" Hiên Viên Hối chính là tôn tử của Hoàng Ban Hổ. Có người nói, Hoàng Ban Hổ năm đó phò tá Hoàng Đế chiến đấu với Xi Vưu đã lập đại công, đưa Hoàng Đế ra khỏi sinh sát hiểm cảnh. Hai nước Hữu Hùng quốc và Nam Tương quốc vốn có giao tình vô cùng tốt, cũng chính vì chuyện này, các đời Hữu Khương quốc và Nam Tương quốc chưa từng có quan hệ qua lại."

" Vậy vì sao các ngươi lại có mâu thuẫn với Hữu Hùng quốc? Đã có mâu thuẫn, tại sao vẫn gả Vũ Chân đi Nam Tương?" Biết được càng cụ thể và tỉ mỉ, dường như những điều nàng muốn biết lại càng nhiều, Mộ Cửu nhất thời không dừng được.

Thế Ân chậm rãi nói: " Hai quốc gia chúng ta từ khi khai quốc thật ra có quan hệ không tệ, khi chiến đấu với Xi Vưu đều cùng nhau góp sức, thế nhưng sau đó đã xảy ra một chuyện, khiến hai quốc gia trở mặt thành thù."

" Chuyện gì?"

Sắc mặt Thế Ân có chút lúng túng.

Mộ Cửu liền cười: " Nếu không tiện thì có thể không nói, như vậy cũng không sao."

Nàng vừa nghe liền biết nguyên nhân khiến hai quốc gia trở mặt này chắc chắn có gì đó không quang minh lắm, vì vậy không muốn gây khó dễ cho hắn.

Thế Ân hơi chần chừ: " Thật ra cũng không phải cái gì không thể nói. Chuyện xảy ra cũng rất lâu rồi.

Mười vạn năm trước, cô cô của ta và hoàng tử Hữu Hùng quốc có thầm mến nhau. Tộc Thần Thú chúng ta khi đạt được tiên cấp cũng có thể thông hôn cùng dị tộc, Hữu Hùng Thị thuộc nhân tộc, nếu cô cô ta gả cho họ, tương lai hài tử sẽ là loài người, nếu gả cho Hổ tộc, hài tử sinh ra cũng là Hổ tộc, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì. Bạch Hổ tộc chúng ta tuy không dễ dàng thông hôn với ngoại tộc, thế nhưng tổ phụ và phụ thân ta vẫn đồng ý.

Nhưng Hữu Hùng quốc tự cao cho rằng họ chính là hậu nhân của Hữu Hùng Thị, trong trời đất này có địa vị sánh bằng với Ngũ Đế, mà Bạch Hổ chúng ta tuy rằng tiếng tăm không thấp, nhưng dù sao cũng chỉ là một nô tài của Tam Thánh Tôn. Họ cho rằng chúng ta không trèo cao được, vì thế kiên quyết phản đối. Cô cô ta liền tuẫn tình, hoàng tử Hữu Hùng quốc sau đó cũng tự sát, từ đó hai bên đổ tội lẫn nhau, cừu hận cứ như vậy mà xuất hiện."

Khoé miệng Thế Ân nhếch lên có vẻ tự giễu, rất hiển nhiên, chuyện này đối với Bạch Hổ tộc mà nói cũng không có hào quang gì.

Ngay cả Lục Áp đang chống tay nghe chuyện cũng thay đổi sắc mặt, thanh âm cũng lộ ra chút ý tứ lạnh lẽo: " Nói như vậy, ý tứ của Hữu Hùng quốc là, hậu nhân của Thần Tướng sư tỷ ta không xứng với huyền tử huyền tôn của đám Địa Hoàng chúng?"

Thế Ân vội đáp: " Văn bối dù sao cũng chưa từng chính tai nghe thấy, có thể sẽ không rõ ràng."

Sắc mặt Lục Áp vẫn chẳng phải là đẹp đẽ gì.

Mộ Cửu cũng cảm thấy Hữu Hùng quốc có chút tự mãn, giả bộ quá mức.

Lời nói của Thế Ân không phải không có ý gợi lên phân tranh, nhưng thái độ không coi ai ra gì của họ thì đúng là sự thật, nếu không có suy nghĩ như vậy, vì sao sẽ kiên quyết phản đối hôn sự đây?

Bạch Hổ tộc thân là một trong thập đại Chiến thần bên người Nữ Oa, trong mắt họ lại chỉ là bậc nô tài không đáng nói đến, mặc kệ họ có nói lời này hay không, dùng thân phận làm lí do, trước sau đã có vẻ bắt nạt người.

Tổ tiên Hữu Hùng quốc là Hoàng Đế, Viêm Hoàng nhị đế công trạng vĩ đại không cần phải nói, nhưng Nữ Oa là một trong bốn Thuỷ Tổ thần, nếu thật sự muốn bàn đến thân phận thì liền có thể thấy rõ ràng. Hiên Viên Thị đang tốt, đến tay hậu bối bọn họ lại chia năm xẻ bảy, đến toạ kỵ cũng không thể ở lại bảo vệ quốc nội, giờ còn sửa lại tên thành Hữu Hùng quốc, sau đó là xem thường tộc Bạch Hổ?

Trái lại, thập đại Chiến thần của Nữ Oa, từng người từng người đều khai tông lập phái trên Tiên giới, Cửu Vĩ Hồ tộc quả thực có thể nói là hô phong hoán vũ, các tộc còn lại tuy chưa lập quốc nhưng trình độ cũng không thấp. Hữu Hùng quốc có thể được kết thân với Khương thị lại còn ghét người ta địa vị không cao, thật không biết là đã nghĩ như thế nào nữa.

