Mộ Cửu trong lòng hơi nóng nảy, không biết Vương Mẫu muốn làm gì, nhưng cũng không thể hiện ra, chỉ tỏ ra như đang suy nghĩ.

Vương Mẫu ăn hết ba quả vải mới dừng lại, cầm lấy khăn ướt trên mâm ngọc, vừa lau tay vừa nói: " Ngươi vừa nói mình đã xử lí được vụ việc của Vân gia và Ngao gia. Nói như vậy, bản lĩnh của ngươi không ít."

" Không dám." Mộ Cửu nhìn xuống đất, " Vi thần chỉ là số may mà thôi. Căn bản không được coi là bản lĩnh."

" Số may cũng là bản lĩnh." Vương Mẫu nhìn chiếc khăn thêu Tịnh Đế Liên, lạnh nhạt nói, " Ta đang muốn tìm một người số may. Nếu vận may của ngươi tốt như vậy, không bằng giúp bổn cung đi làm một chuyện?"

Mộ Cửu sững sờ nửa khắc, không nhịn được ngẩng đầu lên, làm việc?

Mắt phượng của Vương Mẫu nhìn nàng, tâm tình trong mắt gì cũng không có, không tức giận không châm biếm, chỉ có vẻ mặt nhàn nhạt: " Việc này nếu ngươi làm tốt, bổn cung sẽ không truy cứu chuyện giữa ngươi và bệ hạ nữa."

Mộ Cửu nín thở nhìn bà ta một lúc, lúc này mới từ từ khôi phục chút nguyên khí.

" Nương nương thật chứ?"

Vương Mẫu nhếch môi: " Một tiểu nhãi long mà thôi, không đáng giá cho ta động thủ. Lời của ta, đương nhiên là thật."

Mộ Cửu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, rồi liền cảm giác việc này chỉ sợ không quá dễ dàng, bởi vậy thử dò xét: " Không bằng nương nương nói một chút, người có gì muốn phân phó?"

Vương Mẫu vẫy vẫy tay với nàng. Chờ nàng đến gần, bà ta liền nói: " Ta nghi ngờ một chuyện. Bệ hạ gần đây thỉnh thoảng hay ra ngoài, thế nhưng không đi đường chính, có chút ý tứ không muốn để người khác biết, cũng không biết là đi gặp ai? Ta thấy ngươi làm việc tốt, hãy giúp ta theo dõi hắn, phàm là hắn xuất cung gặp ai, ngươi hãy nói cho ta biết."

Theo dõi Ngọc Đế?!

Mộ Cửu thở một hơi, không biết là bằng mũi hay bằng miệng. Vương Mẫu muốn để tiểu Hóa Thần là nàng đi theo dõi Thiên Đế tôn sư Ngọc Đế? Không phải bà ta coi nàng là đại tiên không gì không làm được đi? Coi như đại tiên làm chuyện như vậy, bà ta cũng phải nhấc theo cái đầu trong tay. Nếu Ngọc Đế biết rồi, có thể không ném nàng xuống Tru Tiên Đài sao?

Vương Mẫu dường như nhìn ra tâm tư của nàng, ngữ khí chậm lại: " Ta cũng không bảo ngươi làm gì khác, chỉ cần cho ta biết hắn ra ngoài gặp ai là được. Ngươi không liên quan đến chuyện này, hơn nữa, ta sẽ cho ngươi tiên đan ẩn giấu linh lực, trong vòng mười dặm, hắn sẽ không phát hiện ra ngươi."

Nói rồi, bà ta lấy bên bàn ngọc một chiếc bình nhỏ: " Tra được liền nói cho ta biết, không được phép nói cho người khác biết, cũng không được để cho người khác biết, càng không được phép giấu giếm. Nếu không làm được, ta sẽ mang hoàng lăng tới hỏi tội ngươi và bệ hạ."

Lời nói nhẹ nhàng truyền cảm, nhưng lợi hại như thanh kiếm chém vạn lần.

Da đầu Mộ Cửu hơi đau. Nói nửa ngày, hóa ra là muốn nàng đi làm paparazzi!

Nàng đường đường là thiên quan Tuần Sát Ty, lại phải làm loại chuyện theo dõi này!

Vợ chồng họ đấu trí lại kéo nàng vào, nàng có mấy lá gan đi theo dõi Ngọc Đế chứ!

Nhưng nhìn vẻ quyết tâm trên mặt bà ta, nàng lại không thể không nhận lấy chiếc bình.

" Xin hỏi nương nương, tại sao lại không tìm người khác? Hay tại sao không tự mình đi?" Nàng phiền muộn nhìn chiếc bình trong tay, " Việc này ta thấy không dễ, ta chỉ là một tiểu Hóa Thần kỳ, đến tiên nhân còn không phải, cũng không biết có thể hoàn thành ý chỉ của nương nương hay không."

" Làm sao ta có thể đi?" Vương Mẫu đứng lên, thong thả bước xuống thềm ngọc, " Không chỉ ta, mà tất cả người trong cung này đều không được. Bệ hạ có pháp lực đại thánh tôn, vô cùng nhạy bén với khí tức của những người quen thuộc. Ta không phải muốn nhắm vào hắn, chỉ là đi thăm dò xem hắn gặp ai, nghĩ cho an toàn của hắn mà thôi."

