Lưu Thủy thôn
Bên ngoài căn nhà cỏ ở cuối thôn, hai ông cháu Vạn tiên sinh và Vạn Nhã dậy từ sớm, một người đang chăm sóc luống cây thuốc, một người bên cạnh đang gom hái lá thuốc treo lên phơi nắng. Mặt trời buổi sớm chiếu sáng khắp nơi, từng làn khói bếp bay lên từ thôn trang tạo cảm giác thật an nhàn và yên tĩnh. Đó là sự yên tĩnh sâu xa, và hơi mang vẻ u nhã.
Nhạc Phàm đi trên con đường của tiểu thôn, mang theo bao lớn bao nhỏ, lâu lâu lại nhìn khung cảnh xung quanh mà có cảm giác ấm lòng, bất giác nở một nụ cười.
Đang làm, Tiểu Nhã quay người thấy Nhạc Phàm ở phía xa, liền bỏ cái bình trên tay xuống chạy đến chỗ gia gia, kéo tay áo người chỉ về phía Nhạc Phàm ở phía xa, rồi kéo ông đi về phía hắn.
"Ha! Tiểu Phàm hôm nay lại đến đây sao? Không phải đến thăm lão đầu tử này chứ. Ha ha..." Vạn tiên sinh tóc trắng bạc, râu dài, khuôn mặt hồng hào, mặc y phục trắng toát, do có luyện tập dưỡng sinh nên đến tuổi này mà tinh thần vẫn sáng suốt, nhìn xa giống như người cõi thần tiên.
"Dạ, thấy tinh thần Vạn gia gia như vậy con thật yên tâm". Nhạc Phàm cười tiến về phía ông.
Nhạc Phàm vỗ vỗ vào mấy thứ mang trên người rồi nói: "Hôm qua con thu hoạch cũng tốt, mang đến cho gia gia vài thứ".
"Ha ha, vậy thì ta không khách khí". Nói xong Vạn tiên sinh kéo Tiểu Nhã với Nhạc Phàm vào trong nhà.
Bỏ mấy thứ mang theo xuống, Nhạc Phàm hỏi Vạn tiên sinh: "Vạn gia gia, bệnh của Tiểu Nhã...?" Mặc đã hỏi nhiều lần, nhưng vẫn không có tin tốt lành nào, nên Nhạc Phàm cảm thấy do dự.
"À,,," Vạn tiên sinh thở dài, lắc đầu, xoa nhẹ đầu Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã đương nhiên biết họ lo lắng, nên đứng dậy, đưa tay làm hiệu ý nói rằng: "Con hiện tại vẫn tốt, có hai người yêu thương, mặc dù con không nói được cũng chẳng sao".
"Ha ha, gia gia với TIểu Phàm đương nhiên là yêu quý Nhã nhi mà". Tiếng cười to xóa đi nỗi phiền muộn trong căn phòng.
Vạn tiên sinh nói tiếp: "Tiểu Phàm, khi con vào thành thì đưa Tiểu Nhã theo, cho nó ra ngoài để thư giãn".
Nhạc Phàm nhíu mày, hơi do dự nhưng cũng gật đầu: "Được, con cũng cần vào thành một chuyến, TIểu Nhã có thể đi theo con. Con sẽ lo cho Tiểu Nhã được an toàn."
Vạn tiên sinh nhẹ vuốt râu, mỉm cười gật đầu, vì ông biết Nhạc Phàm hứa điều gì đều làm tốt nên không lo lắng gì cả.
Mùa hè nóng nực, Trữ Huyền thành vẫn nhiệt náo phi thường, mọi nơi đều có người đi lại, có thể nhìn thấy các loại thương phẩm bày bán khắp nơi.
Một thiếu niên vác trên vai khối da gấu to lớn đi trên đại nhai, theo sau là một tiểu cô nương bảy tám tuổi, khiến cho người trên phố phải chú ý. Đó chính là Nhạc Phàm và Tiểu Nhã.
Nhạc Phàm sau khi về nhà lấy bộ da gấu, rồi cõng Tiểu Nhã theo, đến trước cổng thành mới để Tiểu Nhã xuống đi sát theo mình.
Kì Dị Trai là trân bảo điếm lớn nhất Trữ Huyền thành, nằm ngay giữa thành, mỗi lần Nhạc Phàm săn thú đều lấy da đến bán ở nơi này.
"Tiễn chưởng quầy, đây là da hắc hùng, toàn bộ tấm da đều nguyên vẹn, ngài cho giá". Nhạc Phàm nói nhạt.
TIễn chưởng quầy mập mạp phì nhiêu, có hai vành ria nhỏ, thần tình ngạo mạn như thể người khác vay nợ hắn vậy. Hắn âm trầm nói: "Để xem", rồi vỗ vỗ bộ da, hai mắt lướt lên xuống, không ngừng dao dộng, xem xét thật kĩ cả bên trong lẫn bên ngoài, trong mắt thấp thoáng một tia vui mừng.
Sau một hồi, Tiễn chưởng quầy thấy mình quá thất thố, liền vội thu hồi tâm trạng, ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Phàm tiểu huynh đệ, tấm da gấu này tuyệt đối là trân phẩm, nhưng ngươi biết đó, lúc này đang là thiên tai, do đó, ha ha, cái này..." Tiễn chưởng quầy không ngừng xoa hai tay, nhìn Nhạc Phàm cười ẩn ý.
Hơi nhíu mày, Nhạc Phàm nói nhạt: "Ông muốn nói hiện tại tấm da gấu này không có giá chứ gì?"
Tiễn chưởng quầy cười dài nói: "Ha ha, đúng như Phàm tiểu huynh đệ nói, tấm da gấu này không ăn được, lông quá dày, cũng không thể đâm lỗ được, nên lúc này không được giá".
Trước đây, khi đến đây bán da thú Nhạc Phàm luôn bị ép, giá cao nhất chỉ là vài lạng bạc. Bình thường da hổ và da sói hoàn chỉnh ít nhất cũng có giá một ngàn lạng bạc, da cáo hai ngàn lạng bạc. Điều này Nhạc Phàm đương nhiên biết, nhưng do hoàn cảnh khó khăn, cần tiền để mua thức ăn nên đã nhẫn nhịn. Nhưng hiện tại không như trước, kĩ thuật săn bắnNhạc Phàm đã tiến bộ, dựa vào săn bắn cũng có nhiều cơ hội kiếm tiền. Hắn đã không phải lo lắng từng miếng ăn, đời sống tuy còn đơn sơ, nhưng hiện tại còn đưa củi cho Tô Kí trà lâu, có thể thấy là cuộc sống đã khá hơn nhiều. Huống chi tấm da hắc hùng to lớn hoàn chỉnh này đâu phải tầm thường, người trong nghề cũng khó mà có được.
Do đó Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Đã như vậy, từ giờ về sau ta không đến đây nữa". Rồi không thèm chú ý đến vẻ lắp bắp của Tiễn chưởng quầy, Nhạc Phàm không nói lời nào nữa, đưa tay nhấc tấm da gấu, kéo Tiểu Nhã bỏ đi.