" Tướng quân, có người bên ngoài muốn gặp ngài." Một truyền lệnh binh tiến lên bẩm báo.

" Nga? Lâm Trường Không, ngươi suất lĩnh hai trăm người đem hai người họ mang về trước, Tần Dũng cùng An Đức Lỗ theo ta đi xem đến tột cùng là ai." Hứa Hải Phong không thèm để ý chút nào phân phó.

Tới bên ngoài nơi Hắc Kỳ quân thủ vệ, Hứa Hải Phong liếc mắt liền nhìn thấy một gã tướng lãnh đang xấu hổ đứng trước mặt hai tên hắc kỳ quân sĩ. Xem khuôn mặt tựa hồ có chút quen thuộc, Hứa Hải Phong đang hồi tưởng thân phận của người này, không nghĩ tới con mắt hắn sắc bén, không ngờ lại phát hiện Hứa Hải Phong, lớn tiếng kêu lên: " Hứa tướng quân, ngươi cuối cùng cũng đi ra."

Hắn vừa lên tiếng, Hứa Hải Phong lập tức nhớ tới hắn chính là Trần tướng quân ba tháng trước đã suất lĩnh đội ngũ trú đóng bên ngoài huấn luyện doanh. Hứa Hải Phong cùng hắn cũng gặp qua chưa tới năm lần, chỉ biết là hắn họ Trần, về phần quan chức, so với mình còn lớn hơn một bậc, là một phó tướng thống suất vạn người. Chẳng qua từ sau khi hoàng đế bệ hạ bắt đầu chung quanh điều binh khiển tướng, hắn là nhóm đầu tiên bị điều binh, tính ra cũng đã có một thời gian không gặp mặt.

Hứa Hải Phong không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ nói: " Nguyên lai là Trần tướng quân, thất nghênh thất nghênh, xin hỏi Trần tướng quân tìm tiểu tướng có việc gì không?"

Trần phó tướng vội vàng thi lễ, cười khổ một tiếng nói: " Không phải ta tìm Hứa tướng quân ngươi, mà là Hứa tướng quân ngươi đi tìm ta phiền toái a."

Hứa Hải Phong ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: " Trần tướng quân chỉ giáo cho?"

Trần phó tướng chỉ vào phòng ốc tối như mực bốn phía nói: " Khối khu vực này là phạm vi cảnh giới của ta, lão đệ ngươi đột nhiên mang binh đến đây, đem người của ta đuổi chạy, còn vây quanh nơi này một giọt nước cũng không lọt, ngươi nói ta có thể không đến hỏi đã xảy ra chuyện gì hay sao?"

Ngoài miệng Trần phó tướng nói thật khách khí, nhưng tâm lý đã sớm mắng to, nếu là thiên tướng khác mang đội làm như vậy, hắn có lý trong tay, đã sớm hạ lệnh bắt người. Nhưng hôm nay nhìn biểu hiện của Hắc Kỳ quân trên chiến trường, ngay cả trọng giả bộ kỵ binh cũng bị bọn quái vật này dùng cứng đối cứng giết chết, Trần phó tướng tự biết lấy một vạn binh sĩ dưới tay hắn mang tới chỉ sợ không đủ cấp cho người ta nhét kẽ răng. Huống chi, đám tiểu quỷ không có can đảm này vừa nhìn đến là Hắc Kỳ quân đuổi người đi, chạy trốn so với con thỏ còn nhanh, nếu mình ra lệnh một tiếng, chỉ sợ người bỏ chạy còn nhiều hơn là công kích.

Hắn chính là biết rõ điểm này, cho nên bị mấy binh sĩ cấp thấp nhất chặn lại bên ngoài, tuy là cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng vẫn không dám xông vào. Bây giờ gặp được Hứa Hải Phong, trong lòng một trận tức giận, nói chuyện cũng mang theo ba phần cơn tức. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hứa Hải Phong vừa rồi chỉ nghĩ đi bắt sống huynh đệ An Đức Lỗ, thật ra không có nghĩ tới chuyện này, nhưng việc này lại không cách nào đối người giải thích, không khỏi cảm thấy làm khó, há miệng mấp máy, nói không ra lời.

