"Hả?" Kỷ Uyển khó hiểu, cô rõ ràng đã cẩn thận bôi hết những nơi có vết thương rồi mà.

Kitty dùng cằm hất hất: "Tôi nhìn thấy đùi của Bắc Trạch cũng bị cột dây đó."

Trương Bắc Trạch theo bản năng khép chân lại.

Kỷ Uyển một lát mới phản ứng lại, vô cùng lúng túng: "Chị Kitty, chị đừng đùa bọn em nữa."

"Em thân là trợ lý mà thật là thất trách, có điều không sao cả, em không làm được thì để chị làm cho."

"Để tự em làm, sao dám làm phiền chị Kitty được chứ!" Trương Bắc Trạch vội nói. 

Hai người bị trêu ghẹo khiến cho mọi người cười một vang, Cố Ngưng cũng cười theo, tò mò hỏi: "Sao lại gọi Kỷ Uyển là búp bê sữa?"

Trương Bắc Trạch vừa nghe thì liền ở Kỷ Uyển không nhìn thấy làm mặt quỷ với cô ấy, Cố Ngưng lúc này mới biết mình đã hỏi sai rồi.

Kỷ Uyển cũng thuận thế nói: "Nói đi, sao mọi người lại gọi tôi như vậy!" Cô kháng nghị đã vài lần nhưng càng kháng nghị thì mọi người càng kêu nhiều hơn, rốt cuộc là từ đâu truyền ra vậy?

"Dễ nghe mà." Kitty quả nhiên che chở Trương Bắc Trạch, một lần nữa cùng với mọi người pha trò lừa gạt Kỷ Uyển quên đi chuyện này.

Cười cười nói nói một hồi, Cố Ngưng cùng Trương Bắc Trạch đã tẩy trang xong rời khỏi đoàn phim, hai người lại đứng trước xe của Cố Ngưng nói chuyện với nhau một lát, Trương Bắc Trạch nói: "Cố Ngưng, thật sự cảm ơn thuốc của chị quá, cảm giác sau khi bôi lên, cánh tay đỡ hơn nhiều rồi, nếu như không phải hôm nay quá muộn rồi thì tôi nhất định phải mời chị một bữa."

"Haha, gần đây  tôi  rảnh rỗi mà, cứ chạy đi chạy lại giữa nhà với đoàn phim, sớm đã muốn có ai mời một bữa rồi, cậu không được nuốt lời đấy." Cố Ngưng nhìn Trương Bắc Trạch cười nói.

Trương Bắc Trạch nghe nói liền đáp: "Có thể mời Cố đại thiên hậu ăn cơm là vinh hạnh của tôi, sao lại nuốt lời chứ? Nếu chị có thời gian thì chúng ta hẹn nhau đi ăn một bữa nhé!"

"Được, nói lời giữ lời."

"Nói lời giữ lời."

"Tạm biệt." Cố Ngưng đưa tay ra, vẫn nhìn về phía anh mỉm cười.

Trương Bắc Trạch mặc dù có hơi bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh đưa tay ra bắt tay với cô ta: "Tạm biệt."

Cố Ngưng mang theo nụ cười nhìn anh một cái rồi quay người lên xe.

Trương Bắc Trạch tiễn Cố Ngưng xong thì lảo đảo kêu một tiếng, "Kỷ Uyển Uyển."

"Hửm?" Kỷ Uyển vừa nhận một cuộc điện thoại quay lại, chớp chớp mắt.

Hai tay Trương Bắc Trạch bắt lấy vai Kỷ Uyển, biểu cảm có chút nghiêm trọng, Kỷ Uyển cho rằng bệnh sợ độ cao của anh còn di chứng, đang định mở miệng hỏi thăm thì lại nghe anh nói nhỏ vào tai cô, làm cho sự lo lắng của cô đều tan biến hết.

"Cố Ngưng là 36D đó."

"......Trương Bắc Trạch, cái đồ há/o sắc!"

Kỷ Uyển bị Trương Bắc Trạch hành hạ như vậy, buồn bực cũng giảm đi nhiều, hơn nữa nhìn anh lên xe nói chuyện một hồi rồi ngủ quên mất liền biết anh đã rất mệt rồi, cũng không nhẫn tâm cằn nhằn anh thêm nữa.

