Vì việc của Bước Chậm Trong Mưa, bọn họ hẹn nhau ở một hội sở rất kín đáo để gặp mặt.

Vừa đến giờ, cha con ba người cùng nhau online.

Nhân vật giả thuyết của Tần Vũ mang bộ dạng trung niên bình thường, có biểu cảm nề nếp và khí chất rất giống hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là giả thuyết, lúc không nói lời nào thì bớt đi uy nghiêm kinh người, tuy nhiên một khi đã mở miệng, lập tức có thể hù chết mấy đứa trẻ con.

Đây là lần đầu tiên Lộ Lê nhìn thấy nhân vật giả thiết của Tần Vũ, cùng con trai cảm thấy mới lạ dạo quanh người hắn một vòng, “Thật giống phẩm vị của anh.”

“Đi thôi.” Tần Vũ khom lưng bế con trai lớn lên.

Hội sở bọn họ muốn đi cách chỗ đăng nhập hơi xa, Soái Soái có thể tự đi, nhưng nó rất thích cảm giác được phụ thân ôm, lúc sắp đến nơi, Tần Vũ mới buông nó xuống.

Cửa vừa mở, Arlos lập tức chạy ra.

“Soái Soái à, đã lâu không gặp.” Arlos tính cách rộng rãi bế Soái Soái có đầu to hơn mình lên.

“Thả em xuống.” Soái Soái lập tức đập đập sau lưng thằng bé, nó là nam tử hán, sao có thể để người khác bế được.

Hoàn toàn quên mất vừa rồi, nó còn ăn vạ trong ngực phụ thân.

Arlos ôm đủ, buông nó xuống, nhéo nhéo mặt Soái Soái, “Soái Soái à, em béo hơn rồi.”

Tức khắc Soái Soái như bị sét đánh, nó béo hơn sao, nó béo hơn sao, nó sao có thể béo được, sau đó nó bình tĩnh lại, đáp lại một câu, “Em chỉ trưởng thành thôi, tuy nhiên anh thì béo hơn nhiều đấy.”

Arlos chịu đả kϊƈɦ lớn, vội vàng chạy về bên người phụ thân Antony, “Phụ thân ơi, con thật sự béo hơn rất nhiều sao?”

Antony dở khóc dở cười, sờ sờ đầu thằng bé, “Không có đâu, các con bây giờ đang ở Vũ Trụ Võng, không nhìn được thân hình đâu.”

Ra vậy, Arlos lập tức tiếp nhận lý do này.

“Soái Soái à, con cùng Arlos đi qua một bên chơi đi, cha cùng phụ thân muốn nói chuyện với chú Antony một lát.” Chính sự rất quan trọng, Lộ Lê bảo hai đứa nhỏ tự mình đi chơi.

Hai đứa lập tức tay trong tay rời đi, bảo tiêu nhắm mắt đi theo bọn nó.

Antony thu hồi tầm mắt, “Tần thượng tướng, Lộ tiên sinh, các anh tìm tôi gấp như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Xác thật có một việc muốn phiền anh, tôi có một người bạn ở Hắc Hà Tinh Hệ, lúc trước học ở học viện Thanh Đằng, mấy tháng trước vừa tốt nghiệp, nói là được tướng quân Khâu trong liên minh Lôi Hạ nhìn trúng, đã được tuyển chọn vào.”

“Tướng quân Khâu tôi đã gặp vài lần, xác thật là một vị chiến tướng không tồi ở liên minh Lôi Hạ, bạn của anh có thể vào quân đội của ông ta, là việc đáng mừng.” Antony đánh giá không thấp về tướng quân Khâu.

“Nếu thật sự là như vậy, tôi cũng chúc mừng cậu ta, nhưng là tôi hoài nghi cậu ta bị người khác khống chế, hơn nữa có khả năng cũng không ở dưới trướng tướng quân Khâu.” Lộ Lê lộ vẻ mặt sầu lo.