Nếu thái độ Hứa Hải Phong cương cường một chút, Trần phó tướng tuyệt đối không dám làm khó, nhưng nhìn thấy Hứa Hải Phong tựa hồ biết đuối lý, một bộ dáng không dám lên tiếng, lá gan Trần phó tướng có chút lớn lên: " Hứa tướng quân, vô luận như thế nào ngươi phải cấp cho ta một lời giải thích, nếu không ngươi bảo ta làm sao giải thích với người khác."

Trần tướng quân nói đến đây, đột nhiên cảm thấy một trận ác hàn, phảng phất như bị dã thú hung mãnh theo dõi, ngẩng đầu vừa nhìn, Tần Dũng mở to đôi mắt như chuông đồng đang gắt gao coi chừng chính mình. Trong lòng hắn cả kinh, ánh mắt ngưng tụ, đột nhiên phát hiện ngoài mười bước, Triết Biệt đã giương cung lắp tên, mũi điêu linh tiễn đen thui dưới ánh lửa chiếu rọi phản xạ lung lay quang mang nguy hiểm bất định. Ngoại trừ ra, một người mắt sâu mũi cao tay cầm thanh kiếm đang đứng bên cạnh Hứa Hải Phong, tuy hắn vẫn không hề nhìn mình, nhưng Trần phó tướng lại vô cùng kỳ lạ cảm thấy được một loại cảm giác sự sống chết của mình đang nằm trong lòng bàn tay người này.

Sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi rơi như mưa, trong lòng hối hận không thôi, biết rõ đám sát tinh này đều là nhân vật ngoan độc giết người không nháy mắt, chính mình còn muốn quỷ mê tâm khiếu đi trêu chọc bọn họ, đây không phải là sống chán rồi hay sao. Nếu hắn hạ lệnh đem mình giết chết tại chỗ, tuy là trong quân quân pháp sâm nghiêm, nhưng chỉ bằng chiến tích cùng thực lực của chi bộ đội này của Hứa Hải Phong, chỉ sợ không có bao nhiêu người chịu vì mình mà ra mặt.

Huống chi ngay cả chính hắn cũng không tin tưởng, hoàng thượng sẽ hạ lệnh giết vị tuyệt thế hổ tướng như Tần Dũng để minh oan cho hắn.

" Khái, việc này đúng thật là tiểu tướng không đúng."

Hứa Hải Phong trầm mặc chốc lát, Trần tướng quân lại cảm giác như đã qua trăm ngàn năm, thẳng đến khi Hứa Hải Phong mở miệng, áp lực cũng không cánh mà bay. Hắn thở dài một hơi, làm gì còn tâm lý dám tiếp tục truy cứu, vội vàng sửa lời nói: " Chẳng qua nếu Hứa tướng quân làm như vậy, nói vậy định là có nguyên nhân khác, mọi người cùng là thần tử, Hứa tướng quân cứ tự tiện, không cần băn khoăn, mạt tướng còn có quân vụ trong người, cáo từ trước." Nói xong, liền cung tay, cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.

Hứa Hải Phong há to miệng, khó tin nhìn bóng lưng Trần phó tướng, hắn vừa mới vắt hết óc, tưởng tìm lời để nói, tuy là sơ hở trăm phần, nhưng nếu muốn lừa gạt vượt qua kiểm tra cũng còn có thể, không nghĩ tới Trần phó tướng chuyển biến nhanh như vậy, làm cho những lời hắn chuẩn bị nói đều không cần mở miệng.