Chỉ có điều nếu anh tỉnh dậy nhìn thấy bản thân đang ở đâu thì chắc sẽ vui vẻ lắm. Kỷ Uyển nhìn nam nhân đang ngủ thoải mái bên ghế phụ, bất giác mỉm cười.

Xe vững vàng chạy về thành phố, Kỷ Uyển dừng trước một tòa cao ốc, tắt máy xe, vẫn thấy Trương Bắc Trạch ngủ đến bất tỉnh nhân sự, không nỡ kêu anh dậy.

Buồn cười nhìn anh một hồi, Diệp Thành Nhân lại gọi điện đến lần nữa, Kỷ Uyển nhẹ giọng nói vài câu rồi tắt máy, mới nhẹ nhàng đánh thức Trương Bắc Trạch dậy.

Trương Bắc Trạch mở mắt ra, ngáp một cái thật to: "Đến rồi sao?" Anh vừa hỏi vừa nhìn ra cửa sổ: "Ủa? đây là đâu?" Bọn họ không phải về nhà sao?

"Phòng thu âm của thầy Nghiêm Tùng, anh Diệp kêu chúng ta đến đây.

"À." Trương Bắc Trạch vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, lại ngáp một cái, mở chốt cửa sau đó dùng chân đá cửa xe ra.

Hai người ra khỏi thang máy, Diệp Thành Nhân cười tươi rói bước ra từ sau cửa kính đón bọn họ, chưa gì đã nghe được tiếng cười: "Haha, ha, Bắc Trạch, thế nào, quay phim hôm nay tốt chứ? Cảnh quay bay không có xảy ra chuyện gì đấy chứ?" 

"Vẫn ổn….."

"Nào nào nào, tôi đưa cậu đi gặp thầy Nghiêm!" Không đợi anh nói xong, Diệp Thành Nhân bá vai anh, bộ dáng thân thiết kéo anh đi vào bên trong, nhìn có vẻ rất phấn khởi.

"Anh Diệp, có chuyện gì sao?" Trương Bắc Trạch thấy vậy hỏi.

"Haha, cậu đi với tôi thì sẽ biết thôi." Diệp Thành Nhân úp úp mở mở nói.

Trương Bắc Trạch nghe vậy đành mặc cho Diệp Thành Nhân kéo vào bên trong, lễ tân khách sáo cười chào bọn họ.

Hai người đi vào khu làm việc lúc trước vẫn chưa được đến, đi qua vài căn phòng, Diệp Thành Nhân lúc này mới thả anh ra, đẩy cửa phòng số 2 đếm ngược từ cuối ra.

"Nào, vào đi." Diệp Thành Nhân đứng cạnh cửa, phấn khởi nói.

Trương Bắc Trạch bước vào bên trong liền thấy một phòng thu âm chuyên nghiệp rất rộng. Tấm kính lớn ngăn cách phòng thu âm và phòng chế tác, hai loa lớn mới treo hai bên kính cách âm, vô số dụng cụ thu âm đặt ở đối diện phòng thu, ở một góc rộng gần ba mét để một bàn máy tính hình cung, bên trên để một chiếc máy tính và một ít vật dụng.

Không khí dường như toàn là mùi vị âm nhạc.

Tim Trương Bắc Trạch bất chợt đập nhanh hơn, cảm nhận được năng lượng khác biệt so với phim trường.

Nghiêm Tùng ngồi cùng một người trước bàn đang cầm nhạc phổ bàn bạc điều gì đó, nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại.

Trương Bắc Trạch đang tự mở mang tầm mắt, quay đầu nhìn thấy Nghiêm Tùng liền kêu một tiếng, cũng gật đầu chào với người không quen biết ở bên cạnh, nói một tiếng "Xin chào."

"Đến rồi à." Nghiêm Tùng đứng lên, quay đầu để người bên cạnh đi lên phía trước, giới thiệu bọn họ với nhau, "Đây là Trương Bắc Trạch, vị này là người viết lời Vĩ Hưng, sau này sẽ phụ trách viết lời chính cho các ca khúc của cậu."