Antony khó hiểu, “Theo anh nói, cậu ta hẳn chỉ là học sinh bình thường, vì sao có người muốn khống chế cậu ta chứ?”

Lộ Lê nói: “Cái này chúng tôi cũng chưa xác định, chỉ là mấy ngày hôm trước cậu ta lên mạng tìm tôi, nói chuyện rất kỳ quái, tôi xác định là bản thân cậu ta, nhưng khi đề cập ra một vài việc chưa hề phát sinh, cậu ta cũng không phủ nhận, tôi lo cậu ta xảy ra chuyện gì, muốn nhờ anh giúp một chút.”

Antony nghe ra y không muốn nói, không truy vấn tiếp, lập tức bảo đảm: “Được, chuyện này tôi sẽ giúp anh điều tra, trong vòng 3 ngày, cùng thời gian ở chỗ này.”

Lộ Lê tỏ vẻ cảm tạ với anh ta.

Antony ngăn cản y lại: “Các anh cứu Arlos, phần ân tình này đáp lại gấp mười cũng xứng đáng.”

Nói xong chính sự, ba người lại hàn huyên về những việc khác, Antony còn nói việc làm ăn với Tần Vũ, Antony là một quý tộc, nhưng bản chất cũng là thương nhân.

Khi có cơ hội tốt như vậy để tiếp xúc với thượng tướng đế quốc Vinh Diệu, cũng tạo quan hệ tốt với hắn, đương nhiên Antony sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội kiếm tiền này.

Một giờ sau, hai bên kết thúc gặp mặt.

Arlos lưu luyến không rời tách khỏi Soái Soái, cũng hẹn lần tiếp theo gặp mặt.

Ngày hôm sau, phi thuyền đã về đến Vinh Diệu tinh.

Vào cửa lớn Tần gia, một thân ảnh nho nhỏ từ bên trong bay ra, nhào vào trong lòng Lộ Lê, khuôn mặt bụ bẫm của con gái ngẩng đầu lên, bĩu môi bi bô nói: “Cha là người xấu, bỏ Khả Khả và Oa Oa lại.”

Lộ Lê bế con bé lên, thử ước lượng, “Ồ, Khả Khả nhà ta nặng hơn rồi, sắc mặt hồng hào như vậy, trong khoảng thời gian này nhất định đã chơi rất vui phải không?”

Tiểu nha đầu xoay tròng mắt, khiêm tốn nói: “Cũng tạm được.”

“Xem ra là rất tốt.” Lộ Lê sao không biết tính nết của con gái, nha đầu này điên lên, Tần quản gia cũng không chống đỡ được.

“Thượng tướng, phu nhân, thiếu gia Soái Soái, các ngài đã trở lại.” Tần quản gia đứng ở cửa, cười tủm tỉm với bọn họ.

Lộ Lê bế con gái đi tới, “Tần thúc, trong khoảng thời gian này vất vả cho chú rồi.”

Tần quản gia cười ha hả nói: “Không vất vả, tuy tiểu thư Khả Khả hiếu động, nhưng vẫn rất nghe lời chú hai nói.”

Lộ Lê biết ngay, Tần Sương không ở đây, có thể chế ngự được tiểu nha đầu này, sợ chỉ có Tần Ca, “Đúng rồi, Oa Oa đâu?”

“Thiếu gia Oa Oa ở phòng khách.”

Hai chị em Khả Khả và Oa Oa này, tựa như hai phần thái cực, một đứa nghịch ngợm lên trời xuống đất, một đứa an tĩnh như gà.

Lộ Lê ôm con gái đi vào nhà.

Tần Vũ dắt con trai lớn đi phía sau, nhìn thấy Tần quản gia, Soái Soái lập tức chạy tới chào hỏi ông, tức khắc Tần quản gia cười tới mức không nhìn thấy mắt đâu nữa.

“Ồ, anh cả với chị dâu à, rốt cuộc đã trở lại rồi, lần này đi ra ngoài lâu quá vậy.” Tần Ca cũng đang ở đây, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại.

