Tô Nhược Vũ không phải gián điệp chuyên nghiệp, nếu không cô ta cũng không thể lộ dấu vết nhanh như vậy, trung tá Tống phái người theo dõi cô ta, ngày hôm sau đã tra được người đứng sau lưng sai khiến cô ta trà trộn vào trang viên là ai.

Sau khi nhiệm vụ thất bại, rời khỏi trang viên Tần gia, cô ta bèn tìm một khách sạn nhỏ ở một đêm, ngày hôm sau thu dọn gọn gàng, một lần nữa thay trang phục rồi đi tìm kẻ sai khiến mình.

Người của trung tá Tống đi theo cô ta tới nơi, khi xác định người cô ta liên lạc là ai xong thì trở về báo cáo.

“Tô Nhược Vũ rời khỏi khách sạn sau đó trực tiếp đến vương cung, nhưng cô ta không đi cửa chính, có một thị nữ ra ngoài trộm đưa cô ta vào từ cửa sau, người tôi phái đi tình cờ nhận biết thị nữ kia, đó là người bên cạnh vương hậu.” Trung tá Tống kể lại hết sự thật mình biết.

Tần nguyên soái đứng từ trêи cao, nơi đó có bóng râm mờ nhạt, khiến ông bao phủ giữa một tầng bóng tối, trông khó lường rồi lại làm người ta cảm nhận được lửa giận đang ấp ủ, “Xác định là vương hậu sao?”

Trung tá Tống nói: “Thuộc hạ không dám dễ dàng đưa ra phán đoán, nghi oan cho vương hậu, nên đã lập tức liên lạc với người đi theo, tận mắt nhìn thấy thị nữ mang Tô Nhược Vũ tiến vào nơi ở của vương hậu, hơn nữa còn nghe được họ nói chuyện, đây là ghi âm cuộc đối thoại.”

Thủ đoạn của vương hậu không bằng trước đây, hoàn toàn không phát hiện đã bị bại lộ.

Tần nguyên soái click vào đoạn ghi âm trung tá Tống gửi cho ông, thanh âm vương hậu và Tô Nhược Vũ truyền ra.

“Ta bảo cô ở trang viên Tần gia, lúc này chạy ra tìm ta làm cái gì, người khôn khéo như Tần Phủ, một chút dấu vết để lại là có thể phát hiện ra chỗ không đúng rồi.” Đây là tiếng của vương hậu, có vẻ không kiên nhẫn, không giống như ngày thường cho người ta cảm giác hào phóng khéo léo đoan trang hiền thục.

“Thưa vương hậu, không phải là tôi không muốn ở lại, mà là tôi không thể ở lại, Tần phu nhân đã đuổi tôi ra khỏi trang viên rồi, tôi không trở về được.” Tiếng Tô Nhược Vũ quỳ trêи mặt đất.

“Sao lại thế, cô bị phát hiện rồi?”

“Không phải, bọn họ còn chưa biết, đều là do phu nhân thượng tướng Tần Vũ làm hại, nếu không phải do hắn, tôi đã không bị Tần phu nhân đuổi đi, ngày hôm qua hắn đến trang viên đón con……”

Tô Nhược Vũ không nói là do mình ỷ vào sự tin tưởng của Tần phu nhân mà bất kính với Lộ Lê nên mới bị đuổi đi, chỉ nói là do Lộ Lê sai, và Tần phu nhân hình như không hề chán ghét Lộ Lê, cuối cùng hại cô ta bị đuổi đi.

“Chẳng lẽ Từ Lan Huyên đổi tính rồi, vậy mà đứng ở phía phu nhân Tần Vũ, theo hiểu biết của ta với bà ta, bà ta không có khả năng nhanh như vậy đã buông khúc mắc rồi.”

Câu kế tiếp dường như là vương hậu đang lầm bầm lầu bầu, chỉ là bà vẫn không nói ra vì sao lại an bài người ở bên cạnh Tần phu nhân.

Tần nguyên soái tắt ghi âm đi, đi ra khỏi vùng tối, khiến ông thoạt nhìn thực đáng sợ.

