Editor: Lam Tuyền

Beta: Tử Nguyệt Minh

"A Cửu!"

Thanh âm của Lục Áp bỗng truyền đến, ngay sau đó liền xuất hiện bên cạnh nàng. Thế Ân cũng rất nhanh chóng chạy tới, ngồi xuống trước mặt A Phục, còn đang kinh hãi không biết nó bị làm sao thì đã theo tầm mắt nó nhìn về phía trước.

"Hoa Phượng Hoàng?"

Hắt bỗng đột nhiên thốt lên.

Mộ Cửu đang toàn lực chú ý đến A Phục nghe vậy liền lập tức ngẩng đầu.

Thế Ân đứng lên, bước nhanh tới bên dưới cây Phượng Hoàng, run rẩy đưa tay vuốt ve, nói: "Nơi ta và Lương Cơ đính ước, chính là dưới tán cây Phượng Hoàng phía sau cung điện của ta. Thời gian chúng ta ước hẹn chung thân, cũng sử dụng cây Phượng Hoàng làm cột mốc chính xác!"

Mộ Cửu choáng váng đầu óc. Sao lại có thể trùng hợp như thế?!

Nếu như cây hoa Phượng Hoàng này đối với hai người họ mang ý nghĩa đặc biệt quan trọng, vậy việc A Phục dẫn bọn họ đến nơi này nói lên điều gì?

Xung quanh đang trong một khoảng lặng, A Phục bỗng nhiên đứng dậy, dùng móng vuốt đào gốc cây.

Ban đầu, chỉ thấy A Phục từ từ đào như không biết định làm gì tiếp theo, nhưng một lúc sau chợt tăng tốc độ, hai chân như điện xẹt mà đào xuống!

Thế Ân cũng ngồi xuống lấy tay đào cùng nó, một người một hổ lại ngồi dưới gốc cây đào như điên!

Không ai tiến lên ngăn cản, nhưng cũng không ai tiến lên hỗ trợ, bởi biểu hiện hắn rõ ràng chính là không muốn ai nhúng tay vào chuyện này cả. Sự rốt ruột trong mắt hắn như biến thành từng đợt sóng lớn. Rất nhanh sau đó, họ đã đào được một cái hố sâu hoắm dưới tàng cây. A Phục chưa ngừng lại, Thế Ân liền không dám từ bỏ, nhưng sự hoảng sợ và sốt ruột trong mắt hắn ngày càng trở nên rừng rực!

... Hắn nhất định đang sợ rằng, bị chôn dưới đó là Lương Cơ...

Không biết đã qua bao lâu, ngay khi Mộ Cửu đang do dự liệu có nên giúp một tay hay không thì họ đã từ từ dừng lại. Một lát sau, Thế Ân lấy từ trong hố ra một chiếc hộp hình chữ nhật được bóc bằng lụa!

"Đây chính là y phục của Lương Cơ!"

Chiếc hộp đến tay hắn, hộp gấm vừa rồi còn yên ổn lập tức hoá thành một chiếc váy bằng tơ lụa vàng.

Thế Ân run rẩy quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, hai viền mắt sớm đã đỏ bừng, giờ không nhịn được mà rơi lệ.

Hắn vừa rơi lệ, A Phục vốn đang còn đang mải vùi đầu ngửi bộ xiêm y bỗng lôi từ bên trong ra một thứ gì đó toả kim quang sáng lạn.

"Trâm cài tóc?!" Mộ Cửu nhíu mày.

Thế Ân ngừng nước mắt, lập tức nhặt chiếc trâm từ trên bãi cỏ lên, nhưng vừa nhìn, nước mắt hắn lại tuôn ra như suối.

Lục Áp thấy trên chiếc trâm cài tóc có một nhúm lông tơ, không khỏi cầm lên quan sát một chút, nửa khắc sau liền liếc Thế Ân, nói: "A Phục đúng là nhi tử của ngươi. Hiện tại không phải là thời điểm để ngươi thương, đây chính là lông của APhục, có vẻ như Lương Cơ đã cố ý để lại A Phục và những thứ đồ này ở lại đây."

"Vậy giờ nàng ấy đang ở đâu?" Mộ Cửu cũng kích động.

"Đừng nóng vội." Lục Áp nhanh chóng đem linh lực của mình đảo qua bọc quần áo của Lương Cơ, nhưng chỉ trong chốc lát đã thu tay lại, "Những thứ đồ này đã bị động tay động chân, không có manh mối gì, ta vẫn chỉ có thể cảm giác được là nàng ấy còn sống." Hắn nhíu mày nhìn xung quanh: " Nơi này đúng là nơi chôn hài cốt của Đại Nghệ rồi."

Vị trí hiện tại của bọn họ là một nơi vô cùng hẻo lánh, có đi qua đến mấy chục lần cũng chưa chắc đã nhớ được hình dạng, ngoại trừ việc trên trời mơ hồ có tử khí.

"Vì sao Lương Cơ lại lựa chọn nơi này vậy? Nàng cố ý hay vô tình trùng hợp?" Mộ Cửu liền cảm giác được hai chuyện này có thể có liên quan với nhau.

"Bất kể là thế nào, ta có thể chắc chắn rằng, Lương Cơ trước khi mất tích cũng giống như ta, không biết Chu Sơn này chính là nơi chôn cất hài cốt của Đại Nghệ." Thế Ân hít sâu một hơi, vuốt ve A Phục rồi đứng lên.

Dù sao tiếng tăm và sức ảnh hưởng của Đại Nghệ lớn nhất vẫn chỉ là ở Nhân giới, đối với Thần giới thì cùng lắm cũng chỉ là một vị vua có công lớn với các gia tộc, không biết chuyện này cũng là điều bình thường.

