Lục Phỉ mặc dù thích nằm trong lòng Hoàng đế, nhưng nàng cũng rất hiểu chuyện. Đương Hoàng đế phê duyệt tấu chương xử lý chính vụ, nàng sẽ ngoan ngoãn ngồi một bên xem sách, đói thì yên lặng ăn điểm tâm trên bàn, mệt mỏi thì cẩn thận bò lên trên ghế, gối đầu lên chân Hoàng đế an tĩnh ngủ, buồn chán không chịu nổi hoặc muốn đi ngoài thì tự mình đi. Tóm lại, nàng rất an tĩnh rất nhu thuận rất tự giác, tuyệt đối không quấy rầy Hoàng đế làm việc.

Hoàng đế không chán ghét Lục Phỉ ở bên người, tương phản tại mệt mỏi khi làm việc nhìn thấy hài tử khả ái này cũng là một biện pháp thư giãn. Dần dà, các đại thần cũng chầm chậm phát hiện chỗ tốt khi có Lục Phỉ, tỷ như khi Hoàng đế tức giận thì một thanh âm nhuyễn nhu kêu gọi là một loại trấn định tề* cực kỳ hiệu quả, làm cho bầu không khí nhất thời hòa hoãn đi.

Khi Lục Phỉ tám tuổi, Đại hoàng tử, đồng thời cũng là đương kim Thái tử Lục Hữu đồng chí cuối cùng mãn mười ba, gia nhập vào đội ngũ Thượng triều. Căn phòng bên cạnh Ngự thư phòng mở rộng chào đón hắn, thành căn cứ địa cho hắn tham dự xử lý chính vụ.

Thế là Lục Phỉ lại có thêm một nơi để đi: tìm Thái tử ca ca của nàng chơi đùa.

Trong các huynh đệ tỷ muội, Thái tử là người Lục Phỉ thân nhất. Khi Lục Phỉ ở Dưỡng Thiên cung, cổng lớn không ra cổng trong không quá, có đi ra ngoài cũng là ở bên người Hoàng đế, người bình thường không thể thân cận, chỉ có thường xuyên được Hoàng đế triệu kiến Thái tử mới thỉnh thoảng gặp mặt, từ từ quen thuộc lẫn nhau.

Thái tử dù còn trẻ tuổi nhưng cùng Hoàng đế cực kỳ tương tự, Lục Phỉ yêu ai yêu cả đường đi, thế là ấn tượng đầu đối với Thái tử ca ca tốt đẹp vô cùng. Hơn nữa Thái tử đối muội muội này rất là che chở, không ít mang theo đồ ăn ngon hoặc đồ chơi mới đến cho nàng, càng khiến Lục Phỉ yêu thích Thái tử ca ca.

Đương nhiên, cho dù tái yêu thích cỡ nào, địa vị của Thái tử trong lòng Lục Phỉ vẫn kém hơn so với phụ hoàng.

◆◆◆

Đại khái, mỗi lần Hoàng đế mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì đều bị Lục Phỉ nhạy cảm nhận ra, sau đó nàng sẽ lao đến ôm chặt Hoàng đế, nhượng cả Hoàng đế lẫn nàng đều cao hứng. Bất quá ngày hôm nay có chút khác thường, Hoàng đế ngừng tay nghỉ thật lâu đều không thấy Lục Phỉ có động tĩnh gì, quay đầu nhìn mới phát hiện, Lục Phỉ không biết đang chăm chú xem sách gì, hai má hồng phác phác, tựa hồ có chút ngượng ngùng lại có chút kinh ngạc.

Hoàng đế hiếu kỳ, nhẹ nhàng vòng ra phía sau Lục Phỉ, vừa cuối đầu nhìn liền giật mình kinh ngạc, Lục Phỉ đang xem cư nhiên là Xuân cung đồ*. (=.=Ib)

“Phỉ nhi?”

Thanh âm của Hoàng đế đột nhiên xuất hiện bên tai dọa Lục Phỉ một trận. Thấy Lục Phỉ giấu giấu giếm giếm, Hoàng đế cảm thấy buồn cười, hắn không phải để ý Lục Phỉ xem loại sách này mà là không ngờ Lục Phỉ sẽ xem.

Hoàng đế ôm Lục Phỉ, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Phỉ nhi tìm thấy quyển sách này ở đâu?”

Lục Phỉ dù sao không hiểu việc đời,nàng xem quyển họa không nghĩ nhiều, nghe Hoàng đế hỏi thì mặt hồng hồng nhưng không né tránh mà thản nhiên đáp: “Là từ căn phòng nhỏ tìm được.”

Căn phòng nhỏ mà Lục Phỉ nói là nơi cất giữ sách của Dưỡng Thiên cung, sách trong đó là Lịch đại Đế vương cần xem, phải xem hoặc đã xem, toàn là trân quý tàng thư. Lúc trước Lục Phỉ đều từ nơi đó tìm sách xem. Hoàng đế suy nghĩ một chút vẫn không nhớ lúc nào thì có một quyển sách như vậy. Bất quá hắn không biết cũng không kỳ quái, Tàng thư các có rất nhiều sách, không phải cái nào hắn cũng xem qua.

Hoàng đế còn đang suy nghĩ thì nghe Lục Phỉ thì thào nói: “Phụ hoàng…những người trong đó cùng Phỉ nhi không giống…”

Hoàng đế biết Lục Phỉ nói là chỗ nào không giống, Lục Phỉ trời sinh thư hùng nhất thể*, tự nhiên cùng nam nữ bình thường không giống. Hoàng đế vén những sợi tóc rơi hai bên má Lục Phỉ, nói: “Đúng vậy, Phỉ nhi cùng bọn họ không giống.”

