Ngao Khương vui mừng kêu lên: " Xong rồi!"

Mộ Cửu gật đầu, nhưng không kịp mừng rỡ liền lập tức triệu hồi Chức Thiên Võng về, tiếp tục chạy về hướng có tiếng hổ gầm!

Vừa đi được vài bước, dưới chân đột nhiên lại hẫng một bước, rõ ràng là mặt đất, hiện tại lại lún xuống!

" Bám chặt ta!"

Ngao Khương thân là Thần Thú, tai mắt rất nhanh, khi thấy mặt đất lún xuống đã lập tức biến thành một con rồng vảy ánh bạc, cuốn Mộ Cửu lên không trung.

Vị trí họ lún xuống đột nhiên phun ra một cỗ liệt diễm, dung nham đỏ rực trào lên, ngọn lửa kia như một chiếc lưỡi lớn vô hạn, điên cuồng muốn cuốn họ vào đáy vực!

" Đi mau! Chúng ta đánh không lại hỏa linh, cố đánh chỉ có thể mấ mạng!"

Mộ Cửu bắt được sừng rồng, vươn mình đứng trên lưng hắn, cấp tốc thôi thúc chân khí giúp hắn rời đi.

Trường hợp này, ngay cả Chức Thiên Võng cũng hết tác dụng! Vì điều động Chức Thiên Võng cần linh lực của nàng, mà hỏa linh khắc kim linh, linh lực của nàng không sử dụng được, Chức Thiên Võng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Ngao Khương không do dự, gầm một tiếng thật dài, vẫy đuôi một cái liền bay lên không trung, sau đó mượn tầng mây trên trời liền bay khỏi hố lửa!

Mãi đến khi hoàn toàn không cảm giác được hỏa linh nữa hắn mới dừng lại, nhưng vừa dừng lại, hắn liền ngã xuống phun ra một búng máu... Dù họ phản ứng kịp, nhưng hỏa diễm vẫn gây thương tổn cho hắn, hỏa linh vừa rồi cường thịnh, cũng khiến hắn đang hóa hình hao tổn linh lực cự lớn.

" Ngươi sao rồi?" Mộ Cửu lo lắng nhào tới kiểm tra thương thế của hắn, sau đó lập tức lấy ra hai viên đan dược cho hắn ăn.

Tình hình của Ngao Khương không hề lạc quan, sáng nay đã bị trọng thương ở Hỏa Phượng cung, tuy đã dùng đan dược để hồi phục nhưng sao có thể chịu đựng dược? Trái lại, Mộ Cửu vừa rồi được hắn bảo vệ mà không mấy một sợi tóc nào, sốt ruột trong lòng nàng lúc này có thể tưởng tượng được.

" Ta đã hoàn toàn không vận được linh lực, ngươi đi cứu A Phục đi, không cần để ý đến ta." Hắn đẩy nàng ra, thở hổn hển nói, " Đạo Tổ và phụ thân ta đều không có tin tức, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi đi trước đi, cẩn thận một chút." Nói xong, hắn liền vô lực ngã xuống đất, dường như khí lực mở mắt cũng không có.

Mộ Cửu vội la lên: " Sao ta có thể để ngươi ở lại đây? Vạn nhất có nguy hiểm..."

Nàng không phải loại người sẽ vì bản thân mà vứt bỏ đồng đội!

" Sẽ không." Ngao Khương hổn hển, " Cánh rừng này là tử lâm, xuất hiện linh lực mới có tính sát thương, ta nằm bất động ở đây sẽ không chết được! Ngược lại nếu ngươi không đi, e rằng A Phục sẽ gặp nguy hiểm! Đừng do dự, đi nhanh đi!"

Hắn ngừng thở một hơi, lại đẩy nàng một cái.

Mà lúc này, phía xa liền truyền thấy tiếng hổ gầm, đồng thời còn đi kèm tiếng chém giết!

Mộ Cửu càng ngày càng lo lắng, lại cứ vào lúc này, không biết Lục Áp đã đi nơi nào?

Nàng thôi thúc linh lực trên vòng tay Tử Kim, nhưng một lúc lâu cũng không có hồi âm.

... Lục Áp cũng đã mất tích!

" Đừng đợi nữa! Đi mau!"

Ngao Khương ra sức đẩy nàng, sau đó hoàn toàn hết sức ngã vật xuống đất.

Việc đã đến nước này, Mộ Cửu cũng không chần chừ nữa, nàng bò sang một bên cởi vòng tay Tử Kim ra, đeo vào tay hắn: " Ngươi đeo cái này, tuyệt đối đừng làm mất! Lục Áp sẽ tìm được ngươi!"

Nói xong, nàng liền không quay đầu, tức tốc chạy về hướng Tây Bắc!

Ngao Khương muốn trả vòng tay cho nàng, nhưng còn chưa bước được hai bước, mắt liền tối sầm lại, ngất trên mặt đất.