Nhưng nếu như Lương Cơ khi đó không biết, trong 500 năm này có khả năng sẽ biết hay không?

Có điều mặc kệ là thế nào thì vấn đề này cũng không quan trọng lắm, dù sao việc tìm được manh mối mới là điều then chốt.

Đoàn người liền đi quan sát xung quanh một lần nữa. Mộ Cửu lấy Truy Tiên Địch ra, Lục Áp cũng phất tay áo, sử dụng Lãm Vân Tiên Thường nhưng cũng không có phát hiện gì.

Thật giống như Lương Cơ chỉ đột nhiên xuất hiện ở đây, sau đó biến mất không còn chút tăm hơi nào vậy. Chí ít là trong khu vực Lôi Linh Sơn này không còn manh mối gì.

Đến lúc chạng vạng tối, đoàn người quay về Thiên Đình.

Mộ Cửu cho rằng Thế Ân sẽ buồn rầu mê muội nhưng cũng không phải, tuy hi vọng bị dấp tắt khiến hắn sa sút tinh thần, nhưng dù sao cũng đã xác thực được thân phận A Phục – chính là hài tử của hắn và Lương Cơ, đây đã xem như là kinh hỉ rất lớn rồi.

Hắn luôn cho rằng 500 năm cách xa giữa hắn và Lương Cơ giống như 500 năm cùng nhau ân đoạn nghĩa tuyệt, bản thân hắn chưa từng bao giờ nghĩ tới việc Lương Cơ sẽ sinh ra một đứa bé cho hắn, niềm vui như vậy, những u sầu từ xưa sao có thể cắt đứt? A Phục xuất hiện không chỉ để an ủi hắn mà còn cho hắn động lực rất lớn, có nó, nghĩa là Lương Cơ sẽ sớm xuất hiện.

Tiểu Tinh và Duệ Kiệt cũng rất quan tâm tới kết quả lần này của họ, họ mới bước vào cửa liền nhào tới.

Thế Ân cười, nói cho bọn họ nghe tin tức tốt đẹp lần này, hai người bọn họ đều nhảy dựng lên vui mừng.

Duệ Kiệt ôm A Phục, hôn nó một cái. Mặc dù A Phục có chút không hiểu nhưng vẫn cực kì hài lòng đối với nụ hôn này.

"Có tin tức tốt như vậy, tối hôm nay ta sẽ làm thật nhiều đồ ăn!"

Tiểu Tinh nói xong câu này liền chạy biến đi mất.

Thượng Quan Duẩn cũng cực kì hưởng ứng, lập tức đi theo: "Vậy để ta đem thêm mấy bầu rượu tới!"

Duệ Kiệt cũng suy nghĩ một lát, liền nói: "Vậy còn để A Phục và con cùng đi hái rau dưa!" Dứt lời nó liền dẫn A Phục chạy nhanh ra ngoài

Trong lòng mọi người đều thật sự vui mừng thay cho A Phục, âm thanh vui mừng ở đây còn đem mấy con Tiên Hạc từ xa dẫn tới.

Cơm tối của sáu người trong đó có một con hổ tổng cộng hết mười mấy cân rượu, ăn đến khi mặt trăng lên cao mới giải tán.

Sau đó liền đến bát đũa cũng không thu dọn, ai về phòng người đó nghỉ ngơi.

Mộ Cửu cũng cực kì vui vẻ thay cho A Phục. Tiểu tử kia cuối cùng cũng biết được cha mẹ mình là ai, hiện tại chỉ cần tìm thấy được Lương Cơ rồi thay nó khôi phục lại kí ức thì liền vạn sự đại cát!

Thế nhưng Mộ Cửu cũng có chút hơi tiếc nuối, bỏi nàng cũng không nỡ xa A Phục.

Nhưng nghĩ lại, nàng cũng không thể trói nó ở đây cả đời. Nó vốn là hoàng tôn Hữu Khương Quốc, tương lai không chừng còn được kế thừa ngôi vị hoàng đế, làm sao lại có thể cùng nàng lẫn lộn ở trên chốn Thiên đình này được? Cùng lắm sau này nếu nhớ nó quá thì liền đến thăm là được rồi.

Nghĩ xong xuôi tất cả, trong lòng Mộ Cửu liền thoải mái trở lại.

Sáng hôm sau, nàng dậy rất sớm, thấy phòng của Lục Áp cũng đang mở liền lập tức bước vào trong.

Lục Áp vừa khoác xong áo khoác, đang ung dung nhìn vào chiếc gương đồng chỉnh sửa vạt áo.

Mộ Cửu đi đến phía sau Lục Áp, nghiêng đầu đánh giá hắn trong gương, không nhịn được đưa tay sờ soạng cằm hắn một chút. Lục Áp nhìn qua còn rất trẻ, tướng mạo ước chừng khoảng 20 tuổi, thế nhưng lúc nào cằm cũng sạch sẽ sáng bóng, không khỏi khiến hắn toát lên vài phần dương cương khí của nam nhân, cũng có thể nhìn ra được hắn chăm sóc bản thân rất nghiêm cẩn.

Thế Ân bưng chậu nước vừa bước chân vào cửa liền thấy hai người họ, lập tức vội vàng thu chân về, kính cẩn đứng chờ bên ngoài.

Lục Áp liếc thấy hắn, liền nói: "Vào đi."

Lúc này, Thế Ân mới mỉm cười, khom người đi vào, để chậu nước lên kệ, nói: "Mời Thánh Tôn tịnh diện."