Thực ra không phải không dễ trêu, không phải không trêu chọc nổi, mà là rất khó chọc vào.

Nàng không thể, cũng không có cách nào thay đổi được Lâm Kiến Nho, vậy hãy để hắn lựa chọn con đường của chính hắn đi.

Nhưng, Lâm Kiến Nho hiện tại đang lựa chọn con đường thế nào đây?

Hắn có lúc có mục đích rất rõ ràng, nhưng có lúc lại cảm thấy mê man với con đường của mình phía trước.

Khi Mộ Cửu đang nói chuyện với tiểu Tinh, hắn đang ngồi trong phòng của mình tại Thanh Tùng uyển, xuất thần dưới mặt đất toàn vụn gốm sứ.

Đây là Lương Thu Thiền đập vỡ.

Mấy tháng nay, quan hệ giữa hắn và Lương Thu Thiền hoà hoãn đi rất nhiều, tuy nàng ta từ trước tới giờ vẫn mang dáng vẻ lạnh như băng nhưng lại tới nơi này của hắn nhiều hơn, nội dung nói chuyện cũng không biết từ khi nào nhiều lên, cũng từ nguyền rủa oán hận biến thành tình cờ cũng có thể nói sang chuyện khác.

Ví dụ như, họ tình cờ cũng sẽ đàm luận về vấn đề khó khăn trong tu luyện, chuyện của từng người tại nha môn, tình trang Minh Nguyên Tông gần đây, vân vân. Đương nhiên, khi nhắc tới Minh Nguyên Tông, trong mắt nàng vẫn sẽ có thương tâm và phẫn hận, thế nhưng phẫn hận lại không giống như vẻ muốn sống muốn chết khi trước.

Lại sau đó, một lần nhìn thấy hắn ngủ trưa, chăn trên giường rơi xuống, nàng ta cũng im lặng, không lên tiếng giúp hắn đắp chỉnh tề.

Có lúc hắn luyện công hai ngày vì sốt ruột muốn điều tức kinh mạch thông thuận, nàng ta cũng tự mình đi nấu cơm cho hắn.

Hắn có chút không hiểu nàng ta, lẽ nào nàng ta không phải nên tiếp tục hận hắn thấu xương?

Làm sao lại trở nên thân thiết hơn khi trước rồi?

Hắn nghĩ mãi không ra. Đồng thời lại có một suy nghĩ khác mơ hồ xuất hiện trong lòng hắn.

Tật xấu muốn đào ra chân tướng mọi việc nuôi thành từ nhỏ lại tái phát, khiến hắn khi nhìn thấy nàng ta từ xa đi đến liền cố ý gọi một nữ tiên Tây Đường vào phòng nói chuyện. Nữ tiên này là tân binh năm nay, mới 500 tuổi, trong nha môn đã gặp qua vài lần, hắn đã từng thuận lợi giúp nàng vài việc, vì vậy vô cùng nhiệt tình với hắn.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn sống chết muốn thoát ly Minh Nguyên Tông, chỉ cần không còn ở Minh Nguyên Tông, không ai biết hắn có quan hệ, hắn muốn giành được sự tôn trọng của người khác rất dễ dàng. Thiên Đình cũng là giang hồ, ngươi có bản lĩnh, có quyền thế, mọi người coi như biết quá khứ của ngươi không sạch sẽ cũng sẽ lựa chọn quên đi, huống hồ đến nay cũng không có mấy người biết đến quá khứ của hắn.

Nói đi nói lại.

Hắn và tiểu nữ tiên nói chuyện trong phòng, cửa sổ và cửa chính đều mở, rất dễ khiến Lương Thu Thiền vừa từ ngoài cửa tiến vào nhìn thấy họ, cũng dễ dàng khiến hắn lập tức nhìn thấy phản ứng của Lương Thu Thiền.

Qủa nhiên, hắn đưa tay lên nhặt cánh hoa rơi trên tóc nữ tiên, vừa vặn bị Lương Thu Thiền đang bước vào cửa viện nhìn thấy.

Ngay sau đó, hắn thấy mặt nàng ta lập tức trắng bệch không còn màu máy, mà trong nháy mắt biến thành tức giận đến mắt cũng đỏ lên.

Nàng ta xông tới, lớn tiếng mắng: " Lâm Kiến Nho, tên súc sinh nhà người!", sau đó tát nữ tiên kia một cái, lại lật bàn của hắn, chạy ra ngoài.

Nữ tiên cũng bị doạ chạy.

Trong phòng chỉ còn một mình hắn.

Hắn không phẫn nộ. Một là bởi hắn đã sớm miễn dịch với hai chữ đó, hai là vì bản thân hắn cũng mong chờ phản ứng của Lương Thu Thiền.

Hiện tại hắn có thể khẳng định, thái độ của Lương Thu Thiền đối với hắn đã xảy ra biến hoá.

Hắn có chút hưng phấn!

Không ngờ tới, đại đệ tử thủ tịch của chưởng môn Minh Nguyên Tông, sau khi bị hắn chèn ép lại không muốn rời khỏi hắn.

Thật tiện cho nàng ta a...

Nhưng hắn vẫn có chút nghi hoặc.

