò mã luôn cho rồi.”
Mộ Vãn Diêu trợn tròn mắt hỏi: “Ngươi nói cái gì?!”
Chàng đỏ mặt nhưng vẫn cố nói: “Phò mã đó! Vì sao ngài lại chê cười ta…… Chẳng lẽ ta không thể cầu một danh phận sao?”
Mộ Vãn Diêu vội vàng nói chàng có thể, chỉ là thời cơ chưa tới…… Nàng phải dỗ một hồi, lại vừa yêu vừa thân thiết để chàng đừng để ý tới những thứ khác.
Nước mưa ào ào gõ vào cửa xe, cảnh xuân đúng là tươi đẹp.

Đêm mưa đi đường chậm hơn so với ngày thường, hơn nữa cửa phường đã đóng nên bọn họ còn phải trình thẻ bài chứ không thể nhanh chóng đi về phủ đệ như ngày thường.
Phương Đồng và đám hộ vệ đi theo phía sau xe ngựa, đến đầu ngõ đã thấy trời đen thui, trong bóng tối đó có một vị lang quân đang đứng.

Thế là Phương Đồng lập tức cảnh giác rút đao hỏi: “Người nào ở đó?”
Dương Tự đang đứng tránh mưa ở con hẻm ngoài phủ công chúa nghe thế thì lập tức ngẩng đầu lười biếng đáp: “Là ta.”
Thấy là Dương Tam Lang nên Phương Đồng lập tức thu đao, cùng đám vệ sĩ xuống ngựa hành lễ.

Lúc Dương Tam Lang muốn đi về phía xe ngựa của công chúa thì sắc mặt Phương Đồng lập tức cổ quái mà đi tới ngăn cản.

Nhưng Dương Tự là người có võ nghệ siêu quần, chỉ hai chiêu là đủ đẻ hắn bỏ qua đám hộ vệ và tới bên xe ngựa.
Dương Tự gõ gõ cửa xe gọi: “Diêu Diêu.”
Một lát sau bên trong mới truyền đến giọng nói không vui của Mộ Vãn Diêu: “Phương Đồng không ngăn cản ngươi sao?”
Dương Tự hỏi: “Ngươi không cho ta lên xe nói chuyện sao?”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Không thích! Ngươi dám lên xe ta sẽ lập tức trở mặt ngay!”
Dương Tự nhíu mày.

Vốn hắn không để ý nhưng nàng nói thế lại khiến hắn để tâm.

Nước mưa rơi trên người Dương Tam Lang, hắn cười nhạo hỏi: “Ngươi đang vụng trộm yêu đương với ai mà sợ ta gặp hả?”
Mộ Vãn Diêu cáu tiết quát: “Liên quan gì tới ngươi?!”
Dương Tự nhún vai nói: “Diêu Diêu, ta phải rời khỏi Trường An.”
Mộ Vãn Diêu ngừng một lát mới nhẹ giọng hỏi: “Thật sao? Khi nào? Thái Tử đồng ý ư?”
Dương Tự nhếch miệng cười: “Ta biết ngay là ngươi hiểu ta.

Không cần ta nói nguyên nhân ngươi cũng hiểu.

Ta muốn trước khi đi cùng hẹn ngươi đi xem diễn ở chùa Từ Ân.

Ngươi có đi không?”
Mộ Vãn Diêu đồng ý: “Được, ngươi tìm thời gian đi.”
Dương Tự nói chuyện với nàng trong chốc lát sau đó cáo từ.

Trước khi đi hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Thật sự không cho ta lên xe hả?”
Mộ Vãn Diêu thẹn quá thành giận quát: “Cút ngay!”
Dương Tự cười to sau đó xoay người đi, trước đó hắn còn quay đầu hài hước nói: “Yên tâm yên tâm, ăn vụng nhớ phải chùi mép, ta sẽ không nói cho Ngôn nhị.”

Người đi rồi Phương Đồng mới đứng ngoài nhắc nhở: “Điện hạ, xe sắp vào ngõ và sắp đến phủ rồi.”
Mộ Vãn Diêu đương nhiên hiểu Phương Đồng đang nhắc nhở cái gì nên đáp: “Ừ.”
Ngôn Thượng thì vẫn cúi đầu cùng nàng sửa sang xiêm y, hai người không nói lời nào.

Sau một lúc lâu chàng vẫn không nhịn được mà cắn răng nói: “Ngài nói cho ta biết người bên ngoài có biết chúng ta đang làm gì trong này không?!”
Mộ Vãn Diêu giả vờ vô tội đáp: “Không biết.”
Ngôn Thượng có chút cáu: “Ngài nghĩ ta ngốc hả? Nếu không biết thì sao Phương Đồng phải nhắc nhở chúng ta là sắp tới ngõ nhỏ rồi? Sao hắn phải làm thế? Ngài, ngài…… chỉ toàn tìm cớ cho hành vi xằng bậy của mình.”
Mộ Vãn Diêu chột dạ nên không dám nói chuyện.

Lúc này xe cũng đã dừng lại nên Ngôn Thượng không hề do dự mà xuống xe đi mất, đến ô cũng không che, bộ dạng tức hộc máu.

Phương Đồng ở bên này căng ô cho công chúa.

Mộ Vãn Diêu đứng cạnh xe nhìn cánh cửa phủ bên cạnh đóng lại.
Phương Đồng im một lát rồi mới nói: “Điện hạ, ngài thật sự chọc giận Nhị Lang rồi phải không?”
Mộ Vãn Diêu hơi ngờ vực nói: “Chắc thế…… Chắc hắn không tức lắm đúng không? Nam nhân sao lại tức cái này?”
Phương Đồng nói: “Điện hạ hỏi thuộc hạ ư? Thuộc hạ đương nhiên sẽ không bực…… Nhưng đó là Ngôn Nhị Lang mà.”
Mộ Vãn Diêu im lặng không nói gì mà cùng thị vệ trưởng nhà mình nhìn nhau.

Phương Đồng bất an hỏi: “Điện hạ, cái này…… Có phải vì vừa rồi thuộc hạ nói sai gì rồi không?”
Mộ Vãn Diêu thở dài đáp: “Cũng chẳng có cách nào.

Ngươi cũng biết hắn thông minh thế nào rồi, chỉ cần ngươi hở mồm ra là hắn đoán được ngay.”
Phương Đồng áy náy nói: “Vậy hôm sau thuộc hạ sẽ đi xin lỗi Nhị Lang.”
Mộ Vãn Diêu lại lạc quan nói: “Không cần.

Ngươi cứ giả bộ không có việc này.

Nếu ngươi đi xin lỗi thì hắn nhất định sẽ xấu hổ đến không được.

Vẫn nên để ta đến lấy lòng hắn đi, dỗ dỗ hắn một chút.

Tính tình hắn tốt thế, nói không chừng qua đêm nay hắn sẽ không tức nữa đâu.”
Chủ tớ hai người vào phủ, vừa đi vừa thương lượng xem ngày mai phải chuẩn bị lễ vật gì để đi dỗ cái tên lang quân có vẻ như đang rất tức kia.