Thảo nguyên xanh mênh mông, mặt đất lạnh lẽo rét mướt. Trong một đêm, nơi đây đã xảy ra rất nhiều chuyện!
Thát Đát Tộc vương Hoàng Thái Cực tính mạng bị đe dọa; Thát Đát Vương tử Mục Hãn Mông Đan bị bắt; "Chiến thần" Địch Thu Nhiên của Đại Minh hy sinh nơi biên giới; Thát Đát tộc ngầm cấu kết Ma môn âm mưu hủy giao ước; Tam công chúa của Đại Minh đột nhiên trốn khỏi hôn lễ, trong đêm trốn khỏi lãnh địa của Thát Đát tộc; bốn đồ đệ của Kiếm Ma trọng thương đại bại, Thát Đát quốc sư quay về thì cụt mất tay…
Thát Đát đại quân bất ngờ bị phục kích, tổn thất không thể tính hết, trong khoảng thời gian ngắn, đội ngũ bên trong tộc trở n đại loạn. Ngao Nghĩa - thủ lĩnh Long Vệ của Hoàng tộc, dẫn theo người của Long Vệ chạy đến thành Đại Đồng, người của Ma môn lén ẩn núp ở trong thành toàn bộ bị thanh trừ…
Bởi hàng loạt nguyên nhân tác động, kế hoạch công thành mà Thát Đát tộc dự định tạm thời bị Đa Nhĩ Cổn gác lại, hết thảy hỗn loạn đều yên lặng trở lại.
Mặc dù một trường kiếp nạn đã qua, nhưng không ai lại cho rằng đến đây là kết thúc. Cái này giống như là sự bình yên trước cơn giông bão, theo đó không khí khẩn trương dâng lên tại thành biên giới phía Bắc, lan ra khắp cả thiên hạ. Một tầng u ám bao phủ ở trong lòng mọi người, xua đi không được.
Bình yên được hơn một tháng thì thành Đại Đồng lại lâm vào nguy hiểm, hơn nữa so với lần trước lại càng thêm dữ dội.
Trên tường thành sắp hàng ngay ngắn, là những cỗ xe bắn đá đứng vững vàng uy nghiêm, canh giữ biên cương, như muốn đem những kẻ xâm lấn nghiền thành đống thịt. Bọn lính tuần tra qua lại, không khí rất nghiêm ngặt! Vẻ mặt khẩn trương mà nghiêm túc, phòng bị như vậy vì chiến tranh sắp xảy ra. Tại thời điểm mấu chốt này, cơ hồ không ai sẽ làm vướng chân mọi người, ngay cả hai cha con Giám quân Ngụy Phát Nhân luôn luôn cao giọng kiêu ngạo cũng rất ít đi ra đi vào.
Trong hậu viện tại Phủ Tướng quân im ắng dị thường, bởi vì lo lắng cho sự an nguy của Tam công chúa cùng tiểu quận chúa, Ngao Nghĩa ngay trong đêm đã mang theo các nàng rời đi. Hôm nay ngoại trừ ba thầy trò Nhạc Phàm, nơi này chỉ còn lại Trần Hương, Tiểu Nhu, Lăng Thông, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi năm người, đương nhiên, còn có mãnh thú Tiểu Hỏa nữa.
Bên đài trồng hoa, đám người Trần Hương đứng ngồi không yên, ba thầy trò Nhạc Phàm đã tiến vào phòng nửa ngày rồi, nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, bảo người khác làm sao không lo lắng. Trước cửa phòng, Tiểu Hỏa đã biến lại nguyên hình, lẳng lặng nằm ở cửa, hai mắt trợn tròn lên, ai cũng không nguyện ý tới gần.
Bên trong phòng, Nhạc Phàm ngồi xếp bằng trên giường gỗ tu bổ kinh mạch, khôi phục nguyên khí, chia ra ngồi hai bên là Long Tuấn và Đinh Nghị.
Vì lo lắng cho đại cục, Nhạc Phàm giấu đi việc Địch Thu Nhiên đã hy sinh, còn nói dối kêu là thanh bội kiếm đó do hắn nhặt được trên thảo nguyên. Trong đời đây là lần đầu tiên hắn nói dối, nỗi thống khổ đó, sự bất đắc dĩ, tâm trạng không cam lòng tôi luyện tinh thần hắn… giống như trộn lẫn năm giác quan lại không còn nhận ra cái gì nữa.
Bây giờ không phải lúc thương cảm, Nhạc Phàm cần chính là thời gian, vì vậy gạt mọi ý niệm trong đầu, dứt bỏ tất cả tạp niệm, chuyên tâm hô hấp, tu luyện nguyên khí trong trời đất.