Vì sao nàng ta lại quan tâm hắn và nữ tiên khác thân cận? Trong lòng nàng ta nghĩ gì? Giống như trước kia coi hắn là đồ chơi của sư huynh sư muội họ, hay là đối với hắn sinh ra tình cảm nam nữ?

Tình yêu nam nữ... Nói thật, hắn thực sự là không dám nghĩ.

Phải biết, hắn là một tên con riêng thấp hèn trong mắt nàng ta, ngay cả súc sinh cũng không bằng. Lương Thu Thiền là đại đệ tử thủ tịch của chưởng môn Hoa Thanh, đến Cơ Mẫn Quân cũng phải cho nàng ta ba phần mặt mũi, trong lòng nàng ta luôn nhớ nhung sư phụ của mình, làm sao có khả năng sinh ra tình yêu nam nữ với hắn?

Không cam tâm chuyện hắn cũng được những nữ tiên khác coi trọng thì hợp lí hơn.

Hắn nhìn vụn gốm sứ trên mặt đất, cười lạnh đứng lên.

Ngoài cửa không có động tĩnh, nàng ta không biết đã chạy đi đâu rồi.

Thế nhưng liên quan gì đến hắn đây?

Đối với hắn mà nói, nàng ta chẳng qua chỉ là một quân cờ rất nhanh sẽ không cần đến nữa. Hiện tại hắn vẫn cần dùng đến nàng để thăm dò tin tức Minh Nguyên Tông.

Hắn ngồi uống trà, nhìn chằm chằm về phía trước một lúc, mi tâm có thêm một tia do dự.

Bất kể nói thế nào, trên tay nàng ta còn có bí mật của hắn, nếu vạn nhất nàng ta quá tức giận, tiết lộ chuyện này ra ngoài thì sẽ không tốt.

Hắn cúi đầu trầm ngâm một chút, thả chén xuống, đi ra khỏi cửa.

Đi đến nơi ở của nàng ta, nữ tiên cùng sân liền nói vừa rồi thấy nàng ta chạy về phía Tây.

Phía Tây, phía Tây là hướng ra khỏi Thiên Đình.

Có điều, ra khỏi Thiên Đình chính là địa giới Ngân Hà, hắn đã cùng nàng ta đi qua bờ sông Bạch Tê Sơn hai lần.

Lẽ nào nàng ta đến đó?

Hắn ôm tâm tình thử một chút, đi về phía Tây, đến Ngân Hà, tìm đến đỉnh núi Bạch Tê Sơn hắn đã từng vì muốn làm lung lạc nàng ta mà dẫn nàng ta đến.

Dưới đỉnh Ma Bàn Thạch, quả nhiên có một người ngồi hướng mặt về phía Ngân Hà, sừng sững giống pho tượng.

" Thiền sư tỷ vì sao lại đến đây rồi?"

Ngữ khí của hắn hết sức dịu dàng. Mặc dù hắn biết không cần phải cẩn thận từng li từng tí một, nhưng làm nàng tức giận vào lúc này thì cũng không đáng.

Thân thể Lương Thu Thiền chấn động, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt nàng ta sưng như hạch đào, ánh mắt như đao bắn đến.

"Sư tỷ." Hắn thử đến gần một chút.

" Ngươi đừng lại đây!" Lương Thu Thiền tức giận quát lên, " Tên súc sinh nhà ngươi! Tại sao ngươi không đi chết đi?!"

" Ta đã làm gì sai sao?" Hắn chăm chú nhìn nàng ta, ngữ khí lại hết sức vững vàng.

" Ngươi không làm gì sai! Là ta sai, ban đầu ta không nên đi vạch trần ngươi, ta không nên ngu ngốc như vậy, thậm chí còn bị cưỡng bức đi hại Cơ Vịnh Phương! Nếu như ta không làm thế, ta đã không bất đắc dĩ bị buộc vào cùng ngươi! Càng sẽ không bị ngươi sau khi cởi quần áo nhục nhã xong lại lập tức cùng nữ nhân khác tình chàng ý thiếp!"

Lương Thu Thiền bỗng khóc lớn, khóc đến mức không đứng vững được nữa.

" Ngươi là tên súc sinh! Khốn nạn, là kẻ hèn hạ vô liêm sỉ nhất trên đời này, ngươi cút đi!"

" Sư tỷ bình tĩnh một chút." Lâm Kiến Nho nỗ lực động viên, " Sư tỷ hiểu lầm rồi, ta và Tiểu Thanh chỉ là đồng liêu trong nha môn, nói chuyện công vụ với nhau vài câu mà thôi, ta chưa làm gì cùng nàng cả. Sư tỷ đối với ta tốt như vậy, sao ta có thể không cảm động đây?"

Lương Thu Thiên ôm gối khóc lớn.

Hắn chờ đúng thời cơ, bắt được cánh tay của nàng ta kéo lại gần, Lương Thu Thiền không chống cự được, ngã vào lòng hắn.

Hắn có chút chán ghét, nhưng vẫn không đẩy nàng ta ra.

Cũng không phải vì sợ nàng ta làm sao, tuy núi này cao, nhưng muốn ngã chết nàng ta thì còn chưa đủ.

Dù sao, nàng ta đối với hắn mà nói vẫn còn có chút tác dụng.