Oa Oa ngồi cách cậu ta có một đoạn vẫn duy trì tư thế lão tăng nhập định, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình, dường như không ai có lực hấp dẫn lớn hơn màn hình cả.

Lộ Lê đặt con gái lên sô pha, con bé lập tức bò qua dính vào bên người Tần Ca, hiển nhiên gần hai tháng nay nó cùng chú hai thân cận hơn không ít.

Lộ Lê bế con trai nhỏ lên ngồi vào sô pha đơn, nói: “Tình huống ở đó tương đối phức tạp, nên tốn hơi nhiều thời gian.”

“Ra là vậy.”

“Trong thời gian này Khả Khả và Oa Oa có gây phiền toái cho em không?”

Tần Ca nhún nhún vai, “Vẫn ổn, đúng rồi, anh cả, em có vài việc muốn nói với anh, chúng ta đi lên lầu nói chuyện nhé?”

“Ừ.” Tần Vũ nới lỏng cổ áo, dẫn đầu đi lên trêи.

Tần quản gia nâng hai ly sữa bò lại đây, “Phu nhân, trêи đường về chắc chắn đã vất vả, uống một ít đồ uống trước, cơm chiều cũng sắp xong rồi.”

“Cảm ơn Tần thúc.” Lộ Lê lấy một ly cho con trai lớn, mình cũng lấy một ly, uống mấy ngụm thì thấy con trai nhỏ ngửa đầu nhìn chằm chằm mình, gương mặt không chất phác, bộ dáng rất bình tĩnh, “Oa Oa cũng muốn uống sao, uống mấy ngụm với cha nhé.”

Lộ Lê đưa ly sữa đến bên miệng nó.

Oa Oa nhìn chằm chằm sữa bò vài giây, do dự uống một ngụm, trêи miệng tức khắc xuất hiện một vòng râu sữa.

“Đúng là phu nhân lợi hại, tiểu thiếu gia không thích uống sữa bò, lúc trước bảo ngài ấy uống cũng không chịu.” Tần quản gia cười ha hả nói.

Lộ Lê nói: “Có thể là nó uống không quen hương vị sữa, lần sau thử đổi hương vị xem.”

Trước kia y cũng không thích hương vị sữa bò, sau đó vì mấy đứa con, nên đã uống một đoạn thời gian.

Tần quản gia chú ý tới đôi mắt tiểu thiếu gia sáng một chút không dễ phát hiện ra, thầm nghĩ vẫn là phu nhân hiểu tiểu thiếu gia, “Vâng, lần sau tôi sẽ thử loại khác.”

“Cha ơi, con cũng muốn uống sữa.” Khả Khả nhìn sữa bò, cũng muốn uống, vị này là kiểu ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần ăn sẽ thích, đúng là tiểu tham ăn.

Lộ Lê đưa ly của mình cho con bé.

Tần quản gia về phòng bếp lại nâng hai ly ra tới, một ly nhỏ hơn, bên trong đã điều hòa hương vị.

Oa Oa lần này không cự tuyệt, nâng lên uống từng ngụm một, nếu không phải gương mặt người chết như Tần Vũ, chắc chắn sẽ là đứa nhỏ rất thanh tú.

Tần Vũ và Tần Ca nói chuyện xong đi xuống, cơm tối liền bắt đầu.

Ngày hôm sau, Lộ Lê đi một chuyến đến phòng làm việc Milo, nói cho mọi người biết mình đã trở lại, còn trò chuyện với lão sư, trêи đường Nhậm Sinh ghé lại đây, một tháng trước anh ta đã trở lại.

Nhậm Sinh nhìn thấy y, nhắc tới đoạn thời gian làm trợ giảng của y, khen ngợi phương pháp dạy học của y rất tốt, thành tích phổ biến của học sinh đều được nâng lên, anh ta cùng phó giáo sư Myron quyết định mở rộng phương pháp này ra ngoài.

