Trong lòng Mộ Cửu có quỷ, cũng chỉ đồng ý.

Trước đây, khi mới bắt đầu, nàng vẫn cảm thấy việc phát hiện ra bí mật của Hằng Nga là một chuyện lớn, nàng không thể chịu nổi, nhưng khi từ Chu Sơn quay về, nàng liền có ý nghĩ, nếu Hằng Nga và Ngọc Đế cấu kết, nàng ta còn đến nơi chôn hài cốt của Đại Nghệ để làm gì? Nàng ta có thật sự xấu xa đến mức thi cốt của một nam nhân đã chết mấy vạn năm rồi cũng không chịu buông tha?

Trong lòng nàng cũng không quá tin tưởng Hằng Nga là người như thế.

Sau đó, nàng hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó nàng bắt gặp ở Đại Ninh. Mặc dù Ngọc Đế đúng là đã lén lút rời đi, nhưng nghiêm túc mà nói, hắn cũng không làm chuyện gì khác người với Hằng Nga, hai người ngồi cách nhau một cái bàn, hơn nữa còn ngồi ngoài hiên mở, Hằng Nga cũng không có ý định mê hoặc, bằng chuyện này, làm sao có thể chứng minh được họ câu kết với nhau đây?

Thế nhưng câu nói như vậy, sao nàng dám nói với Vương Mẫu, nhìn Vương Mẫu thế kia, nói không chừng trong tay còn nắm được những nhược điểm khác. Nếu nàng nói giúp họ, không chừng kẻ xui xẻo lại là nàng.

Chuyện này cứ như vậy là kẹt cứng lại.

Chuyện vụn vặt trong nha môn làm thế nào cũng không xử lí xong được, mà hôm nay vừa vặn nàng có việc muốn vào cung, nghĩ lại, nhiều ngày rồi nàng không gặp Vương Mẫu, bèn gọi các phó Đô Ti vào giao việc. Hiện tại nàng còn chưa dám gặp Vương Mẫu, chỉ sợ vừa gặp bà ta là miệng nàng sẽ không kìm được mà phun ra sự thật mất.

Nào có biết, các phó Đô Ti vừa báo cáo xong, nàng đang ngồi trên bàn lật lật cuốn sổ, đột nhiên cảm thấy từ ngoài cửa bay đến một làn gió thơm, sau đó, trước mặt nàng bỗng loé lên, cửa đùng một cái đóng lại! Dụi mắt nhìn một chút, đứng trước mặt nàng là một người mặt sầm sì, vai theo khăn quàng phượng quan, gắn đầu châu ngọc, một thân quý khí, không phải Vương Mẫu mà nàng đã tránh mặt rất lâu thì còn ai nữa!

"Nương nương!"

Mộ Cửu lập tức bật dậy, đơ người ba giây, sau đó lập tức chạy tới cửa nhìn ra bên ngoài.

Vương Mẫu bực bội cầm quạt gõ lên đầu nàng: "Nhìn cái gì? Ai cũng không cứu được ngươi!"

Mộ Cửu ôm đầu quay lại, buồn phiền nói: "Thần nào dám ngóng trông có người đến cứu? Thần chỉ đang nhìn xem bên ngoài có kẻ nào nghe trộm hay không thôi!"

Cũng thật là, tránh được mùng một không tránh được mười lăm, bà ta đường đường là một nương nương cao quý, lại tự mình chạy tới tìm nàng!

Vương Mẫu liên tục cười lạnh, hất khăn quàng trên vai, vững vàng ngồi xuống chiếc ghế tựa của nàng, nói: "Chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?"

Biết ngay là bà ta vì chuyện này mà tới mà.

"Bẩm nương nương, thật ra gần đây không tra được gì nhiều. Nữ tiên trong tam giới này thật sự nhiều lắm, người nào cũng đẹp, thần không nhận ra được."

Nàng nói dối cũng có lí vài phần. Không có cách nào, lăn lộn chốn quan trường mà, thế nào cũng phải học được mấy chiêu. Nàng trước kia luôn cảm thấy Lưu Tuấn thật đáng ghét, nhưng hiện tại đang lăn lộn trong Thiên Đình này, không biến thành người như hắn cũng thật gian nan.

"Không nhận ra?" Vương Mẫu cười híp mắt nhìn nàng, vẫy vẫy tay, "Ngươi tới đây."

Mộ Cửu bất động.

Vương Mẫu liền giơ quạt lên, nàng liền lập tức bay tới bên người Vương Mẫu.

"Nương nương!"

Nàng đau khổ quỳ xuống bên cạnh chân bà ta, cảm thấy đề khí cũng khó khăn.

"Còn không nói thật?" Thanh âm Vương Mẫu lạnh đi vài phần.

Nàng không chống đỡ nổi. Chống chế cũng chết, không bằng nói hết ra đi. Nàng nói thay cho họ, họ không biết, biết rồi cũng sẽ nhất định không cảm kích, hơn nữa, nhiệm vụ của nàng là phụ trách tìm ra mục tiêu, có phải thị phi hay không không đến phiên nàng phán xét đúng không? Nàng nỗ lực hít thở vài lần, liền nói: "Nương nương phải bảo đảm rằng không để bệ hạ biết được là thần nói."

Vương Mẫu sâu sắc nhìn nàng: "Ta là người không biết điểm mấu chốt như vậy sao?"