" Đã vậy rồi, vì sao lại vẫn gả Vũ Chân đi Nam Tương?" Mộ Cửu lại hỏi.

Thế Ân liền nói tiếp: " Thật ra những năm gần đây mối quan hệ của hai nước chúng ta đã hoà hoãn đi một chút, dù sao chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm rồi, thêm nữa, Nam Tương quốc nằm ở phía Bắc Hữu Hùng quốc, Hữu Khương chúng ta nằm ở phía Tây Nam, không giáp nhau, cũng không xảy ra nhiều phân tranh. Tộc hoàng ban hổ và tổ tiên chúng ta xưa kia đã từng cùng nhau chiến đấu, Hiên Viên Hối vừa đến liền gợi lên tình cũ của lão bối, còn nói đến công lao của Hoàng Đế, nguyện lấy chính mình để hoà thân, hoá giải phân tranh giữa hai quốc gia.

Phụ thân của Vũ Chân năm đó hi sinh cũng chính trong cuộc chiến đấu với Hữu Hùng quốc, tỷ muội các nàng tâm tính đều vô cùng thiện lương, vì vậy Vũ Chân liền đồng ý gả sang Nam Tương. Chỉ là chúng ta đều đã nhìn lầm người, Hiên Viên Hối hoá ra lại là một tên ác đồ!"

Các bộ lạc từ Hồng Hoang vốn đều dân phong thuần phác, không xảo quyệt như những người hiện tại, ý nghĩ của Vũ Chân thật sự không khó lí giải.

Mộ Cửu cẩn thận suy nghĩ về hiện trạng của các bộ tộc Bắc Hoang.

Hậu duệ trực hệ của Hoàng Đế Hữu Hùng thị dĩ nhiên là đã sa sút, biến thành Hữu Hùng quốc bây giờ. Toạ kỵ của Hoàng Đế, một người thuộc tộc Hoàng ban hổ thì lai vô cùng trung thành, thề sống chết bảo hộ cho hậu duệ của chủ nhân cũ, lập nên Nam Tương quốc phía Bắc Hữu Hùng quốc. Vị trí Hữu Khương quốc vốn là đối đầu với Hữu Hùng quốc, hiện tại đã trở thành đối đầu với cả hai Hữu Hùng và Nam Tương quốc.

Mà bây giờ, Hữu Khương thái tử Thế Ân thì lại muốn đi tìm thê tử mất tích một cách vô cớ của mình.

Nàng nhướn mày, trầm ngâm một lúc, liền quay sang hỏi Lục Áp: " Bằng chiếc nhẫn này cũng không thể tìm được tung tích Lương Cơ sao?"

" Không tra được." Lục Áp khẽ lắc đầu, " Có điều, xem khí tức bên trên, nàng chắc chắn vẫn còn tại thế."

Hắn hỏi Thế Ân: " Ngươi định làm thế nào?"

Biểu hiện của Thế Ân sau khi nghe hắn nói rằng Lương Cơ còn tại thế liền thả lỏng xuống, sau đó lại chán nản đáp: " Tất nhiên ta sẽ tiếp tục tìm kiếm nàng. Chỉ cần nàng còn tồn tại trong thiên địa, ta nhất định phải tìm nàng cho bằng được." Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, cúi người thi lễ với Lục Áp, " Đã quấy rầy Thánh Tôn lâu như vậy, Thế Ân xin cáo từ trước. Ngày khác sẽ đến Thanh Huyền Cung thỉnh an Thánh Tôn gia gia."

Mộ Cửu lên tiếng: " Dù sao cũng đi, đi muộn một chút cũng không sao, không bằng ngươi hãy ở lại đây đêm nay, sáng sớm mai đi cũng không muộn." Lại nói với A Phục, " Thế Ân thái tử đêm nay sẽ ở trong phòng ngươi, ngươi ở cùng với Duệ Kiệt một đêm đi."

A Phục cao hứng dụi dụi vào cái mông nhỏ của Duệ Kiệt, Duệ Kiệt liền ôm mông chạy ra ngoài.

Mặc dù Thế Ân trong lòng đang nóng như lửa đót, nhưng trước mặt Lục Áp cũng không tiện từ chối, hơn nữa quả thức sắc trời đã tối, còn có thể tìm được gì đây?

Vì vậy, hắn liền nhận ý tốt của Mộ Cửu, ở trong phòng A Phục.

Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn thay đổi chăn đệm trên giường A Phục, tự đi thu xếp việc chiêu đãi.

Mộ Cửu không thể nhịn được nữa, theo sát Lục Áp trở về phòng.

" Thật là trùng hợp. Đại Bạch Hổ cũng là Bạch Hổ, không biết hắn và A Phục có quan hệ gì không nhỉ? Có thể là đệ đệ hay gì đó hay không?"

Nàng vừa bước vào cửa liền ngồi xuống cạnh bàn.

Lục Áp rửa tay trong chậu đồng, nói: " Nếu là người thân, lẽ nào hắn lại không biết?"

" Có điều..." Nói tới đây, hắn lau tay, lại nói tiếp, " Hữu Khương quốc không giống Thanh Khâu. Năng lực sinh sôi của Bạch Hổ rất mạnh, toàn bộ Hữu Khương quốc đều là Bạch Hổ, linh lực càng thấp tuổi thọ càng ngắn, mặc dù đều là Thần tộc nhưng khoảng cách giữa các lần sinh nở đều rất ngắn. Mấy trăm ngàn năm qua, quốc nhân đã phát triển lên không ít."

" Vậy nghĩa là gì" Mộ Cửu bắt được cái khăn của hắn, vắt lên trên kệ.

" Ý ta là, A Phục coi như không có quan hệ gì với hắn, nhưng cũng có thể là quốc dân của họ."