Lộ Lê nói chuyện một lúc với bọn họ, lúc chuẩn bị đi đột nhiên nhớ tới một việc, “Lão sư, tôi nhớ học viện thánh Florence có thư viện rất lớn, có đầy đủ lịch sử chế tạo cơ giáp đúng không ạ?”

“Đúng là có đấy, cậu muốn tra cứu đoạn lịch sử đó?”

“Đúng vậy.”

Milo đại sư nói: “Muốn tra đoạn lịch sử đó cần quyền hạn rất cao, bây giờ cậu đã không còn là trợ giảng khoa chế tạo cơ giáp nữa, cho dù vẫn là trợ giảng, cũng không có quyền xem, dùng quyền hạn của ta đi.”

“Cảm ơn lão sư.” Lộ Lê vô cùng vui sướиɠ rời đi.

“Lão sư, cậu ta đây là?” Nhậm Sinh nghi hoặc hỏi.

Milo đại sư cười ha hả, “Người trẻ tuổi bốc đồng mà thôi.”

Thư viện học viện thánh Florence chiếm trọn một tòa nhà lớn, là thư viện lớn nhất Vinh Diệu tinh, thậm chí lớn nhất R tinh hệ, sách cất chứa tại đây rất phong phú, không có thư viện nào khác so sánh được, có vài vị giáo sư tới học viện thánh Florence chính là vì thư viện này.

Khoa chế tạo cơ giáp có riêng một tầng, tư liệu đầy đủ phong phú, càng đi bên trong, càng toàn diện, Lộ Lê dựa vào quyền hạn lão sư đưa, đi đến tận cùng bên trong, tìm được tư liệu đoạn lịch sử đó mà y muốn.

Đó là năm tháng tương đối đen tối với người Sulfur, mà lịch sử nhiều khi do người thắng viết, hơn nữa trước kia có người cố ý giấu giếm, xem nhẹ đoạn lịch sử đó, cho nên cũng không có chi tiết kỹ càng tỉ mỉ.

Tuy nhiên có vài nội dung lại có thể tìm ra từ dấu vết để lại của lịch sử, ví dụ như vị cha của cơ giáp kia, danh hiệu là kẻ thần bí S, lần đầu tiên ông xuất hiện là ở nơi nào, sau đó khi biến mất lần cuối cùng ông xuất hiện lại là chỗ nào.

Lộ Lê lấy ra thông tin mình muốn xong, rời khỏi học viện, đến căn cứ.

Tiến vào phòng thí nghiệm, y lấy cái hộp cha để lại cho mình ra, bên trong có một chiếc không gian khấu, từ trong không gian khấu thả ra một bộ cơ giáp cấp C, đúng là bộ cơ giáp mà Lộ Hướng Viễn trăm phương ngàn kế muốn kia.

Đây là cơ giáp cấp C tốt nhất mà trước khi qua đời cha đã chế tạo ra, mặt ngoài chỉ là cấp C, thật ra số liệu đã tiếp cận đến cơ giáp cấp B.

Lộ Hướng Viễn cũng không biết, lão ta chỉ biết cha từng chế tạo cơ giáp cấp C, ở Liên Bang đã là cơ giáp tốt nhất, có bộ cơ giáp này, Lộ gia có thể một bước lên trời.

Lộ Hướng Viễn là kẻ không biết xấu hổ, cho dù Lộ Lê đã dọn ra ngoài ở, lão ta cũng thường xuyên tìm người lục soát phòng ở của y, tuy nhiên lão ta ngàn tính vạn tính, nhưng không ngờ, đồ vẫn luôn ở dưới mí mắt của lão.

Đây là lần thứ hai Lộ Lê nhìn thấy bộ cơ giáp này, lần đầu tiên là khi cha vừa chế tạo ra, sau đó bị Lộ Hướng Viễn phát hiện, cơ giáp bị giấu đi, cho tới bây giờ mới được y mang ra.

Lộ Lê nhìn xuống lòng bàn tay cánh tay phải của cơ giáp, mặt trêи cũng không có chữ S nào hết, chẳng lẽ là y đoán sai rồi?