Mộ Cửu ho khan vài tiếng. Cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng nàng liền nói: "Thật ra, khi thần đến Quảng Hàn Cung, thần thấy đoá mẫu đơn trên búi tóc của Hằng Nga Tiên Chủ giống với đoá mẫu đơn trên đầu nữ tiên thần bắt gặp ngày đó. Thế nhưng thần không thể khẳng định được có phải bệ hạ gặp nàng ấy hay không, rất có khả năng là không phải, xin nhờ nương nương minh giám."

"Hằng Nga?" Ánh mắt Vương Mẫu loé lên tia sáng lạnh, bà ta nhìn ván cửa đóng chặt một lúc, hừ lạnh, "Quả nhiên là nàng ta!"

Mộ Cửu cũng không quá bất ngờ, dù sao Vương Mẫu luôn cho nàng cảm giác như là mình bị nắm nhược điểm. Có điều bà ta yên tĩnh như vậy, không giống như trong tưởng tượng của nàng lập tức đứng lên, nổi giận đùng đùng đi tìm Ngọc Đế, vẫn là khiến nàng có chút bất ngờ.

Nàng thử dò xét: "Lẽ nào nương nương đã sớm phát hiện?"

Vương Mẫu liếc nàng một cái: "Ngươi không biết pha một chén trà tới đây sao?"

Mộ Cửu lập tức chạy đi tìm trà.

Thế nhưng, pha trà xong, bà ta lại không uống, chỉ buông mắt nhìn lá trà đang trôi nổi trong chén, chậm rãi nói: "Tháng trước, nàng ta đã từng thừa dịp không ở trong cung tới tìm bệ hạ." Nói rồi, bà ta nhìn về phía nàn, "Chính là khi ta về từ Tử Trúc Lâm."

Mộ Cửu suy nghĩ một chút, thời điểm bà ta đi Tử Trúc Lâm vừa vặn chính là khi nàng phải chịu uất ức dưới tay lão nhân Ngao Sâm kia.

Nếu nói vậy, hai người họ "cấu kết" với nhau cũng không phải quá lâu mà.

Nhưng nếu đổi thành Lục Áp là Thiên Đế chưởng quản lục giới, mà nàng là Vương Mẫu, nếu có nữ tiên nào thừa dịp nàng không có nhà liền chạy đến tìm Lục Áp, nàng hình như cũng sẽ không cảm thấy việc đó có gì kì quái. Dù sao cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, lẽ nào lại không bằng nàng hàng ngày tiếp xúc? Hay là bởi Hằng Nga xinh đẹp, nên Vương Mẫu mới đề phòng nàng ta?

Nàng liền hỏi: "Không biết thời điểm Hằng Nga Tiên Chủ tới tìm bệ hạ là ngày hay tối?"

Nếu là ngày, nàng thật sự liền muốn khuyên bảo bà ta. Dù sao canh phòng nghiêm ngặt như vậy sẽ rất mệt. Hơn nữa, Lục Áp nói cũng có lý, nếu Ngọc Đế thật sự muốn làm chuyện gì xấu thì tại sao phải phí công chạy đi Nhân giới như vậy? Mà khi nàng nhìn thấy họ, quả là cũng không có hành vi quá mức.

"Buổi tối." Vương Mẫu nhìn nàng, hai chữ lạnh như băng bén nhọn phun ra.

Mộ Cửu sửng sốt.

"Ta nghe bọn nha đầu kia nói, lúc đó chính là giờ lên đèn, bệ hạ đọc sách ở Ngự Thư Phòng, Hằng Nga vội vàng cầu kiến, sau đó một lúc lâu sau mới ra ngoài. Sau đó, hành tung của bệ hạ liền bắt đầu có chút quỷ bí."

Vương Mẫu nói tới đây liền đứng lên, ánh mắt lộ ra chút âm hàn: "Bình sinh ta xem thường nhất là nữ nhân thiếu tự trọng, cũng không thích nổi nam nhân thích lén lén lút lút. Người người đều nói ta độc ác, trách ta nặng tay với Chức Nữ, ngược đãi Tam Thánh Mẫu, nhưng lại chưa hề nghĩ, không phải là do họ chọn sai đường sao?

Ta trừng phạt, kỳ thực không phải do các nàng động phàm tâm, mà là do các nàng không biết tự ái. Thân là nữ nhân, không phải chỉ có gả cho gà theo gà gả cho chó theo chó thì mới thể hiện được quyết tâm của mình, nếu các nàng thật sự có nhãn giới, tại sao không khuyên bảo đối phương một lòng hướng đạo, sau đó ở bên nhau vĩnh viễn? Ngược lại lại liều mạng muốn dấn thân xuống hạ giới làm phàm nhân làm gì?

Đây rốt cuộc là do ta tàn nhẫn, hay là các nàng ngốc đây? Nam nhân họ yêu cũng không muốn đến khi đắc đạo mới được ở bên họ, một chút bền lòng và nghị lực đều không có, chỉ có thể chờ họ nhân nhượng, từ bỏ tương lai làm tiên. Ngưu Lang kia, ngoại trừ luôn miệng nói muốn Chức Nữ đi đến một nơi thật tốt, bảo vệ nàng từ đầu bên kia Ngân Hà, thì đã làm được gì rồi?