Nghĩ cho an toàn của hắn, đúng là nói hay lắm.

Mộ Cửu phỉ nhổ, ngoài mặt lại nói: " Vậy không biết vì sao nương nương lại yên tâm ta?"

Vương Mẫu cười nói: " Không phải ngươi có nhược điểm trong tay ta sao."

Mộ Cửu không nói nên lời.

Cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm liều: " Vi thần trước hết thử một chút, nhưng cũng không biết khi nào có kết quả, vạn nhất không tìm ra điều gì hữu dụng, nương nương tuyệt đối đừng trách cứ ta."

Vương Mẫu nói: " Làm việc hết sức, ta đương nhiên sẽ không trách ngươi. Nếu ngươi muốn lừa dối để qua ải thì cũng cẩn thận đấy."

Mộ Cửu bất đắc dĩ: " Vi thần không dám."

Vương Mẫu liền đặt hoàng lăng lên bàn, nói: " Lui đi. Bắt đầu từ sáng mai liền theo dõi."

Mộ Cửu cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

Sau khi trở về Đô Úy thự, nàng cũng không có nhiều tâm tư làm việc.

Không dễ dàng mới về đến nhà, nghe nói Lục Áp đang ở hậu viện xem Tiểu Tinh trồng rau, nàng liền chạy đến.

Quả nhiên, nàng thấy hắn đang lấy một quả dưa chuột cho A Phục ăn. Mộ Cửu buồn phiền nói: " Còn có tâm trạng ăn dưa chuột sao!" rồi kể cho hắn nghe nàng đi tìm Lưu Tuấn thế nào, nghe Lưu Tuấn đi tìm Ngọc Đế thế nào, lại bị Vương Mẫu nắm được điểm yếu, bắt nàng đi theo dõi Ngọc Đế thế nào.

" Sớm biệt vậy, trước khi ra ngoài ta đã xem lịch rồi!"

Lục Áp nghe xong cũng có chút bất ngờ: " Vương Mẫu lợi hại như vậy?" Thực sự là hào hứng hiếm thấy.

Mộ Cửu lại không nghĩ thế: " Ta cảm thấy ngươi nên nói, Ngọc Đế sợ lão bà như vậy?"

Lục Áp cười cười, ném quả dưa chuột cho A Phục, đứng lên nói: " Theo dõi thì theo dõi đi chứ, dù sao cũng không cần nàng khắc phục hậu quả."

Mộ Cửu đương nhiên biết nàng không cần khắc phục hậu quả, nhưng vẫn buồn bực.

Ai biết Vương Mẫu muốn theo dõi Ngọc Đế là vì sao đây?

Nàng là một thiên quan nghiêm túc, lại lén lút chạy loạn làm chuyện theo dõi này, có phiền hay không?

Lại còn không tích được công đức!

Có điều dựa vào tình hình xuất hành của Ngọc Đế, chăm chú tra cứu kĩ càng, việc xấu này cũng không gian nan như nàng tưởng tượng.

Ngọc Đế rời khỏi cung không nhiều. Nếu như có dáng vẻ đường hoàng, hắn đi đến nơi nào cơ bản mọi người đều biết, Mộ Cửu thực ra chỉ cần theo dõi mỗi khi hắn lén lút ra ngoài mà thôi. Mà Mộ Cửu đương nhiên không biết cuối cùng là khi nào hắn ra ngoài, cũng không thể đứng ngoài cửa cung mọi lúc, vậy nên nếu Vương Mẫu biết thì sẽ phái người thông báo cho nàng.

Nếu đến cả Vương Mẫu cũng không biết, nàng chỉ cần hỏi xung quanh là được.

Sau khi nghĩ thông như vậy, áp lực của nàng liền giảm bớt một nửa.

Sáng hôm sau, tinh thần nàng rất tốt, ăn điểm tâm xong liền trực tiếp đi đến nha môn.

Lục Áp vẫn như thường lệ dạy Duệ Kiệt và A Phục luyện khí.

Bản thân Duệ Kiệt đã học qua tâm pháp luyện khí của Cửu Vĩ Hồ tộc, mà Cửu Vĩ Hồ tộc lại là môn đạo của Nữ Oa, bởi vậy tiếp thu không có gì khó, thế nhưng bởi vì Nữ Oa tu luyện Huyền Không Khí, Lục Áp tu luyện Huyền Minh Khí, cần một khoảng thời gian để chuyển hoá, gần đây Lục Áp liền để hắn luyện tập dung hợp hai khí Không Minh.

A Phục bên này thì càng dễ, bản thân nó chưa luyện qua tâm pháp luyện khí nào, trong cơ thể trời sinh có một luồng linh lực, dạy dỗ nữa năm, nó đã có thể làm bạn với Mộ Cửu. Bây giờ truyền cho nó một chút tâm pháp, không tới ba ngày đã có thể miễn cưỡng bắt đầu.

Đương nhiên khi có thời gian, Lục Áp cũng không quên chỉ điểm Tiểu Tinh. Tu vi của nó quá cạn, mới 500 năm, dù hắn có dạy cho nó nhiều bản lĩnh thì trong thời gian ngắn cũng không có cách nào dùng được. Vì thế nó là người ít phải lo nhất, chỉ cần hàng tháng theo dõi tiến bộ của nó là được rồi.