Lục Áp không nhúc nhích.

Đám người Ngao Sâm không dám động, cũng không dám thở lấy một tiếng.

Mãi đến tận khi đã đứng đủ lâu, Thượng Quan Duẩn mới lắp bắp: " Chuyện đó... Mộ Cửu đi rồi, ta cũng phải đi thôi."

Nói xong, hắn liền triệu một đám mây đến muốn rời đi.

Ngao Sâm đang muốn giữ hắn lại, Vân Tha vẫn chưa từng lên tiếng chợt chỉ về phía Tây Loạn Thạch Cương, nói: " Kia là cái gì?"

Tất cả đều theo ánh mắt hắn nhìn sang, chỉ thấy dưới ngọn núi đổ nát bất chợt lộ ra một sơn động sâu hoắm, trong động kết tầng tầng lớp lớp tơ nhện như muốn che đậy gì đó, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt giữa sắc trời u ám.

" Đi xem một chút."

Ngao Sâm hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, đi đầu ngự phong bay về phía đó.

Vân Tha hít sâu đi đến trước mặt Lục Áp: " Thượng Tôn đã mệt rồi, không bằng chúng ta hôm khác trở lại cũng được."

Lục Áp đứng yên một hồi lâu vẫn chưa động, đến khi Vân Tha muốn từ bỏ mới nghiêng đầu, chậm rãi hướng về phía sơn động kia.

Đây là một sơn động giăng đầy tơ nhện, tro bụi tích đầy, hiện tại đã bị Mộ Cửu làm chấn động, thứ lộ ra cũng chỉ là đáy động. Giữa đáy động đặt một bàn đá, mạng nhện chính là được kết trên mặt bàn đá này, hướng về bốn phía, bên trên mạng trên là một con Hồng Tri Chu. Thế nhưng nó đã nhận ra là có người đến, mạng nhện đã bị rách.

" Con nhện này có gì đó quái lạ!"

Ngao Sâm nói, hơn nữa thanh âm cũng mang theo tia kích động.

Mảnh rừng này vốn quỷ quyệt khôn kể, nếu nói Hắc Thủy Đàm và Mộ Cửu mới rồi bị điều khiển bởi tự nhiên, vậy sơn động và con nhện này thì nói lên điều gì? Bàn đá rõ ràng là do con người bày ra, tơ nhện được kết rắn chắc hoàn hảo, nếu không có pháp lực điều khiển thì không có cách nào làm được!

Lục Áp nhíu mày nhìn một chút, sâu xa nói: " Đó là Phệ Linh Chu, giết nó."

Thượng Quan Duẩn nghe lệnh, bóng dáng lóe lên một cái, liền trong nháy mắt đem con nhện đang muốn chạy trốn kia đánh thành thịt vụn.

Tất cả không khỏi ngơ ngẩn. Phệ Linh Chu chính là Yêu giới đệ nhất độc chu, đồng thời còn là một trong những độc vật hiếm có trong thiên hạ có thể đoạt nhân linh để nuôi bản thân. Con nhện này sống trong sơn động lâu như vậy, cũng không biết đã hấp thụ được bao nhiêu linh lực.

" Kiểm tra xem trung tâm tơ nhện này có phải nằm ở kinh tuyến 36, vĩ tuyến 108 không."

Lục Áp chưa động, ngữ khí vẫn chầm chậm trầm ổn như cũ.

Tất cả mọi người đều vội vã cưỡi mây kiểm tra.

Trong chốc lát, Vân Tha đã hạ xuống: " Không sai. Đúng là kinh tế 36, vĩ tuyến 108!"

" Dùng Hỏa Linh của Hỏa Phượng tộc các ngươi đốt nó, Ngao Sâm dùng Thủy Linh đưa tro của nó trôi đi bốn phương tám hướng." Lục Áp nói, " Đây là yêu pháp khống chế vận số Băng Phách Khóa giữa hai tộc các ngươi. Phệ Linh Chu đồng thời hút linh lực của cả hai tộc, lại bị người ta khống chế, ở đây chưởng quản vận số, chỉ cần tơ nhện vẫn còn, các ngươi vĩnh viễn không tránh khỏi tai họa này.

Hiện tại mặc dù mạng nhện đã rách, nhưng yêu pháp này lại mạnh đến mức có thể khống chế được vận số của Thần tộc, nhất định phải tiêu hủy triệt để.

Sau khi tiêu hủy, Ngao Sâm có thể lên Thanh Huyền Cung tìm ta, nhận đan dược chữa thương Long Đan, 500 năm sau, khi Long Đan của ngươi trở lại bình thường thì hãy đưa Băng Phách Khóa cho Vân Tha. Trước khi đó, Vân Tha có thể bế quan, dùng Băng Phách Khóa hộ linh, kéo dài tính mạng."

Ngao Sâm và Vân Tha nghe xong liền dâng trào cảm xúc, lập tức lĩnh mệnh.

Lục Áp khi quay người rời đi lại nói với Thượng Quan Duẩn: " Ngươi ở lại giúp đỡ khắc phục hậu quả, vụ án này chung quy phải giải quyết xong, A Cửu còn phải kết án, các ngươi hãy cố gắng giúp nàng."

Thượng Quan Duẩn hơi sững lại, đứng tại chỗ nhìn hắn biến mất giữa biển mây mênh mông.

