Năm Lục Phỉ mười hai tuổi, sơ quỳ của nàng cuối cùng xuất hiện, mặc dù chỉ có chút ít và kéo dài một hai ngày nhưng vẫn làm Lục Phỉ đau đớn vô cùng. Thái y nói do âm dương không đều, có thể uống thuốc để điều hòa, chẳng qua tình trạng thân thể của Lục Phỉ hơi đặc biệt, nếu uống thuốc chỉ sợ đặc trưng nam tính của nàng cũng bị áp chế, ngày sau sẽ càng ngày càng giống một cô gái.

Hoàng đế không phản đối, nhìn Lục Phỉ đau đớn hắn lại nghĩ làm nữ hài cũng không sao, sau này nhiều kiêng dè chút là được. Ngược lại Lục Phỉ không muốn, tại trong lòng nàng đã cho rằng mình là hài tử của phụ hoàng, bởi vì hài tử mới có thể càng thân thiết với phụ hoàng nha.

Lục Phỉ không muốn uống thuốc, Hoàng đế không còn cách nào khác đành sai đốt một cái noãn lô* nhỏ, mỗi khi quỳ thủy* đến đặt ở trên bụng nhiều ít có thể giảm nhẹ cơn đau. Thế nhưng đối với Lục Phỉ, những ngày quỳ thủy đến cũng không phải rất khổ mà ngược lại còn có chút vui vẻ, vì buổi tối nàng có thể cuộn mình trong vòng tay mạnh mẽ của phụ hoàng, nhượng bàn tay to ấm áp của phụ hoàng áp lên tiểu phúc, nhiệt độ của lòng bàn tay xuyên qua quần áo đơn bạc truyền tới thân thể làm cả người ấm lên, tự nhiên cũng hết đau nhức.

Dưới ánh trăng nhu hòa, Hoàng đế nhìn Lục Phỉ cuộn tròn trong ngực mình cọ xát, thỉnh thoảng từ khóe miệng phát ra vài tiếng rên vui sường thỏa mãn, giống hệt một miêu nhi* ăn no nê. Hoàng đế nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Phỉ, nhỏ giọng nói: “Phỉ nhi đúng là một tiểu lãn miêu*.”

Lục Phỉ trong cơn buồn ngủ mông lung nghe thấy lời này bất mãn bĩu môi, khẽ mở mắt liền thấy được khuôn mặt anh tuấn ngày đêm mong nhớ gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Phỉ đỏ bừng, nép sát vào lòng Hoàng đế cẩn thận hôn lên cằm hắn, xấu hổ nói: “Phỉ nhi là lãn miêu nhi của phụ hoàng…”

Lời nói của Lục Phỉ là chính xác bách phân chi nhất bách nhị thập* bởi tất cả của nàng là do Hoàng đế dạy, những ký ức hạnh phúc của nàng luôn có vòng tay của Hoàng đế, không có Hoàng đế dung túng nàng tìm đâu đến hạnh phúc.

“Phụ hoàng—“

Miêu mễ nhi lại chui vào lòng Hoàng đế làm nũng, tiểu não túi* cọ tới cọ lui trước ngực Hoàng đế, tiểu móng vuốt cũng bấu chặt y phục của Hoàng đế không tha. Hoàng đế cảm thấy thú vị, vuốt ve mái tóc xõa tung sau cổ của Lục Phỉ, quả nhiên cùng vuốt ve miêu mễ hệt như nhau.

Hoàng đế cười nói: “Tiểu miêu mễ của trẫm lại muốn làm chuyện xấu gì a?”

Miêu mễ cọ cọ cọ ôm cổ Hoàng đế: “Phụ hoàng, ngày hôm qua người không cùng Phỉ nhi ngủ, Phi nhi nhớ người…”

Hoàng đế hôn lên má Lục Phỉ, trêu đùa cười nói: “Phỉ nhi quấn quýt phụ hoàng như vậy sau này làm sao thành gia*?”

Đôi mắt miêu mễ chuyển a chuyển, nằm trong lòng Hoàng đế nhẹ nhàng nói: “Phỉ nhi sau này gả cho phụ hoàng.”