Chiến trường quả nhiên là chỗ tốt, nguyên khí nơi này đặc biệt cường thịnh. Mặc dù máu tanh tàn bạo, nhưng với năng lực khống chế cường đại của Nhạc Phàm, tự nhiên không ảnh hưởng được bản tính của hắn. Hơn nữa, theo sự tụng niệm Phật ngữ trong "Kim cương kinh" của hắn, thiên địa nguyên khí cuồng bạo lại bình hòa một cách kỳ lạ, luyện hóa càng trở nên dễ dàng mau chóng thu nạp. Duy chỉ có tinh thần lực lại thập phần khó tụ lại, thất tình khí vận chuyển khắp cho đến giới hạn rồi chậm dần.
Còn Long Tuấn và Đinh Nghị cũng niệm Phật ngữ, trong lòng một mảng tĩnh lặng, quanh thân phát ra ánh sáng rực rỡ mông lung!
Đám người Nhạc Phàm đang tĩnh tâm tu dưỡng ở đây, không bị ngoại vật ảnh hưởng, nhưng lại không biết tình thế nguy cấp hiện tại ở dưới thành.
"Bẩm báo Phong tướng quân!"
"Nói!"
"Đại quân của Thát Đát tộc cách Đại Đồng thành ta còn có ba trăm dặm…"
"Được rồi, tiếp tục quan sát!"
"Dạ!"
Trong đại sảnh Phủ Tướng quân, mười hai tướng của Địch gia trong lòng phiền não không thôi. Bọn họ vừa nhận được tin tức do thám tử truyền đến, mấy mươi vạn đại quân của Thát Đát tộc đã lên đường, tiến đánh về phía thành Đại Đồng. Còn ở bên ngoài thành chừng trăm dặm, quân kỵ binh tiên phong của Thát Đát tộc đã hạ lệnh đóng quân, quân lính trợ giúp phía sau đang lục tục tiến theo, một trận gió tanh mưa máu nguy cập cả giang sơn Đại Minh.
Đối mặt với mấy mươi vạn Thát Đát thiết kỵ, không ai còn có thể bình tĩnh, càng huống chi bây giờ không có Địch Thu Nhiên chủ trì đại cục, trước tình cảnh đó càng không thể lạc quan được. Nếu không phải mười hai người bọn họ tình như huynh đệ, sợ rằng sự đồng lòng đã sớm tan rồi.
"Báo cáo..."
"Quân địch cách đây còn có hai trăm dặm!"
"Báo cáo..."
"Đại bộ phận quân địch đóng ở ngoài trăm dặm".
Lại nghe được báo cáo tình hình của thám tử, Địch Phong đi đi lại lại trong đại sảnh. Sau một hồi trầm ngâm, hắn mới quyết định nói: "Truyền lệnh của ta, toàn quân chỉnh trang, sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến… Còn nữa, đem tên vương tử Thát Đát treo lên cột cờ trên tường thành cho ta".
Lão nhị Địch Vũ so ra tương đối thận trọng, nghe vậy vội vàng nhắc nhở nói: "Đại ca xin nghĩ lại, làm vậy mà nói, chúng ta sẽ không còn đường mà thương lượng nữa!"
"Thương lượng cái rắm!" Địch Phong cả giận quát to: "Đệ cho rằng bọn man di dối trá Thát Đát tộc đó sẽ tuân thủ hứa hẹn chó má cái gì sao? Lão tử chính là muốn cùng bọn chúng cá chết thì lưới phải tan, các ngươi cũng đừng quên Đại tướng quân trước khi đi đã nhắc nhở, vô luận như thế nào cũng phải tử chiến tới cùng! Chúng ta không có đường lui, không có lựa chọn, chúng ta chỉ có thể liều mạng!"
Bởi vì Đại tướng quân Địch Thu Nhiên vắng mặt, địa vị cao nhất trong quân đội kế tiếp là Địch Phong. Bởi vậy lời hắn nói, đó là quân lệnh. Nếu là dặn dò của Đại tướng quân trước khi đi, mặc kệ là xúc động cũng tốt, hứa hẹn cũng được, không ai sẽ đi làm ngược lại ý nguyện của Đại tướng quân.
"Đi! Lên cửa thành".
Trên tường thành, mười hai tướng quân nhìn xuống dưới vẻ mặt nghiêm nghị, một đám quân đen sì giống như ngàn vạn con kiến càng áp đảo hùng dũng mà đến, đi ngang qua chỗ nào, nơi đó không còn một ngọn cỏ! Sức ép trầm trọng đè xuống làm cho người khác không thở nổi.