Đúng lúc này vì Lộ Lê thúc giục mà Tần Vũ gọi cho ông, dò hỏi tiến triển của chuyện này.

Tần nguyên soái biết Tần Vũ càng nhiều thủ đoạn hơn ông, cho nên nói chuyện này cho hắn biết, “Con cho rằng vương hậu làm thế này là vì mục đích gì?”

Ánh mắt Tần Vũ thâm trầm, “Trước kia vương hậu là người thức thời, có kiên nhẫn, sẽ lấy đại cục làm trọng, quan hệ tốt với mẫu thân chỉ có lợi không có hại, sau khi Serrill xảy ra chuyện, bà ta không còn đi thăm mẫu thân lấy một lần nào nữa.”

“Con cho rằng bà ta làm như vậy là vì Serrill?” Ánh mắt Tần nguyên soái chợt tối lại.

Tần Vũ nói: “Không loại trừ khả năng này.”

Từ khi Tần phu nhân xảy ra chuyện, Tần nguyên soái đều cẩn thận điều tra mấy lần mỗi người phái đến bên cạnh bà, Tô Nhược Vũ được Tần phu nhân tín nhiệm, bị điều tra cũng nhiều nhất, nhưng không một lần nào phát hiện ra chỗ không đúng, có thể có hai khả năng.

Một là vương hậu sợ bị tra được, cho nên lựa chọn Tô Nhược Vũ thân phận không có vấn đề, bảo cô ta tiến vào trang viên, trở thành hầu gái tâm phúc mới của Tần phu nhân.

Còn một cái là, sau khi Tô Nhược Vũ trở thành hầu gái trang viên thì bị vương hậu thu mua, kết hợp với biểu hiện một năm qua, khả năng sau là rất cao.

Khi mới vừa tiến vào trang viên, Tô Nhược Vũ vô cùng quý trọng công việc này, tính cách rộng rãi hoạt bát, bởi vì gia cảnh không giàu có, sinh hoạt rất tiết kiệm, làm việc lại chịu khó, nhưng một ngày nào đó sau hai tháng làm việc, có hầu gái phát hiện cô ta đeo một đôi hoa tai giá trị không quá đắt, nhưng với hoàn cảnh gia đình của cô ta mà nói tuyệt đối không mua nổi, sau đó hầu gái này hỏi cô ta, Tô Nhược Vũ nói là đồ giả, sau đó không còn mang đôi hoa tai kia nữa.

Hầu gái này vẫn luôn cảm thấy mình không có khả năng nhìn lầm, Tô Nhược Vũ nói là giả, để lại cho cô ấn tượng khắc sâu, sau đó trung tá Tống tìm cô, cô lập tức nghĩ tới.

Tần nguyên soái sai người tra xét tài khoản của cô ta, phát hiện tám tháng trước, tài khoản xác thật có thêm một khoản tinh tệ không rõ lai lịch, cơ bản là có thể xác định sự thật cô ta bị vương hậu thu mua.

Vương hậu không yên tâm về lời của Tô Nhược Vũ, lo lắng Tần gia đuổi cô ta đi là vì phát hiện ra cái gì, nhanh chóng đưa cô ta rời khỏi Vinh Diệu tinh.

Cùng ngày bà cho người an bài đưa Tô Nhược Vũ rời đi, một giờ sau lại nhận được tin không tốt.

“Không thấy Tô Nhược Vũ đâu!” Vương hậu giật mình đến mức lạc giọng.

“Người của chúng ta đưa cô ta đến cảng, trước khi lên cô ta nói muốn đi WC, người của chúng ta đi cùng cô ta, sau đó đã bị người ta đánh hôn mê, tỉnh lại phát hiện không thấy Tô Nhược Vũ đâu, có thể cô ta đã tự mình chạy thoát hay không?”

Thị nữ không dám nhìn vẻ mặt vương hậu, từ khi Tứ điện hạ bị tiễn đi, vương hậu tựa như thay đổi thành một người khác, phần lớn thời gian không nói lời nào, âm u, có đôi khi sẽ ở phòng Tứ điện hạ ngồi cả ngày.