Hoàng đế cười to, hôn lên trán Lục Phỉ và nói: “Tiểu miêu mễ của trẫm nguyên lai là một sỏa miêu*!”

“Nhân gia* không phải là sỏa miêu…”

Miêu mễ chu cái miệng nhỏ nhắn mềm mại phản đối, nàng không ngốc nha. Mặc dù phu tử* có nói hài tử không thể gả cho phụ thân thế nhưng nàng thích phụ hoàng, nàng muốn mãi được phụ hoàng ôm ấp, nàng không muốn gả cho ai khác cũng không muốn ai khác ôm nàng…

“Phụ hoàng, Phỉ nhi thích người, Phi nhi muốn gả cho người…”

Miêu mễ cắn cắn lỗ tai Hoàng đế, Hoàng đế cười nói: “Phỉ nhi ngốc, Phỉ nhi là nam hài làm sao gả cho phụ hoàng?”

Miêu mễ nháy nháy mắt, đột nhiên nói: “Phụ hoàng cũng có nam phi a!”

Hoàng đế sửng sốt không nghĩ đến tiễu miêu mễ nhà mình đã hiểu chuyện. Trong Hậu cung đúng là có một hai nam tử, nhưng nói vai vế đến tần cũng không bằng, không thể sinh dục hậu đại nên nếu một ngày thất sủng sẽ vĩnh viễn không còn nơi dung thân.

Miêu mễ hôn lên cổ Hoàng đế, nhiệt độ của nam nhân xuyên qua môi nàng truyền khắp toàn thân, khiến toàn thân nàng ấm áp dễ chịu, miêu mễ lười biếng muốn ngủ một giấc dài thiệt dài.

“Sau này Phỉ nhi muốn làm phi tử của phụ hoàng…”

Miêu nhi tinh tế nỉ non khiến Hoàng đế cười, hưởng thụ cảm xúc nhu nhuyễn do đôi môi mềm của Lục Phỉ mang lại. Tuy rằng hắn coi lời nói của Lục Phỉ như vui đùa nhưng lại có một niềm vui sướng tràn lan trong nội tâm hắn.

“Sỏa miêu nhi.” Hoàng đế ôm lấy thân thể mềm mại của hài tử, tâm trạng vui vẻ nói: “Sao phụ hoàng vừa ôm liền tựa như không có xương cốt na?”

Lục Phỉ mị mắt* lười biếng trả lời: “Không biết a…Phỉ nhi thích phụ hoàng ôm, vừa ôm liến mất hết sức lực, ấm áp nữa, thật thoải mái…” Lục Phỉ ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp khép hờ che kín sương mù rất giống một con mèo Ba tư đang chờ chủ nhân sủng ái vuốt ve.

Hoàng đế bị đôi mắt ngập nước của hài tử nhìn sửng sốt, trong thân thể dường như có chút dị dạng. Nhạy cảm phát hiện bản thân không đúng, Hoàng đế nhanh chóng bình ổn cảm xúc, hắn xoa xoa những sợi tóc mất trật tự của Lục Phỉ, đạm cười đem Lục Phỉ ôm vào lòng mình, nhẹ giọng nói: “Phỉ nhi là tiểu miêu nhi của phụ hoàng.”

Lục Phỉ không phát hiện sự khác thường của Hoàng đế, một lần nữa tiến sát vào lòng hắn hưởng thụ ấm áp, ý thức dần dần mơ hồ tiến nhập mộng cảnh, trong mộng có một tuấn vĩ nam tử gọi nàng là tiểu miêu mễ đang ôm nàng…

◆◆◆

Lục Phỉ chầm chậm trưởng thành, ngũ quan dần dần thay đổi, cái mũi kiều kiều biến thành tú đĩnh, đôi môi hồng nhuận không biết tại sao cũng trở nên bạc*, gương mặt tròn trĩnh biến thành trái xoan. Duy nhất không thay đổi là hàng mi dài tinh tế cùng đôi mắt to trong suốt sáng bóng, tựa như một con miêu vừa kiêu ngạo vừa muốn người khác sủng ái, thật chọc người yêu thích.