Hắn cũng không có ý thức được hắc kỳ quân của mình thời khắc này ở trong quân đã có danh vọng và lực uy hiếp cực kỳ sùng cao. Chỉ nhìn hắn tụ tập đội ngũ năm trăm người từ nội thành đi tới ngoại thành, trên đường trải qua vô số đạo quan tạp, cũng là một đoạn đường đi thẳng không bị ngăn trở, là có thể đoán ra một...hai...

Do Tần Dũng là dấu hiệu nổi bật dẫn đường, cho dù trên đường gặp phải chướng ngại, hắn cũng là một cước đá văng, không hề để ý đến người bên ngoài ngăn trở, những sĩ tốt muốn cản đường bị kinh hoảng vì sự uy nghiêm cùng hung hãn, không dám ra tay hành động, không thể làm gì khác hơn là hướng thượng cấp báo cáo sự việc. Mà những tướng lãnh có thể chân chính làm chủ cũng biết tòa thành này đã thuộc về Phương Hướng Minh cùng Hứa Hải Phong sở hữu, tuy có bất mãn đối với hành vi bá vương của hắn, nhưng cũng sẽ không vì chút việc nhỏ đó mà làm khó cùng Hứa Hải Phong. Chỉ có Trần phó tướng vì chức trách, tránh cũng không thể tránh, không thể làm gì khác hơn là đến ứng phó một phen, làm cảnh cho người thấy, một khi phát hiện tình thế không đúng, lập tức phục nhuyễn mà lui bước.

Hứa Hải Phong mang theo tâm tình nghi hoặc khó hiểu về tới chỗ ở của mình, nếu hắn nghĩ không thông, sẽ không vì thế mà tiếp tục là tổn thương đầu óc, vẫn là lo chính sự quan trọng hơn.

Dưới mệnh lệnh của hắn, cũng cấp cho hai đệ đệ của An Đức Lỗ uống huyết tửu, trời sáng hôm sau, hai người này cũng đều thành dũng sĩ dưới trướng trung tâm cảnh cảnh. Lúc này Hứa Hải Phong mới biết được hai người họ phân biệt gọi là Á Đặc Lan Đại Á Lịch Sơn Đại cùng Áo Khắc Đa Á Lịch Sơn Đại. Bọn họ là ba huynh đệ một mẹ đồng bào, tuổi tác chỉ hơn kém nhau trong vòng năm năm, sau khi uống qua huyết tửu, cũng là Áo Khắc Đa trẻ tuổi nhất lại đề thăng thực lực lớn nhất. Ba người bọn họ công phu quái dị, thoát thai với Du Già nhất mạch, cả người nhuyễn nhược không xương, linh hoạt như cá chạch, đây cũng là lý do An Đức Lỗ có thể dễ dàng tránh thoát được hai quân sĩ hắc kỳ ôm lấy.

Ba người bọn họ có một bộ công phu có thể phối hợp sử dụng, uy lực lớn vô cùng. Lâm Trường Không dưới sự liên thủ của bọn họ ngay cả mười chiêu cũng không qua đã bị sinh cầm bắt sống, có thể thấy được An Đức Lỗ từng nói qua, dưới sự liên thủ của ba người họ có thể so với cao thủ cấp tông sư cũng không phải là lời nói dối. Chẳng qua làm cho Hứa Hải Phong vô cùng khó hiểu chính là tuy công phu của họ có đề thăng, nhưng phúc độ đề thăng không lớn, xa không đạt tới tiêu chuẩn mà Hứa Hải Phong dự liệu, chỉ có thể nói là hơi thất vọng.

Có được ba vị cao thủ mới gia nhập, tâm tình Hứa Hải Phong cực kỳ thư sướng, nhưng bây giờ ba người bọn họ còn chưa cách nào quang minh chính đại mà lộ mặt. Vì vậy sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Hải Phong bất chấp cả đêm lao lực, vội vã chạy tới chỗ Phương Hướng Minh, đưa ra ý kiến muốn chọn lựa tinh tráng trong đám tù binh, gia nhập hắc kỳ quân, bổ sung nhân thủ mình đã bị tổn thất trong chiến cuộc công thành.