Vương hậu cắn chặt răng, “Không có khả năng, cô ta lấy đâu ra lá gan ngấm ngầm giở trò với ta, ta muốn nghiền chết cô ta cũng chỉ như nghiền chết một con kiến, nhất định là có người mang cô ta đi rồi.”

Thị nữ biến sắc, “Chẳng lẽ kế hoạch của chúng ta bị Tần Vũ phát hiện rồi?”

Đây là phương hướng phát triển vương hậu không muốn nghĩ tới nhất.

“Chuyện này rất kỳ quặc, ngươi lập tức tìm người đến trang viên Tần gia hỏi thăm, nhìn xem sau khi Tô Nhược Vũ rời khỏi bọn họ có phản ứng gì.”

Vương hậu hít sâu một hơi, không dám tự làm loạn đầu trận tuyến.

Trang viên Tần gia không có phản ứng gì, nhưng vẫn không tìm được Tô Nhược Vũ, tựa như tự nhiên mà biến mất.

Vương hậu phái người đi tìm mấy ngày đều không có tin tức, đứng ngồi không yên, một ngày không tìm được Tô Nhược Vũ, khó bảo toàn việc cô ta sẽ không nói mọi việc cho Tần gia, bà ta không khỏi hối hận, sớm biết như vậy, bà nên giết luôn, vĩnh viễn giải quyết mối họa mới đúng.

Vương hậu ở vương cung dày vò.

Bên kia, người quốc vương phái tới tạm thời tiếp quản quân đoàn I cũng tới rồi, đó cũng là một vị thượng tướng, lớn hơn Tần Vũ 80 tuổi, đã hơn một trăm tuổi rồi, nhưng đối với tuổi thọ người biến chủng mà nói, hơn một trăm tuổi vẫn còn chính trực tráng niên.

Vị thượng tướng này tên Berta, gương mặt góc cạnh, trông có vẻ chính phái, đôi mắt hơi hẹp dài lại phá hủy cảm giác chỉnh thể, phụ trợ khiến ông ta lại không giống người tốt.

Berta không chỉ là thân tín của quốc vương, còn là chú ba của nhà mẹ đẻ vương hậu, là vương thân quốc thích hàng thật giá thật, cũng không hợp với Tần Vũ.

Nhà Vương hậu là gia tộc Gillette, vì gia tộc này có một vị vương hậu, nên gia tộc này đã khởi sắc rực rỡ vài chục năm, thế cho nên khá đắc ý vênh váo.

Bảy năm trước, một thằng bé gia tộc Gillette, cũng là cháu trai ruột của vương hậu tên là David ỷ vào thân phận vương thân quốc thích, mạo phạm đến Tần Vũ, bị hắn đánh gãy hai đùi, mạng nhỏ thiếu chút nữa cũng mất luôn, có lẽ là khi đó tâm tình bị thương nặng, tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng, đứa cháu xuất sắc nhất gia tộc Gillette cứ như vậy mà bị phế đi.

Gia tộc Gillette cũng không chiếm được lý lẽ, tuy phẫn nộ, nhưng lại không có cách nào chỉ trích Tần Vũ, sau đó hai bên đã kết thành thù hận.

Những năm gần đây, gia tộc Gillette cùng Tần Vũ đấu tranh trong tối lẫn ngoài sáng, không lấy được lợi lộc gì, thật ra lại luôn bị hại, lần nào cũng nhìn như không thương gân động cốt, nhưng tiếp tục lâu dài, gia tộc Gillette phát hiện từng phần tổn thất đã sớm khiến cho bọn họ mất rất nhiều máu.

Berta tiếp quản quân đoàn I xem như lần ‘thắng lợi’ duy nhất của bọn họ trong bảy năm chiến đấu, bọn họ hận không thể khua chiêng gõ trống khiến cho tất cả đều biết.

Khi tiếp quản, gia tộc Gillette thả tin tức ra, ý chính là muốn cho công dân đế quốc biết, gia tộc Gillette cường đại, ngay cả Tần Vũ cũng phải nhượng bộ.