Sự biến đổi này cả Hoàng đế lẫn Thái tử đều thấy rõ ràng. Thái tử do không biết nội tình còn trêu chọc Lục Phỉ là nữ hài sao lại càng lớn càng giống nam hài. Hoàng đế thì khác, khi cùng Lục Phỉ tắm hắn quan sát thấy tiểu thanh nha của nàng cũng khỏe mạnh lớn dần, tuy so với hắn thì chênh lệch rất lớn nhưng cùng với các nam hài cùng tuổi không có nhiều lắm sai biệt. (=.=Ib)

Nhưng Lục Phỉ không phải chỉ có biến hóa về nam tính, thắt lưng của nàng mảnh mai như nữ hài, bộ ngực cũng không hoàn toàn bằng phẳng, hơi hơi nhô ra một chút, không dễ thấy nhưng vẫn nhượng Hoàng đế phát hiện, không có hiển rõ mấp mô như nữ hài, cũng không dẻo dai rắn chắc như nam hài, sờ lên mềm mại, cảm giác thật cũng không tệ.

Đối mặt sự biến hóa này, Hoàng đế cũng có chút phiền não, dù sao cũng không thể hoàn toàn không đếm xỉa đến tượng trưng nữ tính của “hắn*” nha, Hoàng đế bắt đầu tự hỏi có nên hay không nhượng Lục Phỉ chuyển ra ở riêng một sân. Cho dù là nam hài nhưng lớn như thế vẫn cùng phụ thân cùng một chỗ truyền ra ngoài cũng không tốt. Huống hồ…Hoàng đế dần dần cảm thấy bản thân có điểm không phù hợp.

“Phỉ nhi, khi ngươi mười ba tuổi trẫm ban cho ngươi một tòa phủ đệ có được không?”

Hoàng đế ôn nhu vuốt ve sau cổ Lục Phỉ, nàng rất thích hành động này của hắn, chỉ là lời nói hôm nay của Hoàng đế nàng tuyệt không thích.

“Vì sao chứ, phụ hoàng?”

“Phỉ nhi lớn rồi, có thể có phòng riêng của bản thân a.” Hoàng đế trả lời nàng.

Lục Phỉ không vui bĩu môi: “Không cần, Phỉ nhi muốn cùng với phụ hoàng một chỗ!”

Hoàng đế bật cười: “Sỏa Phỉ nhi, ngươi làm sao có thể mãi cùng phụ hoàng cùng một chỗ? Hoàng tử khác mười ba tuổi đều khai phủ a.”

“Phỉ nhi không cần khai phủ!” Lục Phỉ hiếm khi quật cường, “Phỉ nhi muốn làm phi tử của phụ hoàng chính là muốn ở bên phụ hoàng mãi mãi!”

Hoàng đế chỉ cười không nói. Lục Phỉ thấy Hoàng đế không nói chuyện thì nghĩ rằng bản thân đã thuyết phục được Hoàng đế, đắc ý cười loan* cả mặt mày, lại không ngờ Hoàng đế đã quyết định chủ ý trong lòng.

——————————————————

*Noãn lô: là lò sưởi ấy ^ ^

*Quỳ thủy: >//< ấy, tháng của Phỉ nhi a~ *Miêu nhi: ai cũng biết, cơ mà thôi thì ta cứ ghi vậy, là mèo ^ ^ *Tiểu lãn miêu: con mèo lười ^ ^ *Bách phân chi nhất bách nhị thập: ân, 120% ạ (=.=b) *Tiểu não túi: đầu. *Thành gia: lập gia đình. *Sỏa miêu: mèo ngốc. *Nhân gia: người ta (Ách, đôi này phải nói là ngọt ngào hay sến súa ta?! Người này một câu “sỏa miêu.” Người kia một câu “Nhân gia.” Ta…hết nói (_.._II)) *Phu tử: thầy giáo. *Mị mắt: híp mắt. *Bạc: mỏng. *”hắn” vẫn là Lục Phỉ vì bản Trung từ đầu gọi Lục Phỉ là tha (nàng), nhưng ở đây mặt dù cũng là tha nghĩa lại là hắn.