Phương Hướng Minh đương nhiên là đáp ứng, mà tòa thành này trên danh nghĩa đã thuộc về hai người bọn họ, kể cả tù binh, nếu Phương Hướng Minh không phản đối, cũng không ai lên tiếng nhiều chuyện. Hứa Hải Phong hướng Phương Hướng Minh công đạo một tiếng, đi tới tù binh doanh chọn lựa một ngàn sáu trăm người thân hình kiện tráng. Lần này cùng đi với hắn còn có Lâm Trường Không, Hứa Hải Phong chính là muốn mượn tầm mắt của hắn, chọn lựa ra sĩ tốt có sức lực cực mạnh, dù sao chỉ cần là uống qua huyết tửu, đều sẽ chỉ biến thành con rối chỉ biết nghe lệnh làm việc, đương nhiên là thể chất cơ bản càng mạnh càng tốt.

Nhân thủ chọn lựa xong, Hứa Hải Phong suất lĩnh hắc kỳ quân lôi kéo bọn họ chậm rãi đi ra ngoài thành, dừng chân trong một sơn cốc nhỏ, trú lập doanh trướng. Lúc này đây, bởi vì bản thân bọn họ thực lực hùng hậu, Hứa Hải Phong cũng không hề dùng thủ đoạn gì, trực tiếp hạ lệnh toàn bộ tù binh tiến vào doanh trướng của mình, không được ồn ào, không được động võ. Sau đó, hắn mang đến đám người Tần Dũng lần lượt tiến doanh trướng, nhìn ngay mặt bọn họ mà uống huyết tửu, phàm là uống xong huyết tửu, liền cho bọn họ đi nghỉ ngơi. Mà gặp phải ai chống cự, hết thảy liền giết chết.

Có An Đức Lỗ ba huynh đệ, Lâm Trường Không, Tần Dũng đám người áp trận, Khải Tác nhân cứ mười người một tổ căn bản là không hề có lực hoàn thủ, một vòng chuyển xuống, ngoại trừ có năm mươi người chết yểu, còn lại đều uống hết rượu trong chén ngay trước mặt mọi người.

Sự tình thuận lợi vượt quá dự đoán Hứa Hải Phong, hắn vốn tưởng rằng ít nhất phải có hai phần sẽ cự tuyệt uống rượu, nghĩ không ra lại chỉ có năm mươi người, kể từ đó, biên chế cả đội ngũ lại nhiều hơn một trăm người, nhưng những người này cũng không thể trả về, càng không thể vô cớ mà giết chết, chuyện như vậy hắn còn làm không được. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận, nhiều thì nhiều thôi, dù sao bọn họ lại không cần quân lương, thêm mấy miệng ăn mà thôi, có Lâm An thành làm hậu thuẫn Hứa Hải Phong căn bản là không quan tâm chút tiền đó.

Đợi sự việc xong xuôi, thời gian đã là hai ngày sau, Hứa Hải Phong đương nhiên không thể nhanh như vậy liền rời đi quân doanh, hắn ở chỗ này dây dưa tới chín ngày, thẳng đến khi Phương Hướng Minh kiểm điểm toàn thành xong xuôi hết thảy, phái người đến quân doanh tìm hắn, hắn mới làm ra bộ dáng như làm khó, theo sứ giả trở lại Lâm An. Đi theo còn có An Đức Lỗ huynh đệ cùng Tần Dũng, về phần Triết Biệt cùng Lâm Trường Không thì ở lại lưu thủ quân doanh, Hứa Hải Phong cố ý phân phó Lâm Trường Không, cần phải cam đoan sự an toàn của Triết Biệt. Dù sao người có năng lực như Triết Biệt khắp thiên hạ chỉ có một mình hắn, có thể nói chính là hi thế trân bảo.