"Hả?" Trương Bắc Trạch nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Tên nhóc ngốc này, cậu vẫn chưa hiểu sao, chúng ta chính thức hợp tác với thầy Nghiêm Tùng rồi!" Diệp Thành Nhân nhìn bộ dạng ngẩn người của anh thì cười to, vỗ vai anh nói.

"Hả? Hả?" Trương Bắc Trạch lúc bị Diệp Thành Nhân gọi là “tên ngốc”  đã hiểu ra, thuận theo thể hiện vẻ mặt đã được thông não. Nói anh không vui mừng là nói dối, nhưng đột ngột nhận được tin vui như vậy, ngược lại có chút bất ngờ.

"Đây chính là phòng thu âm của cậu." Nghiêm Tùng chỉ phía sau tấm kính lớn, sau đó nhấn nút điện thoại phân phó vài câu cho lễ tân.

Một lát sau một đám người đi vào, có nam có nữ, đa số là những người dưới 30 tuổi, đều là nhân viên của phòng thu âm. Nghiêm Tùng lần lượt giới thiệu cho bọn họ.

Quá trình sáng tác một ca khúc, bao gồm biên khúc, phối khí, thu âm, hát bè, bổ sung điểm nhấn, tổng hợp và xử lý, mỗi một khâu đều cần thao tác chuyên nghiệp. Công ty của Nghiêm Tùng là một nơi rất chuyên nghiệp, Nghiêm Tùng là nhà chế tác kiêm tác giả và nhà thu âm, nhà thu âm thứ 2 là Tiểu Hoắc, đối tác kiêm phối âm, người phối âm Lưu Cường, còn có tay chơi nhạc Mike, Cẩu Cẩu, Hán Na,...

Trương Bắc Trạch ghi nhớ từng cái tên một, Kỷ Uyển cũng đứng bên cạnh cố gắng ghi nhớ dù bản thân cô không giỏi việc ghi nhớ này lắm.

Đợi sau khi giới thiệu xong, Nghiêm Tùng nói: "Trương Bắc Trạch, không phải tôi nói khoác, chuyên gia âm nhạc làm việc trong văn phòng của tôi đều là những người giỏi nhất nhì trong nước đấy, tác giả biên khúc hợp tác cùng chúng tôi cũng là những nhân vật có tiếng tăm, nếu cậu đã ký hợp đồng với chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ tạo ra ca khúc phù hợp nhất dành cho cậu, album ưu tú nhất, nhưng tôi cũng hy vọng cậu có thể hiểu được rằng, một album có thể thành công hay không, ngoài sự may mắn không thể thiếu ra thì điều quan trọng nhất vẫn là thực lực của ca sĩ." Nói xong ông đưa tay ra: "Cậu có chất giọng rất tốt, tôi tin tưởng khả năng của cậu, cậu nhất định sẽ trẻ thành một minh tinh tỏa sáng, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé!"

Trương Bắc Trạch cảm thấy có một sự hưng phấn và áp lực vô hình, anh âm thầm hít sâu một hơi, đưa tay ra nắm lấy tay Nghiêm Tùng: "Vậy nhờ cả vào mọi người rồi."

"Hahaha, nói hay lắm, chúng ta cùng cố gắng!" Diệp Thành Nhân cũng đưa tay ra để trên tay hai người bọn họ.

Mọi người cùng cười to.

Kỷ Uyển cũng có chút kích động, đứng một bên bàn tay cũng nắm chặt thành quyền.

Đợi Nghiêm Tùng giới thiệu một lượt quá trình thu âm cho Trương Bắc Trạch thì mọi người bắt đầu thảo luận về album của anh.

Trước khi bọn họ đến, Nghiêm Tùng và Diệp Thành Nhân cũng thảo luận sơ qua rồi. Ý của ông ta là thời gian phát hành album hơi dài, có thể phát hành một MV chủ đạo trước, vừa hay có thể phối hợp với thời gian phát sóng bộ phim truyền hình của anh, vô hình chung tăng thêm lượng tuyên truyền, tạo thành cục diện thắng lợi cho cả hai bên.