Tuy nói Lục Phỉ đã sớm biết bản thân cùng người khác không giống, chỉ là trước đây một là tuổi nhỏ ngây thơ không biết, hai là chưa từng trực quan so sánh như vậy, ba là bên cạnh cũng không có người nói đến nên nàng cũng không đem việc này để ở trong lòng, nhưng hôm nay đột nhiên chứng kiến, trong lòng nàng không khỏi có chút khác thường, một chút khác thường này làm nàng nói không nên lời.

Lục Phỉ tựa đầu vào trong ngực Hoàng đế, cúi đầu hỏi: “Phụ hoàng…Phỉ nhi có kỳ quái hay không?”

Hoàng đế cười cười, nói: “Không hề.”

Nghe câu trả lời của phụ hoàng, Lục Phỉ không nói thêm cái gì, chỉ là một chút hoảng muộn* trong lòng vẫn không thể xua tan.

Hoàng đế không có đặt quá nhiều lực chú ý ở sự yên lặng của nàng. Trong mắt hắn, sự khác biệt nho nhỏ này của Lục Phỉ chẳng là gì cả. Một mặt, với hắn thân thể của Lục Phỉ như vậy không có gì không tốt—Hắn còn cảm thấy tiểu thanh nha cùng tiểu hoa nhi của Lục Phỉ rất đáng yêu. Mặt khác, hắn nghĩ Lục Phỉ còn nhỏ, hẳn là sẽ không hiểu mà để ý việc này.

Hoàng đế thì không quan trọng nhưng với Lục Phỉ thì không, vì chuyện này mà nàng buồn bã không vui mấy ngày liền. Nàng đã tám chín tuổi, là độ tuổi dần dần biết để ý đến ánh mắt của người khác. Lục Phỉ cảm thấy bất an vì sự khác biệt mà nàng phải che giấu, nàng cảm thấy bản thân tựa hồ…rất kỳ quái…

Nhưng phụ hoàng lại nói nàng không kỳ quái.

Lục Phỉ có chút mờ mịt, nàng tìm đến Thái tử ca ca, người nàng yêu thích thứ hai để hỏi: “Thái tử ca ca, có thể có người vừa là nam hài vừa là nữ hài không?”

Thái tử ngạc nhiên hỏi lại nàng: “Phỉ nhi tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Lục Phỉ nhăn nhó băn khoăn, nàng nhớ kỹ Hoàng đế dặn dò không thể để cho bất kỳ ai biết được dị trạng của thân thể nàng, nhưng nàng lại không biết làm sao giải thích vấn đề của Thái tử.

Thái tử nhìn Lục Phỉ ấp úng nói không ra lời, trong lòng suy đoán phải chăng Lục Phỉ là coi một vài sách không nên xem hay không. Thái tử đã mười ba tuổi, sớm có thông phòng nha hoàn* dạy hắn những chuyện nam nữ. Những nha hoàn này được đặc biệt giáo dục về cả nam lẫn nữ trong lúc đó nên Thái tử dưới sự chỉ bảo của các nàng tự nhiên là thập phần rõ ràng. Thái tử cho rằng tiểu muội muội này của hắn sợ là đang yêu—tuy rằng còn khá nhỏ, bất quá những hài tử trong cung luôn trưởng thành sớm—Thái tử liền cười nói: “Phỉ nhi xem phải thứ gì không nên xem a?”

Lục Phỉ trong lòng thất thất bát bát* suy nghĩ, ngoài miệng nói: “Mấy ngày trước có thấy một…họa đồ*…trong đó mọi người rất kỳ quái…”

Lục Phỉ vừa nói vừa đỏ mặt, lời nói cũng vấp vấp không liền mạch.

Thái tử nghĩ nàng đang xấu hổ—quả không ngoài hắn dự liệu nha. Nghe nàng nói đến chữ “đồ” hắn liền hiểu được thất chữ bát phân*, thêm vấn đề lúc trước Lục Phỉ hỏi hắn, Thái tử kết luận nàng không chỉ xem Xuân cung đồ, hơn nữa còn là “đặt biệt” xuân cung đồ. Cung đình *** loạn, trong hoàng cung muốn cái gì có cái gì, một quyển xuân cung đồ đặc biệt cũng không có gì lạ lùng.

Thái tử liền nói: “Một người vừa là nam vừa là nữ cũng không phải không có, nghe nói có người đã có thư nhụy* của nữ tử lại có dương vật của nam tử.”

“Kia, người như vậy có đúng hay không rất kỳ quái?”

“Kỳ quái? Đúng là rất kỳ quái!” Thái tử vừa cười vừa nói “Bất nam bất nữ, lại cùng thái giám vừa vặn kết thành một đôi, một thiếu một thừa. Ha ha.”

————————————————

*Trấn định tề: thuốc an thần nha ^ ^

*Xuân cung đồ: ách, tranh ba chấm đó >”< *Thư hùng nhất thể: thư là nữ, hùng là nam, nghĩa là vừa nam vừa nữ. *Hoảng muộn: buồn bả, khó chịu trong lòng a:”) *Thông phòng nha hoàn: là thị nữ phục vụ đêm đầu tiên cho các công tử thời Phong kiến:’D *Thất thất bát bát: loạn hết cả lên a >”< *Thất chữ bát phân: hiểu được bảy tám phần. *Thư nhụy: e hèm, ân, là tam giác bí ẩn a >”<