Lục Áp kiểm tra Loạn Thạch Cương cũng nhận ra đó là một Bát Quái trận, vì sợ Mộ Cửu đi theo làm vướng chân vướng tay nên chỉ bảo họ ở nguyên tại chỗ chờ đợi.

Hắn nhìn bốn phía, phát hiện tuy giống, nhưng mắt trận đã bị phá, hơn nữa đã lâu rồi, không biết là do người phương nào. Đang muốn quay lại Loạn Thạch Cương gọi hại người kia, nào có biết khi hắn trở về, họ đã không còn hình bóng! Hắn vội vã thôi thúc dây đỏ trên cổ tay, nhưng không hề có hồi âm!

" A Cửu!"

Hắn bắt đầu gọi lớn, bốn phía gió êm sóng lặng, một tia phong thanh cũng không có.

Họ đi đâu rồi?

Tâm tình của hắn đột nhiên trầm xuống, đi quanh thung lũng vài vòng cũng hoàn toàn không có chút hồi âm! Hắn gấp đến độ chảy đầy mồ hôi tay, nắm chặt tay áo, từ trong đó rơi ra một chiếc khăn tay vẽ hình hồng mai, đấy là chu sa hắn vẽ lên trán nàng khi trước, vốn lúc đó chỉ là đùa giỡn, nhưng lúc này lại trở thành công cụ để hắn tìm nàng tốt nhất!

Hắn dò theo khí tức của Mộ Cửu vào rừng, khi đi ra ngoài thì không có dị thường, nhưng mới đi vào trong vài bước liền cảm thấy linh lực chuyển động dị thường, hơi thở của nàng lại vô cùng mơ hồ!

" Vô Tướng Trận!"

Vô Tướng Trận là thuyết pháp của phật môn, nhưng Phật Như Lai khi xưa cũng xuất thân từ môn hạ đạo giáo, bởi vậy trận này không chịu có tinh túy của đạo pháp, hơn nữa còn chứa đựng phật hiệu bao la vạn tượng!

Hắn lập tức khởi động linh lực xé rách một góc trận pháp, lấy Tam Muội Chân Hỏa phá bỏ pháp trận, sau đó thôi thúc dây đỏ trên tay. Lần này nó liền có phản ứng, đồng thời phát ra âm thanh lanh lảnh!

Âm thanh chỉ rõ phương hướng, hắn không chút do dự bay váo sâu trong rừng!

Tiếng chuông đến khe núi dần dần yên lại, phía dưới khe núi có một người đang nằm úp sấp, vòng tay Tử Kim đeo trên cổ tay vô cùng chói mắt như ánh sao trong đêm tối.

" A Cửu!"

Lục Áp thất thanh nhào xuống, nhưng đây đâu phải là Mộ Cửu? Đây lại là Ngao Khương đi cùng với nàng!

Trong lòng hắn như có lửa thiêu, bàn tay không chút do dự đặt lên ngực Ngao Khương, chân khí mãnh liệt truyền vào tâm mạch của hắn.

Ngao Khương sao có thể chịu được chân khí bá đạo như vậy, lập tức há to miệng như cá chết, thở hồng hộc! Nhưng hắn cũng đã tỉnh rồi. Sau khi mở mắt, thấy rõ trước mặt là Lục Áp, đang chuẩn bị mở miệng, Lục Áp đã ra tay trước, tàn nhẫn bóp cổ hắn: " A Cửu đâu?! Nàng đi đâu rồi?! Tại sao vòng tay của nàng lại nằm trong tay ngươi?!"

Ngao Khương mới sống lại bị hắn bóp cho gần chết, khó khăn đáp: " Nàng đi cứu A Phục rồi. Vòng tay đưa cho ta, sợ ta... sợ ta chết ở đây..."

Trong mắt Lục Áp lập tức có lửa giận tràn ra!

Nàng lại vì bảo đảm cho người khác, tháo vòng tay ra!

Đây chính là vòng tay mà hắn tặng nàng!

Là chiếc vòng tay hắn đã dặn mãi không thể bỏ xuống!

Không còn vòng tay, hắn phải tìm nàng thế nào đây?!

Trong lòng hắn không biết là tư vi gì, thu tay lại, tinh thần sa sút vuốt mặt.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, hắn nỗ lực bình tĩnh lại: " Nàng đi về hướng nào?"

" Tây Bắc, hướng Tây Bắc!" Ngao Khương chỉ về phía sau hắn, nỗ lực nói.

Hắn không biết vòng tay này có ý nghĩa gì, biểu hiện và suy nghĩ trong lòng của Lục Áp hắn không rõ, dường như sợ hắn thay đổi chủ ý liền gấp gáp chống tay lên mặt đất, chỉ về phía trước: " Ta đi cùng ngài! A Phục gặp nguy hiểm, nàng đang chờ chúng ta đi cứu nàng!"

Lục Áp đứng lên liếc hắn một cái, khẽ cắn răng rồi quay người bay đi.