Diệp Thành Nhân biết hậu kỳ tuyên truyền cần một lượng vốn lớn, nghe đến loại tuyên truyền miễn phí như thế liền đồng ý.

Trương Bắc Trạch cũng không hiểu biết lắm những điều này, tỏ ý để bọn họ quyết định.

Do đó rất nhanh hai bên đi đến thống nhất, tiếp theo vấn đề cần thảo luận là lựa chọn ca khúc.

Diệp Thành Nhân nghĩ phải chọn một con đường ít rủi ro nhất, chính là đưa những ca khúc hot của nước ngoài tiến hành phiên dịch thành tiếng trung, hơn nữa thêm vào vũ đạo đường phố, thích hợp với thị trường hiện nay. Nghiêm Tùng mặc dù cũng cho rằng đi theo thị trường hiện nay không sai, nhưng ông ta hy vọng dùng ca khúc do ông sáng tác, không phải là ca khúc thương cảm lần trước mà là vũ khúc vui vẻ.

Lão Á tìm được một giải pháp trung hòa, một bên chọn ca khúc nước ngoài, một bên tiến hành sáng tác, làm ra rồi sẽ chọn lựa sau.

Ba người đang nhiệt tình thảo luận, Kỷ Uyển ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe về lĩnh vực mà  cô chưa bao giờ tiếp xúc.

Trương Bắc Trạch cũng chú tâm lắng nghe chuyện của anh, nhưng hôm nay thật sự tốn quá nhiều sức lực rồi nên anh chỉ đành uống ly cà phê mới miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo, Nghiêm Tùng nhìn thấy vậy, lập tức cảnh cáo anh không nên uống cà phê, để tránh làm ảnh hưởng xấu đến dây thanh quản. Anh chỉ đành gật đầu đồng ý.

Thảo luận gần một tiếng thì Diệp Thành Nhân mời mọi người ra ngoài ăn khuya, vừa ăn vừa tiếp tục thảo luận.

Mấy người đều không phát hiện ra Trương Bắc Trạch tinh thần ủ rũ, đến quán ăn liền kêu đồ nướng và bia, Nghiêm Tùng nhân cơ hội hỏi luôn thói quen ăn uống của Trương Bắc Trạch, bảo anh hạn chế ăn những thực phẩm kích thích, để tốt cho giọng hát của anh, mỗi ngày tốt nhất chỉ nên ăn những đồ ăn thanh đạm.

Kỷ Uyển biết Trương Bắc Trạch rất thích ăn cay, hầu như mỗi ngày đều ăn, ngay cả khi ăn ở thành điện ảnh cũng bảo cô chuẩn bị ít ớt. Nếu như muốn anh mỗi ngày chỉ ăn những đồ thanh đạm thì thật sự là bắt anh chịu cực hình rồi.

Trương Bắc Trạch liền không do dự đồng ý luôn.

Mọi người vừa ăn vừa uống thảo luận thêm 2 tiếng đồng hồ, đem thiết kế vỏ bên ngoài, tạo hình vũ đạo đều nghiên cứu một lượt, sau đó mới chậm chạp kết thúc bữa ăn đêm.

Tiễn 3 người rời đi, lão Á và Nghiêm Tùng mới quay về tòa cao ốc, mang theo hơi men ngà say nói: "Anh quyết định chú tâm đào tạo tên nhóc đó sao?"

“Đúng."

"Anh đánh giá cao cậu ấy như vậy sao? Mặc dù chưa nghe qua ca khúc của cậu ta, nhưng chúng ta đều đã nghe qua ca khúc của Lý Nhất Hy, cậu ta là một nhân tài ưu tú, có thể nói là thiên tài, tôi chưa bao giờ thấy ai trẻ tuổi như cậu ta mà lại có giọng tốt như vậy." 

"Đúng, cậu ta đích thực hát rất tốt", Nghiêm Tùng ấn nút thang máy, "Nếu bàn đến cách hát và độ thành thục thì cậu ta tốt hơn Trương Bắc Trạch nhiều."