Trời ơi! Đó mới chỉ là đội tiên phong của Thát Đát tộc, kêu ít cũng phải năm sáu vạn người! Sau đó sẽ có bao nhiêu người? Mười vạn? Hai mươi vạn?
Binh lính mang tâm trạng thấp thỏm, đao thương trong tay tựa hồ run lên trong do dự. Đây là một cuộc chiến không có hy vọng, là một kết cục chắc chắn phải chết. Cho dù biết kết quả cuối cùng, vậy cũng cần phải có dũng khí để thừa nhận.
Địch Phong là người lão luyện, liếc mắt, một cái dễ dàng nhìn ra sự khác thường của bọn lính, tâm trạng cũng bất đắc dĩ. Cho dù là chính mình, chứng kiến thế trận của địch nhân phía dưới, cũng khó mà không cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này, cần phải có người đứng ra nói cái gì, nếu không trận này cũng không cần đánh nữa. Trong thâm tâm Địch Phong cảm thấy bản thân trách nhiệm trọng đại, vì vậy đứng ra, quay về chúng binh lính trách mắng: "Các ngươi sợ rồi phải không?"
"Các ngươi sợ rồi phải không..."
Bởi vì thanh âm có truyền nội lực vào, mọi người nghe được như ở ngay cạnh, giống như tiếng sấm nổ vang, trong lòng vừa kinh hãi vừa xấu hổ.
Chứng kiến bọn lính cúi đầu không nói, Địch Phong đi tới trước mặt một người lính già hỏi: "Có thể ngươi có cha mẹ vợ con?"
Lão binh là một thầy giáo già trả lời: "Cha mẹ chết vào nạn đói, trong nhà vẫn còn vợ và con gái".
Địch Phong chuyển sang binh lính bên cạnh, chỉ vào mũi hắn hỏi: "Ngươi thì sao?"
"Cha mẹ còn sống, nhà có một con trai".
"Còn các ngươi thì sao?"
"Nhà có già có trẻ".
"Ta cũng có".
"Có".
Địch Phong trầm giọng nói: "Nước nhà, nước nhà, không có nước, đâu còn nhà? Mọi người có thể đều biết rằng, có lẽ qua hôm nay, chúng ta cũng không có ngày mai… Thân nhân của các ngươi hy vọng các ngươi trở về, nhưng chúng ta không thể trở về, nếu chúng ta bỏ đi, ai tới trấn thủ biên cương? Đại tướng quân mặc dù vắng mặt, nhưng trước khi người đi đã nói rõ cho huynh đệ chúng ta hiểu, không phải là chúng ta giữ gìn giang sơn của Đại Minh, cái chúng ta giữ gìn chính là quốc gia dân chúng, thân nhân bằng hữu".
Ngữ khí biến đổi, Địch Phong tâm tình dâng cao nói: "Một đời người, ai có thể không chết? Các ngươi chết rồi, nhưng thân nhân bằng hữu của các ngươi vẫn còn sống. Bọn họ sẽ nhớ tới các ngươi, sẽ luôn suy nghĩ về các ngươi, sẽ tán tụng các ngươi, sẽ làm cho các ngươi kiêu hãnh, tự hào… Bởi vì, sự hy sinh của các ngươi đổi lại cuộc sống bình yên cho bọn họ, bởi vì nhiệt huyết của các ngươi, sẽ vun đắp cho cuộc sống tươi đẹp.
Chúng ta không có ngày mai, chẳng lẽ chúng ta cũng muốn thân nhân của mình cũng phải chịu sự tàn khốc như vậy? Chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm, trơ mắt nhìn đồng bào của mình bị người nô dịch? Chẳng lẽ các ngươi nguyện ý chứng kiến, thân nhân bằng hữu của chính mình chịu giày xéo gấp nhiều lần?"
"Các huynh đệ, các ngươi ngẩng đầu lên nói cho ta biết, các ngươi có thể chịu được không? Có thể không..."
"Không..."
"Không..."
Phảng phất như chứng kiến thân nhân của chính mình giãy giụa trong vũng máu, bọn lính ai ai cũng hai mắt đỏ hồng, xé ruột xé gan hô lớn lên.
Địch Phong dựa vào tâm tình đang dâng trào, nói tiếp: "Chúng ta có thể lùi bước không?"
"Không... Không..."
"Chúng ta bây giờ nên làm gì?"
"Giết... Giết... Giết..."
Tiến công!!
Gió thổi lệ tuôn rơi, hóa thành giọt máu nóng rơi tí tách!