Không ngờ mục đích không đạt được, ngược lại trêи Tinh Võng bị mắng đến máu chó đầy đầu, mọi người đều không tin vào sự thật này, cũng có cư dân mạng biết chân tướng nói cho dù gia tộc Gillette tiếp quản quân đoàn I, cũng tuyệt đối không trấn giữ được quân đoàn I, bọn họ chờ xem gia tộc Gillette thất bại cút về như thế nào.

Đúng lúc này Trùng thú bắt đầu tàn sát bừa bãi, yêu cầu quân đoàn I phái người đến càn quét.

Vì Berta muốn hoàn toàn thâu tóm quân đoàn I vào tay, an bài cho tâm phúc của mình tiến vào, để họ mang quân đoàn I đến tinh cầu Trùng thú tàn sát bừa bãi tác chiến, Chu Tuấn Ngạn bọn họ bị bài trừ khỏi trung tâm quyền lực, chỉ là họ vẫn nghe mệnh lệnh của đại tướng trong dĩ vãng của quân đoàn I.

“Thưa thượng tướng, tình báo của thượng tướng Berta sai lầm, tinh cầu nên phái đại quân lại chỉ phái tiểu chi đội, không nên phái lại phái lượng lớn binh lực qua, cứ tiếp tục như vậy, anh em chúng ta sẽ đi vào chỗ chết.” Chu Tuấn Ngạn đảo mắt báo cáo tin tức cho Tần Vũ.

Tần Vũ lãnh đạm nói, “Truyền lệnh của tôi, bảo toàn mạng sống là quan trọng nhất, cứ để người của thượng tướng Berta đi chém giết đi, còn lại tôi sẽ an bài sau.”

“Vâng, thưa thượng tướng.”

Có mệnh lệnh của Tần Vũ, quân đoàn I không xuất hiện hiện tượng phản kháng mệnh lệnh của Berta, thế cho nên thượng tướng Berta sinh ra ảo giác quân đoàn I khϊế͙p͙ sợ uy nghiêm của ông ta, không dám phản kháng.

Quá mức tự tin hậu quả là đả kϊƈɦ kịch liệt, đây là chuyện về sau.

Tần Vũ ở nhà nhàn rỗi bị Lộ Lê sai đi huấn luyện cho con trai.

Tần Vũ vừa ra tay, ngay cả con gái cũng không trốn thoát, con trai lớn và con trai nhỏ huấn luyện không rêи một tiếng, một đứa đã quen, một đứa do tính cách như vậy, có mỗi con gái, ngày đầu tiên đã khóc huhu, không muốn tham gia huấn luyện.

Ngày thường con bé lăn lộn làm nũng, chắc chắn sẽ có người đau lòng qua dỗ nó, nhưng có Tần Vũ ở đây, ngay cả Tần quản gia cũng không lại gần.

Khả Khả phát hiện làm nũng vô dụng với phụ thân, nhiệm vụ ngày hôm sau còn nhân gấp bội, sau đó đành học hành ngoan ngoãn, sau khi làm xong bài tập mỗi ngày mới có thể khóc chít chít chạy đến trước mặt Lộ Lê làm nũng, nhưng sau đó vẫn tiếp tục làm.

Tuy Lộ Lê đau lòng, nhưng cũng không quá dung túng, tuy nhiên y không để Tần Vũ làm quá chặt, dù sao chúng cũng còn nhỏ, y không hy vọng thời thơ ấu của đám nhỏ sẽ trải qua dưới bóng ma của phụ thân nghiêm khắc, vẫn để bọn nhóc trải nghiệm cuộc sống trẻ con nên có, chỉ là chỉ có con trai lớn và con gái thích, con trai nhỏ chính là phiên bản của Tần Vũ, bảo nó đi chơi còn không cần, mỗi ngày chỉ biết trưng ra khuôn mặt nhỏ, không mừng không giận, không có gì có thể khiến nó lay động.

Nói nó không nhọc lòng, lại khiến người ta nhọc lòng, Lộ Lê không muốn nó biến thành người máy không có cảm xúc, đôi khi sẽ dẫn nó ra ngoài chơi.