Khi Mộ Cửu tỉnh lại, trong phòng tối đen, nàng bò dậy, lấy dạ minh châu từ trong cẩm phục để lên đế đèn, tầm nhìn nhất thời sáng sủa hơn.

Trong phòng không có ai, đây là nơi nàng quen thuộc, khí tức cũng là hơi thở quen thuộc của nàng, nàng mềm nhũn người ngồi phịch xuống giường, lại nhắm hai mắt lại.

Nàng ngủ bao lâu liền mơ bấy lâu, trong mơ chỉ thấy một bóng người rời đi, không thể ngừng lại.

" Cửu Cửu, ngươi đã tỉnh rồi?"

Tiểu Tinh đẩy cửa bước vào, thanh âm hơi khan.

Mộ Cửu gật đầu, đáp một tiếng rồi ngồi dậy, ngồi ở mạn giường nhìn nó.

Tất cả những điều này đều là thật, họ không hề thay đổi, gian nhà này vẫn như thế, thật giống như chỉ có nàng thay đổi.

" Cửu Cửu, ngươi làm sao vậy?"

Tiểu Tinh cúi xuống nhìn nàng, trong mắt đều là lo lắng.

Cả đêm hôm qua nó đều cảm thấy tinh thần hoảng hốt, trái tim cũng không yên, đến khi trời sáng cũng chưa ngủ được.

Tình huống như thế nên giờ vẫn chưa từng xuất hiện, nó biết mình đang lo gì, nhưng có thể làm gì được đây? Nó chỉ có một người thân là Mộ Cửu, nó chỉ có thể lo cho nàng. Chẳng lẽ Mộ Cửu gặp chuyện rồi?

Khi đang trằn trọc trở mình trên giường, nó liền thấy A Phục cõng Mộ Cửu thổ huyết đầy người quay về, khiến nó sợ hết hồn. Cũng may cuối cùng không có chuyện gì.

" Ta hình như có chút tật xấu." Mộ Cửu ôm gối, trầm giọng nói, " Ta suýt nữa đã làm Lục Áp bị thương."

Nàng không muốn nhớ lại tình cảnh đó, nhưng trốn tránh có phải cách không? Khi đó nàng thật đáng sợ, nàng sao có thể thương tổn Lục Áp được đây? Hắn là một Thượng Thần có thể đếm trên đầu ngón tay trong trời đất này, đương nhiên nàng biết khi đó hắn cố ý nhường nhìn, nhưng mặc dù nhường nhịn, chuyện đó cũng thật đáng sợ.

" Vậy Lục Áp và Thượng Quan Duẩn đâu? Tại sao họ không quay về?"

Tiểu Tinh lại hỏi. A Phục không biết nói chuyện, chỉ có thể gấp đến nỗi hung hăng đẩy nó về phía Mộ Cửu, nó hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

" Thượng Quan Duẩn ta không biết. Còn Lục Áp..." Trong lòng Mộ Cửu nhói đau, thả chân xuống giường, " Hẳn là sẽ không về."

Tiểu Tinh không biết phải nói gì cho phải.

Sự lo lắng của nó quả nhiên đã thành hiện thực, thương thế thực sự của Mộ Cửu không phải máu trên người, mà là trong lòng nàng.

" Tiểu Tinh." Mộ Cửu bỗng nhiên xoay người lại, " Ngươi đi thu dọn một chút, chúng ta trở về Hồng Thương."

Tiểu Tinh ngẩn người, còn chưa nói chuyện, Mộ Cửu đã khoác áo ra khỏi cửa.

Trời đã sáng, Tiểu Tinh vì sợ nàng bị chói nên đã kéo thêm mấy tầng rèm ngoài cửa sổ.

Mộ Cửu vô thức nhìn về phía đối diện, cửa phòng đang đóng, hương gỗ xoan trước kia luôn lơ lửng trong không trung cũng chưa từng nồng đậm như bây giờ.

Trong vạc đá đặt dưới hành lang nuôi vài con cá to nhỏ, nàng hơi sững lại, nhớ ra, đây là cá mà nàng và hắn khi đến Nam Thiên Môn hôm qua đã mua về, còn chưa kịp nấu cho hắn ăn.

" Chúng ta phải về Hồng Thương, vậy có mang theo những con cá này để nấu không?" Tiểu Tinh theo sau hỏi.

Duệ Kiệt và A Phục cũng đi tới từ phía cây đào, lẳng lặng đứng trước mặt nàng: " Tỷ tỷ, ngươi muốn rời khỏi nơi này sao? Sư phụ ta không trở về sao?"

Mộ Cửu lại sững người.

Nàng đúng là đã quên hắn còn một đồ đệ ở đây.

" Ta muốn về núi mấy ngày. Ta đưa ngươi trở lại Thanh Khâu, ngươi bảo phụ quân đưa đến Thanh Huyền Cung có được không?" Nàng nói.

Duệ Kiệt lắc đầu: " Ta không đi, sư phụ sẽ trở lại. Ta ở đây chờ người. Tỷ tỷ, ngươi cũng ở lại chờ người đi a!"

Viền mắt Mộ Cửu hơi cay, nhếch miệng cười: " Đứa nhỏ ngốc." Nàng đứng lên, suy nghĩ một chút, quay đầu lại, " Nếu ngươi không chịu đi, vậy theo ta về Hồng Thương cũng được." Khi đó nhờ Lưu Dương đưa hắn đến Thanh Khâu cũng như thế mà thôi.